Kính Thiếu Khanh liền đi ra ngoài, Trần Mộng Dao cũng không cảm thấy buồn chán, tự mình chơi, coi như không có người quen biết, sống phóng túng cũng là lựa chọn tốt.
Trong đại sảnh xa hoa bữa tiệc ánh sáng muôn màu, hi hi nhương nhương, các quý cô sang chảnh ăn mặc thời thượng, từng cử chỉ rất nho nhã thục nữ, bắt quá mỗi người khoác trên thân mình chính là bản sắc, toát lên vẻ đẹp hoàn hảo trong thân phận mình. Trong số đó dĩ nhiên có không ít các chàng trai đến đây cùng khuôn mặt mập mạp, đàn ông sinh ý phụ nữ câu kẻ ngốc, che giấu trong những bộ trang phụ lộng lẫy này, nói không chừng là một tâm hồn đầy đen tối được che giấu.
“Thật tình cờ, không ngờ là em cũng ở đây.” Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc làm cho thân thể Trần Mộng Dao chấn động, cô lấy lại bình tĩnh, quay đầu liếc mắt thấy Triển Trì: “Làm sao? Người như tôi không nên đến đây sao? Kỳ thực người như tôi mới càng nên đến tới nơi này, không chừng có thể câu được vài người đàn ông có tiền, như vậy có thể lật thân, đúng không?”
Triển Trì ưu nhã từ trong tay người phục vụ nhắc một chén sâm panh lên, một ly đưa cho cô: “Đừng sinh địch ý với anh, quan hệ giữa chúng ta cũng không đến mức đó chứ.” Cô nhận ly sâm banh, trong lòng có chút chua xót, ngoài miệng lại không chút lưu tình châm chọc: “Không đến mức? Ha ha… Tôi nghĩ đến mức rồi. Thế nào? Sau khi đá tôi mặc đồ hiệu, đeo lên đồng hồ nổi tiếng, sau tôi anh có bước đệm mới rồi sao? Ngày hôm nay mang tới chưa? Để cho tôi mở mang tầm mắt, xem xem điểm mắchà… Anh sẽ không vậy chứ?”
Triển Trì không có tính toán với lời cô nói, ngược lại nhếch miệng cười cười: “Không có ai đế chân cả, coi như, chỉ có mình em, hơn nữa… anh cũng chưa từng coi em là người đế chân.” Trần Mộng Dao có chút không được tự nhiên đem ánh mắt dời sang chỗ khác, có lẽ là thực sự đã từng yêu qua, đến bây giờ mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười của anh, mỗi biểu cảm, đều vẫn như trước khiến tim cô đập nhanh hơn, nói thật, Triển Trì so với trước, càng thêm có mị lực, vượt xa bộ dạng năm đó phóng khoáng, trở thành một người đàn ông chững chạc mặc âu phục tây trang, nghe được anh nói những lời này, cô cảm thấy ngạc nhiên khó hiểu, nhưng ý thức lại họ đã hết tình cảm rồi.
Cô không phải là một người không bỏ được người khác, lại càng cứng đầu hơn đáp lại: “Được rồi, anh cũng không cần ở chỗ này khoe chân múa tay với tôi đâu, là sau khi chia tay nhìn thấy nhiều thứ xa hoa của cuộc đời rồi, quay đầu lại cảm thấy tôi mới mẻ hay sao? Tôi cũng không phải loại phụ nữ dùng vài đồng tiền có thể lừa gạt được, anh nên làm gì thì làm đi, đi nói chuyện làm ăn cũng tốt, giao thiệp nhiều chỗ cũng được, tôi không có sức lực để ý đến anh.” Triển Trì khẽ nhún vai, luôn đối với cô không giận dữ gì cả: “Được, không quấy rây.” Thấy anh đi xa, cô thở dài nhẹ nhõm, mới rồi cô cũng không quá mãnh liệt với anh ta là do bản thân cũng không còn sức lực, nghĩ đến anh ta cố nhét cho cô sợi dây truyền kia, cô đã cảm thấy yếu thế hơn anh ta, dây chuyền kia cô cũng không có ý định mang, vốn muốn tìm cơ hội trả lại, không ngờ là lại gặp nhau ở đây, cô cũng không còn mang đến.
Thời gian từng giờ từng phút đi qua, đến buổi tối hơn chín giờ. Bầu không khí trong yến hội càng nóng bức, Trần Mộng Dao cũng bắt đầu thấy phát chán rồi. Cô nhìn quanh bốn phía một vòng, tên khốn Kính Thiếu Khanh kia dĩ nhiên tại cách đó không xa cùng Triển Trì nói chuyện với nhau, tuy là lúc này còn có người khác, cô vẫn cảm thấy khó chịu, cô là bạn gái của Kính Thiếu Khanh tới nơi này, Kính Thiếu Khanh cùng với bạn trai cũ cô lại trò chuyện khí thế ngắt trời thế kia là sao chứ? Càng nhìn càng phiền muộn, cô thuận tay bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, một ly tiếp lấy một ly, không bao lâu gương mặt bắt đầu nóng lên.
Một tên bụng phệ trung niên hướng về phía cô đi tới, trên mặt mang nụ cười thật ngấy, lộ ra chút hèn mọn, đáy mắt không hề có ý tốt: “Tiểu thư, làm sao lại ở đây một mình? Cùng uống máy chén chứ?” Trần Mộng Dao vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ tới dù sao không có chuyện làm, có người tán gẫu cũng không tệ: “Chú à, chú bao nhiêu tuồi rồi?” Người đàn ông cười vỗ bả vai cô một cái: “Gì mà chú chứ, gọi anh là anh! Anh hiện tại 35 tuổi, không có già như em nghĩ vậy đâu.” Trong lòng cô bùng nổ, người này rõ ràng chính là nói dối số tuổi, 35 có thể lại thành dáng dấp 55 chứ? Bát quá cô cũng không có vạch mặt: “Anh trai, người đàn ông bên kia, anh có biết không?” Trong tầm mắt cô chính là Triển Trì.
Người đàn ông trung niên nhìn Triển Trì chút rồi hỏi: “Làm sao? Nhìn trúng cậu ta rồi sao? Một người mới chập chững kinh doanh, chỉ nửa năm ngắn ngủi mà Chương 210: Cô Là Duy Nhất đã mọc thân lên rôi, trước đây cũng chưa nghe nói qua nhân vật như thé, tuổi trẻ tài cao, dáng dấp khá tốt, các cô gái như cô đều thích người như vậy. Nghe nói cậu ta tiếp thủ một tòa nhà rách nát, giá cả rất tốt, không bao lâu liền nhận được tin tức bên kia nói muốn phát triển, nhát thời giá trị con người tăng gấp bội, ánh mắt cậu ta rất thâm độc. Tòa nhà rách nát đổ không khác gì nhặt được vàng, không tốn vài đồng tiền, dù sao trước đó cũng không ai biết được đất nơi đó lại có giá trị, hiện tại nếu như bán qua tay… ” Trần Mộng Dao cũng không biết mình tại sao muốn tìm hiểu chuyện của Triển Trì, sau khi biết được những thứ này, cô cũng không ngoài dự tính, lúc trước ở chung với Triển Trì cô đã thấy anh không đơn giản, làm việc rất có đầu óc, liền ngay cả cuộc sống trên cũng là sắp xếp chỉ tiết rõ ràng, hiện tại, anh đã triệt để lật thật, còn cô lại rơi vào vực sâu.
Trong đại sảnh xa hoa bữa tiệc ánh sáng muôn màu, hi hi nhương nhương, các quý cô sang chảnh ăn mặc thời thượng, từng cử chỉ rất nho nhã thục nữ, bắt quá mỗi người khoác trên thân mình chính là bản sắc, toát lên vẻ đẹp hoàn hảo trong thân phận mình. Trong số đó dĩ nhiên có không ít các chàng trai đến đây cùng khuôn mặt mập mạp, đàn ông sinh ý phụ nữ câu kẻ ngốc, che giấu trong những bộ trang phụ lộng lẫy này, nói không chừng là một tâm hồn đầy đen tối được che giấu.
“Thật tình cờ, không ngờ là em cũng ở đây.” Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc làm cho thân thể Trần Mộng Dao chấn động, cô lấy lại bình tĩnh, quay đầu liếc mắt thấy Triển Trì: “Làm sao? Người như tôi không nên đến đây sao? Kỳ thực người như tôi mới càng nên đến tới nơi này, không chừng có thể câu được vài người đàn ông có tiền, như vậy có thể lật thân, đúng không?”
Triển Trì ưu nhã từ trong tay người phục vụ nhắc một chén sâm panh lên, một ly đưa cho cô: “Đừng sinh địch ý với anh, quan hệ giữa chúng ta cũng không đến mức đó chứ.” Cô nhận ly sâm banh, trong lòng có chút chua xót, ngoài miệng lại không chút lưu tình châm chọc: “Không đến mức? Ha ha… Tôi nghĩ đến mức rồi. Thế nào? Sau khi đá tôi mặc đồ hiệu, đeo lên đồng hồ nổi tiếng, sau tôi anh có bước đệm mới rồi sao? Ngày hôm nay mang tới chưa? Để cho tôi mở mang tầm mắt, xem xem điểm mắchà… Anh sẽ không vậy chứ?”
Triển Trì không có tính toán với lời cô nói, ngược lại nhếch miệng cười cười: “Không có ai đế chân cả, coi như, chỉ có mình em, hơn nữa… anh cũng chưa từng coi em là người đế chân.” Trần Mộng Dao có chút không được tự nhiên đem ánh mắt dời sang chỗ khác, có lẽ là thực sự đã từng yêu qua, đến bây giờ mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười của anh, mỗi biểu cảm, đều vẫn như trước khiến tim cô đập nhanh hơn, nói thật, Triển Trì so với trước, càng thêm có mị lực, vượt xa bộ dạng năm đó phóng khoáng, trở thành một người đàn ông chững chạc mặc âu phục tây trang, nghe được anh nói những lời này, cô cảm thấy ngạc nhiên khó hiểu, nhưng ý thức lại họ đã hết tình cảm rồi.
Cô không phải là một người không bỏ được người khác, lại càng cứng đầu hơn đáp lại: “Được rồi, anh cũng không cần ở chỗ này khoe chân múa tay với tôi đâu, là sau khi chia tay nhìn thấy nhiều thứ xa hoa của cuộc đời rồi, quay đầu lại cảm thấy tôi mới mẻ hay sao? Tôi cũng không phải loại phụ nữ dùng vài đồng tiền có thể lừa gạt được, anh nên làm gì thì làm đi, đi nói chuyện làm ăn cũng tốt, giao thiệp nhiều chỗ cũng được, tôi không có sức lực để ý đến anh.” Triển Trì khẽ nhún vai, luôn đối với cô không giận dữ gì cả: “Được, không quấy rây.” Thấy anh đi xa, cô thở dài nhẹ nhõm, mới rồi cô cũng không quá mãnh liệt với anh ta là do bản thân cũng không còn sức lực, nghĩ đến anh ta cố nhét cho cô sợi dây truyền kia, cô đã cảm thấy yếu thế hơn anh ta, dây chuyền kia cô cũng không có ý định mang, vốn muốn tìm cơ hội trả lại, không ngờ là lại gặp nhau ở đây, cô cũng không còn mang đến.
Thời gian từng giờ từng phút đi qua, đến buổi tối hơn chín giờ. Bầu không khí trong yến hội càng nóng bức, Trần Mộng Dao cũng bắt đầu thấy phát chán rồi. Cô nhìn quanh bốn phía một vòng, tên khốn Kính Thiếu Khanh kia dĩ nhiên tại cách đó không xa cùng Triển Trì nói chuyện với nhau, tuy là lúc này còn có người khác, cô vẫn cảm thấy khó chịu, cô là bạn gái của Kính Thiếu Khanh tới nơi này, Kính Thiếu Khanh cùng với bạn trai cũ cô lại trò chuyện khí thế ngắt trời thế kia là sao chứ? Càng nhìn càng phiền muộn, cô thuận tay bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, một ly tiếp lấy một ly, không bao lâu gương mặt bắt đầu nóng lên.
Một tên bụng phệ trung niên hướng về phía cô đi tới, trên mặt mang nụ cười thật ngấy, lộ ra chút hèn mọn, đáy mắt không hề có ý tốt: “Tiểu thư, làm sao lại ở đây một mình? Cùng uống máy chén chứ?” Trần Mộng Dao vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ tới dù sao không có chuyện làm, có người tán gẫu cũng không tệ: “Chú à, chú bao nhiêu tuồi rồi?” Người đàn ông cười vỗ bả vai cô một cái: “Gì mà chú chứ, gọi anh là anh! Anh hiện tại 35 tuổi, không có già như em nghĩ vậy đâu.” Trong lòng cô bùng nổ, người này rõ ràng chính là nói dối số tuổi, 35 có thể lại thành dáng dấp 55 chứ? Bát quá cô cũng không có vạch mặt: “Anh trai, người đàn ông bên kia, anh có biết không?” Trong tầm mắt cô chính là Triển Trì.
Người đàn ông trung niên nhìn Triển Trì chút rồi hỏi: “Làm sao? Nhìn trúng cậu ta rồi sao? Một người mới chập chững kinh doanh, chỉ nửa năm ngắn ngủi mà Chương 210: Cô Là Duy Nhất đã mọc thân lên rôi, trước đây cũng chưa nghe nói qua nhân vật như thé, tuổi trẻ tài cao, dáng dấp khá tốt, các cô gái như cô đều thích người như vậy. Nghe nói cậu ta tiếp thủ một tòa nhà rách nát, giá cả rất tốt, không bao lâu liền nhận được tin tức bên kia nói muốn phát triển, nhát thời giá trị con người tăng gấp bội, ánh mắt cậu ta rất thâm độc. Tòa nhà rách nát đổ không khác gì nhặt được vàng, không tốn vài đồng tiền, dù sao trước đó cũng không ai biết được đất nơi đó lại có giá trị, hiện tại nếu như bán qua tay… ” Trần Mộng Dao cũng không biết mình tại sao muốn tìm hiểu chuyện của Triển Trì, sau khi biết được những thứ này, cô cũng không ngoài dự tính, lúc trước ở chung với Triển Trì cô đã thấy anh không đơn giản, làm việc rất có đầu óc, liền ngay cả cuộc sống trên cũng là sắp xếp chỉ tiết rõ ràng, hiện tại, anh đã triệt để lật thật, còn cô lại rơi vào vực sâu.
/986
|