Cây dù trên tay Mục Đình Sâm che cho mẹ con hai người, quần áo của mình lại bị ướt, sau khi Trần Hàm phát hiện liền nhắc nhở: “Ôn Ngôn, cũng nên đi rồi, hình như mưa càng ngày càng lớn, quần áo của Đình Sâm ướt cả rồi.”
Ôn Ngôn nhìn Mục Đình Sâm một chút: “Vậy đi thôi.”
Trần Hàm tự lái xe đến, trở lại trước xe, Ôn Ngôn đột nhiên dừng bước chân lại: “Nếu mẹ có thời gian, vào nhà ăn một bữa cơm, nhìn cháu ngoại.”
Mắt Trần Hàm đỏ lên, khó khăn nói ra một chữ: “Được……!” Bà biết, cuối cùng Ôn Ngôn đã tha thứ cho mình, thừa nhận người mẹ này.
Trên đường về, Ôn Ngôn nhìn Mục Đình Sâm hỏi: “Anh lạnh không? Quần áo đều ướt mát rồi.”
Mục Đình Sâm cười lắc đầu: “Không lạnh, không sao. Em trưởng thành rồi.”
Cô cũng cười theo: “Lần trước anh nói với em loại lời naỳ…
Giống như không phải là manh mối gì tốt… “
Anh từ chối cho ý kiến, hồi ức liên quan tới cô quá nhiều, tràn đầy chiếm cứ trong đầu anh, anh cũng không nhớ nổi lần trước nói lời này là lúc nào, có lẽ là còn là thời điểm chưa đem cô chiếm thành của mình, cho nên mới để cô “khắc sâu ấn tượng”
như thê.
Hải Thành.
Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao còn có An Nhã đã tới đã sớm dự định xong tạm thời dàn xếp khách sạn, An Nhã đã sớm muốn một mình ở một phòng, bởi vì cảm cúm sợ lây cho Trần Mộng Dao, cho nên là ba người một gian.
Kính Thiếu Khanh không có nhiệt tình như lúc đầu, vốn dĩ là nghĩ tới thế giới hai người, thúc đẩy một chút tình cảm, không nghĩ tới nửa đường lại có thêm cái ‘bóng đèn, khẳng định anh cái gì đều không làm được, chỉ có thể thành thành thật thật nói chuyện làm ăn, như là đi công tác.
Sau khi thu xếp xong, anh liền đi bận bịu ký hợp đồng, Trần Mộng Dao và An Nhã chưa quen thuốc với Hải Thành, chỉ có thể tùy tiện dạo chơi ở phụ cận.
Chờ Kính Thiếu Khanh làm xong, đã là hơn ba giờ chiều, Trần Mộng Dao và An Nhã cũng đi dạo mệt mỏi, nằm ở khách sạn, nói cái gì cũng không muốn ra khỏi cửa, đến cơm tối đều là gọi thức ăn ngoài.
Theo màn đêm kéo xuống, trong lòng Kính Thiếu Khanh càng phát ra phiền muộn, vốn là tới đây ký hợp đồng chính là thứ yếu, hiện tại anh đến cơ hội ở riêng với Trần Mộng Dao không có! Anh mở bình rượu vang, gửi tin nhắn cho Trần Mộng Dao: “Tới uống một ly, một mình em đến.”
Bởi vì gian phòng cách xa nhau không xa, Trần Mộng Dao liền trực tiếp mặc áo ngủ qua đó, cả người buồn bã ïu xìu, ban ngày mang giày cao gót đi đường quá nhiều, chân còn đau đến muốn mạng: “Đêm hôm khuya khoắt còn gọi em đến uống, em hoài nghỉ anh có động cơ bắt chính…….
Kính Thiếu Khanh rót cho cô một chén rượu: “Coi như biết anh động cơ bất chính, không phải em cũng đến đây như thế sao?
Còn mặc áo ngủ…… Coi như là anh không ý nghĩ gì, thế này cũng để để cho người ởi ta nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.”
Trần Mộng Dao cùng anh cụng ly một cái: “Ày, nói thật giống như em đang câu dẫn anh vậy, chẳng qua là em cảm thấy gian phòng cách gần như thế, chúng ta lại quen như vậy, không cần thay quần áo cầu kỳ, uống xong em còn có thể lập tức trở lại ngả đầu đi ngủ, làm gì phiền toái như vậy? Đi làm mệt mỏi, ra chơi cũng mệt mỏi, chân em đều sưng lên rồi, đau chết được, lúc đi đường cảm giác như chân đang đi trên lưỡi dao vậy.”
Kính Thiếu Khanh đầy cô ngồi xuống mép giường: “Anh bóp chân cho em là được chứ? Ai bảo em mang giày cao gót dạo phó? Giày cao gót đi nhiều không tốt.” Nói rồi, anh đặt chân cô lên chân mình, cẩn thận xoa bóp, thủ pháp kia là tương đương thành thạo.
Trần Mộng Dao dù bận vẫn ung dung nhìn anh: “Trước kia sao em không có phát hiện anh còn có tài lẻ này? Chúng ta cùng một chỗ lâu như vậy, vậy mà anh còn không cho em biết!
Không phải em muốn mang giày cao gót, mà người con trai quanh em đều cao lớn như vậy, nếu là không đi giày cao gót, em liền quá thấp, giống như cây gậy trúc đứng bên cạnh một bí đỏ vậy, có thể không đi sao? Anh và Mục Đình Sâm, còn có Lâm Táp, có ai thấp đâu?”
Kính Thiếu Khanh bị cô chọc cười: “Ha ha…… em thật sự là……
Có như thế hình dung chính mình sao? Em không chê là được rồi, em quản người khác nhìn làm gì? Ôn Ngôn người ta cũng không có cao hơn em bao nhiêu, thời điểm ở cùng Đình Sâm cũng đi giày bệt mà? Em nhìn Đình Sâm, anh ta có dám nói một câu ghét bỏ nào đâu?”
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.”
Trần Mộng Dao nao nao, cảm giác trên chân để nàng không có rảnh đi suy nghĩ: “Không muốn……
Sớm biết cô sẽ quả quyết cự tuyệt, Kính Thiếu Khanh tay thuận đưa chân của cô đi lên, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Vậy chúng ta bây giờ tính là gì?”
Trần Mộng Dao đáp đến vô tâm vô phế: “Nhân tình……? Theo anh cảm thấy tính là gì…… V ỐC Anh đừng động chân em, ngứa! Muốn bóp chân thì bóp hẳn hoi.”
Kính Thiếu Khanh có chút buồn bực: “Thà làm nhân tình cũng không muốn làm bạn gái chính thức của anh? Đầu óc em có vấn đề à?”
Thấy sắc mặt anh không giống nói đùa, Trần Mộng Dao ánh mắt né tránh, muốn đem chân từ trong lòng bàn tay anh rút ra, lại bị anh một mực cầm lấy: “Đầu óc anh mới có vấn đề…… Anh buông ra, em muốn trở về đi ngủ.”
Tay Kính Thiếu Khanh thoáng dùng sức kéo một cái, cô liền mắt trọng tâm mà ngã xuống giường, anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Đến cùng em muốn thế nào? Chúng ta không thể yên ổn ở bên nhau sao? Em đang tra tắn anh, cũng là tra tấn bản thân?
Cuối cùng là em cùng ai không được?! Tốt xấu gì em cũng phải cho anh một đáp án, hoặc là để cho anh triệt để hết hi vọng, hoặc là trở về bên cạnh anh……!”
Cô sợ, sợ cho ra trả lời chắc chắn cuối cùng. Cô sợ có mấy lời một khi nói ra miệng liền không còn đường lùi, đã không muốn từ biến mắt trong thế giới của anh, lại không có cách nào cùng một chỗ, là cô quá tham lam sao?
Sự trầm mặc của cô đốt hết kiên nhẫn sau cùng của Kính Thiếu Khanh: “Trong lòng em cuối cùng nghĩ như thế nào? Chỉ cần em nói chúng ta tuyệt đối không thể nào, anh sẽ tuyệt đối không đến tìm em nữa, anh thề. Nếu em thật sự không muốn dây dưa nữa, anh sẽ buông tha em.”
Cô muốn nói dừng ở đây, muốn cầm ra dũng khí lúc trước chia tay, nhưng lời đến khóe miệng chính là nói không nên lời, cô biết thế này không được, thế nhưng không có cách nào lại thoải mái.
Thời điểm giằng co không xong, điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông, cô giống như là bắt được sợi rơm cứu mạng vậy, cô bối rối từ trong áo lấy ra điện thoại, nhấn nút trả lời, sau đó biểu hiện như không có chuyện gì, người gọi đến là Ôn Ngôn: “Dao Dao, cậu ở chỗ nào vậy? Cuối tuần cậu có rảnh không? Ngày mai muốn cùng đi ra dạo phố không?”
Ôn Ngôn nhìn Mục Đình Sâm một chút: “Vậy đi thôi.”
Trần Hàm tự lái xe đến, trở lại trước xe, Ôn Ngôn đột nhiên dừng bước chân lại: “Nếu mẹ có thời gian, vào nhà ăn một bữa cơm, nhìn cháu ngoại.”
Mắt Trần Hàm đỏ lên, khó khăn nói ra một chữ: “Được……!” Bà biết, cuối cùng Ôn Ngôn đã tha thứ cho mình, thừa nhận người mẹ này.
Trên đường về, Ôn Ngôn nhìn Mục Đình Sâm hỏi: “Anh lạnh không? Quần áo đều ướt mát rồi.”
Mục Đình Sâm cười lắc đầu: “Không lạnh, không sao. Em trưởng thành rồi.”
Cô cũng cười theo: “Lần trước anh nói với em loại lời naỳ…
Giống như không phải là manh mối gì tốt… “
Anh từ chối cho ý kiến, hồi ức liên quan tới cô quá nhiều, tràn đầy chiếm cứ trong đầu anh, anh cũng không nhớ nổi lần trước nói lời này là lúc nào, có lẽ là còn là thời điểm chưa đem cô chiếm thành của mình, cho nên mới để cô “khắc sâu ấn tượng”
như thê.
Hải Thành.
Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao còn có An Nhã đã tới đã sớm dự định xong tạm thời dàn xếp khách sạn, An Nhã đã sớm muốn một mình ở một phòng, bởi vì cảm cúm sợ lây cho Trần Mộng Dao, cho nên là ba người một gian.
Kính Thiếu Khanh không có nhiệt tình như lúc đầu, vốn dĩ là nghĩ tới thế giới hai người, thúc đẩy một chút tình cảm, không nghĩ tới nửa đường lại có thêm cái ‘bóng đèn, khẳng định anh cái gì đều không làm được, chỉ có thể thành thành thật thật nói chuyện làm ăn, như là đi công tác.
Sau khi thu xếp xong, anh liền đi bận bịu ký hợp đồng, Trần Mộng Dao và An Nhã chưa quen thuốc với Hải Thành, chỉ có thể tùy tiện dạo chơi ở phụ cận.
Chờ Kính Thiếu Khanh làm xong, đã là hơn ba giờ chiều, Trần Mộng Dao và An Nhã cũng đi dạo mệt mỏi, nằm ở khách sạn, nói cái gì cũng không muốn ra khỏi cửa, đến cơm tối đều là gọi thức ăn ngoài.
Theo màn đêm kéo xuống, trong lòng Kính Thiếu Khanh càng phát ra phiền muộn, vốn là tới đây ký hợp đồng chính là thứ yếu, hiện tại anh đến cơ hội ở riêng với Trần Mộng Dao không có! Anh mở bình rượu vang, gửi tin nhắn cho Trần Mộng Dao: “Tới uống một ly, một mình em đến.”
Bởi vì gian phòng cách xa nhau không xa, Trần Mộng Dao liền trực tiếp mặc áo ngủ qua đó, cả người buồn bã ïu xìu, ban ngày mang giày cao gót đi đường quá nhiều, chân còn đau đến muốn mạng: “Đêm hôm khuya khoắt còn gọi em đến uống, em hoài nghỉ anh có động cơ bắt chính…….
Kính Thiếu Khanh rót cho cô một chén rượu: “Coi như biết anh động cơ bất chính, không phải em cũng đến đây như thế sao?
Còn mặc áo ngủ…… Coi như là anh không ý nghĩ gì, thế này cũng để để cho người ởi ta nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.”
Trần Mộng Dao cùng anh cụng ly một cái: “Ày, nói thật giống như em đang câu dẫn anh vậy, chẳng qua là em cảm thấy gian phòng cách gần như thế, chúng ta lại quen như vậy, không cần thay quần áo cầu kỳ, uống xong em còn có thể lập tức trở lại ngả đầu đi ngủ, làm gì phiền toái như vậy? Đi làm mệt mỏi, ra chơi cũng mệt mỏi, chân em đều sưng lên rồi, đau chết được, lúc đi đường cảm giác như chân đang đi trên lưỡi dao vậy.”
Kính Thiếu Khanh đầy cô ngồi xuống mép giường: “Anh bóp chân cho em là được chứ? Ai bảo em mang giày cao gót dạo phó? Giày cao gót đi nhiều không tốt.” Nói rồi, anh đặt chân cô lên chân mình, cẩn thận xoa bóp, thủ pháp kia là tương đương thành thạo.
Trần Mộng Dao dù bận vẫn ung dung nhìn anh: “Trước kia sao em không có phát hiện anh còn có tài lẻ này? Chúng ta cùng một chỗ lâu như vậy, vậy mà anh còn không cho em biết!
Không phải em muốn mang giày cao gót, mà người con trai quanh em đều cao lớn như vậy, nếu là không đi giày cao gót, em liền quá thấp, giống như cây gậy trúc đứng bên cạnh một bí đỏ vậy, có thể không đi sao? Anh và Mục Đình Sâm, còn có Lâm Táp, có ai thấp đâu?”
Kính Thiếu Khanh bị cô chọc cười: “Ha ha…… em thật sự là……
Có như thế hình dung chính mình sao? Em không chê là được rồi, em quản người khác nhìn làm gì? Ôn Ngôn người ta cũng không có cao hơn em bao nhiêu, thời điểm ở cùng Đình Sâm cũng đi giày bệt mà? Em nhìn Đình Sâm, anh ta có dám nói một câu ghét bỏ nào đâu?”
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.”
Trần Mộng Dao nao nao, cảm giác trên chân để nàng không có rảnh đi suy nghĩ: “Không muốn……
Sớm biết cô sẽ quả quyết cự tuyệt, Kính Thiếu Khanh tay thuận đưa chân của cô đi lên, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Vậy chúng ta bây giờ tính là gì?”
Trần Mộng Dao đáp đến vô tâm vô phế: “Nhân tình……? Theo anh cảm thấy tính là gì…… V ỐC Anh đừng động chân em, ngứa! Muốn bóp chân thì bóp hẳn hoi.”
Kính Thiếu Khanh có chút buồn bực: “Thà làm nhân tình cũng không muốn làm bạn gái chính thức của anh? Đầu óc em có vấn đề à?”
Thấy sắc mặt anh không giống nói đùa, Trần Mộng Dao ánh mắt né tránh, muốn đem chân từ trong lòng bàn tay anh rút ra, lại bị anh một mực cầm lấy: “Đầu óc anh mới có vấn đề…… Anh buông ra, em muốn trở về đi ngủ.”
Tay Kính Thiếu Khanh thoáng dùng sức kéo một cái, cô liền mắt trọng tâm mà ngã xuống giường, anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Đến cùng em muốn thế nào? Chúng ta không thể yên ổn ở bên nhau sao? Em đang tra tắn anh, cũng là tra tấn bản thân?
Cuối cùng là em cùng ai không được?! Tốt xấu gì em cũng phải cho anh một đáp án, hoặc là để cho anh triệt để hết hi vọng, hoặc là trở về bên cạnh anh……!”
Cô sợ, sợ cho ra trả lời chắc chắn cuối cùng. Cô sợ có mấy lời một khi nói ra miệng liền không còn đường lùi, đã không muốn từ biến mắt trong thế giới của anh, lại không có cách nào cùng một chỗ, là cô quá tham lam sao?
Sự trầm mặc của cô đốt hết kiên nhẫn sau cùng của Kính Thiếu Khanh: “Trong lòng em cuối cùng nghĩ như thế nào? Chỉ cần em nói chúng ta tuyệt đối không thể nào, anh sẽ tuyệt đối không đến tìm em nữa, anh thề. Nếu em thật sự không muốn dây dưa nữa, anh sẽ buông tha em.”
Cô muốn nói dừng ở đây, muốn cầm ra dũng khí lúc trước chia tay, nhưng lời đến khóe miệng chính là nói không nên lời, cô biết thế này không được, thế nhưng không có cách nào lại thoải mái.
Thời điểm giằng co không xong, điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông, cô giống như là bắt được sợi rơm cứu mạng vậy, cô bối rối từ trong áo lấy ra điện thoại, nhấn nút trả lời, sau đó biểu hiện như không có chuyện gì, người gọi đến là Ôn Ngôn: “Dao Dao, cậu ở chỗ nào vậy? Cuối tuần cậu có rảnh không? Ngày mai muốn cùng đi ra dạo phố không?”
/986
|