Ôn Ngôn đầu óc rối rắm, nhất thời không thể quyết định, cô chỉ muốn tra rõ chuyện trong quá khứ: “Chuyện này… hiện tại chúng ta đừng nói nữa, mình phải điều tra rõ chuyện năm đó của bó. Bức thư này tối nay mình về nhà sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng, cuối tuần mình sẽ đến địa chỉ trên bức thư để tìm người gửi “lão Từ” một chuyến. Đến lúc đó,
có lẽ mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
Trần Mộng Dao gật đầu: “Vậy cũng được. Trước tiên cần làm rõ chuyện này, những thứ khác tạm thời đừng nghĩ đến. Trong bụng bây giờ có đứa nhỏ, đừng tự đi một mình, mình sẽ đi cùng cậu, mình thấy địa chỉ không ở thành phố, cậu một
mình lăn lộn mình không yên tâm.”
Sau khi ăn xong trở về công ty, Ôn Ngôn không còn tâm trí làm việc, từng chữ trong thư đều kích thích đầu óc cô, nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra năm đó. “Lão Từ” là ai? Làm sao biết rõ
những chuyện đã xảy ra năm đó?
chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Sau tan ca, cô mang nặng tâm tư trở về Mục gia, Mục Đình Sâm vẫn chưa về đến nhà, có thể hôm nay anh sẽ không về, nhưng cô bỗng nhiên nóng lòng muốn gặp anh, nếu phát hiện ra sự thật chuyện năm đó không liên quan gì đến ba cô, vậy giữa họ không còn thù hận tồn tại nữa… Sau này
sẽ như thế nào? Anh sẽ để cô đi chứ?
“Má Lưu, Mục Đình Sâm có nói hôm nay về hay
không về không?” Cô hỏi.
“Không nói, đến giờ này rồi mà vẫn chưa gọi điện nói không về ăn tối. Có lẽ sẽ về. Làm sao vậy Ngôn Ngôn? Có chuyện muốn tìm cậu ấy sao?” Má Lưu hiếm khi nghe cô hỏi về Mục Đình Sâm, không tránh khỏi khó hiểu.
“Không… chỉ hỏi vậy thôi.” Ôn Ngôn nói xong liền cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, sau khi mang thai cô có yêu cầu khát khe hơn về thời gian tắm rửa, phòng tắm không khí lưu thông kém sẽ ảnh
hưởng đến đứa trẻ.
Khi cô tắm rửa xong, Mục Đình Sâm tình cờ bước vào cửa, cô hơi khựng lại rồi chào anh, còn giúp
anh lấy đôi dép trong tủ giày ra.
“Có chuyện gì thì nói đi.” Mục Đình Sâm trịnh
thượng nhìn cô, trống không nói.
Ôn Ngôn đứng thẳng người, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, người đàn ông đẹp trai mặc vest, ngoại hình xuất chúng trước mặt là chồng cô, trước đây cô không dám nhìn thẳng vì cảm thấy có lỗi. Hôm nay, cô bỗng nhiên có dũng khí: “Không có gì, anh thu xếp đồ đạc rồi ăn cơm đi. Đúng rồi,
5….. vn cuối tuần này tôi có việc đi ra ngoài.
Giọng điệu của cô không có ý cần sự đồng ý của
anh, như thể đó chỉ là một lời thông báo.
Mục Đình Sâm nhận thấy sự thay đồi trong giọng điệu của cô, hàng lông mày thanh tuấn của anh
khế cau lại: “Tùy cô.”
Nói xong hai chữ, anh đi thẳng vào phòng khách ngồi xuống.
Má Lưu thấy vậy liền cắt ngang nói: “Ăn cơm thôi. Mọi người đều mệt mỏi cả ngày rồi. Nghỉ ngơi một chút đi.”
Ôn Ngôn gật đầu, cùng má Lưu đi vào phòng bếp, lấy cho mình một ly nước chanh, giúp Mục Đình
Sâm pha một tách trà đen.
Má Lưu cười và nói: “Ngôn Ngôn, có phải thiếu gia nghĩ cô thích ăn hải sản không? Lại sai người đi biển lấy về. Tôi thấy con cua trông lạ lắm, có lẽ không hề rẻ, cái đầu khá to, có lẽ rất nhiều thịt. Sợ cô ăn ngán rồi, đổi khẩu vị. Hai người đừng có suốt ngày làm mặt lạnh, chuyện đời trước là chuyện đời trước, dày vò nhau như vậy, chỉ làm khổ hai đứa thôi.”
Ôn Ngôn nở nụ cười: “Tôi biết rồi má Lưu, má làm
gì làm đi.”
Mang trà đen và nước chanh ra ngoài, cô đặt ly trà
đen trên bàn trước mặt Mục Đình Sâm, muốn nói
điều gì đó, lại phát hiện ra không có gì để nói. Khoảng cách tuổi tác mười tám năm giữa họ
không chỉ trong suốt mà còn vô cùng rõ ràng.
Ôn Ngôn đi tới sô pha đối diện anh ngồi xuống, lầy điện thoại di động bật ứng dụng chăm sóc em bé, dĩ nhiên cô kiểm tra xem mang thai có thể ăn cua hay không, người ta đồn ăn cua sẽ gây sảy thai,
cô không tin lời đồn mà chỉ tin vào khoa học.
Sau khi xác nhận không phải kiêng tuyệt đối cua biển mà là nên ăn ít, cô mới nhẹ lòng, gần đây cô
thực sự rất thích hải sản.
Trên bàn ăn, Ôn Ngôn chỉ ăn hai cái chân cua liền không đụng vào đồ biển nữa, mà chú tâm ăn món khác.
Má Lưu nhìn thấy liền hỏi: “Phu nhân, không hợp khẩu vị sao?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có, rất ngon.”
Má Lưu chau mày: “Theo lượng tôm cô ăn trước
đây, thì một con cua này không đủ cho cô ăn mới đúng, cô ăn nhiều chút đi…” Mục Đình Sâm không thích ăn hải sản, Ôn Ngôn không ăn thì chỉ có thể đổ đi. Má Lưu chăm lo việc nhà, nghĩ tới lãng phí
đồ ăn thì liền cảm thấy xót của thay.
Ôn Ngôn khẽ nhìn Mục Đình Sâm, không tự nhiên
nói: “Tôi hôm nay ăn không ngon miệng…”
Cô chỉ có thể lấy cớ này, vì vậy mà không dám ăn
thêm chén thứ hai, chỉ no được một nửa.
Sau bữa ăn, Mục Đình Sâm ngồi trên ghé sô pha chơi điện thoại, dường như đang chờ điện thoại của ai đó. Ôn Ngôn biết tối nay anh sẽ ra ngoài, còn chuyện anh sẽ gặp ai và làm gì, cô không
muốn biết.
Nửa tiếng sau, cô rót một ly nước lọc rồi quay lại phòng lấy thuốc bổ thai ra. Lần trước suýt chút nữa đã nói ra chuyện mang thai, đến giờ vẫn còn sợ, trước khi mọi chuyện được làm rõ ràng,
chuyện đứa trẻ, không nói vẫn tốt hơn.
Ngay khi cô mở nắp lọ thuốc, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, tay cô run lên, đánh rơi lọ thuốc xuống sàn. Cái nắp lỏng lẻo lăn xuống giường, còn thuốc
thì vương vãi khắp sàn!
Cô hoảng sợ nhìn Mục Đình Sâm đang đứng ở cửa, trong mắt anh có dấu hiệu dò xét, cô trong lòng không dám đưa tay ra nhặt, sau một hồi đối
mặt, Mục Đình Sâm mở miệng: “Cái gì vậy?” Cô chột dạ nói: “Thuốc đau dạ dày…”
Mục Đình Sâm bước tới, cúi xuống đưa tay lấy lọ thuốc, cô nhanh chóng chụp lấy lọ thuốc trước anh một bước: “Tôi tự làm được rồi, tối nay anh có đi
chơi không? Về sớm nhé, đừng đề mệt quá.”
Cô cố làm cho mình trông tự nhiên hơn, cố gắng
nở một nụ cười khi nói.
Đôi mắt của Mục Đình Sâm hơi nheo lại, ở cạnh nhau bao nhiêu năm, anh sẽ không thể không nhìn
ra cô đang che giấu điều gì đó, chỉ là bây giờ vẫn
chưa muốn vạch trần.
Thấy anh cầm tài liệu rời đi, Ôn Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới phát hiện cả người đổ mò hôi lạnh, lọ thuốc bị đổ chẳng còn mấy viên,
lại phải đi bệnh viện lấy thêm…
Uống thuốc xong cô lại cảm thấy đói, bây giờ xuống tìm đồ ăn thì sợ má Lưu dò hỏi, đợi đến khi màn đêm yên tĩnh, cô mới rón rén đi xuống bếp,
lầy cho mình một bát mì thơm phức.
Khi cô vừa xì xụp ăn mì vừa đi vào phòng ăn, mới phát hiện không biết từ lúc nào đèn trong nhà đều
đã mở sáng trưng.
Cô còn đang thắc mắc, giọng nói của Mục Đình Sâm đột nhiên vang lên từ phòng khách: “Buổi tối
ăn chưa no sao?”
có lẽ mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
Trần Mộng Dao gật đầu: “Vậy cũng được. Trước tiên cần làm rõ chuyện này, những thứ khác tạm thời đừng nghĩ đến. Trong bụng bây giờ có đứa nhỏ, đừng tự đi một mình, mình sẽ đi cùng cậu, mình thấy địa chỉ không ở thành phố, cậu một
mình lăn lộn mình không yên tâm.”
Sau khi ăn xong trở về công ty, Ôn Ngôn không còn tâm trí làm việc, từng chữ trong thư đều kích thích đầu óc cô, nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra năm đó. “Lão Từ” là ai? Làm sao biết rõ
những chuyện đã xảy ra năm đó?
chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Sau tan ca, cô mang nặng tâm tư trở về Mục gia, Mục Đình Sâm vẫn chưa về đến nhà, có thể hôm nay anh sẽ không về, nhưng cô bỗng nhiên nóng lòng muốn gặp anh, nếu phát hiện ra sự thật chuyện năm đó không liên quan gì đến ba cô, vậy giữa họ không còn thù hận tồn tại nữa… Sau này
sẽ như thế nào? Anh sẽ để cô đi chứ?
“Má Lưu, Mục Đình Sâm có nói hôm nay về hay
không về không?” Cô hỏi.
“Không nói, đến giờ này rồi mà vẫn chưa gọi điện nói không về ăn tối. Có lẽ sẽ về. Làm sao vậy Ngôn Ngôn? Có chuyện muốn tìm cậu ấy sao?” Má Lưu hiếm khi nghe cô hỏi về Mục Đình Sâm, không tránh khỏi khó hiểu.
“Không… chỉ hỏi vậy thôi.” Ôn Ngôn nói xong liền cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, sau khi mang thai cô có yêu cầu khát khe hơn về thời gian tắm rửa, phòng tắm không khí lưu thông kém sẽ ảnh
hưởng đến đứa trẻ.
Khi cô tắm rửa xong, Mục Đình Sâm tình cờ bước vào cửa, cô hơi khựng lại rồi chào anh, còn giúp
anh lấy đôi dép trong tủ giày ra.
“Có chuyện gì thì nói đi.” Mục Đình Sâm trịnh
thượng nhìn cô, trống không nói.
Ôn Ngôn đứng thẳng người, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, người đàn ông đẹp trai mặc vest, ngoại hình xuất chúng trước mặt là chồng cô, trước đây cô không dám nhìn thẳng vì cảm thấy có lỗi. Hôm nay, cô bỗng nhiên có dũng khí: “Không có gì, anh thu xếp đồ đạc rồi ăn cơm đi. Đúng rồi,
5….. vn cuối tuần này tôi có việc đi ra ngoài.
Giọng điệu của cô không có ý cần sự đồng ý của
anh, như thể đó chỉ là một lời thông báo.
Mục Đình Sâm nhận thấy sự thay đồi trong giọng điệu của cô, hàng lông mày thanh tuấn của anh
khế cau lại: “Tùy cô.”
Nói xong hai chữ, anh đi thẳng vào phòng khách ngồi xuống.
Má Lưu thấy vậy liền cắt ngang nói: “Ăn cơm thôi. Mọi người đều mệt mỏi cả ngày rồi. Nghỉ ngơi một chút đi.”
Ôn Ngôn gật đầu, cùng má Lưu đi vào phòng bếp, lấy cho mình một ly nước chanh, giúp Mục Đình
Sâm pha một tách trà đen.
Má Lưu cười và nói: “Ngôn Ngôn, có phải thiếu gia nghĩ cô thích ăn hải sản không? Lại sai người đi biển lấy về. Tôi thấy con cua trông lạ lắm, có lẽ không hề rẻ, cái đầu khá to, có lẽ rất nhiều thịt. Sợ cô ăn ngán rồi, đổi khẩu vị. Hai người đừng có suốt ngày làm mặt lạnh, chuyện đời trước là chuyện đời trước, dày vò nhau như vậy, chỉ làm khổ hai đứa thôi.”
Ôn Ngôn nở nụ cười: “Tôi biết rồi má Lưu, má làm
gì làm đi.”
Mang trà đen và nước chanh ra ngoài, cô đặt ly trà
đen trên bàn trước mặt Mục Đình Sâm, muốn nói
điều gì đó, lại phát hiện ra không có gì để nói. Khoảng cách tuổi tác mười tám năm giữa họ
không chỉ trong suốt mà còn vô cùng rõ ràng.
Ôn Ngôn đi tới sô pha đối diện anh ngồi xuống, lầy điện thoại di động bật ứng dụng chăm sóc em bé, dĩ nhiên cô kiểm tra xem mang thai có thể ăn cua hay không, người ta đồn ăn cua sẽ gây sảy thai,
cô không tin lời đồn mà chỉ tin vào khoa học.
Sau khi xác nhận không phải kiêng tuyệt đối cua biển mà là nên ăn ít, cô mới nhẹ lòng, gần đây cô
thực sự rất thích hải sản.
Trên bàn ăn, Ôn Ngôn chỉ ăn hai cái chân cua liền không đụng vào đồ biển nữa, mà chú tâm ăn món khác.
Má Lưu nhìn thấy liền hỏi: “Phu nhân, không hợp khẩu vị sao?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có, rất ngon.”
Má Lưu chau mày: “Theo lượng tôm cô ăn trước
đây, thì một con cua này không đủ cho cô ăn mới đúng, cô ăn nhiều chút đi…” Mục Đình Sâm không thích ăn hải sản, Ôn Ngôn không ăn thì chỉ có thể đổ đi. Má Lưu chăm lo việc nhà, nghĩ tới lãng phí
đồ ăn thì liền cảm thấy xót của thay.
Ôn Ngôn khẽ nhìn Mục Đình Sâm, không tự nhiên
nói: “Tôi hôm nay ăn không ngon miệng…”
Cô chỉ có thể lấy cớ này, vì vậy mà không dám ăn
thêm chén thứ hai, chỉ no được một nửa.
Sau bữa ăn, Mục Đình Sâm ngồi trên ghé sô pha chơi điện thoại, dường như đang chờ điện thoại của ai đó. Ôn Ngôn biết tối nay anh sẽ ra ngoài, còn chuyện anh sẽ gặp ai và làm gì, cô không
muốn biết.
Nửa tiếng sau, cô rót một ly nước lọc rồi quay lại phòng lấy thuốc bổ thai ra. Lần trước suýt chút nữa đã nói ra chuyện mang thai, đến giờ vẫn còn sợ, trước khi mọi chuyện được làm rõ ràng,
chuyện đứa trẻ, không nói vẫn tốt hơn.
Ngay khi cô mở nắp lọ thuốc, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, tay cô run lên, đánh rơi lọ thuốc xuống sàn. Cái nắp lỏng lẻo lăn xuống giường, còn thuốc
thì vương vãi khắp sàn!
Cô hoảng sợ nhìn Mục Đình Sâm đang đứng ở cửa, trong mắt anh có dấu hiệu dò xét, cô trong lòng không dám đưa tay ra nhặt, sau một hồi đối
mặt, Mục Đình Sâm mở miệng: “Cái gì vậy?” Cô chột dạ nói: “Thuốc đau dạ dày…”
Mục Đình Sâm bước tới, cúi xuống đưa tay lấy lọ thuốc, cô nhanh chóng chụp lấy lọ thuốc trước anh một bước: “Tôi tự làm được rồi, tối nay anh có đi
chơi không? Về sớm nhé, đừng đề mệt quá.”
Cô cố làm cho mình trông tự nhiên hơn, cố gắng
nở một nụ cười khi nói.
Đôi mắt của Mục Đình Sâm hơi nheo lại, ở cạnh nhau bao nhiêu năm, anh sẽ không thể không nhìn
ra cô đang che giấu điều gì đó, chỉ là bây giờ vẫn
chưa muốn vạch trần.
Thấy anh cầm tài liệu rời đi, Ôn Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới phát hiện cả người đổ mò hôi lạnh, lọ thuốc bị đổ chẳng còn mấy viên,
lại phải đi bệnh viện lấy thêm…
Uống thuốc xong cô lại cảm thấy đói, bây giờ xuống tìm đồ ăn thì sợ má Lưu dò hỏi, đợi đến khi màn đêm yên tĩnh, cô mới rón rén đi xuống bếp,
lầy cho mình một bát mì thơm phức.
Khi cô vừa xì xụp ăn mì vừa đi vào phòng ăn, mới phát hiện không biết từ lúc nào đèn trong nhà đều
đã mở sáng trưng.
Cô còn đang thắc mắc, giọng nói của Mục Đình Sâm đột nhiên vang lên từ phòng khách: “Buổi tối
ăn chưa no sao?”
/986
|