An Nhã lắc đầu một cái bày tỏ không biết: “Tôi cũng không biết, xem chút đi…”
Qua mấy phút, người chủ trì đột nhiên cầm mic nói: “Mọi người đều biết, sao chép trong cái vòng này thì không cách nào có chỗ đứng, quá khứ ví dụ như vậy không phải chưa từng xuất hiện qua, vốn tưởng rằng có vết xe trước, sẽ không có người làm chuyện như vậy nữa, không nghờ, lần này, vẫn xảy ra. Hơn nữa, còn trắng trợn như vậy, hai bản thiết kế dường như giống nhau như đúc.”
Lời này vừa ra, toàn bộ hội trường xôn xao. Ngồi ở hàng thứ nhất vị trí Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh không phản ứng gì, bởi vì không cảm thấy sẽ rơi trên đầu mình.
Trần Mộng Dao nheo mắt lại như có điều suy nghĩ: “Nghe nói người sao chép sẽ bị cho vào danh sách đen, sau này đều không thể làm được ngành này nữa, công ty cũng sẽ phải chịu liên lụy cắm tham gia 5 lần cuộc so tài, chính là 15 năm không thể tranh giải, không biết nhà ai mà xui xẻo như vậy.”
An Nhã vẫn chưa từng gặp qua chuyện như vậy, có chút chắc lưỡi hít hà: “Những người này lá gan cũng quá lớn đi, tại sao lại nghĩ sao chép? Một khi xảy ra chuyện người bị bất lợi chính là họ, cả đời cũng sẽ mát…”
Không đợi lời của An Nhã nói xong, người chủ trì đem hai bản thiết kế giống nhau như đúc chiếu lên, xuất hiện ở trên màn ảnh lớn, bất ngờ là bản thiết kế của Trần Mộng Dao!
Trong chớp nhoáng này, Trần Mộng Dao bối rối, tên của cô và cùng công ty trực thuộc cũng bị đưa lên, một bản khác giống bản của cô như đúc, lại là công ty của Kính Thiếu Khanh! Trong đầu óc cô lúc nhất thời có chút ngơ ra, ngây người như phỗng.
Kính Thiếu Khanh vốn dĩ dửng dưng như thường cũng dần dần biến thành khiếp sợ, ngay sau đó là nghi ngờ, ba chữ “Trần Mộng Dao” này anh thấy rõ ràng. Mục Đình Sâm cũng nhíu mày, chuyện này ầm ï quá lớn rồi.
Anh không giống Trần Mộng Dao chỉ ngân ngần ra, bây giờ là nghĩ đến biện pháp giải quyết, chân tướng như thế nào csau đó mới điều tra. Nếu anh thừa nhận là công ty anh sao chép lại, sẽ bị cắm cuộc so tài, danh dự công ty cũng có tổn thất vô cùng lớn. Nhưng nếu anh không nhận, Trần Mộng Dao… Có thể so với anh thảm hại hơn!
Lúc lâu sau, Trần Mộng Dao rốt cuộc tỉnh hồn lại, run run rẫy rầy đứng lên, mic từ nhân viên làm việc nơi đó, ánh đèn cũng chiếu vào trên người cô.
Cô đang muốn nói mình không sao chép, chợt nhìn thấy Kính Thiếu Khanh cùng cô đứng lên, anh ở hàng thứ nhất, cô ở hàng cuối cùng, cô không thấy rõ lúc này anh có biểu tình gì, nhưng cô mơ hồ biết, nếu như cô nói ra bản thân không sao chép, Kính Thiếu Khanh sẽ gặp cảnh ngộ như thế nào…
Bây giờ mũi nhọn phần lớn là chỉ hướng vào cô, bởi vì ở trong ngành thiết kế cô coi như không có gì, coi như vẫn là một người mới, mà nhà thiết kế đó của Kính Thiếu Khanh, lý lịch nhiều lắm, đã từng cho ra tác phẩm ưu tú, xem thế nào cũng đều là cô đang sao chép. Nếu như cô thừa nhận là mình sao chép, một mình ôm lấy, đối với công ty không lớn không nhỏ của Lâm Táp cũng không gây được nhiều ảnh hưởng lớn, đối với chuyện cuộc so tài như vậy, Lâm Táp không có bao nhiêu hứng thú, ảnh hưởng cấm không tham gia cuộc so tài không lớn, nhưng Kính Thiếu Khanh không giống vậy, ở Đế Đô Kính gia chỉ đứng sau Mục gia, nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm anh như vậy!
Người chủ trì giọng không mang theo chút nào tình cảm nói: “Mời hai vị đại diện công ty cho mọi người một câu trả lời, rốt cuộc là ai đang sao chép? Bên ban đầu, sẽ rút gọn số người vào vòng cuối cùng, tác phẩm có hy vọng chiếm lấy được top 10, trở thành trào lưu thịnh hành mùa hè năm nay.”
Trần Mộng Dao cắn cắn môi, chợt thỏai mái cười một tiếng: “Là tôi Không đợi cô nói xong, Kính Thiếu Khanh mở miệng: “Là bên tôi sao chép, Trần tiểu thư là nguyên bản.”
Cô ngây dại, thấy thế nào cũng là Kính Thiếu Khanh đang tự đào mộ, cô suy nghĩ giải vây cho anh, suy nghĩ của anh lại giống cô, còn giành đi trước một bướ!
c Phóng viên lập tức chen chúc tiến lên vây Kính Thiếu Khanh, năm mồm bảy miệng hỏi: “Xin hỏi ngài biết trước chuyện nhà thiết kế dưới chướng ngài sao chép sao?”
“Nếu như biết tại sao không ngăn cản? Là trong lòng ôm may mắn sao?”
“Công ty Khải Duyệt dưới chướng ngài sắp đối mặt với bị cắm 5 lần cuộc so tài, bây giờ trong lòng ngài có cảm giác gì?”
“Xin ngài cho chúng tôi một câu trả lời chính xác, nếu trước đó không biết, tại sao ngài phải thừa nhận sao chép dưới tình huống này mà không điều tra qua sự việc?”
“Công ty dưới chướng ngài còn tác phẩm khác vào vòng trong, cứ như vậy cắm cuộc so tài, không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Đối mặt với phóng viên như lang như hổ, Kính Thiếu Khanh chỉ nói một câu nói: “Bởi vì tôi hiểu Trần Mộng Dao, cô ấy không phải loại người như vậy, những thứ khác, không thể trả lời.”
Trong lòng Trần Mộng Dao ngũ vị hỗn tạp, hoàn toàn không vui sướng sau khi có tác phẩm vào vòng sau, cô luôn mong đợi đạt tới mục tiêu, nhưng tại sao cũng không vui.
Sau khi tan cuộc, cô lái xe chặn xe của Kính Thiếu Khanh ở giao lộ, trải qua chuyện này, cô có dũng khí đối mặt với anh, bắt kể như thế nào, cô muốn biết rõ chuyện đã xảy ra, bản thảo của cô chỉ cho Ôn Ngôn và An Nhã xem qua, làm sao thông qua tay nhà thiết kế công ty Kính Thiếu Khanh gửi đi dự thi?
Thấy Kính Thiếu Khanh không có ý muốn xuống xe, cô chủ động xuống xe đi tới bên cạnh xe anh, đợi anh quay cửa xe xuống, cô cau mày hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao anh phải thừa nhận là nhà thiết kế công ty anh sao chép? Như vậy ảnh hưởng đối với anh quá lớn, trong lòng anh không nghĩ đến sao? Tôi là Tiểu Cường(*) đánh không chết, không làm cái này cũng có thể sống, công ty Lâm Táp lại không lớn, không ảnh hưởng tới anh ấy, anh có phải ngốc hay không?”
(*) con gián.
Kính Thiếu Khanh cười cười vô vị, dùng giọng nửa đùa cọt nói: “Anh không phải đã nói rồi sao? Từ trước đến giờ anh luôn đối TS ra SIÁ 0g sả S80, n2 E0) ĐAU s với xử tôt với người yêu cũ, còn có điêu gì muốn hỏi sao?
Cô có chút tức giận: “Anh cái người này tại sao như vậy? Mặc dù đã dứt khoát… nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bản thảo đó là Tiểu Ngôn giúp em cùng nhau sửa, tôi cũng không cho người ngoài xem qua, dù sao chuyện này cũng phải điều tra rõ chứ? Ít nhất phải cho truyền thông một câu trả lời. Nếu như chỉ là nói bừa, người đứng ra tổ chức bên kia có thể giải thích không?”
Anh xoa xoa mi tâm: “Đầu em có thể nghĩ… nghĩ vấn đề một chút được hay không? Nói bừa không thể nào, hai bản thảo giống nhau như đúc, tại sao có thể là nói bừa? So với nhà thiết kế trong tay anh, anh càng muốn tin tưởng em, chính là như vậy. Cho nên ngay trước mặt mọi người anh thừa nhận, không có gì không ổn, em đây là đang cân nhắc đường lui cho anh sao?”
Cô hơi rũ đầu xuống: “Anh có thể không thừa nhận… nếu như anh hoàn toàn phủ nhận nhà thiết kế bên anh không sao chép, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng là tôi sao chép, anh sẽ không có bất kỳ tổn thất gì, tôi vốn dĩ cũng không muốn anh thừa nhận…”
Anh lằng lặng nhìn cô, anh nhớ, lúc ở trong hội trường, cô muốn lên tiếng, anh cũng đại khái có thể đoán được cô muốn nói cái gì, cho nên mới đi trước một bước thừa nhận sao chép.
Như vậy… là đủ rồi, chí ít ở thời điểm như vậy, bọn họ không đi một bước đó làm tổn thương lẫn nhau, mà là cân nhắc suy nghĩ vì đối phương. Chỉ chốc lát sau, anh nói: “Anh sẽ điều tra rõ ngọn nguồn, cũng sẽ báo cho em biết kết quả, em là người trong cuộc, có tư cách biết. Không chuyện khác, anh đi trước.”
Trần Mộng Dao nhìn xe anh đi xa, hốc mắt không khống chế được đỏ lên. Cô hy vọng anh ích kỷ vô tình một chút, nếu không đáy lòng cô cũng sẽ không hỗn loạn bất an giống như bây giờ…
Qua mấy phút, người chủ trì đột nhiên cầm mic nói: “Mọi người đều biết, sao chép trong cái vòng này thì không cách nào có chỗ đứng, quá khứ ví dụ như vậy không phải chưa từng xuất hiện qua, vốn tưởng rằng có vết xe trước, sẽ không có người làm chuyện như vậy nữa, không nghờ, lần này, vẫn xảy ra. Hơn nữa, còn trắng trợn như vậy, hai bản thiết kế dường như giống nhau như đúc.”
Lời này vừa ra, toàn bộ hội trường xôn xao. Ngồi ở hàng thứ nhất vị trí Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh không phản ứng gì, bởi vì không cảm thấy sẽ rơi trên đầu mình.
Trần Mộng Dao nheo mắt lại như có điều suy nghĩ: “Nghe nói người sao chép sẽ bị cho vào danh sách đen, sau này đều không thể làm được ngành này nữa, công ty cũng sẽ phải chịu liên lụy cắm tham gia 5 lần cuộc so tài, chính là 15 năm không thể tranh giải, không biết nhà ai mà xui xẻo như vậy.”
An Nhã vẫn chưa từng gặp qua chuyện như vậy, có chút chắc lưỡi hít hà: “Những người này lá gan cũng quá lớn đi, tại sao lại nghĩ sao chép? Một khi xảy ra chuyện người bị bất lợi chính là họ, cả đời cũng sẽ mát…”
Không đợi lời của An Nhã nói xong, người chủ trì đem hai bản thiết kế giống nhau như đúc chiếu lên, xuất hiện ở trên màn ảnh lớn, bất ngờ là bản thiết kế của Trần Mộng Dao!
Trong chớp nhoáng này, Trần Mộng Dao bối rối, tên của cô và cùng công ty trực thuộc cũng bị đưa lên, một bản khác giống bản của cô như đúc, lại là công ty của Kính Thiếu Khanh! Trong đầu óc cô lúc nhất thời có chút ngơ ra, ngây người như phỗng.
Kính Thiếu Khanh vốn dĩ dửng dưng như thường cũng dần dần biến thành khiếp sợ, ngay sau đó là nghi ngờ, ba chữ “Trần Mộng Dao” này anh thấy rõ ràng. Mục Đình Sâm cũng nhíu mày, chuyện này ầm ï quá lớn rồi.
Anh không giống Trần Mộng Dao chỉ ngân ngần ra, bây giờ là nghĩ đến biện pháp giải quyết, chân tướng như thế nào csau đó mới điều tra. Nếu anh thừa nhận là công ty anh sao chép lại, sẽ bị cắm cuộc so tài, danh dự công ty cũng có tổn thất vô cùng lớn. Nhưng nếu anh không nhận, Trần Mộng Dao… Có thể so với anh thảm hại hơn!
Lúc lâu sau, Trần Mộng Dao rốt cuộc tỉnh hồn lại, run run rẫy rầy đứng lên, mic từ nhân viên làm việc nơi đó, ánh đèn cũng chiếu vào trên người cô.
Cô đang muốn nói mình không sao chép, chợt nhìn thấy Kính Thiếu Khanh cùng cô đứng lên, anh ở hàng thứ nhất, cô ở hàng cuối cùng, cô không thấy rõ lúc này anh có biểu tình gì, nhưng cô mơ hồ biết, nếu như cô nói ra bản thân không sao chép, Kính Thiếu Khanh sẽ gặp cảnh ngộ như thế nào…
Bây giờ mũi nhọn phần lớn là chỉ hướng vào cô, bởi vì ở trong ngành thiết kế cô coi như không có gì, coi như vẫn là một người mới, mà nhà thiết kế đó của Kính Thiếu Khanh, lý lịch nhiều lắm, đã từng cho ra tác phẩm ưu tú, xem thế nào cũng đều là cô đang sao chép. Nếu như cô thừa nhận là mình sao chép, một mình ôm lấy, đối với công ty không lớn không nhỏ của Lâm Táp cũng không gây được nhiều ảnh hưởng lớn, đối với chuyện cuộc so tài như vậy, Lâm Táp không có bao nhiêu hứng thú, ảnh hưởng cấm không tham gia cuộc so tài không lớn, nhưng Kính Thiếu Khanh không giống vậy, ở Đế Đô Kính gia chỉ đứng sau Mục gia, nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm anh như vậy!
Người chủ trì giọng không mang theo chút nào tình cảm nói: “Mời hai vị đại diện công ty cho mọi người một câu trả lời, rốt cuộc là ai đang sao chép? Bên ban đầu, sẽ rút gọn số người vào vòng cuối cùng, tác phẩm có hy vọng chiếm lấy được top 10, trở thành trào lưu thịnh hành mùa hè năm nay.”
Trần Mộng Dao cắn cắn môi, chợt thỏai mái cười một tiếng: “Là tôi Không đợi cô nói xong, Kính Thiếu Khanh mở miệng: “Là bên tôi sao chép, Trần tiểu thư là nguyên bản.”
Cô ngây dại, thấy thế nào cũng là Kính Thiếu Khanh đang tự đào mộ, cô suy nghĩ giải vây cho anh, suy nghĩ của anh lại giống cô, còn giành đi trước một bướ!
c Phóng viên lập tức chen chúc tiến lên vây Kính Thiếu Khanh, năm mồm bảy miệng hỏi: “Xin hỏi ngài biết trước chuyện nhà thiết kế dưới chướng ngài sao chép sao?”
“Nếu như biết tại sao không ngăn cản? Là trong lòng ôm may mắn sao?”
“Công ty Khải Duyệt dưới chướng ngài sắp đối mặt với bị cắm 5 lần cuộc so tài, bây giờ trong lòng ngài có cảm giác gì?”
“Xin ngài cho chúng tôi một câu trả lời chính xác, nếu trước đó không biết, tại sao ngài phải thừa nhận sao chép dưới tình huống này mà không điều tra qua sự việc?”
“Công ty dưới chướng ngài còn tác phẩm khác vào vòng trong, cứ như vậy cắm cuộc so tài, không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Đối mặt với phóng viên như lang như hổ, Kính Thiếu Khanh chỉ nói một câu nói: “Bởi vì tôi hiểu Trần Mộng Dao, cô ấy không phải loại người như vậy, những thứ khác, không thể trả lời.”
Trong lòng Trần Mộng Dao ngũ vị hỗn tạp, hoàn toàn không vui sướng sau khi có tác phẩm vào vòng sau, cô luôn mong đợi đạt tới mục tiêu, nhưng tại sao cũng không vui.
Sau khi tan cuộc, cô lái xe chặn xe của Kính Thiếu Khanh ở giao lộ, trải qua chuyện này, cô có dũng khí đối mặt với anh, bắt kể như thế nào, cô muốn biết rõ chuyện đã xảy ra, bản thảo của cô chỉ cho Ôn Ngôn và An Nhã xem qua, làm sao thông qua tay nhà thiết kế công ty Kính Thiếu Khanh gửi đi dự thi?
Thấy Kính Thiếu Khanh không có ý muốn xuống xe, cô chủ động xuống xe đi tới bên cạnh xe anh, đợi anh quay cửa xe xuống, cô cau mày hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao anh phải thừa nhận là nhà thiết kế công ty anh sao chép? Như vậy ảnh hưởng đối với anh quá lớn, trong lòng anh không nghĩ đến sao? Tôi là Tiểu Cường(*) đánh không chết, không làm cái này cũng có thể sống, công ty Lâm Táp lại không lớn, không ảnh hưởng tới anh ấy, anh có phải ngốc hay không?”
(*) con gián.
Kính Thiếu Khanh cười cười vô vị, dùng giọng nửa đùa cọt nói: “Anh không phải đã nói rồi sao? Từ trước đến giờ anh luôn đối TS ra SIÁ 0g sả S80, n2 E0) ĐAU s với xử tôt với người yêu cũ, còn có điêu gì muốn hỏi sao?
Cô có chút tức giận: “Anh cái người này tại sao như vậy? Mặc dù đã dứt khoát… nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bản thảo đó là Tiểu Ngôn giúp em cùng nhau sửa, tôi cũng không cho người ngoài xem qua, dù sao chuyện này cũng phải điều tra rõ chứ? Ít nhất phải cho truyền thông một câu trả lời. Nếu như chỉ là nói bừa, người đứng ra tổ chức bên kia có thể giải thích không?”
Anh xoa xoa mi tâm: “Đầu em có thể nghĩ… nghĩ vấn đề một chút được hay không? Nói bừa không thể nào, hai bản thảo giống nhau như đúc, tại sao có thể là nói bừa? So với nhà thiết kế trong tay anh, anh càng muốn tin tưởng em, chính là như vậy. Cho nên ngay trước mặt mọi người anh thừa nhận, không có gì không ổn, em đây là đang cân nhắc đường lui cho anh sao?”
Cô hơi rũ đầu xuống: “Anh có thể không thừa nhận… nếu như anh hoàn toàn phủ nhận nhà thiết kế bên anh không sao chép, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng là tôi sao chép, anh sẽ không có bất kỳ tổn thất gì, tôi vốn dĩ cũng không muốn anh thừa nhận…”
Anh lằng lặng nhìn cô, anh nhớ, lúc ở trong hội trường, cô muốn lên tiếng, anh cũng đại khái có thể đoán được cô muốn nói cái gì, cho nên mới đi trước một bước thừa nhận sao chép.
Như vậy… là đủ rồi, chí ít ở thời điểm như vậy, bọn họ không đi một bước đó làm tổn thương lẫn nhau, mà là cân nhắc suy nghĩ vì đối phương. Chỉ chốc lát sau, anh nói: “Anh sẽ điều tra rõ ngọn nguồn, cũng sẽ báo cho em biết kết quả, em là người trong cuộc, có tư cách biết. Không chuyện khác, anh đi trước.”
Trần Mộng Dao nhìn xe anh đi xa, hốc mắt không khống chế được đỏ lên. Cô hy vọng anh ích kỷ vô tình một chút, nếu không đáy lòng cô cũng sẽ không hỗn loạn bất an giống như bây giờ…
/986
|