Vẻ bất cần trêи mặt Đường Xán biến mắt ngay: “Bây giờ có phải cô cũng coi tôi là tên cặn bã ăn cơm nhờ đàn bà?”
Trong chốc lát, Từ Dương Dương không biết nên trả lời như thế nào, tất cả mọi người cho là thế, nếu cô nói mình không nghĩ như vậy, thì sẽ có thể giả tạo không cố ý. Sau khi tạm dừng hai giây, cô định nói chuyện thì Đường Xán lại chặn lời cô: “Được rồi, cô đừng trả lời, tôi không cần cái nhìn của người khác.”
Bầu không khí trở nên đông đặc, Từ Dương Dương cảm thấy trong xe hơi áp lực, bèn mở cửa kính ra. Gió đêm thổi tung sợi tóc của cô, thanh tẫy mùi vị trong xe, mùi thơm khiến lòng người dễ chịu. Đường Xán có lệ nói: “Cột tóc lên.”
Cô hơi xấu hỏ: “Tôi không đem buộc tóc…”
Anh lấy một sợi dây buộc tóc như làm ảo thuật, đưa cho cô: “Này.”
Cô nhận dây buộc tóc, càng xấu hỗổ hơn, đó là dây buộc tóc mà cô từng qua đêm ở nhà anh để lại, không ngờ anh còn giữ, lại còn… mang theo bên mình? Đang khi cô suy nghĩ miên mạn, Đường Xán cười nói: “Chắc không phải cô cho rằng tôi nhớ tình cũ, luyến tiếc đồ của cô chứ? Tôi định ném đấy, nhưng không rảnh, để quên trong túi áo khoác, nó đã giặt chung với áo của tôi mấy lần rồi.”
Cô lập tức bình thường lại ngay: “May mà không vút, tôi khá là thích nó.”
Lúc sắp đên nhà, Từ Dương Dương mò chìa khóa trong túi xách, phát hiện không có tiếng leng keng của chìa khóa, trong lòng cô run lên. Đường Xán nhạy bén thấy được động tác của cô, hỏi thử: “Chắc không phải cô định nói cho tôi biết là mình không đem chìa khóa chứ?”
Cô cắn răng: “Đúng, tôi không đem, nhưng không sao, bố mẹ tôi ở nhà mà, tôi có thể nhờ bọn họ mở cửa giúp!”
Đường Xán giơ cổ tay lên chìa đồng hồ ra trước mặt cô: “Hơn 11 giờ, cô chắc chắn là không bị mắng chứ? Tôi nhớ hình như cô có nói là nếu mẹ cô bị làm phiền trong lúc ngủ ngon, sẽ nổi giận mắng chết người.”
Từ Dương Dương không dám nói gì, không bị mắng mới là lạ, bây giờ thậm chí cô đã nghĩ đến cái vẻ nghiêm khắc chỉ trích của mình, lòng nhát ghê gớm.
Cho đến khi xe dừng trước lầu nhà mình, Đường Xán xác nhận lần nữa: “Cô về à? Bản thân cô hiểu mà, đừng chờ tôi vừa đi là cô không có chỗ ngồi.”
Cô kinh ngạc nhìn anh, chẳng lẽ cô nói không về thì còn có thể đến chỗ anh ở qua đêm? Trước đó thì thôi, quan hệ bây giờ hẳn là không được: “Không sao cả, tôi có thể về, hôm nay xin cảm ơn anh, ngày mai chúng ta ăn cơm chung, tôi đi trước đây!”
Khi cô mở cửa xe, Đường Xán chụp cổ tay cô lại: ‘Đến chỗ tôi đi, có chỗ cho cô ngủ, cũng đâu phải lần đầu tiên cả đêm không về, người lớn thế này rồi, mẹ cô còn đánh cô à? Chẳng lẽ cô muốn ngồi bên ngoài cả đêm như trước đây?”
ì Trái tim Từ Dương Dương đập nhanh không khống chế được, bọn họ chỉ yêu đương ngắn ngủi vài ngày, cũng chẳng nói chuyện nhiều, thế mà anh nhớ rõ những gì cô nói.
Cô chỉ thỉnh thoảng nói đến mà thôi, lúc còn nhỏ, có lần cô chơi với bạn về muộn quá, về nhà sợ bị mắng nên không dám gõ cửa. Vừa hay mẹ cô nghĩ cô theo bố đi thăm bà con, không ai phát hiện cô ở ngoài cửa, cứ thế, cô ngồi ngoài cửa cả đêm…
Cho đến khi cô hoàn hồn, Đường Xán đã quay đầu xe, lời từ chối đến bên môi vẫn chưa nói ra, có một góc nào đó ở đáy lòng đang nao nao.
Bọn họ vào biệt thự của Đường xán, Đường Xán tự giễu nói: “Căn nhà này là Jessica tặng khi tôi đại diện công ty dự thi được giải nhất, tôi nhận không phải vì thích ăn cơm đàn bà mà là ích lợi tôi tạo ra cho Jessica lớn hơn căn nhà này nhiều, nhận cũng không thẹn với lương tâm.”
Từ Dương Dương đi đến trước sofa, ngồi xuống: “Anh… thích dessica sao?”
Sau khi cô biết chuyện giữa hai người, vẫn luôn muốn hỏi câu này.
Đường Xán nhìn chằm chằm cô một lát: “Cô muốn biết?”
Cô bị anh nhìn mà gai người: “Tôi… tôi chỉ hỏi tí thôi, anh không muốn nói thì thôi.”
Đường Xán đi đến trước tủ rượu, lầy một chai rượu xuống, mở ra rót một ly đưa cho cô: “Không có gì không muốn nói, cũng không có gì khó để nói, tôi từng ngưỡng mộ cô ta, lâu lắm rồi, khi còn trẻ ai mà không có ảo tưởng về tình yêu chứ? Người may mắn tìm được nửa còn lại, yêu đương oanh liệt, người bất hạnh thì thành vật hy sinh. Sau đó tôi mới phát hiện, cô ta không muốn yêu đương, cái cô ta thích là cảm giác được nhiều đàn ông vây quanh, muốn cảm giác mới mẻ.”
“Coi như tôi là người ở bên cạnh cô ta lâu nhát, tôi đã thấy số người xung quanh cô ta nhiều không đếm xuể. Sau khi nhận ra bản thân mình và cô ta không có quan hệ người yêu, cũng không thể thành người yêu, chút ngưỡng mộ kia cũng biến thành ghét. Đến giờ, cảm giác của tôi với cô ta cũng chỉ có ghét, sau đó hai bên dây dưa với nhau, chỉ là lợi ích thôi.”
Từ Dương Dương hiểu được một tí: “Là không thích phải không? Tôi gặp.Jessica rồi, rất có khí chất, cũng biết ăn mặc, dĩ nhiên là có tiền nữa. Không ngờ cô ta lại là người như vậy…
không phải tôi đang nói xấu sau lưng cô ta, chỉ hơi kinh ngạc thôi.”
Nói xong, cô căng thẳng uống rượu trong ly, vị cay nồng vào miệng khiến cô hơi khó chịu, cũng chỉ đành nhịn xuống, đời này số lần uống rựu của cô đếm trêи đầu ngón tay, cô không thể thích ứng vị cồn.
Đường Xán mỉm cười bâng quơ: “Không sao cả, vốn dĩ cô ta là người như thế, nói thì sao chứ? Bây giờ tốt rồi, rời khỏi cô ta, tôi cảm giác cuộc sống của mình dần có ý nghĩa. Đã khuya rồi, cô tắm rồi ngủ đi, cô ngủ phòng tôi ấy, tôi ngủ sofa.”
Từ Dương Dương cảm thấy như thế không tốt lắm, vì cô không đem chìa khóa mà hại Đường Xán không có chỗ ngủ: “Không sao cả, tôi ngủ sofa là được, anh cao mà, ngủ sofa khó chịu lắm, tôi nhỏ, ngủ sofa cũng như ngủ giường thôi. Tôi rửa mặt trước đây, cứ thế nhé, cảm ơn đêm nay anh đã cho tôi ngủ lại.”
Đến toilet, cô nhắn tin cho mẹ, nói dối rằng đêm nay cô tăng ca ở công ty, đợi ngày mai mẹ khởi động máy là thấy ngay, không cần lo lắng cho cô. Nếu mẹ biết cô ngủ lại ở nhà đàn ông, e rằng sẽ làm loạn um sùm.
Sau khi nhắn tin xong, giọng của Đường Xán vang lên bên ngoài toilet: “Cô mở cửa đi, tôi lấy quần áo cho cô rồi này, tắm xong thì cô cứ ném quần áo bản vào máy giặt, giặt sạch hong khô rồi sáng mai là mặc được.”
Cô cất điện thoại, mở cửa ra một cái khe rồi lấy quần áo xong mới phát hiện đó là sơ mi của Đường Xán, trêи đó còn có mùi xà phòng giặt, rất tươi mát dễ chịu.
Sau khi tắm xong đi ra, Đường Xán ở trong phòng, cô bèn đi ngủ.
Có lẽ vì không phải lần đầu tiên đến đây, cô không thấy khó chịu gì quá, đêm nay cô ngủ ngon lắm, sau khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, quần áo được giặt xong đã được đặt cạnh mình, còn xếp chỉnh tề nữa. Đường Xán là người như thế nào, trước đó cô còn chưa kịp tìm hiểu, hôm nay cô có cảm giác không giống trước kia.
Hình như anh không hề lỗ mãng như bề ngoài, khiến người ta có cảm giác là công tử đào hoa ăn chơi. Thực tế, anh rất tử tế, rất ấm áp.
Trong chốc lát, Từ Dương Dương không biết nên trả lời như thế nào, tất cả mọi người cho là thế, nếu cô nói mình không nghĩ như vậy, thì sẽ có thể giả tạo không cố ý. Sau khi tạm dừng hai giây, cô định nói chuyện thì Đường Xán lại chặn lời cô: “Được rồi, cô đừng trả lời, tôi không cần cái nhìn của người khác.”
Bầu không khí trở nên đông đặc, Từ Dương Dương cảm thấy trong xe hơi áp lực, bèn mở cửa kính ra. Gió đêm thổi tung sợi tóc của cô, thanh tẫy mùi vị trong xe, mùi thơm khiến lòng người dễ chịu. Đường Xán có lệ nói: “Cột tóc lên.”
Cô hơi xấu hỏ: “Tôi không đem buộc tóc…”
Anh lấy một sợi dây buộc tóc như làm ảo thuật, đưa cho cô: “Này.”
Cô nhận dây buộc tóc, càng xấu hỗổ hơn, đó là dây buộc tóc mà cô từng qua đêm ở nhà anh để lại, không ngờ anh còn giữ, lại còn… mang theo bên mình? Đang khi cô suy nghĩ miên mạn, Đường Xán cười nói: “Chắc không phải cô cho rằng tôi nhớ tình cũ, luyến tiếc đồ của cô chứ? Tôi định ném đấy, nhưng không rảnh, để quên trong túi áo khoác, nó đã giặt chung với áo của tôi mấy lần rồi.”
Cô lập tức bình thường lại ngay: “May mà không vút, tôi khá là thích nó.”
Lúc sắp đên nhà, Từ Dương Dương mò chìa khóa trong túi xách, phát hiện không có tiếng leng keng của chìa khóa, trong lòng cô run lên. Đường Xán nhạy bén thấy được động tác của cô, hỏi thử: “Chắc không phải cô định nói cho tôi biết là mình không đem chìa khóa chứ?”
Cô cắn răng: “Đúng, tôi không đem, nhưng không sao, bố mẹ tôi ở nhà mà, tôi có thể nhờ bọn họ mở cửa giúp!”
Đường Xán giơ cổ tay lên chìa đồng hồ ra trước mặt cô: “Hơn 11 giờ, cô chắc chắn là không bị mắng chứ? Tôi nhớ hình như cô có nói là nếu mẹ cô bị làm phiền trong lúc ngủ ngon, sẽ nổi giận mắng chết người.”
Từ Dương Dương không dám nói gì, không bị mắng mới là lạ, bây giờ thậm chí cô đã nghĩ đến cái vẻ nghiêm khắc chỉ trích của mình, lòng nhát ghê gớm.
Cho đến khi xe dừng trước lầu nhà mình, Đường Xán xác nhận lần nữa: “Cô về à? Bản thân cô hiểu mà, đừng chờ tôi vừa đi là cô không có chỗ ngồi.”
Cô kinh ngạc nhìn anh, chẳng lẽ cô nói không về thì còn có thể đến chỗ anh ở qua đêm? Trước đó thì thôi, quan hệ bây giờ hẳn là không được: “Không sao cả, tôi có thể về, hôm nay xin cảm ơn anh, ngày mai chúng ta ăn cơm chung, tôi đi trước đây!”
Khi cô mở cửa xe, Đường Xán chụp cổ tay cô lại: ‘Đến chỗ tôi đi, có chỗ cho cô ngủ, cũng đâu phải lần đầu tiên cả đêm không về, người lớn thế này rồi, mẹ cô còn đánh cô à? Chẳng lẽ cô muốn ngồi bên ngoài cả đêm như trước đây?”
ì Trái tim Từ Dương Dương đập nhanh không khống chế được, bọn họ chỉ yêu đương ngắn ngủi vài ngày, cũng chẳng nói chuyện nhiều, thế mà anh nhớ rõ những gì cô nói.
Cô chỉ thỉnh thoảng nói đến mà thôi, lúc còn nhỏ, có lần cô chơi với bạn về muộn quá, về nhà sợ bị mắng nên không dám gõ cửa. Vừa hay mẹ cô nghĩ cô theo bố đi thăm bà con, không ai phát hiện cô ở ngoài cửa, cứ thế, cô ngồi ngoài cửa cả đêm…
Cho đến khi cô hoàn hồn, Đường Xán đã quay đầu xe, lời từ chối đến bên môi vẫn chưa nói ra, có một góc nào đó ở đáy lòng đang nao nao.
Bọn họ vào biệt thự của Đường xán, Đường Xán tự giễu nói: “Căn nhà này là Jessica tặng khi tôi đại diện công ty dự thi được giải nhất, tôi nhận không phải vì thích ăn cơm đàn bà mà là ích lợi tôi tạo ra cho Jessica lớn hơn căn nhà này nhiều, nhận cũng không thẹn với lương tâm.”
Từ Dương Dương đi đến trước sofa, ngồi xuống: “Anh… thích dessica sao?”
Sau khi cô biết chuyện giữa hai người, vẫn luôn muốn hỏi câu này.
Đường Xán nhìn chằm chằm cô một lát: “Cô muốn biết?”
Cô bị anh nhìn mà gai người: “Tôi… tôi chỉ hỏi tí thôi, anh không muốn nói thì thôi.”
Đường Xán đi đến trước tủ rượu, lầy một chai rượu xuống, mở ra rót một ly đưa cho cô: “Không có gì không muốn nói, cũng không có gì khó để nói, tôi từng ngưỡng mộ cô ta, lâu lắm rồi, khi còn trẻ ai mà không có ảo tưởng về tình yêu chứ? Người may mắn tìm được nửa còn lại, yêu đương oanh liệt, người bất hạnh thì thành vật hy sinh. Sau đó tôi mới phát hiện, cô ta không muốn yêu đương, cái cô ta thích là cảm giác được nhiều đàn ông vây quanh, muốn cảm giác mới mẻ.”
“Coi như tôi là người ở bên cạnh cô ta lâu nhát, tôi đã thấy số người xung quanh cô ta nhiều không đếm xuể. Sau khi nhận ra bản thân mình và cô ta không có quan hệ người yêu, cũng không thể thành người yêu, chút ngưỡng mộ kia cũng biến thành ghét. Đến giờ, cảm giác của tôi với cô ta cũng chỉ có ghét, sau đó hai bên dây dưa với nhau, chỉ là lợi ích thôi.”
Từ Dương Dương hiểu được một tí: “Là không thích phải không? Tôi gặp.Jessica rồi, rất có khí chất, cũng biết ăn mặc, dĩ nhiên là có tiền nữa. Không ngờ cô ta lại là người như vậy…
không phải tôi đang nói xấu sau lưng cô ta, chỉ hơi kinh ngạc thôi.”
Nói xong, cô căng thẳng uống rượu trong ly, vị cay nồng vào miệng khiến cô hơi khó chịu, cũng chỉ đành nhịn xuống, đời này số lần uống rựu của cô đếm trêи đầu ngón tay, cô không thể thích ứng vị cồn.
Đường Xán mỉm cười bâng quơ: “Không sao cả, vốn dĩ cô ta là người như thế, nói thì sao chứ? Bây giờ tốt rồi, rời khỏi cô ta, tôi cảm giác cuộc sống của mình dần có ý nghĩa. Đã khuya rồi, cô tắm rồi ngủ đi, cô ngủ phòng tôi ấy, tôi ngủ sofa.”
Từ Dương Dương cảm thấy như thế không tốt lắm, vì cô không đem chìa khóa mà hại Đường Xán không có chỗ ngủ: “Không sao cả, tôi ngủ sofa là được, anh cao mà, ngủ sofa khó chịu lắm, tôi nhỏ, ngủ sofa cũng như ngủ giường thôi. Tôi rửa mặt trước đây, cứ thế nhé, cảm ơn đêm nay anh đã cho tôi ngủ lại.”
Đến toilet, cô nhắn tin cho mẹ, nói dối rằng đêm nay cô tăng ca ở công ty, đợi ngày mai mẹ khởi động máy là thấy ngay, không cần lo lắng cho cô. Nếu mẹ biết cô ngủ lại ở nhà đàn ông, e rằng sẽ làm loạn um sùm.
Sau khi nhắn tin xong, giọng của Đường Xán vang lên bên ngoài toilet: “Cô mở cửa đi, tôi lấy quần áo cho cô rồi này, tắm xong thì cô cứ ném quần áo bản vào máy giặt, giặt sạch hong khô rồi sáng mai là mặc được.”
Cô cất điện thoại, mở cửa ra một cái khe rồi lấy quần áo xong mới phát hiện đó là sơ mi của Đường Xán, trêи đó còn có mùi xà phòng giặt, rất tươi mát dễ chịu.
Sau khi tắm xong đi ra, Đường Xán ở trong phòng, cô bèn đi ngủ.
Có lẽ vì không phải lần đầu tiên đến đây, cô không thấy khó chịu gì quá, đêm nay cô ngủ ngon lắm, sau khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, quần áo được giặt xong đã được đặt cạnh mình, còn xếp chỉnh tề nữa. Đường Xán là người như thế nào, trước đó cô còn chưa kịp tìm hiểu, hôm nay cô có cảm giác không giống trước kia.
Hình như anh không hề lỗ mãng như bề ngoài, khiến người ta có cảm giác là công tử đào hoa ăn chơi. Thực tế, anh rất tử tế, rất ấm áp.
/986
|