Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 609: Chúng Ta Nói Chuyện Một Chút

/986


Sắc mặt của Mục Đình Sâm biến đổi: “Chuyện này… em không thể vơ đũa cả nắm được. Việc gì cũng có chuyện ngoài ý muốn, đàn ông không phải ai cũng giống nhau…”

Khóe môi của Ôn Ngôn giật giật: “Em không phải hỏi anh cái này! Thật sự anh muốn nhìn anh em tốt của anh chịu chết à?

Em đang hỏi anh có cảm thấy chuyện này còn ẩn khuất gì không, có khi nào đã xảy ra hiểu lầm nào đó. Nếu vậy thì Dao Dao và Kính Thiếu Khanh vẫn còn cơ hội quay lại với nhaul”

Mục Đình Sâm thầm thở phào: “Vậy thì phải xem tình hình lúc đó như thế nào. Theo anh biết thì phần lớn đàn ông sau khi uống quá nhiều rượu sẽ không thể làm chuyện kia. Như em nói thì Trần Mộng Dao nhìn thấy Kính Thiếu Khanh đã say tí bỉ rồi nên anh vô cùng nghi ngờ giữa hai người họ chưa từng phát sinh quan hệ. Mà cho dù có phát sinh rồi thì Kính Thiếu Khanh vẫn còn ý thức được, nếu đã còn ý thức thì cậu ấy sẽ không thể nào làm vậy với An Nhã đâu đúng không? Chúng ta không phải người trong cuộc nên cần phải hỏi thử Thiếu Khanh. Anh sẽ giúp em hỏi cậu ấy.”

Ôn Ngôn hừ nhẹ: “Tại sao lại là giúp em chứ? Anh không quan tâm chuyện của bạn thân sao? Kính Thiếu Khanh theo đuổi Dao Dao cực khổ như vậy mà giờ lại xảy ra chuyện như vầy, em cảm thấy chuyện này không phải là chủ ý của anh ấy. Anh cứ hỏi đi, anh đừng nói là em hỏi mà cứ nói chuyện bình thường là được. Nhưng mà… em muốn nghe cùng, anh cứ mở loa ngoài và em sẽ không nói gì hết.”

Rõ ràng Mục Đình Sâm đang có chút do dự: “Em khẳng định là em muốn nghe chứ? Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông bọn anh có thể có vài chỗ không phù hợp, hay là em đừng nghe nữa, lát sau anh sẽ thuật lại với em là được chứ gì?”

Cô kiên quyết: “Không, em phải nghe! Em muốn nghe được sự thật cuối cùng, em không muốn bị anh lừa đâu!”

Mục Đình Sâm hết cách với cô nên chỉ còn nước ở trước mặt cô gọi điện cho Kính Thiếu Khanh và bật loa ngoài như cô đã nói. Điện thoại vừa kết nói liền truyền đến giọng nói mệt mỏi của Kính Thiếu Khanh: “A lô? Đình Sâm… có chuyện gì?”

Mục Đình Sâm hỏi thẳng: “Cậu sao vậy? Tại sao cậu và An Nhã lại dính vào nhau vậy?”

Kính Thiếu Khanh dừng lại một chút mới trả lời: “Cái gì mà tôi và An Nhã dính vào nhau? Cậu tưởng tôi muốn thế à? Tôi vừa tỉnh dậy đã có người nằm ở kế bên, nói với tôi là tôi chuyện gì cũng đã làm rồi, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì có được không hả? Dù sao thì tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì, mà cho dù có xảy ra thật thì cũng là cô ta tự nguyện dâng lên tận cửa, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

“Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy cô ta không đơn thuần như thế.

Cô ta năm lần bảy lượt một mình đến nhà tìm tôi vào buổi tối mà không để Trần Mộng Dao biết, là người bình thường đủ biết được cô ta muốn gì nhưng tôi muốn chừa mặt mũi cho cô ta nên mới không đuổi người. Đúng lúc đêm trước tôi không được vui, cô ta đến uống rượu cùng tôi. Lúc đó tôi chỉ nghĩ chỉ là uống rượu thôi, ai mà ngờ sẽ xảy ra chuyện cơ chứ? Tôi thật không dám tưởng tượng bản thân tôi lại chủ động làm ra loại chuyện đó. Chỉ có ông trời và An Nhã mới biết được chuyện đó xảy ra như thế nào.”

Mục Đình Sâm đã bắt được mắu chốt của vấn đề: “Vậy là cậu chắc chắn, hai người đã làm qua?”

Kính Thiếu Khanh có chút nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cũng không dám tin… nhưng trên giường có vết máu. Cô ta lại là lần đầu tiên nên lần này tôi cũng không dám khẳng định… đến giờ tôi vẫn không dám đi tìm Trần Mộng Dao, cứ để như vậy đi…”

Đột nhiên Tiểu Đoàn Tử bập bẹ hai tiếng, Kính Thiếu Khanh im lặng mát hai giây, rồi hỏi: “Ôn Ngôn đang ở bên cạnh cậu đúng không? Lúc nãy là tiếng động gì?”

Mục Đình Sâm nhìn nhìn Ôn Ngôn, vẻ mặt không biết phải làm sao: “Không phải… tôi đang bề con.”

Kính Thiếu Khanh thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Được rồi, chuyện này tôi sẽ tự giải quyết, nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”

Điện thoại vừa bị ngắt thì Ôn Ngôn liền chau mày: “Thật ra…

nếu như không xảy ra chuyện này thì tối qua Trần Mộng Dao đã tái hợp với Kính Thiếu Khanh rồi. Kiếp này của Dao Dao quá nhiều thăng trầm rồi, sao ông trời không thể để cậu ấy được thuận lợi thế?”

Mục Đình Sâm vỗ vỗ vai cô: “Nếu anh là Trần Mộng Dao thì anh sẽ không để An Nhã đạt được mục đích đâu. Nếu là cô ấy thì anh càng phải ở ở cùng Kính Thiếu Khanh, sống thật tốt cho cô ta xem để cô ta biết được việc mình làm không đáng một xu, chỉ có cô ta là người chịu thiệt.”

Ôn Ngôn cũng muốn như vậy, thế nhưng với tính tình của Trần Mộng Dao thì sẽ không thể làm được điều này. Chuyện này sẽ trở thành nỗi ám ảnh khác của cậu ấy nữa. Cô để lại Tiểu Đoàn Tử cho Mục Đình Sâm: “Anh bề con, em đi gọi điện cho Dao Đạo.

Mục Đình Sâm trừng mắt nhìn đứa bé trong tay, khẽ giọng trêu chọc: “Thấy chưa? Mẹ không cần con nữa nên quẳng con cho bồ rồi. Đi tắm với bố nào.”

Ôn Ngôn còn chưa đi được bao xa đã quay lại đánh lên lưng anh một cái: “Có ai lại chọc ghẹo con cái giống anh sao? Đợi đó, đợi em gọi xong điện thoại thì anh mới được đi tắm.”

Ôn Ngôn gọi cho Trần Mộng Dao là muốn truyền đạt lại thái độ của Kính Thiếu Khanh và muốn nhấn mạnh việc Kính Thiếu Khanh không hề chủ động trong chuyện này. Cô muốn nhìn thấy Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh có thể tiền gần nhau một bước, đừng tiếp tục tình trạng đường ai nấy đi nữa.

Trần Mộng Dao nghe Ôn Ngôn tường thuật lại, cười khổ: “Không cần biết chuyện như thế nào thì có thể xem như chưa từng xảy ra sao? Mình còn tiếp tục ở cạnh anh ấy thì sẽ luôn nghĩ đến chuyện An Nhã đã làm, trong lòng mình rất khó chịu.

Nó như một cái gai ngăn cách mình và anh ấy vậy, không thể nhỗ bỏ được khiến cả hai đau đớn từng phút từng giây. Có thể cậu cảm thấy mình không có tư cách tính toán loại chuyện này với anh vì mình từng trải qua nhiều chuyện dơ bản hơn thế.

Nhưng mà đó là trước khi quen biết anh ấy, lúc đó không giống như vậy… sau này ở bên anh rồi sau đó chia tay anh thì mình không còn quan hệ với người đàn ông khác nữa. Mà chuyện vừa xảy ra đang ở ngay trước mắt, quá nổi bật khiến mình không tài nào bỏ qua…”

Ôn Ngôn vô thức nghẹn ngào: “Không phải đâu… Dao Dao, cậu một chút cũng không dơ bản, cậu đừng nghĩ vậy. Chỉ là mình không muốn nhìn thấy cậu gặp phải chuyện không công bằng. Kính Thiếu Khanh không thể nào phát triển quan hệ với An Nhã, nhưng nếu cậu chấm hết với anh ấy thì chắc chắn An Nhã sẽ rất vui mừng, không phải sao? Những gì cô ta không thể có được thì người khác cũng không thể có được, nếu cậu cứ như vậy thì chẳng phải mắc bẫy cô ta rồi sao? Dao Dao, cậu rõ ràng biết cô ta cố tình làm vậy mà, cậu suy nghĩ lại xem.

Trần Mộng Dao im lặng, sau cùng chỉ nói: “Mình sẽ nghĩ thật kỹ. Mình không sao, đừng lo lắng cho mình.”

Cúp máy xong, trong lồng ngực của Ôn Ngôn cứ có một cơn giận không thể xua đi. Cô phải đi tìm An Nhã, hỏi xem rốt cuộc có xảy ra chuyện đó không, hỏi xem vì sao cô ta lại làm vậy! Cô luôn tưởng là mình và Trần Mộng Dao đối xử rất tốt với An Nhã, cảm thấy An Nhã đáng thương nên mới nâng đỡ cô nhưng không ngờ lại dẫn đến tình huống này.

Vừa nghĩ thế cô liền chủ động tiến hành, cho đến khi Mục Đình Sâm đang bế con trên tay nghe thấy tiếng động cơ xe rồi khởi Mục trạch mới trợn tròn mắt: “Chết thật! Mẹ con bỏ đi rồi, lại quăng con cho bố nữa rồi. Bố đoán là mẹ con lại đi gây phiền phức rồi…”

Sau khi đến dưới lầu của nơi An Nhã đang thuê, Lâm quản gia nhận được tin nhắn căn dặn từ Mục Được Sâm nên đi theo Ôn Ngôn lên lầu. Vừa đầy cửa ra thì người đầu tiên An Nhã nhìn thấy là Ôn Ngôn, cô còn dẫn theo cả Lâm quản gia. Đáy mắt cô ta thoáng qua một tia sợ hãi: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”

Ôn Ngôn đi thẳng vào nhà rồi ngồi xuống ghé sô pha: “Cô ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút.”

/986

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status