Trêи mặt Trần Mộng Dao đầy vẻ hâm mộ: “Mình còn phải lấy tiền lương hằng tháng đây! Lương một năm của cậu cả triệu bạc, ghê thật! Cậu mời bữa này nhé!”
Ôn Ngôn không nhịn được mỉa cô: “Cậu thôi đi, tiền hằng tháng của Kính Thiếu Khanh không chui vào túi cậu chắc?. Đọc Truyện
Còn gì chưa đủ nữa? Chút tiền cậu kiếm về còn không đủ mua đồ trang điểm, đừng có khoe khoang với mình! Nhóc con trong bụng cậu có máy thai rõ chưa? Đến lúc này thì cũng nên động đậy rồi.”
Trần Mộng Dao bĩu môi: “Không có, chắc là nó lười đấy, dù gì kiểm tra phụ sản rất bình thường, hoặc là do bụng mình dày quá không cảm giác được, ha ha. Tính như vậy thì An Nhã cũng đã mang thai mấy tháng, không biết gần đây cô ta ra sao?”
Nhắc đến An Nhã, không khí bắt đầu tẻ ngắc, bọn họ không thể nói là mình ghét An Nhã bao hiêu, nhưng có một số chuyện đã xảy ra thì không thể quay lại như cũ, chỉ có thể là không qua lại với nhau cả đời, hy vọng ai nấy đều tự mạnh khỏe.
Ăn cơm xong, Ôn Ngôn về nhà, không xa lắm, cô tự lái xe đi, không để Trần Mộng Dao đưa về. Trong lòng cô còn đang nghĩ đến Tiểu Đoàn Tử, dù gì cũng rất hiếm khi cô rời xa nó lâu như thế.
Trần Mộng Dao tự lái xe về nhà, bây giờ cô đang sống một cách công khai ở biệt thự Bạch Thủy Loan của Kính Thiếu Khanh, sau này nơi đó cũng sẽ là nhà của cô, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không có thay đổi lớn.
I Khi đên công biệt thự, bảo vệ mở rào chăn xe ra, đột nhiên hỏi cô: “Trần tiểu thư, hôm nay nhà cô có khách à?
Người ta đến đây đã được một lúc rồi, sao bây giờ cô mới về?”
Cô hơi khó hiểu: “Khách gì?”
Bảo vệ rất nghi ngờ: “Một cô gái, nói là bạn của Kính tiên sinh, tôi để cô ấy đi vào.”
Cô vừa nghe là nhấn chân ga lái đi, nếu cô đoán không sai thì người đến là Lê Thuần, người phụ nữ kia mà tìm Kính Thiếu Khanh thì không phải chuyện tốt gì!
Cô đến cửa nhà, vội vàng cầm chìa khóa xuống xe, thầm nghĩ phải chạy nhanh vào cửa tìm tòi cho rõ, sợ là xảy ra chuyện gì khiến cô trở tay không kịp. Cửa vừa mở, Kính Thiếu Khanh đang ngồi trêи sofa xem tạp chí, trong nhà cũng không có ai, cô kinh ngạc đứng sững tại chỗ.
Kính Thiếu Khanh: “Em về rồi à? Đi vào đi, đứng ở đó làm gì?”
Cô không tin anh, lời nói của bảo vệ quanh quần trong đầu, tìm khắp toilet trong nhà, các phòng, sau màn và dưới sàn một lần, còn cẩn thận thăm dò các loại dấu vét, xác nhận không có gì mới hỏi Kính Thiếu Khanh: “Có người đến nhà?”
Kính Thiếu Khanh vẫn luôn đi sau lưng cô, thấy cô quỳ rạp xuống đất nhìn giường, anh ta còn sợ cô đè nặng cái bụng, nghĩ là cô đang tìm thứ gì đó quan trọng đã bị mát.
Nghe cô hỏi như vậy, anh ta mới ngộ ra: “Em nghỉ ngờ anh dẫn người về nhà lúc em không ở đây? Đầu em có thể k nghĩ cái gì khác được không? Không có ai đên! Em đã tìm rồi, giờ yên tâm chưa?”
Cô vẫn lo lắng: “Nhưng ngay cả bảo vệ ở cửa còn nói cho em biết, nói là có một cô gái tự xưng là bạn của anh đến đây, còn hỏi tại sao nhà có khách mà em về muộn thé, rốt cuộc là ai đang nói dối? Bảo vệ không cần gạt em làm gì?”
Kính Thiếu Khanh bát đắc dĩ nói: “Anh thật sự không biết, không ai đến nhà mình cả! Nếu không thì chúng ta đến phòng an ninh, để em nhìn camera xem rốt cuộc là ai? Em đừng quậy nữa, em không phiền thì đứa bé cũng phiền chứ?”
Khi hai người đang giằng co, có tiếng đập cửa ở dưới lầu, Trần Mộng Dao nhanh chóng lao xuống lầu mở cửa, Kính Thiếu Khanh nhìn mà hoảng hết cả người, sợ cô té ngã.
Cửa vừa mở ra, là Khúc Thanh Ca, khiến bọn họ rất bất ngờ.
Mặc dù Kính Thiếu Khanh chưa từng thấy Khúc Thanh Ca nhưng thỉnh thoảng cũng nghe thấy được, cho nên đây là lần đầu tiên gặp đối phương. Trần Mộng Dao thì gặp rồi, không cần phải nói nhiều, cô hỏi: “Sao cô lại đến đây? Đén khi nào thế?”
Khúc Thanh Ca đứng ở cửa, đoan trang tao nhã mỉm cười nói: “Tôi đến được một lúc rồi, bảo vệ ở cổng nghiêm ngặt thật, anh ta không nhớ được tên của Trần tiểu thư, tôi cũng chỉ đành phải nói tên của hôn phu nhà cô, xưng là bạn của anh ta, hai người không ngại chứ? Trí nhớ của tôi không tốt, tìm một lúc lâu mới tìm được cửa, tôi đến đây để đưa thuốc bổ cho Trần tiểu thư, cho rằng lúc này hẳn là hai người đang ở nhà.”
váy?
Bây giò Trân Mộng Dao mới chú ý đên đô trong tay Khúc Thanh Ca, lễ phép nhận lấy: “Thật là ngại quá, không cần rắc rối như vậy đâu.”
Kính Thiếu Khanh im lặng đứng một bên, vợ của tên đàn ông bị anh coi là tình địch lại đưa thuốc bổ đến cho vợ anh? Nghĩ kiểu gì cũng thế quái gở cả.
Khúc Thanh Ca không định đi ngay, dĩ nhiên Trần Mộng Dao phải mời cô ta vào nhà ngồi, không thể từ chối để người ta đứng ngoài cửa được. Khúc Thanh Ca vừa ngồi xuống đã nói: “Tôi hơi khát, có nước chanh ép tươi không?”
Kính Thiếu Khanh quay người đi vào phòng bếp: “Tôi đi làm, hai người trò chuyện đi.”
Kính Thiếu Khanh vừa đi, Kính Thiếu Khanh đã nói thẳng vào vấn đề: “Trần tiểu thư, cô quen biết Diệp Quân Tước bao lâu rồi?”
Trần Mộng Dao đếm ngón tay: “Không lâu lắm, tôi chỉ ăn cơm máy lần với anh ấy, con người anh ấy cũng tốt lắm.”
Hai mắt Khúc Thanh Ca khẽ run: “Thật sự là chỉ ăn cơm chung vài lần?”
Trần Mộng Dao sợ cô ta hiểu lầm: “Thật mà thật mà, cô không tin thì cứ hỏi anh ấy đi, dù tôi nhanh miệng nhưng chưa từng nói lời thô tục với anh ấy bao giờ. Giữa bọn tôi rất trong sáng, không phải là hai người kết hôn rồi à? Tôi cũng sắp kết hôn rồi, tôi đã có con, còn rối rắm cái này làm gì? Huống chỉ đã lâu rồi tôi không liên lạc với anh ấy,: chuyện này hẳn là cô cũng biết, từ lúc tặng quà cho lễ cưới của hai người, đã không liên lạc nữa.”
Khúc Thanh Ca mỉm cười: “Tôi không có ý kia, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn hiểu một chuyện của anh ấy thôi, tôi và anh ấy cưới nhau vì gia tộc, trước khi kết hôn hai ngày mới gặp nhau, không quen thuộc gì nhau… nhưng tôi rất thích anh ấy. Bình thường anh áy rất bận, mặc dù tôi đến Đề Đô với anh ấy nhưng anh ấy không hay gặp tôi, tôi chỉ đành tìm hiểu sở thích của anh ấy nhờ vào người bên cạnh, cô biết anh ấy thích ăn gì không?”
Trần Mộng Dao ngẫm nghĩ, dứt khoát lắc đầu: “Không biết, nhưng hẳn là ăn món nhạt, vì khi tôi ăn cơm với anh ấy, đa phần là ăn món Quảng Đông. Nói nhỏ cho cô hay, điều đó rất giống bạn trai trước của tôi… bạn trai trước của tôi cũng không ăn cay.”
Bạn trại trước… dĩ nhiên là Triển Trì rồi, ấn tượng của cô rất sâu về chuyện Triển Trì không ăn cay.
Hai người tán gẫu vài chuyện đơn giản, vừa trò chuyện là quen thân ngay, Khúc Thanh Ca liếc mắt nhìn về hướng phòng bếp, cũng thuận thế thấp giọng nói: “Thật à? Cô còn nhớ kĩ khẩu vị của bạn trai trước như thế ư? Vậy được, sau này anh ấy ở nhà, tôi sẽ làm đồ ăn khẩu vị nhẹ cho anh ấy, vừa hay tôi cũng không thích ăn cay. Chân của anh ấy… có lẽ là nửa đời sau chỉ có thể như thé, thật tiệc.”
Nói đến chân của Diệp Quân Tước, Trần Mộng Dao dừng lại, cô biết Diệp Quân Tước không hề tàn phế, nhưng không ngờ người này gạt cả vợ Khúc Thanh Ca của mình.
Dĩ nhiên là cô cũng không ngờ Khúc Thanh Ca đang thử cô.
Từ vài ngày trước khi kết hôn, Khúc Thanh Ca đã biết Diệp Quân Tước không hề tàn tật, chỉ là muốn biết chuyện bí mật như vậy Diệp Quân Tước có nói cho Trần Mộng Dao nghe hay không.
Ôn Ngôn không nhịn được mỉa cô: “Cậu thôi đi, tiền hằng tháng của Kính Thiếu Khanh không chui vào túi cậu chắc?. Đọc Truyện
Còn gì chưa đủ nữa? Chút tiền cậu kiếm về còn không đủ mua đồ trang điểm, đừng có khoe khoang với mình! Nhóc con trong bụng cậu có máy thai rõ chưa? Đến lúc này thì cũng nên động đậy rồi.”
Trần Mộng Dao bĩu môi: “Không có, chắc là nó lười đấy, dù gì kiểm tra phụ sản rất bình thường, hoặc là do bụng mình dày quá không cảm giác được, ha ha. Tính như vậy thì An Nhã cũng đã mang thai mấy tháng, không biết gần đây cô ta ra sao?”
Nhắc đến An Nhã, không khí bắt đầu tẻ ngắc, bọn họ không thể nói là mình ghét An Nhã bao hiêu, nhưng có một số chuyện đã xảy ra thì không thể quay lại như cũ, chỉ có thể là không qua lại với nhau cả đời, hy vọng ai nấy đều tự mạnh khỏe.
Ăn cơm xong, Ôn Ngôn về nhà, không xa lắm, cô tự lái xe đi, không để Trần Mộng Dao đưa về. Trong lòng cô còn đang nghĩ đến Tiểu Đoàn Tử, dù gì cũng rất hiếm khi cô rời xa nó lâu như thế.
Trần Mộng Dao tự lái xe về nhà, bây giờ cô đang sống một cách công khai ở biệt thự Bạch Thủy Loan của Kính Thiếu Khanh, sau này nơi đó cũng sẽ là nhà của cô, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không có thay đổi lớn.
I Khi đên công biệt thự, bảo vệ mở rào chăn xe ra, đột nhiên hỏi cô: “Trần tiểu thư, hôm nay nhà cô có khách à?
Người ta đến đây đã được một lúc rồi, sao bây giờ cô mới về?”
Cô hơi khó hiểu: “Khách gì?”
Bảo vệ rất nghi ngờ: “Một cô gái, nói là bạn của Kính tiên sinh, tôi để cô ấy đi vào.”
Cô vừa nghe là nhấn chân ga lái đi, nếu cô đoán không sai thì người đến là Lê Thuần, người phụ nữ kia mà tìm Kính Thiếu Khanh thì không phải chuyện tốt gì!
Cô đến cửa nhà, vội vàng cầm chìa khóa xuống xe, thầm nghĩ phải chạy nhanh vào cửa tìm tòi cho rõ, sợ là xảy ra chuyện gì khiến cô trở tay không kịp. Cửa vừa mở, Kính Thiếu Khanh đang ngồi trêи sofa xem tạp chí, trong nhà cũng không có ai, cô kinh ngạc đứng sững tại chỗ.
Kính Thiếu Khanh: “Em về rồi à? Đi vào đi, đứng ở đó làm gì?”
Cô không tin anh, lời nói của bảo vệ quanh quần trong đầu, tìm khắp toilet trong nhà, các phòng, sau màn và dưới sàn một lần, còn cẩn thận thăm dò các loại dấu vét, xác nhận không có gì mới hỏi Kính Thiếu Khanh: “Có người đến nhà?”
Kính Thiếu Khanh vẫn luôn đi sau lưng cô, thấy cô quỳ rạp xuống đất nhìn giường, anh ta còn sợ cô đè nặng cái bụng, nghĩ là cô đang tìm thứ gì đó quan trọng đã bị mát.
Nghe cô hỏi như vậy, anh ta mới ngộ ra: “Em nghỉ ngờ anh dẫn người về nhà lúc em không ở đây? Đầu em có thể k nghĩ cái gì khác được không? Không có ai đên! Em đã tìm rồi, giờ yên tâm chưa?”
Cô vẫn lo lắng: “Nhưng ngay cả bảo vệ ở cửa còn nói cho em biết, nói là có một cô gái tự xưng là bạn của anh đến đây, còn hỏi tại sao nhà có khách mà em về muộn thé, rốt cuộc là ai đang nói dối? Bảo vệ không cần gạt em làm gì?”
Kính Thiếu Khanh bát đắc dĩ nói: “Anh thật sự không biết, không ai đến nhà mình cả! Nếu không thì chúng ta đến phòng an ninh, để em nhìn camera xem rốt cuộc là ai? Em đừng quậy nữa, em không phiền thì đứa bé cũng phiền chứ?”
Khi hai người đang giằng co, có tiếng đập cửa ở dưới lầu, Trần Mộng Dao nhanh chóng lao xuống lầu mở cửa, Kính Thiếu Khanh nhìn mà hoảng hết cả người, sợ cô té ngã.
Cửa vừa mở ra, là Khúc Thanh Ca, khiến bọn họ rất bất ngờ.
Mặc dù Kính Thiếu Khanh chưa từng thấy Khúc Thanh Ca nhưng thỉnh thoảng cũng nghe thấy được, cho nên đây là lần đầu tiên gặp đối phương. Trần Mộng Dao thì gặp rồi, không cần phải nói nhiều, cô hỏi: “Sao cô lại đến đây? Đén khi nào thế?”
Khúc Thanh Ca đứng ở cửa, đoan trang tao nhã mỉm cười nói: “Tôi đến được một lúc rồi, bảo vệ ở cổng nghiêm ngặt thật, anh ta không nhớ được tên của Trần tiểu thư, tôi cũng chỉ đành phải nói tên của hôn phu nhà cô, xưng là bạn của anh ta, hai người không ngại chứ? Trí nhớ của tôi không tốt, tìm một lúc lâu mới tìm được cửa, tôi đến đây để đưa thuốc bổ cho Trần tiểu thư, cho rằng lúc này hẳn là hai người đang ở nhà.”
váy?
Bây giò Trân Mộng Dao mới chú ý đên đô trong tay Khúc Thanh Ca, lễ phép nhận lấy: “Thật là ngại quá, không cần rắc rối như vậy đâu.”
Kính Thiếu Khanh im lặng đứng một bên, vợ của tên đàn ông bị anh coi là tình địch lại đưa thuốc bổ đến cho vợ anh? Nghĩ kiểu gì cũng thế quái gở cả.
Khúc Thanh Ca không định đi ngay, dĩ nhiên Trần Mộng Dao phải mời cô ta vào nhà ngồi, không thể từ chối để người ta đứng ngoài cửa được. Khúc Thanh Ca vừa ngồi xuống đã nói: “Tôi hơi khát, có nước chanh ép tươi không?”
Kính Thiếu Khanh quay người đi vào phòng bếp: “Tôi đi làm, hai người trò chuyện đi.”
Kính Thiếu Khanh vừa đi, Kính Thiếu Khanh đã nói thẳng vào vấn đề: “Trần tiểu thư, cô quen biết Diệp Quân Tước bao lâu rồi?”
Trần Mộng Dao đếm ngón tay: “Không lâu lắm, tôi chỉ ăn cơm máy lần với anh ấy, con người anh ấy cũng tốt lắm.”
Hai mắt Khúc Thanh Ca khẽ run: “Thật sự là chỉ ăn cơm chung vài lần?”
Trần Mộng Dao sợ cô ta hiểu lầm: “Thật mà thật mà, cô không tin thì cứ hỏi anh ấy đi, dù tôi nhanh miệng nhưng chưa từng nói lời thô tục với anh ấy bao giờ. Giữa bọn tôi rất trong sáng, không phải là hai người kết hôn rồi à? Tôi cũng sắp kết hôn rồi, tôi đã có con, còn rối rắm cái này làm gì? Huống chỉ đã lâu rồi tôi không liên lạc với anh ấy,: chuyện này hẳn là cô cũng biết, từ lúc tặng quà cho lễ cưới của hai người, đã không liên lạc nữa.”
Khúc Thanh Ca mỉm cười: “Tôi không có ý kia, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn hiểu một chuyện của anh ấy thôi, tôi và anh ấy cưới nhau vì gia tộc, trước khi kết hôn hai ngày mới gặp nhau, không quen thuộc gì nhau… nhưng tôi rất thích anh ấy. Bình thường anh áy rất bận, mặc dù tôi đến Đề Đô với anh ấy nhưng anh ấy không hay gặp tôi, tôi chỉ đành tìm hiểu sở thích của anh ấy nhờ vào người bên cạnh, cô biết anh ấy thích ăn gì không?”
Trần Mộng Dao ngẫm nghĩ, dứt khoát lắc đầu: “Không biết, nhưng hẳn là ăn món nhạt, vì khi tôi ăn cơm với anh ấy, đa phần là ăn món Quảng Đông. Nói nhỏ cho cô hay, điều đó rất giống bạn trai trước của tôi… bạn trai trước của tôi cũng không ăn cay.”
Bạn trại trước… dĩ nhiên là Triển Trì rồi, ấn tượng của cô rất sâu về chuyện Triển Trì không ăn cay.
Hai người tán gẫu vài chuyện đơn giản, vừa trò chuyện là quen thân ngay, Khúc Thanh Ca liếc mắt nhìn về hướng phòng bếp, cũng thuận thế thấp giọng nói: “Thật à? Cô còn nhớ kĩ khẩu vị của bạn trai trước như thế ư? Vậy được, sau này anh ấy ở nhà, tôi sẽ làm đồ ăn khẩu vị nhẹ cho anh ấy, vừa hay tôi cũng không thích ăn cay. Chân của anh ấy… có lẽ là nửa đời sau chỉ có thể như thé, thật tiệc.”
Nói đến chân của Diệp Quân Tước, Trần Mộng Dao dừng lại, cô biết Diệp Quân Tước không hề tàn phế, nhưng không ngờ người này gạt cả vợ Khúc Thanh Ca của mình.
Dĩ nhiên là cô cũng không ngờ Khúc Thanh Ca đang thử cô.
Từ vài ngày trước khi kết hôn, Khúc Thanh Ca đã biết Diệp Quân Tước không hề tàn tật, chỉ là muốn biết chuyện bí mật như vậy Diệp Quân Tước có nói cho Trần Mộng Dao nghe hay không.
/986
|