Giống như dự đoán của Mục Đình Sâm, ông chồng vô lại của Ôn Chí Linh thấy anh đưa tiền một cách sảng khoái như vậy liền không có ý định dừng lại. Ban đầu anh muốn dùng năm trăm vạn để kéo dài đến khi Ôn Ngôn sinh con xong, nhưng không…
“Đổi đời sau một đêm” sẽ khiến con người đánh mắt đi bản chất. Cái tên tham lam kia đã thua sạch năm trăm vạn tệ chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, ông ta mang theo sự mệt mỏi và nghèo túng vì cờ bạc lếch đến tận cửa tìm anh.
Mục Đình Sâm nào có nhiều kiên nhẫn như vậy, vì muốn tốt cho Ôn Ngôn nên anh có thể nhẫn nhịn. Nhưng một khi anh liên tục bị người khác uy hiếp thì sự kiên nhẫn của anh đã đi đến giới hạn, năm trăm vạn để kéo dài vài ngày đã là một số tiền lớn rồi!
Trong phòng làm việc, anh vừa nhìn người đàn ông đứng im trước mặt, vừa nâng tay che đi chóp mũi: “Chỉ vừa vài ngày trước tôi đã đưa cho ông năm trăm vạn. Ông nghĩ nơi này là nơi nào vậy?”
Chồng của Ôn Chí Linh nợ nần chồng chất, trên mặt ông ta là vẻ mặt xấu hổ: “Cậu cứ xem như đây là lần cuối cùng, hãy giúp tôi lần này nữa thôi! Tuyệt đối không có lần sau nữa!”
Lông mày của Mục Đình Sâm nhíu chặt: “Tôi có thể tin lời của một tên nghiện cờ bạc sao? Kinh doanh thì không làm cho tốt mà lại nhiễm phải thói xấu này, tôi đưa tiền cho ông thì đồng nghĩa với việc nuông chiều ông thôi. Tôi nễ tình ông là chú của Ngôn Ngôn mới đưa tiền cho ông vậy mà ông lại năm lần bảy lượt đến kêu tôi đưa tiền.”
Chồng của Ôn Chí Linh “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt anh: “Tôi thề, tôi sẽ không cờ bạc nữa. Sau khhi trả nợ hết thì tôi sẽ sống cùng cô của cậu thật tốt. Tôi cam đoan sẽ sửa sai.
Về nguyên nhân khiến lão phu nhân bệnh chết… tôi cũng không muốn như vậy, tôi chỉ định khiến bà ấy ngã bệnh chứ không muốn hại chết bà ấy, tôi cũng rất hồi hận… Tôi cam đoan sẽ không nói cho Ôn Ngôn biết, cậu hãy giúp tôi… lần này nữa thôi… cậu cũng không muốn để Ôn Ngôn biết được chú của nó vì cờ bạc nợ nần mà bị chém chết nơi đầu đường xó chợ chứ?”
Mục Đình Sâm gọi Đới Duy đến trước mặt: “Đưa tắm séc cho ông ta.”
Đới Duy có chút ngạc nhiên, ngay từ lần đầu tiên đưa tiền cho ông ta anh đã cảm thấy kỳ lạ. Lần này anh lại dễ dàng đưa tiền cho ông ta như vậy thật không giống với phong cách của Mục Đình Sâm. Trong ấn tượng của Đới Duy thì tính tình của ông chủ nhà mình không được tốt như vậy, nhưng anh không dám nói ra mà chỉ làm theo dặn dò của Mục Đình Sâm.
Sau khi nhận được tắm séc, chồng của Ôn Chí Linh ngập ngừng hỏi: “Tôi… tôi có thể điền bao nhiêu?”
Mục Đình Sâm châm một điều thuốc: “Ông muốn bao nhiêu thì điền bấy nhiêu, dù sao… đây là lần cuối cùng.”
Nhịp tim của Đới Duy hãng một nhịp. Kể từ khi Ôn Ngôn mang thai thì cho dù trong bất kỳ trường hợp nào, Mục Đình Sâm cũng không hút thuốc nữa…
Chồng của Ôn Chí Linh lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, ông ta rộng lượng ghi con số lên tấm séc. Vẫn năm trăm vạn như cũ, cộng thêm lần trước nữa thì tròn 1.
vạn tệ.
Sắc mặt của Mục Đình Sâm vẫn như thường: “Số tiền này đủ để ông trả nợ rồi đúng chứ? Sau này hãy sống thật tốt. Mong là chúng ta sẽ không gặp lại nữa. Đến đây là kết thúc rồi, ông hiểu chưa?”
Ông ta gật đầu như băm tỏi: “Vâng! Vâng! Vâng! Tôi sẽ nhớ lấy, cảm ơn cháu rễ. Tôi đi đây!”
Người vừa rời khỏi, Mục Đình Sâm hung hăng dập tắt tàn thuốc, trên mặt anh lộ rõ sự căm ghét khiến Đới Duy bị dọa sợ.
Một hồi lâu, sắc mặt của anh mới bình thường trở lại: “Giúp tôi hủy buổi gặp mặt chiều nay.”
Đới Duy có chút khó xử: “Nhưng mà… cuộc họp lần này rất quan trọng, đã được sắp xếp từ sớm rồi…”
Anh đứng đậy chỉnh lại áo: “Không có gì quan trọng bằng vợ con của tôi, cậu hiểu chưa?”
như tiếng bọt khí thì không có gì khác lạ nữa. Nhưng không hiểu sao anh vẫn có một loại cảm giác vi diệu như vậy. Anh giống như sợ sẽ đánh thức đứa nhỏ mà nhẹ giọng không ít: “Đợi một lát ăn xong cơm sẽ đi, anh còn có chút chuyện phải xử lý, xong xuôi anh sẽ về nhà. Chỉ là… anh đột nhiên cảm thấy bất an, muốn nhìn thấy em nên mới quay về.”
Kể từ lúc mang thai, khứu giác của Ôn Ngôn nhạy cảm hơn nhiều, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh: “Anh hút thuốc à?”
Cơ thể của anh không tự giác cứng lại, sau đó anh đứng dậy đi đến chiếc ghế sofa đối diện cô. Anh ngồi xuống: “Thật xin lỗi em, ban nãy ở công ty anh có chút phiền muộn nên mới hút một điều thôi. Mùi thuốc nồng lắm sao?”
Cô lắc lắc đầu: “Vẫn ổn, nhưng mà em ngửi thấy thì có chút khó chịu, có chút muốn nôn. Tốt nhất anh nên cai thuốc lá đi thôi, sau này sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đấy.”
Anh cười đáp: “Được, thật ra anh đã không còn hút nữa Wa[ AE là do chồng của Ôn Chí Linh lên tận cửa muốn tiền, anh kiềm chế không được lửa giận trong lòng nên mới hút một điều. Nếu như anh không nghĩ tới Ôn Ngôn thì hôm nay tên khốn kia đã không thể rời khỏi đó một cách nguyên vẹn.
Trong lúc đang ăn cơm trưa, Ôn Ngôn đột nhiên cắt tiếng hỏi: “Có phải chú của em lại đến tìm anh không?”
Sắc mặt của Mục Đình Sâm hơi cứng lại: “Ai nói cho em biết vậy?”
Phản ứng mạnh của anh làm cô có chút ngạc nhiên: “Sao thế?
Chỉ là em vô tình nghe thấy chú Lâm và Trần Nặc nói chuyện với nhau rồi nhắc đến thôi, đã xảy ra chuyện gì à? Ông ấy tìm anh để làm gì vậy? Là muốn anh đưa tiền cho ông ấy sao? Anh đừng đưa đấy nhé, tiền của anh không phải không đâu mà ra.
Em muốn đợi đến lúc sinh con xong thì đón bà ngoại về đây ở… đúng rồi… dạo gần đây em có học thêm những kiến thức liên quan đến sinh sản, thì ra sinh em bé lại nguy hiểm như vậy.
Người bình thường cũng có xảy ra trường hợp bị khuyên tắc nước ối và băng huyết. Với thể chất tệ như em, có khi nào sẽ dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn hơn người bình thường không…”
Chưa đợi cô nói hết câu, đột nhiên Mục Đình Sâm mặt mũi tối sầm buông đũa xuống.
Cô vô thức dừng lại, vì rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy anh nổi giận nên bây giờ không biết nên phản ứng lại như thế nào.
Bầu không khí im ắng hết vài giây, sau đó Mục Đình Sâm hít vào một hơi: “Ngôn Ngôn, em đừng nói những lời như vậy. Em sẽ không cảy ra chuyện gì đâu, anh sẽ giúp em có thể bình an sinh đứa bé này ra. Thật xin lỗi em… dạo này anh có chút buồn bực, có khá nhiều chuyện phiền phức. Anh không phải đang nhắm vào em đâu… Cũng sắp đến lúc rồi, em cứ ăn trước, anh đi đây.”
Nói xong, anh không ở lại thêm nữa mà đứng dậy rời đi.
Ôn Ngôn có chút ấm ức, cô có nói gì sai rồi ư? Những gì cô nói đều là chuyện rất bình thường mà anh lại nổi giận là sao? Có khá nhiều chuyện phiền phức thì anh có thể nổi nóng với cô sao? Anh giải thích xong thì rời đi nhẹ nhàng như vậy thì cô phải xem như chuyện này chưa từng xảy ra sao?
Sau khi Mục Đình Sâm bước lên xe, anh tối sầm mặt nói với Trần Nặc: “Sau này cậu và chú Lâm nói chuyện với nhau có thể tránh mặt Ngôn Ngôn không? Nếu như để em ấy nghe được những điều không nên nghe thì cậu đừng đi làm nữa.”
Trần Nặc nén lại mồ hôi lạnh: “Vâng… sau này tôi sẽ để ý. Chỉ là… lúc nãy anh như vậy sẽ khiến phu nhân không vui, đúng chứ?”
“Đổi đời sau một đêm” sẽ khiến con người đánh mắt đi bản chất. Cái tên tham lam kia đã thua sạch năm trăm vạn tệ chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, ông ta mang theo sự mệt mỏi và nghèo túng vì cờ bạc lếch đến tận cửa tìm anh.
Mục Đình Sâm nào có nhiều kiên nhẫn như vậy, vì muốn tốt cho Ôn Ngôn nên anh có thể nhẫn nhịn. Nhưng một khi anh liên tục bị người khác uy hiếp thì sự kiên nhẫn của anh đã đi đến giới hạn, năm trăm vạn để kéo dài vài ngày đã là một số tiền lớn rồi!
Trong phòng làm việc, anh vừa nhìn người đàn ông đứng im trước mặt, vừa nâng tay che đi chóp mũi: “Chỉ vừa vài ngày trước tôi đã đưa cho ông năm trăm vạn. Ông nghĩ nơi này là nơi nào vậy?”
Chồng của Ôn Chí Linh nợ nần chồng chất, trên mặt ông ta là vẻ mặt xấu hổ: “Cậu cứ xem như đây là lần cuối cùng, hãy giúp tôi lần này nữa thôi! Tuyệt đối không có lần sau nữa!”
Lông mày của Mục Đình Sâm nhíu chặt: “Tôi có thể tin lời của một tên nghiện cờ bạc sao? Kinh doanh thì không làm cho tốt mà lại nhiễm phải thói xấu này, tôi đưa tiền cho ông thì đồng nghĩa với việc nuông chiều ông thôi. Tôi nễ tình ông là chú của Ngôn Ngôn mới đưa tiền cho ông vậy mà ông lại năm lần bảy lượt đến kêu tôi đưa tiền.”
Chồng của Ôn Chí Linh “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt anh: “Tôi thề, tôi sẽ không cờ bạc nữa. Sau khhi trả nợ hết thì tôi sẽ sống cùng cô của cậu thật tốt. Tôi cam đoan sẽ sửa sai.
Về nguyên nhân khiến lão phu nhân bệnh chết… tôi cũng không muốn như vậy, tôi chỉ định khiến bà ấy ngã bệnh chứ không muốn hại chết bà ấy, tôi cũng rất hồi hận… Tôi cam đoan sẽ không nói cho Ôn Ngôn biết, cậu hãy giúp tôi… lần này nữa thôi… cậu cũng không muốn để Ôn Ngôn biết được chú của nó vì cờ bạc nợ nần mà bị chém chết nơi đầu đường xó chợ chứ?”
Mục Đình Sâm gọi Đới Duy đến trước mặt: “Đưa tắm séc cho ông ta.”
Đới Duy có chút ngạc nhiên, ngay từ lần đầu tiên đưa tiền cho ông ta anh đã cảm thấy kỳ lạ. Lần này anh lại dễ dàng đưa tiền cho ông ta như vậy thật không giống với phong cách của Mục Đình Sâm. Trong ấn tượng của Đới Duy thì tính tình của ông chủ nhà mình không được tốt như vậy, nhưng anh không dám nói ra mà chỉ làm theo dặn dò của Mục Đình Sâm.
Sau khi nhận được tắm séc, chồng của Ôn Chí Linh ngập ngừng hỏi: “Tôi… tôi có thể điền bao nhiêu?”
Mục Đình Sâm châm một điều thuốc: “Ông muốn bao nhiêu thì điền bấy nhiêu, dù sao… đây là lần cuối cùng.”
Nhịp tim của Đới Duy hãng một nhịp. Kể từ khi Ôn Ngôn mang thai thì cho dù trong bất kỳ trường hợp nào, Mục Đình Sâm cũng không hút thuốc nữa…
Chồng của Ôn Chí Linh lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, ông ta rộng lượng ghi con số lên tấm séc. Vẫn năm trăm vạn như cũ, cộng thêm lần trước nữa thì tròn 1.
vạn tệ.
Sắc mặt của Mục Đình Sâm vẫn như thường: “Số tiền này đủ để ông trả nợ rồi đúng chứ? Sau này hãy sống thật tốt. Mong là chúng ta sẽ không gặp lại nữa. Đến đây là kết thúc rồi, ông hiểu chưa?”
Ông ta gật đầu như băm tỏi: “Vâng! Vâng! Vâng! Tôi sẽ nhớ lấy, cảm ơn cháu rễ. Tôi đi đây!”
Người vừa rời khỏi, Mục Đình Sâm hung hăng dập tắt tàn thuốc, trên mặt anh lộ rõ sự căm ghét khiến Đới Duy bị dọa sợ.
Một hồi lâu, sắc mặt của anh mới bình thường trở lại: “Giúp tôi hủy buổi gặp mặt chiều nay.”
Đới Duy có chút khó xử: “Nhưng mà… cuộc họp lần này rất quan trọng, đã được sắp xếp từ sớm rồi…”
Anh đứng đậy chỉnh lại áo: “Không có gì quan trọng bằng vợ con của tôi, cậu hiểu chưa?”
như tiếng bọt khí thì không có gì khác lạ nữa. Nhưng không hiểu sao anh vẫn có một loại cảm giác vi diệu như vậy. Anh giống như sợ sẽ đánh thức đứa nhỏ mà nhẹ giọng không ít: “Đợi một lát ăn xong cơm sẽ đi, anh còn có chút chuyện phải xử lý, xong xuôi anh sẽ về nhà. Chỉ là… anh đột nhiên cảm thấy bất an, muốn nhìn thấy em nên mới quay về.”
Kể từ lúc mang thai, khứu giác của Ôn Ngôn nhạy cảm hơn nhiều, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh: “Anh hút thuốc à?”
Cơ thể của anh không tự giác cứng lại, sau đó anh đứng dậy đi đến chiếc ghế sofa đối diện cô. Anh ngồi xuống: “Thật xin lỗi em, ban nãy ở công ty anh có chút phiền muộn nên mới hút một điều thôi. Mùi thuốc nồng lắm sao?”
Cô lắc lắc đầu: “Vẫn ổn, nhưng mà em ngửi thấy thì có chút khó chịu, có chút muốn nôn. Tốt nhất anh nên cai thuốc lá đi thôi, sau này sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đấy.”
Anh cười đáp: “Được, thật ra anh đã không còn hút nữa Wa[ AE là do chồng của Ôn Chí Linh lên tận cửa muốn tiền, anh kiềm chế không được lửa giận trong lòng nên mới hút một điều. Nếu như anh không nghĩ tới Ôn Ngôn thì hôm nay tên khốn kia đã không thể rời khỏi đó một cách nguyên vẹn.
Trong lúc đang ăn cơm trưa, Ôn Ngôn đột nhiên cắt tiếng hỏi: “Có phải chú của em lại đến tìm anh không?”
Sắc mặt của Mục Đình Sâm hơi cứng lại: “Ai nói cho em biết vậy?”
Phản ứng mạnh của anh làm cô có chút ngạc nhiên: “Sao thế?
Chỉ là em vô tình nghe thấy chú Lâm và Trần Nặc nói chuyện với nhau rồi nhắc đến thôi, đã xảy ra chuyện gì à? Ông ấy tìm anh để làm gì vậy? Là muốn anh đưa tiền cho ông ấy sao? Anh đừng đưa đấy nhé, tiền của anh không phải không đâu mà ra.
Em muốn đợi đến lúc sinh con xong thì đón bà ngoại về đây ở… đúng rồi… dạo gần đây em có học thêm những kiến thức liên quan đến sinh sản, thì ra sinh em bé lại nguy hiểm như vậy.
Người bình thường cũng có xảy ra trường hợp bị khuyên tắc nước ối và băng huyết. Với thể chất tệ như em, có khi nào sẽ dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn hơn người bình thường không…”
Chưa đợi cô nói hết câu, đột nhiên Mục Đình Sâm mặt mũi tối sầm buông đũa xuống.
Cô vô thức dừng lại, vì rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy anh nổi giận nên bây giờ không biết nên phản ứng lại như thế nào.
Bầu không khí im ắng hết vài giây, sau đó Mục Đình Sâm hít vào một hơi: “Ngôn Ngôn, em đừng nói những lời như vậy. Em sẽ không cảy ra chuyện gì đâu, anh sẽ giúp em có thể bình an sinh đứa bé này ra. Thật xin lỗi em… dạo này anh có chút buồn bực, có khá nhiều chuyện phiền phức. Anh không phải đang nhắm vào em đâu… Cũng sắp đến lúc rồi, em cứ ăn trước, anh đi đây.”
Nói xong, anh không ở lại thêm nữa mà đứng dậy rời đi.
Ôn Ngôn có chút ấm ức, cô có nói gì sai rồi ư? Những gì cô nói đều là chuyện rất bình thường mà anh lại nổi giận là sao? Có khá nhiều chuyện phiền phức thì anh có thể nổi nóng với cô sao? Anh giải thích xong thì rời đi nhẹ nhàng như vậy thì cô phải xem như chuyện này chưa từng xảy ra sao?
Sau khi Mục Đình Sâm bước lên xe, anh tối sầm mặt nói với Trần Nặc: “Sau này cậu và chú Lâm nói chuyện với nhau có thể tránh mặt Ngôn Ngôn không? Nếu như để em ấy nghe được những điều không nên nghe thì cậu đừng đi làm nữa.”
Trần Nặc nén lại mồ hôi lạnh: “Vâng… sau này tôi sẽ để ý. Chỉ là… lúc nãy anh như vậy sẽ khiến phu nhân không vui, đúng chứ?”
/986
|