Cô ta cười khẽ: “Ha ha... em còn biết một bí mật, anh có muốn nghe không?"
Trong lúc anh đang phân vân, cô ta đột nhiên chồm tới ôm lấy cổ anh mà hôn hít, cô ta cũng là người luyện võ, không thể so với những người phụ nữ yếu đuối bình thường, Kính Thiếu Khanh chỉ kinh ngạc một giây liền bắt đầu giãy dụa, trong lúc nhất thời không thể tránh thoát.
Bên trong chiếc xe thể thao màu bạc, khuôn mặt Trần Mộng Dao tái mét.
Cô lo lắng cho Kính Thiếu Khanh nên muốn chạy nhanh đến biệt thự Kính gia nhìn xem, không ngờ vừa nhìn thấy xe anh ở ngã tư đã nhìn thấy cảnh tượng này... từ góc độ của cô, vừa vặn nhìn thấy Kính Thiếu Khanh đang “ôm” Lê Thuần với tư thế nghiêng, quay lưng về phía cô, cả hai đang hôn nhau!
Động tác giãy dụa lúc này của Kính Thiếu Khanh lại trông rất giống vô cùng sốt ruột...
Cô cảm thấy may mắn vì đã ra ngoài một mình, ban đầu Ôn Ngôn đề nghị muốn đi ra ngoài cùng cô, nhưng Mục Đình Sâm không cho phép, chỉ cho cô mượn xe. May là chiếc xe này là của Mục Đình Sâm, nếu không cô sẽ nhịn không được mà trực tiếp đâm tới mất! “Cô đủ rồi!"
Cuối cùng Kính Thiếu Khanh đẩy Lê Thuần ra. Anh giận dữ nhìn cô ta: “Cô chơi đủ chưa? Lê Thuần, tôi nói cho cô biết, cho dù cô có ý nghĩ gì với Diệp Quân Tước, cứ việc phóng ngựa tới đi, coi như tôi chưa từng quen biết cô, cút ra!"
Lê Thuần thu lại vết thương trong mắt, khóe môi nở nụ cười quật cường, không nói lời nào mà xuống xe, cô ta biết mục đích chuyến đi này của mình đã đạt được.
Khi Kính Thiếu Khanh khởi động lại xe và chạy đến Mục trạch, Trần Mộng Dao đã trở về từ trước. Cô giống như một con rối bị lấy mất linh hồn, toàn thân vô hồn, trong đầu hiện lên đầy rẫy cảnh tượng vừa rồi, cô đang nghĩ Kính Thiểu Khanh rốt cuộc đã từng gặp bao nhiêu người phụ nữ, bế qua bao nhiêu người lên giường trong lúc quen cô...
Niềm tin xây dựng trong quá khứ giờ phút này đều tan vỡ, anh vốn dĩ là một người hoa tâm phóng đãng như vậy, làm sao cô có thể tin tưởng anh được?
Ön Ngôn không ngờ cô sẽ trở về sớm như vậy, tiến lên hỏi: “Sao cậu về rồi? Không phải cậu đến biệt thự Kính gia sao?"
Trần Mộng Dao gian nan hỏi: "Tiểu Ngôn, mình không xứng đáng được người khác chung thủy sao? Mình không còn trong sạch nữa, mình không có quyền chất vấn phải không? Mình nên một mắt nhắm một mắt mở, chỉ cần anh ấy vẫn còn giả vờ yêu mình là được... hay... mình nên chừa chút thể diện mà dứt khoát ra đi? Tiểu Ngôn, mình phải làm gì đây?"
Nhìn thấy cô như vậy, Ôn Ngôn cảm thấy có gì đó không ổn: “Có chuyện gì vậy? Cậu đang nói gì thế? Kính Thiếu Khanh đâu?" Đọc truyện mới nhất tại Truy ện88.net
Trần Mộng Dao cười thất thần: “Ha ha, mười phút trước mình trông thấy anh ấy ở trong xe hôn Lê Thuần. Cậu nói... lần trước mình cùng anh ấy cãi nhau, hai ngày cuối tuần anh ấy đều không tìm mình, có phải anh ấy đi lêu lổng với người phụ nữ khác không? Sau khi mình về, anh ấy liên miệng bảo cũng nhớ mình nhưng đã kìm lại, đó là lời nói dối mình... nhất định là vậy... làm sao một người có thể kìm được chứ? Lúc trước Mục Đình Sâm muốn gặp cậu không phải cũng vượt qua hơn hai ngàn cây số từ Đế Đô đến tìm cậu sao? Khi mình không ở bên cạnh, cuộc sống của anh ấy đã được sắp xếp rất tốt, anh ấy không còn thời gian để nhớ đến mình nữa." "Anh ấy và Lê Thuần quen nhau lâu lắm rồi, nhiều năm như vậy, bọn họ sớm đã ngủ với nhau, ngủ một lần là ngủ, ngủ hai lần cũng là ngủ... ha ha... mình chính là kẻ ngốc nghếch nên mới bị lừa. Cậu biết không Tiểu Ngôn... mình rất tin tưởng anh ấy, tại sao mình tin tưởng anh ấy... mà anh ấy lại đối xử với minh như vậy?"
Ôn Ngôn ôm cô vào lòng: “Đừng như vậy... Dao Dao... nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì cứ việc khóc lên, hẳn là có hiểu lầm, Kính Thiếu Khanh không phải loại người như vậy, anh ấy hẳn là không phải loại người như vậy, đợi anh ấy đến chúng ta hỏi trực tiếp được không?”
Trần Mộng Dao gục xuống đầy Ôn Ngôn ra, nhưng cũng không dùng nhiều lực: "Hỏi cái gì? Mình tận mắt chứng kiến, nhất thiết phải cho anh ấy cơ hội nói dối sao? Cậu muốn anh ấy nói dối à? Chính mình đã nhìn thấy, làm sao mình có thể nói dối bản thân rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm? Tiểu Ngôn, cái khác có thể không quan trọng... thật sự đây... đây là chuyện duy nhất mình không thể chịu đựng được. Cậu biết đấy... lần đầu tiên khi mình chia tay với Triển Trì, chẳng phải anh ta cũng ngầm thừa nhận có phụ nữ khác sao? Cậu có biết lúc đó mình cảm thấy thế nào không? Gia đình mình sa sút, bố mình qua đời, trời long đất lở... Kính Thiếu Khanh không phải là người kéo mình ra khỏi vực thẳm, anh ấy không phải!"
Bạn tốt nhiều năm, Ôn Ngôn không thể không hiểu tính khí của Trần Mạnh Dao, lần này, cô mơ hồ cảm thấy đó là một kết cục đã định, cũng không biết nên tiếp tục thuyết phục như thế nào, Bây giờ cảm xúc của Trần Mộng Dao không ổn định, cô không dám lại gần, kẻo đứa con trong bụng xảy ra chuyện ngoài ý muốn: “Dao Dao! Bình tĩnh, cậu ngồi xuống đợi Kính Thiếu Khanh đến được không?"
Trần Mộng Dao lắc đầu nguầy nguậy: “Mình không muốn nhìn thấy anh ấy... mình không muốn nhìn thấy anh ấy..." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Ön Ngôn sợ cô chạy ra ngoài sẽ xảy ra chuyện nên ra hiệu cho người bên cạnh nhanh chóng gọi điện cho Mục Đình Sâm, trong hoàn cảnh này, cô là một phụ nữ mang thai, rõ ràng là không ổn định.
Mục Đình Sâm nhanh chóng bước xuống từ cầu thang.
Lúc này Kinh Thiếu Khanh cũng bước vào cửa, nghĩ đến vừa rồi bị Lê Thuần cưỡng hôn thì phản cảm vô cùng, lông mày còn nhíu chặt, lần đầu tiên không để ý trạng thái của Trần Mộng Dao.
Mục Đình Sâm sợ họ sẽ đánh nhau nên chặn Kính Thiếu Khanh ở cửa: "Thiếu Khanh, cậu đang làm cái quái gì vậy? Không phải trước đó tôi đã nói cậu phải biết chừng mực rồi sao?"
Kính Thiếu Khanh có chút nghi hoặc: “Cậu đang nói gì vậy?"
Trần Mộng Dao run rẩy nói: “Người thông minh giả ngu trông chẳng giống gì cả, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra được. Kết thúc nhanh như vậy sao? Không ở lại với Lê Thuần một lúc nữa à? Người ta hồn nhiên đi theo anh, anh đừng bạc tình bạc nghĩa vậy chứ!"
Kinh Thiếu Khanh ngay lập tức sững người, máu trong người như đang chảy ngược: “Em... em đã thấy rồi sao? Không phải như em nghĩ đâu!"
Trần Mộng Dao không phát điên như Ôn Ngôn dự liệu, mà đột nhiên bình tĩnh lại, chỉ là giọng điệu vẫn mang theo một tia oán hận: “Không phải như tôi nghĩ? Vậy là cái gì vậy? Anh muốn nói hai người chỉ hôn chứ không làm gì khác sao? Anh chưa kịp làm gì khác? Lúc tôi không có ở đây, ghế lái phụ của anh còn có ai ngồi qua? Ha ha... đừng giải thích, tôi không muốn nghe lời nói dối của anh, từ hôn đi, kết thúc đi."
Khi thốt ra từ "từ hôn", Trần Mộng Dao biết rõ không thể quay đầu lại được nữa. Cô nhớ rõ từng lời Kính Thiếu Khanh đã nhấn mạnh với cô, anh nói có những chuyện không thể tùy tiện nói, chẳng hạn như chia tay, mà bây giờ cô đã đề cập đến.
Chính anh đã dùng lời nói, hành động và thời gian để cô gạt bỏ mọi cảnh giác chống lại anh, khiến cô tin mình vẫn có thể được yêu, khiến cô tràn đầy khát khao về tương lai; chính anh đã nói với cô rằng cô không nên lo lắng về những gì đã xảy ra trong quá khứ, để cô lấy lại tự tin.
Cô tin là thật, cô nghĩ mình thực sự có thể, cô nghĩ minh khác với những người phụ nữ kia, cô đắc ý với những giấc mơ lố bịch mà cô từng có, cô đắc ý bởi mình có được một người đàn ông mà những người phụ nữ khác không thể có được, từng chút từng chút một tự mãn...
Giờ đây, anh đã tự tay lật đổ bức tường kiên cố mà họ đã cùng nhau xây dựng, cô sẽ không còn tin vào từng lời anh nói lúc này nữa.
Trong lúc anh đang phân vân, cô ta đột nhiên chồm tới ôm lấy cổ anh mà hôn hít, cô ta cũng là người luyện võ, không thể so với những người phụ nữ yếu đuối bình thường, Kính Thiếu Khanh chỉ kinh ngạc một giây liền bắt đầu giãy dụa, trong lúc nhất thời không thể tránh thoát.
Bên trong chiếc xe thể thao màu bạc, khuôn mặt Trần Mộng Dao tái mét.
Cô lo lắng cho Kính Thiếu Khanh nên muốn chạy nhanh đến biệt thự Kính gia nhìn xem, không ngờ vừa nhìn thấy xe anh ở ngã tư đã nhìn thấy cảnh tượng này... từ góc độ của cô, vừa vặn nhìn thấy Kính Thiếu Khanh đang “ôm” Lê Thuần với tư thế nghiêng, quay lưng về phía cô, cả hai đang hôn nhau!
Động tác giãy dụa lúc này của Kính Thiếu Khanh lại trông rất giống vô cùng sốt ruột...
Cô cảm thấy may mắn vì đã ra ngoài một mình, ban đầu Ôn Ngôn đề nghị muốn đi ra ngoài cùng cô, nhưng Mục Đình Sâm không cho phép, chỉ cho cô mượn xe. May là chiếc xe này là của Mục Đình Sâm, nếu không cô sẽ nhịn không được mà trực tiếp đâm tới mất! “Cô đủ rồi!"
Cuối cùng Kính Thiếu Khanh đẩy Lê Thuần ra. Anh giận dữ nhìn cô ta: “Cô chơi đủ chưa? Lê Thuần, tôi nói cho cô biết, cho dù cô có ý nghĩ gì với Diệp Quân Tước, cứ việc phóng ngựa tới đi, coi như tôi chưa từng quen biết cô, cút ra!"
Lê Thuần thu lại vết thương trong mắt, khóe môi nở nụ cười quật cường, không nói lời nào mà xuống xe, cô ta biết mục đích chuyến đi này của mình đã đạt được.
Khi Kính Thiếu Khanh khởi động lại xe và chạy đến Mục trạch, Trần Mộng Dao đã trở về từ trước. Cô giống như một con rối bị lấy mất linh hồn, toàn thân vô hồn, trong đầu hiện lên đầy rẫy cảnh tượng vừa rồi, cô đang nghĩ Kính Thiểu Khanh rốt cuộc đã từng gặp bao nhiêu người phụ nữ, bế qua bao nhiêu người lên giường trong lúc quen cô...
Niềm tin xây dựng trong quá khứ giờ phút này đều tan vỡ, anh vốn dĩ là một người hoa tâm phóng đãng như vậy, làm sao cô có thể tin tưởng anh được?
Ön Ngôn không ngờ cô sẽ trở về sớm như vậy, tiến lên hỏi: “Sao cậu về rồi? Không phải cậu đến biệt thự Kính gia sao?"
Trần Mộng Dao gian nan hỏi: "Tiểu Ngôn, mình không xứng đáng được người khác chung thủy sao? Mình không còn trong sạch nữa, mình không có quyền chất vấn phải không? Mình nên một mắt nhắm một mắt mở, chỉ cần anh ấy vẫn còn giả vờ yêu mình là được... hay... mình nên chừa chút thể diện mà dứt khoát ra đi? Tiểu Ngôn, mình phải làm gì đây?"
Nhìn thấy cô như vậy, Ôn Ngôn cảm thấy có gì đó không ổn: “Có chuyện gì vậy? Cậu đang nói gì thế? Kính Thiếu Khanh đâu?" Đọc truyện mới nhất tại Truy ện88.net
Trần Mộng Dao cười thất thần: “Ha ha, mười phút trước mình trông thấy anh ấy ở trong xe hôn Lê Thuần. Cậu nói... lần trước mình cùng anh ấy cãi nhau, hai ngày cuối tuần anh ấy đều không tìm mình, có phải anh ấy đi lêu lổng với người phụ nữ khác không? Sau khi mình về, anh ấy liên miệng bảo cũng nhớ mình nhưng đã kìm lại, đó là lời nói dối mình... nhất định là vậy... làm sao một người có thể kìm được chứ? Lúc trước Mục Đình Sâm muốn gặp cậu không phải cũng vượt qua hơn hai ngàn cây số từ Đế Đô đến tìm cậu sao? Khi mình không ở bên cạnh, cuộc sống của anh ấy đã được sắp xếp rất tốt, anh ấy không còn thời gian để nhớ đến mình nữa." "Anh ấy và Lê Thuần quen nhau lâu lắm rồi, nhiều năm như vậy, bọn họ sớm đã ngủ với nhau, ngủ một lần là ngủ, ngủ hai lần cũng là ngủ... ha ha... mình chính là kẻ ngốc nghếch nên mới bị lừa. Cậu biết không Tiểu Ngôn... mình rất tin tưởng anh ấy, tại sao mình tin tưởng anh ấy... mà anh ấy lại đối xử với minh như vậy?"
Ôn Ngôn ôm cô vào lòng: “Đừng như vậy... Dao Dao... nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì cứ việc khóc lên, hẳn là có hiểu lầm, Kính Thiếu Khanh không phải loại người như vậy, anh ấy hẳn là không phải loại người như vậy, đợi anh ấy đến chúng ta hỏi trực tiếp được không?”
Trần Mộng Dao gục xuống đầy Ôn Ngôn ra, nhưng cũng không dùng nhiều lực: "Hỏi cái gì? Mình tận mắt chứng kiến, nhất thiết phải cho anh ấy cơ hội nói dối sao? Cậu muốn anh ấy nói dối à? Chính mình đã nhìn thấy, làm sao mình có thể nói dối bản thân rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm? Tiểu Ngôn, cái khác có thể không quan trọng... thật sự đây... đây là chuyện duy nhất mình không thể chịu đựng được. Cậu biết đấy... lần đầu tiên khi mình chia tay với Triển Trì, chẳng phải anh ta cũng ngầm thừa nhận có phụ nữ khác sao? Cậu có biết lúc đó mình cảm thấy thế nào không? Gia đình mình sa sút, bố mình qua đời, trời long đất lở... Kính Thiếu Khanh không phải là người kéo mình ra khỏi vực thẳm, anh ấy không phải!"
Bạn tốt nhiều năm, Ôn Ngôn không thể không hiểu tính khí của Trần Mạnh Dao, lần này, cô mơ hồ cảm thấy đó là một kết cục đã định, cũng không biết nên tiếp tục thuyết phục như thế nào, Bây giờ cảm xúc của Trần Mộng Dao không ổn định, cô không dám lại gần, kẻo đứa con trong bụng xảy ra chuyện ngoài ý muốn: “Dao Dao! Bình tĩnh, cậu ngồi xuống đợi Kính Thiếu Khanh đến được không?"
Trần Mộng Dao lắc đầu nguầy nguậy: “Mình không muốn nhìn thấy anh ấy... mình không muốn nhìn thấy anh ấy..." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Ön Ngôn sợ cô chạy ra ngoài sẽ xảy ra chuyện nên ra hiệu cho người bên cạnh nhanh chóng gọi điện cho Mục Đình Sâm, trong hoàn cảnh này, cô là một phụ nữ mang thai, rõ ràng là không ổn định.
Mục Đình Sâm nhanh chóng bước xuống từ cầu thang.
Lúc này Kinh Thiếu Khanh cũng bước vào cửa, nghĩ đến vừa rồi bị Lê Thuần cưỡng hôn thì phản cảm vô cùng, lông mày còn nhíu chặt, lần đầu tiên không để ý trạng thái của Trần Mộng Dao.
Mục Đình Sâm sợ họ sẽ đánh nhau nên chặn Kính Thiếu Khanh ở cửa: "Thiếu Khanh, cậu đang làm cái quái gì vậy? Không phải trước đó tôi đã nói cậu phải biết chừng mực rồi sao?"
Kính Thiếu Khanh có chút nghi hoặc: “Cậu đang nói gì vậy?"
Trần Mộng Dao run rẩy nói: “Người thông minh giả ngu trông chẳng giống gì cả, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra được. Kết thúc nhanh như vậy sao? Không ở lại với Lê Thuần một lúc nữa à? Người ta hồn nhiên đi theo anh, anh đừng bạc tình bạc nghĩa vậy chứ!"
Kinh Thiếu Khanh ngay lập tức sững người, máu trong người như đang chảy ngược: “Em... em đã thấy rồi sao? Không phải như em nghĩ đâu!"
Trần Mộng Dao không phát điên như Ôn Ngôn dự liệu, mà đột nhiên bình tĩnh lại, chỉ là giọng điệu vẫn mang theo một tia oán hận: “Không phải như tôi nghĩ? Vậy là cái gì vậy? Anh muốn nói hai người chỉ hôn chứ không làm gì khác sao? Anh chưa kịp làm gì khác? Lúc tôi không có ở đây, ghế lái phụ của anh còn có ai ngồi qua? Ha ha... đừng giải thích, tôi không muốn nghe lời nói dối của anh, từ hôn đi, kết thúc đi."
Khi thốt ra từ "từ hôn", Trần Mộng Dao biết rõ không thể quay đầu lại được nữa. Cô nhớ rõ từng lời Kính Thiếu Khanh đã nhấn mạnh với cô, anh nói có những chuyện không thể tùy tiện nói, chẳng hạn như chia tay, mà bây giờ cô đã đề cập đến.
Chính anh đã dùng lời nói, hành động và thời gian để cô gạt bỏ mọi cảnh giác chống lại anh, khiến cô tin mình vẫn có thể được yêu, khiến cô tràn đầy khát khao về tương lai; chính anh đã nói với cô rằng cô không nên lo lắng về những gì đã xảy ra trong quá khứ, để cô lấy lại tự tin.
Cô tin là thật, cô nghĩ mình thực sự có thể, cô nghĩ minh khác với những người phụ nữ kia, cô đắc ý với những giấc mơ lố bịch mà cô từng có, cô đắc ý bởi mình có được một người đàn ông mà những người phụ nữ khác không thể có được, từng chút từng chút một tự mãn...
Giờ đây, anh đã tự tay lật đổ bức tường kiên cố mà họ đã cùng nhau xây dựng, cô sẽ không còn tin vào từng lời anh nói lúc này nữa.
/986
|