Không dễ gì mới về tới Mục trạch, Ôn Ngôn gần như nửa người bám trên người Mục Đình Sâm, má Lưu thấy vậy vắt khăn ấm đưa lên phòng trên lầu, đau lòng mà cũng không quan tâm tới gì nữa: “Sao lại thành như vậy, phu
nhân không biết uống rượu mà.”
Mục Đình Sâm không nói gì, má Lưu phản ứng lại, đem khăn ấm cho anh: “Vậy thiếu gia, phu
nhân giao lại cho cậu rồi, tôi đi ra trước đây.”
Anh gật đầu, lau mặt tỉ mỉ giúp Ôn Ngôn. Cô ngoan ngoãn mà ngắng đầu cho anh lau: “Lau sạch… Anh ấy không thích bẩn đâu… mau
chút!”
Động tác của Mục Đình Sâm chững lại, khóe miệng bất giác nở nụ cười. Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị Có điều chỉ duy trì hai giây, rất nhanh, Ôn Ngôn đẩy anh ra: “Không được đâu… Tôi muốn tây
trang.” May mà cô còn nhớ mình đã trang điểm.
Ôn Ngôn đã say không cho anh nhúng tay, anh chỉ đành dứng sau lưng cô xem cô dày vò xong. Khoảnh khắc chân cô mềm nhữn mà ngồi xuống đất, anh nhanh tay lẹ mắt mà đỡ được cô, ngữ khí dịu dàng mà ngay cả anh cũng
không phát giác: “Ngoan, đi ngủ.”
Cô không chịu, giãy dụa nói: “Tôi còn chưa tắm nữa… Tôi muốn tắm… Anh không biết đâu… Cái tên Mục Đình Sâm đó bị bệnh ưa sạch sẽ, tôi nếu không tắm… ngủ giường của anh… Anh chê đấy.”
Không đợi cô nói xong, anh liền bé bổng cô lên đi về phía giường lớn trong phòng: “Tôi không
chê em.”
Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị Cô vẫn giãy dụa, kiên trì nói: “Tôi muốn đi tắm!”
Sự kiêm nhẫn hiếm khi có của anh, lại bế cô đi
vào phòng tắm.
Nhưng cô hoàn toàn không biết mình đang làm
cái gì, trực tiếp cởi quần áo trước mặt anh.
Ánh mắt của anh dần dần tối lại, có chút khó khăn mà dời tầm nhìn, giúp cô xả nước nóng vào bồn tắm, nước vẫn chưa đây, cô liền loạng choạng mà bước vào, cơ thể của cô không
mảnh che thân.
Cùng với mực nước tăng lên, anh không thể không đỡ lấy đầu cô, đề phòng cô sặc nước. Tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, anh có thể nhìn rõ bờ mi cong dài dày của cô tạo thành một tằng bóng râm dưới mí mắt cô, đôi môi ẩm Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị
ướt bóng loáng khiên anh không kìm được mà
dùng ngón tay khẽ ma sát.
Có lẽ là cảm thấy trên môi có chút ngứa, Ôn Ngôn chau mày nghiêng mặt qua. Tay anh hơi cứng lại, sắc mặt không kìm được mà trầm xuống. Anh vẫn luôn ghét sự cự tuyệt của cô,
bất kể là trong tình huống gì.
Lúc nhiệt độ nước dần dần lạnh xuống, Mục Đình Sâm dùng khăn tắm mà cuộn cô lại bế cô lên giường. Nhìn khuôn mặt của cô so với lúc nhỏ đã nở rộ hơn, đáy mắt có nhiều suy nghĩ. Đồ của Mục Đình Sâm anh, ai cũng không
cướp được!
Lúc giúp cô đắp chăn, Ôn Ngôn đột nhiên vươn tay đầy tay anh ra, lực đạo ỉu xìu, cánh tay thon
nhỏ có sự so sánh rõ ràng với anh.
Trong miệng cô đang khẽ lầm bẩm gì đó, anh
Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị nghe không rõ, chỉ có thể sáp lại gần.
“Thẩm Giới… Thầm Giới anh ấy…”
Không nghe cô nói tiếp anh liền vung tay cô ra
mà đi vào phòng tắm, trên mặt vô cùng âm u.
Cô luôn có bản lĩnh hết lần này đến lần khác chọc giận anh, hao mòn toàn bộ lòng kiên nhẫn
của anh.
Ngày hôm sau, lúc cô tỉnh lại trong phòng đã không có bóng dáng của Mục Đình Sâm. Về ký ức tối hôm qua không rõ, chỉ biết… Bọn họ cùng nhau trải qua ngày kỉ niệm kết hôn đầu
tiên.
Lúc xuống lầu rửa mặt, má Lưu đứng trước cửa nhà vệ sinh mà hỏi: “Hôm qua sao lại uống nhiều vậy? Má chưa thấy con uống nhiều như
vậy bao giờ, còn cùng thiếu gia nữa chứ. Con
Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị đã say thành như vậy rồi mà cậu ấy còn nửa
đêm rời đi, haiz.”
Anh ra ngoài nửa đêm? Cô không biết, liên tưởng tới việc anh ra ngoài tìm Khương Nghiên Nghiên, trong lòng cô xẹt của một cảm giác lạ thường: “Anh ấy vui nên uống thêm máy ly, tửu lượng của con không tốt, không sao đâu má
Lưu. Mãi đến buổi chiều cũng không thấy bóng dáng của Mục Đình Sâm, cô đi ra ngoài mua màu vẽ,
thuận tiện hẹn Trần Mộng Dao ra ngoài.
Từ sau khi chuyện ở khách sạn, bọn cô vẫn chưa tụ tập đàng hoàng, không muốn vì vậy mà
quan hệ trở nên xa lạ.
Hai người gặp nhau tại một quán cà phê, Trần Mộng Dao tới một mình, Ôn Ngôn có chút tò
mò: “Sao cậu không đi cùng Triển Trì?”
Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị Trần Mộng Dao than thở: “Xảy ra chuyện đó,
trên mạng đều bùng nỗ rồi, còn dám bảo anh nghênh ngang cùng mình ra gặp cậu à? Mình sớm đã muốn tìm cậu, nhưng cha mình nói không thích hợp, sợ sự việc lại bùng nổ lần nữa, mình chỉ đành làm ở trong nhà. Phải nói mấy tên đó đúng thật là khó lường, chuyện gì
cũng có thê lấy ra bịa đặt lung tung, thất đức!”
Ôn Ngôn cảm thấy vẫn là giải thích một chút thì tốt hơn: “Dao Dao, tớ và Triển Trì thật sự không có gì, anh nói thật đấy. Ngày đó anh gọi mình ra là để thương lượng chuyện cầu hôn cậu,
muốn cho cậu một bất ngờ.”
Trần Mộng Dao nửa thật nửa đùa: “Cho dù cậu và anh thật sự có gì đó, mình cũng sẽ lựa chọn vứt bỏ tình yêu mà chọn tình bạn, tra nam
không cần cũng được, lại tìm một người, cậu
Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị thì là độc nhất vô nhị, cũng là người mà mình
trân trọng nhất.”
“Dao Dao…”
Ôn Ngôn đáy lòng không nói ra được là có tư vị
gì,mấp máy môi lại trầm mặc.
Trần Mộng Dao nháy mắt với cô: “Người đàn ông của cậu là Mục Đình Sâm đấy, cần gì nghĩ không thông mà lại nhìn trúng cái tên nghèo kiết xác Triển Trì đó chứ? Ngày đó ở khách sạn do dự mình cũng chỉ muốn làm rõ là chuyện gì, chứ không hề nghỉ ngờ hai người, nhưng Mục Đình Sâm lại đột nhiên chạy tới làm mình hết hồn. Anh rốt cuộc là sao vậy? Làm như bắt
gian vậy.
Ôn Ngôn lắc đầu: “Mình cũng không biết.”
Trần Mộng Dao cười xấu xa nói: “Xem ra anh
Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị ta vẫn khá quan tâm cậu, mình thì chưa thấy
Triển Trì có lòng với mình như vậy bao giờ, lúc mình ra ngoài với người khác giới, anh cũng
không thèm hỏi.”
Chủ đề nói đến đây, Ôn Ngôn vẫn là quan tâm tới tiễn triển của màn cầu hôn hơn: “Triền Trì cầu hôn cậu chưa? Hai người không cãi nhau
chứ?”
Trần Mộng Dao tỏ vẻ không bận tâm, nhưng đáy mắt lại có vẻ thất vọng: “Cãi rồi, chỉ là bây giờ không sao nữa, chuyện cầu hôn… Vì anh cảm thấy mình không tin tưởng anh, bị hoãn rồi, anh cũng không nhắc tới nữa. Cộng thêm tình hình hiện tại của nhà mình, quả thực cũng không thích hợp với chuyện này, từ từ lại nói
vậy.
Ôn Ngôn có chút áy náy, lúc đó nếu không phải Mục Đình Sâm tới đó, bây giờ Triển Trì e là đã Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị
đính hôn với Trân Mộng Dao rôi. Cô định nói gì thì sau lưng đột nhiên truyền tới giọng điệu õng ẹo cay nghiệt của Khương Nghiên Nghiên: “Sớm biết cô ở đây thì tôi và mẹ tôi đã không
tới rồi.”
Khương Nghiên Nghiên nhắn rất mạnh hai chữ “mẹ tôi”, thần kinh của Ôn Ngôn lập tức căng
chặt.
Lúc Khương Nghiên Nghiên và Trần Hàm tới trước mặt, giọng điệu của Trần Mộng Dao
không thân thiện mà hỏi: “Các người là ai thế?”
Ôn Ngôn nắm chặt tay cô ấy: “Dao Dao, chúng ta đi.”
Trần Mộng Dao nhìn ra được sắc mặt của cô là lạ, cũng không nói gì nữa, để lại tiền cà phê rồi đứng dậy.
Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị
Trân Hàm trách măng nhìn Khương Nghiên Nghiên một cái: “Con đây là làm cái gì? Không thể đàng hoàng ngồi xuống uống ly cà phê sao? Mẹ là bảo con tới đi mua sắm cùng mẹ
cho vui, không phải là làm mẹ bực thêm.”
Khương Nghiên Nghiên rất bắt mãn mà hừ một tiếng, cao ngạo mà nhìn Ôn Ngôn, cũng không
có ý nhường đường.
Ôn Ngôn chau mày: “Khương Nghiên Nghiên,
mời tránh ra.”
Khương Nghiên Nghiên hai tay khoanh trước ngực, cằm hất lên cao đến mức có thể nhìn thấy rõ lỗ mũi của cô ta: “Tôi không tránh đấy! Ở đây chỉ có cô có thể đi, tôi thì không thể
đứng? Cô xin tôi thì tôi tránh.”
nhân không biết uống rượu mà.”
Mục Đình Sâm không nói gì, má Lưu phản ứng lại, đem khăn ấm cho anh: “Vậy thiếu gia, phu
nhân giao lại cho cậu rồi, tôi đi ra trước đây.”
Anh gật đầu, lau mặt tỉ mỉ giúp Ôn Ngôn. Cô ngoan ngoãn mà ngắng đầu cho anh lau: “Lau sạch… Anh ấy không thích bẩn đâu… mau
chút!”
Động tác của Mục Đình Sâm chững lại, khóe miệng bất giác nở nụ cười. Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị Có điều chỉ duy trì hai giây, rất nhanh, Ôn Ngôn đẩy anh ra: “Không được đâu… Tôi muốn tây
trang.” May mà cô còn nhớ mình đã trang điểm.
Ôn Ngôn đã say không cho anh nhúng tay, anh chỉ đành dứng sau lưng cô xem cô dày vò xong. Khoảnh khắc chân cô mềm nhữn mà ngồi xuống đất, anh nhanh tay lẹ mắt mà đỡ được cô, ngữ khí dịu dàng mà ngay cả anh cũng
không phát giác: “Ngoan, đi ngủ.”
Cô không chịu, giãy dụa nói: “Tôi còn chưa tắm nữa… Tôi muốn tắm… Anh không biết đâu… Cái tên Mục Đình Sâm đó bị bệnh ưa sạch sẽ, tôi nếu không tắm… ngủ giường của anh… Anh chê đấy.”
Không đợi cô nói xong, anh liền bé bổng cô lên đi về phía giường lớn trong phòng: “Tôi không
chê em.”
Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị Cô vẫn giãy dụa, kiên trì nói: “Tôi muốn đi tắm!”
Sự kiêm nhẫn hiếm khi có của anh, lại bế cô đi
vào phòng tắm.
Nhưng cô hoàn toàn không biết mình đang làm
cái gì, trực tiếp cởi quần áo trước mặt anh.
Ánh mắt của anh dần dần tối lại, có chút khó khăn mà dời tầm nhìn, giúp cô xả nước nóng vào bồn tắm, nước vẫn chưa đây, cô liền loạng choạng mà bước vào, cơ thể của cô không
mảnh che thân.
Cùng với mực nước tăng lên, anh không thể không đỡ lấy đầu cô, đề phòng cô sặc nước. Tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, anh có thể nhìn rõ bờ mi cong dài dày của cô tạo thành một tằng bóng râm dưới mí mắt cô, đôi môi ẩm Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị
ướt bóng loáng khiên anh không kìm được mà
dùng ngón tay khẽ ma sát.
Có lẽ là cảm thấy trên môi có chút ngứa, Ôn Ngôn chau mày nghiêng mặt qua. Tay anh hơi cứng lại, sắc mặt không kìm được mà trầm xuống. Anh vẫn luôn ghét sự cự tuyệt của cô,
bất kể là trong tình huống gì.
Lúc nhiệt độ nước dần dần lạnh xuống, Mục Đình Sâm dùng khăn tắm mà cuộn cô lại bế cô lên giường. Nhìn khuôn mặt của cô so với lúc nhỏ đã nở rộ hơn, đáy mắt có nhiều suy nghĩ. Đồ của Mục Đình Sâm anh, ai cũng không
cướp được!
Lúc giúp cô đắp chăn, Ôn Ngôn đột nhiên vươn tay đầy tay anh ra, lực đạo ỉu xìu, cánh tay thon
nhỏ có sự so sánh rõ ràng với anh.
Trong miệng cô đang khẽ lầm bẩm gì đó, anh
Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị nghe không rõ, chỉ có thể sáp lại gần.
“Thẩm Giới… Thầm Giới anh ấy…”
Không nghe cô nói tiếp anh liền vung tay cô ra
mà đi vào phòng tắm, trên mặt vô cùng âm u.
Cô luôn có bản lĩnh hết lần này đến lần khác chọc giận anh, hao mòn toàn bộ lòng kiên nhẫn
của anh.
Ngày hôm sau, lúc cô tỉnh lại trong phòng đã không có bóng dáng của Mục Đình Sâm. Về ký ức tối hôm qua không rõ, chỉ biết… Bọn họ cùng nhau trải qua ngày kỉ niệm kết hôn đầu
tiên.
Lúc xuống lầu rửa mặt, má Lưu đứng trước cửa nhà vệ sinh mà hỏi: “Hôm qua sao lại uống nhiều vậy? Má chưa thấy con uống nhiều như
vậy bao giờ, còn cùng thiếu gia nữa chứ. Con
Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị đã say thành như vậy rồi mà cậu ấy còn nửa
đêm rời đi, haiz.”
Anh ra ngoài nửa đêm? Cô không biết, liên tưởng tới việc anh ra ngoài tìm Khương Nghiên Nghiên, trong lòng cô xẹt của một cảm giác lạ thường: “Anh ấy vui nên uống thêm máy ly, tửu lượng của con không tốt, không sao đâu má
Lưu. Mãi đến buổi chiều cũng không thấy bóng dáng của Mục Đình Sâm, cô đi ra ngoài mua màu vẽ,
thuận tiện hẹn Trần Mộng Dao ra ngoài.
Từ sau khi chuyện ở khách sạn, bọn cô vẫn chưa tụ tập đàng hoàng, không muốn vì vậy mà
quan hệ trở nên xa lạ.
Hai người gặp nhau tại một quán cà phê, Trần Mộng Dao tới một mình, Ôn Ngôn có chút tò
mò: “Sao cậu không đi cùng Triển Trì?”
Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị Trần Mộng Dao than thở: “Xảy ra chuyện đó,
trên mạng đều bùng nỗ rồi, còn dám bảo anh nghênh ngang cùng mình ra gặp cậu à? Mình sớm đã muốn tìm cậu, nhưng cha mình nói không thích hợp, sợ sự việc lại bùng nổ lần nữa, mình chỉ đành làm ở trong nhà. Phải nói mấy tên đó đúng thật là khó lường, chuyện gì
cũng có thê lấy ra bịa đặt lung tung, thất đức!”
Ôn Ngôn cảm thấy vẫn là giải thích một chút thì tốt hơn: “Dao Dao, tớ và Triển Trì thật sự không có gì, anh nói thật đấy. Ngày đó anh gọi mình ra là để thương lượng chuyện cầu hôn cậu,
muốn cho cậu một bất ngờ.”
Trần Mộng Dao nửa thật nửa đùa: “Cho dù cậu và anh thật sự có gì đó, mình cũng sẽ lựa chọn vứt bỏ tình yêu mà chọn tình bạn, tra nam
không cần cũng được, lại tìm một người, cậu
Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị thì là độc nhất vô nhị, cũng là người mà mình
trân trọng nhất.”
“Dao Dao…”
Ôn Ngôn đáy lòng không nói ra được là có tư vị
gì,mấp máy môi lại trầm mặc.
Trần Mộng Dao nháy mắt với cô: “Người đàn ông của cậu là Mục Đình Sâm đấy, cần gì nghĩ không thông mà lại nhìn trúng cái tên nghèo kiết xác Triển Trì đó chứ? Ngày đó ở khách sạn do dự mình cũng chỉ muốn làm rõ là chuyện gì, chứ không hề nghỉ ngờ hai người, nhưng Mục Đình Sâm lại đột nhiên chạy tới làm mình hết hồn. Anh rốt cuộc là sao vậy? Làm như bắt
gian vậy.
Ôn Ngôn lắc đầu: “Mình cũng không biết.”
Trần Mộng Dao cười xấu xa nói: “Xem ra anh
Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị ta vẫn khá quan tâm cậu, mình thì chưa thấy
Triển Trì có lòng với mình như vậy bao giờ, lúc mình ra ngoài với người khác giới, anh cũng
không thèm hỏi.”
Chủ đề nói đến đây, Ôn Ngôn vẫn là quan tâm tới tiễn triển của màn cầu hôn hơn: “Triền Trì cầu hôn cậu chưa? Hai người không cãi nhau
chứ?”
Trần Mộng Dao tỏ vẻ không bận tâm, nhưng đáy mắt lại có vẻ thất vọng: “Cãi rồi, chỉ là bây giờ không sao nữa, chuyện cầu hôn… Vì anh cảm thấy mình không tin tưởng anh, bị hoãn rồi, anh cũng không nhắc tới nữa. Cộng thêm tình hình hiện tại của nhà mình, quả thực cũng không thích hợp với chuyện này, từ từ lại nói
vậy.
Ôn Ngôn có chút áy náy, lúc đó nếu không phải Mục Đình Sâm tới đó, bây giờ Triển Trì e là đã Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị
đính hôn với Trân Mộng Dao rôi. Cô định nói gì thì sau lưng đột nhiên truyền tới giọng điệu õng ẹo cay nghiệt của Khương Nghiên Nghiên: “Sớm biết cô ở đây thì tôi và mẹ tôi đã không
tới rồi.”
Khương Nghiên Nghiên nhắn rất mạnh hai chữ “mẹ tôi”, thần kinh của Ôn Ngôn lập tức căng
chặt.
Lúc Khương Nghiên Nghiên và Trần Hàm tới trước mặt, giọng điệu của Trần Mộng Dao
không thân thiện mà hỏi: “Các người là ai thế?”
Ôn Ngôn nắm chặt tay cô ấy: “Dao Dao, chúng ta đi.”
Trần Mộng Dao nhìn ra được sắc mặt của cô là lạ, cũng không nói gì nữa, để lại tiền cà phê rồi đứng dậy.
Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị
Trân Hàm trách măng nhìn Khương Nghiên Nghiên một cái: “Con đây là làm cái gì? Không thể đàng hoàng ngồi xuống uống ly cà phê sao? Mẹ là bảo con tới đi mua sắm cùng mẹ
cho vui, không phải là làm mẹ bực thêm.”
Khương Nghiên Nghiên rất bắt mãn mà hừ một tiếng, cao ngạo mà nhìn Ôn Ngôn, cũng không
có ý nhường đường.
Ôn Ngôn chau mày: “Khương Nghiên Nghiên,
mời tránh ra.”
Khương Nghiên Nghiên hai tay khoanh trước ngực, cằm hất lên cao đến mức có thể nhìn thấy rõ lỗ mũi của cô ta: “Tôi không tránh đấy! Ở đây chỉ có cô có thể đi, tôi thì không thể
đứng? Cô xin tôi thì tôi tránh.”
/986
|