*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tim của Ôn Ngôn muốn tan ra: “Chị Lam à, chắc chắn kiếp trước chị đã cứu cả hệ Ngân Hà đói! Bé gái đáng yêu á đi, bé tên
gì vậy chị?”
Lam Tương nhìn con gái mình bằng ánh mắt yêu thương: “Tên thật là Đông Lộ, còn biệt danh là Nha Nha.”
“Đáng yêu quá đi mắt! Sau này nếu trong nhà không tiện thì chị cứ mang con qua đây, sẽ không sao đâu chị.” Ôn Ngôn ước gì ngày nào cũng nhìn thấy đứa trẻ đáng
yêu này.
Lam Tương gật đầu, thuận miệng nói:
“Sau này em cũng sinh một đứa con gái
đi. Em xinh đẹp như vậy, nhất định đứa
nhỏ cũng rất xinh xắn.”
Nụ cười trên gương mặt Ôn Ngôn cứng
đờ: “Em… em không thể sinh con.” Lam Tương rất kinh ngạc: “Tại sao?”
Ôn Ngôn không muốn nhắc lại chuyện cũ: “Em cũng không muốn nhắc tới nữa. Chắc chị cũng nghe qua Lê Thuần bọn họ nói rồi, em đã kết hôn nhưng không thể
sinh con.”
Lam Thuần hơi sững người: “Là vì vấn đề
của người chồng sao?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Là em, em không sinh
con được. Được rồi, em phải đi làm việc
đây.”
Thời tiết tháng tư ở thành phố này có chút nóng bức, ngoại trừ những ngày mưa phải mặc áo khoác thì đều phải mặc áo tay ngắn. Nơi đây không phải thành phố duyên hải nên giá cả của hải sản rất mắc, ngay cả loại hải sản thường thấy nhất
nhưng Ôn Ngôn cũng không dám mua.
Thế nhưng anh hoàn toàn phớt lờ cô. Anh không cho cô một cơ hội nào để thương
lượng mà kéo cô vào thang máy.
Trần Mộng Dao thấy trong thang máy không có người mới dám lớn tiếng: “Anh điên à! Anh mau thả tôi ra! Tôi nói cho anh
biết, anh mà còn làm như vậy nữa thì tôi
sẽ… tôi sẽ… con mẹ nó anh có nghe thấy
tôi nói gì không vậy?”
Anh nghiêng mặt qua nhìn cô bằng ánh mắt trịch thượng: “Đang nghe đây, em cứ
nói tiếp đi, em sẽ làm sao nào?”
Trần Mộng Dao bị anh làm cho tức chết. Xem ra anh đã ở khách sạn này từ sớm, ban nãy đi vào cũng không cần phải đăng ký hay gì cả. Cô hoàn toàn không có cơ
hội chạy trốn nữa rồi.
Cả hai vừa bước ra khỏi thang máy thì anh đã đẩy cô vào phòng rồi khóa trái cửa. Anh dồn cô vào góc tường: “Còn
muốn bỏ chạy ư?”
Cô kinh sợ nhìn anh, hai tay ôm chặt
trước ngực: “Không… tôi không chạy nữa… anh có phải uống quá chén rồi
không? Đã trễ lắm rồi, tôi phải về nhà.”
Anh chống một tay lên tường, cúi đầu nhìn xuống cô gái đáng thương đang bị anh bao vây. Trong mắt anh ẩn chứa biết bao tức giận và bất lực: “Tôi không say. Trước đây chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Bây giờ em muốn chối bay ư? Lúc trước chia tay những lời đó đều do chính miệng
em nói ra sao giờ có thể thu lại?”
Lưng cô dán chặt vào tường, tầm nhìn của cô bị lồng ngực to lớn kia chặn lại:
“Lúc đó tôi chỉ nói đùa thôi…”
Anh lập tức ghì chặt cô vào tường, hỏi: “Nếu tôi nói tôi cho là thật thì sao?” Trần Mộng Dao bị mùi hương độc nhất và hoóc môn nam tính của anh làm cho choáng váng mặt mày. Cô có chút hít thở không thông: “Anh nổi cơn điên gì vậy? Mau cho tôi về, tôi sẽ xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn có thể làm bạn…” Lời nói chưa hết thì môi
cô đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn.
Tranh thủ lúc cô còn sững sờ, Kính Thiếu Khanh hơi lùi lại một chút. Anh thấp giọng nói với cô một cách quyến rũ: “Ai muốn làm bạn của em? Tôi muốn em trở thành
người phụ nữ của tôi.” Nói xong, anh
nhấn môi mình lên môi cô lần nữa.
Toàn thân của Trần Mộng Dao mềm nhũn, túi xách và khăn quàng cổ đều rơi xuống đất. Cô không còn nghĩ được tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, cũng quên mất câu nói nào của mình làm anh tức giận. Bình thường anh chính là một tên lưu manh có chút nhã nhặn, thật không nghĩ tới một khi anh tức giận lại nằm
ngoài tầm kiểm soát của cô đến vậy!
Ôn Ngôn cứ tưởng lúc trước Trần Mộng Dao nói vậy để an ủi cô thôi, cô không ngờ Trần Mộng Dao lại rất nghiêm túc: “Dao Dao à, chuyện này không thể làm
bậy được đâu. Kết hôn và sinh con là
chuyện thường tình, cậu nói để an ủi mình thì không sao nhưng không thể không sinh con như mình được. Mình muốn có em bé nhưng không được còn cậu là có thể có em bé nhưng không muốn, hai cái hoàn toàn khác nhau. Vả lại gia đình của Kính Thiếu Khanh thì cậu cũng biết rồi, không có em bé là việc không thể nào. Mà theo như mình biết thì một khi Kính Thiếu Khanh đã theo đuổi cậu được thì chắc chắn sau này cũng sẽ tiến tới hôn nhân
thôi, giờ đã được nửa chữ còn gì?”
Trần Mộng Dao đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng kỳ lạ: “Nếu không thì mình sinh
thêm một đứa cho cậu nuôi!”
Ôn Ngôn bị cô chọc tới nghẹn họng, phải
uống hết nửa ly nước mới ồn hơn chút ít:
“Cậu muốn đưa con cho mình thì cũng phải xem thử Kính Thiếu Khanh họ đồng ý hay không. Chưa kể bây giờ mình chẳng khác gì đã ly hôn, cậu đưa con cho một mình mình nuôi cũng an tâm sao? Thôi được rồi, đừng nhắc tới mấy chuyện không có khả năng nữa, mau ăn cơm thôi.”
Vừa nói xong, Kính Thiếu Khanh đã gọi video tới. Sau khi tiếp điện thoại liền ống kính trước về phía bàn ăn đang chất đầy mấy món ăn địa ngục: “Anh xem thử món
em nấu rồi đánh giá chút đi.”
Kính Thiếu Khanh nhìn vài cái xong liền không chút khách sáo mà bình phẩm: “Không khác gì đồ ăn của heo, nhìn màu
sắc là biết không ngon rồi. Để anh đưa
Chương 333: Không Thể Sinh Con em số điện thoại nhà hàng của anh, tới
giờ cơm thì cứ gọi món là được.” Đủ quyết đoán, đủ chê bai.
Trần Mộng Dao không vui xoay ống kính về phía Ôn Ngôn: “Tiểu Ngôn đang ăn đây, anh đang chửi cậu ấy là heo phải không?”
Tim của Ôn Ngôn muốn tan ra: “Chị Lam à, chắc chắn kiếp trước chị đã cứu cả hệ Ngân Hà đói! Bé gái đáng yêu á đi, bé tên
gì vậy chị?”
Lam Tương nhìn con gái mình bằng ánh mắt yêu thương: “Tên thật là Đông Lộ, còn biệt danh là Nha Nha.”
“Đáng yêu quá đi mắt! Sau này nếu trong nhà không tiện thì chị cứ mang con qua đây, sẽ không sao đâu chị.” Ôn Ngôn ước gì ngày nào cũng nhìn thấy đứa trẻ đáng
yêu này.
Lam Tương gật đầu, thuận miệng nói:
“Sau này em cũng sinh một đứa con gái
đi. Em xinh đẹp như vậy, nhất định đứa
nhỏ cũng rất xinh xắn.”
Nụ cười trên gương mặt Ôn Ngôn cứng
đờ: “Em… em không thể sinh con.” Lam Tương rất kinh ngạc: “Tại sao?”
Ôn Ngôn không muốn nhắc lại chuyện cũ: “Em cũng không muốn nhắc tới nữa. Chắc chị cũng nghe qua Lê Thuần bọn họ nói rồi, em đã kết hôn nhưng không thể
sinh con.”
Lam Thuần hơi sững người: “Là vì vấn đề
của người chồng sao?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Là em, em không sinh
con được. Được rồi, em phải đi làm việc
đây.”
Thời tiết tháng tư ở thành phố này có chút nóng bức, ngoại trừ những ngày mưa phải mặc áo khoác thì đều phải mặc áo tay ngắn. Nơi đây không phải thành phố duyên hải nên giá cả của hải sản rất mắc, ngay cả loại hải sản thường thấy nhất
nhưng Ôn Ngôn cũng không dám mua.
Thế nhưng anh hoàn toàn phớt lờ cô. Anh không cho cô một cơ hội nào để thương
lượng mà kéo cô vào thang máy.
Trần Mộng Dao thấy trong thang máy không có người mới dám lớn tiếng: “Anh điên à! Anh mau thả tôi ra! Tôi nói cho anh
biết, anh mà còn làm như vậy nữa thì tôi
sẽ… tôi sẽ… con mẹ nó anh có nghe thấy
tôi nói gì không vậy?”
Anh nghiêng mặt qua nhìn cô bằng ánh mắt trịch thượng: “Đang nghe đây, em cứ
nói tiếp đi, em sẽ làm sao nào?”
Trần Mộng Dao bị anh làm cho tức chết. Xem ra anh đã ở khách sạn này từ sớm, ban nãy đi vào cũng không cần phải đăng ký hay gì cả. Cô hoàn toàn không có cơ
hội chạy trốn nữa rồi.
Cả hai vừa bước ra khỏi thang máy thì anh đã đẩy cô vào phòng rồi khóa trái cửa. Anh dồn cô vào góc tường: “Còn
muốn bỏ chạy ư?”
Cô kinh sợ nhìn anh, hai tay ôm chặt
trước ngực: “Không… tôi không chạy nữa… anh có phải uống quá chén rồi
không? Đã trễ lắm rồi, tôi phải về nhà.”
Anh chống một tay lên tường, cúi đầu nhìn xuống cô gái đáng thương đang bị anh bao vây. Trong mắt anh ẩn chứa biết bao tức giận và bất lực: “Tôi không say. Trước đây chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Bây giờ em muốn chối bay ư? Lúc trước chia tay những lời đó đều do chính miệng
em nói ra sao giờ có thể thu lại?”
Lưng cô dán chặt vào tường, tầm nhìn của cô bị lồng ngực to lớn kia chặn lại:
“Lúc đó tôi chỉ nói đùa thôi…”
Anh lập tức ghì chặt cô vào tường, hỏi: “Nếu tôi nói tôi cho là thật thì sao?” Trần Mộng Dao bị mùi hương độc nhất và hoóc môn nam tính của anh làm cho choáng váng mặt mày. Cô có chút hít thở không thông: “Anh nổi cơn điên gì vậy? Mau cho tôi về, tôi sẽ xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn có thể làm bạn…” Lời nói chưa hết thì môi
cô đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn.
Tranh thủ lúc cô còn sững sờ, Kính Thiếu Khanh hơi lùi lại một chút. Anh thấp giọng nói với cô một cách quyến rũ: “Ai muốn làm bạn của em? Tôi muốn em trở thành
người phụ nữ của tôi.” Nói xong, anh
nhấn môi mình lên môi cô lần nữa.
Toàn thân của Trần Mộng Dao mềm nhũn, túi xách và khăn quàng cổ đều rơi xuống đất. Cô không còn nghĩ được tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, cũng quên mất câu nói nào của mình làm anh tức giận. Bình thường anh chính là một tên lưu manh có chút nhã nhặn, thật không nghĩ tới một khi anh tức giận lại nằm
ngoài tầm kiểm soát của cô đến vậy!
Ôn Ngôn cứ tưởng lúc trước Trần Mộng Dao nói vậy để an ủi cô thôi, cô không ngờ Trần Mộng Dao lại rất nghiêm túc: “Dao Dao à, chuyện này không thể làm
bậy được đâu. Kết hôn và sinh con là
chuyện thường tình, cậu nói để an ủi mình thì không sao nhưng không thể không sinh con như mình được. Mình muốn có em bé nhưng không được còn cậu là có thể có em bé nhưng không muốn, hai cái hoàn toàn khác nhau. Vả lại gia đình của Kính Thiếu Khanh thì cậu cũng biết rồi, không có em bé là việc không thể nào. Mà theo như mình biết thì một khi Kính Thiếu Khanh đã theo đuổi cậu được thì chắc chắn sau này cũng sẽ tiến tới hôn nhân
thôi, giờ đã được nửa chữ còn gì?”
Trần Mộng Dao đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng kỳ lạ: “Nếu không thì mình sinh
thêm một đứa cho cậu nuôi!”
Ôn Ngôn bị cô chọc tới nghẹn họng, phải
uống hết nửa ly nước mới ồn hơn chút ít:
“Cậu muốn đưa con cho mình thì cũng phải xem thử Kính Thiếu Khanh họ đồng ý hay không. Chưa kể bây giờ mình chẳng khác gì đã ly hôn, cậu đưa con cho một mình mình nuôi cũng an tâm sao? Thôi được rồi, đừng nhắc tới mấy chuyện không có khả năng nữa, mau ăn cơm thôi.”
Vừa nói xong, Kính Thiếu Khanh đã gọi video tới. Sau khi tiếp điện thoại liền ống kính trước về phía bàn ăn đang chất đầy mấy món ăn địa ngục: “Anh xem thử món
em nấu rồi đánh giá chút đi.”
Kính Thiếu Khanh nhìn vài cái xong liền không chút khách sáo mà bình phẩm: “Không khác gì đồ ăn của heo, nhìn màu
sắc là biết không ngon rồi. Để anh đưa
Chương 333: Không Thể Sinh Con em số điện thoại nhà hàng của anh, tới
giờ cơm thì cứ gọi món là được.” Đủ quyết đoán, đủ chê bai.
Trần Mộng Dao không vui xoay ống kính về phía Ôn Ngôn: “Tiểu Ngôn đang ăn đây, anh đang chửi cậu ấy là heo phải không?”
/986
|