Má Lưu dừng lại một chút, nói: “Con có thể gọi cho cậu ấy hỏi xem cậu ấy có về hay ăn tối với con không. Vợ chồng mà nên tiếp xúc nhiều hơn, không thể cứ lạnh nhạt thế này. Má biết con kết hôn là có lý do… Nhưng với tính tình của thiếu gia, má nói lời không nên nói nhé, nếu cậu ấy không màng đến chuyện quá khứ mà vẫn cưới con, chứng tỏ cậu ấy thích con, con không thể cứ vô tâm như vậy, biết rõ tính cậu ấy rồi mà sao con lại không chiều theo? Chỉ cần hai người có thể sống hòa thuận với nhau, thì việc ai cúi đầu có to tát gì đâu?”
Ôn Ngôn cảm giác như mình đang nghe được lời nói vô lý nhất: “Má Lưu, má đang đùa à? Anh ấy thích con sao? Lúc con vào Mục trạch thì mới tám tuổi mà thôi, khi đó anh ấy đã mười tám tuổi rồi, e rằng cũng đã có bạn gái, mà lúc đó con vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao anh ta có thể thích con? Chúng con kết hôn vì sự việc ba năm trước kia… mà cuộc hôn nhân này cũng chỉ vì các mối quan
hệ của anh ấy mà thôi, má đừng đặt hai chữ tình
cảm vào trong đó. Anh ấy không ly hôn, ngoại trừ việc anh ấy không muốn bị chỉ trích, thì hẳn là… hẳn là không muốn buông tha con, anh ấy thà rằng lãng phí một đời để trả thù con, anh ấy hận con
nhiều như vậy, sao có thể là thích được?”
Trọng tâm câu chuyện dời đến đây, má Lưu cũng không lo sợ nữa, bà nói hết lòng mình: “Con vẫn luôn nghĩ như vậy sao? Nều như thiếu gia thật sự dùng cả đời để báo thù cho con thế thì cậu ấy đang hành hạ con hay là đang hành hạ chính mình? Nếu cậu ấy chỉ hận con cũng sẽ không thèm liếc mắt đến con rồi, có thẻ… có thể lưu tình
với con sao?”
Lời má Lưu tương đối uyễn chuyển, nhưng Ôn Ngôn biết rõ bà đang ám chỉ điều gì, vài năm trước Mục Đình Sâm đã có những hành động thân mật với cô, điểm này không thể phủ nhận, nhưng cô
vẫn luôn nghi ngờ về nó.
Nhưng nghĩ đến ánh mắt căm ghét và kinh tởm của anh đối với cô năm xưa, cô vẫn loại trừ những
khả năng phi lý đó: “Má Lưu, má đừng nói nữa, tự
trong lòng con rõ, nếu một người thích con, làm sao con không cảm nhận được chứ? Thứ con cảm
nhận được chỉ là nỗi căm hận của anh ấy mà thôi.”
Má Lưu thở dài không nói gì.
Có lẽ là ban ngày quá mệt mỏi, buổi tối Ôn Ngôn đi ngủ khá sớm, lại là một đêm loạn mộng, nội dung trong mơ quá nhiều lộn xộn, lúc tỉnh lại cô cũng không nhớ ra cái gì, chỉ cảm thấy trên người
nhớp nháp, mồ hôi túa ra toàn thân.
Bên ngoài trời đã rạng sáng, cô đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, ở trong phòng tắm đóng kín đã lâu nên hít thở có chút không thông, nhưng lần này, cô cảm giác được mình phản ứng còn mạnh hơn lần
trước, thậm chí còn cảm thầy choáng váng.
Lúc cô mở cửa phòng tắm bước ra liền hít thở sâu vài hơi để bớt choáng, sau đó bụng dưới truyền
đến cơn đau đớn làm cô hoảng sợ.
Cô chợt nhớ đến mình đã trễ kinh gần 20 ngày rồi,
đến bây giờ vẫn chưa đến ngày… Có vẻ gần đây
giấc ngủ có vấn đề rất nghiêm trọng, thậm chí
chuyện này còn bị ảnh hưởng theo.
Nghĩ đến cơn đau vừa rồi, cô đỏ mặt có chút không tự nhiên sờ ngực mình, cảm thấy hơi †rướng.
Liên tục tìm việc nửa tháng, cuối cùng cô cũng chịu thua số phận, nếu không phải Mục trạch lo ăn lo uống, cô nghỉ ngờ mình có thể chết đói nơi đầu
đường xó chợ rồi.
Cô chán nản mở trang web bán tranh lúc trước, Ôn Ngôn đột nhiên phát hiện tranh của mình có người mua rồi! Đã hơn nửa tháng kể từ ngày đặt
hàng mà bên kia không hề giục cô giao hàng!
Cô nghỉ mình nhìn lầm, cứ xác nhận đi xác nhận lại mãi mới tiếp thu được sự thật trước mắt, trong lòng cô nhẹ nhõm rất nhiều, tuy rằng không nhiều
nhưng dù sao đây cũng là một khoản thu nhập.
Nhắc đền chuyện tiền nong, lần đó cô đưa hết cho
Trần Mộng Dao, chẳng lưu lại đồng nào cho mình.
Bình thường cô vẫn tiếp tục vào phòng vẽ tranh, khoản thu nhập này cho cô hy vọng, dù sao gì
cũng tốt hơn lúc ở nhà nhàn rỗi.
Nhìn cô liều mạng vẽ tranh như vậy, má Lưu dứt khoát không gọi cô xuống nhà ăn cơm, bà trực tiếp đưa cơm đến phòng tranh của cô. Dù sao thì Mục Đình Sâm thường đi vắng, thỉnh thoảng anh trở về thì cũng cầm một ít đồ rồi rời đi, ai cũng không để
ý đến quy củ.
Khi má Lưu vui vẻ đặt món cá sạo hấp xuống trước mặt Ôn Ngôn, Ôn Ngôn còn chưa nhìn đến con cá kia trông như thế nào đã che miệng chạy
nhanh vào phòng vệ sinh.
Sau một trận nôn khan, chân cô mềm nhữn, vừa đứng lên đã bị vẻ mặt tủi thân của má Lưu dọa giật mình: “Không… Không phải con thấy má nấu dở đâu ạ, nhưng mà tanh quá, con vẫn luôn không
thích mùi tanh mà.”
Má Lưu có chút khó hiểu: “Món cá này má xử lý rất
tốt rồi mà, không hề có mùi tanh. Sao mũi con lại
thính như vậy chứ?”
Ôn Ngôn không biết tại sao cơ thể lại đột nhiên phản ứng mạnh như vậy: “Không sao, con không
ăn cá, má đi làm mấy món rau giúp con nha.”
Má Lưu đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Ngôn Ngôn,
bao lâu rồi con chưa đến ngày?”
Cô suy nghĩ một hồi: “Dạo này con làm việc, nghỉ ngơi không có quy luật nên không đến đúng ngày được, con trễ một tháng rồi, gần đây con thấy có vài phản ứng, chắc là sắp đến rồi ạ. Con muốn dành thời gian đi kiểm tra một chút, uống thuốc, dưỡng mình một chút là không có chuyện gì đâu ạ.
Má Lưu ngập ngừng hỏi: “Có phải con có thai rồi không?”
Sắc mặt Ôn Ngôn thay đổi, lập tức nói: “Không thể.”
Ngoại trừ lần đầu tiên cùng Mục Đình Sâm, phút
cuối cùng anh cũng bắn ra ngoài, chỉ một lần như
vậy, cô nghĩ khả năng không cao.
Thấy cô chắc chắn như vậy, má Lưu có chút lo lắng: “Vậy chắc chắn là có vấn đề, con tranh thủ
nhanh đến bệnh viện khám chút đi.”
Cô tùy tiện đáp lời bà, mấy ngày trước cô còn muốn đến bệnh viện nhưng bây giờ tất cả tiền đều giao cho Trần Mộng Dao rồi, cô lại còn không có
giữ lại tiền đi bệnh viện cho mình.
Tối đến, cô hoàn toàn mất cảm giác thèm ăn, cả buổi chiều đi đi lại lại phòng tranh và nhà vệ sinh, cảm giác buồn nôn dữ dội và bà dì rề rà không đến khiến cô có chút thấp thỏm. Cô thử tra triệu chứng trên điện thoại, kết quả hiện ra dấu hiệu của ung thư giai đoạn đầu, không những không làm cô an tâm mà còn dọa cô sợ chết kiếp, thậm chí cô cảm giác dạ dày mình vẫn cứ luôn không ôn, có
phải cô bị ung thư dạ dày rồi không…
Vốn tưởng rằng Mục Đình Sâm không trở lại nên
má Lưu cũng không đến nhà bếp chuẩn bị bữa ăn,
không ngờ hôm nay anh lại thình lình về đúng
ngay giò cơm.
Theo tiếng gọi “Thiếu gia” của quản gia Lâm, bóng dáng của Mục Đình Sâm bước vào phòng khách, má Lưu vội vàng bước tới, hỏi: “Thiếu gia, cậu có
muốn ăn cơm ở nhà không?”
Mục Đình Sâm nhàn nhạt “ừm” một tiếng, trực tiếp
ngồi xuống ghề sô pha.
Ôn Ngôn nghe thấy động tĩnh ở dưới lầu, cô suy nghĩ một chút, hay là đi xuống nhỉ, cô cần tiền để khám bệnh… cô sợ cứ tiếp tục như vậy cô sẽ tự
dọa chết mình.
Nhìn thấy bóng người đi xuống cầu thang, Mục
Đình Sâm làm ngơ.
Ôn Ngôn đi tới gần anh, nhỏ giọng nói: “Cho tôi
mượn chút tiền.”
Anh không ngắng đầu nhìn cô: “Cần tiền làm gì?”
“Đi khám bệnh.” Cô thành thật trả lời.
“Bệnh gì?” Anh khẽ cau mày, cuối cùng cũng liếc
cô.
“Tôi không khám làm sao tôi biết…” Ôn Ngôn cảm thấy câu hỏi của anh thật vớ vẫn, nhưng không
dám nói ra.
“Triệu chứng.” Mục Đình Sâm có chút mất kiên
nhẫn.
Cô nuốt nước bọt, xấu hỗ không dám nói ra: “Anh
đừng hỏi, tôi có tiền sẽ trả lại cho anh.”
Ôn Ngôn cảm giác như mình đang nghe được lời nói vô lý nhất: “Má Lưu, má đang đùa à? Anh ấy thích con sao? Lúc con vào Mục trạch thì mới tám tuổi mà thôi, khi đó anh ấy đã mười tám tuổi rồi, e rằng cũng đã có bạn gái, mà lúc đó con vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao anh ta có thể thích con? Chúng con kết hôn vì sự việc ba năm trước kia… mà cuộc hôn nhân này cũng chỉ vì các mối quan
hệ của anh ấy mà thôi, má đừng đặt hai chữ tình
cảm vào trong đó. Anh ấy không ly hôn, ngoại trừ việc anh ấy không muốn bị chỉ trích, thì hẳn là… hẳn là không muốn buông tha con, anh ấy thà rằng lãng phí một đời để trả thù con, anh ấy hận con
nhiều như vậy, sao có thể là thích được?”
Trọng tâm câu chuyện dời đến đây, má Lưu cũng không lo sợ nữa, bà nói hết lòng mình: “Con vẫn luôn nghĩ như vậy sao? Nều như thiếu gia thật sự dùng cả đời để báo thù cho con thế thì cậu ấy đang hành hạ con hay là đang hành hạ chính mình? Nếu cậu ấy chỉ hận con cũng sẽ không thèm liếc mắt đến con rồi, có thẻ… có thể lưu tình
với con sao?”
Lời má Lưu tương đối uyễn chuyển, nhưng Ôn Ngôn biết rõ bà đang ám chỉ điều gì, vài năm trước Mục Đình Sâm đã có những hành động thân mật với cô, điểm này không thể phủ nhận, nhưng cô
vẫn luôn nghi ngờ về nó.
Nhưng nghĩ đến ánh mắt căm ghét và kinh tởm của anh đối với cô năm xưa, cô vẫn loại trừ những
khả năng phi lý đó: “Má Lưu, má đừng nói nữa, tự
trong lòng con rõ, nếu một người thích con, làm sao con không cảm nhận được chứ? Thứ con cảm
nhận được chỉ là nỗi căm hận của anh ấy mà thôi.”
Má Lưu thở dài không nói gì.
Có lẽ là ban ngày quá mệt mỏi, buổi tối Ôn Ngôn đi ngủ khá sớm, lại là một đêm loạn mộng, nội dung trong mơ quá nhiều lộn xộn, lúc tỉnh lại cô cũng không nhớ ra cái gì, chỉ cảm thấy trên người
nhớp nháp, mồ hôi túa ra toàn thân.
Bên ngoài trời đã rạng sáng, cô đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, ở trong phòng tắm đóng kín đã lâu nên hít thở có chút không thông, nhưng lần này, cô cảm giác được mình phản ứng còn mạnh hơn lần
trước, thậm chí còn cảm thầy choáng váng.
Lúc cô mở cửa phòng tắm bước ra liền hít thở sâu vài hơi để bớt choáng, sau đó bụng dưới truyền
đến cơn đau đớn làm cô hoảng sợ.
Cô chợt nhớ đến mình đã trễ kinh gần 20 ngày rồi,
đến bây giờ vẫn chưa đến ngày… Có vẻ gần đây
giấc ngủ có vấn đề rất nghiêm trọng, thậm chí
chuyện này còn bị ảnh hưởng theo.
Nghĩ đến cơn đau vừa rồi, cô đỏ mặt có chút không tự nhiên sờ ngực mình, cảm thấy hơi †rướng.
Liên tục tìm việc nửa tháng, cuối cùng cô cũng chịu thua số phận, nếu không phải Mục trạch lo ăn lo uống, cô nghỉ ngờ mình có thể chết đói nơi đầu
đường xó chợ rồi.
Cô chán nản mở trang web bán tranh lúc trước, Ôn Ngôn đột nhiên phát hiện tranh của mình có người mua rồi! Đã hơn nửa tháng kể từ ngày đặt
hàng mà bên kia không hề giục cô giao hàng!
Cô nghỉ mình nhìn lầm, cứ xác nhận đi xác nhận lại mãi mới tiếp thu được sự thật trước mắt, trong lòng cô nhẹ nhõm rất nhiều, tuy rằng không nhiều
nhưng dù sao đây cũng là một khoản thu nhập.
Nhắc đền chuyện tiền nong, lần đó cô đưa hết cho
Trần Mộng Dao, chẳng lưu lại đồng nào cho mình.
Bình thường cô vẫn tiếp tục vào phòng vẽ tranh, khoản thu nhập này cho cô hy vọng, dù sao gì
cũng tốt hơn lúc ở nhà nhàn rỗi.
Nhìn cô liều mạng vẽ tranh như vậy, má Lưu dứt khoát không gọi cô xuống nhà ăn cơm, bà trực tiếp đưa cơm đến phòng tranh của cô. Dù sao thì Mục Đình Sâm thường đi vắng, thỉnh thoảng anh trở về thì cũng cầm một ít đồ rồi rời đi, ai cũng không để
ý đến quy củ.
Khi má Lưu vui vẻ đặt món cá sạo hấp xuống trước mặt Ôn Ngôn, Ôn Ngôn còn chưa nhìn đến con cá kia trông như thế nào đã che miệng chạy
nhanh vào phòng vệ sinh.
Sau một trận nôn khan, chân cô mềm nhữn, vừa đứng lên đã bị vẻ mặt tủi thân của má Lưu dọa giật mình: “Không… Không phải con thấy má nấu dở đâu ạ, nhưng mà tanh quá, con vẫn luôn không
thích mùi tanh mà.”
Má Lưu có chút khó hiểu: “Món cá này má xử lý rất
tốt rồi mà, không hề có mùi tanh. Sao mũi con lại
thính như vậy chứ?”
Ôn Ngôn không biết tại sao cơ thể lại đột nhiên phản ứng mạnh như vậy: “Không sao, con không
ăn cá, má đi làm mấy món rau giúp con nha.”
Má Lưu đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Ngôn Ngôn,
bao lâu rồi con chưa đến ngày?”
Cô suy nghĩ một hồi: “Dạo này con làm việc, nghỉ ngơi không có quy luật nên không đến đúng ngày được, con trễ một tháng rồi, gần đây con thấy có vài phản ứng, chắc là sắp đến rồi ạ. Con muốn dành thời gian đi kiểm tra một chút, uống thuốc, dưỡng mình một chút là không có chuyện gì đâu ạ.
Má Lưu ngập ngừng hỏi: “Có phải con có thai rồi không?”
Sắc mặt Ôn Ngôn thay đổi, lập tức nói: “Không thể.”
Ngoại trừ lần đầu tiên cùng Mục Đình Sâm, phút
cuối cùng anh cũng bắn ra ngoài, chỉ một lần như
vậy, cô nghĩ khả năng không cao.
Thấy cô chắc chắn như vậy, má Lưu có chút lo lắng: “Vậy chắc chắn là có vấn đề, con tranh thủ
nhanh đến bệnh viện khám chút đi.”
Cô tùy tiện đáp lời bà, mấy ngày trước cô còn muốn đến bệnh viện nhưng bây giờ tất cả tiền đều giao cho Trần Mộng Dao rồi, cô lại còn không có
giữ lại tiền đi bệnh viện cho mình.
Tối đến, cô hoàn toàn mất cảm giác thèm ăn, cả buổi chiều đi đi lại lại phòng tranh và nhà vệ sinh, cảm giác buồn nôn dữ dội và bà dì rề rà không đến khiến cô có chút thấp thỏm. Cô thử tra triệu chứng trên điện thoại, kết quả hiện ra dấu hiệu của ung thư giai đoạn đầu, không những không làm cô an tâm mà còn dọa cô sợ chết kiếp, thậm chí cô cảm giác dạ dày mình vẫn cứ luôn không ôn, có
phải cô bị ung thư dạ dày rồi không…
Vốn tưởng rằng Mục Đình Sâm không trở lại nên
má Lưu cũng không đến nhà bếp chuẩn bị bữa ăn,
không ngờ hôm nay anh lại thình lình về đúng
ngay giò cơm.
Theo tiếng gọi “Thiếu gia” của quản gia Lâm, bóng dáng của Mục Đình Sâm bước vào phòng khách, má Lưu vội vàng bước tới, hỏi: “Thiếu gia, cậu có
muốn ăn cơm ở nhà không?”
Mục Đình Sâm nhàn nhạt “ừm” một tiếng, trực tiếp
ngồi xuống ghề sô pha.
Ôn Ngôn nghe thấy động tĩnh ở dưới lầu, cô suy nghĩ một chút, hay là đi xuống nhỉ, cô cần tiền để khám bệnh… cô sợ cứ tiếp tục như vậy cô sẽ tự
dọa chết mình.
Nhìn thấy bóng người đi xuống cầu thang, Mục
Đình Sâm làm ngơ.
Ôn Ngôn đi tới gần anh, nhỏ giọng nói: “Cho tôi
mượn chút tiền.”
Anh không ngắng đầu nhìn cô: “Cần tiền làm gì?”
“Đi khám bệnh.” Cô thành thật trả lời.
“Bệnh gì?” Anh khẽ cau mày, cuối cùng cũng liếc
cô.
“Tôi không khám làm sao tôi biết…” Ôn Ngôn cảm thấy câu hỏi của anh thật vớ vẫn, nhưng không
dám nói ra.
“Triệu chứng.” Mục Đình Sâm có chút mất kiên
nhẫn.
Cô nuốt nước bọt, xấu hỗ không dám nói ra: “Anh
đừng hỏi, tôi có tiền sẽ trả lại cho anh.”
/986
|