Lâm Táp cũng cảm thấy đến nơi này mà không uống rượu thì thật vô nghĩa: “Rót đầy đi, uống không chết là được!”
Kính Thiếu Khanh thấy vậy liền cong khóe môi, không hề để ý đến người phụ nữ kế bên đang cố quyến rũ anh: “Nếu như cậu uống đến chết thì tôi sẽ giúp cậu nhặt xác.”
Lâm Táp uống cạn một ly trong tay, có chút chưa tận hứng: “Rất lâu không có uống rượu rồi, cảm giác này thật sảng khoái! Trên đường đến đây em có ăn một chút để lót bụng nên uống một chút cũng không sao.
Sao anh lại đột nhiên muốn ra ngoài chơi vậy? Em còn tưởng nửa đời còn lại của anh sẽ phải sống đàng hoàng chứ.”
Kính Thiếu Khanh không trả lời, ý cười trên môi lập tức rút đi.
Người phụ nữ với thân hình bốc lửa và gương mặt vừa nhìn vào đã biết từng nhiều lần phẫu thuật thẳm mỹ bỗng lấy điện thoại ra, cô ta đứng dậy nói: “Kính thiếu, em có dẫn theo một em gái đến. Lúc trước em ấy không phải người trong ngành nên rất sạch sẽ.
Người đến rồi, đang ở ngay trước cửa, cùng nhau chơi đùa một chút nhé?”
Kính Thiếu Khanh liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một cái rồi gật đầu. Anh hiểu rõ ngụ ý trong lời nói kia, đa số những người phụ nữ này đều là minh tinh nhỏ và người mẫu tạp chí. Họ vì tiền nên mới đến đây nên khi anh được họ giới thiệu người mới đã không phải điều kỳ lạ và anh cũng không cần thiết phải từ chối.
Rất nhanh, người phụ nữ kia đã dẫn theo chị em của mình đến ngồi. Giống như cô ta đã nói, trông em gái nhỏ này rất đơn thuần và không hề giống loại con gái kia. Dưới đáy mắt người này đều là căng thẳng, vẻ mặt bất an hoàn toàn không phù hợp với lớp trang điểm đậm trên mặt. Nhưng có thể nhìn ra được rằng thân hình người này rất được, gương mặt cũng không tệ.
Người phụ nữ kia đẩy cô về phía Kính Thiếu Khanh: “Em ấy tên là Sa Sa. Vừa đủ mười tám tuổi và còn đang học đại học.”
Sa Sa căng thẳng níu lấy góc áo: “Chào… chào anh…”
Kính Thiếu Khanh bị chọc cười: “Ha ha… Đâu phải đang ở trong trường học đâu, tôi cũng không phải là giáo viên nên cô có thể thay đổi cách chào hỏi không?”
Sa Sa cúi đầu rót rượu cho anh: “Xin lỗi… lần đầu tiên em đến đây nên không biết quy tắc của nơi này.”
Kính Thiếu Khanh nâng ly lên rồi uống cạn một hơi.
Lâm Táp thấy thế cũng yên lặng, với thói quen trước đây của Kính Thiếu Khanh thì sau khi uống xong ly rượu này, đồng nghĩa với việc sẽ tiếp tục phát triển tình huống ở phía sau.
Người phụ nữ dẫn Sa Sa đến thở phào một hơi, sự hưng phấn trong mát cô ta sắp lộ cả ra ngoài rồi. Ai cũng biết quy tắc của Kính Thiếu Khanh, xem ra lần này đã thành giao rồi.
Cô ta sợ Sa Sa sẽ đứt dây xích vào phút chót nên lựa lý do đi vệ sinh rồi kéo cô qua một bên nhắc nhở: “Là cô cầu xin tôi mang cô tới đây nên đừng có phá hỏng chuyện. Lúc nãy Kính Thiếu Khanh uống ly rượu do cô rót nên tối nay cô phải ở lại. Đừng sợ, anh ấy không phải loại người biến thái gì cả, kỹ thuật tốt lại đẹp trai.
Nếu như không phải anh ấy không thích quay đầu ăn cỏ cũ thì tôi đã tự ra tay rồi chứ không đến lượt cô.
Thường thì không có người phụ nữ nào có thể ở bên anh ta được ba tháng, nhưng được ngày nào thì có thêm lợi ích ngày đó. Giờ cô phải tự mình nắm bắt đi.”
Sa Sa cắn cắn môi: “Chị Đan… em vẫn có chút sợ…
em không muốn làm nữa…”
Người phụ nữ kia nghe thế liền thỏ hỗn hẳn: “Bây giờ cô mới nói với tôi là không muốn làm? Vậy tại sao còn đến đây hả? Kính Thiếu Khanh cũng đâu ăn thịt người… thứ mà tôi đưa cho cô, cô phải mang theo bên người đấy! Đã cần tiền đến mức này rồi thì đừng có nghĩ đến việc quay đầu nữa! Mau trở về phục vụ người ta đi.”
Sa Sa siết chặt ca pốt trong túi áo khoác, đến hiện tại cô vẫn không dám tin rằng mình sẽ đem theo thứ này đến một nơi như vậy…
Uống rượu đến mười một giờ hơn thì Lâm Táp trực tiếp về nhà, còn Kính Thiếu Khanh thì dẫn theo Sa Sa lên phòng khách sạn ở lầu trên của quán bar.
Sau khi uống một chút rượu vào thì Sa Sa đã không còn lúng túng như ban đầu nữa, cô lấy hết dũng khí ra giúp Kính Thiếu Khanh cởi bỏ quần áo. “Chị Đan” đã từng dạy qua cô về những điều này.
Kính Thiếu Khanh có chút say rồi nhưng vẫn chưa say đến mức bắt tỉnh nhân sự, anh hơi cúi đầu nhìn người phụ nữ xa lạ trước mặt, trong lòng không một gọn sóng: “Cô cũng vì tiền à?”
Động tác trên tay của Sa Sa cứng đơ, có chút nhục nhã nhưng cô vẫn trả lời lại: “Đúng vậy.”
Anh gạt tay cô ra: “Đi tắm đi rồi lên giường nằm.”
Sa Sa đỏ mặt gật đầu, cô nghe lời tiến vào phòng tắm.
Lúc bước ra ngoài, cô chỉ quần một lớp khăn tắm trên người. Cô vừa quan sát phản ứng của Kính Thiếu Khanh vừa làm theo lời dặn của anh mà nằm lên giường. Kính Thiếu Khanh nhìn nhất cử nhất động của cô nhưng khuôn mặt không chút cảm xúc, anh kéo kéo cà vạt: “Mặc quần áo vào, tôi không muốn hành sự gì cả. Cô ngủ cạnh tôi là được rồi.”
Sa Sa có chút ngạc nhiên: “Hử?”
Anh không lặp lại lời nói lúc nãy nữa, anh chỉ bị chứng khó ngủ chứ không có nhu cầu về phương diện kia.
Kể từ khi chia tay với Trần Mộng Dao thì anh không có lấy một giấc ngủ ngon.
Lúc Lâm Táp về đến nhà thì An Nhã vẫn còn thức, cô cố tình ngồi đợi anh ở phòng khách. Biết rằng anh ra ngoài sẽ uống rượu nên cô đã chuẩn bị sẵn canh bổ bao tử.
Lúc nói chuyện với nhau, Lâm Táp cảm thán: “Xem ra Thiếu Khanh bỏ cuộc rồi, tối nay anh ấy dẫn em gái đi đặt phòng rồi.”
Sắc mặt của An Nhã thay đổi: “Thật sao?”
Lúc này Lâm Táp mới nhớ đến việc Trần Mộng Dao đến công ty anh làm việc: “Suyt! Chuyện này không được nói cho Trần Mộng Dao biết, tôi chỉ thuận miệng nói với cô thôi.”
Lông mày của An Nhã sắp nhăn lại thành một đoàn: “Những lúc Mộng Dao, tôi và Ôn Ngôn đi cùng đều không nhắc gì đến Kính Thiếu Khanh nữa… tôi sẽ không nói cho cô ấy biết đâu nên anh yên tâm. Chỉ là tôi cảm thấy có chút đáng tiếc mà thôi. Anh uống canh xong thì đi nghỉ ngơi đi, tôi đi ngủ trước đây. Buồn ngủ sắp chết rồi!”
Sáng ngày hôm sau, Tiểu A bên công ty Kính Thiếu Khanh gửi một tin nhắn cho Trần Mộng Dao: “Cô và Kính tổng sao vậy? Tại sao nghỉ việc cũng không nói cho tôi biết? Hôm nay còn có một người phụ nữ nào đó đến tìm anh ấy, vào phòng làm việc hết nửa ngày cũng chưa thấy trở ral”
Trần Mộng Dao đọc được tin nhắn nhưng không trả lời, lúc cô rời khỏi công ty không nói một lời với Tiểu A là vì cô không muốn giải thích.
Qua một lúc lâu, Tiểu A lại gửi một tắm hình qua. Tám hình chụp người phụ nữ kia, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp lại thuần khiết. Bối cảnh phía sau chính là công ty của Kính Thiếu Khanh. Trần Mộng Dao hơi phiền não mà trả lời tin nhắn: “Cô không cần nói cho tôi biết về những chuyện này. Tôi và anh ấy chấm dứt rồi, sau này không còn quan hệ gì nữa.”
Chắc có lẽ Tiểu A bị dọa sợ nên không gửi tin nhắn đến nữa.
Đột nhiên Trần Mộng Dao không còn tâm trạng làm việc nữa, trong lòng cô như có thứ gì mắc kẹt ở đấy.
An Nhã trông thấy cô như vậy liền nghĩ đến chuyện tối qua mà Lâm Táp kể, nhịn không được an ủi cô: “Mộng Dao, không sao đâu. Tuy là tôi chưa từng yêu đương nhưng cũng hiểu rằng thời gian khiến mình bớt đau khổ thôi. Khi ông ngoại tôi qua đời, tôi cũng đau lòng muốn chết đi, bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi. Giờ có nhớ lại thì cũng không còn cảm thấy quá đau lòng nữa.”
Trần Mộng Dao cười khổ: “Đến nghĩ tôi cũng không muốn nghĩ tới nhưng cứ có người nói cho tôi biết về những điều liên quan đến anh ấy, đây mới là điều làm tôi phiền lòng nhất. Rõ ràng… không còn quan hệ, không còn quan tâm, đường ai nấy đi nhưng tại sao cứ phải nhắc lại với tôi chứ? Anh ấy quen ai thì liên quan gì đến tôi? Tôi mới không thèm để ý đến mấy chuyện đó… dù sao, trước khi gặp được tôi thì anh ấy vốn là con người như thế.”
Trong phòng làm việc, Kính Thiếu Khanh nhìn Sa Sa, anh hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
Sa Sa dè dặt trả lời: “Em… em nhớ tới sáng nay anh đi gấp quá nên chắc chắn vẫn chưa ăn sáng, cho nên em mang thức ăn qua cho anh. Không có gì nữa, em đi đây…”
Kính Thiếu Khanh thấy vậy liền cong khóe môi, không hề để ý đến người phụ nữ kế bên đang cố quyến rũ anh: “Nếu như cậu uống đến chết thì tôi sẽ giúp cậu nhặt xác.”
Lâm Táp uống cạn một ly trong tay, có chút chưa tận hứng: “Rất lâu không có uống rượu rồi, cảm giác này thật sảng khoái! Trên đường đến đây em có ăn một chút để lót bụng nên uống một chút cũng không sao.
Sao anh lại đột nhiên muốn ra ngoài chơi vậy? Em còn tưởng nửa đời còn lại của anh sẽ phải sống đàng hoàng chứ.”
Kính Thiếu Khanh không trả lời, ý cười trên môi lập tức rút đi.
Người phụ nữ với thân hình bốc lửa và gương mặt vừa nhìn vào đã biết từng nhiều lần phẫu thuật thẳm mỹ bỗng lấy điện thoại ra, cô ta đứng dậy nói: “Kính thiếu, em có dẫn theo một em gái đến. Lúc trước em ấy không phải người trong ngành nên rất sạch sẽ.
Người đến rồi, đang ở ngay trước cửa, cùng nhau chơi đùa một chút nhé?”
Kính Thiếu Khanh liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một cái rồi gật đầu. Anh hiểu rõ ngụ ý trong lời nói kia, đa số những người phụ nữ này đều là minh tinh nhỏ và người mẫu tạp chí. Họ vì tiền nên mới đến đây nên khi anh được họ giới thiệu người mới đã không phải điều kỳ lạ và anh cũng không cần thiết phải từ chối.
Rất nhanh, người phụ nữ kia đã dẫn theo chị em của mình đến ngồi. Giống như cô ta đã nói, trông em gái nhỏ này rất đơn thuần và không hề giống loại con gái kia. Dưới đáy mắt người này đều là căng thẳng, vẻ mặt bất an hoàn toàn không phù hợp với lớp trang điểm đậm trên mặt. Nhưng có thể nhìn ra được rằng thân hình người này rất được, gương mặt cũng không tệ.
Người phụ nữ kia đẩy cô về phía Kính Thiếu Khanh: “Em ấy tên là Sa Sa. Vừa đủ mười tám tuổi và còn đang học đại học.”
Sa Sa căng thẳng níu lấy góc áo: “Chào… chào anh…”
Kính Thiếu Khanh bị chọc cười: “Ha ha… Đâu phải đang ở trong trường học đâu, tôi cũng không phải là giáo viên nên cô có thể thay đổi cách chào hỏi không?”
Sa Sa cúi đầu rót rượu cho anh: “Xin lỗi… lần đầu tiên em đến đây nên không biết quy tắc của nơi này.”
Kính Thiếu Khanh nâng ly lên rồi uống cạn một hơi.
Lâm Táp thấy thế cũng yên lặng, với thói quen trước đây của Kính Thiếu Khanh thì sau khi uống xong ly rượu này, đồng nghĩa với việc sẽ tiếp tục phát triển tình huống ở phía sau.
Người phụ nữ dẫn Sa Sa đến thở phào một hơi, sự hưng phấn trong mát cô ta sắp lộ cả ra ngoài rồi. Ai cũng biết quy tắc của Kính Thiếu Khanh, xem ra lần này đã thành giao rồi.
Cô ta sợ Sa Sa sẽ đứt dây xích vào phút chót nên lựa lý do đi vệ sinh rồi kéo cô qua một bên nhắc nhở: “Là cô cầu xin tôi mang cô tới đây nên đừng có phá hỏng chuyện. Lúc nãy Kính Thiếu Khanh uống ly rượu do cô rót nên tối nay cô phải ở lại. Đừng sợ, anh ấy không phải loại người biến thái gì cả, kỹ thuật tốt lại đẹp trai.
Nếu như không phải anh ấy không thích quay đầu ăn cỏ cũ thì tôi đã tự ra tay rồi chứ không đến lượt cô.
Thường thì không có người phụ nữ nào có thể ở bên anh ta được ba tháng, nhưng được ngày nào thì có thêm lợi ích ngày đó. Giờ cô phải tự mình nắm bắt đi.”
Sa Sa cắn cắn môi: “Chị Đan… em vẫn có chút sợ…
em không muốn làm nữa…”
Người phụ nữ kia nghe thế liền thỏ hỗn hẳn: “Bây giờ cô mới nói với tôi là không muốn làm? Vậy tại sao còn đến đây hả? Kính Thiếu Khanh cũng đâu ăn thịt người… thứ mà tôi đưa cho cô, cô phải mang theo bên người đấy! Đã cần tiền đến mức này rồi thì đừng có nghĩ đến việc quay đầu nữa! Mau trở về phục vụ người ta đi.”
Sa Sa siết chặt ca pốt trong túi áo khoác, đến hiện tại cô vẫn không dám tin rằng mình sẽ đem theo thứ này đến một nơi như vậy…
Uống rượu đến mười một giờ hơn thì Lâm Táp trực tiếp về nhà, còn Kính Thiếu Khanh thì dẫn theo Sa Sa lên phòng khách sạn ở lầu trên của quán bar.
Sau khi uống một chút rượu vào thì Sa Sa đã không còn lúng túng như ban đầu nữa, cô lấy hết dũng khí ra giúp Kính Thiếu Khanh cởi bỏ quần áo. “Chị Đan” đã từng dạy qua cô về những điều này.
Kính Thiếu Khanh có chút say rồi nhưng vẫn chưa say đến mức bắt tỉnh nhân sự, anh hơi cúi đầu nhìn người phụ nữ xa lạ trước mặt, trong lòng không một gọn sóng: “Cô cũng vì tiền à?”
Động tác trên tay của Sa Sa cứng đơ, có chút nhục nhã nhưng cô vẫn trả lời lại: “Đúng vậy.”
Anh gạt tay cô ra: “Đi tắm đi rồi lên giường nằm.”
Sa Sa đỏ mặt gật đầu, cô nghe lời tiến vào phòng tắm.
Lúc bước ra ngoài, cô chỉ quần một lớp khăn tắm trên người. Cô vừa quan sát phản ứng của Kính Thiếu Khanh vừa làm theo lời dặn của anh mà nằm lên giường. Kính Thiếu Khanh nhìn nhất cử nhất động của cô nhưng khuôn mặt không chút cảm xúc, anh kéo kéo cà vạt: “Mặc quần áo vào, tôi không muốn hành sự gì cả. Cô ngủ cạnh tôi là được rồi.”
Sa Sa có chút ngạc nhiên: “Hử?”
Anh không lặp lại lời nói lúc nãy nữa, anh chỉ bị chứng khó ngủ chứ không có nhu cầu về phương diện kia.
Kể từ khi chia tay với Trần Mộng Dao thì anh không có lấy một giấc ngủ ngon.
Lúc Lâm Táp về đến nhà thì An Nhã vẫn còn thức, cô cố tình ngồi đợi anh ở phòng khách. Biết rằng anh ra ngoài sẽ uống rượu nên cô đã chuẩn bị sẵn canh bổ bao tử.
Lúc nói chuyện với nhau, Lâm Táp cảm thán: “Xem ra Thiếu Khanh bỏ cuộc rồi, tối nay anh ấy dẫn em gái đi đặt phòng rồi.”
Sắc mặt của An Nhã thay đổi: “Thật sao?”
Lúc này Lâm Táp mới nhớ đến việc Trần Mộng Dao đến công ty anh làm việc: “Suyt! Chuyện này không được nói cho Trần Mộng Dao biết, tôi chỉ thuận miệng nói với cô thôi.”
Lông mày của An Nhã sắp nhăn lại thành một đoàn: “Những lúc Mộng Dao, tôi và Ôn Ngôn đi cùng đều không nhắc gì đến Kính Thiếu Khanh nữa… tôi sẽ không nói cho cô ấy biết đâu nên anh yên tâm. Chỉ là tôi cảm thấy có chút đáng tiếc mà thôi. Anh uống canh xong thì đi nghỉ ngơi đi, tôi đi ngủ trước đây. Buồn ngủ sắp chết rồi!”
Sáng ngày hôm sau, Tiểu A bên công ty Kính Thiếu Khanh gửi một tin nhắn cho Trần Mộng Dao: “Cô và Kính tổng sao vậy? Tại sao nghỉ việc cũng không nói cho tôi biết? Hôm nay còn có một người phụ nữ nào đó đến tìm anh ấy, vào phòng làm việc hết nửa ngày cũng chưa thấy trở ral”
Trần Mộng Dao đọc được tin nhắn nhưng không trả lời, lúc cô rời khỏi công ty không nói một lời với Tiểu A là vì cô không muốn giải thích.
Qua một lúc lâu, Tiểu A lại gửi một tắm hình qua. Tám hình chụp người phụ nữ kia, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp lại thuần khiết. Bối cảnh phía sau chính là công ty của Kính Thiếu Khanh. Trần Mộng Dao hơi phiền não mà trả lời tin nhắn: “Cô không cần nói cho tôi biết về những chuyện này. Tôi và anh ấy chấm dứt rồi, sau này không còn quan hệ gì nữa.”
Chắc có lẽ Tiểu A bị dọa sợ nên không gửi tin nhắn đến nữa.
Đột nhiên Trần Mộng Dao không còn tâm trạng làm việc nữa, trong lòng cô như có thứ gì mắc kẹt ở đấy.
An Nhã trông thấy cô như vậy liền nghĩ đến chuyện tối qua mà Lâm Táp kể, nhịn không được an ủi cô: “Mộng Dao, không sao đâu. Tuy là tôi chưa từng yêu đương nhưng cũng hiểu rằng thời gian khiến mình bớt đau khổ thôi. Khi ông ngoại tôi qua đời, tôi cũng đau lòng muốn chết đi, bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi. Giờ có nhớ lại thì cũng không còn cảm thấy quá đau lòng nữa.”
Trần Mộng Dao cười khổ: “Đến nghĩ tôi cũng không muốn nghĩ tới nhưng cứ có người nói cho tôi biết về những điều liên quan đến anh ấy, đây mới là điều làm tôi phiền lòng nhất. Rõ ràng… không còn quan hệ, không còn quan tâm, đường ai nấy đi nhưng tại sao cứ phải nhắc lại với tôi chứ? Anh ấy quen ai thì liên quan gì đến tôi? Tôi mới không thèm để ý đến mấy chuyện đó… dù sao, trước khi gặp được tôi thì anh ấy vốn là con người như thế.”
Trong phòng làm việc, Kính Thiếu Khanh nhìn Sa Sa, anh hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
Sa Sa dè dặt trả lời: “Em… em nhớ tới sáng nay anh đi gấp quá nên chắc chắn vẫn chưa ăn sáng, cho nên em mang thức ăn qua cho anh. Không có gì nữa, em đi đây…”
/986
|