Nước mắt dâng tràn đầy hốc mắt, Trần Mộng Dao kiên cường sống chết không rơi lệ: “Ừm… Tôi nhìn ra được, xem ra Sa Sa cũng giống như tôi, chỉ là bước đệm của anh mà thôi. Tôi không nên tức giận, tôi nên thông cảm cho cô ấy. Ánh mắt anh quá lạnh, rét căm như gió Đông, trước giờ vẫn y hệt như vậy, chỉ có tôi là mơ tưởng. Không cần trả tiền đâu, đó là số tiền tôi can tâm tình nguyện tiêu cho anh, không có đạo lý lấy về, cảm ơn anh đã dạy tôi một bài học nhớ đời, cảm ơn anh đã mang đến cơn đau long trời lở đất cho tôi, tàn nhẫn đến
mức khiến tôi không khỏi buồn nôn!”
Nói xong cô quay lưng bỏ đi, nước mắt cố nén
cuối cùng cũng rơi xuống.
Khi Triển Trì bước ra từ phòng tắm cô đã hiểu, anh chẳng để ý đến cơ thể ướt sủng của cô trước mà chỉ quan tâm đến bí mật trong điện thoại, gom đủ
thất vọng rồi, cô sẽ không lừa mình dối người nữa.
Cô thát thần quay về nhà trọ, khu dân cư cũ kĩ chỉ
có năm tầng không có quản lý, một tầng chừng mấy hộ, đủ loại hạng người, thường xuyên có người say rượu quát mắng khiến người sợ hãi,
hành lang cũng tối đen như mực.
Trần Mộng Dao đứng ở cửa để điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi mới tìm chìa khóa, đột nhiên, ánh mắt cô rơi vào trên ỗ khóa cửa, khóa cửa lúc cô chuyển đến đã được đổi mới, nhưng bây giờ lại có vài vết xước trên đó, hơn nữa còn có dấu vết làm
hỏng!
Cô lo lắng đến mức lòng bàn tay đồ đầy mồ hôi, cô tìm được nửa cây gậy sắt trong góc tường, run rẫy mở cửa ra nhanh chóng bật đèn lên, trong mắt cô là một đống hỗn độn, căn trọ ngăn nắp ban đầu biến thành lộn xộn, mẹ cô Giang Linh đã bát tỉnh trên đất.
“Mẹ! Mẹ, mẹ sao vậy?!” Cô lao tới nâng Giang Linh lên, khóc òa lên như một đứa trẻ. Hàng loạt đả kích khiến cô không thể giả vờ mạnh mẽ được
nữa.
Môi Giang Linh tái nhợt, không chút phản ứng nào, cuối cùng cô hoảng hồn lấy điện thoại di động ra
gọi cho Ôn Ngôn.
Khi nhận được điện thoại, Ôn Ngôn vừa mới ngủ:
“Alo? Dao Dao à, có chuyện gì vậy?”
Trần Mộng Dao vừa khóc vừa hét lên: “Nhà mình bị cướp rồi, mẹ mình không biết xảy ra chuyện gì, mình không thể gọi bà ấy dậy… Mình không biết phải làm gì bây giờ… Tiểu Ngôn, cậu giúp mình
một chút, giúp mình một chút…”
Ôn Ngôn giật mình vội vàng đứng dậy rời giường, bởi vì động tác quá mạnh nên bụng cô lại nhói lên khiến cô phải nhíu mày, một lát sau mới trở lại bình thường: “Dao Dao… Đầu tiên cậu bình tĩnh lại… gửi địa chỉ cho mình, mình sẽ mang một ít vệ sĩ qua đấy, không sao… không sao đâu, trước tiên
phải bảo vệ an toàn cho mình, biết chưa?”
Trần Mộng Dao chưa bao giờ giống như những cô
gái bình thường tay chân luống cuống khóc lóc
kêu cứu, trừ khi sự việc nghiêm trọng đến mức, vì hiểu điều đó nên Ôn Ngôn sốt ruột không thôi, chịu đựng cơn đau dưới bụng, cô xuống lầu gọi quản gia Lâm cùng hai vệ sĩ chạy đến nơi ở của Trần
Mộng Dao.
Nước mắt của Ôn Ngôn suýt rơi khi thấy khu dân cư cũ kĩ, sau khi Trần Mộng Dao dọn ra ngoài cô chưa từng đến đây, cô không ngờ được đó lại là
một nơi như vậy.
Nơi này vô cùng hỗn loạn, đủ mọi người tụ tập về
đây nên cũng không dễ quản lý. Khi lên lầu, Trần Mộng Dao đã khóc rồi tinh rối mù.
Ôn Ngôn giúp cô báo cảnh sát đưa Giang Linh đến bệnh viện, may mắn thay bà ấy ngất xỉu vì quá sợ,
cũng không có gì lo ngại.
Trần Mộng Dao ôm Ôn Ngôn ở hành lang bệnh viện khóc suốt hai tiếng đồng hồ, nói hết thảy đau đớn trong lòng ra, Ôn Ngôn chia sẻ nỗi bi thương
với cô, nhưng cơn đau ở bụng dưới hành hạ cô,
cô lại không cách nào phản ứng được, thậm chí đến nói vài câu an ủi cũng không nói nên lời, mồ hôi từng giọt từng giọt lớn lăn dài xuống gò má cô,
tầm mắt trước mắt dần nhòe đi.
Thấy sắc mặt cô xấu đi, quản gia Lâm hỏi: “Phu
nhân, cô không thoải mái ở đâu à?”
Ôn Ngôn ôm chặt bụng dưới nhẫn nại: “Không… không sao… mấy người về trước đi, tôi sẽ ở cùng Dao Dao, nếu Mục Đình Sâm tìm tôi thì cứ nói sự
thật là được.”
Quản lý Lâm đáp lời rồi cùng vệ sĩ rời khỏi bệnh viện, Ôn Ngôn nhịn không được mà gục xuống
ghế: “Dao Dao… Mình đau bụng…”
Trần Mộng Dao lau nước mắt, lớn tiếng gọi bác sĩ, bác sĩ khám sơ bộ cho Ôn Ngôn rồi kết luận: “Động thai rồi, tốt nhát cô nên nằm trên giường dưỡng thai ít nhất một tuần sau mới có thể xem
khám tiếp được, sức khỏe của cô quá kém.”
Trần Mộng Dao sửng sốt: “Cậu có thai? Con của
ai?!” Ôn Ngôn bát đắc dĩ: “Cậu nghĩ sao?”
Trần Mộng Dao yếu ớt nói: “Chẳng lẽ là… của Thẩm Giới?”
Ôn Ngôn phiền muộn đến cực điểm: “Dao Dao, loại chuyện đó mình làm không được, đứa trẻ là của Mục Đình Sâm. Cậu giữ bí mật chuyện này giúp mình, Mục Đình Sâm không biết đâu.”
“Cái gì? Anh ta không biết? Tại sao cậu không nói với anh ta? Nói cho anh ta biết để còn có gắng đối xử tốt với cậu một chút, cậu phải nhân cơ hội tranh thủ vì mình chứ, đừng như mình, nỗ lực xong cũng thành công dã tràng, nuôi không một tên sói mắt trắng!” Trần Mộng Dao không quên bát bình giận dữ cho bản thân mình.
“Mình chưa từng nỗ lực vì điều gì cả, với Mục Đình Sâm… Mình cũng chưa từng bỏ công gì, là mình nợ anh ta. Mình không muốn tranh thủ với tất
cả mọi thứ của anh ta, Dao Dao cậu không hiểu,
khi cậu nợ một người, nợ đến bao lâu cũng không còn rõ nữa, thực sự là sẽ ép bản thân đến không thở được.” Lời nói Ôn Ngôn chứa quá nhiều ẩn ý, Trần Mộng Dao nghe không hiểu, câu chuyện
cũng bỏ ngỏ ở đây.
Sáng sớm Giang Linh cuối cùng cũng thức dậy, Ôn Ngôn muốn tìm chỗ ở mới cho bọn họ, nhưng trong tay không có tiền, cô bỗng tháy tiếc khi trả lại tắm thẻ tối hôm qua cho Mục Đình Sâm. Cô lại hồi hận, vì sao cứ luôn xảy ra chuyện? Cô càng không
muốn mắc nợ anh thì lại nợ lại càng thêm nhiều.
Xảy ra chuyện như vậy, bản thân Trần Mộng Dao cũng cảm thấy mình không thể sống ở nơi đó được nữa: “Đừng lo Ngôn Ngôn, mình vẫn còn một số tiền trong tay, tạm thời vẫn đủ đề thuê nhà, không sống được trong thành phố thì sống ở ngoại thành, cậu đừng nặng lòng quá. Mình đi tìm công việc, như vậy với mẹ con mình đủ sống rồi, vẫn
còn có thể tiết kiệm trả nợ được.” Ôn Ngôn gật đầu, nghĩ thầm cách giúp đỡ cô ấy.
Đón taxi trở về, cô xin Lâm Táp nghỉ một ngày, cô không định nằm dưỡng thai một tuần rồi kiểm tra
lại, chỉ cần nghỉ một ngày là đủ.
Khi bước vào cửa, Ôn Ngôn nhìn thoáng qua lối vào có hai đôi giày nữ, một đen, một màu đỏ thẫm, cao chừng mười phân, cô không thích kiểu dáng
này, cho nên… có phụ nữ khác đền nhà…
Má Lưu vẻ mặt đau khổ tiến lên đón cô, nói nhỏ: “Là người nhà họ Khương, đến tìm thiếu gia, thiếu
gia đang ở nhà.”
Ôn Ngôn gật đầu, đổi giày đi thẳng lên lầu, vừa đi tới cầu thang liền bị Trần Hàm ngăn lại: “Ôn
Ngôn.”
Cô dừng lại, sắc mặt không đổi quay lại nhìn Trần Hàm, Trần Hàn bỗng luống cuống, lúc này trên người Ôn Ngôn lại toát ra mấy phần khí chát khó tiếp cận giống như Mục Đình Sâm.
Khương Nghiên Nghiên ngoan ngoãn gọi: “Chị ơi,
tối hôm qua chị đi đâu vậy? Lúc về thầy chúng em
sao chị không chào?”
Ôn Ngôn lạnh lùng nói: “Nên chào hỏi như thế
nào? Chào mẹ và em gái sao?”
mức khiến tôi không khỏi buồn nôn!”
Nói xong cô quay lưng bỏ đi, nước mắt cố nén
cuối cùng cũng rơi xuống.
Khi Triển Trì bước ra từ phòng tắm cô đã hiểu, anh chẳng để ý đến cơ thể ướt sủng của cô trước mà chỉ quan tâm đến bí mật trong điện thoại, gom đủ
thất vọng rồi, cô sẽ không lừa mình dối người nữa.
Cô thát thần quay về nhà trọ, khu dân cư cũ kĩ chỉ
có năm tầng không có quản lý, một tầng chừng mấy hộ, đủ loại hạng người, thường xuyên có người say rượu quát mắng khiến người sợ hãi,
hành lang cũng tối đen như mực.
Trần Mộng Dao đứng ở cửa để điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi mới tìm chìa khóa, đột nhiên, ánh mắt cô rơi vào trên ỗ khóa cửa, khóa cửa lúc cô chuyển đến đã được đổi mới, nhưng bây giờ lại có vài vết xước trên đó, hơn nữa còn có dấu vết làm
hỏng!
Cô lo lắng đến mức lòng bàn tay đồ đầy mồ hôi, cô tìm được nửa cây gậy sắt trong góc tường, run rẫy mở cửa ra nhanh chóng bật đèn lên, trong mắt cô là một đống hỗn độn, căn trọ ngăn nắp ban đầu biến thành lộn xộn, mẹ cô Giang Linh đã bát tỉnh trên đất.
“Mẹ! Mẹ, mẹ sao vậy?!” Cô lao tới nâng Giang Linh lên, khóc òa lên như một đứa trẻ. Hàng loạt đả kích khiến cô không thể giả vờ mạnh mẽ được
nữa.
Môi Giang Linh tái nhợt, không chút phản ứng nào, cuối cùng cô hoảng hồn lấy điện thoại di động ra
gọi cho Ôn Ngôn.
Khi nhận được điện thoại, Ôn Ngôn vừa mới ngủ:
“Alo? Dao Dao à, có chuyện gì vậy?”
Trần Mộng Dao vừa khóc vừa hét lên: “Nhà mình bị cướp rồi, mẹ mình không biết xảy ra chuyện gì, mình không thể gọi bà ấy dậy… Mình không biết phải làm gì bây giờ… Tiểu Ngôn, cậu giúp mình
một chút, giúp mình một chút…”
Ôn Ngôn giật mình vội vàng đứng dậy rời giường, bởi vì động tác quá mạnh nên bụng cô lại nhói lên khiến cô phải nhíu mày, một lát sau mới trở lại bình thường: “Dao Dao… Đầu tiên cậu bình tĩnh lại… gửi địa chỉ cho mình, mình sẽ mang một ít vệ sĩ qua đấy, không sao… không sao đâu, trước tiên
phải bảo vệ an toàn cho mình, biết chưa?”
Trần Mộng Dao chưa bao giờ giống như những cô
gái bình thường tay chân luống cuống khóc lóc
kêu cứu, trừ khi sự việc nghiêm trọng đến mức, vì hiểu điều đó nên Ôn Ngôn sốt ruột không thôi, chịu đựng cơn đau dưới bụng, cô xuống lầu gọi quản gia Lâm cùng hai vệ sĩ chạy đến nơi ở của Trần
Mộng Dao.
Nước mắt của Ôn Ngôn suýt rơi khi thấy khu dân cư cũ kĩ, sau khi Trần Mộng Dao dọn ra ngoài cô chưa từng đến đây, cô không ngờ được đó lại là
một nơi như vậy.
Nơi này vô cùng hỗn loạn, đủ mọi người tụ tập về
đây nên cũng không dễ quản lý. Khi lên lầu, Trần Mộng Dao đã khóc rồi tinh rối mù.
Ôn Ngôn giúp cô báo cảnh sát đưa Giang Linh đến bệnh viện, may mắn thay bà ấy ngất xỉu vì quá sợ,
cũng không có gì lo ngại.
Trần Mộng Dao ôm Ôn Ngôn ở hành lang bệnh viện khóc suốt hai tiếng đồng hồ, nói hết thảy đau đớn trong lòng ra, Ôn Ngôn chia sẻ nỗi bi thương
với cô, nhưng cơn đau ở bụng dưới hành hạ cô,
cô lại không cách nào phản ứng được, thậm chí đến nói vài câu an ủi cũng không nói nên lời, mồ hôi từng giọt từng giọt lớn lăn dài xuống gò má cô,
tầm mắt trước mắt dần nhòe đi.
Thấy sắc mặt cô xấu đi, quản gia Lâm hỏi: “Phu
nhân, cô không thoải mái ở đâu à?”
Ôn Ngôn ôm chặt bụng dưới nhẫn nại: “Không… không sao… mấy người về trước đi, tôi sẽ ở cùng Dao Dao, nếu Mục Đình Sâm tìm tôi thì cứ nói sự
thật là được.”
Quản lý Lâm đáp lời rồi cùng vệ sĩ rời khỏi bệnh viện, Ôn Ngôn nhịn không được mà gục xuống
ghế: “Dao Dao… Mình đau bụng…”
Trần Mộng Dao lau nước mắt, lớn tiếng gọi bác sĩ, bác sĩ khám sơ bộ cho Ôn Ngôn rồi kết luận: “Động thai rồi, tốt nhát cô nên nằm trên giường dưỡng thai ít nhất một tuần sau mới có thể xem
khám tiếp được, sức khỏe của cô quá kém.”
Trần Mộng Dao sửng sốt: “Cậu có thai? Con của
ai?!” Ôn Ngôn bát đắc dĩ: “Cậu nghĩ sao?”
Trần Mộng Dao yếu ớt nói: “Chẳng lẽ là… của Thẩm Giới?”
Ôn Ngôn phiền muộn đến cực điểm: “Dao Dao, loại chuyện đó mình làm không được, đứa trẻ là của Mục Đình Sâm. Cậu giữ bí mật chuyện này giúp mình, Mục Đình Sâm không biết đâu.”
“Cái gì? Anh ta không biết? Tại sao cậu không nói với anh ta? Nói cho anh ta biết để còn có gắng đối xử tốt với cậu một chút, cậu phải nhân cơ hội tranh thủ vì mình chứ, đừng như mình, nỗ lực xong cũng thành công dã tràng, nuôi không một tên sói mắt trắng!” Trần Mộng Dao không quên bát bình giận dữ cho bản thân mình.
“Mình chưa từng nỗ lực vì điều gì cả, với Mục Đình Sâm… Mình cũng chưa từng bỏ công gì, là mình nợ anh ta. Mình không muốn tranh thủ với tất
cả mọi thứ của anh ta, Dao Dao cậu không hiểu,
khi cậu nợ một người, nợ đến bao lâu cũng không còn rõ nữa, thực sự là sẽ ép bản thân đến không thở được.” Lời nói Ôn Ngôn chứa quá nhiều ẩn ý, Trần Mộng Dao nghe không hiểu, câu chuyện
cũng bỏ ngỏ ở đây.
Sáng sớm Giang Linh cuối cùng cũng thức dậy, Ôn Ngôn muốn tìm chỗ ở mới cho bọn họ, nhưng trong tay không có tiền, cô bỗng tháy tiếc khi trả lại tắm thẻ tối hôm qua cho Mục Đình Sâm. Cô lại hồi hận, vì sao cứ luôn xảy ra chuyện? Cô càng không
muốn mắc nợ anh thì lại nợ lại càng thêm nhiều.
Xảy ra chuyện như vậy, bản thân Trần Mộng Dao cũng cảm thấy mình không thể sống ở nơi đó được nữa: “Đừng lo Ngôn Ngôn, mình vẫn còn một số tiền trong tay, tạm thời vẫn đủ đề thuê nhà, không sống được trong thành phố thì sống ở ngoại thành, cậu đừng nặng lòng quá. Mình đi tìm công việc, như vậy với mẹ con mình đủ sống rồi, vẫn
còn có thể tiết kiệm trả nợ được.” Ôn Ngôn gật đầu, nghĩ thầm cách giúp đỡ cô ấy.
Đón taxi trở về, cô xin Lâm Táp nghỉ một ngày, cô không định nằm dưỡng thai một tuần rồi kiểm tra
lại, chỉ cần nghỉ một ngày là đủ.
Khi bước vào cửa, Ôn Ngôn nhìn thoáng qua lối vào có hai đôi giày nữ, một đen, một màu đỏ thẫm, cao chừng mười phân, cô không thích kiểu dáng
này, cho nên… có phụ nữ khác đền nhà…
Má Lưu vẻ mặt đau khổ tiến lên đón cô, nói nhỏ: “Là người nhà họ Khương, đến tìm thiếu gia, thiếu
gia đang ở nhà.”
Ôn Ngôn gật đầu, đổi giày đi thẳng lên lầu, vừa đi tới cầu thang liền bị Trần Hàm ngăn lại: “Ôn
Ngôn.”
Cô dừng lại, sắc mặt không đổi quay lại nhìn Trần Hàm, Trần Hàn bỗng luống cuống, lúc này trên người Ôn Ngôn lại toát ra mấy phần khí chát khó tiếp cận giống như Mục Đình Sâm.
Khương Nghiên Nghiên ngoan ngoãn gọi: “Chị ơi,
tối hôm qua chị đi đâu vậy? Lúc về thầy chúng em
sao chị không chào?”
Ôn Ngôn lạnh lùng nói: “Nên chào hỏi như thế
nào? Chào mẹ và em gái sao?”
/986
|