Ôn Ngôn không trả lời. Cô nghiêng mặt và nhắm chặt mắt lại, hai tay báu chặt xuống ga giường, vằng trán và hai má của cô đã đỏ ửng, sắc đỏ chói mắt ấy dần
lan ra toàn thân.
Anh cứ thì thầm rồi cuối cùng đè ép lên người cô
nhưng không làm ra động tác gì nữa.
Ôn Ngôn nhận ra sự bất thường của anh, cơ thể của anh đang nóng ran đến dọa người! Cô lập tức hoảng loạn cả lên nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Sau khi thu dọn xong đống quần áo tán loạn khắp nơi, cô giúp
anh mặc áo ngủ vào rồi gọi bác sĩ của Mục gia tới.
Bác sĩ rất nhanh đã tới nơi, đơn giản kiểm tra một lần rồi đưa ra kết luận: “Mục tiên sinh bị sốt là bởi vì lao lực quá độ lâu ngày cộng thêm cảm lạnh gây ra, cơ thể suy kiệt nặng nên mới ngất xỉu. Dạo gần đây trời
trở lạnh, cảm lạnh là bệnh phổ biến.”
Sau khi xác nhận được lý do khiến Mục Đình Sâm
ngắt xỉu, Ôn Ngôn mới mới thở phào nhẹ nhõm. Vào
mùa này thì cảm lạnh là chuyện thường gặp, Lâm Táp
cũng bị cảm lạnh… chỉ là, tại sao tên Mục Đình Sâm này lại bị lao lực quá độ? Mà còn là lâu ngày chứ? Rõ ràng chỉ vừa mới một lần… thiếu chút nữa làm cô
tưởng là nguyên nhân là bởi vì cô!
Bác sĩ tiêm một mũi cho Mục Đình Sâm rồi rời đi, má Lưu đi tới trước cửa phòng thở dài một tiếng: “Ngôn Ngôn, lúc con không có ở đây, thiếu gia rất ít khi ngủ được. Phần lớn thời gian cậu ấy đều một mình ngồi trước cửa số cả đêm, hôm sau lại trực tiếp đi tới công ty. Má cũng không biết cậu ấy làm sao chịu nỗi… con rời đi lâu như vậy rồi… cậu ấy về tới nhà cũng chỉ ngồi chợp mắt một chút trên sofa rồi rất nhanh lại thức dậy.
Bây giờ Mục Đình Sâm vẫn còn đang hôn mê, Ôn Ngôn có thể vô tư làm bất cứ điều gì với anh. Ngón tay mảnh khảnh của cô chạm vào xương quai xanh của anh, trông anh có vẻ gầy đi khá nhiều. Anh tự hành hạ mình trong thời gian dài như vậy thì sao không gầy cho được? Mỗi lần cô nhìn thấy anh đều như gặp phải ôn thần, cô chẳng thèm nhìn anh nhiều
một chút nên cũng không nhận ra sự thay đổi của anh.
Một Mục Đình Sâm ngạo nghề như vậy, cuối cùng lại
nằm trong tay của cô.
“Ngôn Ngôn, con ở lại đây đi. Cho dù thiếu gia có làm gì thì cậu ấy cũng biết lỗi rồi, nếu không có con thì sao cậu ấy có thể sống tiếp được đây? Tính tình cậu ấy kiêu ngạo muốn chết nhưng có lần nào không khuất phục trong tay con? Thiếu gia mang con vào nhà này khi con chỉ vừa tám tuỏi, lúc đó cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi. Công tử xuất thân từ một gia đình giàu có thì có biết gì nhiều đâu? Chỉ cần sau này có người dạy cho cậu ấy cách hòa đồng với người khác thì cậu ấy sẽ thay đổi thôi. Thật sự má không
nhẫn tâm nhìn hai con cứ tiếp tục như vậy nữa…”
Má Lưu lau đi nước mắt, lời nói của bà như đang muốn tố cáo cô, tim gan của Ôn cũng không phải làm từ sắt đá. Dù trước đây anh đã làm qua chuyện quá đáng đến đâu thì cô chẳng thể tuyệt đối hận anh: “Má Lưu, má đừng nói nữa. Con sẽ cân nhắc thật nghiêm túc. Con cũng không tuyệt tình và máu lạnh đến vậy
đâu, con cũng…” Yêu anh ấy…
Mục Đình Sâm hôn mê hết hai ngày hai đêm, chắc do
lâu ngày không ngủ được một giấc nên giờ mới ngủ
ngon như vậy.
Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao hay tin anh ngã bệnh thì có đến thăm qua một lần, nhìn thấy anh chưa tỉnh dậy nên họ cũng rời đi rồi. Lâm Táp thì không tới vì anh sợ là sẽ có người trách anh là người lây bệnh
cảm cho Mục Đình Sâm.
Lúc Mục Đình Sâm tỉnh dậy đã là nửa đêm. Anh đột nhiên giật mình tỉnh giấc, giây đầu tiên sau khi anh tỉnh dậy đó chính là bật đèn rồi xuống giường tìm Ôn Ngôn. Trong lúc anh định mở cửa phòng xông ra ngoài, Ôn Ngôn đang ngồi ở bên giường đứng dậy dụi
mắt hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Cơ thể anh cứng lại rồi quay người nhìn cô, trong anh khẽ thoáng qua một sự kinh ngạc. Anh không tự giác
thở ra một hơi an tâm: “Anh cứ tưởng…”
Ôn Ngôn nhướng mày: “Anh cứ tưởng tôi tranh thủ lúc
anh ngất xỉu bỏ chạy? Anh yên tâm, tôi không tuyệt
tình như vậy đâu. Nếu anh mà chết thì tôi sẽ bị người ta nghi ngờ đấy. Anh đã lâu như vậy chưa được ngủ một giấc ngon, giờ tranh thủ ngủ thêm một chút đi, trời
vẫn chưa sáng.”
Mục Đình Sâm trở lại giường rồi nằm xuống, anh nghiêng mặt nhìn cô: “Chuyện sáng nay… anh xin lỗi, là do anh quá kích động. Em có thể thôi chọc tức anh
được không?”
Ôn Ngôn nhịn không được bật cười: “Sáng nay? Anh đã ngủ hai ngày hai đêm rồi chứ không phải một buỏi sáng đâu. Dao Dao có dẫn theo chị Lam và Tiểu Nhã tới Đế Đô dạo một vòng. Tôi chưa từng thấy qua ai có thể ngủ lâu như vậy… sau này… lúc không có tôi ở đây thì anh cũng phải ngủ thật tốt, lâu ngày không nghỉ ngơi sẽ chết người đó, tôi không phải đang dọa anh thôi đâu. Chuyện… trước đây tôi nói, tôi sẽ không nói
cho có lệ đâu, tôi sẽ cân nhắc thật nghiêm túc.”
Anh nghiêng người rồi vươn tay kéo cô vào lòng, cái gì cũng không nói mà chỉ yên lặng ôm lấy cô. Anh vừa
nhìn đã biết, trước đây cô đồng ý cân nhắc trong một
năm chỉ là nói suông để kéo dài thời gian, nhưng bây
giờ anh biết cô đã không còn ý định lừa gạt anh nữa.
Đã rất lâu anh không có được cảm giác an nhiên như vậy rồi, trong vòng tay anh có cô. Đây là khoảnh khắc chân thật nhất chứ không phải là mơ hay ảo giác.
Sau một hồi lâu, anh mới mở miệng: “Em vẫn muốn đi sao?”
Ôn Ngôn gật gật đầu: “Ừ, tôi không muốn bỏ lại tiệm bánh. Ở đó còn có chị Lam và Tiểu Nhã, họ đều cần công việc này. Tôi không nỡ rời xa họ. Anh… khi nào có thời gian có thể tới đó tìm tôi.”
Mục Đình Sâm dùng cằm cọ đi cọ lại trên mái tóc của cô: “Anh không muốn để em đi… em không muốn đóng cửa tiệm bánh thì anh sẽ người thay thế em trông quán, em không cần phải trở về đó nữa.”
lan ra toàn thân.
Anh cứ thì thầm rồi cuối cùng đè ép lên người cô
nhưng không làm ra động tác gì nữa.
Ôn Ngôn nhận ra sự bất thường của anh, cơ thể của anh đang nóng ran đến dọa người! Cô lập tức hoảng loạn cả lên nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Sau khi thu dọn xong đống quần áo tán loạn khắp nơi, cô giúp
anh mặc áo ngủ vào rồi gọi bác sĩ của Mục gia tới.
Bác sĩ rất nhanh đã tới nơi, đơn giản kiểm tra một lần rồi đưa ra kết luận: “Mục tiên sinh bị sốt là bởi vì lao lực quá độ lâu ngày cộng thêm cảm lạnh gây ra, cơ thể suy kiệt nặng nên mới ngất xỉu. Dạo gần đây trời
trở lạnh, cảm lạnh là bệnh phổ biến.”
Sau khi xác nhận được lý do khiến Mục Đình Sâm
ngắt xỉu, Ôn Ngôn mới mới thở phào nhẹ nhõm. Vào
mùa này thì cảm lạnh là chuyện thường gặp, Lâm Táp
cũng bị cảm lạnh… chỉ là, tại sao tên Mục Đình Sâm này lại bị lao lực quá độ? Mà còn là lâu ngày chứ? Rõ ràng chỉ vừa mới một lần… thiếu chút nữa làm cô
tưởng là nguyên nhân là bởi vì cô!
Bác sĩ tiêm một mũi cho Mục Đình Sâm rồi rời đi, má Lưu đi tới trước cửa phòng thở dài một tiếng: “Ngôn Ngôn, lúc con không có ở đây, thiếu gia rất ít khi ngủ được. Phần lớn thời gian cậu ấy đều một mình ngồi trước cửa số cả đêm, hôm sau lại trực tiếp đi tới công ty. Má cũng không biết cậu ấy làm sao chịu nỗi… con rời đi lâu như vậy rồi… cậu ấy về tới nhà cũng chỉ ngồi chợp mắt một chút trên sofa rồi rất nhanh lại thức dậy.
Bây giờ Mục Đình Sâm vẫn còn đang hôn mê, Ôn Ngôn có thể vô tư làm bất cứ điều gì với anh. Ngón tay mảnh khảnh của cô chạm vào xương quai xanh của anh, trông anh có vẻ gầy đi khá nhiều. Anh tự hành hạ mình trong thời gian dài như vậy thì sao không gầy cho được? Mỗi lần cô nhìn thấy anh đều như gặp phải ôn thần, cô chẳng thèm nhìn anh nhiều
một chút nên cũng không nhận ra sự thay đổi của anh.
Một Mục Đình Sâm ngạo nghề như vậy, cuối cùng lại
nằm trong tay của cô.
“Ngôn Ngôn, con ở lại đây đi. Cho dù thiếu gia có làm gì thì cậu ấy cũng biết lỗi rồi, nếu không có con thì sao cậu ấy có thể sống tiếp được đây? Tính tình cậu ấy kiêu ngạo muốn chết nhưng có lần nào không khuất phục trong tay con? Thiếu gia mang con vào nhà này khi con chỉ vừa tám tuỏi, lúc đó cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi. Công tử xuất thân từ một gia đình giàu có thì có biết gì nhiều đâu? Chỉ cần sau này có người dạy cho cậu ấy cách hòa đồng với người khác thì cậu ấy sẽ thay đổi thôi. Thật sự má không
nhẫn tâm nhìn hai con cứ tiếp tục như vậy nữa…”
Má Lưu lau đi nước mắt, lời nói của bà như đang muốn tố cáo cô, tim gan của Ôn cũng không phải làm từ sắt đá. Dù trước đây anh đã làm qua chuyện quá đáng đến đâu thì cô chẳng thể tuyệt đối hận anh: “Má Lưu, má đừng nói nữa. Con sẽ cân nhắc thật nghiêm túc. Con cũng không tuyệt tình và máu lạnh đến vậy
đâu, con cũng…” Yêu anh ấy…
Mục Đình Sâm hôn mê hết hai ngày hai đêm, chắc do
lâu ngày không ngủ được một giấc nên giờ mới ngủ
ngon như vậy.
Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao hay tin anh ngã bệnh thì có đến thăm qua một lần, nhìn thấy anh chưa tỉnh dậy nên họ cũng rời đi rồi. Lâm Táp thì không tới vì anh sợ là sẽ có người trách anh là người lây bệnh
cảm cho Mục Đình Sâm.
Lúc Mục Đình Sâm tỉnh dậy đã là nửa đêm. Anh đột nhiên giật mình tỉnh giấc, giây đầu tiên sau khi anh tỉnh dậy đó chính là bật đèn rồi xuống giường tìm Ôn Ngôn. Trong lúc anh định mở cửa phòng xông ra ngoài, Ôn Ngôn đang ngồi ở bên giường đứng dậy dụi
mắt hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Cơ thể anh cứng lại rồi quay người nhìn cô, trong anh khẽ thoáng qua một sự kinh ngạc. Anh không tự giác
thở ra một hơi an tâm: “Anh cứ tưởng…”
Ôn Ngôn nhướng mày: “Anh cứ tưởng tôi tranh thủ lúc
anh ngất xỉu bỏ chạy? Anh yên tâm, tôi không tuyệt
tình như vậy đâu. Nếu anh mà chết thì tôi sẽ bị người ta nghi ngờ đấy. Anh đã lâu như vậy chưa được ngủ một giấc ngon, giờ tranh thủ ngủ thêm một chút đi, trời
vẫn chưa sáng.”
Mục Đình Sâm trở lại giường rồi nằm xuống, anh nghiêng mặt nhìn cô: “Chuyện sáng nay… anh xin lỗi, là do anh quá kích động. Em có thể thôi chọc tức anh
được không?”
Ôn Ngôn nhịn không được bật cười: “Sáng nay? Anh đã ngủ hai ngày hai đêm rồi chứ không phải một buỏi sáng đâu. Dao Dao có dẫn theo chị Lam và Tiểu Nhã tới Đế Đô dạo một vòng. Tôi chưa từng thấy qua ai có thể ngủ lâu như vậy… sau này… lúc không có tôi ở đây thì anh cũng phải ngủ thật tốt, lâu ngày không nghỉ ngơi sẽ chết người đó, tôi không phải đang dọa anh thôi đâu. Chuyện… trước đây tôi nói, tôi sẽ không nói
cho có lệ đâu, tôi sẽ cân nhắc thật nghiêm túc.”
Anh nghiêng người rồi vươn tay kéo cô vào lòng, cái gì cũng không nói mà chỉ yên lặng ôm lấy cô. Anh vừa
nhìn đã biết, trước đây cô đồng ý cân nhắc trong một
năm chỉ là nói suông để kéo dài thời gian, nhưng bây
giờ anh biết cô đã không còn ý định lừa gạt anh nữa.
Đã rất lâu anh không có được cảm giác an nhiên như vậy rồi, trong vòng tay anh có cô. Đây là khoảnh khắc chân thật nhất chứ không phải là mơ hay ảo giác.
Sau một hồi lâu, anh mới mở miệng: “Em vẫn muốn đi sao?”
Ôn Ngôn gật gật đầu: “Ừ, tôi không muốn bỏ lại tiệm bánh. Ở đó còn có chị Lam và Tiểu Nhã, họ đều cần công việc này. Tôi không nỡ rời xa họ. Anh… khi nào có thời gian có thể tới đó tìm tôi.”
Mục Đình Sâm dùng cằm cọ đi cọ lại trên mái tóc của cô: “Anh không muốn để em đi… em không muốn đóng cửa tiệm bánh thì anh sẽ người thay thế em trông quán, em không cần phải trở về đó nữa.”
/986
|