Ôn Ngôn nhắm chừng một số tiền vừa đủ cho kỳ thực tập tốt nghiệp của Ôn Hạo rồi đưa cho cậu, không cho dư bởi vì cô sợ sẽ xảy ra chuyện phiền toái. Ôn Hạo nhận lấy nhưng lòng tràn ngập áy náy: “Chị, sau này đi làm có tiền rồi em sẽ trả lại tiền cho chị. Em nói được làm được.”
Ôn Ngôn cũng không từ chối: “Được chứ, chị đợi em kiếm được tiền trả chị. Tiền lộ phí về nhà cũng ở trong đấy rồi, em mau về nhà sớm một chút đi, qua một năm mới vui vẻ nhé.”
Đợi Ôn Hạo rời khỏi, Từ Dương Dương mới hỏi: “Cậu ấy là em trai chị à?”
Ôn Ngôn gật đầu một cái: “Là con trai của cô chị. Cô của chị được bà nội chị nhận nuôi, không có quan hệ huyết thống gì, nhưng con người của em trai này cũng ồn chứ không giống bố mẹ của em ấy.”
Cả hai mua xong trái cây thì đi dạo một vòng, sau đó Ôn Ngôn trở về nhà trước. Tiểu Đoàn Tử vừa uống sữa xong nên tinh thần khá tốt, không ngừng bò qua bò lại trêи sàn thảm.
Đáng thương cho má Lưu – người đã có tuổi phải chạy theo sợ Tiểu Đoàn Tử bị đụng trúng. Cứ thế mấy vòng suýt làm cho cái eo của bà không thẳng lên được.
Ôn Ngôn thấy vậy bèn tiến lên nói: “Má nghỉ ngơi một lúc đi, để con trông chừng nó. Má không cần lo lắng, cứ để nó va chạm một chút, sau này tự nó sẽ biết phải cần thận. Trong quá trình lớn lên ắt phải trải qua chút khổ, nếu không thì làm sao nó nhận ra được? Bảo vệ quá cũng không tốt, chỉ cần không phải nơi quá nguy hiểm thì không cần lo lắng đâu.”
Nói thế thôi nhưng cô không nhẫn tâm đến vậy, so với má Lưu thì cô càng cần trọng hơn. Tiểu Đoàn Tử bò rất nhanh, như thể sức lực của đứa bé này luôn dùng không hết vậy. Sau khi Ôn Ngôn bị Tiểu Đoàn Tử dày vò vài vòng liền có cảm giác bản thân đã già, khắp người đều đau nhức…
Trong lúc cô đang ngồi nghỉ ngơi thì đột nhiên cậu nhóc lại một mình bò lên cầu thang khiến cô phải đi theo sau. Mỗi một bậc cầu thang, Tiểu Đoàn Tử dùng cả hai tay hai chân cũng phải tốn mắt hai mươi phút mới bò lên được, mệt đến thở phì phò.
Sau khi lên đến lầu trêи thì đứa bé ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục bò.
Bây giờ Tiểu Đoàn Tử khác xa so với lúc còn nhỏ, đứa nhóc này vô cùng nghịch ngợm. Thằng bé vừa bò vào phòng ngủ liền bắt đầu phá nhà, chỉ cần là thứ mà nó có thể chạm tới thì chắc chắn thoát không khỏi tay của nó. Ngay cả thảm trải sàn trước giường ngủ cũng bị Tiểu Đoàn Tử kéo lên chơi một hồi.
Đến khi chơi đùa đủ rồi, Tiểu Đoàn Tử mới “a a” đòi lên giường chơi. Ôn Ngôn nghĩ, không chừng thằng bé chơi đùa một lúc thì ngủ thϊế͙p͙ đi nên bế nó lên chiếc giường của cô và Mục Đình Sâm.
Thế nhưng, cô nhanh chóng nhận ra quyết định này là sai lầm.
Tiểu Đoàn Tử đang “ưm ưm’ trêи chiếc giường của hai người, Ôn Ngôn nhìn thấy vẻ mặt dùng sức đến ửng đỏ của thằng bé, muốn chạy đến bề nó đi nhưng không kịp nữa rồi.
Đúng lúc cô đang xách Tiểu Đoàn Tử xuống lầu thì Mục Đình Sâm bước vào cửa: “Sao em lại xách nó làm gì vậy? Không thể bế đàng hoàng sao?”
Ôn Ngôn mệt mỏi, cô bực tức nói: “Vậy anh qua đây bề đi.”
Mục Đình Sâm không hay biết Tiểu Đoàn Tử vừa bĩnh ra quần, đến khi ôm lấy thằng bé thì anh mới ngộ ra: “Sao anh cảm thấy… hình như nó bĩnh ra quần rồi?”
Khóe môi của Ôn Ngôn hiện lên ý xấu: “Đúng vậy, chẳng phải anh không cho em xách con sao? Bây giờ con trai đang trong tay anh thì anh tự mình xử lý đi, rửa ʍôиɠ rất dễ mà phải không? Em đi nghỉ ngơi chút đây, thật mệt chết rồi.”
Khuôn mặt của Mục Đình Sâm lúc trắng lúc xanh: “Má Lưu! Má Lưu! Đoàn Tử bĩnh ra quần rồi, dì mau đến rửa giúp nó đi!”
Khi nói những lời này thì anh đã ghét bỏ mà đặt Tiểu Đoàn Tử lên tắm thảm sàn nhà. Hai chân của Tiểu Đoàn Tử vừa chạm đất lại bắt đầu bò đi, nhanh như một chú chuột nhắt.
Đợi má Lưu bế Tiểu Đoàn Tử đi vệ sinh thì Mục Đình Sâm đã tắm rửa xong. Bệnh sạch sẽ của anh lại tái phát, anh liên tục ngửi cánh tay bế qua Tiểu Đoàn Tử của mình, rõ ràng đã cách một lớp vải và tã quần nhưng mà anh cứ có cảm giác tay mình đã chạm vào phân vậy.
Ôn Ngôn không nhịn được phải đả kϊƈɦ anh: “Có cần như vậy không? Nếu như em nói anh biết rằng thằng bé đã bĩnh lên giường anh thì có phải anh sẽ thay cả giường không?”
Mục Đình Sâm sững người: “Má Lưu, thay ga giường mới đì.”
“cm Ôn Ngôn: “…
Sự thật chứng minh chúng ta không nên khiêu khích mức độ nhạy cảm của người mắc bệnh sạch sẽ. Có lẽ vì trong lòng Mục Đình Sâm có chuyện buồn bực nên lúc ăn cơm không động đũa nhiều. Chưa kể trước lúc đi ngủ anh cũng không có tâm trạng bế Tiểu Đoàn Tử, ga giường đã được thay cái mới nhưng anh vẫn ngửi qua một lượt, xác định không còn mùi kỳ lạ mới an tâm nằm xuống.
Ôn Ngôn nhịn không được trợn mắt trắng: “Nếu như Tiểu Đoàn Tử bĩnh trêи người anh thì anh trực tiếp cắt tay của mình cho sạch sẽ, con trai của chính mình cũng ghét bỏ cho được.”
Mục Đình Sâm nhăn mày: “Anh không cho nó có cơ hội bĩnh lên người anh đâu, em làm mẹ thế nào vậy? Còn mặc cho đứa con bĩnh ra quần.”
Ôn Ngôn kéo một chiếc tã quần ra, vừa thay cho Tiểu Đoàn Tử vừa nói: “Nếu như mỗi lần cũng canh được thì cần tã quần để làm gì nữa? Khoa học chứng minh trẻ nhỏ không nên không mặc tã, anh hiểu chứ? Mà có nói thì anh cũng không hiểu thôi.
Anh ghét bỏ nhưng em không ghét bỏ, không giúp ích được thì ít cần nhằn đi.”
Mục Đình Sâm thong dong nhìn cô: “Lâu lâu mới thấy em cũng xem như là một người vợ đảm mẹ hiền. Khi nào công ty em nghỉ lễ? Hay là chúng ta đi du lịch vài ngày đi?”
Ôn Ngôn hỏi: “Dẫn theo Tiểu Đoàn Tử sao?”
Mục Đình Sâm lắc đầu: “Mang theo thằng bé quá phiền phức, thằng bé còn nhỏ nên không thể đi đường xa được, chỉ hai chúng ta là đủ rồi.”
Cô vừa nghĩ đến việc phải rời xa Tiểu Đoàn Tử vài ngày liền từ chối thẳng: “Vậy thì thôi, khó khăn lắm mới được nghỉ phép mà lại bỏ rơi Tiêu Đoàn Tử để tự đi chơi một mình, như vậy không tốt lắm. Nếu như anh muốn đi thì đi một mình đi, em ở nhà trông con.”
Chuyện du lịch đến đây là hết, sau khi có con thì đến việc đi chơi xa cũng bị hạn chế.
Rất nhanh, các công ty đã lần lượt nghỉ Tết, trêи đường lớn đều được lên đèn, bầu không khí vô cùng tươi vui.
Mục Đình Sâm kiên trì ở lại công ty đến ngày cuối bởi vì sau kỳ nghỉ này thì cô phải sinh con xong mới có thể đi làm lại. Đây đều là ý kiến của mọi người, họ không muốn cô vất vả nữa.
Đêm ba mươi Tết, Ôn Ngôn thay một chiếc áo khoác màu đỏ cho Tiêu Đoàn Tử khiến làn da của đứa bé trông càng trắng trẻo hơn, có thể nói là một rổ đáng yêu. Ôn Ngôn đã gửi tin nhắn cho Trần Mộng Dao mời cô đến nhà cùng nhau đón năm mới, riêng Trần Hàm đến giờ vẫn chưa có mặt làm cô có chút thất vọng. Cô nghĩ Trần Hàm vốn chỉ có một mình nên mọi người quây quần cùng nhau sẽ nào nhiệt hơn…
Đến lúc dùng cơm tất niên, Lâm quản gia và má Lưu cùng nhau bày thức ăn lên bàn, Mục Đình Sâm như thường lệ mà đưa cho mỗi người một tờ lì xì. Năm nay còn có thêm cả Tiểu Đoàn Tử và tất nhiên không thẻ thiếu phần của Ôn Ngôn. Lúc này cô chợt cảm thấy sinh con cũng rất tốt, ít nhất khi Tiểu Đoàn Tử chưa biết tiền bạc là gì thì một mình cô có thể nhận được hai phần lì xì.
Mọi người còn chưa kịp động đũa thì ngoài cửa đã xuất hiện Trần Hàm: “Thật ngại quá, gặp phải chút chuyện nên mẹ đến trễ rồi.”
Ngoài mặt của Ôn Ngôn không lộ ra sự vui vẻ nhưng cô đã đứng lên giúp Trần Hàm kéo sẵn ghé: “Vẫn chưa tính là trễ, mẹ qua đây ngồi ăn cơm đi.”
Trần Hàm mỉm cười, bà đi đến rồi ngồi xuống, sau đó nhét một tấm lì xì vào túi áo của Tiểu Đoàn Tử. Bởi vì túi áo quá nhỏ nên tấm lì xì vẫn lộ ra ngoài, Tiểu Đoàn Tử cong eo một cái làm cho một góc của túi lì xì cong lên. Ôn Ngôn có thể nhìn ra được bên trong lì xì không dày, trái lại giống như trống rỗng. Cô đoán rằng có thể bên trong là một tắm thẻ ngân hàng, Trần Hàm không keo kiệt đến vậy, nếu như là thẻ ngân hàng thì tiền sẽ không ít…
Ôn Ngôn cũng không từ chối: “Được chứ, chị đợi em kiếm được tiền trả chị. Tiền lộ phí về nhà cũng ở trong đấy rồi, em mau về nhà sớm một chút đi, qua một năm mới vui vẻ nhé.”
Đợi Ôn Hạo rời khỏi, Từ Dương Dương mới hỏi: “Cậu ấy là em trai chị à?”
Ôn Ngôn gật đầu một cái: “Là con trai của cô chị. Cô của chị được bà nội chị nhận nuôi, không có quan hệ huyết thống gì, nhưng con người của em trai này cũng ồn chứ không giống bố mẹ của em ấy.”
Cả hai mua xong trái cây thì đi dạo một vòng, sau đó Ôn Ngôn trở về nhà trước. Tiểu Đoàn Tử vừa uống sữa xong nên tinh thần khá tốt, không ngừng bò qua bò lại trêи sàn thảm.
Đáng thương cho má Lưu – người đã có tuổi phải chạy theo sợ Tiểu Đoàn Tử bị đụng trúng. Cứ thế mấy vòng suýt làm cho cái eo của bà không thẳng lên được.
Ôn Ngôn thấy vậy bèn tiến lên nói: “Má nghỉ ngơi một lúc đi, để con trông chừng nó. Má không cần lo lắng, cứ để nó va chạm một chút, sau này tự nó sẽ biết phải cần thận. Trong quá trình lớn lên ắt phải trải qua chút khổ, nếu không thì làm sao nó nhận ra được? Bảo vệ quá cũng không tốt, chỉ cần không phải nơi quá nguy hiểm thì không cần lo lắng đâu.”
Nói thế thôi nhưng cô không nhẫn tâm đến vậy, so với má Lưu thì cô càng cần trọng hơn. Tiểu Đoàn Tử bò rất nhanh, như thể sức lực của đứa bé này luôn dùng không hết vậy. Sau khi Ôn Ngôn bị Tiểu Đoàn Tử dày vò vài vòng liền có cảm giác bản thân đã già, khắp người đều đau nhức…
Trong lúc cô đang ngồi nghỉ ngơi thì đột nhiên cậu nhóc lại một mình bò lên cầu thang khiến cô phải đi theo sau. Mỗi một bậc cầu thang, Tiểu Đoàn Tử dùng cả hai tay hai chân cũng phải tốn mắt hai mươi phút mới bò lên được, mệt đến thở phì phò.
Sau khi lên đến lầu trêи thì đứa bé ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục bò.
Bây giờ Tiểu Đoàn Tử khác xa so với lúc còn nhỏ, đứa nhóc này vô cùng nghịch ngợm. Thằng bé vừa bò vào phòng ngủ liền bắt đầu phá nhà, chỉ cần là thứ mà nó có thể chạm tới thì chắc chắn thoát không khỏi tay của nó. Ngay cả thảm trải sàn trước giường ngủ cũng bị Tiểu Đoàn Tử kéo lên chơi một hồi.
Đến khi chơi đùa đủ rồi, Tiểu Đoàn Tử mới “a a” đòi lên giường chơi. Ôn Ngôn nghĩ, không chừng thằng bé chơi đùa một lúc thì ngủ thϊế͙p͙ đi nên bế nó lên chiếc giường của cô và Mục Đình Sâm.
Thế nhưng, cô nhanh chóng nhận ra quyết định này là sai lầm.
Tiểu Đoàn Tử đang “ưm ưm’ trêи chiếc giường của hai người, Ôn Ngôn nhìn thấy vẻ mặt dùng sức đến ửng đỏ của thằng bé, muốn chạy đến bề nó đi nhưng không kịp nữa rồi.
Đúng lúc cô đang xách Tiểu Đoàn Tử xuống lầu thì Mục Đình Sâm bước vào cửa: “Sao em lại xách nó làm gì vậy? Không thể bế đàng hoàng sao?”
Ôn Ngôn mệt mỏi, cô bực tức nói: “Vậy anh qua đây bề đi.”
Mục Đình Sâm không hay biết Tiểu Đoàn Tử vừa bĩnh ra quần, đến khi ôm lấy thằng bé thì anh mới ngộ ra: “Sao anh cảm thấy… hình như nó bĩnh ra quần rồi?”
Khóe môi của Ôn Ngôn hiện lên ý xấu: “Đúng vậy, chẳng phải anh không cho em xách con sao? Bây giờ con trai đang trong tay anh thì anh tự mình xử lý đi, rửa ʍôиɠ rất dễ mà phải không? Em đi nghỉ ngơi chút đây, thật mệt chết rồi.”
Khuôn mặt của Mục Đình Sâm lúc trắng lúc xanh: “Má Lưu! Má Lưu! Đoàn Tử bĩnh ra quần rồi, dì mau đến rửa giúp nó đi!”
Khi nói những lời này thì anh đã ghét bỏ mà đặt Tiểu Đoàn Tử lên tắm thảm sàn nhà. Hai chân của Tiểu Đoàn Tử vừa chạm đất lại bắt đầu bò đi, nhanh như một chú chuột nhắt.
Đợi má Lưu bế Tiểu Đoàn Tử đi vệ sinh thì Mục Đình Sâm đã tắm rửa xong. Bệnh sạch sẽ của anh lại tái phát, anh liên tục ngửi cánh tay bế qua Tiểu Đoàn Tử của mình, rõ ràng đã cách một lớp vải và tã quần nhưng mà anh cứ có cảm giác tay mình đã chạm vào phân vậy.
Ôn Ngôn không nhịn được phải đả kϊƈɦ anh: “Có cần như vậy không? Nếu như em nói anh biết rằng thằng bé đã bĩnh lên giường anh thì có phải anh sẽ thay cả giường không?”
Mục Đình Sâm sững người: “Má Lưu, thay ga giường mới đì.”
“cm Ôn Ngôn: “…
Sự thật chứng minh chúng ta không nên khiêu khích mức độ nhạy cảm của người mắc bệnh sạch sẽ. Có lẽ vì trong lòng Mục Đình Sâm có chuyện buồn bực nên lúc ăn cơm không động đũa nhiều. Chưa kể trước lúc đi ngủ anh cũng không có tâm trạng bế Tiểu Đoàn Tử, ga giường đã được thay cái mới nhưng anh vẫn ngửi qua một lượt, xác định không còn mùi kỳ lạ mới an tâm nằm xuống.
Ôn Ngôn nhịn không được trợn mắt trắng: “Nếu như Tiểu Đoàn Tử bĩnh trêи người anh thì anh trực tiếp cắt tay của mình cho sạch sẽ, con trai của chính mình cũng ghét bỏ cho được.”
Mục Đình Sâm nhăn mày: “Anh không cho nó có cơ hội bĩnh lên người anh đâu, em làm mẹ thế nào vậy? Còn mặc cho đứa con bĩnh ra quần.”
Ôn Ngôn kéo một chiếc tã quần ra, vừa thay cho Tiểu Đoàn Tử vừa nói: “Nếu như mỗi lần cũng canh được thì cần tã quần để làm gì nữa? Khoa học chứng minh trẻ nhỏ không nên không mặc tã, anh hiểu chứ? Mà có nói thì anh cũng không hiểu thôi.
Anh ghét bỏ nhưng em không ghét bỏ, không giúp ích được thì ít cần nhằn đi.”
Mục Đình Sâm thong dong nhìn cô: “Lâu lâu mới thấy em cũng xem như là một người vợ đảm mẹ hiền. Khi nào công ty em nghỉ lễ? Hay là chúng ta đi du lịch vài ngày đi?”
Ôn Ngôn hỏi: “Dẫn theo Tiểu Đoàn Tử sao?”
Mục Đình Sâm lắc đầu: “Mang theo thằng bé quá phiền phức, thằng bé còn nhỏ nên không thể đi đường xa được, chỉ hai chúng ta là đủ rồi.”
Cô vừa nghĩ đến việc phải rời xa Tiểu Đoàn Tử vài ngày liền từ chối thẳng: “Vậy thì thôi, khó khăn lắm mới được nghỉ phép mà lại bỏ rơi Tiêu Đoàn Tử để tự đi chơi một mình, như vậy không tốt lắm. Nếu như anh muốn đi thì đi một mình đi, em ở nhà trông con.”
Chuyện du lịch đến đây là hết, sau khi có con thì đến việc đi chơi xa cũng bị hạn chế.
Rất nhanh, các công ty đã lần lượt nghỉ Tết, trêи đường lớn đều được lên đèn, bầu không khí vô cùng tươi vui.
Mục Đình Sâm kiên trì ở lại công ty đến ngày cuối bởi vì sau kỳ nghỉ này thì cô phải sinh con xong mới có thể đi làm lại. Đây đều là ý kiến của mọi người, họ không muốn cô vất vả nữa.
Đêm ba mươi Tết, Ôn Ngôn thay một chiếc áo khoác màu đỏ cho Tiêu Đoàn Tử khiến làn da của đứa bé trông càng trắng trẻo hơn, có thể nói là một rổ đáng yêu. Ôn Ngôn đã gửi tin nhắn cho Trần Mộng Dao mời cô đến nhà cùng nhau đón năm mới, riêng Trần Hàm đến giờ vẫn chưa có mặt làm cô có chút thất vọng. Cô nghĩ Trần Hàm vốn chỉ có một mình nên mọi người quây quần cùng nhau sẽ nào nhiệt hơn…
Đến lúc dùng cơm tất niên, Lâm quản gia và má Lưu cùng nhau bày thức ăn lên bàn, Mục Đình Sâm như thường lệ mà đưa cho mỗi người một tờ lì xì. Năm nay còn có thêm cả Tiểu Đoàn Tử và tất nhiên không thẻ thiếu phần của Ôn Ngôn. Lúc này cô chợt cảm thấy sinh con cũng rất tốt, ít nhất khi Tiểu Đoàn Tử chưa biết tiền bạc là gì thì một mình cô có thể nhận được hai phần lì xì.
Mọi người còn chưa kịp động đũa thì ngoài cửa đã xuất hiện Trần Hàm: “Thật ngại quá, gặp phải chút chuyện nên mẹ đến trễ rồi.”
Ngoài mặt của Ôn Ngôn không lộ ra sự vui vẻ nhưng cô đã đứng lên giúp Trần Hàm kéo sẵn ghé: “Vẫn chưa tính là trễ, mẹ qua đây ngồi ăn cơm đi.”
Trần Hàm mỉm cười, bà đi đến rồi ngồi xuống, sau đó nhét một tấm lì xì vào túi áo của Tiểu Đoàn Tử. Bởi vì túi áo quá nhỏ nên tấm lì xì vẫn lộ ra ngoài, Tiểu Đoàn Tử cong eo một cái làm cho một góc của túi lì xì cong lên. Ôn Ngôn có thể nhìn ra được bên trong lì xì không dày, trái lại giống như trống rỗng. Cô đoán rằng có thể bên trong là một tắm thẻ ngân hàng, Trần Hàm không keo kiệt đến vậy, nếu như là thẻ ngân hàng thì tiền sẽ không ít…
/986
|