Tất nhiên cô chỉ để trong bụng chứ không nói ra: “Tôi không phải tò mò mà là đang suy nghĩ cho bản thân. Nếu một vấn đề suy đi nghĩ lại vẫn không thông thì rất phiền não đúng chứ? Bởi vì tôi nghĩ mãi cũng không get được vì sao anh lại tiếp cận tôi nên có chút quỷ dị. Tôi chỉ biết rằng người có tiền thường thích qua lại với người trong giới, như vậy mới có thể cùng một đẳng cấp có lợi lẫn nhau. Chúng ta không phải người cùng chung một thế giới, tôi cũng từng khá giả qua nên có thể hiểu được điều này. Người xưa cũng có câu “xuất hiện chuyện bất thường thì ắt có yêu” mà…”
Bên phía Diệp Quân Tước im lặng một lúc, rồi nói: “Đợi hoa nở thì tôi sẽ nói cho cô biết.”
Lại là hoa! Lại là hoa! Có ma mới biết nó có nở hoa được hay không? Lỡ như nó chỉ là một cây cỏ thì sao? Như thế thì cô bị dắt mũi còn gì?
Cô sắp nghiến răng nghiền lợi, nói: “Trước đây anh nói rằng đợi hoa nở sẽ nói cho tôi biết một bí mật, bây giò lại nói đợi hoa nở mới nói tôi hay vì sao tiếp cận tôi. Nếu anh không muốn nói thì cứ trực tiếp nói thẳng với tôi đi, tại sao lại phải đùa giỡn người khác vậy? Nếu như cái cây anh cho tôi là một cái cây không thể nở hoa thì tôi cu6 ngu ngốc trông chờ vào nó à?
Được rồi, tôi sẽ không hỏi nữa, tạm biệt!”
Khi cô định ngắt điện thoại thì Diệp Quân Tước lại đột nhiên gọi tên cô: “Trần Mộng Dao!”
Cô im ắng chờ đợi, đợi phản ứng tiếp theo của anh. Cuối cùng, anh lại dùng ngữ khí đùa giỡn nói với cô: “Nếu tôi đoán không sai thì lúc nãy cô vừa nghiền răng đúng không…”
Cô có cảm giác bị anh dắt mũi, cô còn tưởng anh vội kêu tên cô là để nói cho cô biết, không ngờ…
Đột nhiên cô nhận ra có gì đó không đúng. Đúng thật vừa rồi cô đã nghiến răng nghiến lợi nhưng ngữ khí lúc nói chuyện vẫn rất bình thường, tại sao anh ta lại biết được phản ứng của cô?
Không lẽ cách một cái điện thoại mà anh ta vẫn nhìn thấy cô?
Tên này… tại sao lại hiểu cô đến vậy? Giống như… ngay từ đầu đã như vậy, anh ta hiểu rõ khẩu vị của cô và món ăn cô thích… nếu như lần đầu tiên cùng ăn cơm là trùng hợp, thế nhưng hôm nay anh ta cũng gọi toàn những món cô thích!
Còn có lúc gọi món, A Dịch dặn dò nhân viên phục vụ vài câu.
Bây giờ nghĩ lại cô mới phát hiện đều là vì cô. Đại khái anh ta đã nói rằng đừng cho rau thơm, trong canh không thêm hành, những món có cần tây đều đổi thành loại rau khác… toàn bộ đều là những thứ cô không thích ăn! Lúc đó cô không máy để ý đến điều này, bây giờ nhớ lại mới càng sợ hãi…
“Anh… rốt cuộc anh là ai? Trước đây anh có quen biết tôi?” Cô nít thở, dò hỏi.
“Hạ… tôi là Diệp Quân Tước, lớn hơn cô tám tuổi. Hai chúng ta không thể nào từng học chung một trường. Trước đây tôi chưa từng xuất hiện qua trong thế giới của cô. Cho nên cô đang nghĩ gì thế?” Ngữ khí của anh ta từ tốn nhưng rõ ràng, giống như anh ta đang giúp cô chấn chỉnh lại tư duy vậy, anh ta còn cố tình nhần mạnh tên của mình.
Đúng vậy, Diệp Quân Tước- một nhân vật lớn như vậy, chỉ cần lên mạng tra một chút là biết. Từ trước đến giờ cô chưa từng quen biết anh ta, bây giờ cô đang nghĩ gì thế này? Vạn nhất khẩu vị anh ta giống cô thì sao? Đúng thật lý do có chút miễn cưỡng nhưng ngoài ra còn có nguyên nhân nào hợp lý hơn nữa?
Cô thở phào nhẹ nhõm, cố gắng xua đi cảm giác kỳ quái trong lòng mình: “Tôi… tôi mới không có nghĩ gì hét… Chỉ là tôi đoán rằng có khi nào anh gặp qua tôi mà tôi không quen biết anh thôi… anh không nói thì thôi, tôi không hỏi nữa. Khi nào anh vui vẻ muốn nói thì mới nói vậy, tôi cúp máy đây. Tôi phải đi tắm rồi.”
Sau khi tắm rửa xong, cô quấn khăn tắm đi đến nhà bếp vì tủ lạnh nhỏ dùng để chứa mặt nạ của cô để ở trong đấy. Bây giờ đã là mùa xuân nhưng không khí buổi tối vẫn khiến người ta rét run, nhưng bước chân của cô rất nhanh đã dừng lại khi cô nhìn thấy Kính Thiếu Khanh. Toàn thân cô đều cứng đơ tại chỗ: “Sao anh… tại sao anh lại ở trong nhà của tôi?”
Cũng đúng thôi, vừa tắm xong mà nhà lại xuất hiện thêm một người khác, mà còn là người mà cô không muốn nhìn thấy nhất!
Kính Thiếu Khanh đang mang tạp dề trên người, anh vô cùng tập trung nấu ăn nên không thèm quay đầu nhìn cô: “Đình Sâm gọi điện đến bảo rằng Ôn Ngôn ăn không được tốt nên nhờ anh làm chút đồ ăn mang đến bệnh viện. Cũng không còn cách nào, phụ nữ mang thai mà. Trong nhà anh không có nguyên liệu gì nhiều và đi mua lại không kịp, anh nhớ đến mẹ anh có tặng em không ít nguyên liệu nên mới vội đến đây. Dù sao nhà em lại gần bệnh viện hơn. Anh có thể ở đây giúp bạn thân của £ dải DA Ỷ em nâu cơm, em có ý kiên sao?
Trần Mộng Dao bị anh nói đến không cãi lại được, lý do anh đưa ra rất chặt chẽ nên cô không thể phản bác hay ý kiến gì.
Cô hít sâu một hơi và xem như anh không tồn tại. Cô mở cửa tủ lạnh lấy mặt nạ ra, lúc xoay người lại va đầu vào lồng ngực của anh. Cô xoa xoa cái mũi đau rồi trợn mắt nhìn anh: “Làm gì thế? Sao tự nhiên lại lén lút đứng sau lưng tôi?”
Anh cúi đầu nhìn cô nhưng không lên tiếng, trên mặt anh hiện lên ý vị sâu xa làm cô dần hoảng loạn. Cô lùi lại hai bước cho đến khi tắm lưng chạm vào tủ lạnh hai cửa mà Hạ Lam mua cho, cái lạnh truyền đến khiến cô giật mình phải nghiêng người về phía trước một chút. Đúng lúc này Kính Thiếu Khanh đang từng bước ép đến, mới phát hiện ra chiếc khăn tắm quấn trên người đã để lộ chỗ không nên lộ ra ngoài: “Tôi nói cho anh biết… đây là nhà của tôi, Tiểu Nhã cũng đang ở đây, anh đừng có làm bậy!”
Kính Thiếu Khanh nâng tay lên, ngón trỏ của anh vẽ theo xương quai xanh của cô.
“Mỗi một chỗ trên cơ thể của em anh đều thấy qua hết rồi, có gì phải ngại chứ?”
“Anh… vô liêm sỉ! Anh chặn trước mặt tôi làm gì? Tránh ra!”
Đáy mắt anh lộ ra ý cười ái muội, anh chầm chậm dán tới: “Mặt em đỏ lên rồi, trong đầu em nghĩ gì thế? Có phải em đang nghĩ rằng anh sẽ… với em…”
Cô không dám nghe anh nói tiếp nữa, càng không dám nhìn anh. Cô biết rõ một khi tên này mở miệng có thể to gan đến mức nào. Hai người đã chia tay rồi, cô không muốn bị vài câu nói của anh làm cho mặt đỏ tai hồng nữa, như vậy rất mắt mặt!
Không đợi anh nói xong, cô hét lên: “Anh im miệng! Tôi không có nghĩ vậy! Anh đừng nói bậy!”
Anh giống như là không tin, đem hơi thở nóng rực của mình phải vào một bên mặt của cô. Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính, lại rõ ràng mang ý quyến rũ: “Thật vậy sao?”
Tim của cô đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi ngửi thấy mùi hương của anh, cái tên này… sức hấp dẫn đối với cô vô cùng lớn… khiến cô nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Anh thu gọn toàn bộ phản ứng của cô trong nháy mắt rồi ở bên tai cô cười nhẹ: “Hô… phản ứng của em đã bán đứng em rồi.
Không sao cả, cứ suy nghĩ một cách táo bạo đi, em cũng có thể… mở lời với anh mà. Anh chỉ muốn lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra thôi, bây giờ làm cơm là quan trọng nhất, khi nào rảnh thì lại tiếp tục nhé?”
Cô vừa thẹn vừa tức mà đầy anh ra rồi chạy về phòng ngủ, còn không quên tiện tay khóa trái cửa. Đến khi xác nhận anh sẽ không đi theo mình, hô hấp của cô mới bình phục trở lại. Nghĩ đến lúc nãy bị anh chế giễu khiến cô hận không thể tự vả hai bạt tai. Người đàn ông đó không phải là người cô nên ham muốn! Ham muốn thân thể của anh tức là hạ tiện! Cô phải kiềm chế…
Bên phía Diệp Quân Tước im lặng một lúc, rồi nói: “Đợi hoa nở thì tôi sẽ nói cho cô biết.”
Lại là hoa! Lại là hoa! Có ma mới biết nó có nở hoa được hay không? Lỡ như nó chỉ là một cây cỏ thì sao? Như thế thì cô bị dắt mũi còn gì?
Cô sắp nghiến răng nghiền lợi, nói: “Trước đây anh nói rằng đợi hoa nở sẽ nói cho tôi biết một bí mật, bây giò lại nói đợi hoa nở mới nói tôi hay vì sao tiếp cận tôi. Nếu anh không muốn nói thì cứ trực tiếp nói thẳng với tôi đi, tại sao lại phải đùa giỡn người khác vậy? Nếu như cái cây anh cho tôi là một cái cây không thể nở hoa thì tôi cu6 ngu ngốc trông chờ vào nó à?
Được rồi, tôi sẽ không hỏi nữa, tạm biệt!”
Khi cô định ngắt điện thoại thì Diệp Quân Tước lại đột nhiên gọi tên cô: “Trần Mộng Dao!”
Cô im ắng chờ đợi, đợi phản ứng tiếp theo của anh. Cuối cùng, anh lại dùng ngữ khí đùa giỡn nói với cô: “Nếu tôi đoán không sai thì lúc nãy cô vừa nghiền răng đúng không…”
Cô có cảm giác bị anh dắt mũi, cô còn tưởng anh vội kêu tên cô là để nói cho cô biết, không ngờ…
Đột nhiên cô nhận ra có gì đó không đúng. Đúng thật vừa rồi cô đã nghiến răng nghiến lợi nhưng ngữ khí lúc nói chuyện vẫn rất bình thường, tại sao anh ta lại biết được phản ứng của cô?
Không lẽ cách một cái điện thoại mà anh ta vẫn nhìn thấy cô?
Tên này… tại sao lại hiểu cô đến vậy? Giống như… ngay từ đầu đã như vậy, anh ta hiểu rõ khẩu vị của cô và món ăn cô thích… nếu như lần đầu tiên cùng ăn cơm là trùng hợp, thế nhưng hôm nay anh ta cũng gọi toàn những món cô thích!
Còn có lúc gọi món, A Dịch dặn dò nhân viên phục vụ vài câu.
Bây giờ nghĩ lại cô mới phát hiện đều là vì cô. Đại khái anh ta đã nói rằng đừng cho rau thơm, trong canh không thêm hành, những món có cần tây đều đổi thành loại rau khác… toàn bộ đều là những thứ cô không thích ăn! Lúc đó cô không máy để ý đến điều này, bây giờ nhớ lại mới càng sợ hãi…
“Anh… rốt cuộc anh là ai? Trước đây anh có quen biết tôi?” Cô nít thở, dò hỏi.
“Hạ… tôi là Diệp Quân Tước, lớn hơn cô tám tuổi. Hai chúng ta không thể nào từng học chung một trường. Trước đây tôi chưa từng xuất hiện qua trong thế giới của cô. Cho nên cô đang nghĩ gì thế?” Ngữ khí của anh ta từ tốn nhưng rõ ràng, giống như anh ta đang giúp cô chấn chỉnh lại tư duy vậy, anh ta còn cố tình nhần mạnh tên của mình.
Đúng vậy, Diệp Quân Tước- một nhân vật lớn như vậy, chỉ cần lên mạng tra một chút là biết. Từ trước đến giờ cô chưa từng quen biết anh ta, bây giờ cô đang nghĩ gì thế này? Vạn nhất khẩu vị anh ta giống cô thì sao? Đúng thật lý do có chút miễn cưỡng nhưng ngoài ra còn có nguyên nhân nào hợp lý hơn nữa?
Cô thở phào nhẹ nhõm, cố gắng xua đi cảm giác kỳ quái trong lòng mình: “Tôi… tôi mới không có nghĩ gì hét… Chỉ là tôi đoán rằng có khi nào anh gặp qua tôi mà tôi không quen biết anh thôi… anh không nói thì thôi, tôi không hỏi nữa. Khi nào anh vui vẻ muốn nói thì mới nói vậy, tôi cúp máy đây. Tôi phải đi tắm rồi.”
Sau khi tắm rửa xong, cô quấn khăn tắm đi đến nhà bếp vì tủ lạnh nhỏ dùng để chứa mặt nạ của cô để ở trong đấy. Bây giờ đã là mùa xuân nhưng không khí buổi tối vẫn khiến người ta rét run, nhưng bước chân của cô rất nhanh đã dừng lại khi cô nhìn thấy Kính Thiếu Khanh. Toàn thân cô đều cứng đơ tại chỗ: “Sao anh… tại sao anh lại ở trong nhà của tôi?”
Cũng đúng thôi, vừa tắm xong mà nhà lại xuất hiện thêm một người khác, mà còn là người mà cô không muốn nhìn thấy nhất!
Kính Thiếu Khanh đang mang tạp dề trên người, anh vô cùng tập trung nấu ăn nên không thèm quay đầu nhìn cô: “Đình Sâm gọi điện đến bảo rằng Ôn Ngôn ăn không được tốt nên nhờ anh làm chút đồ ăn mang đến bệnh viện. Cũng không còn cách nào, phụ nữ mang thai mà. Trong nhà anh không có nguyên liệu gì nhiều và đi mua lại không kịp, anh nhớ đến mẹ anh có tặng em không ít nguyên liệu nên mới vội đến đây. Dù sao nhà em lại gần bệnh viện hơn. Anh có thể ở đây giúp bạn thân của £ dải DA Ỷ em nâu cơm, em có ý kiên sao?
Trần Mộng Dao bị anh nói đến không cãi lại được, lý do anh đưa ra rất chặt chẽ nên cô không thể phản bác hay ý kiến gì.
Cô hít sâu một hơi và xem như anh không tồn tại. Cô mở cửa tủ lạnh lấy mặt nạ ra, lúc xoay người lại va đầu vào lồng ngực của anh. Cô xoa xoa cái mũi đau rồi trợn mắt nhìn anh: “Làm gì thế? Sao tự nhiên lại lén lút đứng sau lưng tôi?”
Anh cúi đầu nhìn cô nhưng không lên tiếng, trên mặt anh hiện lên ý vị sâu xa làm cô dần hoảng loạn. Cô lùi lại hai bước cho đến khi tắm lưng chạm vào tủ lạnh hai cửa mà Hạ Lam mua cho, cái lạnh truyền đến khiến cô giật mình phải nghiêng người về phía trước một chút. Đúng lúc này Kính Thiếu Khanh đang từng bước ép đến, mới phát hiện ra chiếc khăn tắm quấn trên người đã để lộ chỗ không nên lộ ra ngoài: “Tôi nói cho anh biết… đây là nhà của tôi, Tiểu Nhã cũng đang ở đây, anh đừng có làm bậy!”
Kính Thiếu Khanh nâng tay lên, ngón trỏ của anh vẽ theo xương quai xanh của cô.
“Mỗi một chỗ trên cơ thể của em anh đều thấy qua hết rồi, có gì phải ngại chứ?”
“Anh… vô liêm sỉ! Anh chặn trước mặt tôi làm gì? Tránh ra!”
Đáy mắt anh lộ ra ý cười ái muội, anh chầm chậm dán tới: “Mặt em đỏ lên rồi, trong đầu em nghĩ gì thế? Có phải em đang nghĩ rằng anh sẽ… với em…”
Cô không dám nghe anh nói tiếp nữa, càng không dám nhìn anh. Cô biết rõ một khi tên này mở miệng có thể to gan đến mức nào. Hai người đã chia tay rồi, cô không muốn bị vài câu nói của anh làm cho mặt đỏ tai hồng nữa, như vậy rất mắt mặt!
Không đợi anh nói xong, cô hét lên: “Anh im miệng! Tôi không có nghĩ vậy! Anh đừng nói bậy!”
Anh giống như là không tin, đem hơi thở nóng rực của mình phải vào một bên mặt của cô. Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính, lại rõ ràng mang ý quyến rũ: “Thật vậy sao?”
Tim của cô đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi ngửi thấy mùi hương của anh, cái tên này… sức hấp dẫn đối với cô vô cùng lớn… khiến cô nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Anh thu gọn toàn bộ phản ứng của cô trong nháy mắt rồi ở bên tai cô cười nhẹ: “Hô… phản ứng của em đã bán đứng em rồi.
Không sao cả, cứ suy nghĩ một cách táo bạo đi, em cũng có thể… mở lời với anh mà. Anh chỉ muốn lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra thôi, bây giờ làm cơm là quan trọng nhất, khi nào rảnh thì lại tiếp tục nhé?”
Cô vừa thẹn vừa tức mà đầy anh ra rồi chạy về phòng ngủ, còn không quên tiện tay khóa trái cửa. Đến khi xác nhận anh sẽ không đi theo mình, hô hấp của cô mới bình phục trở lại. Nghĩ đến lúc nãy bị anh chế giễu khiến cô hận không thể tự vả hai bạt tai. Người đàn ông đó không phải là người cô nên ham muốn! Ham muốn thân thể của anh tức là hạ tiện! Cô phải kiềm chế…
/986
|