Cô gật đầu: “Đúng vậy, Dao Dao cũng bảo muốn đi cùng tôi, bọn tôi định mở một cửa hàng bán đồ ngọt, nhưng mà vẫn chưa xác định nữa. Cùng lắm thì tim một công việc đủ để nuôi sống bản thân là được rồi."
Nghe Trần Mộng Dao cũng muốn đi, nụ cười trên mặt anh dần biển mất: “Vậy sao... hai người đã nghĩ xem muốn đi đâu chưa?" Ôn Ngôn lắc đầu: “Vẫn chưa nghĩ xong nữa, cứ từ từ thôi vậy. Đột ngột quá, tôi không quyết định được nhiều chuyện. Đúng rồi, anh có thể đòi Bảnh Trôi từ chỗ Mục Đình sâm giúp tôi không? Tôi phải đưa nó đi, Mục Đình Sâm không thích nó.”
Kính Thiếu Khanh đột nhiên thấy người anh em của mình đáng thương quả, trong mắt Ôn Ngôn anh còn chẳng đáng giá bằng một con mèo: “Cô không suy nghĩ đến việc mang người đi thật à, chỉ mang theo mèo thôi?"
Cô nói một cách rất nghiêm túc: "Đừng đùa nữa, tôi với anh ấy cả đời này cũng chẳng còn bất cứ mối liên hệ nào nữa đâu! Tôi sẽ không công bố chuyện bố tôi trong sạch với mọi người, cũng sẽ không lật lại vụ án, khai anh ấy ra. Thế nhưng tôi cũng không thể nào tiếp tục sống với anh ấy nữa."
Anh gãi đầu, hỏi cô với vẻ thăm dò: “Nếu như... nếu như chuyện này cũng không phải do Đình Sâm làm thì sao? Giữa hai người chỉ có một chút hiểu lầm thôi, cậu ấy có nỗi khổ riêng thì sao?
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
Giang Linh cũng không nghi ngờ đi, đưa điện thoại cho cô.
Cô cầm lấy điện thoại rồi đi ra chỗ khác nghe: "Anh muốn làm gi? Sao lại gọi điện cho mẹ tôi?"
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của Triển Trì: "Không biết số mới của em nên chỉ còn cách liên lạc với bác gái thôi. Em không phải căng thẳng, anh chỉ muốn mời em ăn cơm thôi. Anh sẽ đến đón em, bây giờ anh đang ở dưới tầng, đợi anh ở ngã rẽ đầu tiên. Anh mong rằng đây là một bữa tối chỉ có hai chúng ta.
Vừa cúp điện thoại, cô chống tay vào tường để có thể đứng vững, Triển Trì biết cô ở đây, anh ta còn quấn lấy cô làm gì nữa?
Giang Linh thấy cô mãi không vào nên qua tìm: “Nó nói gì?"
Cô cười một cách miễn cưỡng: "Cái đó... anh ấy mời con ăn cơm, con với anh ấy có chuyện cần nói. Mẹ, mẹ tự đến nhà hàng Bạch Thủy Loan một mình, con bảo Kính Thiếu Khanh để chỗ cho mẹ.
Giang Linh lẩm bẩm vài câu rồi cùng cô đi thang máy xuống dưới.
Nhìn thấy Giang Linh lái xe rời đi rồi cô mới đến ngã rẽ phía trước tìm Triển Trì. Xe của Triển Trì đã đợi sẵn ở đó rồi. Cô cố gắng khắc phục sự bài xích và sợ hãi trong lòng rồi mới mở cửa xe rồi, ngồi vào: “Rốt cuộc là anh muốn thế nào?"
Triển Trì nhìn cô bằng kính chiếu hậu, anh cười mim, quần áo gọn gàng, nét mặt dịu dàng, bộ dạng con nhà giàu, chính nhân quân tử: "Đừng kích động thế, chỉ là mời em ăn cơm thôi. Anh biết em rất ngoan, chưa làm chuyện gì không nên làm cả. Anh cũng sẽ giữ lời hứa, không để em sống không yên ổn."
Trên đường đi, hai người không nói thêm gì nữa, mãi đến khi xe dừng lại, Trần Mộng Dao mới phát hiện thi ra đây là nơi ở cũ của cô, căn nhà đã bị thu về sau khi phá sản. Cô không ngờ Triển Trì vậy mà lại đầu giá được căn nhà này, cô nắm thật chắc lấy tay cầm ở cửa: "Tại sao lại đưa tôi đến đây? Chỗ này bây giờ là nhà anh đúng không? Không phải đi ăn cơm sao? Sao lại đến đây làm gì?"
Triển Trì kiên nhẫn giải thích: "Nhà này anh mua cho em, đây là nơi em lớn lên, chắc chắn sẽ có nhiều kỷ niệm nên đưa em đến đây ăn cơm thôi. Có đến mức đấy không? Xuống xe đi."
Cô không dám nghĩ xem liệu sau khi vào anh ta có đổi một bộ mặt khác không: "Muốn ăn cơm thì đến nhà hàng ăn, tôi không muốn ở riêng với anh!"
Nghe Trần Mộng Dao cũng muốn đi, nụ cười trên mặt anh dần biển mất: “Vậy sao... hai người đã nghĩ xem muốn đi đâu chưa?" Ôn Ngôn lắc đầu: “Vẫn chưa nghĩ xong nữa, cứ từ từ thôi vậy. Đột ngột quá, tôi không quyết định được nhiều chuyện. Đúng rồi, anh có thể đòi Bảnh Trôi từ chỗ Mục Đình sâm giúp tôi không? Tôi phải đưa nó đi, Mục Đình Sâm không thích nó.”
Kính Thiếu Khanh đột nhiên thấy người anh em của mình đáng thương quả, trong mắt Ôn Ngôn anh còn chẳng đáng giá bằng một con mèo: “Cô không suy nghĩ đến việc mang người đi thật à, chỉ mang theo mèo thôi?"
Cô nói một cách rất nghiêm túc: "Đừng đùa nữa, tôi với anh ấy cả đời này cũng chẳng còn bất cứ mối liên hệ nào nữa đâu! Tôi sẽ không công bố chuyện bố tôi trong sạch với mọi người, cũng sẽ không lật lại vụ án, khai anh ấy ra. Thế nhưng tôi cũng không thể nào tiếp tục sống với anh ấy nữa."
Anh gãi đầu, hỏi cô với vẻ thăm dò: “Nếu như... nếu như chuyện này cũng không phải do Đình Sâm làm thì sao? Giữa hai người chỉ có một chút hiểu lầm thôi, cậu ấy có nỗi khổ riêng thì sao?
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
Giang Linh cũng không nghi ngờ đi, đưa điện thoại cho cô.
Cô cầm lấy điện thoại rồi đi ra chỗ khác nghe: "Anh muốn làm gi? Sao lại gọi điện cho mẹ tôi?"
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của Triển Trì: "Không biết số mới của em nên chỉ còn cách liên lạc với bác gái thôi. Em không phải căng thẳng, anh chỉ muốn mời em ăn cơm thôi. Anh sẽ đến đón em, bây giờ anh đang ở dưới tầng, đợi anh ở ngã rẽ đầu tiên. Anh mong rằng đây là một bữa tối chỉ có hai chúng ta.
Vừa cúp điện thoại, cô chống tay vào tường để có thể đứng vững, Triển Trì biết cô ở đây, anh ta còn quấn lấy cô làm gì nữa?
Giang Linh thấy cô mãi không vào nên qua tìm: “Nó nói gì?"
Cô cười một cách miễn cưỡng: "Cái đó... anh ấy mời con ăn cơm, con với anh ấy có chuyện cần nói. Mẹ, mẹ tự đến nhà hàng Bạch Thủy Loan một mình, con bảo Kính Thiếu Khanh để chỗ cho mẹ.
Giang Linh lẩm bẩm vài câu rồi cùng cô đi thang máy xuống dưới.
Nhìn thấy Giang Linh lái xe rời đi rồi cô mới đến ngã rẽ phía trước tìm Triển Trì. Xe của Triển Trì đã đợi sẵn ở đó rồi. Cô cố gắng khắc phục sự bài xích và sợ hãi trong lòng rồi mới mở cửa xe rồi, ngồi vào: “Rốt cuộc là anh muốn thế nào?"
Triển Trì nhìn cô bằng kính chiếu hậu, anh cười mim, quần áo gọn gàng, nét mặt dịu dàng, bộ dạng con nhà giàu, chính nhân quân tử: "Đừng kích động thế, chỉ là mời em ăn cơm thôi. Anh biết em rất ngoan, chưa làm chuyện gì không nên làm cả. Anh cũng sẽ giữ lời hứa, không để em sống không yên ổn."
Trên đường đi, hai người không nói thêm gì nữa, mãi đến khi xe dừng lại, Trần Mộng Dao mới phát hiện thi ra đây là nơi ở cũ của cô, căn nhà đã bị thu về sau khi phá sản. Cô không ngờ Triển Trì vậy mà lại đầu giá được căn nhà này, cô nắm thật chắc lấy tay cầm ở cửa: "Tại sao lại đưa tôi đến đây? Chỗ này bây giờ là nhà anh đúng không? Không phải đi ăn cơm sao? Sao lại đến đây làm gì?"
Triển Trì kiên nhẫn giải thích: "Nhà này anh mua cho em, đây là nơi em lớn lên, chắc chắn sẽ có nhiều kỷ niệm nên đưa em đến đây ăn cơm thôi. Có đến mức đấy không? Xuống xe đi."
Cô không dám nghĩ xem liệu sau khi vào anh ta có đổi một bộ mặt khác không: "Muốn ăn cơm thì đến nhà hàng ăn, tôi không muốn ở riêng với anh!"
/986
|