Cúp điện thoại, Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy cũng tốt, để cho bà ấy qua đây, bớt thời gian chúng ta phải chạy qua đó, ở địa bàn của người khác nói chuyện cũng không thích hợp lắm. Nhớ kỹ lời mình đã nói với cậu đó, đừng kích động.” Ôn Ngôn gật đầu, coi như là đồng ý rồi. Lái xe băng qua đường, dừng lại ở chỗ sân trống của quán cà phê Tử La Lan.
Trầm Hàm cũng không khiến các cô đợi lâu, chỉ trong khoảng hai mươi phút liền xuất hiện ở cửa quán cà phê.
Bà tới rất gấp, không có mang ô, lúc dừng xe bước vào bộ quần áo màu trắng mặc trên người bị dính mưa ướt một chút, chỉnh đốn lại mái tóc có chút rồi loạn. Mặc dù có chút chật vật, nhưng khi nhìn thấy Ôn Ngôn, bà vẫn cười tươi rất vui vẻ: “Không ngờ là con lại chủ động tìm mẹ.” Ba người ngồi đối diện nhau, sắc mặt Ôn Ngôn không thay đổi nhìn Trầm Hàm, muốn nhìn ra chút khác thường trên mặt bà, cho dù chút xíu cũng tốt, thế nhưng không có.
Trầm Hàm bị Ôn Ngôn nhìn như vậy trong lòng có chút không thoải mái: “Làm sao vậy? Là có lời gì muốn nói với mẹ sao?” Ôn Ngôn nghiền răng nói: “Là chủ ý của bà hay là của Khương Nghiên Nghiên? Hay là các người liên kết với nhau vậy?” Trầm Hàm giật mình, nụ cười trên mặt dần dần biến mát: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Mẹ không biết con đang nói cái gì. Ôn Ngôn, giữa chúng ta hoàn toàn không cần dùng loại thái độ này nói chuyện, có cái gì không ngại con cứ nói thẳng ra!” Không đợi nói ra khỏi miệng, cảm xúc của Ôn Ngôn lại không khống chế được bắt đầu bùng lên mãnh liệt, cả người nhìn giống như đứng bên bờ vực sụp đỏ. Trần Mộng Dao thấy thế mở miệng nói thay cô: “Lúc trước dì đi tìm Kính Thiếu Khanh đúng không? Có đưa cho anh ấy một phần tư liệu, hình như là về chuyện của Chương 197: Đúng Vậy, Là Bà Không Xứng công ty Mục Đình Sâm. Kính Thiếu Khanh tới công ty tìm Mục Đình Sâm, khi đó Mục Đình Sâm không ở công ty, trên đường nhanh chóng trở về thì xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại vẫn còn phải đối mặt với tình trạng nguy hiểm trong phòng săn sóc đặc biệt nằm ở bệnh viện, nếu như không tỉnh lại, một mình Ôn Ngôn phải nuôi hai đứa bé thì biết phải làm sao?” Trầm Hàm tiêu hóa một hồi mới hiểu được hàm ý trong những lời nói này: “Cho nên, Ôn Ngôn con cảm thấy là mẹ bày kế hại Mục Đình Sâm sao? Con cảm thấy những tư liệu đó xuất hiện cùng lúc với tai nạn xe của cậu ấy quá mức trùng hợp sao?” Ôn Ngôn không nói gì, đôi mắt vốn sáng rực bây giờ lấp đầy toàn tia máu, thân thể gầy yếu mơ hồ run rẩy, dường như đang lên án cái gì đó.
Là vậy, Trầm Hàm nở nụ cười, nụ cười này khác hoàn toàn với nụ cười lúc bà bước vào, mang theo chút bi thương: “Vào lúc mẹ nhận được điện thoại của con, mẹ còn tưởng rằng tư liệu mẹ đưa cho cậu ấy có ích, giúp được Mục Đình Sâm, con là muốn cảm ơn mẹ, như vậy quan hệ của chúng ta có thể hòa hoãn một chút, con có biết mẹ cao hứng biết bao nhiêu không? Không ngờ là… Con lại nghĩ như vậy. Mục Đình Sâm xảy ra tai nạn xe mẹ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tài liệu đó đúng là mẹ đã đưa cho, mẹ cũng chỉ là muốn giúp cậu ấy một chút, con biết tại sao không? Bởi vì con.” Ôn Ngôn cũng cười theo, là nụ cười giễu cọt: “Vì tôi sao? Bà thật nực cười. Trước đây bà khuyên tôi nhường anh ấy cho Khương Nghiên Nghiên cũng là vì tôi sao? Nói dối mình mắc bệnh ung thư lừa tôi cũng là vì tôi hay sao? Biết rõ Khương Nghiên Nghiên có ý lái xe đụng phải tôi khiến tôi sinh non, bà còn bao che cô ta, trong lòng tôi bà chính là vô cùng độc ác, còn muốn khiến tôi nghĩ như thế nào chứ? Tôi sẽ không tin tưởng bà lần nữa đâu.” Chóp mũi Trầm Hàm có chút chua xót: “Đúng vậy, quá khứ là do mẹ sai, lúc đó mà còn chưa có chết tâm với Khương Quân Thành, đến bây giờ mẹ mới biết được mình đã ác độc như thế nào. Mẹ biết mẹ đã quá muộn để hối hận, cũng không dám cầu xin con tha thứ, thế nhưng chuyện của Mục Đình Sâm mẹ không hề biết.
Nếu sự việc đã xảy ra rồi, mẹ mong là cậu ấy không sao cả, dù sao… Cậu ấy cũng là chỗ dựa duy nhất của con. Ở trong lòng con, mẹ không xứng được đánh đồng với cậu ấy.” “Đúng vậy, bà không xứng.” Ôn Ngôn đứng lên, để lại tiền cà phê, không chút do dự đi ra ngoài.
Khi Ôn Ngôn nhận được tin tức chạy tới bệnh viện đầu tiên, lần này cô không cần phải cách thủy tinh nhìn ngắm Mục Đình Sâm rồi, nhưng bộ dạng anh đang nhắm mát, khiến cho cô cảm thấy, anh cách cô thật xa xôi, rõ ràng người đang ở trước mặt cô, cô cũng không có dũng khí đi đụng vào.
Đột nhiên, bác sĩ đi đến: “Là Mục phu nhân sao?” Ôn Ngôn gật đầu: “Là tôi, bác sĩ tình trạng anh ấy thế nào rồi? Vì sao vẫn còn hôn mê? Không phải đã chuyển đến phòng bệnh bình thường rồi sao? Sẽ không có chuyện gì nữa chứ…” Bác sĩ dừng một chút rồi nói: “Đầu Mục tiên sinh bị thương, hiện tượng như vậy là bình thường, lại quan sát mấy ngày là sẽ khỏe lại, tình huống sẽ có chuyển biến tốt. Còn có một việc, lúc trước Mục tiên sinh có tỉnh lại qua một lần, tuy là chỉ có ngắn ngủn mười lăm phút, nhưng cậu ấy bảo tôi giúp cậu ấy viết một bức…
di chúc. Đương nhiên, đây là mong muốn của cậu ấy, nói nếu như cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại, phòng ngừa điều không may xảy ra. Cô đã tới, tôi liền đem di thư giao cho cô.”
Trầm Hàm cũng không khiến các cô đợi lâu, chỉ trong khoảng hai mươi phút liền xuất hiện ở cửa quán cà phê.
Bà tới rất gấp, không có mang ô, lúc dừng xe bước vào bộ quần áo màu trắng mặc trên người bị dính mưa ướt một chút, chỉnh đốn lại mái tóc có chút rồi loạn. Mặc dù có chút chật vật, nhưng khi nhìn thấy Ôn Ngôn, bà vẫn cười tươi rất vui vẻ: “Không ngờ là con lại chủ động tìm mẹ.” Ba người ngồi đối diện nhau, sắc mặt Ôn Ngôn không thay đổi nhìn Trầm Hàm, muốn nhìn ra chút khác thường trên mặt bà, cho dù chút xíu cũng tốt, thế nhưng không có.
Trầm Hàm bị Ôn Ngôn nhìn như vậy trong lòng có chút không thoải mái: “Làm sao vậy? Là có lời gì muốn nói với mẹ sao?” Ôn Ngôn nghiền răng nói: “Là chủ ý của bà hay là của Khương Nghiên Nghiên? Hay là các người liên kết với nhau vậy?” Trầm Hàm giật mình, nụ cười trên mặt dần dần biến mát: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Mẹ không biết con đang nói cái gì. Ôn Ngôn, giữa chúng ta hoàn toàn không cần dùng loại thái độ này nói chuyện, có cái gì không ngại con cứ nói thẳng ra!” Không đợi nói ra khỏi miệng, cảm xúc của Ôn Ngôn lại không khống chế được bắt đầu bùng lên mãnh liệt, cả người nhìn giống như đứng bên bờ vực sụp đỏ. Trần Mộng Dao thấy thế mở miệng nói thay cô: “Lúc trước dì đi tìm Kính Thiếu Khanh đúng không? Có đưa cho anh ấy một phần tư liệu, hình như là về chuyện của Chương 197: Đúng Vậy, Là Bà Không Xứng công ty Mục Đình Sâm. Kính Thiếu Khanh tới công ty tìm Mục Đình Sâm, khi đó Mục Đình Sâm không ở công ty, trên đường nhanh chóng trở về thì xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại vẫn còn phải đối mặt với tình trạng nguy hiểm trong phòng săn sóc đặc biệt nằm ở bệnh viện, nếu như không tỉnh lại, một mình Ôn Ngôn phải nuôi hai đứa bé thì biết phải làm sao?” Trầm Hàm tiêu hóa một hồi mới hiểu được hàm ý trong những lời nói này: “Cho nên, Ôn Ngôn con cảm thấy là mẹ bày kế hại Mục Đình Sâm sao? Con cảm thấy những tư liệu đó xuất hiện cùng lúc với tai nạn xe của cậu ấy quá mức trùng hợp sao?” Ôn Ngôn không nói gì, đôi mắt vốn sáng rực bây giờ lấp đầy toàn tia máu, thân thể gầy yếu mơ hồ run rẩy, dường như đang lên án cái gì đó.
Là vậy, Trầm Hàm nở nụ cười, nụ cười này khác hoàn toàn với nụ cười lúc bà bước vào, mang theo chút bi thương: “Vào lúc mẹ nhận được điện thoại của con, mẹ còn tưởng rằng tư liệu mẹ đưa cho cậu ấy có ích, giúp được Mục Đình Sâm, con là muốn cảm ơn mẹ, như vậy quan hệ của chúng ta có thể hòa hoãn một chút, con có biết mẹ cao hứng biết bao nhiêu không? Không ngờ là… Con lại nghĩ như vậy. Mục Đình Sâm xảy ra tai nạn xe mẹ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tài liệu đó đúng là mẹ đã đưa cho, mẹ cũng chỉ là muốn giúp cậu ấy một chút, con biết tại sao không? Bởi vì con.” Ôn Ngôn cũng cười theo, là nụ cười giễu cọt: “Vì tôi sao? Bà thật nực cười. Trước đây bà khuyên tôi nhường anh ấy cho Khương Nghiên Nghiên cũng là vì tôi sao? Nói dối mình mắc bệnh ung thư lừa tôi cũng là vì tôi hay sao? Biết rõ Khương Nghiên Nghiên có ý lái xe đụng phải tôi khiến tôi sinh non, bà còn bao che cô ta, trong lòng tôi bà chính là vô cùng độc ác, còn muốn khiến tôi nghĩ như thế nào chứ? Tôi sẽ không tin tưởng bà lần nữa đâu.” Chóp mũi Trầm Hàm có chút chua xót: “Đúng vậy, quá khứ là do mẹ sai, lúc đó mà còn chưa có chết tâm với Khương Quân Thành, đến bây giờ mẹ mới biết được mình đã ác độc như thế nào. Mẹ biết mẹ đã quá muộn để hối hận, cũng không dám cầu xin con tha thứ, thế nhưng chuyện của Mục Đình Sâm mẹ không hề biết.
Nếu sự việc đã xảy ra rồi, mẹ mong là cậu ấy không sao cả, dù sao… Cậu ấy cũng là chỗ dựa duy nhất của con. Ở trong lòng con, mẹ không xứng được đánh đồng với cậu ấy.” “Đúng vậy, bà không xứng.” Ôn Ngôn đứng lên, để lại tiền cà phê, không chút do dự đi ra ngoài.
Khi Ôn Ngôn nhận được tin tức chạy tới bệnh viện đầu tiên, lần này cô không cần phải cách thủy tinh nhìn ngắm Mục Đình Sâm rồi, nhưng bộ dạng anh đang nhắm mát, khiến cho cô cảm thấy, anh cách cô thật xa xôi, rõ ràng người đang ở trước mặt cô, cô cũng không có dũng khí đi đụng vào.
Đột nhiên, bác sĩ đi đến: “Là Mục phu nhân sao?” Ôn Ngôn gật đầu: “Là tôi, bác sĩ tình trạng anh ấy thế nào rồi? Vì sao vẫn còn hôn mê? Không phải đã chuyển đến phòng bệnh bình thường rồi sao? Sẽ không có chuyện gì nữa chứ…” Bác sĩ dừng một chút rồi nói: “Đầu Mục tiên sinh bị thương, hiện tượng như vậy là bình thường, lại quan sát mấy ngày là sẽ khỏe lại, tình huống sẽ có chuyển biến tốt. Còn có một việc, lúc trước Mục tiên sinh có tỉnh lại qua một lần, tuy là chỉ có ngắn ngủn mười lăm phút, nhưng cậu ấy bảo tôi giúp cậu ấy viết một bức…
di chúc. Đương nhiên, đây là mong muốn của cậu ấy, nói nếu như cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại, phòng ngừa điều không may xảy ra. Cô đã tới, tôi liền đem di thư giao cho cô.”
/986
|