Khi Mục Đình Sâm trở về vào giữa trưa, cô có tình hỏi anh trên bàn cơm: “Anh yêu đương được bao nhiêu lần rồi?”
Mục Định Sâm bị câu hỏi của cô làm cho có chút sững sờ: “Tại sao lại hỏi về chuyện này?”
Cô cau mày: “Em tò mò thôi, tò mò thì không được hỏi sao?
Em không được phép biết về quá khứ của anh sao?”
Anh không trả lời thẳng vấn đề của cô: “Cuộc đời sau mười tám tuổi của anh chỉ có em tham gia vào thôi, em còn phải hỏi sao?”
Cô hơi bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng: “Em đang hỏi anh đã yêu đương mấy lần rồi, có phải anh đang lãng đi câu hỏi của em không?”
Ánh mắt của anh có chút âm trầm. Từ khi nào mà cô biết làm nũng mà bĩu môi trước mặt anh vậy? Thật là… đừng đáng yêu như vậy mà…
Anh cố gắng áp chế sự kích động muốn hôn lên môi cô, hắng nhẹ hai tiếng rồi nói: “Em vẫn không nên biết về chuyện đó vẫn hơn, anh cảm thấy những chuyện quá khứ của nhau có biết cũng thêm phiền thôi. Em không thể tìm hiểu anh trên những phương diện khác sao?”
Trí tò mò của cô bị anh khơi dậy, cô rắp tâm muốn biết những điều trong phương diện cô muốn biết: ‘Không được, em muốn biết, anh mau nói! Phương diện tình cảm của em anh đều biết hết rồi, như vậy là không công bằng!”
Anh gấp một miếng sườn sốt đỏ vào bát của cô: “Bởi vậy anh mới nói là không biết sẽ tốt hơn, biết rồi sẽ thêm phiền.”
Nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ lúc cô thích Thảm Giới khiến anh rất phiền lòng ư? Cô cắn cắn đầu đũa: “Em không sợ phiền. Thật ra em đang rất nhàm chán đây, anh mau nói em nghe đi. Nếu không em tò mò đến nỗi không ăn cơm được luôn À¡m rÖI.
Mục Đình Sâm đấu không lại cô, dù sao khi một người phụ nữ quan tâm đến chuyện tình cảm của một người đàn ông thì cho thấy cô ấy yêu người đàn ông này.
Anh quan sát sắc mặt của cô rồi nói: “Trước khi đến với em, anh chưa từng yêu đương qua với ai. Ngạc nhiên chưa?”
Ánh mắt đang nhìn anh của cô dần trở nên kỳ dị, khi suy nghĩ kỳ diệu của cô sắp lên đến đỉnh điểm thì anh đã kịp lên tiếng ngăn cản cô: “Anh không có sỡ thích kỳ lã gì cả, xin em có thể nghĩ anh lương thiện một chút!”
Cô vẫn nghi ngờ: “Vậy tại sao bao nhiêu năm nay anh vẫn chưa yêu đương qua một lần nào? Những người phụ nữ theo đuổi anh xếp hàng đến tận nước Pháp, vậy mà anh vẫn nhịn lại. Kinh nghiệm tình trường phong phú như Kính Thiếu Khanh mới là tác phong bình thường của một thiếu gia giàu có, còn anh… đúng là có chút kỳ lạ. Dù sao cũng phải yêu đương vài lần mới tính là bình thường chứ nhỉ?”
Mục Đình Sâm hạ mí mắt xuống: “Bởi vì lúc đó anh cảm thấy không có một tình cảm nào là đáng tin cậy. Dù sao cũng sớm biết rằng sẽ bị phản bội thì thà rằng chưa từng bắt đầu.”
Ôn Ngôn im lặng, cô cũng hiểu vì sao nhiều năm như vậy mà anh vẫn không yêu đương. Có lẽ là vì nỗi ám ảnh về ba mẹ của anh…
Lúc này cô cảm thấy có chút hối hận vì nhắc đến đề tài này đành lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Đột nhiên anh bật cười: “Tại sao em không hỏi nữa? Em có thể hỏi anh vì sao anh lại quyết định bắt đầu với em, tại sao lại quyết định tin tưởng vào tình cảm của em chứ.”
Cô lắc lắc đầu: “Không hỏi nữa… ăn cơm thôi.”
Anh buông đũa xuống, nhìn cô: “Dù gì cũng đã nói đến đây rồi, vậy anh sẽ giải thích rõ với em. Ban đầu anh đều nghĩ rằng sẽ không tin tưởng bắt kỳ người phụ nữ nào. Tắt nhiên, lúc đó anh chỉ xem em như một đứa trẻ, một đứa trẻ đẹp đến lạ lùng. Đợi em dần dần lớn lên thì anh mới phát hiện ra tình cảm của anh dành cho em đã thay đổi. Rồi có một ngày, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ. Đó là người do chính tay mình nuôi lớn sẽ rất nghe lời, sẽ không phản bội anh.
Từ ngày đó trở đi, anh luôn chờ đợi em trưởng thành. Nhưng mà sau đó… em lại thích người khác. Người như anh sao có thể cho phép đồ của mình bị cướp đi chứ? Về chuyện của Thẩm Giới… chắc không phải em còn hận anh đấy chứ? Mà thôi, đợi đến khi em triệt để yêu anh thì chuyện đó cũng không thành vấn đề nữa. Anh nhắn mạnh lại một lần là anh không có sở thích kỳ lạ đâu đấy. Lần đầu tiên anh có suy nghĩ về em là lúc em bước vào tuổi mới lớn rồi, em không phải là một “đứa trẻ” nữa. Anh cũng lớn hơn em có mười tuổi thôi nên em mau dẹp bỏ loại nghỉ ngờ kia cho anh, không được suy nghĩ bậy bạ nữa đâu đấy!”
Chuyện của Thẩm Giới, cô còn hận không?
Ôn Ngôn từng tự hỏi, bây giờ đáp án của cô là “không hận”.
Lúc đó cô ít nhiều gì cũng có chút nỗi loạn, phản kháng của cô không chỉ vì chuyện của Thẩm Giới mà thật ra là vì cô không muốn bị anh thao túng thôi.
Bây giờ hồi tưởng lại, cô mới phát hiện ra cái cảm giác thích Thẩm Giới và cảm giác thích Mục Đình Sâm hoàn toàn không giống nhau. Thậm chí cô bắt đầu nghi ngờ rằng bản thân chưa từng thích Thẩm Giới, đó chỉ là tình cảm chớm nở của tuổi mới lớn, chỉ là thích chứ chưa đến mức yêu. Chỉ có thể nói rằng cô từng nhói lòng vì Thảm Giới thôi.
Sự thẳng thắn của Mục Đình Sâm cũng đánh đổi được sự chân thành của cô: “Chỉ là em chán ghét bị anh kiểm soát và sắp đặt thôi, không phải hoàn toàn vì Thẳm Giới mà hận anh. Vả lại bây giờ em cũng không hận anh nữa. Thẩm Giới đã có cuộc sống của riêng mình, chúng ta cũng có thể sống với nhau thật tốt, em không còn gì để hồi tiếc nữa.”
Mục Đình Sâm vô cùng hài lòng với câu trả lời của cô, khóe miệng anh cong lên một cách tự nhiên: “Vậy thì tốt. Bây giờ cậu ấy cũng kết hôn rồi, anh đoán rằng đứa con của cậu ấy sẽ ra đời trước con của chúng ta vài tháng. Anh không có cố tình đi điều tra tin tức của cậu ấy, chỉ là trước đây anh đi công tác ở nước ngoài tình cờ biết được.”
Lúc nói những lời này, anh chú ý quan sát biến đổi trên sắc mặt của cô. Vẻ mặt của cô vẫn bình thường: “Thật tốt, nếu anh ấy không kết hôn sinh con thì em sẽ cảm thấy nặng nề lắm. Như vậy là tốt rồi…”
Anh trêu cô: “Cho nên bây giờ em định sống cùng anh đúng chứ? Em không tính bỏ chạy nữa ư?”
Cô nhẹ nhàng liếc anh một cái: “Chạy chứ, em vẫn sẽ bỏ chạy.
Chỉ cần anh làm em không vui thì em sẽ rời xa anh, cả đời này cũng không quay trở lại nữa.”
Anh cười không nổi nữa: “Em có thể… đừng đe dọa anh như thế không? Ngoại trừ việc rời xa anh, em muốn hành hạ anh thế nào cũng được.”
Ôn Ngôn cười ra tiếng: “Ha ha… em chỉ nói đùa thôi. Em ăn xong rồi. Em gọi điện cho Dao Dao và An Nhã bảo họ hôm nay có qua đây không.”
Mục Đình Sâm nâng cổ tay lên, anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Chắc vào buổi chiều đi, anh có liên lạc với Trần Mộng Dao rồi. Với cái tính “giờ dây thun” kia thì chắc chắn cô ấy sẽ đến trễ. Em tán gẫu với bạn thì anh không tham gia rồi, chiều nay anh sẽ về công ty. Em cũng đùng ngồi nói chuyện quá lâu đấy nhé, phải nằm nhiều một chút. Bé con cũng thật biết cách lớn lên đấy, chưa bao lâu mà bụng đã to như vậy rồi. Đợi đến lúc gần sinh, không biết nó còn có thể lớn thêm bao nhiêu nữa…”
Ôn Ngôn cúi đầu nhìn vùng bụng nhô cao của mình, trong lòng có chút lo lắng: “Hình như vậy… ô… lớn hơn rất nhiều…như vậy sau khi sinh sẽ bị rạn nứt nhiều lắm. Sinh xong cũng không thể hết hẳn những vết nứt đó, da bụng sẽ lỏng lẻo nữa. Chỉ nghĩ tới thôi là…”
Anh an ủi cô: “Nhưng đổi lại em sẽ có được đứa con mà em luôn tâm tâm niệm niệm, em cũng muốn như vậy chẳng phải sao? Em yên tâm, anh sẽ không ghét bỏ đâu. Để anh đỡ em đến ghế sofa, đợi một chút anh phải đi rồi. Em phải ghi nhớ lời anh, chỉ được nằm, không được ngồi đấy nhé.”
Cô biết anh lại bắt đầu cằn nhẳn nữa, liền bật chế độ trả lời cho có lệ: “Biết rồi, em biết rồi mà. Anh đừng nói nữa, em nghe đến chán rồi…”
Đến hơn hai giờ chiều thì Trần Mộng Dao và An Nhã mới tới.
Ôn Ngôn nằm trên sofa nhàm chán muốn chết rồi, cô nhìn thấy họ đã đến mới nâng người dậy: “Hai người đến muộn như vậy là vì vội ăn tối sao? Muốn gặp mặt hai người thật không dễ dàng.”
Mục Định Sâm bị câu hỏi của cô làm cho có chút sững sờ: “Tại sao lại hỏi về chuyện này?”
Cô cau mày: “Em tò mò thôi, tò mò thì không được hỏi sao?
Em không được phép biết về quá khứ của anh sao?”
Anh không trả lời thẳng vấn đề của cô: “Cuộc đời sau mười tám tuổi của anh chỉ có em tham gia vào thôi, em còn phải hỏi sao?”
Cô hơi bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng: “Em đang hỏi anh đã yêu đương mấy lần rồi, có phải anh đang lãng đi câu hỏi của em không?”
Ánh mắt của anh có chút âm trầm. Từ khi nào mà cô biết làm nũng mà bĩu môi trước mặt anh vậy? Thật là… đừng đáng yêu như vậy mà…
Anh cố gắng áp chế sự kích động muốn hôn lên môi cô, hắng nhẹ hai tiếng rồi nói: “Em vẫn không nên biết về chuyện đó vẫn hơn, anh cảm thấy những chuyện quá khứ của nhau có biết cũng thêm phiền thôi. Em không thể tìm hiểu anh trên những phương diện khác sao?”
Trí tò mò của cô bị anh khơi dậy, cô rắp tâm muốn biết những điều trong phương diện cô muốn biết: ‘Không được, em muốn biết, anh mau nói! Phương diện tình cảm của em anh đều biết hết rồi, như vậy là không công bằng!”
Anh gấp một miếng sườn sốt đỏ vào bát của cô: “Bởi vậy anh mới nói là không biết sẽ tốt hơn, biết rồi sẽ thêm phiền.”
Nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ lúc cô thích Thảm Giới khiến anh rất phiền lòng ư? Cô cắn cắn đầu đũa: “Em không sợ phiền. Thật ra em đang rất nhàm chán đây, anh mau nói em nghe đi. Nếu không em tò mò đến nỗi không ăn cơm được luôn À¡m rÖI.
Mục Đình Sâm đấu không lại cô, dù sao khi một người phụ nữ quan tâm đến chuyện tình cảm của một người đàn ông thì cho thấy cô ấy yêu người đàn ông này.
Anh quan sát sắc mặt của cô rồi nói: “Trước khi đến với em, anh chưa từng yêu đương qua với ai. Ngạc nhiên chưa?”
Ánh mắt đang nhìn anh của cô dần trở nên kỳ dị, khi suy nghĩ kỳ diệu của cô sắp lên đến đỉnh điểm thì anh đã kịp lên tiếng ngăn cản cô: “Anh không có sỡ thích kỳ lã gì cả, xin em có thể nghĩ anh lương thiện một chút!”
Cô vẫn nghi ngờ: “Vậy tại sao bao nhiêu năm nay anh vẫn chưa yêu đương qua một lần nào? Những người phụ nữ theo đuổi anh xếp hàng đến tận nước Pháp, vậy mà anh vẫn nhịn lại. Kinh nghiệm tình trường phong phú như Kính Thiếu Khanh mới là tác phong bình thường của một thiếu gia giàu có, còn anh… đúng là có chút kỳ lạ. Dù sao cũng phải yêu đương vài lần mới tính là bình thường chứ nhỉ?”
Mục Đình Sâm hạ mí mắt xuống: “Bởi vì lúc đó anh cảm thấy không có một tình cảm nào là đáng tin cậy. Dù sao cũng sớm biết rằng sẽ bị phản bội thì thà rằng chưa từng bắt đầu.”
Ôn Ngôn im lặng, cô cũng hiểu vì sao nhiều năm như vậy mà anh vẫn không yêu đương. Có lẽ là vì nỗi ám ảnh về ba mẹ của anh…
Lúc này cô cảm thấy có chút hối hận vì nhắc đến đề tài này đành lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Đột nhiên anh bật cười: “Tại sao em không hỏi nữa? Em có thể hỏi anh vì sao anh lại quyết định bắt đầu với em, tại sao lại quyết định tin tưởng vào tình cảm của em chứ.”
Cô lắc lắc đầu: “Không hỏi nữa… ăn cơm thôi.”
Anh buông đũa xuống, nhìn cô: “Dù gì cũng đã nói đến đây rồi, vậy anh sẽ giải thích rõ với em. Ban đầu anh đều nghĩ rằng sẽ không tin tưởng bắt kỳ người phụ nữ nào. Tắt nhiên, lúc đó anh chỉ xem em như một đứa trẻ, một đứa trẻ đẹp đến lạ lùng. Đợi em dần dần lớn lên thì anh mới phát hiện ra tình cảm của anh dành cho em đã thay đổi. Rồi có một ngày, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ. Đó là người do chính tay mình nuôi lớn sẽ rất nghe lời, sẽ không phản bội anh.
Từ ngày đó trở đi, anh luôn chờ đợi em trưởng thành. Nhưng mà sau đó… em lại thích người khác. Người như anh sao có thể cho phép đồ của mình bị cướp đi chứ? Về chuyện của Thẩm Giới… chắc không phải em còn hận anh đấy chứ? Mà thôi, đợi đến khi em triệt để yêu anh thì chuyện đó cũng không thành vấn đề nữa. Anh nhắn mạnh lại một lần là anh không có sở thích kỳ lạ đâu đấy. Lần đầu tiên anh có suy nghĩ về em là lúc em bước vào tuổi mới lớn rồi, em không phải là một “đứa trẻ” nữa. Anh cũng lớn hơn em có mười tuổi thôi nên em mau dẹp bỏ loại nghỉ ngờ kia cho anh, không được suy nghĩ bậy bạ nữa đâu đấy!”
Chuyện của Thẩm Giới, cô còn hận không?
Ôn Ngôn từng tự hỏi, bây giờ đáp án của cô là “không hận”.
Lúc đó cô ít nhiều gì cũng có chút nỗi loạn, phản kháng của cô không chỉ vì chuyện của Thẩm Giới mà thật ra là vì cô không muốn bị anh thao túng thôi.
Bây giờ hồi tưởng lại, cô mới phát hiện ra cái cảm giác thích Thẩm Giới và cảm giác thích Mục Đình Sâm hoàn toàn không giống nhau. Thậm chí cô bắt đầu nghi ngờ rằng bản thân chưa từng thích Thẩm Giới, đó chỉ là tình cảm chớm nở của tuổi mới lớn, chỉ là thích chứ chưa đến mức yêu. Chỉ có thể nói rằng cô từng nhói lòng vì Thảm Giới thôi.
Sự thẳng thắn của Mục Đình Sâm cũng đánh đổi được sự chân thành của cô: “Chỉ là em chán ghét bị anh kiểm soát và sắp đặt thôi, không phải hoàn toàn vì Thẳm Giới mà hận anh. Vả lại bây giờ em cũng không hận anh nữa. Thẩm Giới đã có cuộc sống của riêng mình, chúng ta cũng có thể sống với nhau thật tốt, em không còn gì để hồi tiếc nữa.”
Mục Đình Sâm vô cùng hài lòng với câu trả lời của cô, khóe miệng anh cong lên một cách tự nhiên: “Vậy thì tốt. Bây giờ cậu ấy cũng kết hôn rồi, anh đoán rằng đứa con của cậu ấy sẽ ra đời trước con của chúng ta vài tháng. Anh không có cố tình đi điều tra tin tức của cậu ấy, chỉ là trước đây anh đi công tác ở nước ngoài tình cờ biết được.”
Lúc nói những lời này, anh chú ý quan sát biến đổi trên sắc mặt của cô. Vẻ mặt của cô vẫn bình thường: “Thật tốt, nếu anh ấy không kết hôn sinh con thì em sẽ cảm thấy nặng nề lắm. Như vậy là tốt rồi…”
Anh trêu cô: “Cho nên bây giờ em định sống cùng anh đúng chứ? Em không tính bỏ chạy nữa ư?”
Cô nhẹ nhàng liếc anh một cái: “Chạy chứ, em vẫn sẽ bỏ chạy.
Chỉ cần anh làm em không vui thì em sẽ rời xa anh, cả đời này cũng không quay trở lại nữa.”
Anh cười không nổi nữa: “Em có thể… đừng đe dọa anh như thế không? Ngoại trừ việc rời xa anh, em muốn hành hạ anh thế nào cũng được.”
Ôn Ngôn cười ra tiếng: “Ha ha… em chỉ nói đùa thôi. Em ăn xong rồi. Em gọi điện cho Dao Dao và An Nhã bảo họ hôm nay có qua đây không.”
Mục Đình Sâm nâng cổ tay lên, anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Chắc vào buổi chiều đi, anh có liên lạc với Trần Mộng Dao rồi. Với cái tính “giờ dây thun” kia thì chắc chắn cô ấy sẽ đến trễ. Em tán gẫu với bạn thì anh không tham gia rồi, chiều nay anh sẽ về công ty. Em cũng đùng ngồi nói chuyện quá lâu đấy nhé, phải nằm nhiều một chút. Bé con cũng thật biết cách lớn lên đấy, chưa bao lâu mà bụng đã to như vậy rồi. Đợi đến lúc gần sinh, không biết nó còn có thể lớn thêm bao nhiêu nữa…”
Ôn Ngôn cúi đầu nhìn vùng bụng nhô cao của mình, trong lòng có chút lo lắng: “Hình như vậy… ô… lớn hơn rất nhiều…như vậy sau khi sinh sẽ bị rạn nứt nhiều lắm. Sinh xong cũng không thể hết hẳn những vết nứt đó, da bụng sẽ lỏng lẻo nữa. Chỉ nghĩ tới thôi là…”
Anh an ủi cô: “Nhưng đổi lại em sẽ có được đứa con mà em luôn tâm tâm niệm niệm, em cũng muốn như vậy chẳng phải sao? Em yên tâm, anh sẽ không ghét bỏ đâu. Để anh đỡ em đến ghế sofa, đợi một chút anh phải đi rồi. Em phải ghi nhớ lời anh, chỉ được nằm, không được ngồi đấy nhé.”
Cô biết anh lại bắt đầu cằn nhẳn nữa, liền bật chế độ trả lời cho có lệ: “Biết rồi, em biết rồi mà. Anh đừng nói nữa, em nghe đến chán rồi…”
Đến hơn hai giờ chiều thì Trần Mộng Dao và An Nhã mới tới.
Ôn Ngôn nằm trên sofa nhàm chán muốn chết rồi, cô nhìn thấy họ đã đến mới nâng người dậy: “Hai người đến muộn như vậy là vì vội ăn tối sao? Muốn gặp mặt hai người thật không dễ dàng.”
/986
|