Cô vừa giận vừa buồn cười, bởi vậy cô mới thắc mắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì ra nguyên nhân nằm ở chỗ Mục Đình Sâm. Tối qua cô không có ấn tượng đã đút sữa cho Tiểu Đoàn Tử, xem ra anh đã lén dùng sữa dự trữ để đút Tiểu Đoàn Tử đi? Mà anh cũng không ngại phiền phức! Đứa bé mới nhiêu đó lớn đã nghe hiểu máy lời “giáo dục” của anh.
Cô thở hồn hễn đẩy cửa đi vào, bởi vì tiếng động có chút lớn nên Tiểu Đoàn Tử giật mình một cái rồi nhìn cô bằng cặp mắt to tròn vô tội, miệng nhỏ hơi mếu máo. Cô còn chưa kịp đau lòng đã xông tới lấy gối đánh lên người Mục Đình Sâm: “Anh quá đáng lắm! Đáng ra em không nên yên tâm giao Tiểu Đoàn Tử cho anh trông coi vào ban đêm! Thật không ngờ anh lại âm hiểm như vậy đấy!”
Mục Đình Sâm thấy lộ chuyện bèn nghiêm túc nói: “Anh làm vậy cũng vì sợ thằng bé quá ỷ lại vào em rồi em quá vất vả thôi. Có thể cách của anh không đúng nhưng chỉ cần kết quả như nhau là được rồi, không phải sao? Em xem, buổi tối anh dỗ nó ngủ, đút sữa ấm cho nó uống đều không cần phiền đến em, em cứ ngủ một giấc đến sáng không tốt hơn sao? Có phải em cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều không?”
Ôn Ngôn nghẹn họng, nu cô không chứng kiến được ánh mắt độc chiếm của anh thì còn lâu mới tin vào những gì anh nói. Cô hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng giữ được bình tĩnh: “Hôm nay anh ngủ ngoài phòng khách cho em, mau biến mắt khỏi mắt em ngay!”
Anh vẫn kiên quyết đến cùng: “Không.”
Cô nghiền răng: “Được, anh không đi thì em đi. Anh và Tiểu Đoàn Tử ngủ cùng nhau đi, anh muốn chăm con bao lâu thì em cho anh chăm bấy lâu!”
Đột nhiên, anh đứng thẳng dậy rồi bắt lấy cổ tay cô: “Chỉ một đêm thôi được không? Chỉ một đêm thì anh chịu… xem như anh sai rồi.”
Cô gật đầu, thái độ rất rõ ràng.
Anh đành chịu mà ôm gồi rồi do dự đi ra ngoài. Anh chưa từng nghĩ đến địa vị trong gia đình sẽ có ngày thay đổi một cách chóng mặt như vậy, đúng là tự tạo nghiệp mà…
Thứ Bảy, Ôn Ngôn cùng Mục Đình Sâm dẫn theo Tiểu Đoàn Tử đến ngôi nhà cổ của Ôn gia theo kế hoạch. Sau khi ngôi nhà được tu sửa thì giống như vừa được sống lại, có rất nhiều chỉ tiết vẫn được giữ nguyên như cũ chứ không thay đổi quá nhiều.
Cô vừa bước vào trong sân liền cảm thấy có một loại xúc động không tên.
Đây là nơi mà bố cô sống từ khi còn bé, trước khi bố cô gặp Trần Hàm thì nơi này vốn có một gia đình hạnh phúc vui vẻ.
Thế nhưng, chính vì sự quyết định của bố cô mà dẫn đến một loại tấn bi kịch sau này, đồng thời cũng định ra cuộc sống sau đó của cô.
Cô đang nghĩ rằng, nếu như năm xưa ông không vì Trần Hàm mà rời khỏi gia đình, liệu Ôn gia vẫn phồn hoa như trước hay không? Liệu bà nội có một cuộc sống xung túc đến cuối đời, không cần phải nhìn mặt mũi của con rễ và phải mang theo tiếc nuối mà rời khỏi thế giới không?
Người giúp trông coi nhà cửa là người thân ở xa của Lâm quản gia – một đôi vợ chồng già hiền hòa, thích sạch sẽ lại cần cù.
Ngôi nhà đều được dọn dẹp sạch sẽ, hoa cỏ trong sân cũng được cắt tỉa rất tốt.
Ôn Ngôn ở lại được một lúc lâu mới quyết định quay về; đối với cô thì nơi này vừa khiến cô không nỡ, vừa khiến cô đau lòng khi nhìn thấy. Cô nhờ hai vị cao tuổi: “Ngôi nhà này giao cho hai người rồi, cảm ơn.”
Đôi vợ chồng già hơi thận trọng trả lời: “Chúng tôi nhất định sẽ trông coi ngôi nhà này thật tốt, cô cho chúng tôi công việc này thì chúng tôi nên cảm ơn cô mới phải.”
Ôn Ngôn mỉm cười rồi quay đầu nhìn ngôi nhà một lần nữa, sau đó mới rồi đi…
Trên đường trở về, Mục Đình Sâm luôn nhìn xuống đồng hồ trên tay, thấy thế cô hỏi: “Anh có việc gấp sao? Anh đưa em về nhà xong thì anh đi đi. Chắc hôm nay không phải ngày anh đi yến tiệc đó chứ?”
Mục Đình Sâm gật đầu một cái: “Ừ, sắp đến giờ hẹn của anh và Thiếu Khanh rồi. Nhưng trễ một chút cũng không sao, không cần vội.”
Cô buồn bã hỏi: “Người phụ nữ mà anh dẫn theo là ai vậy? Có thể tiết lộ một chút không? Nếu đi cùng thì chắc chắn hai người sẽ phải tiếp xúc tay chân rồi, ít nhất người ta cũng sẽ khoác tay anh… em có quyền được biết mà, đúng không?”
Ỷ Mục Đình Sâm hết cách: “Khoác tay cũng chỉ là một lễ nghi thôi mà. Em yên tâm, anh sẽ cố gắng hạn chế tiếp xúc. Anh không biết đối phương là ai vì anh để Thiếu Khanh sắp xếp. Đại khái là nữ sinh đại học cần tìm việc thêm đi? Chỉ là đi một chuyến thôi, đây là một cuộc buôn bán đàng hoàng mà. Bởi vì không quen biết nên anh không có cách nào để tiết lộ cho em biết, về việc tìm phụ nữ thì vẫn là giao cho Thiều Khanh làm.”
Ôn Ngôn hừ một tiếng rồi không hỏi thêm.
Mục Đình Sâm chở cô ta đến trước cửa rồi lái xe rời đi. Hiện đang hơn ba giờ chiều, cô còn suy nghĩ nên gọi điện cho Trần Mộng Dao hay không thì má Lưu đột nhiên tiến đến: “Phu nhân, mẹ con đến rồi, bà ấy ngồi đợi được một lúc rồi.”
Cô ôm Tiểu Đoàn Tử vào trong, bước chân cũng nhanh nhảu hơn. Vừa nhìn thấy Trần Hàm, cô rất tự nhiên hỏi thăm: “Mẹ đã khỏi bệnh chưa?”
Trần Hàm ngòi trẻ sô pha, tao nhã uống cà phê: “Ừ, đã khỏi bệnh rồi. Mẹ có thể bế Tiểu Đoàn Tử không? Mới không bao lâu mà thằng bé đã lớn lên không ít, càng ngày càng dễ thương rồi.”
Ôn Ngôn đưa Tiểu Đoàn Tử cho Trần Hàm: “Má Lưu, má giúp con rót một ly nước lọc nhé.”
Vừa về nhà cũ một chuyến mà cô khát muốn chết rồi.
Má Lưu nhanh chóng mang nước đến, cô ừng ực uống cạn một ly sau đó theo thói quen nâng tay lên lau lau khoé môi.
: Toàn bộ động tác của cô đều rơi vào trong mắt của Trần Hàm, khiến bà nhìn đến xuất thần.
Phát hiện ánh mắt chăm chú của Trần Hàm, Ôn Ngôn có chút lầy làm lạ: “Tại sao mẹ lại nhìn con như vậy? Trên mặt con dính gì sao?”
Bà thu hồi tầm mắt, ngập ngừng nói: “Lúc con còn nhỏ cũng giống như vậy… lúc nhỏ con ở ngoài chơi, sau khi trở thì đòi uống nước ngay. Mẹ rót nước cho con mà lúc nào con cũng một hơi uống cạn, sau đó còn nâng tay lau miệng nữa. Đúng là một chút cũng không thay đổi.”
Ôn Ngôn hơi sững người, cô không tiếp tục chủ đề của Trần Hàm: “Con vừa đến ngôi nhà cũ của Ôn gia, đã sửa chữa xong rồi. Chắc mẹ cũng từng thấy qua ngôi nhà đó đi?”
Trần Hàm gật đầu: “Thấy qua, ngôi nhà rất lớn, rất khí thêm.
Nhưng đáng tiếc là bao nhiêu năm nay vật còn người mắt, trông mẹ giống như kẻ đã gây ra tất cả, đúng không?”
Ôn Ngôn im lặng, chẳng phải so với những gì đã đánh mát thì những gì đang tồn tại càng quan trọng hơn sao? Đó cũng là quyết định của bố cô nên cô không có tư cách thay bố cô căm ghét Trần Hàm.
Hoặc có thể do bầu không khí đã dịu đi, Trần Hàm nhìn ra ngoài cửa: “Đình Sâm không trở về sao?”
Ôn Ngôn mím mím môi: “Tối nay có một bữa yến tiệc, đoán rằng anh ấy trễ một chút mới về. Nếu tiện thì tối nay mẹ ở lại dùng cơm đi? Đúng lúc để Tiểu Đoàn Tử làm quen với mẹ một chút, chớ để sau này nó lớn lên lại không nhớ mặt của bà ngoại trông thế nào.”
Trần Hàm nghe ra được lời nói của Ôn Ngôn mang theo chút chế giễu nên không dám lên tiếng. Bà tưởng rằng Ôn Ngôn đang châm biếm việc bà từng bỏ rơi cô trước đây.
Ôn Ngôn chọt phát hiện cách nói chuyện của mình không thích hợp liền nhanh chóng sửa lại: “Con không có ý gì khác, mẹ đừng nghĩ nhiều. Lời con nói đều ở là nghĩa đen.”
Trần Hàm cười một cái: “Mẹ biết, vậy tối nay cùng nhau ăn cơm đi. Còn nữa, mẹ nhắc nhở con một chút, nếu như Khương Nghiên Nghiên có đến tìm con đòi ăn cơm chung thì đừng đáp ứng. Mẹ không muốn nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của nó chỉ là giả vờ. Mẹ không cho nó cơ hội phạm sai lầm nữa, nó không thể phạm sai nữa đâu, mẹ đối với nó đã thất vọng triệt để rồi.”
Cô thở hồn hễn đẩy cửa đi vào, bởi vì tiếng động có chút lớn nên Tiểu Đoàn Tử giật mình một cái rồi nhìn cô bằng cặp mắt to tròn vô tội, miệng nhỏ hơi mếu máo. Cô còn chưa kịp đau lòng đã xông tới lấy gối đánh lên người Mục Đình Sâm: “Anh quá đáng lắm! Đáng ra em không nên yên tâm giao Tiểu Đoàn Tử cho anh trông coi vào ban đêm! Thật không ngờ anh lại âm hiểm như vậy đấy!”
Mục Đình Sâm thấy lộ chuyện bèn nghiêm túc nói: “Anh làm vậy cũng vì sợ thằng bé quá ỷ lại vào em rồi em quá vất vả thôi. Có thể cách của anh không đúng nhưng chỉ cần kết quả như nhau là được rồi, không phải sao? Em xem, buổi tối anh dỗ nó ngủ, đút sữa ấm cho nó uống đều không cần phiền đến em, em cứ ngủ một giấc đến sáng không tốt hơn sao? Có phải em cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều không?”
Ôn Ngôn nghẹn họng, nu cô không chứng kiến được ánh mắt độc chiếm của anh thì còn lâu mới tin vào những gì anh nói. Cô hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng giữ được bình tĩnh: “Hôm nay anh ngủ ngoài phòng khách cho em, mau biến mắt khỏi mắt em ngay!”
Anh vẫn kiên quyết đến cùng: “Không.”
Cô nghiền răng: “Được, anh không đi thì em đi. Anh và Tiểu Đoàn Tử ngủ cùng nhau đi, anh muốn chăm con bao lâu thì em cho anh chăm bấy lâu!”
Đột nhiên, anh đứng thẳng dậy rồi bắt lấy cổ tay cô: “Chỉ một đêm thôi được không? Chỉ một đêm thì anh chịu… xem như anh sai rồi.”
Cô gật đầu, thái độ rất rõ ràng.
Anh đành chịu mà ôm gồi rồi do dự đi ra ngoài. Anh chưa từng nghĩ đến địa vị trong gia đình sẽ có ngày thay đổi một cách chóng mặt như vậy, đúng là tự tạo nghiệp mà…
Thứ Bảy, Ôn Ngôn cùng Mục Đình Sâm dẫn theo Tiểu Đoàn Tử đến ngôi nhà cổ của Ôn gia theo kế hoạch. Sau khi ngôi nhà được tu sửa thì giống như vừa được sống lại, có rất nhiều chỉ tiết vẫn được giữ nguyên như cũ chứ không thay đổi quá nhiều.
Cô vừa bước vào trong sân liền cảm thấy có một loại xúc động không tên.
Đây là nơi mà bố cô sống từ khi còn bé, trước khi bố cô gặp Trần Hàm thì nơi này vốn có một gia đình hạnh phúc vui vẻ.
Thế nhưng, chính vì sự quyết định của bố cô mà dẫn đến một loại tấn bi kịch sau này, đồng thời cũng định ra cuộc sống sau đó của cô.
Cô đang nghĩ rằng, nếu như năm xưa ông không vì Trần Hàm mà rời khỏi gia đình, liệu Ôn gia vẫn phồn hoa như trước hay không? Liệu bà nội có một cuộc sống xung túc đến cuối đời, không cần phải nhìn mặt mũi của con rễ và phải mang theo tiếc nuối mà rời khỏi thế giới không?
Người giúp trông coi nhà cửa là người thân ở xa của Lâm quản gia – một đôi vợ chồng già hiền hòa, thích sạch sẽ lại cần cù.
Ngôi nhà đều được dọn dẹp sạch sẽ, hoa cỏ trong sân cũng được cắt tỉa rất tốt.
Ôn Ngôn ở lại được một lúc lâu mới quyết định quay về; đối với cô thì nơi này vừa khiến cô không nỡ, vừa khiến cô đau lòng khi nhìn thấy. Cô nhờ hai vị cao tuổi: “Ngôi nhà này giao cho hai người rồi, cảm ơn.”
Đôi vợ chồng già hơi thận trọng trả lời: “Chúng tôi nhất định sẽ trông coi ngôi nhà này thật tốt, cô cho chúng tôi công việc này thì chúng tôi nên cảm ơn cô mới phải.”
Ôn Ngôn mỉm cười rồi quay đầu nhìn ngôi nhà một lần nữa, sau đó mới rồi đi…
Trên đường trở về, Mục Đình Sâm luôn nhìn xuống đồng hồ trên tay, thấy thế cô hỏi: “Anh có việc gấp sao? Anh đưa em về nhà xong thì anh đi đi. Chắc hôm nay không phải ngày anh đi yến tiệc đó chứ?”
Mục Đình Sâm gật đầu một cái: “Ừ, sắp đến giờ hẹn của anh và Thiếu Khanh rồi. Nhưng trễ một chút cũng không sao, không cần vội.”
Cô buồn bã hỏi: “Người phụ nữ mà anh dẫn theo là ai vậy? Có thể tiết lộ một chút không? Nếu đi cùng thì chắc chắn hai người sẽ phải tiếp xúc tay chân rồi, ít nhất người ta cũng sẽ khoác tay anh… em có quyền được biết mà, đúng không?”
Ỷ Mục Đình Sâm hết cách: “Khoác tay cũng chỉ là một lễ nghi thôi mà. Em yên tâm, anh sẽ cố gắng hạn chế tiếp xúc. Anh không biết đối phương là ai vì anh để Thiếu Khanh sắp xếp. Đại khái là nữ sinh đại học cần tìm việc thêm đi? Chỉ là đi một chuyến thôi, đây là một cuộc buôn bán đàng hoàng mà. Bởi vì không quen biết nên anh không có cách nào để tiết lộ cho em biết, về việc tìm phụ nữ thì vẫn là giao cho Thiều Khanh làm.”
Ôn Ngôn hừ một tiếng rồi không hỏi thêm.
Mục Đình Sâm chở cô ta đến trước cửa rồi lái xe rời đi. Hiện đang hơn ba giờ chiều, cô còn suy nghĩ nên gọi điện cho Trần Mộng Dao hay không thì má Lưu đột nhiên tiến đến: “Phu nhân, mẹ con đến rồi, bà ấy ngồi đợi được một lúc rồi.”
Cô ôm Tiểu Đoàn Tử vào trong, bước chân cũng nhanh nhảu hơn. Vừa nhìn thấy Trần Hàm, cô rất tự nhiên hỏi thăm: “Mẹ đã khỏi bệnh chưa?”
Trần Hàm ngòi trẻ sô pha, tao nhã uống cà phê: “Ừ, đã khỏi bệnh rồi. Mẹ có thể bế Tiểu Đoàn Tử không? Mới không bao lâu mà thằng bé đã lớn lên không ít, càng ngày càng dễ thương rồi.”
Ôn Ngôn đưa Tiểu Đoàn Tử cho Trần Hàm: “Má Lưu, má giúp con rót một ly nước lọc nhé.”
Vừa về nhà cũ một chuyến mà cô khát muốn chết rồi.
Má Lưu nhanh chóng mang nước đến, cô ừng ực uống cạn một ly sau đó theo thói quen nâng tay lên lau lau khoé môi.
: Toàn bộ động tác của cô đều rơi vào trong mắt của Trần Hàm, khiến bà nhìn đến xuất thần.
Phát hiện ánh mắt chăm chú của Trần Hàm, Ôn Ngôn có chút lầy làm lạ: “Tại sao mẹ lại nhìn con như vậy? Trên mặt con dính gì sao?”
Bà thu hồi tầm mắt, ngập ngừng nói: “Lúc con còn nhỏ cũng giống như vậy… lúc nhỏ con ở ngoài chơi, sau khi trở thì đòi uống nước ngay. Mẹ rót nước cho con mà lúc nào con cũng một hơi uống cạn, sau đó còn nâng tay lau miệng nữa. Đúng là một chút cũng không thay đổi.”
Ôn Ngôn hơi sững người, cô không tiếp tục chủ đề của Trần Hàm: “Con vừa đến ngôi nhà cũ của Ôn gia, đã sửa chữa xong rồi. Chắc mẹ cũng từng thấy qua ngôi nhà đó đi?”
Trần Hàm gật đầu: “Thấy qua, ngôi nhà rất lớn, rất khí thêm.
Nhưng đáng tiếc là bao nhiêu năm nay vật còn người mắt, trông mẹ giống như kẻ đã gây ra tất cả, đúng không?”
Ôn Ngôn im lặng, chẳng phải so với những gì đã đánh mát thì những gì đang tồn tại càng quan trọng hơn sao? Đó cũng là quyết định của bố cô nên cô không có tư cách thay bố cô căm ghét Trần Hàm.
Hoặc có thể do bầu không khí đã dịu đi, Trần Hàm nhìn ra ngoài cửa: “Đình Sâm không trở về sao?”
Ôn Ngôn mím mím môi: “Tối nay có một bữa yến tiệc, đoán rằng anh ấy trễ một chút mới về. Nếu tiện thì tối nay mẹ ở lại dùng cơm đi? Đúng lúc để Tiểu Đoàn Tử làm quen với mẹ một chút, chớ để sau này nó lớn lên lại không nhớ mặt của bà ngoại trông thế nào.”
Trần Hàm nghe ra được lời nói của Ôn Ngôn mang theo chút chế giễu nên không dám lên tiếng. Bà tưởng rằng Ôn Ngôn đang châm biếm việc bà từng bỏ rơi cô trước đây.
Ôn Ngôn chọt phát hiện cách nói chuyện của mình không thích hợp liền nhanh chóng sửa lại: “Con không có ý gì khác, mẹ đừng nghĩ nhiều. Lời con nói đều ở là nghĩa đen.”
Trần Hàm cười một cái: “Mẹ biết, vậy tối nay cùng nhau ăn cơm đi. Còn nữa, mẹ nhắc nhở con một chút, nếu như Khương Nghiên Nghiên có đến tìm con đòi ăn cơm chung thì đừng đáp ứng. Mẹ không muốn nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của nó chỉ là giả vờ. Mẹ không cho nó cơ hội phạm sai lầm nữa, nó không thể phạm sai nữa đâu, mẹ đối với nó đã thất vọng triệt để rồi.”
/986
|