Cô hướng ngoài cửa xe nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng ở một tiệm ăn sáng: "Tôi muốn ăn trứng luộc trong nước trà..."
Trứng luộc trong nước trà? Trong lúc nhất thời Mục Đình Sâm không kịp phản ứng kịp, thứ này phụ nữ mang thai có thể ăn sao? Nhưng nhìn dáng vẻ hết sức muốn ăn của cô, suy cho cùng so với cái gì cũng không ăn được thì tốt hơn, anh thở dài đeo khăn quàng lên xuống xe: "Em ngồi yên, anh đi mua giúp em."
Ön Ngôn hiếm khi ngoan ngoãn nghe lời, vẻ mặt ôn hòa cười với anh một tiếng: "Vâng!"
Nhìn thân hình cao lớn cao ngất của Mục Đình Sâm chen vào tiệm nhỏ mua trứng trà, Trần Nặc có chút xúc động: "Phu nhân, thiếu gia thật tốt với cô."
Bây giờ trong đầu Ôn Ngôn đều là trứng luộc trong nước trà: "Phải không... Tàm tạm..."
Chờ trứng luộc trong nước trà mua về, Ôn Ngôn một hơi ăn ba quả, nếu không phải Mục Đình Sâm mua ba quả, cô còn có thểtiếp tục ăn. Phản ứng thời kỳ nghén có thể ăn thứ đặc biệt muốn ăn thường không dễ dàng, chỉ cần ăn vào thứ muốn ăn, cả ngày tâm tình cũng sẽ rất tốt.
Mục Đình Sâm sạch sẽ không chịu nổi trong xe đều là mùi vị trứng luộc trong nước trà, ngửi thấy là choáng váng đầu, cửa kinh xe mở lớn lại sợ lạnh Ôn Ngôn, đến bệnh viện lúc xuống xe, anh hít sâu mấy hơi mới bớt đau.
Mon Ngôn đột nhiên dừng bước nhìn về một hưởng, anh theo ánh mắt cô nhìn sang, là Trần Hàm... Còn có Khương Nghiên Nghiên!
Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên không nhìn thấy bọn họ, đi nhanh vào bệnh viện. Anh biết không lửa gạt được: "Thật xin lỗi... mẹ em tim anh, là muốn anh cho Khương Nghiên Nghiên xuất ngục trước thời hạn."
Ôn Ngôn mim cười một tiếng: "Không sao, cảm ơn."
Hôm nay tóc Khương Nghiên Nghiên nhuộm xanh xanh đỏ đỏ, ăn mặc giống như một tiểu thái muội(*), trang điểm mắt khỏi nồng đậm, còn đã từng ngồi tù, đời người đã gần như bị hủy thành một bại đồ rồi. Nhìn ở phía Trần Hàm, cô lựa chọn không so đo nữa, cô biết tâm tình người làm mẹ, Trần Hàm chán ghét Khương Nghiên Nghiên nữa, cũng không thể thật sự ngồi nhìn mặc kệ, cho nên cô có thể hiểu được cách làm của Mục Định Sâm, anh bỏ qua cho Khương Nghiên Nghiên, cũng là vì cô.
(*) là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại.
Vốn là không có ý định chạm mặt Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên, không khéo chính là, lại gặp bọn họ ở khoa phụ sản. Khác nhau chính là, Ôn Ngôn tới khám thai, Khương Nghiên Nghiên tới phả thai.
Lúc Trần Hàm nhìn thấy Ôn Ngôn, ánh mắt có chút né tránh:
"Ôn Ngôn...
Ôn Ngôn thần sắc lãnh đạm: "Tôi biết rồi."
Mặt Khương Nghiên Nghiên như màu đất, mà nay nhìn Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn, cô ta lại không biết nên nói gì, không cam lòng và oán hận vẫn còn ở trong lòng, chẳng qua là không phát ra miệng, cô ta cũng biết bây giờ bản thân không sạch sẽ chịu không nổi, không xứng đứng ở bên người Mục Đình Sâm nữa.
Bác sĩ đưa tờ đơn cho Khương Nghiên Nghiên: "Hừm, đi làm kiểm tra trước, tháng thai nhi hơi lớn, nên tới sớm một chút."
Khương Nghiên Nghiên cắn răng, kéo tờ đơn qua rồi xông ra ngoài. Trong mắt Trần Hàm ưu tư phức tạp không rõ: "Ôn Ngôn, nuôi thai thật tốt, thời tiết lạnh, đừng để bị cảm."
Ôn Ngôn gật đầu một cái: "Ừ."
Trần Hàm thư thái cười một tiếng, cất bước đi theo ra ngoài, Khương Quân Thành và Khương Nghiên Nghiên chính là báo ứng của bà, là báo ứng bà vứt bỏ chồng con, có lẽ chính là bởi vì có báo ứng tồn tại, bà mới có thể đứng ở trước mặt Ôn Ngôn thản nhiên tiếp nhận xét xử.
Công ty con Khải Duyệt của Kinh gia.
Đột nhiên Kính Thiếu Khanh vội vã từ phòng làm việc phi ra, động tĩnh này thu hút sự chú ý của không ít người, bao gồm cả Trần Mộng Dao,
Trần Mộng Dao kỳ lạ nhìn anh một cái, đột nhiên thấy cửa xuất hiện một thân hình xinh đẹp, người phụ nữ đó tên là Bạch Lộ Lộ, họa sĩ 29 tuổi hàng năm trà trộn nước ngoài, cô ta lại tìm tới công ty!
Tiểu A nắm tay cô: "Mộng Dao... bình tĩnh... bgười ta cũng tìm tới công ty, Kính tổng nhất định cho cô một lời giải thích? Nếu không thì quá khi dễ người rồi..."
Tính tình Trần Mộng Dao từ trước đến giờ không phải biết ẩn nhẫn, nhịn đến bây giờ, cô sớm đã không chịu nổi. Nếu như người phụ nữ này hôm nay không tìm tới công ty, cô có thể sẽ lựa chọn yên lặng theo dõi kỳ biến, nếu cô ta đã tới cửa, cô cũng sẽ không nhịn!
Cô đỏ mắt một đường đi theo ra ngoài, Tiểu A sợ cô xảy ra vấn đề, chỉ có thể nhắm mắt theo sau.
Một đường đến phòng khách nghỉ ngơi lầu một, xa xa đã nhìn thấy Kính Thiếu Khanh và người phụ nữ kia mặt đứng đối diện đang nói cái gì. Trần Mộng Dao hít sâu một hơi, cất bước đi lên trước, đổi lại một mặt vui vẻ: "Kính Thiếu Khanh, anh vội vã chạy ra ngoài là tới hẹn hò sao?"
Cho dù cô dùng giọng đùa giỡn, nhưng một khắc đó Kinh Thiếu Khanh nghe thấy âm thanh của cô sắc mặt biển đổi: "Em tới làm cái gì... Đừng nói bậy bạ, quay về đi làm đi."
Cô không để ý Kinh Thiếu Khanh, hướng Bạch Lộ Lộ đưa tay ra: "Xin chào, tôi là vị hôn thê của anh ấy."
Bạch Lộ Lộ mặc trên người bộ màu trắng da có lần trước ở trung tâm thương mại, tỏ ra hào phỏng cao quý, cười nắm lấy tay của Trần Mộng Dao: "Xin chào, tôi tên Bạch Lộ Lộ."
Trần Mộng Dao như cũ cười: "Tôi biết."
Đúng vậy, cô biết, cô còn kém điều tra gốc gác của người phụ nữ này, nếu như giả bộ không biết đi nữa, người ta cũng sắp cưỡi lên đầu cô rồi.
Tiểu A nhát gan, lồi vạt áo của cô nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi.."
Cô buông tay Bạch Lộ Lộ: "Tôi ra xem xem, nếu không có chuyện gi, vậy tôi quay về làm việc. Kính Thiếu Khanh, hai người trò chuyện vui vẻ." Nói xong, cô thu nụ cười trên mặt lại, cũng không quay đầu lại.
Cô không muốn biết tiếp theo Kính Thiếu Khanh sẽ cùng Bạch Lộ Lộ trò chuyện cái gì, chỉ muốn biết chờ lát nữa Kính Thiếu Khanh làm sao giải thích với cô.
Nhưng chừng mười phút, Kính Thiếu Khanh trở về, khi đi ngang qua bàn làm việc của cô, thấp giọng nói: "Tới phòng làm việc của anh."
Cô không chút do dự nào, đứng dậy theo sau, vào phòng làm việc, cô tận lực đóng cửa lại, ít nhất phải chừa chút mặt mũi lẫn nhau. Mắt cô không chớp nhìn Kính Thiếu Khanh, muốn xem xem anh muốn trọn vẹn thế nào,
"Người phụ nữ đó... với anh không phải loại quan hệ đó."
Đây chính là giải thích? Trần Mộng Dao bị chọc cười: "O? Phải không? Khuôn mặt mới, là em chưa từng thấy, cỏ non như em anh có thể gặm, người phụ nữ ba chục anh cũng không cự tuyệt, khẩu vị thật tốt. Không thể không nói, người ta so với em có bản lĩnh hơn, em chỉ là người học vẽ chút đỉnh, nửa chừng lại làm thiết kế, không giống cô ta, thành hoa sĩ, có chút danh tiếng, dáng dấp cũng đẹp mắt hơn em, vóc người cũng tốt hơn em tốt, em tự thẹn không bằng."
Sắc mặt Kính Thiếu Khanh có chút trắng bệch: "Em... đã điều tra cô ta?"
Phản ứng của anh làm ánh mắt Trần Mộng Dao đau nhói, cô không giấu giếm, biểu hiện một như thường lệ khoát đạt. "Đúng, em đã điều tra qua, sao thế? Rất ghét em vô căn cứ như vậy sao? Xin lỗi, em cũng chưa từng nghĩ lấy lòng anh, chỉ là không muốn để cho bản thân "chết" phải minh bạch một chút mà thôi. Tới đi, thẳng thắn một lần, em không sao, thật đấy."
Thần sắc Kính Thiếu Khanh phức tạp, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Không phải như em nghĩ đâu, anh không muốn nói. Anh từng nói sẽ không phản bội em, thì tuyệt đối sẽ không, em không nên suy nghĩ nhiều, cũng đừng tra xét nữa."
Cô cười lạnh hai tiếng: "Ha ha... dĩ nhiên, cũng đến mức này rồi, em chắc chắn sẽ không tra xét nữa, rất lãng phi tiền bạc và tinh lực, nhất là lúc biết anh phải đi đưa bữa sáng cho cô ta trên đường thuận tiện mang bữa sáng giúp em, trong lòng em còn cảm thấy khó chịu, trò vui này tra hay không tra cũng không nhiều ý nghĩa lắm, dù sao cũng tra xong hết rồi. Em bái phục anh bị bắt tại trận còn có mặt mũi nói không phản bội em, dáng vẻ nghiêm túc của anh khiến em thiếu chút nữa thì tin. Đã sớm biết đức hạnh của anh là gi, em cũng không ngạc nhiên, đừng vi quan hệ của em và Tiểu Ngôn cảm thấy khó xử, em sẽ nói với bên ngoài chúng ta hòa bình chia tay, từ hôn đi, sinh lễ đính hôn nhà anh đưa em sẽ trả lại một phần không thiếu."
Trứng luộc trong nước trà? Trong lúc nhất thời Mục Đình Sâm không kịp phản ứng kịp, thứ này phụ nữ mang thai có thể ăn sao? Nhưng nhìn dáng vẻ hết sức muốn ăn của cô, suy cho cùng so với cái gì cũng không ăn được thì tốt hơn, anh thở dài đeo khăn quàng lên xuống xe: "Em ngồi yên, anh đi mua giúp em."
Ön Ngôn hiếm khi ngoan ngoãn nghe lời, vẻ mặt ôn hòa cười với anh một tiếng: "Vâng!"
Nhìn thân hình cao lớn cao ngất của Mục Đình Sâm chen vào tiệm nhỏ mua trứng trà, Trần Nặc có chút xúc động: "Phu nhân, thiếu gia thật tốt với cô."
Bây giờ trong đầu Ôn Ngôn đều là trứng luộc trong nước trà: "Phải không... Tàm tạm..."
Chờ trứng luộc trong nước trà mua về, Ôn Ngôn một hơi ăn ba quả, nếu không phải Mục Đình Sâm mua ba quả, cô còn có thểtiếp tục ăn. Phản ứng thời kỳ nghén có thể ăn thứ đặc biệt muốn ăn thường không dễ dàng, chỉ cần ăn vào thứ muốn ăn, cả ngày tâm tình cũng sẽ rất tốt.
Mục Đình Sâm sạch sẽ không chịu nổi trong xe đều là mùi vị trứng luộc trong nước trà, ngửi thấy là choáng váng đầu, cửa kinh xe mở lớn lại sợ lạnh Ôn Ngôn, đến bệnh viện lúc xuống xe, anh hít sâu mấy hơi mới bớt đau.
Mon Ngôn đột nhiên dừng bước nhìn về một hưởng, anh theo ánh mắt cô nhìn sang, là Trần Hàm... Còn có Khương Nghiên Nghiên!
Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên không nhìn thấy bọn họ, đi nhanh vào bệnh viện. Anh biết không lửa gạt được: "Thật xin lỗi... mẹ em tim anh, là muốn anh cho Khương Nghiên Nghiên xuất ngục trước thời hạn."
Ôn Ngôn mim cười một tiếng: "Không sao, cảm ơn."
Hôm nay tóc Khương Nghiên Nghiên nhuộm xanh xanh đỏ đỏ, ăn mặc giống như một tiểu thái muội(*), trang điểm mắt khỏi nồng đậm, còn đã từng ngồi tù, đời người đã gần như bị hủy thành một bại đồ rồi. Nhìn ở phía Trần Hàm, cô lựa chọn không so đo nữa, cô biết tâm tình người làm mẹ, Trần Hàm chán ghét Khương Nghiên Nghiên nữa, cũng không thể thật sự ngồi nhìn mặc kệ, cho nên cô có thể hiểu được cách làm của Mục Định Sâm, anh bỏ qua cho Khương Nghiên Nghiên, cũng là vì cô.
(*) là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại.
Vốn là không có ý định chạm mặt Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên, không khéo chính là, lại gặp bọn họ ở khoa phụ sản. Khác nhau chính là, Ôn Ngôn tới khám thai, Khương Nghiên Nghiên tới phả thai.
Lúc Trần Hàm nhìn thấy Ôn Ngôn, ánh mắt có chút né tránh:
"Ôn Ngôn...
Ôn Ngôn thần sắc lãnh đạm: "Tôi biết rồi."
Mặt Khương Nghiên Nghiên như màu đất, mà nay nhìn Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn, cô ta lại không biết nên nói gì, không cam lòng và oán hận vẫn còn ở trong lòng, chẳng qua là không phát ra miệng, cô ta cũng biết bây giờ bản thân không sạch sẽ chịu không nổi, không xứng đứng ở bên người Mục Đình Sâm nữa.
Bác sĩ đưa tờ đơn cho Khương Nghiên Nghiên: "Hừm, đi làm kiểm tra trước, tháng thai nhi hơi lớn, nên tới sớm một chút."
Khương Nghiên Nghiên cắn răng, kéo tờ đơn qua rồi xông ra ngoài. Trong mắt Trần Hàm ưu tư phức tạp không rõ: "Ôn Ngôn, nuôi thai thật tốt, thời tiết lạnh, đừng để bị cảm."
Ôn Ngôn gật đầu một cái: "Ừ."
Trần Hàm thư thái cười một tiếng, cất bước đi theo ra ngoài, Khương Quân Thành và Khương Nghiên Nghiên chính là báo ứng của bà, là báo ứng bà vứt bỏ chồng con, có lẽ chính là bởi vì có báo ứng tồn tại, bà mới có thể đứng ở trước mặt Ôn Ngôn thản nhiên tiếp nhận xét xử.
Công ty con Khải Duyệt của Kinh gia.
Đột nhiên Kính Thiếu Khanh vội vã từ phòng làm việc phi ra, động tĩnh này thu hút sự chú ý của không ít người, bao gồm cả Trần Mộng Dao,
Trần Mộng Dao kỳ lạ nhìn anh một cái, đột nhiên thấy cửa xuất hiện một thân hình xinh đẹp, người phụ nữ đó tên là Bạch Lộ Lộ, họa sĩ 29 tuổi hàng năm trà trộn nước ngoài, cô ta lại tìm tới công ty!
Tiểu A nắm tay cô: "Mộng Dao... bình tĩnh... bgười ta cũng tìm tới công ty, Kính tổng nhất định cho cô một lời giải thích? Nếu không thì quá khi dễ người rồi..."
Tính tình Trần Mộng Dao từ trước đến giờ không phải biết ẩn nhẫn, nhịn đến bây giờ, cô sớm đã không chịu nổi. Nếu như người phụ nữ này hôm nay không tìm tới công ty, cô có thể sẽ lựa chọn yên lặng theo dõi kỳ biến, nếu cô ta đã tới cửa, cô cũng sẽ không nhịn!
Cô đỏ mắt một đường đi theo ra ngoài, Tiểu A sợ cô xảy ra vấn đề, chỉ có thể nhắm mắt theo sau.
Một đường đến phòng khách nghỉ ngơi lầu một, xa xa đã nhìn thấy Kính Thiếu Khanh và người phụ nữ kia mặt đứng đối diện đang nói cái gì. Trần Mộng Dao hít sâu một hơi, cất bước đi lên trước, đổi lại một mặt vui vẻ: "Kính Thiếu Khanh, anh vội vã chạy ra ngoài là tới hẹn hò sao?"
Cho dù cô dùng giọng đùa giỡn, nhưng một khắc đó Kinh Thiếu Khanh nghe thấy âm thanh của cô sắc mặt biển đổi: "Em tới làm cái gì... Đừng nói bậy bạ, quay về đi làm đi."
Cô không để ý Kinh Thiếu Khanh, hướng Bạch Lộ Lộ đưa tay ra: "Xin chào, tôi là vị hôn thê của anh ấy."
Bạch Lộ Lộ mặc trên người bộ màu trắng da có lần trước ở trung tâm thương mại, tỏ ra hào phỏng cao quý, cười nắm lấy tay của Trần Mộng Dao: "Xin chào, tôi tên Bạch Lộ Lộ."
Trần Mộng Dao như cũ cười: "Tôi biết."
Đúng vậy, cô biết, cô còn kém điều tra gốc gác của người phụ nữ này, nếu như giả bộ không biết đi nữa, người ta cũng sắp cưỡi lên đầu cô rồi.
Tiểu A nhát gan, lồi vạt áo của cô nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi.."
Cô buông tay Bạch Lộ Lộ: "Tôi ra xem xem, nếu không có chuyện gi, vậy tôi quay về làm việc. Kính Thiếu Khanh, hai người trò chuyện vui vẻ." Nói xong, cô thu nụ cười trên mặt lại, cũng không quay đầu lại.
Cô không muốn biết tiếp theo Kính Thiếu Khanh sẽ cùng Bạch Lộ Lộ trò chuyện cái gì, chỉ muốn biết chờ lát nữa Kính Thiếu Khanh làm sao giải thích với cô.
Nhưng chừng mười phút, Kính Thiếu Khanh trở về, khi đi ngang qua bàn làm việc của cô, thấp giọng nói: "Tới phòng làm việc của anh."
Cô không chút do dự nào, đứng dậy theo sau, vào phòng làm việc, cô tận lực đóng cửa lại, ít nhất phải chừa chút mặt mũi lẫn nhau. Mắt cô không chớp nhìn Kính Thiếu Khanh, muốn xem xem anh muốn trọn vẹn thế nào,
"Người phụ nữ đó... với anh không phải loại quan hệ đó."
Đây chính là giải thích? Trần Mộng Dao bị chọc cười: "O? Phải không? Khuôn mặt mới, là em chưa từng thấy, cỏ non như em anh có thể gặm, người phụ nữ ba chục anh cũng không cự tuyệt, khẩu vị thật tốt. Không thể không nói, người ta so với em có bản lĩnh hơn, em chỉ là người học vẽ chút đỉnh, nửa chừng lại làm thiết kế, không giống cô ta, thành hoa sĩ, có chút danh tiếng, dáng dấp cũng đẹp mắt hơn em, vóc người cũng tốt hơn em tốt, em tự thẹn không bằng."
Sắc mặt Kính Thiếu Khanh có chút trắng bệch: "Em... đã điều tra cô ta?"
Phản ứng của anh làm ánh mắt Trần Mộng Dao đau nhói, cô không giấu giếm, biểu hiện một như thường lệ khoát đạt. "Đúng, em đã điều tra qua, sao thế? Rất ghét em vô căn cứ như vậy sao? Xin lỗi, em cũng chưa từng nghĩ lấy lòng anh, chỉ là không muốn để cho bản thân "chết" phải minh bạch một chút mà thôi. Tới đi, thẳng thắn một lần, em không sao, thật đấy."
Thần sắc Kính Thiếu Khanh phức tạp, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Không phải như em nghĩ đâu, anh không muốn nói. Anh từng nói sẽ không phản bội em, thì tuyệt đối sẽ không, em không nên suy nghĩ nhiều, cũng đừng tra xét nữa."
Cô cười lạnh hai tiếng: "Ha ha... dĩ nhiên, cũng đến mức này rồi, em chắc chắn sẽ không tra xét nữa, rất lãng phi tiền bạc và tinh lực, nhất là lúc biết anh phải đi đưa bữa sáng cho cô ta trên đường thuận tiện mang bữa sáng giúp em, trong lòng em còn cảm thấy khó chịu, trò vui này tra hay không tra cũng không nhiều ý nghĩa lắm, dù sao cũng tra xong hết rồi. Em bái phục anh bị bắt tại trận còn có mặt mũi nói không phản bội em, dáng vẻ nghiêm túc của anh khiến em thiếu chút nữa thì tin. Đã sớm biết đức hạnh của anh là gi, em cũng không ngạc nhiên, đừng vi quan hệ của em và Tiểu Ngôn cảm thấy khó xử, em sẽ nói với bên ngoài chúng ta hòa bình chia tay, từ hôn đi, sinh lễ đính hôn nhà anh đưa em sẽ trả lại một phần không thiếu."
/986
|