Khuyên can mãi, nhưng Thanh Thư vẫn không hé miệng.
Cố Nhàn tức giận nói: "Đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy hả!"
Thanh Thư gục đầu không nói chuyện. Hai tay dâng đồ của mình lên thì gọi là hiểu chuyện? Hiểu chuyện như thế, nàng không làm.
Cố Nhàn thấy nàng dầu muối đều không ăn cũng nóng giận, nói: "Đứa nhỏ này thật sự đã bị chiều hư, hôm nay hãy trở về cùng ta."
"Ta không về."
Cố Nhàn tức giận đến choáng váng, nói: "Không quay về thì con còn muốn lì lợm ở chỗ này hay sao?"
Cái gì gọi là lì lợm? Nếu để cho bà ngoại nghe thấy, hẳn là sẽ rất đau lòng nha!
Cố Nhàn thấy Thanh Thư im lặng thì càng tức giận: "Trở về, trở về ngay bây giờ." Còn tiếp tục như thế, sau này không phải muốn lật trời.
Ngay sau khi nói xong Cố Nhàn phân phó nha hoàn đi dọn dẹp quần áo của Thanh Thư, muốn mang nàng về.
Thái độ ngang ngược này, hoàn toàn chọc giận Thanh Thư: "Ta ở Đào Hoa thôn suýt nữa bị tổ mẫu hại chết, người sợ kẻ khác chỉ trích bất hiếu nên chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ coi như không có. Bây giờ ta được bản gốc tự thiếp tốt, cũng vì cậu ba muốn, người lại ép ta nhường lại. Có phải mai sau Lâm Thừa Ngọc muốn bán ta đổi lấy tiền đồ người cũng không nháy mắt đã đồng ý hay không."
Lời vừa ra khỏi miệng Thanh Thư đã biết không ổn, nàng chưa kịp nói tiếp, đã bị một bạt tay.
Mắt Thanh thư tối sầm lại, ngã về phía sau. Cũng may nha hoàn Kiều Hạnh luôn ở bên cạnh nàng, nhìn thấy không ổn vội vươn tay ôm lấy nàng.
Kiều Hạnh bị dọa tới mức khóc lên: "Cô nương, cô nương người làm sao vậy? Cô nương, người đừng dọa nô tì."
Lúc này Cố Nhàn mới nhớ bệnh của Thanh Thư còn chưa khỏi hẳn, cũng vừa kinh vừa sợ: "Mau phái người đi mời Hạ đại phu tới."
Cố lão thái thái đang ở tiệm tơ lụa, cùng nói chuyện với chưởng quỹ mới nhậm chức. Nghe người trong phủ tới nói Thanh Thư ngất xỉu, vội vã trở về.
Lúc về đến nhà, đã nhìn thấy Hạ đại phu đang ở trong bắt mạch. Mà Thanh thư, còn chưa tỉnh lại.
Cố lão thái thái nhìn dấu tay trên mặt Thanh thư, đen mặt hỏi: "Ai đánh?"
Không ai đáp lại, tất cả nha hoàn bà tử đều cúi thấp đầu.
Hạ đại phu rút tay, giọng điệu rất không vui nói: "Các người có phải ngại mạng đứa nhỏ này quá dài hay không? Nếu là như vậy, cũng đừng mời lão đến xem bệnh." Vốn bị bệnh đã không tốt, bây giờ lại bị đánh. Cũng không biết Cố Nhàn làm mẹ kiểu gì.
Trong lòng Cố lão thái thái căng thẳng, vội hỏi: "Làm sao vậy?" Tiếng nói, có chút run rẩy.
Sắc mặt Cố Nhàn trắng bệch: "Hạ thúc, Thanh Thư làm sao vậy?"
Hạ đại phu nói: "Con bé làm sao, phải chờ tỉnh lại ta mới biết được."
Nói xong, lấy kim châm cứu cho Thanh thư. Châm đâm xuống không bao lâu, Thanh Thư đã tỉnh.
Thấy người tỉnh, Hạ đại phu thu châm sau đó hỏi: "Nha đầu, nói cho Hạ gia gia, chỗ nào không thỏa mái?"
Thanh Thư sờ đầu nói: "Đau quá."
Sắc mặt Cố lão thái thái đại biến: "Lão Hạ, sau này sẽ không để lại di chứng trên người Thanh Thư chứ?"
Việc này, Hạ đại phu cũng không biết nói thế nào: "Lão kê một đơn thuốc trước, ngày mai lại đến khám lại."
Ban đầu chỉ cần điều dưỡng thật tốt, cứ như thế qua một tháng là có thể khỏi hẳn. Hiện giờ, lại khó mà nói được.
"Thanh Thư..." Nói xong, Cố Nhàn muốn đưa tay sờ mặt nàng.
Thanh Thư vô thức tránh tay Cố Nhàn, sau đó dịch vào bên trong.
(Truyện đăng tại ục Lam)
Đây không phải giả bộ, mà là hành động theo bản năng.
Lần này không cần hỏi lại, Cố lão thái thái cũng biết chính là Cố Nhàn động thủ: "Thanh Thư làm sai chuyện tày trời gì, mà ngươi lại xuống tay nặng như thế?"
Cố Nhàn nhớ lại lời Thanh thư nói, trong nháy mắt áy náy và tự trách đều bị đè xuống: "Nương, đứa nhỏ này đã bị người chiều hư."
Thanh Thư không nói gì, chỉ cúi đầu. Lời của nàng vừa rồi hơi quá đáng một chút, nhưng Cố Nhàn cũng ra tay quá nặng. Sau đó, lại còn oán trách lên người bà ngoại.
Giờ khắc này, lòng Thanh thư lạnh lẽo. Vốn cho là còn mẹ ruột nàng còn có chỗ dựa. Nhưng nàng nhận ra, mình quá ngây thơ. Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, người mẹ này của nàng không có khả năng dựa vào.
Cố lão thái thái tức giận đến mức toàn thân phát run: "Con bé bị ngươi đánh thành như thế này, ngươi lại còn mặt mũi phát tác lên người ta."
Cố Nhàn thừa nhận vừa rồi xuống tay hơi nặng chút, nhưng đứa nhỏ này cũng quá ngang ngược càn rỡ: "Thanh Thư, theo ta trở về." Nói xong, kéo tay Thanh Thư để nàng xuống giường.
Thanh thư hất tay Cố Nhàn ra, cứng rắn nói: "Ta không về."
Cố Nhàn lạnh mặt nói: "Không về cũng phải về."
Thanh Thư dùng sức véo bắp đùi mình, đau đến mức nước mắt xoành xạch rơi xuống:" Ta không về, ta không muốn về." Nếu bây giờ đi về, tám chín phần mười sẽ lại trừ tà cho nàng.
Nếu không kiêng dè Cố Nhàn đang mang thai, Cố lão thái thái đã hất tay nàng ta ra rồi.
Nén giận, Cố lão thái thái kéo Cố Nhàn ra khỏi giường: "Ngươi xem xem con bé đã khóc thành dạng gì rồi? Ngươi đi ra ngoài một trước, có gì chút nữa lại nói."
Cố Nhàn không tình nguyện đi ra ngoài.
Ôm Thanh Thư, Cố lão thái thái nói: " Ngoan không khóc, con không muốn về, vậy thì không về."
Làm Thanh Thư yên lòng, Cố lão thái thái mới đi ra ngoài.
Ngồi trên ghế quý phi, Cố lão thái thái lạnh mặt hỏi: "Vì sao lại xuống tay nặng với Thanh Thư như vậy?"
"Nương, người không biết vừa nãy con bé nói cái gì? Đứa nhỏ này càng ngày càng ngang ngược, nếu không quản giáo chặt chẽ, tiếp tục như vậy sau này còn không phải muốn giết cha giết mẹ."
Cố lão thái thái nhìn Cố Nhàn, ánh mắt sắc như dao, làm Cố Nhàn rùng mình một cái.
Gọi Kiều Hạnh tới, Cố lão thái thái hỏi: "Vừa nãy Thanh Thư nói những gì?"
Kiều Hạnh lấy những gì bản thân nghe được, không sót một chữ kể lại.
Cố Nhàn không đợi Cố lão thái thái mở miệng, vẻ mặt tức giận nói: " Thế nào gọi là phu quân vì tiền đồ mà bán con bé? Nương, người xem con bé nói cái gì đây?"
Nói đến đây Cố Nhàn lại nhớ chuyện lúc trước, vẻ mặt biến đổi: "Nương, trước kia Thanh thư nhu thuận nghe lời, nhưng giờ càng ngày càng không thể nói lí. Nương, ta thấy Thanh Thư là bị yêu tà quấn thân. Nếu không, sao có thể nói lời như vậy." Mẹ chồng nàng mời tiên cô gì đó nhất định đạo hành không cao, không đuổi được thứ tà ma kia đi.
Nét mặt Cố lão thái thái không đổi hỏi: "Có phải ngươi chuẩn bị giống mẹ chồng ngươi, cũng đi mời một tiên cô đến làm phép trừ tà?"
Cố Nhàn nói: "Dù sao tiên cô kia cũng là người nông thôn nào có bản lĩnh thật, vẫn là mời cao tăng đáng tin cậy hơn."
Cố lão thái thái giận đến khó thở ngược lại nở nụ cười: "Ta thấy ngươi mới bị trúng tà. Thanh thư nói không sai, nếu Lâm Thừa Ngọc kia muốn bán nữ cầu vinh, con mắt kia của ngươi nháy cũng không nháy cũng đã đồng ý rồi."
"Nương..." Từ nương này, kêu lên vô cùng sắc nhọn.
Mặt Cố lão thái thái như phủ băng: "Ta nói sai sao? Mẹ chồng ngươi suýt chút hại chết Thanh thư, ngươi thì rắm cũng không thả một cái. Bây giờ càng có bản lĩnh, người ta nói một câu, ngươi đã chạy tới đoạt đồ của con bé. Không cần nói đến con bé, chính ta cũng có chút đau xót thất vọng."
Cố Nhàn tức đến xanh mặt: " Ta làm như vậy là vì ai? Còn không phải vì người. Người trở mặt với tam thúc tam thẩm rồi, Hòa Bình có ngăn cách với người, nếu lại cứng rắn với nhị phòng, sau này có chuyện gì người dựa vào ai?"
Cố lão thái thái châm chọc nói: " Ngay cả con gái ruột của mình ta còn không dựa vào được, còn có thể dựa vào người ngoài?"
Cố Nhàn bị nghẹn đến mức không nói lên lời.
Lời tác giả: hai chương trước không biết sao lại viết cữu cữu thành biểu cữu (đầu óc không dùng được), giờ đã sửa.
Edit: Ây da, Cố lão thái thái chí lí, Cố Nhàn là con gái ruột mà không nghĩ đến chuyện chăm sóc mẹ mình, cứ đẩy trách nhiệm cho người khác, bảo sao Cố lão thái thái không thất vọng cho được.
Cố Nhàn tức giận nói: "Đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy hả!"
Thanh Thư gục đầu không nói chuyện. Hai tay dâng đồ của mình lên thì gọi là hiểu chuyện? Hiểu chuyện như thế, nàng không làm.
Cố Nhàn thấy nàng dầu muối đều không ăn cũng nóng giận, nói: "Đứa nhỏ này thật sự đã bị chiều hư, hôm nay hãy trở về cùng ta."
"Ta không về."
Cố Nhàn tức giận đến choáng váng, nói: "Không quay về thì con còn muốn lì lợm ở chỗ này hay sao?"
Cái gì gọi là lì lợm? Nếu để cho bà ngoại nghe thấy, hẳn là sẽ rất đau lòng nha!
Cố Nhàn thấy Thanh Thư im lặng thì càng tức giận: "Trở về, trở về ngay bây giờ." Còn tiếp tục như thế, sau này không phải muốn lật trời.
Ngay sau khi nói xong Cố Nhàn phân phó nha hoàn đi dọn dẹp quần áo của Thanh Thư, muốn mang nàng về.
Thái độ ngang ngược này, hoàn toàn chọc giận Thanh Thư: "Ta ở Đào Hoa thôn suýt nữa bị tổ mẫu hại chết, người sợ kẻ khác chỉ trích bất hiếu nên chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ coi như không có. Bây giờ ta được bản gốc tự thiếp tốt, cũng vì cậu ba muốn, người lại ép ta nhường lại. Có phải mai sau Lâm Thừa Ngọc muốn bán ta đổi lấy tiền đồ người cũng không nháy mắt đã đồng ý hay không."
Lời vừa ra khỏi miệng Thanh Thư đã biết không ổn, nàng chưa kịp nói tiếp, đã bị một bạt tay.
Mắt Thanh thư tối sầm lại, ngã về phía sau. Cũng may nha hoàn Kiều Hạnh luôn ở bên cạnh nàng, nhìn thấy không ổn vội vươn tay ôm lấy nàng.
Kiều Hạnh bị dọa tới mức khóc lên: "Cô nương, cô nương người làm sao vậy? Cô nương, người đừng dọa nô tì."
Lúc này Cố Nhàn mới nhớ bệnh của Thanh Thư còn chưa khỏi hẳn, cũng vừa kinh vừa sợ: "Mau phái người đi mời Hạ đại phu tới."
Cố lão thái thái đang ở tiệm tơ lụa, cùng nói chuyện với chưởng quỹ mới nhậm chức. Nghe người trong phủ tới nói Thanh Thư ngất xỉu, vội vã trở về.
Lúc về đến nhà, đã nhìn thấy Hạ đại phu đang ở trong bắt mạch. Mà Thanh thư, còn chưa tỉnh lại.
Cố lão thái thái nhìn dấu tay trên mặt Thanh thư, đen mặt hỏi: "Ai đánh?"
Không ai đáp lại, tất cả nha hoàn bà tử đều cúi thấp đầu.
Hạ đại phu rút tay, giọng điệu rất không vui nói: "Các người có phải ngại mạng đứa nhỏ này quá dài hay không? Nếu là như vậy, cũng đừng mời lão đến xem bệnh." Vốn bị bệnh đã không tốt, bây giờ lại bị đánh. Cũng không biết Cố Nhàn làm mẹ kiểu gì.
Trong lòng Cố lão thái thái căng thẳng, vội hỏi: "Làm sao vậy?" Tiếng nói, có chút run rẩy.
Sắc mặt Cố Nhàn trắng bệch: "Hạ thúc, Thanh Thư làm sao vậy?"
Hạ đại phu nói: "Con bé làm sao, phải chờ tỉnh lại ta mới biết được."
Nói xong, lấy kim châm cứu cho Thanh thư. Châm đâm xuống không bao lâu, Thanh Thư đã tỉnh.
Thấy người tỉnh, Hạ đại phu thu châm sau đó hỏi: "Nha đầu, nói cho Hạ gia gia, chỗ nào không thỏa mái?"
Thanh Thư sờ đầu nói: "Đau quá."
Sắc mặt Cố lão thái thái đại biến: "Lão Hạ, sau này sẽ không để lại di chứng trên người Thanh Thư chứ?"
Việc này, Hạ đại phu cũng không biết nói thế nào: "Lão kê một đơn thuốc trước, ngày mai lại đến khám lại."
Ban đầu chỉ cần điều dưỡng thật tốt, cứ như thế qua một tháng là có thể khỏi hẳn. Hiện giờ, lại khó mà nói được.
"Thanh Thư..." Nói xong, Cố Nhàn muốn đưa tay sờ mặt nàng.
Thanh Thư vô thức tránh tay Cố Nhàn, sau đó dịch vào bên trong.
(Truyện đăng tại ục Lam)
Đây không phải giả bộ, mà là hành động theo bản năng.
Lần này không cần hỏi lại, Cố lão thái thái cũng biết chính là Cố Nhàn động thủ: "Thanh Thư làm sai chuyện tày trời gì, mà ngươi lại xuống tay nặng như thế?"
Cố Nhàn nhớ lại lời Thanh thư nói, trong nháy mắt áy náy và tự trách đều bị đè xuống: "Nương, đứa nhỏ này đã bị người chiều hư."
Thanh Thư không nói gì, chỉ cúi đầu. Lời của nàng vừa rồi hơi quá đáng một chút, nhưng Cố Nhàn cũng ra tay quá nặng. Sau đó, lại còn oán trách lên người bà ngoại.
Giờ khắc này, lòng Thanh thư lạnh lẽo. Vốn cho là còn mẹ ruột nàng còn có chỗ dựa. Nhưng nàng nhận ra, mình quá ngây thơ. Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, người mẹ này của nàng không có khả năng dựa vào.
Cố lão thái thái tức giận đến mức toàn thân phát run: "Con bé bị ngươi đánh thành như thế này, ngươi lại còn mặt mũi phát tác lên người ta."
Cố Nhàn thừa nhận vừa rồi xuống tay hơi nặng chút, nhưng đứa nhỏ này cũng quá ngang ngược càn rỡ: "Thanh Thư, theo ta trở về." Nói xong, kéo tay Thanh Thư để nàng xuống giường.
Thanh thư hất tay Cố Nhàn ra, cứng rắn nói: "Ta không về."
Cố Nhàn lạnh mặt nói: "Không về cũng phải về."
Thanh Thư dùng sức véo bắp đùi mình, đau đến mức nước mắt xoành xạch rơi xuống:" Ta không về, ta không muốn về." Nếu bây giờ đi về, tám chín phần mười sẽ lại trừ tà cho nàng.
Nếu không kiêng dè Cố Nhàn đang mang thai, Cố lão thái thái đã hất tay nàng ta ra rồi.
Nén giận, Cố lão thái thái kéo Cố Nhàn ra khỏi giường: "Ngươi xem xem con bé đã khóc thành dạng gì rồi? Ngươi đi ra ngoài một trước, có gì chút nữa lại nói."
Cố Nhàn không tình nguyện đi ra ngoài.
Ôm Thanh Thư, Cố lão thái thái nói: " Ngoan không khóc, con không muốn về, vậy thì không về."
Làm Thanh Thư yên lòng, Cố lão thái thái mới đi ra ngoài.
Ngồi trên ghế quý phi, Cố lão thái thái lạnh mặt hỏi: "Vì sao lại xuống tay nặng với Thanh Thư như vậy?"
"Nương, người không biết vừa nãy con bé nói cái gì? Đứa nhỏ này càng ngày càng ngang ngược, nếu không quản giáo chặt chẽ, tiếp tục như vậy sau này còn không phải muốn giết cha giết mẹ."
Cố lão thái thái nhìn Cố Nhàn, ánh mắt sắc như dao, làm Cố Nhàn rùng mình một cái.
Gọi Kiều Hạnh tới, Cố lão thái thái hỏi: "Vừa nãy Thanh Thư nói những gì?"
Kiều Hạnh lấy những gì bản thân nghe được, không sót một chữ kể lại.
Cố Nhàn không đợi Cố lão thái thái mở miệng, vẻ mặt tức giận nói: " Thế nào gọi là phu quân vì tiền đồ mà bán con bé? Nương, người xem con bé nói cái gì đây?"
Nói đến đây Cố Nhàn lại nhớ chuyện lúc trước, vẻ mặt biến đổi: "Nương, trước kia Thanh thư nhu thuận nghe lời, nhưng giờ càng ngày càng không thể nói lí. Nương, ta thấy Thanh Thư là bị yêu tà quấn thân. Nếu không, sao có thể nói lời như vậy." Mẹ chồng nàng mời tiên cô gì đó nhất định đạo hành không cao, không đuổi được thứ tà ma kia đi.
Nét mặt Cố lão thái thái không đổi hỏi: "Có phải ngươi chuẩn bị giống mẹ chồng ngươi, cũng đi mời một tiên cô đến làm phép trừ tà?"
Cố Nhàn nói: "Dù sao tiên cô kia cũng là người nông thôn nào có bản lĩnh thật, vẫn là mời cao tăng đáng tin cậy hơn."
Cố lão thái thái giận đến khó thở ngược lại nở nụ cười: "Ta thấy ngươi mới bị trúng tà. Thanh thư nói không sai, nếu Lâm Thừa Ngọc kia muốn bán nữ cầu vinh, con mắt kia của ngươi nháy cũng không nháy cũng đã đồng ý rồi."
"Nương..." Từ nương này, kêu lên vô cùng sắc nhọn.
Mặt Cố lão thái thái như phủ băng: "Ta nói sai sao? Mẹ chồng ngươi suýt chút hại chết Thanh thư, ngươi thì rắm cũng không thả một cái. Bây giờ càng có bản lĩnh, người ta nói một câu, ngươi đã chạy tới đoạt đồ của con bé. Không cần nói đến con bé, chính ta cũng có chút đau xót thất vọng."
Cố Nhàn tức đến xanh mặt: " Ta làm như vậy là vì ai? Còn không phải vì người. Người trở mặt với tam thúc tam thẩm rồi, Hòa Bình có ngăn cách với người, nếu lại cứng rắn với nhị phòng, sau này có chuyện gì người dựa vào ai?"
Cố lão thái thái châm chọc nói: " Ngay cả con gái ruột của mình ta còn không dựa vào được, còn có thể dựa vào người ngoài?"
Cố Nhàn bị nghẹn đến mức không nói lên lời.
Lời tác giả: hai chương trước không biết sao lại viết cữu cữu thành biểu cữu (đầu óc không dùng được), giờ đã sửa.
Edit: Ây da, Cố lão thái thái chí lí, Cố Nhàn là con gái ruột mà không nghĩ đến chuyện chăm sóc mẹ mình, cứ đẩy trách nhiệm cho người khác, bảo sao Cố lão thái thái không thất vọng cho được.
/104
|