*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Quân Tước bình tĩnh đứng ở cửa phòng, nhẹ giọng nói: “Tôi không làm gì cô ấy, sáng sớm hôm nay cô ấy vẫn còn ở đó, ở đây là Hải Thành, cho dù tôi muốn cô ấy gặp tai nạn, người của Khúc gia sẽ đồng ý sao? Ngay cả ở đây tôi cũng không có thời gian chăm sóc ông, làm gì có thời gian mà làm gì cô ấy chứ? Nếu ông khiến bản thân tức đến chét, tôi cũng bị liên lụy.”
Thấy anh trông không giống như nói dối, cuối cùng ông cụ cũng dừng lại, không tiếp tục níu đập phá đồ đạc trong phòng: “Cho người đi tìm! Ông gọi điện thoại cho Khúc gia rồi, nó vẫn chưa quay về!”
Diệp Quân Tước gọi người đến dọn dẹp phòng ngủ của ông cụ, sau đó quay người và đi vào sân trong. A Trạch bước lên trước nói: “Tình hình sức khỏe của ông cụ đã như vậy rồi, tính tình khó tránh khỏi có chút không bình thường, thiếu gia, đừng quan tâm đến ông cụ.”
Diệp Quân Tước châm một điều thuốc: “Đi tìm Khúc Thanh Ca xem bây giờ cô ấy đi đâu. Chỉ cần cô ấy biến mắt, ông cụ sẽ nghĩ tôi làm gì đó với cô ấy. Sau khi tìm được cô ấy, thì bảo cô ấy quay lại, ngày nào cũng phải canh giữ trước mặt ông cụ này, thẳng đến khi ông cụ này nhắm mắt. Tôi cũng sẽ được thanh tỉnh.”
A Trạch đáp lại, đem theo người rồi rời khỏi trang viên Diệp gia.
A Trạch cũng cảm thấy hành động để đứa trẻ ra đời sớm là không thích hợp, mặc dù là vì để ông cụ nhìn thấy đứa trẻ.
Trong chuyện này, anh đứng về phía Diệp Quân Tước, vì vậy sau khi nghe thấy lời vội vàng làm thủ tục.
Khúc Thanh Ca tức giận đến nỗi ngực cô phập phông, thấy là “ngọn lửa chiến tranh” sắp sửa nổ ra, bảo mẫu bên cạnh cũng không thể chịu đựng được nữa: “Cái đó…tôi đi ra ngoài xem xem, thiếu gia, phu nhân, hai người nói chuyện đi.”
Ngay sau khi người bảo mẫu rời đi, Khúc Thanh Ca liền bộc phát: “Sao anh không cho phép em làm như vậy? Không còn bao lâu nữa là đến ngày dự sinh, cũng không ảnh hưởng nhiều đến con, anh cứ “cố hết sức” để cản trở, sợ là có tư tâm đi?
Em luôn cảm thấy là trước đây anh cho em giữ đứa bé này lại, chỉ là sau khi cân nhắc thiệt hơn mới quyết định, vì sau này ông nội sẽ phát hiện ra chuyện này. Bây giờ ông nội không thể sống được bao lâu nữa, anh chỉ muốn đợi cho đến khi ông ấy chết rồi mới để đứa nhỏ chào đời phải không? Từ trước tới nay anh đều không có ý định để đứa nhỏ chào đời đúng không? Đứa bé chưa ra đời phá thai sẽ không khiến anh cảm thấy tội lỗi, một cái mạng đã ra đời sống sờ sờ, còn muốn xử lý sẽ rất phiền phức, sẽ trở thành cục đá vấp chân anh khi anh đi tìm phụ nữ khác, có phải vậy không? Một khi ông mắt, không ai có thể kiểm soát được anh… Em không thể không lên kế hoạch cho bản thân và con của mình. Vì cho ông nội có thể nhìn thấy đứa trẻ cũng được, cho chính em và đứa trẻ cũng được, em sẽ không trở về với anh đâu!”
Diệp Quân Tước đột nhiên tiến lên bóp cằm cô, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng nói: “Nếu không muốn cô sinh ra, đứa nhỏ này đã A Trạch cũng cảm thấy hành động để đứa trẻ ra đời sớm là không thích hợp, mặc dù là vì để ông cụ nhìn thấy đứa trẻ.
Trong chuyện này, anh đứng về phía Diệp Quân Tước, vì vậy sau khi nghe thấy lời vội vàng làm thủ tục.
Khúc Thanh Ca tức giận đến nỗi ngực cô phập phông, thấy là “ngọn lửa chiến tranh” sắp sửa nổ ra, bảo mẫu bên cạnh cũng không thể chịu đựng được nữa: “Cái đó…tôi đi ra ngoài xem xem, thiếu gia, phu nhân, hai người nói chuyện đi.”
Ngay sau khi người bảo mẫu rời đi, Khúc Thanh Ca liền bộc phát: “Sao anh không cho phép em làm như vậy? Không còn bao lâu nữa là đến ngày dự sinh, cũng không ảnh hưởng nhiều đến con, anh cứ “cố hết sức” để cản trở, sợ là có tư tâm đi?
Em luôn cảm tháy là trước đây anh cho em giữ đứa bé này lại, chỉ là sau khi cân nhắc thiệt hơn mới quyết định, vì sau này ông nội sẽ phát hiện ra chuyện này. Bây giờ ông nội không thể sống được bao lâu nữa, anh chỉ muốn đợi cho đến khi ông ấy chết rồi mới để đứa nhỏ chào đời phải không? Từ trước tới nay anh đều không có ý định để đứa nhỏ chào đời đúng không? Đứa bé chưa ra đời phá thai sẽ không khiến anh cảm thấy tội lỗi, một cái mạng đã ra đời sống sờ sờ, còn muốn xử lý sẽ rất phiền phức, sẽ trở thành cục đá vấp chân anh khi anh đi tìm phụ nữ khác, có phải vậy không? Một khi ông mắt, không ai có thể kiểm soát được anh… Em không thể không lên kế hoạch cho bản thân và con của mình. Vì cho ông nội có thể nhìn thấy đứa trẻ cũng được, cho chính em và đứa trẻ cũng được, em sẽ không trở về với anh đâu!”
Diệp Quân Tước đột nhiên tiến lên bóp cằm cô, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng nói: “Nếu không muốn cô sinh ra, đứa nhỏ này đã Lúc này, A Trạch đã làm xong thủ tục xuất viện và trở về: “Thiếu gia, giải quyết xong rồi rồi, chúng ta có thể đi rồi.”
Khúc Thanh Ca cầu khẩn nhìn Diệp Quân Tước, một lúc sau, Diệp Quân Tước mới thả lỏng: “Không cần đi nữa, nếu như cô ấy muốn sinh nó, vậy thì để cô ấy sinh đi.”
Khuôn mặt A Trạch mê man, thay đổi nhanh thế à?
“Vậy thì bây giờ lại làm thủ tục nhập viện?” Diệp Quân Tước lạnh lùng nói: “Còn cần tôi dậy anh sao?”
A Trạch vội vàng nói: “Không cần không cần, tôi sẽ làm ngay!”
Nước mắt trêи mặt Khúc Thanh Ca còn chưa khô, lại cười rồi, cô đưa tay ra ôm lấy Diệp Quân Tước: “Cảm ơn anh!”
Cơ thể Diệp Quân Tước cứng đờ, không có bát kỳ phản ứng nào. Nhìn cái bụng nhô cao của cô, anh có chút choáng váng.
Trêи quần áo và làn da, anh không thể nhìn thấy sự sống nhỏ bé bên trong, và tình cảm của anh dành cho đứa trẻ đó vẫn rất mơ hồ. Ca phẫu thuật đã được lên kế hoạch vào sáng hôm sau, không ai biết về việc này ngoại trừ Diệp Quân Tước, A Trạch, và bảo mẫu do Khúc Thanh Ca đưa đến. Diệp Quân Tước đã gửi video cho ông cụ, nói dối là Khúc Thanh Ca ở bệnh viện kiểm tra thai sản, chỉ cần ông cụ không náo loạn nữa, thì anh cũng không có ý kiến gì, trận này, anh bị dày vò quá sức, ông cụ luôn luôn nắng mưa thất thường. Đến hơn 10 giờ tối, thấy Diệp Quân Tước không có ý định rời đi, Khúc Thanh Ca hỏi: “Anh không về sao?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Quân Tước bình tĩnh đứng ở cửa phòng, nhẹ giọng nói: “Tôi không làm gì cô ấy, sáng sớm hôm nay cô ấy vẫn còn ở đó, ở đây là Hải Thành, cho dù tôi muốn cô ấy gặp tai nạn, người của Khúc gia sẽ đồng ý sao? Ngay cả ở đây tôi cũng không có thời gian chăm sóc ông, làm gì có thời gian mà làm gì cô ấy chứ? Nếu ông khiến bản thân tức đến chét, tôi cũng bị liên lụy.”
Thấy anh trông không giống như nói dối, cuối cùng ông cụ cũng dừng lại, không tiếp tục níu đập phá đồ đạc trong phòng: “Cho người đi tìm! Ông gọi điện thoại cho Khúc gia rồi, nó vẫn chưa quay về!”
Diệp Quân Tước gọi người đến dọn dẹp phòng ngủ của ông cụ, sau đó quay người và đi vào sân trong. A Trạch bước lên trước nói: “Tình hình sức khỏe của ông cụ đã như vậy rồi, tính tình khó tránh khỏi có chút không bình thường, thiếu gia, đừng quan tâm đến ông cụ.”
Diệp Quân Tước châm một điều thuốc: “Đi tìm Khúc Thanh Ca xem bây giờ cô ấy đi đâu. Chỉ cần cô ấy biến mắt, ông cụ sẽ nghĩ tôi làm gì đó với cô ấy. Sau khi tìm được cô ấy, thì bảo cô ấy quay lại, ngày nào cũng phải canh giữ trước mặt ông cụ này, thẳng đến khi ông cụ này nhắm mắt. Tôi cũng sẽ được thanh tỉnh.”
A Trạch đáp lại, đem theo người rồi rời khỏi trang viên Diệp gia.
A Trạch cũng cảm thấy hành động để đứa trẻ ra đời sớm là không thích hợp, mặc dù là vì để ông cụ nhìn thấy đứa trẻ.
Trong chuyện này, anh đứng về phía Diệp Quân Tước, vì vậy sau khi nghe thấy lời vội vàng làm thủ tục.
Khúc Thanh Ca tức giận đến nỗi ngực cô phập phông, thấy là “ngọn lửa chiến tranh” sắp sửa nổ ra, bảo mẫu bên cạnh cũng không thể chịu đựng được nữa: “Cái đó…tôi đi ra ngoài xem xem, thiếu gia, phu nhân, hai người nói chuyện đi.”
Ngay sau khi người bảo mẫu rời đi, Khúc Thanh Ca liền bộc phát: “Sao anh không cho phép em làm như vậy? Không còn bao lâu nữa là đến ngày dự sinh, cũng không ảnh hưởng nhiều đến con, anh cứ “cố hết sức” để cản trở, sợ là có tư tâm đi?
Em luôn cảm thấy là trước đây anh cho em giữ đứa bé này lại, chỉ là sau khi cân nhắc thiệt hơn mới quyết định, vì sau này ông nội sẽ phát hiện ra chuyện này. Bây giờ ông nội không thể sống được bao lâu nữa, anh chỉ muốn đợi cho đến khi ông ấy chết rồi mới để đứa nhỏ chào đời phải không? Từ trước tới nay anh đều không có ý định để đứa nhỏ chào đời đúng không? Đứa bé chưa ra đời phá thai sẽ không khiến anh cảm thấy tội lỗi, một cái mạng đã ra đời sống sờ sờ, còn muốn xử lý sẽ rất phiền phức, sẽ trở thành cục đá vấp chân anh khi anh đi tìm phụ nữ khác, có phải vậy không? Một khi ông mắt, không ai có thể kiểm soát được anh… Em không thể không lên kế hoạch cho bản thân và con của mình. Vì cho ông nội có thể nhìn thấy đứa trẻ cũng được, cho chính em và đứa trẻ cũng được, em sẽ không trở về với anh đâu!”
Diệp Quân Tước đột nhiên tiến lên bóp cằm cô, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng nói: “Nếu không muốn cô sinh ra, đứa nhỏ này đã A Trạch cũng cảm thấy hành động để đứa trẻ ra đời sớm là không thích hợp, mặc dù là vì để ông cụ nhìn thấy đứa trẻ.
Trong chuyện này, anh đứng về phía Diệp Quân Tước, vì vậy sau khi nghe thấy lời vội vàng làm thủ tục.
Khúc Thanh Ca tức giận đến nỗi ngực cô phập phông, thấy là “ngọn lửa chiến tranh” sắp sửa nổ ra, bảo mẫu bên cạnh cũng không thể chịu đựng được nữa: “Cái đó…tôi đi ra ngoài xem xem, thiếu gia, phu nhân, hai người nói chuyện đi.”
Ngay sau khi người bảo mẫu rời đi, Khúc Thanh Ca liền bộc phát: “Sao anh không cho phép em làm như vậy? Không còn bao lâu nữa là đến ngày dự sinh, cũng không ảnh hưởng nhiều đến con, anh cứ “cố hết sức” để cản trở, sợ là có tư tâm đi?
Em luôn cảm tháy là trước đây anh cho em giữ đứa bé này lại, chỉ là sau khi cân nhắc thiệt hơn mới quyết định, vì sau này ông nội sẽ phát hiện ra chuyện này. Bây giờ ông nội không thể sống được bao lâu nữa, anh chỉ muốn đợi cho đến khi ông ấy chết rồi mới để đứa nhỏ chào đời phải không? Từ trước tới nay anh đều không có ý định để đứa nhỏ chào đời đúng không? Đứa bé chưa ra đời phá thai sẽ không khiến anh cảm thấy tội lỗi, một cái mạng đã ra đời sống sờ sờ, còn muốn xử lý sẽ rất phiền phức, sẽ trở thành cục đá vấp chân anh khi anh đi tìm phụ nữ khác, có phải vậy không? Một khi ông mắt, không ai có thể kiểm soát được anh… Em không thể không lên kế hoạch cho bản thân và con của mình. Vì cho ông nội có thể nhìn thấy đứa trẻ cũng được, cho chính em và đứa trẻ cũng được, em sẽ không trở về với anh đâu!”
Diệp Quân Tước đột nhiên tiến lên bóp cằm cô, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng nói: “Nếu không muốn cô sinh ra, đứa nhỏ này đã Lúc này, A Trạch đã làm xong thủ tục xuất viện và trở về: “Thiếu gia, giải quyết xong rồi rồi, chúng ta có thể đi rồi.”
Khúc Thanh Ca cầu khẩn nhìn Diệp Quân Tước, một lúc sau, Diệp Quân Tước mới thả lỏng: “Không cần đi nữa, nếu như cô ấy muốn sinh nó, vậy thì để cô ấy sinh đi.”
Khuôn mặt A Trạch mê man, thay đổi nhanh thế à?
“Vậy thì bây giờ lại làm thủ tục nhập viện?” Diệp Quân Tước lạnh lùng nói: “Còn cần tôi dậy anh sao?”
A Trạch vội vàng nói: “Không cần không cần, tôi sẽ làm ngay!”
Nước mắt trêи mặt Khúc Thanh Ca còn chưa khô, lại cười rồi, cô đưa tay ra ôm lấy Diệp Quân Tước: “Cảm ơn anh!”
Cơ thể Diệp Quân Tước cứng đờ, không có bát kỳ phản ứng nào. Nhìn cái bụng nhô cao của cô, anh có chút choáng váng.
Trêи quần áo và làn da, anh không thể nhìn thấy sự sống nhỏ bé bên trong, và tình cảm của anh dành cho đứa trẻ đó vẫn rất mơ hồ. Ca phẫu thuật đã được lên kế hoạch vào sáng hôm sau, không ai biết về việc này ngoại trừ Diệp Quân Tước, A Trạch, và bảo mẫu do Khúc Thanh Ca đưa đến. Diệp Quân Tước đã gửi video cho ông cụ, nói dối là Khúc Thanh Ca ở bệnh viện kiểm tra thai sản, chỉ cần ông cụ không náo loạn nữa, thì anh cũng không có ý kiến gì, trận này, anh bị dày vò quá sức, ông cụ luôn luôn nắng mưa thất thường. Đến hơn 10 giờ tối, thấy Diệp Quân Tước không có ý định rời đi, Khúc Thanh Ca hỏi: “Anh không về sao?”
/986
|