Mục Đình Sâm có chút hứng thú nhìn cô: “Ý em nói là sao? Em nói tiếp đi, em có suy nghĩ gì về chuyện này?”
Cô bị anh nhìn đến mát tự tin: “Em không được thông minh như anh, anh đã tự nghĩ ra được thì em không nói nữa.”
Anh đứng lên rồi đi đến trước mặt cô, ôm lấy Tiểu Đoàn Tử cọ cọ: “Anh biết em muốn nói gì, em đang nghi ngờ Diệp Quân Tước không phải là Diệp Quân Tước, và nghỉ ngờ… Triển Trì có liên quan đến cậu ta, đứng chứ? Anh cũng có suy nghĩ như vậy nhưng chứng cứ đâu? Chưa có chứng cứ. Cho nên trước khi tìm ra chứng cứ thì không ai có thể khẳng định được giả thiết này.”
Ôn Ngôn đã đoán được anh sẽ có suy nghĩ giống cô: “Chuyện này em không có nói cho Dao Dao biết, dù sao đây cũng chỉ là nghỉ ngờ. Em từng gặp qua Diệp Quân Tước, anh ta cho em một loại cảm giác rất kỳ lạ, giống như vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Anh ta vừa đến Đề Đô đã đối đầu với anh rồi, cho dù không phải quá ác liệt nhưng anh ta cứ có ý tiếp cận Dao Dao, đây mới điểm kỳ lạ. Còn nữa, em nhớ đến lần gặp mặt trước đây, anh ta có nói với em rằng đợi Tiểu Đoàn Tử biết nói thì nhớ dạy Tiểu Đoàn Tử gọi chú.”
Dường như Mục Đình Sâm không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa: “Được rồi, đã không có chứng cứ thì nói gì cũng vô dụng. Anh bề Tiểu Đoàn Tử đi dạo trong sân một chút.”
Đi vào trong sân, Mục Đình Sâm ra lệnh cho Lâm quản gia báo cáo lại một lần về thông tin điều tra được về Diệp Quân Tước.
Nhắc đến địa điểm Nam Phi kia thì quá trùng hợp rồi, Triển Trì cũng mát tích ở Nam Phi, sống không thấy người, chết không thấy xác. Nếu đã không nhìn thấy xác thì có khả năng anh ta vẫn còn sống, không phải sao?
Diệp Quân Tước vốn là người tàn phế nhưng hiện tại lại không phải. Tất nhiên anh không thể loại bỏ khả năng Diệp Quân Tước là người bình thường cố tình giả làm người tàn phê.
Dù sao đi nữa thì việc Diệp Quân Tước có phải là Triển Trì hay không cũng cần được điều tra rõ ràng. Tốt nhất là không phải, bởi vì mục đích của Diệp Quân Tước đối với Trần Mộng Dao đã quá rõ ràng, nếu như anh ta chính là Triển Trì thì nguy hiểm cho Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh rồi.
Ngày thứ hai, Ôn Ngôn rời khỏi nhà lúc Tiểu Đoàn Tử chưa thức dậy, lúc này còn rất sớm nên trời vẫn chưa sáng hẳn nên Lâm quản gia là người lái xe chở cô đi. Cô đã báo trước cho Mục Đình Sâm và dẫn theo má Lưu để trông coi cho Tiểu Đoàn Tử.
Lúc cô đến nhà Trần Mộng Dao thì hai mẹ con họ đã thức dậy, đang bận thay váy cưới, chải tóc và trang điểm.
Trần Mộng Dao không hề buồn ngủ, tinh thần sảng kɧօáϊ liên lục tán dóc bên tai Giang Linh. Ôn Ngôn đảm nhiệm vai trò của thợ trang điểm, giúp Trần Mộng Dao làm đẹp.
Hai mẹ con sống trong một ngôi nhà một trăm mấy mét vuông với ba phòng ngủ nên nhìn vào có chút trống trải. Dù đã dán giấy đỏ và treo bong bóng lên nhưng nhìn vào cũng có chút đơn điệu. Đợi Ôn Ngôn giúp Trần Mộng Dao chuẩn bị ổn thỏa thì Giang Linh đột nhiên rơi nuóc mắt: “Dao Dao, sau này con đến Kính gia rồi thì phải đối xử với bố mẹ chồng thật tốt. Họ đều là người tốt, Thiếu Khanh đối xử với con cũng tốt. Phước của cả đời mẹ đều để lại trêи người con rồi, đây là may mắn của con.”
Trần Mộng Dao đưa ra một tờ khăn giấy: “Mẹ, mẹ không nên nói những lời này vào ngày vui. Mẹ còn nói nữa thì con khóc đó, đợi một lát lại phải dặm lại lớp trang điểm cho xem.”
Giang Linh vội lau nước mắt: “Được, được, được. Mẹ không nói nữa là được rồi, giờ mẹ chỉ còn là một người già đơn độc, nên sau này có đến gõ cửa tìm con thì con cũng đừng ghét bỏ mẹ đấy.”
Trần Mộng Dao đứng dậy ôm chằm lấy Giang Linh: “Sẽ không đâu, con sẽ không để mẹ phải cô đơn một mình. Quan hệ giữa mẹ và mẹ của Kính Thiếu Khanh tốt như vậy nên mẹ sẽ không cô đơn đâu, không phải sao? Con gái của mẹ được gả đi thôi chứ không phải không gặp lại, mẹ đừng khóc nữa.”
Trông thấy cảnh này, Ôn Ngôn quay người đi hướng khác. Cô mới là người cảm thấy chua xót, lúc cô gả cho Mục Đình Sâm không hề có cảnh tượng như vậy mà còn cảm thấy bi ai, thậm chí là bị cưỡng ép phải gả cho anh. Càng không có người thân để nói lời chia tay, không có ai lo lắng và rơi nước mặt vì cô.
Lúc này, cô chợt nhớ đến Trần Hàm – người phụ nữ từng chính miệng nói rằng sẽ bù đắp lại cho cô. Nhưng mà bà chỉ lâu lâu mới xuất hiện, nếu bà thật sự muốn bù đắp cho cô thì cứ đường đường chính chính đứng trước mặt cô, bù đắp lại sự dịu dàng của một người mẹ mà cô đã thiếu thốn trước đây.
Cô chưa từng nhớ đến Trần Hàm như lúc này, cảm xúc khi nghĩ đến bà không còn sự thù hận nữa.
Gần tám giờ, đoàn xe của Kính Thiếu Khanh đã có mặt ở dưới lầu. Bởi vì Trần Mộng Dao đang mang thai, vì sợ vất vả cho cô nên đã lược bỏ rất nhiều nghỉ thức. Kính Thiếu Khanh không chút trở ngại bước vào nhà, đích thân bế Trần Mộng Dao ra ngoài rồi lên thẳng xe.
Ôn Ngôn phải theo sát để chăm sóc cho Trần Mộng Dao nên cô đã lên cùng một chiếc xe với hai người. Cô ngồi ở vị trí phó lái, còn cặp đôi mới cưới thì ngồi ở dãy ghé sau, Giang Linh ngồi trong chiếc xe thứ hai ở sau bọn họ.
Hầu như đã chạy nửa vòng thành phó, lúc đến nhà hàng đã gần mười một giờ hơn rồi.
Ôn Ngôn vừa bước vào đại sảnh tiệc cưới thì trông thấy Mục Đình Sâm, anh đang bế Tiểu Đoàn Tử trêи tay. Anh chẳng khác gì một điểm nhắn đẹp trai, cho dù có đang bế em bé cũng bắt mắt đến vậy. Cô sợ Tiểu Đoàn Tử nhìn thấy cô sẽ khóc nháo nên đã không đi qua đó chào hỏi một tiếng.
Tiệc cưới được trang hoàng vô cùng bắt mắt nhưng không hề khoa trương. Trêи trần nhà cũng được trang trí tỉ mỉ, xung quanh đều là hoa tươi màu trắng. Nhất là đoạn đường dành cho cô dâu chú rễ đều được trải đầy cánh hoa, màu đỏ và trắng của hoa hồng giao thoa tạo nên cảm giác trang trọng và thiêng liêng.
Cửa ra vào cũng được đan từ hoa, còn treo thêm một chiếc đèn chùm tông màu ấm. Tiểu Đoàn Tử không ngừng vươn tay muốn nắm lấy nhưng bị Mục Đình Sâm cản lại.
Lúc kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, Trần Mộng Dao được Giang Linh khoác tay đi đến trước mặt Kính Thiếu Khanh, Kính Thiếu Khanh mặc trêи người bộ tây trang tươm tắt, từ đầu đến chân đều tỉ mỉ vô cùng. Dáng người đứng thẳng của anh tựa hồ như mang theo ánh hào quang, khiến người ta tiếc nuối khi người đàn ông vừa đẹp trai vừa ưu tú như anh phải kết hôn.
Hôm nay Trần Mộng Dao không dám nhìn thẳng vào anh, trêи mặt cô mang theo chút thẹn thùng, hơi cúi thấp đầu.
Kính Thiếu Khanh xấu xa cúi sát đến bên tai cô, hạ thấp giọng: “Hôm nay em thật đẹp.”
Nghe vậy mặt cô liền đỏ bừng. Tiếp theo, Giang Linh cầm lấy tay của cô đặt lên tay của Kính Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh, mẹ giao Dao Dao nhà này cho con, con không được ăn hϊế͙p͙ nó đâu đấy.”
Kính Thiếu Khanh nghiêm túc: “Con sẽ đối xử với em ấy thật tốt, em ấy là phong cảnh đẹp nhất mà đời này con gặp được.
Con sẽ dừng chân vì em ấy, không bước tiếp nữa.”
Trần Mộng Dao muốn nói anh thật biết cách nói ngon nói ngọt với phụ nữ nhưng cô lại cảm động đến mức hai mắt đỏ hoe.
Kính Thiếu Khanh nắm tay cô bước lên con đường của lễ đường, ở cuối đường đang có vị mục sư đứng đợi. Cả hai đạp lên những cánh hoa thơm phức, một bước chân để lại một ấn ký. Lúc này, trêи màn hình lớn cũng hiện ra hình cưới của hai người, trêи không trung còn có vô vàn những cánh hoa hồng rơi xuống.
Sau khi bước đến trước mặt của mục sư, hai người đối mặt nhau nở nụ cười. Vị mục sư trang trọng đọc ra lời cầu chúc, quá trình sắp tiền vào bước ngoặt quan trọng nhát: “Kính Thiếu Khanh tiên sinh, cậu có nguyện ý lấy Trần Mộng Dao tiểu thư làm vợ không? Cậu sẽ làm theo lời dặn trong Kinh Thánh, sống chung một mái nhà với cô ấy, ở trước mặt thần cùng cô ấy hợp thành một thể, yêu thương, an ủi, tôn trọng và bảo vệ cô ấy như đối với chính anh. Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, phú quý hay bần cùng, anh cũng sẽ trung thành với cô ấy cho đến cuối đời?”
Kính Thiếu Khanh nhìn thẳng vào đôi mắt của Trần Mộng Dao, nhắn mạnh từng chữ: “Tôi nguyện ý.”
Cô bị anh nhìn đến mát tự tin: “Em không được thông minh như anh, anh đã tự nghĩ ra được thì em không nói nữa.”
Anh đứng lên rồi đi đến trước mặt cô, ôm lấy Tiểu Đoàn Tử cọ cọ: “Anh biết em muốn nói gì, em đang nghi ngờ Diệp Quân Tước không phải là Diệp Quân Tước, và nghỉ ngờ… Triển Trì có liên quan đến cậu ta, đứng chứ? Anh cũng có suy nghĩ như vậy nhưng chứng cứ đâu? Chưa có chứng cứ. Cho nên trước khi tìm ra chứng cứ thì không ai có thể khẳng định được giả thiết này.”
Ôn Ngôn đã đoán được anh sẽ có suy nghĩ giống cô: “Chuyện này em không có nói cho Dao Dao biết, dù sao đây cũng chỉ là nghỉ ngờ. Em từng gặp qua Diệp Quân Tước, anh ta cho em một loại cảm giác rất kỳ lạ, giống như vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Anh ta vừa đến Đề Đô đã đối đầu với anh rồi, cho dù không phải quá ác liệt nhưng anh ta cứ có ý tiếp cận Dao Dao, đây mới điểm kỳ lạ. Còn nữa, em nhớ đến lần gặp mặt trước đây, anh ta có nói với em rằng đợi Tiểu Đoàn Tử biết nói thì nhớ dạy Tiểu Đoàn Tử gọi chú.”
Dường như Mục Đình Sâm không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa: “Được rồi, đã không có chứng cứ thì nói gì cũng vô dụng. Anh bề Tiểu Đoàn Tử đi dạo trong sân một chút.”
Đi vào trong sân, Mục Đình Sâm ra lệnh cho Lâm quản gia báo cáo lại một lần về thông tin điều tra được về Diệp Quân Tước.
Nhắc đến địa điểm Nam Phi kia thì quá trùng hợp rồi, Triển Trì cũng mát tích ở Nam Phi, sống không thấy người, chết không thấy xác. Nếu đã không nhìn thấy xác thì có khả năng anh ta vẫn còn sống, không phải sao?
Diệp Quân Tước vốn là người tàn phế nhưng hiện tại lại không phải. Tất nhiên anh không thể loại bỏ khả năng Diệp Quân Tước là người bình thường cố tình giả làm người tàn phê.
Dù sao đi nữa thì việc Diệp Quân Tước có phải là Triển Trì hay không cũng cần được điều tra rõ ràng. Tốt nhất là không phải, bởi vì mục đích của Diệp Quân Tước đối với Trần Mộng Dao đã quá rõ ràng, nếu như anh ta chính là Triển Trì thì nguy hiểm cho Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh rồi.
Ngày thứ hai, Ôn Ngôn rời khỏi nhà lúc Tiểu Đoàn Tử chưa thức dậy, lúc này còn rất sớm nên trời vẫn chưa sáng hẳn nên Lâm quản gia là người lái xe chở cô đi. Cô đã báo trước cho Mục Đình Sâm và dẫn theo má Lưu để trông coi cho Tiểu Đoàn Tử.
Lúc cô đến nhà Trần Mộng Dao thì hai mẹ con họ đã thức dậy, đang bận thay váy cưới, chải tóc và trang điểm.
Trần Mộng Dao không hề buồn ngủ, tinh thần sảng kɧօáϊ liên lục tán dóc bên tai Giang Linh. Ôn Ngôn đảm nhiệm vai trò của thợ trang điểm, giúp Trần Mộng Dao làm đẹp.
Hai mẹ con sống trong một ngôi nhà một trăm mấy mét vuông với ba phòng ngủ nên nhìn vào có chút trống trải. Dù đã dán giấy đỏ và treo bong bóng lên nhưng nhìn vào cũng có chút đơn điệu. Đợi Ôn Ngôn giúp Trần Mộng Dao chuẩn bị ổn thỏa thì Giang Linh đột nhiên rơi nuóc mắt: “Dao Dao, sau này con đến Kính gia rồi thì phải đối xử với bố mẹ chồng thật tốt. Họ đều là người tốt, Thiếu Khanh đối xử với con cũng tốt. Phước của cả đời mẹ đều để lại trêи người con rồi, đây là may mắn của con.”
Trần Mộng Dao đưa ra một tờ khăn giấy: “Mẹ, mẹ không nên nói những lời này vào ngày vui. Mẹ còn nói nữa thì con khóc đó, đợi một lát lại phải dặm lại lớp trang điểm cho xem.”
Giang Linh vội lau nước mắt: “Được, được, được. Mẹ không nói nữa là được rồi, giờ mẹ chỉ còn là một người già đơn độc, nên sau này có đến gõ cửa tìm con thì con cũng đừng ghét bỏ mẹ đấy.”
Trần Mộng Dao đứng dậy ôm chằm lấy Giang Linh: “Sẽ không đâu, con sẽ không để mẹ phải cô đơn một mình. Quan hệ giữa mẹ và mẹ của Kính Thiếu Khanh tốt như vậy nên mẹ sẽ không cô đơn đâu, không phải sao? Con gái của mẹ được gả đi thôi chứ không phải không gặp lại, mẹ đừng khóc nữa.”
Trông thấy cảnh này, Ôn Ngôn quay người đi hướng khác. Cô mới là người cảm thấy chua xót, lúc cô gả cho Mục Đình Sâm không hề có cảnh tượng như vậy mà còn cảm thấy bi ai, thậm chí là bị cưỡng ép phải gả cho anh. Càng không có người thân để nói lời chia tay, không có ai lo lắng và rơi nước mặt vì cô.
Lúc này, cô chợt nhớ đến Trần Hàm – người phụ nữ từng chính miệng nói rằng sẽ bù đắp lại cho cô. Nhưng mà bà chỉ lâu lâu mới xuất hiện, nếu bà thật sự muốn bù đắp cho cô thì cứ đường đường chính chính đứng trước mặt cô, bù đắp lại sự dịu dàng của một người mẹ mà cô đã thiếu thốn trước đây.
Cô chưa từng nhớ đến Trần Hàm như lúc này, cảm xúc khi nghĩ đến bà không còn sự thù hận nữa.
Gần tám giờ, đoàn xe của Kính Thiếu Khanh đã có mặt ở dưới lầu. Bởi vì Trần Mộng Dao đang mang thai, vì sợ vất vả cho cô nên đã lược bỏ rất nhiều nghỉ thức. Kính Thiếu Khanh không chút trở ngại bước vào nhà, đích thân bế Trần Mộng Dao ra ngoài rồi lên thẳng xe.
Ôn Ngôn phải theo sát để chăm sóc cho Trần Mộng Dao nên cô đã lên cùng một chiếc xe với hai người. Cô ngồi ở vị trí phó lái, còn cặp đôi mới cưới thì ngồi ở dãy ghé sau, Giang Linh ngồi trong chiếc xe thứ hai ở sau bọn họ.
Hầu như đã chạy nửa vòng thành phó, lúc đến nhà hàng đã gần mười một giờ hơn rồi.
Ôn Ngôn vừa bước vào đại sảnh tiệc cưới thì trông thấy Mục Đình Sâm, anh đang bế Tiểu Đoàn Tử trêи tay. Anh chẳng khác gì một điểm nhắn đẹp trai, cho dù có đang bế em bé cũng bắt mắt đến vậy. Cô sợ Tiểu Đoàn Tử nhìn thấy cô sẽ khóc nháo nên đã không đi qua đó chào hỏi một tiếng.
Tiệc cưới được trang hoàng vô cùng bắt mắt nhưng không hề khoa trương. Trêи trần nhà cũng được trang trí tỉ mỉ, xung quanh đều là hoa tươi màu trắng. Nhất là đoạn đường dành cho cô dâu chú rễ đều được trải đầy cánh hoa, màu đỏ và trắng của hoa hồng giao thoa tạo nên cảm giác trang trọng và thiêng liêng.
Cửa ra vào cũng được đan từ hoa, còn treo thêm một chiếc đèn chùm tông màu ấm. Tiểu Đoàn Tử không ngừng vươn tay muốn nắm lấy nhưng bị Mục Đình Sâm cản lại.
Lúc kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, Trần Mộng Dao được Giang Linh khoác tay đi đến trước mặt Kính Thiếu Khanh, Kính Thiếu Khanh mặc trêи người bộ tây trang tươm tắt, từ đầu đến chân đều tỉ mỉ vô cùng. Dáng người đứng thẳng của anh tựa hồ như mang theo ánh hào quang, khiến người ta tiếc nuối khi người đàn ông vừa đẹp trai vừa ưu tú như anh phải kết hôn.
Hôm nay Trần Mộng Dao không dám nhìn thẳng vào anh, trêи mặt cô mang theo chút thẹn thùng, hơi cúi thấp đầu.
Kính Thiếu Khanh xấu xa cúi sát đến bên tai cô, hạ thấp giọng: “Hôm nay em thật đẹp.”
Nghe vậy mặt cô liền đỏ bừng. Tiếp theo, Giang Linh cầm lấy tay của cô đặt lên tay của Kính Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh, mẹ giao Dao Dao nhà này cho con, con không được ăn hϊế͙p͙ nó đâu đấy.”
Kính Thiếu Khanh nghiêm túc: “Con sẽ đối xử với em ấy thật tốt, em ấy là phong cảnh đẹp nhất mà đời này con gặp được.
Con sẽ dừng chân vì em ấy, không bước tiếp nữa.”
Trần Mộng Dao muốn nói anh thật biết cách nói ngon nói ngọt với phụ nữ nhưng cô lại cảm động đến mức hai mắt đỏ hoe.
Kính Thiếu Khanh nắm tay cô bước lên con đường của lễ đường, ở cuối đường đang có vị mục sư đứng đợi. Cả hai đạp lên những cánh hoa thơm phức, một bước chân để lại một ấn ký. Lúc này, trêи màn hình lớn cũng hiện ra hình cưới của hai người, trêи không trung còn có vô vàn những cánh hoa hồng rơi xuống.
Sau khi bước đến trước mặt của mục sư, hai người đối mặt nhau nở nụ cười. Vị mục sư trang trọng đọc ra lời cầu chúc, quá trình sắp tiền vào bước ngoặt quan trọng nhát: “Kính Thiếu Khanh tiên sinh, cậu có nguyện ý lấy Trần Mộng Dao tiểu thư làm vợ không? Cậu sẽ làm theo lời dặn trong Kinh Thánh, sống chung một mái nhà với cô ấy, ở trước mặt thần cùng cô ấy hợp thành một thể, yêu thương, an ủi, tôn trọng và bảo vệ cô ấy như đối với chính anh. Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, phú quý hay bần cùng, anh cũng sẽ trung thành với cô ấy cho đến cuối đời?”
Kính Thiếu Khanh nhìn thẳng vào đôi mắt của Trần Mộng Dao, nhắn mạnh từng chữ: “Tôi nguyện ý.”
/986
|