Ôn Ngôn thở dài: “Bỏ đi, cứ coi như không biết là được, giải quyết như thế nào là chuyện của Kính Thiếu Thanh.”
“Về An Nhã, sau này đừng có dính líu gì đến cô ta nữa, dù kết quả thế nào thì cũng là do cô ta tự chuốc lấy, không liên quan gì đến chúng ta.”
Giọng điệu của Trần Mộng Dao mang theo một chút tang thương: “Ừ, không sao đâu, mình không còn nghĩ ngợi gì nữa, mẹ của Kính Thiếu Khanh gọi cho mình, ngày mai mình sẽ đi báo cáo tại chỉ nhánh ở Nam Thành, đi xa một chút, mắt không thấy tim không đau, An Nhã không dám tìm cậu đâu, cho dù có tìm cậu, cậu cũng đừng để ý tới cô ta.”
“Bây giờ mình cảm thấy tất cả những lời vô nghĩa cô ta nói như cô ta không thể phá thai vì thể chất xáu đều là dùng để lừa người, rõ ràng cô ta luôn khoẻ như bò! Mình kiệt sức lắm rồi, mình đi ngủ trước đây.”
“Chờ khi nào mình ổn định ở đó rồi sẽ gọi về cho cậu, cuối tuần mình về chơi với cậu nhé.”
Cúp điện thoại, nhìn dáng vẻ tâm sự nặng nề của Ôn Ngôn, Mục Đình Sâm không nhịn không được mà hỏi: “Em sao vậy?
Em không ăn gì cả.”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Bỏ đi, nghĩ đến lại càng thấy phiền lòng, em không muốn ăn nữa, hôm nay anh giữ con nhỏ cả ngày rồi, tối lại dỗ dành tiếp đi, như vậy mới gọi là có đầu có cuối, em đi ngủ trước đây.”
Mục Đình Sâm giơ cổ tay lên nhìn kim đồng hồ trên đồng hò, hôm nay cô đi ngủ sớm như vậy, có lẽ là do đã ở bên ngoài cả một ngày nên cũng mệt, hoặc là do phiền lòng quá nhiều chuyện, nghĩ đến mấy ngày nay cô ăn không ngon ngủ không yên vì Tiêu Đoàn Tử, anh cũng để cô đi.
Vào ban đêm, Tiểu Đoàn Tử lại bắt đầu chế độ khóc lóc, tựa như một cỗ máy chuyển động vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Mục Đình Sâm đành phải từ bỏ ý định để Tiểu Đoàn Tử tiếp tục “ngủ độc lập”, chỉ khi ngủ với Ôn Ngôn, cậu chàng nhỏ bé này mới chịu nín khóc.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Trần Mộng Dao đã khởi hành.
Đến chỉ nhánh Nam Thành tìm khách sạn, giải quyết xong xuôi hết thì đã mười giờ sáng, vốn dĩ cô muốn báo cáo công ty theo giờ làm việc, để có thể để lại ấn tượng tốt cho đồng nghiệp trong công ty, tuy nhiên lộ trình không cho phép, đã đến đây rồi thì cô cũng không có lý do gì để nhàn rỗi, thu dọn đồ đạc đi thẳng đến công ty.
Mặc dù chỉ nhánh này không phong cách như trụ sở chính của Kính gia, nhưng nó cũng không tệ lắm, nằm trong tòa nhà văn phòng cao nhất ở Nam Thành.
Sau khi tìm được tên của bản thân ở phòng nhân sự, giám đốc nhân sự đích thân đưa cô đến phòng giám đốc, giám đốc là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, mọi người trong công ty đều gọi cô ấy là Amy.
Có lẽ là vì lý do nghề nghiệp, toàn thân cô ấy toát lên một phong cách thời thượng, tóc ngắn chấm tai nhuộm màu đỏ tía, đôi bông tai dạng nhẫn khoa trương không hề có vẻ “đột ngột”
dưới bộ đồ chuyên nghiệp màu đen, đôi giày cao gót trên chân là mẫu mới nhất của một thương hiệu lớn trong mùa hè năm nay, vẻ mặt nghiêm nghị, trông không dễ chọc, đây là ấn tượng đầu tiên của Trần Mộng Dao.
Sau khi giám đốc nhân sự rời đi, Amy đánh giá Trần Mộng Dao từ trên xuống dưới một phen: “Không ngờ cô lại báo cáo vào giờ này, chậm lát nữa là có thể đi ăn cơm trưa rồi.”
Trần Mộng Dao có chút xấu hỗ: “Thật sự là hơi xa… Trời còn chưa sáng tôi đã lái xe tới đây, xin lỗi, yên tâm, sau này tôi sẽ không đến muộn nữa.”
thì cô cũng không có lý do gì để nhàn rỗi, thu dọn đồ đạc đi thẳng đến công ty.
Mặc dù chỉ nhánh này không phong cách như trụ sở chính của Kính gia, nhưng nó cũng không tệ lắm, nằm trong tòa nhà văn phòng cao nhất ở Nam Thành.
Sau khi tìm được tên của bản thân ở phòng nhân sự, giám đốc nhân sự đích thân đưa cô đến phòng giám đốc, giám đốc là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, mọi người trong công ty đều gọi cô ấy là Amy.
Có lẽ là vì lý do nghề nghiệp, toàn thân cô ấy toát lên một phong cách thời thượng, tóc ngắn chấm tai nhuộm màu đỏ tía, đôi bông tai dạng nhẫn khoa trương không hề có vẻ “đột ngột”
dưới bộ đồ chuyên nghiệp màu đen, đôi giày cao gót trên chân là mẫu mới nhất của một thương hiệu lớn trong mùa hè năm nay, vẻ mặt nghiêm nghị, trông không dễ chọc, đây là ấn tượng đầu tiên của Trần Mộng Dao. Xem thêm .
Sau khi giám đốc nhân sự rời đi, Amy đánh giá Trần Mộng Dao từ trên xuống dưới một phen: “Không ngờ cô lại báo cáo vào giờ này, chậm lát nữa là có thể đi ăn cơm trưa rồi.”
Trần Mộng Dao có chút xấu hỗ: “Thật sự là hơi xa… Trời còn chưa sáng tôi đã lái xe tới đây, xin lỗi, yên tâm, sau này tôi sẽ không đến muộn nữa.”
Vả lại còn là cùng một văn phòng với Amy?
Văn phòng làm việc của cô nằm ngay đối diện với bàn làm việc của Amy, cơ sở vật chất và mọi thứ đều giống nhau, đãi ngộ dành cho chủ quản cao như vậy sao?
Dường như nhìn ra sự nghỉ hoặc của cô, Amy tiếp tục nói: “Cô đến đây không phải làm chủ quản, cô làm phó giám đốc, tôi biết cô không có kinh nghiệm, tôi sẽ nâng đỡ cô, làm giáo viên cho cô, Hạ tổng đã bàn giao với tôi rất rõ ràng rồi.”
Phó giám đốc?
Còn chủ quản đã nói thì sao?
Trần Mộng Dao có chút hoảng hốt, nếu Kính Thiếu Khanh biết cô làm phó giám đốc chỉ nhánh của nhà anh thì anh sẽ phát điên luôn mất?
Cô tự biết mình không có thực lực như vậy, bây giờ coi ra là do Hạ Lam đã an bài, sợ cô không đến nên mới nói chỉ là chủ quản, thực tế lại chính là phó giám đốc.
Nhập gia tùy tục, chưa kể cô Amy này trông rất lợi hại, có Amy nâng đỡ, cô chắc là có thể chậm rãi làm được việc.
Chỉ là… lời chế giễu trước đó, thật sự không phải là Amy sợ cô “chiếm lấy ngai vàng” nên mới như vậy chứ?
Cô đột nhiên bay sang làm phó giám đốc, Amy chắc là cảm thấy khủng hoảng lắm nhỉ?
Đi cửa sau thật là đáng xấu hỗ… Cô có nặn ra một nụ cười nói cảm ơn, bước đến văn phòng ngồi xuống, trong lòng có chút không tự tin: “Amy… À không, giám đốc, công ty chỉ nhánh này, Kính Thiếu Khanh có thường xuyên đến không?”
Amy liếc nhìn cô: “Không, trụ sở bận rộn như vậy, làm sao Kính tổng có thể thường xuyên tới đây? Nếu chuyện gì cũng bắt anh ấy đến làm, vậy những người cầm lương như chúng ta là ăn không ngồi rồi sao?”
Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Ngày đầu tiên, cô không làm gì cả, ngồi ngắn người ở bàn làm việc, ngoài ra thì cũng chỉ đi vòng quanh công ty, Amy cũng không có ý định để cô làm việc.
Tan làm trở về khách sạn, cô nằm trên giường gọi cho Hạ Lam: “Bác gái, đã nói là làm chủ quản, sao dì lại để cháu làm phó giám đốc chứ? Chút năng lực này của cháu, dì cũng không phải là không biết… cháu cảm thấy vẫn là thôi đi?”
Hạ Lam rất yên tâm với cô: “Ôi, yên tâm, có Amy nâng đỡ cháu, sợ cái gì chứ? Cháu chỉ cần cố gắng làm việc là được rồi, những việc khác cứ giao cho người khác, mỗi tháng an tâm nhận lương, như vậy không phải rất tốt sao? Lương của cháu bằng với Amy, dì đủ tốt với cháu chưa? Đừng suy nghĩ nhiều nữa, làm việc ổn định bên đó đi.”
Đôi khi Trần Mộng Dao cảm thấy Hạ Lam còn tốt hơn cả Giang Linh mẹ ruột của cô, chính vì điều này cô mới cảm thấy băn khoăn: “Cảm ơn bác gái…”
Hạ Lam im lặng hai giây, chuyển hướng đối thoại: “Dao Dao, dì biết chuyện giữa An Nhã và Thiếu Khanh rồi, loại phụ nữ này không thể bước vào cửa của Kính gia dì, cho dù dì có đồng ý, Thiếu Khanh cũng không thể đồng ý.”
“Gặp phải loại chuyện này, trong lòng cháu chỉ e là cảm thấy khó chịu nhất, An Nhã kia, vô thân vô cố, trông cậy vào cháu và Ôn Ngôn mà đến Đề Đô, cuối cùng lại nhìn chằm chằm người đàn ông của bạn mình, đây là chuyện gì chứ? Miếng thịt trong bụng cô ta, dì sẽ không để cô ta sinh ra.”
“Về An Nhã, sau này đừng có dính líu gì đến cô ta nữa, dù kết quả thế nào thì cũng là do cô ta tự chuốc lấy, không liên quan gì đến chúng ta.”
Giọng điệu của Trần Mộng Dao mang theo một chút tang thương: “Ừ, không sao đâu, mình không còn nghĩ ngợi gì nữa, mẹ của Kính Thiếu Khanh gọi cho mình, ngày mai mình sẽ đi báo cáo tại chỉ nhánh ở Nam Thành, đi xa một chút, mắt không thấy tim không đau, An Nhã không dám tìm cậu đâu, cho dù có tìm cậu, cậu cũng đừng để ý tới cô ta.”
“Bây giờ mình cảm thấy tất cả những lời vô nghĩa cô ta nói như cô ta không thể phá thai vì thể chất xáu đều là dùng để lừa người, rõ ràng cô ta luôn khoẻ như bò! Mình kiệt sức lắm rồi, mình đi ngủ trước đây.”
“Chờ khi nào mình ổn định ở đó rồi sẽ gọi về cho cậu, cuối tuần mình về chơi với cậu nhé.”
Cúp điện thoại, nhìn dáng vẻ tâm sự nặng nề của Ôn Ngôn, Mục Đình Sâm không nhịn không được mà hỏi: “Em sao vậy?
Em không ăn gì cả.”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Bỏ đi, nghĩ đến lại càng thấy phiền lòng, em không muốn ăn nữa, hôm nay anh giữ con nhỏ cả ngày rồi, tối lại dỗ dành tiếp đi, như vậy mới gọi là có đầu có cuối, em đi ngủ trước đây.”
Mục Đình Sâm giơ cổ tay lên nhìn kim đồng hồ trên đồng hò, hôm nay cô đi ngủ sớm như vậy, có lẽ là do đã ở bên ngoài cả một ngày nên cũng mệt, hoặc là do phiền lòng quá nhiều chuyện, nghĩ đến mấy ngày nay cô ăn không ngon ngủ không yên vì Tiêu Đoàn Tử, anh cũng để cô đi.
Vào ban đêm, Tiểu Đoàn Tử lại bắt đầu chế độ khóc lóc, tựa như một cỗ máy chuyển động vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Mục Đình Sâm đành phải từ bỏ ý định để Tiểu Đoàn Tử tiếp tục “ngủ độc lập”, chỉ khi ngủ với Ôn Ngôn, cậu chàng nhỏ bé này mới chịu nín khóc.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Trần Mộng Dao đã khởi hành.
Đến chỉ nhánh Nam Thành tìm khách sạn, giải quyết xong xuôi hết thì đã mười giờ sáng, vốn dĩ cô muốn báo cáo công ty theo giờ làm việc, để có thể để lại ấn tượng tốt cho đồng nghiệp trong công ty, tuy nhiên lộ trình không cho phép, đã đến đây rồi thì cô cũng không có lý do gì để nhàn rỗi, thu dọn đồ đạc đi thẳng đến công ty.
Mặc dù chỉ nhánh này không phong cách như trụ sở chính của Kính gia, nhưng nó cũng không tệ lắm, nằm trong tòa nhà văn phòng cao nhất ở Nam Thành.
Sau khi tìm được tên của bản thân ở phòng nhân sự, giám đốc nhân sự đích thân đưa cô đến phòng giám đốc, giám đốc là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, mọi người trong công ty đều gọi cô ấy là Amy.
Có lẽ là vì lý do nghề nghiệp, toàn thân cô ấy toát lên một phong cách thời thượng, tóc ngắn chấm tai nhuộm màu đỏ tía, đôi bông tai dạng nhẫn khoa trương không hề có vẻ “đột ngột”
dưới bộ đồ chuyên nghiệp màu đen, đôi giày cao gót trên chân là mẫu mới nhất của một thương hiệu lớn trong mùa hè năm nay, vẻ mặt nghiêm nghị, trông không dễ chọc, đây là ấn tượng đầu tiên của Trần Mộng Dao.
Sau khi giám đốc nhân sự rời đi, Amy đánh giá Trần Mộng Dao từ trên xuống dưới một phen: “Không ngờ cô lại báo cáo vào giờ này, chậm lát nữa là có thể đi ăn cơm trưa rồi.”
Trần Mộng Dao có chút xấu hỗ: “Thật sự là hơi xa… Trời còn chưa sáng tôi đã lái xe tới đây, xin lỗi, yên tâm, sau này tôi sẽ không đến muộn nữa.”
thì cô cũng không có lý do gì để nhàn rỗi, thu dọn đồ đạc đi thẳng đến công ty.
Mặc dù chỉ nhánh này không phong cách như trụ sở chính của Kính gia, nhưng nó cũng không tệ lắm, nằm trong tòa nhà văn phòng cao nhất ở Nam Thành.
Sau khi tìm được tên của bản thân ở phòng nhân sự, giám đốc nhân sự đích thân đưa cô đến phòng giám đốc, giám đốc là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, mọi người trong công ty đều gọi cô ấy là Amy.
Có lẽ là vì lý do nghề nghiệp, toàn thân cô ấy toát lên một phong cách thời thượng, tóc ngắn chấm tai nhuộm màu đỏ tía, đôi bông tai dạng nhẫn khoa trương không hề có vẻ “đột ngột”
dưới bộ đồ chuyên nghiệp màu đen, đôi giày cao gót trên chân là mẫu mới nhất của một thương hiệu lớn trong mùa hè năm nay, vẻ mặt nghiêm nghị, trông không dễ chọc, đây là ấn tượng đầu tiên của Trần Mộng Dao. Xem thêm .
Sau khi giám đốc nhân sự rời đi, Amy đánh giá Trần Mộng Dao từ trên xuống dưới một phen: “Không ngờ cô lại báo cáo vào giờ này, chậm lát nữa là có thể đi ăn cơm trưa rồi.”
Trần Mộng Dao có chút xấu hỗ: “Thật sự là hơi xa… Trời còn chưa sáng tôi đã lái xe tới đây, xin lỗi, yên tâm, sau này tôi sẽ không đến muộn nữa.”
Vả lại còn là cùng một văn phòng với Amy?
Văn phòng làm việc của cô nằm ngay đối diện với bàn làm việc của Amy, cơ sở vật chất và mọi thứ đều giống nhau, đãi ngộ dành cho chủ quản cao như vậy sao?
Dường như nhìn ra sự nghỉ hoặc của cô, Amy tiếp tục nói: “Cô đến đây không phải làm chủ quản, cô làm phó giám đốc, tôi biết cô không có kinh nghiệm, tôi sẽ nâng đỡ cô, làm giáo viên cho cô, Hạ tổng đã bàn giao với tôi rất rõ ràng rồi.”
Phó giám đốc?
Còn chủ quản đã nói thì sao?
Trần Mộng Dao có chút hoảng hốt, nếu Kính Thiếu Khanh biết cô làm phó giám đốc chỉ nhánh của nhà anh thì anh sẽ phát điên luôn mất?
Cô tự biết mình không có thực lực như vậy, bây giờ coi ra là do Hạ Lam đã an bài, sợ cô không đến nên mới nói chỉ là chủ quản, thực tế lại chính là phó giám đốc.
Nhập gia tùy tục, chưa kể cô Amy này trông rất lợi hại, có Amy nâng đỡ, cô chắc là có thể chậm rãi làm được việc.
Chỉ là… lời chế giễu trước đó, thật sự không phải là Amy sợ cô “chiếm lấy ngai vàng” nên mới như vậy chứ?
Cô đột nhiên bay sang làm phó giám đốc, Amy chắc là cảm thấy khủng hoảng lắm nhỉ?
Đi cửa sau thật là đáng xấu hỗ… Cô có nặn ra một nụ cười nói cảm ơn, bước đến văn phòng ngồi xuống, trong lòng có chút không tự tin: “Amy… À không, giám đốc, công ty chỉ nhánh này, Kính Thiếu Khanh có thường xuyên đến không?”
Amy liếc nhìn cô: “Không, trụ sở bận rộn như vậy, làm sao Kính tổng có thể thường xuyên tới đây? Nếu chuyện gì cũng bắt anh ấy đến làm, vậy những người cầm lương như chúng ta là ăn không ngồi rồi sao?”
Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Ngày đầu tiên, cô không làm gì cả, ngồi ngắn người ở bàn làm việc, ngoài ra thì cũng chỉ đi vòng quanh công ty, Amy cũng không có ý định để cô làm việc.
Tan làm trở về khách sạn, cô nằm trên giường gọi cho Hạ Lam: “Bác gái, đã nói là làm chủ quản, sao dì lại để cháu làm phó giám đốc chứ? Chút năng lực này của cháu, dì cũng không phải là không biết… cháu cảm thấy vẫn là thôi đi?”
Hạ Lam rất yên tâm với cô: “Ôi, yên tâm, có Amy nâng đỡ cháu, sợ cái gì chứ? Cháu chỉ cần cố gắng làm việc là được rồi, những việc khác cứ giao cho người khác, mỗi tháng an tâm nhận lương, như vậy không phải rất tốt sao? Lương của cháu bằng với Amy, dì đủ tốt với cháu chưa? Đừng suy nghĩ nhiều nữa, làm việc ổn định bên đó đi.”
Đôi khi Trần Mộng Dao cảm thấy Hạ Lam còn tốt hơn cả Giang Linh mẹ ruột của cô, chính vì điều này cô mới cảm thấy băn khoăn: “Cảm ơn bác gái…”
Hạ Lam im lặng hai giây, chuyển hướng đối thoại: “Dao Dao, dì biết chuyện giữa An Nhã và Thiếu Khanh rồi, loại phụ nữ này không thể bước vào cửa của Kính gia dì, cho dù dì có đồng ý, Thiếu Khanh cũng không thể đồng ý.”
“Gặp phải loại chuyện này, trong lòng cháu chỉ e là cảm thấy khó chịu nhất, An Nhã kia, vô thân vô cố, trông cậy vào cháu và Ôn Ngôn mà đến Đề Đô, cuối cùng lại nhìn chằm chằm người đàn ông của bạn mình, đây là chuyện gì chứ? Miếng thịt trong bụng cô ta, dì sẽ không để cô ta sinh ra.”
/986
|