Đột nhiên, có một đôi bàn tay ôm lấy cơ thể của cô, đem cô kéo trở lại, dán sát vào cơ thể của anh, cô gần như có thể cảm nhận được sự ẩm ướt và mùi hương sữa tắm vừa mới tắm xong trên người anh. Dưới hai vô ý thức chống ở bộ ngực của anh, hơi hơi run rầy.
Tay đang vòng ở thắt lưng cô đột nhiên buông ra: “Cút.”
Chẳng biết tại sao, giọng của anh trở nên có chút khàn khàn, cô cũng không biết làm sao lại khiến anh không vui nữa, rời khỏi giống như đang chạy trốn vậy.
Trở về phòng kho, Ôn Ngôn mới có chút hối hận. quên không hỏi anh chuyện của Thẩm Giới, nhưng nghĩ đến một màn vừa nãy, cũng lại không có thêm dũng khí để quay lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, má Lưu bưng cốc nước sôi đi vào phòng kho: “Nào, Ngôn Ngôn, uống chút thuốc cảm đi.”
Ôn Ngôn có chút kỳ lạ, chuyện cô bị cảm, má Lưu không biết, huống chi, không có sự cho phép của Mục Đình Sâm, má Lưu làm sao dám cho cô uống thuốc?
Tựa hồ nhìn ra nghi vấn của cô, má Lưu cười ngồi xuống bên cạnh mép giường của cô: “Thiếu gia đi công tác, chắc phải mấy tháng sau mới về được, đây là trưới khi cậu ấy đi dặn dò má, uống đi.” Trong lòng Ôn Ngôn không nói được là có cảm giác gì, nhưng mà nghe được gần đây anh đều không ở nhà, tự dưng thở nhẹ ra một hơi.
Uống thuốc rồi, cô vội vàng rời giường chuẩn bị một chút, đến trường, Ôn Ngôn vừa đi vào phòng vẽ tranh, hiệu trưởng tự mình đưa tất cả những tài liệu vẽ mà cô còn thiếu đến: “Ôn Ngôn, em nhìn xem còn thiếu thứ gì không?”
Ôn Ngôn hơi kinh ngạc: “Không… Không thiếu, đây là…?”
Hiệu trưởng không giải thích nhiều: “Không thiếu là được.”
Sau khi hiệu trưởng đi, cô nhìn những đồ được đưa đến trầm mặc, chắc chắn không phải là do Mục Đình Sâm cho, anh mới không quan tâm tất cả mọi thứ của cô ở trường học.
“Tiểu Ngôn, mình nghe nói có người giấu tên tài trợ cho cậu, không ngờ hiệu suất làm việc của trường mình nhanh như vậy, bột màu của cậu còn tốt hơn cả của mình!” Trần Mộng Dao vừa đến đã lật tung tất cả những đồ mà hiệu trưởng mang đến.
Ôn Ngôn không nói chuyện, yên lặng thu xếp đồ đạc.
“Ấy? Người hôm qua đến đón cậu là ai vậy? Lái xe nhanh như vậy, thiếu chút là đâm chết cậu luôn rồi.” Trần Mộng Dao lải nhải, mặc kệ Ôn Ngôn có đáp lại hay không, cô ấy luôn có đề tài để nói. “Anh trai mình.” Ôn Ngôn thuận miệng nói.
Trần Mộng Dao giật mình: “Anh trai gì mà lại giỏi như vậy? bản thân mình có nhiều tiền như vậy, còn nuôi cậu để cậu thành con gái nhà nghèo như vậy, lần sau để mình gặp anh ta.”
Ôn Ngôn cười cười: “Đừng nói anh ấy như vậy, thật ra anh ấy rất tốt, anh ấy không phải anh trai ruột của mình, cũng không có nghĩa vụ nuôi mình, anh ấy đã làm rất tốt rồi.” Đúng vậy, rõ ràng là tội nhân, Mục Đình Sâm còn cho cô nơi ăn chốn ở, nuôi cô 10 năm.
Trần Mộng Dao bĩu môi, lại bắt đầu tràn đầy phấn khởi suy đoán người tài trợ giấu tên là ai: “Cậu cảm thấy người tài trợ giấu tên là ai? Thẩm Giới bị cha anh ấy cho đi ra nước ngoài rồi, mấy năm nữa cũng sẽ không về, cậu nói xem có phải là anh ấy hay không? Anh ấy vừa đi thì đã có người tài trợ cho cậu, nều không thì nói không rõ mà,.
Ôn Ngôn giật mình, so với Mục Đình Sâm, cô càng tin tưởng là Thẩm Giới.
Nghĩ đến người đàn ông ôn dịu dàng ấm áp như ngọc kia, Ôn Ngôn trong lòng không hiểu có máy phần chua xót. Thẩm Giới rời đi đều là do cô hại… Máy ngày Mục Đình Sâm không ở nhà, cả người Ôn Ngôn đều buông lỏng không ít. Ngày sinh nhật của cô là vào cuối tuần, Trần Mộng Dao cưỡng ép mang cô đi ra ngoài chơi một ngày, biết cô không thích nhiều người, cho nên Trần Mộng Dao cũng không gọi những người khác.
Trước khi về nhà, Trần Mộng Dao đột nhiên giống như là làm ảo thuật vậy lấy ra hai hộp quà: “Đây là quà sinh nhà mà mình và Thẩm Giới tặng cậu.”
Ôn Ngôn không đưa tay nhận, dù sao cô cũng không trả lễ được, nhìn trang trí của hộp quà cô liền biết được hộp quà này chắc chắn là không rẻ, nghèo thì nghèo, ở Mục gia nhiều năm như vậy, cô cũng không tính chưa thấy qua việc đời.
“Cám ơn cậu đi cùng mình một ngày này, quà thì thôi đi vậy.” Cô hít sâu một hơi, là hơi của gió lạnh xem lẫn một ít tuyết.
Trần Mộng Dao cầm hộp quà cưỡng ép nhét vào tay cô: “Mình đối tốt với cậu nhưng là không cần cậu hồi trả lại mình, Thảm Giới ngược lại là có thứ cần muốn…”
Ôn Ngôn khẽ giật mình, tựa hồ không phải rất rõ ràng ý của những lời này. Chỉ thấy Trần Mộng Dao lấy điện thoại ra bám một số điện thoại, sau đó đưa điện thoại đưa cho cô.
Ôn Ngôn nhìn cái tên trên điện thoại: Thâm Giới.
Cô cầm điện thoại đặt ở bên tai, trong điện thoại truyền đến giọng nói ôn nhu cưng chiều của Thẩm Giới: “Tiểu Ngôn, là anh.”
Nhớ đến người đàn ông dịu dàng ấm áp như ngọc kia, cô bỗng dưng cảm thấy trong lòng chua chua, thấp giọng trả lời một câu: “Ừm.”
“Sinh nhật vui vẻ. Còn có…” Trong điện thoại Thẩm Giới dừng một chút, ngữ khí không hiểu mang theo một chút khẩn trương: “Tiểu Ngôn, anh thích em, chờ anh về nước, nhất định phải chờ anh.”
Tay đang vòng ở thắt lưng cô đột nhiên buông ra: “Cút.”
Chẳng biết tại sao, giọng của anh trở nên có chút khàn khàn, cô cũng không biết làm sao lại khiến anh không vui nữa, rời khỏi giống như đang chạy trốn vậy.
Trở về phòng kho, Ôn Ngôn mới có chút hối hận. quên không hỏi anh chuyện của Thẩm Giới, nhưng nghĩ đến một màn vừa nãy, cũng lại không có thêm dũng khí để quay lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, má Lưu bưng cốc nước sôi đi vào phòng kho: “Nào, Ngôn Ngôn, uống chút thuốc cảm đi.”
Ôn Ngôn có chút kỳ lạ, chuyện cô bị cảm, má Lưu không biết, huống chi, không có sự cho phép của Mục Đình Sâm, má Lưu làm sao dám cho cô uống thuốc?
Tựa hồ nhìn ra nghi vấn của cô, má Lưu cười ngồi xuống bên cạnh mép giường của cô: “Thiếu gia đi công tác, chắc phải mấy tháng sau mới về được, đây là trưới khi cậu ấy đi dặn dò má, uống đi.” Trong lòng Ôn Ngôn không nói được là có cảm giác gì, nhưng mà nghe được gần đây anh đều không ở nhà, tự dưng thở nhẹ ra một hơi.
Uống thuốc rồi, cô vội vàng rời giường chuẩn bị một chút, đến trường, Ôn Ngôn vừa đi vào phòng vẽ tranh, hiệu trưởng tự mình đưa tất cả những tài liệu vẽ mà cô còn thiếu đến: “Ôn Ngôn, em nhìn xem còn thiếu thứ gì không?”
Ôn Ngôn hơi kinh ngạc: “Không… Không thiếu, đây là…?”
Hiệu trưởng không giải thích nhiều: “Không thiếu là được.”
Sau khi hiệu trưởng đi, cô nhìn những đồ được đưa đến trầm mặc, chắc chắn không phải là do Mục Đình Sâm cho, anh mới không quan tâm tất cả mọi thứ của cô ở trường học.
“Tiểu Ngôn, mình nghe nói có người giấu tên tài trợ cho cậu, không ngờ hiệu suất làm việc của trường mình nhanh như vậy, bột màu của cậu còn tốt hơn cả của mình!” Trần Mộng Dao vừa đến đã lật tung tất cả những đồ mà hiệu trưởng mang đến.
Ôn Ngôn không nói chuyện, yên lặng thu xếp đồ đạc.
“Ấy? Người hôm qua đến đón cậu là ai vậy? Lái xe nhanh như vậy, thiếu chút là đâm chết cậu luôn rồi.” Trần Mộng Dao lải nhải, mặc kệ Ôn Ngôn có đáp lại hay không, cô ấy luôn có đề tài để nói. “Anh trai mình.” Ôn Ngôn thuận miệng nói.
Trần Mộng Dao giật mình: “Anh trai gì mà lại giỏi như vậy? bản thân mình có nhiều tiền như vậy, còn nuôi cậu để cậu thành con gái nhà nghèo như vậy, lần sau để mình gặp anh ta.”
Ôn Ngôn cười cười: “Đừng nói anh ấy như vậy, thật ra anh ấy rất tốt, anh ấy không phải anh trai ruột của mình, cũng không có nghĩa vụ nuôi mình, anh ấy đã làm rất tốt rồi.” Đúng vậy, rõ ràng là tội nhân, Mục Đình Sâm còn cho cô nơi ăn chốn ở, nuôi cô 10 năm.
Trần Mộng Dao bĩu môi, lại bắt đầu tràn đầy phấn khởi suy đoán người tài trợ giấu tên là ai: “Cậu cảm thấy người tài trợ giấu tên là ai? Thẩm Giới bị cha anh ấy cho đi ra nước ngoài rồi, mấy năm nữa cũng sẽ không về, cậu nói xem có phải là anh ấy hay không? Anh ấy vừa đi thì đã có người tài trợ cho cậu, nều không thì nói không rõ mà,.
Ôn Ngôn giật mình, so với Mục Đình Sâm, cô càng tin tưởng là Thẩm Giới.
Nghĩ đến người đàn ông ôn dịu dàng ấm áp như ngọc kia, Ôn Ngôn trong lòng không hiểu có máy phần chua xót. Thẩm Giới rời đi đều là do cô hại… Máy ngày Mục Đình Sâm không ở nhà, cả người Ôn Ngôn đều buông lỏng không ít. Ngày sinh nhật của cô là vào cuối tuần, Trần Mộng Dao cưỡng ép mang cô đi ra ngoài chơi một ngày, biết cô không thích nhiều người, cho nên Trần Mộng Dao cũng không gọi những người khác.
Trước khi về nhà, Trần Mộng Dao đột nhiên giống như là làm ảo thuật vậy lấy ra hai hộp quà: “Đây là quà sinh nhà mà mình và Thẩm Giới tặng cậu.”
Ôn Ngôn không đưa tay nhận, dù sao cô cũng không trả lễ được, nhìn trang trí của hộp quà cô liền biết được hộp quà này chắc chắn là không rẻ, nghèo thì nghèo, ở Mục gia nhiều năm như vậy, cô cũng không tính chưa thấy qua việc đời.
“Cám ơn cậu đi cùng mình một ngày này, quà thì thôi đi vậy.” Cô hít sâu một hơi, là hơi của gió lạnh xem lẫn một ít tuyết.
Trần Mộng Dao cầm hộp quà cưỡng ép nhét vào tay cô: “Mình đối tốt với cậu nhưng là không cần cậu hồi trả lại mình, Thảm Giới ngược lại là có thứ cần muốn…”
Ôn Ngôn khẽ giật mình, tựa hồ không phải rất rõ ràng ý của những lời này. Chỉ thấy Trần Mộng Dao lấy điện thoại ra bám một số điện thoại, sau đó đưa điện thoại đưa cho cô.
Ôn Ngôn nhìn cái tên trên điện thoại: Thâm Giới.
Cô cầm điện thoại đặt ở bên tai, trong điện thoại truyền đến giọng nói ôn nhu cưng chiều của Thẩm Giới: “Tiểu Ngôn, là anh.”
Nhớ đến người đàn ông dịu dàng ấm áp như ngọc kia, cô bỗng dưng cảm thấy trong lòng chua chua, thấp giọng trả lời một câu: “Ừm.”
“Sinh nhật vui vẻ. Còn có…” Trong điện thoại Thẩm Giới dừng một chút, ngữ khí không hiểu mang theo một chút khẩn trương: “Tiểu Ngôn, anh thích em, chờ anh về nước, nhất định phải chờ anh.”
/986
|