Trần Mộng Dao cúi đầu thật thấp, sợ anh nhìn ra điều gì: “Không cần đâu, chúng ta không tiện đường, tôi có chuyện phải làm, anh đi trước đi.”
Kính Thiếu Khanh cũng không mù, thông thường phụ nữ đi làm đều mang theo theo túi xách, bên trong đựng đồ trang điểm, di động linh tinh gì đấy. Nhưng mấy ngày gần đây Trần Mộng Dao luôn mang theo một chiếc túi đựng đồ màu đen, hiển nhiên không phải là do cô mua đồ gì, anh lại có chút tò mò, cô vội vã tan làm là muốn đi đến đâu?
Anh ngoài miệng đồng ý, bảo tài xé lái xe về phía trước rồi dừng lại ở ngã tư. Nhìn thấy Trần Mộng Dao lên taxi, anh ra lệnh cho tài xế đuổi theo, tài xế có chút bối rồi: “Thiếu gia, hôm nay cậu không muốn về ăn cơm với phu nhân sao? Cậu muốn đi đâu vậy? Sắp đến giờ rồi…”
Kính Thiếu Khanh nhíu mày: “Nói cho mẹ tôi biết, hôm nay tôi không về ăn cơm, tôi có việc rồi.”
Anh đi theo Trần Mộng Dao suốt quãng đường, nhìn chiếc taxi dừng trước một club, anh do dự một lúc rồi yêu cầu tài xé dừng xe, một mình đi theo cô vào club. Club này mở cửa khá sớm, lúc này không có nhiều khách, đều là nhân viên nội bộ đi đi lại lại, ngoại trừ người phục vụ và quản lý, có một số ít người bồi rượu, anh có loại dự cảm không lành…
Sau một lúc suy nghĩ, thay vì hỏi trực tiếp Trần Mộng Dao, anh đi đến quây lễ tân hỏi chỉ tiết. Vừa nghe được anh muốn thăm dò, thái độ nhân viên lễ tân có chút không tốt: “Vị này, đến mua vui thì chúng tôi hoan nghênh, còn mấy thứ khác thì bỏ đi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen88.net
Kính Thiếu Khanh sầm mặt lây ra một xáp tiền mặt từ trong ví ra đập lên bàn, sau đó lấy điện thoại, đưa ảnh Trần Mộng Dao cho nhân viên lễ tân: “Tôi muốn cô ấy, mang cô ấy đến phòng bao của tôi.”
Đây là ảnh Trần Mộng Dao điền vào lý lịch khi cô mới vào công ty, không trét phần thoa son nên trông cô đặc biệt trong sáng, nhưng không khó để nhận ra được.
Nhìn thấy tiền nhân viên lễ tân vội vàng đưa Kính Thiếu Khanh đến phòng V.I.P: “Lúc nãy thật sự xin lỗi anh, anh chờ một chút, lập tức tôi sẽ đưa cô em ấy đến đây.”
Lúc đang thay đồ, Trần Mộng Dao nghe có ai đó gọi đích danh cô, cô hơi ngạc nhiên. Cô chỉ đến đây để làm part time, căn bản không có khách hàng lâu dài nào cả, ai sẽ gọi đích danh cô chứ? Nghĩ đến sắp phải liều mình uống rượu cô liền cau mày, nhưng nhìn số tiền kia cô lại không thể không làm. Dù sao ở đây lương thanh toán theo ngày, trước bị cái tên tra nam buổi quen mắt kia gài cô trả tiền cơm kia, cùng với tiền nợ của Kính Thiếu Khanh, đã máy tháng rồi cô còn chưa nhận lương, nên cô đành phải dựa vào chỗ này kiếm ăn.
Thay quần áo rồi sửa sang tóc tai xong, cô đạp giày cao gót đi đến phòng bào, sau khi đứng ở cửa kiểm tra số phòng, cô cố nặn ra một nụ cười, làm ra dáng vẻ quyên rũ rồi đầy cửa đi vào.
Đèn tong phòng bao Kông được bật hết, ánh sáng rất mờ tạo nên sự tương phản rõ rệt với độ sáng của hành lang bên ngoài, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông mảnh khảnh đang ngồi trên sô pha, không thể nhìn rõ được mặt anh ta. Cô bước tới, không quá quen mở bình rượu: “Anh đi một mình sao?”
Cách tiếp cận của cô không có gì nổi bật, thậm chí còn rất non, nếu lắng nghe kỹ còn có thể phát hiện giọng cô hơi run.
Không nhận được câu trả lời, cô đầy ly rượu được rót đầy cho người đàn ông trước mặt: “Đèn… anh có muốn bật không?”
Người đàn ông vẫn không nói lời nào, cô thầm chửi thề, đến chỗ thế này còn trưng ra dáng vẻ lạnh lùng làm gì? Mới bắt đầu đã lạnh tanh như vậy, sao cô phục vụ anh ta tiếp được chứ?
Nghĩ đến sự “dạy dỗ” của “mẹ mìn” trong club, cô đoán người đàn ông trước mặt nhất định là thích loại nhiệt tình diêm dúa rồi, nghĩ đến chiếc ví rống và tám ngàn tệ lúc sáng bị Giang Linh tiêu sạch, cô khẽ cắn môi tiến sát lại: “Thưa anh, sao anh lại không nói chuyện vậy ạ? Thành thật xin lỗi, tôi là người mới, không hiểu lắm cách chiều khách, anh có muốn tôi gọi thêm hai chị em khác cùng đến náo nhiệt chút không?”
Tay người đàn ông nắm lấy bàn tay đang đặt lên ngực cô, cô căng thẳng, chẳng lẽ cô gặp phải kẻ biến thái sao? Nhưng ngay giây tiếp theo, người đàn ông đã gạt tay cô ra: “Cô thiếu tiền đến thế sao?”
Trần Mộng Dao run lên, cô không thể ngờ được người đàn ông đó lại là Kính Thiếu Khanh! Anh theo cô đến đây sao? Hay là… anh đến đây đơn thuần là để mua vui?
Cô muốn bật đèn lên nhưng lại thấy quá xấu hồ, tối tăm như vậy có khi lại đỡ ngượng ngùng hơn.
Đợi bình tĩnh lại, cô nói: “Đúng vậy, tôi thiếu tiền, đừng nói là anh đi theo tôi đấy nhé, nếu anh ở đây chơi đùa thì tôi coi như kiếm được tiền người quen, không cần phải ngại đây, gặp dịp thì chơi thôi, còn nếu như là về trước, anh có thể đi được rồi Kính Thiếu Khanh im lặng một lúc rồi nói: “Bốn vạn sáu trăm cô không cần phải trả, cũng không trừ tiền lương cô, nếu tôi nói như vậy, cô có thể ngừng làm việc ở đây không? Theo như tôi biết, bố cô mắt rồi, Đình Sâm cũng không ép cô trả nợ, bây giờ tuy sinh hoạt mẹ con cô có chút khó khăn, nhưng cũng không đến mức ép cô thành như vậy.”
Trần Mộng Dao cười: “Ha ha, anh là sếp tôi, sao lại đi quản lý cuộc sống riêng tư của tôi chứ? Bạn gái anh biết anh thích xen vào chuyện người khác như thế không? Tôi cũng không muốn để hai người cãi nhau ồn ào. Tôi làm như vậy đương nhiên là có lý do, tôi không cần thiết phải báo lại với anh.”
Trong bóng tối, đôi tay của Kính Thiếu Thanh nắm chặt rồi thả lỏng: “Cuối cùng thì tôi cũng biết sống xa hoa khó mà quay về cảnh tần tiện là gì rồi, trước đây ăn sung mặc sướng thế nên bây giờ cô không thể chấp nhận được hiện thực tôi có thể hiểu. Nhưng đưa bản thân mình rơi vào vũng bùn cũng chẳng phải chuyện gì tốt, không phải công việc không đàn hoàng gì cũng có thể làm được!”
Trần Mộng Dao không còn kiên nhẫn: “Kính Thiếu Khanh, anh ở đây dạy tôi sao? Tôi mượn anh bốn vạn sáu nghìn, tôi nói anh trừ lương tôi thì anh cứ trừ đi, không cần ở đây thương hại tôi! Nói cho cùng chúng ta chỉ có quan hệ sếp và nhân viên thôi, anh quản nhiều thế làm gì? Căn bản anh không hiểu tình cảnh của tôi, có tư cách gì mà phán xét?”
Giọng điệu của Kính Thiếu Khanh có phần ẩn nhẫn: “Hoàn cảnh nào cũng có thể buộc một người phải tự làm nhục chính mình chứ? Thu nhập của cô từ công ty chúng tôi đủ cho mẹ con cô sống. Với điều kiện kinh tế của cô, chỉ cần không đi ăn ở nhà hàng xa hoa, sống cũng không quá khổ cực? Lòng hư vinh của cô đến cùng có ích gì chứ? Tôi đúng là không có tư cách quản cô, tôi… thây cô cũng từng là tiểu thư khuê các nên mới nói với cô những lời này.”
Trần Mộng Dao cảm thấy tức ngực không thể thở được, cô không muốn thể hiện mặt chật vật nhất của mình trước những người không liên quan, cũng không muốn nói về chuyện nhà lùm xùm của mình, nhưng cô không thể chịu đựng được người khác nói mình ham hư vinh: “Tôi hư vinh ư? Tôi hư vinh thế nào chứ? Lần trước anh thấy tôi ăn bữa cơm bốn vạn sáu nghìn nên mới cho là vậy đúng không? Đúng vậy, với tình cảnh bây giờ tôi không xứng ăn bữa cơm như thế, tôi cũng nào muốn vào nhà hàng xa xỉ chứ, đó là do mẹ tôi giới thiệu đối tượng hẹn hò cho tôi, tôi bị ông ta gài bẫy trả tiền, nếu tôi thật sự ham hư vinh, thì ngày đó tôi đã hẹn hò cái gã hói kia rồi!”
“Anh là đại thiếu gia Kính gia, đương nhiên anh không biết tôi sống khổ thế nào, tôi cũng lười kể với anh! Tôi đi làm ở đây sao là làm nhục chính mình? Anh đến đây mua vui thì thanh cao lắm sao? Tôi cũng không lên sân khấu, không ngủ với người khác, mỗi ngày đều bồi rượu đến hai giờ sáng rồi về, may mắn thì có thể kiếm được hai nghìn tệ, đó là tiền trả phí sinh hoạt, tiền thuê nhà điện nước, anh có hiểu không? Tôi vốn dĩ không ham hư vinh…”
Kính Thiếu Khanh cũng không mù, thông thường phụ nữ đi làm đều mang theo theo túi xách, bên trong đựng đồ trang điểm, di động linh tinh gì đấy. Nhưng mấy ngày gần đây Trần Mộng Dao luôn mang theo một chiếc túi đựng đồ màu đen, hiển nhiên không phải là do cô mua đồ gì, anh lại có chút tò mò, cô vội vã tan làm là muốn đi đến đâu?
Anh ngoài miệng đồng ý, bảo tài xé lái xe về phía trước rồi dừng lại ở ngã tư. Nhìn thấy Trần Mộng Dao lên taxi, anh ra lệnh cho tài xế đuổi theo, tài xế có chút bối rồi: “Thiếu gia, hôm nay cậu không muốn về ăn cơm với phu nhân sao? Cậu muốn đi đâu vậy? Sắp đến giờ rồi…”
Kính Thiếu Khanh nhíu mày: “Nói cho mẹ tôi biết, hôm nay tôi không về ăn cơm, tôi có việc rồi.”
Anh đi theo Trần Mộng Dao suốt quãng đường, nhìn chiếc taxi dừng trước một club, anh do dự một lúc rồi yêu cầu tài xé dừng xe, một mình đi theo cô vào club. Club này mở cửa khá sớm, lúc này không có nhiều khách, đều là nhân viên nội bộ đi đi lại lại, ngoại trừ người phục vụ và quản lý, có một số ít người bồi rượu, anh có loại dự cảm không lành…
Sau một lúc suy nghĩ, thay vì hỏi trực tiếp Trần Mộng Dao, anh đi đến quây lễ tân hỏi chỉ tiết. Vừa nghe được anh muốn thăm dò, thái độ nhân viên lễ tân có chút không tốt: “Vị này, đến mua vui thì chúng tôi hoan nghênh, còn mấy thứ khác thì bỏ đi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen88.net
Kính Thiếu Khanh sầm mặt lây ra một xáp tiền mặt từ trong ví ra đập lên bàn, sau đó lấy điện thoại, đưa ảnh Trần Mộng Dao cho nhân viên lễ tân: “Tôi muốn cô ấy, mang cô ấy đến phòng bao của tôi.”
Đây là ảnh Trần Mộng Dao điền vào lý lịch khi cô mới vào công ty, không trét phần thoa son nên trông cô đặc biệt trong sáng, nhưng không khó để nhận ra được.
Nhìn thấy tiền nhân viên lễ tân vội vàng đưa Kính Thiếu Khanh đến phòng V.I.P: “Lúc nãy thật sự xin lỗi anh, anh chờ một chút, lập tức tôi sẽ đưa cô em ấy đến đây.”
Lúc đang thay đồ, Trần Mộng Dao nghe có ai đó gọi đích danh cô, cô hơi ngạc nhiên. Cô chỉ đến đây để làm part time, căn bản không có khách hàng lâu dài nào cả, ai sẽ gọi đích danh cô chứ? Nghĩ đến sắp phải liều mình uống rượu cô liền cau mày, nhưng nhìn số tiền kia cô lại không thể không làm. Dù sao ở đây lương thanh toán theo ngày, trước bị cái tên tra nam buổi quen mắt kia gài cô trả tiền cơm kia, cùng với tiền nợ của Kính Thiếu Khanh, đã máy tháng rồi cô còn chưa nhận lương, nên cô đành phải dựa vào chỗ này kiếm ăn.
Thay quần áo rồi sửa sang tóc tai xong, cô đạp giày cao gót đi đến phòng bào, sau khi đứng ở cửa kiểm tra số phòng, cô cố nặn ra một nụ cười, làm ra dáng vẻ quyên rũ rồi đầy cửa đi vào.
Đèn tong phòng bao Kông được bật hết, ánh sáng rất mờ tạo nên sự tương phản rõ rệt với độ sáng của hành lang bên ngoài, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông mảnh khảnh đang ngồi trên sô pha, không thể nhìn rõ được mặt anh ta. Cô bước tới, không quá quen mở bình rượu: “Anh đi một mình sao?”
Cách tiếp cận của cô không có gì nổi bật, thậm chí còn rất non, nếu lắng nghe kỹ còn có thể phát hiện giọng cô hơi run.
Không nhận được câu trả lời, cô đầy ly rượu được rót đầy cho người đàn ông trước mặt: “Đèn… anh có muốn bật không?”
Người đàn ông vẫn không nói lời nào, cô thầm chửi thề, đến chỗ thế này còn trưng ra dáng vẻ lạnh lùng làm gì? Mới bắt đầu đã lạnh tanh như vậy, sao cô phục vụ anh ta tiếp được chứ?
Nghĩ đến sự “dạy dỗ” của “mẹ mìn” trong club, cô đoán người đàn ông trước mặt nhất định là thích loại nhiệt tình diêm dúa rồi, nghĩ đến chiếc ví rống và tám ngàn tệ lúc sáng bị Giang Linh tiêu sạch, cô khẽ cắn môi tiến sát lại: “Thưa anh, sao anh lại không nói chuyện vậy ạ? Thành thật xin lỗi, tôi là người mới, không hiểu lắm cách chiều khách, anh có muốn tôi gọi thêm hai chị em khác cùng đến náo nhiệt chút không?”
Tay người đàn ông nắm lấy bàn tay đang đặt lên ngực cô, cô căng thẳng, chẳng lẽ cô gặp phải kẻ biến thái sao? Nhưng ngay giây tiếp theo, người đàn ông đã gạt tay cô ra: “Cô thiếu tiền đến thế sao?”
Trần Mộng Dao run lên, cô không thể ngờ được người đàn ông đó lại là Kính Thiếu Khanh! Anh theo cô đến đây sao? Hay là… anh đến đây đơn thuần là để mua vui?
Cô muốn bật đèn lên nhưng lại thấy quá xấu hồ, tối tăm như vậy có khi lại đỡ ngượng ngùng hơn.
Đợi bình tĩnh lại, cô nói: “Đúng vậy, tôi thiếu tiền, đừng nói là anh đi theo tôi đấy nhé, nếu anh ở đây chơi đùa thì tôi coi như kiếm được tiền người quen, không cần phải ngại đây, gặp dịp thì chơi thôi, còn nếu như là về trước, anh có thể đi được rồi Kính Thiếu Khanh im lặng một lúc rồi nói: “Bốn vạn sáu trăm cô không cần phải trả, cũng không trừ tiền lương cô, nếu tôi nói như vậy, cô có thể ngừng làm việc ở đây không? Theo như tôi biết, bố cô mắt rồi, Đình Sâm cũng không ép cô trả nợ, bây giờ tuy sinh hoạt mẹ con cô có chút khó khăn, nhưng cũng không đến mức ép cô thành như vậy.”
Trần Mộng Dao cười: “Ha ha, anh là sếp tôi, sao lại đi quản lý cuộc sống riêng tư của tôi chứ? Bạn gái anh biết anh thích xen vào chuyện người khác như thế không? Tôi cũng không muốn để hai người cãi nhau ồn ào. Tôi làm như vậy đương nhiên là có lý do, tôi không cần thiết phải báo lại với anh.”
Trong bóng tối, đôi tay của Kính Thiếu Thanh nắm chặt rồi thả lỏng: “Cuối cùng thì tôi cũng biết sống xa hoa khó mà quay về cảnh tần tiện là gì rồi, trước đây ăn sung mặc sướng thế nên bây giờ cô không thể chấp nhận được hiện thực tôi có thể hiểu. Nhưng đưa bản thân mình rơi vào vũng bùn cũng chẳng phải chuyện gì tốt, không phải công việc không đàn hoàng gì cũng có thể làm được!”
Trần Mộng Dao không còn kiên nhẫn: “Kính Thiếu Khanh, anh ở đây dạy tôi sao? Tôi mượn anh bốn vạn sáu nghìn, tôi nói anh trừ lương tôi thì anh cứ trừ đi, không cần ở đây thương hại tôi! Nói cho cùng chúng ta chỉ có quan hệ sếp và nhân viên thôi, anh quản nhiều thế làm gì? Căn bản anh không hiểu tình cảnh của tôi, có tư cách gì mà phán xét?”
Giọng điệu của Kính Thiếu Khanh có phần ẩn nhẫn: “Hoàn cảnh nào cũng có thể buộc một người phải tự làm nhục chính mình chứ? Thu nhập của cô từ công ty chúng tôi đủ cho mẹ con cô sống. Với điều kiện kinh tế của cô, chỉ cần không đi ăn ở nhà hàng xa hoa, sống cũng không quá khổ cực? Lòng hư vinh của cô đến cùng có ích gì chứ? Tôi đúng là không có tư cách quản cô, tôi… thây cô cũng từng là tiểu thư khuê các nên mới nói với cô những lời này.”
Trần Mộng Dao cảm thấy tức ngực không thể thở được, cô không muốn thể hiện mặt chật vật nhất của mình trước những người không liên quan, cũng không muốn nói về chuyện nhà lùm xùm của mình, nhưng cô không thể chịu đựng được người khác nói mình ham hư vinh: “Tôi hư vinh ư? Tôi hư vinh thế nào chứ? Lần trước anh thấy tôi ăn bữa cơm bốn vạn sáu nghìn nên mới cho là vậy đúng không? Đúng vậy, với tình cảnh bây giờ tôi không xứng ăn bữa cơm như thế, tôi cũng nào muốn vào nhà hàng xa xỉ chứ, đó là do mẹ tôi giới thiệu đối tượng hẹn hò cho tôi, tôi bị ông ta gài bẫy trả tiền, nếu tôi thật sự ham hư vinh, thì ngày đó tôi đã hẹn hò cái gã hói kia rồi!”
“Anh là đại thiếu gia Kính gia, đương nhiên anh không biết tôi sống khổ thế nào, tôi cũng lười kể với anh! Tôi đi làm ở đây sao là làm nhục chính mình? Anh đến đây mua vui thì thanh cao lắm sao? Tôi cũng không lên sân khấu, không ngủ với người khác, mỗi ngày đều bồi rượu đến hai giờ sáng rồi về, may mắn thì có thể kiếm được hai nghìn tệ, đó là tiền trả phí sinh hoạt, tiền thuê nhà điện nước, anh có hiểu không? Tôi vốn dĩ không ham hư vinh…”
/986
|