Sau khi thưởng thức cảnh đẹp một lúc, anh ta rút điện thoại di động của An Nhã ra và tìm thấy số điện thoại của Trần Mộng Dao, và gửi một tin nhắn: Nếu cô muốn An Nhã bình an trở về, cô phải thừa nhận là cô sao chép bản thảo, tôi muốn ngày mai nhìn thầy đáp án trên bản tin.
Sau khi nhận được tin nhắn, Trần Mộng Dao đứng bật dậy, còn Diệp Quân Tước thì nhìn cô ngơ ngác: “Chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Trần Mộng Dao có chút tái nhợt: “Em không thể nói rõ cho anh được.. e là giờ em phải đi ngay, sau này mới mời anh một bữa đàng hoàng, thật ngại quá!”
Diệp Quân Tước cau mày: “Em có chuyện gì cứ nói anh biết, nếu giúp được anh sẽ cố hết sức.”
Trần Mộng Dao lắc đầu: “Bỏ đi, em không uốn làm phiền anh, liên lạc sau, em phải đi trước đây”
Nói xong, cô rời khỏi nhà hàng như một cơn gió, Diệp Quân Tước nháy mắt với A Trạch đang ở bên cạnh, A Trạch hiểu ý, nói theo: “Cô Trần, tôi sẽ lái xe chở cô!”
Trần Mộng Dao không từ chối, hôm nay cô không lái xe ra ngoài, đi taxi sẽ rất mất thời gian, nếu A Trạch chở sẽ tiện hơn rất nhiều. Cô biết ai là người đã gửi tin nhắn, dù gì thì Giản Mặc cũng từng là thành viên công ty của Kính Thiếu Khanh, e rằng chỉ có Kính Thiếu Khanh mới có thể giúp được việc này, cô ấy không muốn làm phiền người ngoài cuộc như Diệp Quân Tước.
Cô không ngờ An Nhã sẽ ra ngoài gặp Giản Mặc, cũng không ngờ Giản Mặc lại cực đoan như vậy.
Khi đến khu biệt thự Bạch Thủy Loan, cô cảm ơn A Trạch rồi vội vàng xuống xe. A Trạch nhìn theo hướng cô rời đi và gọi Diệp Quân Tước: “Cô ấy đến gặp Kính Thiếu Khanh.”
Đầu bên kia điện thoại, sắc mặt Diệp Thiếu Du tối sầm, cô thà đến gặp Kính Thiếu Khanh còn hơn nhờ anh giúp đỡ…
Cuối cùng, anh ta chỉ nói một câu biết rồi, và cúp máy.
Trần Mộng Dao bị bảo vệ chặn lại trước cổng khu biệt thự: “Cô là chủ nhân của bên trong sao?”
Cô hơi sững sờ, nhân viên bảo vệ nhìn cô, chắc là người mới, cô thường xuyên ra vào chưa bao giờ bị cản lại, khi hỏi cô không nói nên lời, quả thật cô không phải chủ nhân nơi này, không đủ tư cách ra vào tùy ý. Cô mặc kệ bảo vệ, đi đến bên cạnh gọi điện cho Kính Thiếu Khanh, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, cô lo lắng, giọng như khóc: “Anh đang ở đâu? Tôi bị bảo vệ chặn ở cổng biệt thự Bạch Thủy Loan rồi. Đã xảy ra chuyện với An Nhãit “
Kính Thiếu Khanh đứng dậy khỏi ghế văn phòng, cầm áo khoác đi tới cửa: “Tôi đang ở công ty, xảy ra chuyện gì?”
Cô bình tĩnh lại một chút: “Ừm… An Nhã hình như đã ra ngoài gặp Giản Mặc. Giản Mặc gửi cho tôi một tin nhắn trên điện thoại di động của An Nhã, yêu cầu tôi thừa nhận rằng tôi đã sao chép tác phẩm của anh ấy, và nói nếu ngày mai không nhìn thấy kết quả trên báo, An Nhã sẽ có chuyện… tôi không biết bây giờ họ đang ở đâu, Giản Mặc trước đây từng là người của công ty anh, chắc anh cũng biết ít nhiều chuyện liên quan đến anh ta, cho nên tôi mới đến tìm anh!”
Kính Thiếu Khanh vốn đã bị sự cố sao chép làm cho rối tung, nay lại xảy ra chuyện như thế này, anh có chút khó chịu: “Đứng yên đó, tôi lập tức qua đón cô.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Mộng Dao đi đi lại lại trong lo lắng chờ đợi. Không biết mất bao lâu trước khi xe của Kính Thiếu Khanh cuối cùng xuất hiện trong tầm nhìn của cô. Cô vội vàng tiến tới, Kính Thiếu Khanh dừng xe lại: “Lên xe. “
Cô không chút do dự mở cửa xe ngồi vào ghế phụ: “Anh có thể liên lạc với Giản Mặc được không? Tôi không có số điện thoại của anh ấy, điện thoại của An Nhã cũng không gọi được. Tôi rất lo lắng!”
Kính Thiếu Khanh có hơi đau đầu, cau mày: “Trước tiên cô nên thắt dây an toàn, tôi sẽ gọi cho Giản Mặc.”
Tay cô có chút run rẫy khi thắt dây an toàn, và cô không thể thắt chặt được. An Nhã không còn người thân, nếu có chuyện gì xảy ra cô sẽ cảm tháy tội lỗi cả đời, nghĩ thế nào chuyện này cũng không khỏi liên can đến cô, nếu không có giải pháp nào khác, cô có thể chỉ đồng ý thừa nhận rằng cô đã sao chép tác phẩm của Giản Mặc.
Thấy cô lo lắng, Kính Thiếu Khanh đích thân giúp cô thắt dây an toàn: “Cô bình tĩnh trước. Trước tiên tôi sẽ xác nhận xem Giản Mặc đang ở đâu. An Nhã nhất định phải ở bên anh ta.
Theo tôi biết, Giản Mặc anh ta là người chu đáo và cẩn thận trong mọi việc., nhưng gan anh ta rất nhỏ, trông không giống hạng người cực đoan. Anh ta chủ yếu chỉ muốn lưu danh tiếng của mình chứ không muốn lấy mạng ai.”
Trần Mộng Dao vẫn còn căng thẳng đến mức ấp a ấp úng: “Nếu… lỡ thì sao? Tức… Tức nước vỡ bờ, xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Thấy cô không thể bình tĩnh, Kính Thiếu Khanh không cố gắng an ủi cô nữa, vì vậy chủ động gọi cho Giản Mặc. Như biết anh trước sẽ gọi điện, điện thoại của Giản Mặc đã tắt máy, Trần Mộng Dao khó chịu khi nghe âm thanh thông báo: “Tôi phải làm sao đây? Hay là bây giờ tôi liên lạc với ký giả nói tôi đã sao chép? Không còn cách nào nữa rồiQ Chẳng qua chỉ là sự nghiệp, tôi không cần cũng được, cùng lắm tôi mở một cửa tiệm kinh doanh đồ ngọt, cũng có thể sống được.”
Kính Thiếu Khanh suy nghĩ một chút nói: “Cô gọi An Nhã lại xem.
Trần Mộng Dao nghe anh và gọi cho An Nhã, lần này điện thoại di động của An Nhã cũng đã tắt. Trong đầu cô hình dung ra vô số tình huống dở khóc dở cười, Giản Mặc là một người đàn ông to lớn, đơn độc với An Nhã, rất có thể An Nhã đã mát đi năng lực tự chủ, với sức trói gà không chặt làm sao đối phó với người đàn ông như Giản Mặc: “Làm sao đây? Hay là tôi thừa nhận mình đã sao chép, mặc kệ đi, cứu người quan trọng! Dù sao nếu làm như thế đối với anh cũng có lợi, coi như là vì anh đi!”
Kính Thiếu Khanh liếc nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm: “Cô đã nghĩ thông thật sự, một khi thừa nhận, sau này cô sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với ngành này nữa, tôi vốn không quan tâm những thứ này. Nếu cô thật sự thừa nhận rằng cô sao chép, chỉ khiến Giản Mặc càng lúc càng phạm sai lầm hơn thôi, bây giờ nhiệm vụ cấp bách là đi báo cảnh sát, để cảnh sát đi điều tra vụ án này.
Trần Mộng Dao im lặng, cắn môi không nói lời nào. Cô tin vào nhận định của Kính Thiếu Khanh và hy vọng rằng Giản Mặc sẽ không làm gì quá nguy hiểm.
Kính Thiếu Khanh lái xe đến đồn cảnh sát để lập hồ sơ và cung cấp bằng chứng phạm tội của Giản Mặc. Tuy nhiên, mọi manh mối chỉ là tin nhắn Giản Mặc gửi cho Trần Mộng Dao bằng điện thoại di động của An Nhã.
Từ đồn cảnh sát bước ra, Trần Mộng Dao bàng hoàng: “Anh nghĩ Giản Mặc làm như thế là có ý đồ gì? Cuối cùng, không chỉ tương lai của anh ấy bị hủy hoại mà còn phải ngồi tù. Anh ta sẽ không kéo người chết thay vào phút cuối, ra tay với An Nhã chứ? Bây giờ tôi thật sự rất lo lắng… “
Kính Thiếu Khanh giơ tay lên nhìn đồng hò: “Bây giờ cũng đã báo cảnh sát rồi, đợi tin tức thôi, cô lo lắng cũng vô ít. Thời gian không còn sớm nữa, Giản Mặc chắc chắn đã biết được địa chỉ của cô từ chỗ An Nhã, cô khoan hãy về đó, một mình không an toàn… hay là qua chỗ của tôi ở tạm một đêm.”
Trần Mộng Dao vô thức từ chối: “Không… không được, Giản Mặc nhất định sẽ không tự chui đầu vào rọ, tôi về nhà có lẽ an toàn hơn, không nên phiền anh nữa!”
Sau khi nhận được tin nhắn, Trần Mộng Dao đứng bật dậy, còn Diệp Quân Tước thì nhìn cô ngơ ngác: “Chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Trần Mộng Dao có chút tái nhợt: “Em không thể nói rõ cho anh được.. e là giờ em phải đi ngay, sau này mới mời anh một bữa đàng hoàng, thật ngại quá!”
Diệp Quân Tước cau mày: “Em có chuyện gì cứ nói anh biết, nếu giúp được anh sẽ cố hết sức.”
Trần Mộng Dao lắc đầu: “Bỏ đi, em không uốn làm phiền anh, liên lạc sau, em phải đi trước đây”
Nói xong, cô rời khỏi nhà hàng như một cơn gió, Diệp Quân Tước nháy mắt với A Trạch đang ở bên cạnh, A Trạch hiểu ý, nói theo: “Cô Trần, tôi sẽ lái xe chở cô!”
Trần Mộng Dao không từ chối, hôm nay cô không lái xe ra ngoài, đi taxi sẽ rất mất thời gian, nếu A Trạch chở sẽ tiện hơn rất nhiều. Cô biết ai là người đã gửi tin nhắn, dù gì thì Giản Mặc cũng từng là thành viên công ty của Kính Thiếu Khanh, e rằng chỉ có Kính Thiếu Khanh mới có thể giúp được việc này, cô ấy không muốn làm phiền người ngoài cuộc như Diệp Quân Tước.
Cô không ngờ An Nhã sẽ ra ngoài gặp Giản Mặc, cũng không ngờ Giản Mặc lại cực đoan như vậy.
Khi đến khu biệt thự Bạch Thủy Loan, cô cảm ơn A Trạch rồi vội vàng xuống xe. A Trạch nhìn theo hướng cô rời đi và gọi Diệp Quân Tước: “Cô ấy đến gặp Kính Thiếu Khanh.”
Đầu bên kia điện thoại, sắc mặt Diệp Thiếu Du tối sầm, cô thà đến gặp Kính Thiếu Khanh còn hơn nhờ anh giúp đỡ…
Cuối cùng, anh ta chỉ nói một câu biết rồi, và cúp máy.
Trần Mộng Dao bị bảo vệ chặn lại trước cổng khu biệt thự: “Cô là chủ nhân của bên trong sao?”
Cô hơi sững sờ, nhân viên bảo vệ nhìn cô, chắc là người mới, cô thường xuyên ra vào chưa bao giờ bị cản lại, khi hỏi cô không nói nên lời, quả thật cô không phải chủ nhân nơi này, không đủ tư cách ra vào tùy ý. Cô mặc kệ bảo vệ, đi đến bên cạnh gọi điện cho Kính Thiếu Khanh, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, cô lo lắng, giọng như khóc: “Anh đang ở đâu? Tôi bị bảo vệ chặn ở cổng biệt thự Bạch Thủy Loan rồi. Đã xảy ra chuyện với An Nhãit “
Kính Thiếu Khanh đứng dậy khỏi ghế văn phòng, cầm áo khoác đi tới cửa: “Tôi đang ở công ty, xảy ra chuyện gì?”
Cô bình tĩnh lại một chút: “Ừm… An Nhã hình như đã ra ngoài gặp Giản Mặc. Giản Mặc gửi cho tôi một tin nhắn trên điện thoại di động của An Nhã, yêu cầu tôi thừa nhận rằng tôi đã sao chép tác phẩm của anh ấy, và nói nếu ngày mai không nhìn thấy kết quả trên báo, An Nhã sẽ có chuyện… tôi không biết bây giờ họ đang ở đâu, Giản Mặc trước đây từng là người của công ty anh, chắc anh cũng biết ít nhiều chuyện liên quan đến anh ta, cho nên tôi mới đến tìm anh!”
Kính Thiếu Khanh vốn đã bị sự cố sao chép làm cho rối tung, nay lại xảy ra chuyện như thế này, anh có chút khó chịu: “Đứng yên đó, tôi lập tức qua đón cô.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Mộng Dao đi đi lại lại trong lo lắng chờ đợi. Không biết mất bao lâu trước khi xe của Kính Thiếu Khanh cuối cùng xuất hiện trong tầm nhìn của cô. Cô vội vàng tiến tới, Kính Thiếu Khanh dừng xe lại: “Lên xe. “
Cô không chút do dự mở cửa xe ngồi vào ghế phụ: “Anh có thể liên lạc với Giản Mặc được không? Tôi không có số điện thoại của anh ấy, điện thoại của An Nhã cũng không gọi được. Tôi rất lo lắng!”
Kính Thiếu Khanh có hơi đau đầu, cau mày: “Trước tiên cô nên thắt dây an toàn, tôi sẽ gọi cho Giản Mặc.”
Tay cô có chút run rẫy khi thắt dây an toàn, và cô không thể thắt chặt được. An Nhã không còn người thân, nếu có chuyện gì xảy ra cô sẽ cảm tháy tội lỗi cả đời, nghĩ thế nào chuyện này cũng không khỏi liên can đến cô, nếu không có giải pháp nào khác, cô có thể chỉ đồng ý thừa nhận rằng cô đã sao chép tác phẩm của Giản Mặc.
Thấy cô lo lắng, Kính Thiếu Khanh đích thân giúp cô thắt dây an toàn: “Cô bình tĩnh trước. Trước tiên tôi sẽ xác nhận xem Giản Mặc đang ở đâu. An Nhã nhất định phải ở bên anh ta.
Theo tôi biết, Giản Mặc anh ta là người chu đáo và cẩn thận trong mọi việc., nhưng gan anh ta rất nhỏ, trông không giống hạng người cực đoan. Anh ta chủ yếu chỉ muốn lưu danh tiếng của mình chứ không muốn lấy mạng ai.”
Trần Mộng Dao vẫn còn căng thẳng đến mức ấp a ấp úng: “Nếu… lỡ thì sao? Tức… Tức nước vỡ bờ, xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Thấy cô không thể bình tĩnh, Kính Thiếu Khanh không cố gắng an ủi cô nữa, vì vậy chủ động gọi cho Giản Mặc. Như biết anh trước sẽ gọi điện, điện thoại của Giản Mặc đã tắt máy, Trần Mộng Dao khó chịu khi nghe âm thanh thông báo: “Tôi phải làm sao đây? Hay là bây giờ tôi liên lạc với ký giả nói tôi đã sao chép? Không còn cách nào nữa rồiQ Chẳng qua chỉ là sự nghiệp, tôi không cần cũng được, cùng lắm tôi mở một cửa tiệm kinh doanh đồ ngọt, cũng có thể sống được.”
Kính Thiếu Khanh suy nghĩ một chút nói: “Cô gọi An Nhã lại xem.
Trần Mộng Dao nghe anh và gọi cho An Nhã, lần này điện thoại di động của An Nhã cũng đã tắt. Trong đầu cô hình dung ra vô số tình huống dở khóc dở cười, Giản Mặc là một người đàn ông to lớn, đơn độc với An Nhã, rất có thể An Nhã đã mát đi năng lực tự chủ, với sức trói gà không chặt làm sao đối phó với người đàn ông như Giản Mặc: “Làm sao đây? Hay là tôi thừa nhận mình đã sao chép, mặc kệ đi, cứu người quan trọng! Dù sao nếu làm như thế đối với anh cũng có lợi, coi như là vì anh đi!”
Kính Thiếu Khanh liếc nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm: “Cô đã nghĩ thông thật sự, một khi thừa nhận, sau này cô sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với ngành này nữa, tôi vốn không quan tâm những thứ này. Nếu cô thật sự thừa nhận rằng cô sao chép, chỉ khiến Giản Mặc càng lúc càng phạm sai lầm hơn thôi, bây giờ nhiệm vụ cấp bách là đi báo cảnh sát, để cảnh sát đi điều tra vụ án này.
Trần Mộng Dao im lặng, cắn môi không nói lời nào. Cô tin vào nhận định của Kính Thiếu Khanh và hy vọng rằng Giản Mặc sẽ không làm gì quá nguy hiểm.
Kính Thiếu Khanh lái xe đến đồn cảnh sát để lập hồ sơ và cung cấp bằng chứng phạm tội của Giản Mặc. Tuy nhiên, mọi manh mối chỉ là tin nhắn Giản Mặc gửi cho Trần Mộng Dao bằng điện thoại di động của An Nhã.
Từ đồn cảnh sát bước ra, Trần Mộng Dao bàng hoàng: “Anh nghĩ Giản Mặc làm như thế là có ý đồ gì? Cuối cùng, không chỉ tương lai của anh ấy bị hủy hoại mà còn phải ngồi tù. Anh ta sẽ không kéo người chết thay vào phút cuối, ra tay với An Nhã chứ? Bây giờ tôi thật sự rất lo lắng… “
Kính Thiếu Khanh giơ tay lên nhìn đồng hò: “Bây giờ cũng đã báo cảnh sát rồi, đợi tin tức thôi, cô lo lắng cũng vô ít. Thời gian không còn sớm nữa, Giản Mặc chắc chắn đã biết được địa chỉ của cô từ chỗ An Nhã, cô khoan hãy về đó, một mình không an toàn… hay là qua chỗ của tôi ở tạm một đêm.”
Trần Mộng Dao vô thức từ chối: “Không… không được, Giản Mặc nhất định sẽ không tự chui đầu vào rọ, tôi về nhà có lẽ an toàn hơn, không nên phiền anh nữa!”
/986
|