Hạ Lam ngồi xuống ghế sofa: “Không cần phải gấp, dì còn có thể trừ tiền lương của cháu nữa hay sao? Chuyện tối ngày hôm qua, cảm ơn cháu, chắc cháu đã nói gì đó với Thiếu Khanh, nếu không nó đã không gọi điện thoại xin lỗi dì, thật khó cho nó nhưng thực ra
cũng không thể trách nó được.”
Trần Mộng Dao mới vừa tỉnh ngủ, nên đầu óc cô còn
hơi mơ màng: “Dạ… Không có gì… Nên vậy ạ.”
Đột nhiên, Hạ Lam biến sắc, vì tay bà lôi ra được một
cái quần lót ở phía dưới chỗ ngồi: “Cái này…”
Trần Mộng Dao cứng đờ người, nếu cô không đoán sai thì trên ghế sofa không chỉ có đồ lót, còn có… thứ mà không thể để người khác trông thấy. Tối hôm qua hai người họ kịch liệt như vậy, nên vốn không có sức mà thu dọn! Sau khi phục hồi lại tinh thần, cô xông lên trước giật lại đồ lót: “Thật ngại quá, trong nhà bừa bộn, cháu chưa kịp dọn dẹp! Dì chắc cũng rất bận rộn, không cần thăm cháu đâu, cháu không sao đâu ạ,
Thiếu Khanh cũng ổn, giờ cháu phải đi rửa mặt rồi đi làm rồi!”
Hạ Lam cố nhịn mới không lộ ra sự ngại ngùng: “Thôi… Được rồi, vậy dì đi trước. Không có gì đâu, xem như dì không nhìn thấy gì cả, bọn trẻ ấy mà, bình thường thôi, cháu đừng cảm thấy ngại, dì cũng không phải người ngoài. Cháu nhớ mang hoa quả lên công ty mà ăn nhé.”
Ngoại trừ gật đầu, Trần Mộng Dao không biết nên làm gì khác nữa. Bây giờ cô hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, không phải, trước khi chui vào cô phải kéo Kính Thiếu Khanh ra ngoài đánh một trận! Cô làm gì có tật xấu ném quần áo bừa bãi, đều là do anh làm mài
Hạ Lam đi rồi, cô mới thở dài nhẹ nhõm, sau đó dọn
dẹp rồi đến công ty.
Lúc này là thời gian nghỉ trưa, nên khu làm việc không có ai. Cô đi thẳng vào phòng làm việc của Kính Thiếu Khanh, không có ai ở đây, cô đặt hoa quả và đồ ăn trên bàn làm việc của anh. Khi đang định rời đi thì có
một cái đầu hiếu kỳ thò vào ở phía cửa: “Cô đang làm
gì đấy? Lén tặng đồ ăn cho Kính tổng à?2 Á à… Không
phải cô thầm mến Kính tổng đấy chứ?”
Trần Mộng Dao không ngờ mình sẽ bị người khác nhìn thấy: “Không phải đâu, đây là mẹ anh ấy nhờ tôi
mang cho anh ấy ít đồ ăn.”
Đồng nghiệp Tiểu A chép miệng một cái, rõ ràng là không tin cô: “Tôi biết cô quen Kính tổng đã lâu rồi, tặng đồ ăn thì sao không tặng lúc có mặt anh ấy? Sao lại lén lén lút lút như sợ bị người khác thấy vậy? Vừa rồi, biểu tình hốt hoảng khi nhìn thấy tôi của cô đã bị tôi bắt gặp rồi, đừng có không thừa nhận, thích một người đàn ông ưu tú như Kính tổng chẳng phải rất bình thường sao? Không chỉ cô mà nhiều nữ đồng nghiệp trong khắp công ty đều rất thèm muốn anh ấy đây.
Thèm muốn? Khóe miệng Trần Mộng Dao giật giật, cô không dám thèm, trước đây cô cũng cùng từng thèm, nhưng sau tối hôm qua thì cô không dám thèm nữa…
Tha cho cô!
Kể từ sau khi bị đồng nghiệp Tiểu A “bắt thóp”, cô ta
Chương 447: Không Dám Tham Lam cứ luôn đưa mắt ra hiệu với cô, như thể cô đã gia
nhập vào hội những nữ đồng nghiệp yêu thầm Kính Thiếu Khanh trong công ty vậy. Cô mà yêu thầm á? “Mối tình” của cô được minh nguyệt chứng giám cơ
mà.
Chiều đến, khi giờ làm đã qua hơn nửa tiếng, Kính Thiếu Khanh mới cùng nữ thư ký trở lại công ty. Trần Mộng Dao không vui chút nào, ánh mắt mang chút oán giận.
Tiếu A đứng bên cạnh mới thọc thọc vào eo cô: “Ghen rồi à, đừng có xen vào nhé. Thư ký Liễu người ta đồng hành cùng Kính tổng biết bao năm rồi. Làm quan ăn lộc vua, ở chùa thì ăn lộc Phật. Chúng ta ngoài trông đợi ra thì còn làm được gì? Chỉ cần Kính tổng một ngày chưa kết hôn nghĩa là mọi người vẫn còn cơ
hội. Đừng có làm ra vẻ cay cú như vậy chứ.”
Cô bị Tiểu A chọc tức, chỉ biết nhãn nhục không biểu lộ ra ngoài: “Đủ rồi đó, hóng hót ít thôi. Mà này, tại sao
mọi người đều gọi cô là Tiểu A?”
Tiểu A lúc này ưỡn vòng một phẳng lì của mình ra: “Vì
ngực nhỏ nên gọi là Tiểu A đó. Tôi cũng quen rồi nên
chả thấy có vấn đề gì cả, gọi như thế gần gũi hơn.”
Đây là điều mà Trần Mộng Dao không thể ngờ tới, cô cúi đầu nhìn lại vòng một của mình, cũng may là xôi thịt…
Lúc này, Kính Thiếu Khanh bước đến cạnh văn phòng
làm việc của cô: “Tới rồi2”
Hai từ tưởng chừng như chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng ý nghĩa sâu xa trong đó thì chỉ hai người mới biết. Trần Mộng Dao không mấy vui vẻ đáp lại: “Đương nhiên là phải tới rồi. Tôi còn đang mong lương về đây. Kính tổng có vẻ rất phóng khoáng nhỉ, có mỹ nữ cùng ăn trưa nữa chứ.” Anh thì hay rồi, sống trong nhung lụa này, có nữ thư ký xinh đẹp bầu bạn nữa. Còn cô, ngủ một giấc đến trưa, mới chỉ kịp lót bụng một ít hoa quả và điểm tâm Trần Hàm mang đến.
Kính Thiếu Khanh bày ra bộ mặt nghiêm nghị, lệnh
cho thư kí: “Cô đi xử lý công việc trước đi.”
Thư ký Liễu dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn Trần Mộng
Dao, trả lời một câu: “Được rồi.”
Trần Mộng Dao càng ngày càng chướng mắt thư ký Liễu, cô luôn thấy là người này đến bước đi thôi cũng thật phô trương. Cứ thế cô đã vô ý bĩu môi từ lúc nào. Kính Thiếu Khanh bị cô chọc cười, nhưng anh không hề giải thích gì hết: “Làm đi nhé, anh cũng đi giải
quyết công việc đây.”
Trần Mộng Dao tức không chịu nổi, cô dành cả buổi chiều tự hỏi liệu giữa anh và thư ký Liễu có tồn tại mối quan hệ nam nữ bất chính hay không. Dẫu sao thì trước kia anh cũng từng là một con người phóng đãng, qua lại với thư ký cũng là chuyện rất bình thường. Thế nhưng nếu chuyện này là sự thật thì cô biết làm thế nào? Căn bản không thể không để tâm đến chuyện này mà. Cứ nghĩ đến việc cô nàng từng có quan hệ với người đàn ông của mình lại cứ quanh
quần trước mắt mình xem, là người ai chịu nổi chứ?
Thật không dễ gì mới chịu đựng nồi đến giờ tan làm.
Theo lệ, cô và Kính Thiếu Khanh hẹn gặp nhau ở giao
lộ. Sau khi lên xe, cô ậm ừ hỏi: “Anh với cô thư ký
Liễu kia là gì đấy? Tiểu A nói là hầu hết nữ đồng nghiệp trong công ty đều thích anh, đặc biệt là thư ký Liễu. Làm gì mà cả ngày cứ loanh quanh xung quanh anh chứ. Anh thành thật giải thích đi, có hay không?”
cũng không thể trách nó được.”
Trần Mộng Dao mới vừa tỉnh ngủ, nên đầu óc cô còn
hơi mơ màng: “Dạ… Không có gì… Nên vậy ạ.”
Đột nhiên, Hạ Lam biến sắc, vì tay bà lôi ra được một
cái quần lót ở phía dưới chỗ ngồi: “Cái này…”
Trần Mộng Dao cứng đờ người, nếu cô không đoán sai thì trên ghế sofa không chỉ có đồ lót, còn có… thứ mà không thể để người khác trông thấy. Tối hôm qua hai người họ kịch liệt như vậy, nên vốn không có sức mà thu dọn! Sau khi phục hồi lại tinh thần, cô xông lên trước giật lại đồ lót: “Thật ngại quá, trong nhà bừa bộn, cháu chưa kịp dọn dẹp! Dì chắc cũng rất bận rộn, không cần thăm cháu đâu, cháu không sao đâu ạ,
Thiếu Khanh cũng ổn, giờ cháu phải đi rửa mặt rồi đi làm rồi!”
Hạ Lam cố nhịn mới không lộ ra sự ngại ngùng: “Thôi… Được rồi, vậy dì đi trước. Không có gì đâu, xem như dì không nhìn thấy gì cả, bọn trẻ ấy mà, bình thường thôi, cháu đừng cảm thấy ngại, dì cũng không phải người ngoài. Cháu nhớ mang hoa quả lên công ty mà ăn nhé.”
Ngoại trừ gật đầu, Trần Mộng Dao không biết nên làm gì khác nữa. Bây giờ cô hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, không phải, trước khi chui vào cô phải kéo Kính Thiếu Khanh ra ngoài đánh một trận! Cô làm gì có tật xấu ném quần áo bừa bãi, đều là do anh làm mài
Hạ Lam đi rồi, cô mới thở dài nhẹ nhõm, sau đó dọn
dẹp rồi đến công ty.
Lúc này là thời gian nghỉ trưa, nên khu làm việc không có ai. Cô đi thẳng vào phòng làm việc của Kính Thiếu Khanh, không có ai ở đây, cô đặt hoa quả và đồ ăn trên bàn làm việc của anh. Khi đang định rời đi thì có
một cái đầu hiếu kỳ thò vào ở phía cửa: “Cô đang làm
gì đấy? Lén tặng đồ ăn cho Kính tổng à?2 Á à… Không
phải cô thầm mến Kính tổng đấy chứ?”
Trần Mộng Dao không ngờ mình sẽ bị người khác nhìn thấy: “Không phải đâu, đây là mẹ anh ấy nhờ tôi
mang cho anh ấy ít đồ ăn.”
Đồng nghiệp Tiểu A chép miệng một cái, rõ ràng là không tin cô: “Tôi biết cô quen Kính tổng đã lâu rồi, tặng đồ ăn thì sao không tặng lúc có mặt anh ấy? Sao lại lén lén lút lút như sợ bị người khác thấy vậy? Vừa rồi, biểu tình hốt hoảng khi nhìn thấy tôi của cô đã bị tôi bắt gặp rồi, đừng có không thừa nhận, thích một người đàn ông ưu tú như Kính tổng chẳng phải rất bình thường sao? Không chỉ cô mà nhiều nữ đồng nghiệp trong khắp công ty đều rất thèm muốn anh ấy đây.
Thèm muốn? Khóe miệng Trần Mộng Dao giật giật, cô không dám thèm, trước đây cô cũng cùng từng thèm, nhưng sau tối hôm qua thì cô không dám thèm nữa…
Tha cho cô!
Kể từ sau khi bị đồng nghiệp Tiểu A “bắt thóp”, cô ta
Chương 447: Không Dám Tham Lam cứ luôn đưa mắt ra hiệu với cô, như thể cô đã gia
nhập vào hội những nữ đồng nghiệp yêu thầm Kính Thiếu Khanh trong công ty vậy. Cô mà yêu thầm á? “Mối tình” của cô được minh nguyệt chứng giám cơ
mà.
Chiều đến, khi giờ làm đã qua hơn nửa tiếng, Kính Thiếu Khanh mới cùng nữ thư ký trở lại công ty. Trần Mộng Dao không vui chút nào, ánh mắt mang chút oán giận.
Tiếu A đứng bên cạnh mới thọc thọc vào eo cô: “Ghen rồi à, đừng có xen vào nhé. Thư ký Liễu người ta đồng hành cùng Kính tổng biết bao năm rồi. Làm quan ăn lộc vua, ở chùa thì ăn lộc Phật. Chúng ta ngoài trông đợi ra thì còn làm được gì? Chỉ cần Kính tổng một ngày chưa kết hôn nghĩa là mọi người vẫn còn cơ
hội. Đừng có làm ra vẻ cay cú như vậy chứ.”
Cô bị Tiểu A chọc tức, chỉ biết nhãn nhục không biểu lộ ra ngoài: “Đủ rồi đó, hóng hót ít thôi. Mà này, tại sao
mọi người đều gọi cô là Tiểu A?”
Tiểu A lúc này ưỡn vòng một phẳng lì của mình ra: “Vì
ngực nhỏ nên gọi là Tiểu A đó. Tôi cũng quen rồi nên
chả thấy có vấn đề gì cả, gọi như thế gần gũi hơn.”
Đây là điều mà Trần Mộng Dao không thể ngờ tới, cô cúi đầu nhìn lại vòng một của mình, cũng may là xôi thịt…
Lúc này, Kính Thiếu Khanh bước đến cạnh văn phòng
làm việc của cô: “Tới rồi2”
Hai từ tưởng chừng như chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng ý nghĩa sâu xa trong đó thì chỉ hai người mới biết. Trần Mộng Dao không mấy vui vẻ đáp lại: “Đương nhiên là phải tới rồi. Tôi còn đang mong lương về đây. Kính tổng có vẻ rất phóng khoáng nhỉ, có mỹ nữ cùng ăn trưa nữa chứ.” Anh thì hay rồi, sống trong nhung lụa này, có nữ thư ký xinh đẹp bầu bạn nữa. Còn cô, ngủ một giấc đến trưa, mới chỉ kịp lót bụng một ít hoa quả và điểm tâm Trần Hàm mang đến.
Kính Thiếu Khanh bày ra bộ mặt nghiêm nghị, lệnh
cho thư kí: “Cô đi xử lý công việc trước đi.”
Thư ký Liễu dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn Trần Mộng
Dao, trả lời một câu: “Được rồi.”
Trần Mộng Dao càng ngày càng chướng mắt thư ký Liễu, cô luôn thấy là người này đến bước đi thôi cũng thật phô trương. Cứ thế cô đã vô ý bĩu môi từ lúc nào. Kính Thiếu Khanh bị cô chọc cười, nhưng anh không hề giải thích gì hết: “Làm đi nhé, anh cũng đi giải
quyết công việc đây.”
Trần Mộng Dao tức không chịu nổi, cô dành cả buổi chiều tự hỏi liệu giữa anh và thư ký Liễu có tồn tại mối quan hệ nam nữ bất chính hay không. Dẫu sao thì trước kia anh cũng từng là một con người phóng đãng, qua lại với thư ký cũng là chuyện rất bình thường. Thế nhưng nếu chuyện này là sự thật thì cô biết làm thế nào? Căn bản không thể không để tâm đến chuyện này mà. Cứ nghĩ đến việc cô nàng từng có quan hệ với người đàn ông của mình lại cứ quanh
quần trước mắt mình xem, là người ai chịu nổi chứ?
Thật không dễ gì mới chịu đựng nồi đến giờ tan làm.
Theo lệ, cô và Kính Thiếu Khanh hẹn gặp nhau ở giao
lộ. Sau khi lên xe, cô ậm ừ hỏi: “Anh với cô thư ký
Liễu kia là gì đấy? Tiểu A nói là hầu hết nữ đồng nghiệp trong công ty đều thích anh, đặc biệt là thư ký Liễu. Làm gì mà cả ngày cứ loanh quanh xung quanh anh chứ. Anh thành thật giải thích đi, có hay không?”
/986
|