*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến hàng trà sữa ở gần trung tâm thương mại, Ôn Ngôn thấy nóng đến mức khó chịu. Cô vừa ngồi xuống, còn chưa bắt đầu thấy mát thì điện thoại của Trần Mộng Dao rung lên.
Vốn tưởng là Giang Linh gọi đến, Trần Mộng Dao còn không định nghe máy, cô nhìn màn hình điện thoại một cái, thì ra là Triển Trì.
Triển Trì bình thường bận việc ở công ty thì sẽ không tìm cô, cô ữ„⁄9″ sao thế?” Trong điện thoại, Triển Trì có vẻ hơi thần bí: “Vào trung tâm thương mại đi, anh có bất ngờ cho em.” Ở bên cạnh trung tâm thương mại, hai người đợi trà sữa xong rồi mới từ từ đi vào.
Khoảnh khắc cô bước vào trong, những gì cô nhìn thấy toàn là bóng bay màu hồng đang bay bổng, Ôn Ngôn vui vẻ cười, nói: “Hôm nay trung tâm thương mại có hoạt động gì sao? Đẹp quá, nhiều bóng bay quá.” Tư duy của Trần Mộng Dao luôn khác với người bình thường: “Đẹp sao?
Nếu không phải ở đây có khí lạnh thì chúng nỗ lâu rồi, đến lúc đó chúng sẽ nổ như bom ấy, xem xem cậu còn thấy nó đẹp không.
Vừa nói xong thì màn hình LED trong trung tâm thương mại đột nhiên xuất hiện ảnh của hai người Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn, chưa đợi đi khi hai người họ phản ứng lại là như thế nào thì giọng của Triển Trì cũng phát ra từ loa: “Dao Dao, chúng ta đã gặp nhau được 3 năm 9 tháng. Suốt quãng thời gian vừa rồi, em vẫn luôn là phong cảnh đẹp nhất mà anh từng gặp, không phải là “một trong” những phong cảnh đẹp nhất mà anh từng gặp. Anh biết lúc trước anh không đủ tốt, thế nhưng sau này anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm đến mức hoàn hảo nhất.
Bỗng chốc, Triển Trì và Trần Mộng Dao trở thành tiêu điểm, không ít người lây điện thoại ra để quay lại. Hôm nay Trần Mộng Dao mặc một chiếc váy liền màu trắng, mái tóc dài bay theo gió, có cảm giác như mối tình đầu hoàn hảo nhất vậy. Còn Triển Trì thì ăn mặc rất trang trọng. Bộ vest đặt may được cắt may rất chỉnh tề, ôm lây người anh, trông rất hoàn hảo. Cho dù có quỳ một gối xuống thì cũng vẫn không thể nào áp đảo được khí chất của anh. Mọi người đều thấy đây là một màn cầu hôn hoàn hảo, thế nhưng Trần Mộng Dao thì lại do dự.
Sự do dự trong một khoảng thời gian ngắn có lẽ là vì cô bị cảm động và bất ngờ. Thời gian dài quá, có người không nhịn được bắt đầu lên tiếng: “Do dự gì chứ? Đồng ý đi, gả cho anh ấy đi!” Nhìn gương mặt đầy mong chờ của Triển Trì, Trần Mộng Dao có chút không biết làm thế nào. Không sai, cô không hề cảm động, ngược lại, cô muốn trốn đi. Cô vẫn luôn thể hiện ra rằng mình không muốn kết hôn quá sớm, thế nhưng Triển Trì lại lên kế hoạch cho màn cầu hôn này mà cô không hề biết gì. Dưới bao nhiêu con mắt như vậy, nêu như cô từ chối thì anh ta sẽ rất mát mặt, nếu như đồng ý thì cô lại thấy không thoái mái, cảm giác bí bức đó dân trở thành cảm giác bị ép buộc.
Lúc này, cô cảm nhận được những ánh mắt khác nhau xung quanh mình, cô nhướng mắt lê nhìn, Kính Thiếu Khanh và Hạ Lam đang đứng trên thang máy. Ở góc nhìn đó, họ vừa hay nhìn thẳng vào cô và Triển Trì. Trong mắt Kính Thiếu Khanh đều là sự trầm lặng, không rõ cảm xúc của cô lúc này là như thế nào, thế nhưng nó lại thành ngọn cỏ cuối cùng đè chết con lạc đà.
Cô không dám nhìn vào mắt Hạ Lam, chắc là Hạ Lam sẽ rất thất vọng đúng không? Dù sao thì con trai mình vừa chia tay thì bạn gái cũ đã bị người khác cầu hôn, chắc cô trong mắt Hạ Lam tồi tệ lãm…
“Dao Dao?” Triển Trì cau mày, rất sót ruột, muốn có được câu trả lời của cô.
Bàn tay đang cương cứng của cô giơ ra về phía anh ta: “Tôi… tôi đồng ý…” Lương thiện là ưu điểm của con người, thế nhưng nó cũng là điểm yếu, cuối cùng thì cô đã thỏa hiệp. | Cô không muốn để Triển Trì mất mặt trước nhiều người như vậy. Trong tình huống này, cô chỉ có một lựa chọn thôi.
Triển Trì mỉm cười, đeo vào tay cô chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh rồi đứng lên ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô.
Cô nhìn thấy Kính Thiếu Khanh và Hạ Lam quay người rời đi. Trong khoảnh khắc đó, có gì đó trong lòng cô sụp xuống.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt càng khiến cô thầy phiền, từ đầu đến cuối cô vẫn chẳng thể nở nụ cười, cho dù là một nụ cười miễn cưỡng thì cũng không có.
Đi từ trung tâm thương mại ra, Ôn Ngôn cảm thấy mình nên rời đi: “Mấy người có dự định gì tiếp theo? Có muốn đi đâu đó chơi không? Tôi không làm phiền hai người nữa, đi trước đây.” Triển Trì đang định nói thì Trần Mộng Dao cướp lời: “Hình như mình hơi bị say nắng, mình thầy không khỏe, vừa bị nắng xong mà lại uống nước đá, mình hơi chóng mặt. Triển Trì, hôm nay tôi không đi với anh được nữa rồi, tôi muốn về nghỉ ngơi trước, anh đưa tôi về được không? Tiện đường đưa Tiểu Ngôn về luôn.” Triển Trì ngập ngửng một chút rồi trả lời: “Được, lên xe đi. Lát nữa anh mua cho em thuốc giải cảm, đề sẵn ở trong nhà ấy. Đặc biệt là lúc đi ra ngoài, anh không ở đấy anh sợ em xảy ra chuyện gì.
Đến hàng trà sữa ở gần trung tâm thương mại, Ôn Ngôn thấy nóng đến mức khó chịu. Cô vừa ngồi xuống, còn chưa bắt đầu thấy mát thì điện thoại của Trần Mộng Dao rung lên.
Vốn tưởng là Giang Linh gọi đến, Trần Mộng Dao còn không định nghe máy, cô nhìn màn hình điện thoại một cái, thì ra là Triển Trì.
Triển Trì bình thường bận việc ở công ty thì sẽ không tìm cô, cô ữ„⁄9″ sao thế?” Trong điện thoại, Triển Trì có vẻ hơi thần bí: “Vào trung tâm thương mại đi, anh có bất ngờ cho em.” Ở bên cạnh trung tâm thương mại, hai người đợi trà sữa xong rồi mới từ từ đi vào.
Khoảnh khắc cô bước vào trong, những gì cô nhìn thấy toàn là bóng bay màu hồng đang bay bổng, Ôn Ngôn vui vẻ cười, nói: “Hôm nay trung tâm thương mại có hoạt động gì sao? Đẹp quá, nhiều bóng bay quá.” Tư duy của Trần Mộng Dao luôn khác với người bình thường: “Đẹp sao?
Nếu không phải ở đây có khí lạnh thì chúng nỗ lâu rồi, đến lúc đó chúng sẽ nổ như bom ấy, xem xem cậu còn thấy nó đẹp không.
Vừa nói xong thì màn hình LED trong trung tâm thương mại đột nhiên xuất hiện ảnh của hai người Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn, chưa đợi đi khi hai người họ phản ứng lại là như thế nào thì giọng của Triển Trì cũng phát ra từ loa: “Dao Dao, chúng ta đã gặp nhau được 3 năm 9 tháng. Suốt quãng thời gian vừa rồi, em vẫn luôn là phong cảnh đẹp nhất mà anh từng gặp, không phải là “một trong” những phong cảnh đẹp nhất mà anh từng gặp. Anh biết lúc trước anh không đủ tốt, thế nhưng sau này anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm đến mức hoàn hảo nhất.
Bỗng chốc, Triển Trì và Trần Mộng Dao trở thành tiêu điểm, không ít người lây điện thoại ra để quay lại. Hôm nay Trần Mộng Dao mặc một chiếc váy liền màu trắng, mái tóc dài bay theo gió, có cảm giác như mối tình đầu hoàn hảo nhất vậy. Còn Triển Trì thì ăn mặc rất trang trọng. Bộ vest đặt may được cắt may rất chỉnh tề, ôm lây người anh, trông rất hoàn hảo. Cho dù có quỳ một gối xuống thì cũng vẫn không thể nào áp đảo được khí chất của anh. Mọi người đều thấy đây là một màn cầu hôn hoàn hảo, thế nhưng Trần Mộng Dao thì lại do dự.
Sự do dự trong một khoảng thời gian ngắn có lẽ là vì cô bị cảm động và bất ngờ. Thời gian dài quá, có người không nhịn được bắt đầu lên tiếng: “Do dự gì chứ? Đồng ý đi, gả cho anh ấy đi!” Nhìn gương mặt đầy mong chờ của Triển Trì, Trần Mộng Dao có chút không biết làm thế nào. Không sai, cô không hề cảm động, ngược lại, cô muốn trốn đi. Cô vẫn luôn thể hiện ra rằng mình không muốn kết hôn quá sớm, thế nhưng Triển Trì lại lên kế hoạch cho màn cầu hôn này mà cô không hề biết gì. Dưới bao nhiêu con mắt như vậy, nêu như cô từ chối thì anh ta sẽ rất mát mặt, nếu như đồng ý thì cô lại thấy không thoái mái, cảm giác bí bức đó dân trở thành cảm giác bị ép buộc.
Lúc này, cô cảm nhận được những ánh mắt khác nhau xung quanh mình, cô nhướng mắt lê nhìn, Kính Thiếu Khanh và Hạ Lam đang đứng trên thang máy. Ở góc nhìn đó, họ vừa hay nhìn thẳng vào cô và Triển Trì. Trong mắt Kính Thiếu Khanh đều là sự trầm lặng, không rõ cảm xúc của cô lúc này là như thế nào, thế nhưng nó lại thành ngọn cỏ cuối cùng đè chết con lạc đà.
Cô không dám nhìn vào mắt Hạ Lam, chắc là Hạ Lam sẽ rất thất vọng đúng không? Dù sao thì con trai mình vừa chia tay thì bạn gái cũ đã bị người khác cầu hôn, chắc cô trong mắt Hạ Lam tồi tệ lãm…
“Dao Dao?” Triển Trì cau mày, rất sót ruột, muốn có được câu trả lời của cô.
Bàn tay đang cương cứng của cô giơ ra về phía anh ta: “Tôi… tôi đồng ý…” Lương thiện là ưu điểm của con người, thế nhưng nó cũng là điểm yếu, cuối cùng thì cô đã thỏa hiệp. | Cô không muốn để Triển Trì mất mặt trước nhiều người như vậy. Trong tình huống này, cô chỉ có một lựa chọn thôi.
Triển Trì mỉm cười, đeo vào tay cô chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh rồi đứng lên ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô.
Cô nhìn thấy Kính Thiếu Khanh và Hạ Lam quay người rời đi. Trong khoảnh khắc đó, có gì đó trong lòng cô sụp xuống.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt càng khiến cô thầy phiền, từ đầu đến cuối cô vẫn chẳng thể nở nụ cười, cho dù là một nụ cười miễn cưỡng thì cũng không có.
Đi từ trung tâm thương mại ra, Ôn Ngôn cảm thấy mình nên rời đi: “Mấy người có dự định gì tiếp theo? Có muốn đi đâu đó chơi không? Tôi không làm phiền hai người nữa, đi trước đây.” Triển Trì đang định nói thì Trần Mộng Dao cướp lời: “Hình như mình hơi bị say nắng, mình thầy không khỏe, vừa bị nắng xong mà lại uống nước đá, mình hơi chóng mặt. Triển Trì, hôm nay tôi không đi với anh được nữa rồi, tôi muốn về nghỉ ngơi trước, anh đưa tôi về được không? Tiện đường đưa Tiểu Ngôn về luôn.” Triển Trì ngập ngửng một chút rồi trả lời: “Được, lên xe đi. Lát nữa anh mua cho em thuốc giải cảm, đề sẵn ở trong nhà ấy. Đặc biệt là lúc đi ra ngoài, anh không ở đấy anh sợ em xảy ra chuyện gì.
/986
|