Sau khi trong lòng thả lỏng, cô nhìn Diệp Quân Tước nói: “Ông nội bên kia không gạt được, dù sao hiện tại đứa bé đã sinh, không cần gạt, vốn chính là vì ông nội có thể nhìn được đứa bé một chút mới sớm phẫu thuật. Nhà của em bên kia… Hay là chờ em ra viện mới thông báo đi.”
Cô lo lắng người trong nhà biết sẽ đến bệnh viện nhao nhao, nhiều người như vậy cùng đi, ngẫm lại chính là ác mộng, hiện tại cô chỉ muốn thanh tĩnh một hồi. Diệp Quân Tước gật đầu, lấy điện thoại di động quay một đoạn video đứa bé phát cho ông cụ, cũng thông báo đứa bé đã sớm xuất thế, cũng nói rõ bệnh viện ở đâu. Cũng thời điểm quay video, anh mới nghiêm túc thấy rõ ràng bộ dáng đứa bé.
Cũng không tính xinh đẹp, bộ da toàn thân đều đỏ rực, gầy gò nho nhỏ, một chút đều không trắng nõn, nhưng thế mà anh lại không cảm thấy xấu, ngược lại có loại cảm giác muốn nhìn nhiều lần.
Sau khi ông cụ biết chuyện này, không có gọi điện thoại mắng anh, vô cùng lo lắng chạy đến bệnh viện.
Thời điểm nhìn thấy Khúc Thanh Ca và đứa bé, trong mắt đục ngầu của ông cụ ẩn ẩn có lệ quang: “Thanh Ca, làm sao cháu không nghe ông nội? An nguy của cháu và đứa nhỏ quan trọng nhất… Làm gì nhất định phải để đứa nhỏ sinh sớm?”
Khúc Thanh Ca cười cười: “Ông nội, không phải cháu và đứa nhỏ vẫn yên ổn sao? Không sao, ông muốn ôm đứa nhỏ một chút không?”
Ông cụ lắc đầu: “Ông nhìn chút là được rồi.” Hiện tại ông ngay cả tự mình đi đều không làm được, mỗi ngày không phải ngồi phịch ở trêи giường thì chính là ở trêи xe lăn, hai tay cũng dần dần không còn chút sức lực nào, sợ ôm không nổi đứa nhỏ.
A Trạch đem đứa bé ôm đến trước mặt ông cụ, ông cụ trọn vẹn nhìn chằm chằm đứa bé gần một phút, mới cười hỏi: “Lấy tên là gì? Là là con trai hay con gái?”
Diệp Quân Tước không thích tràng diện phiến tình như thé, thản nhiên nói: “Thời gian gấp, tùy tiện đặt, gọi là Diệp Tâm Nhuế.”
Nghe xong danh tự này liền biết là con gái, ông cụ cũng không có biểu lộ ra không vui: “Tốt, tốt, rất tốt, con gái cũng không tệ, chỉ là con gái thì về sau là phải lập gia đình, về sau các cháu vẫn là sinh thêm một đứa con trai đi, vì Diệp gia kéo dài hương hỏa, ông nội không phải trọng nam khinh nữ, con trai hay con gái đều thích như nhau.”
Liền biết ông cụ sẽ nói cái này, Diệp Quân Tước buồn bực không lên tiếng, nếu nói kéo dài hương hỏa, hương hỏa Diệp gia đã sớm đứt mất, anh chính là tên giả mạo, lời này nói ra, ông cụ không tự mình cảm thấy châm chọc sao?
Khúc Thanh Ca vừa sinh xong đứa bé liền bị “giục” mang thai lần hai, trong lòng có chút cảm giác không nói nên lời, nhưng cũng không có nhăn mặt: “Không sao ông nội, cháu hiểu ý ông, đại nghiệp Diệp gia lớn, ông cảm thấy có con trai cũng là bình thường.”
Ông cụ ra hiệu A Trạch có thể ôm đứa bé đi: “Ay… ông chính là người đến sắp chết nói nhiều một chút, dù sao ông cũng không nhìn thấy các cháu sinh lần hai. Chuyện này người trong nhà cháu còn chưa biết đúng không?”
Khúc Thanh Ca gật gật đầu: “Vâng, cháu không dám nói cho họ biết, bọn họ sẽ không đồng ý để đứa bé sinh sớm, chờ cháu xuất viện mới nói cho họ đi, hoặc là chờ đứa bé đầy tháng cũng được. Người nhà cháu nhiều, miệng nhiều, việc cũng nhiều, cháu đều cảm thấy phiền.”
Ông cụ không nói chuyện, đột nhiên phát tay ra hiệu thủ hạ dẫn ông rời đi, bảo tiêu sau lưng vội vàng đầy xe lăn rời khỏi phòng bệnh.
Khúc Thanh Ca có chút lo lắng: “Ông nội sẽ không thật sự để ý em sinh con gái chứ? Em cảm thấy sinh đầu thì trai hay gái đều giống nhau, không phải sao?”
Diệp Quân Tước đứng thẳng người lên sửa sang lại vạt áo một chút: “Một người sắp chết, cô quản ông ấy nghĩ như thế nào làm gì? Tôi phải trở về một chuyến, buổi tối lại tới.”
Đi đến bên ngoài phòng bệnh, ở hành lang, ông cụ đang ho kịch liệt. Diệp Quân Tước nhíu mày cất bước tiến lên: “Phát bệnh mới đột nhiên muốn ra? Cũng không nói rõ ràng, làm cho người ta cho là ông trọng nam khinh nữ. Nếu không phải vì để ông nhìn thấy đứa nhỏ, cô ấy cũng không sinh non.”
Uống xong thuốc, sắc mặt ông cụ tái nhợt máy phần: “Ông…
Chưa kịp nói, cái chuyện phát bệnh lúc nào này, sao ông có thể đoán trước được? Trong phòng bệnh còn có đứa bé vừa ra đời, lỡ như bị ông làm nhiễm bệnh gì thì sao? Tước Nhi, thời điểm phụ nữ sinh xong là lúc cần sự quan tâm nhất, cháu ở ngay bệnh viện trông coi đi. Thân thể này của ông, không tiện ở bên ngoài, ông đi về trước.”
Diệp Quân Tước thay thế bảo tiêu đẩy xe lăn cho ông cụ: “Cùng trở về đi, tôi muốn thay quần áo, buổi tối lại tới.”
Trêи đường trở về, ông cụ nhìn chằm chằm Diệp Quân Tước nhìn một hồi, hỏi: “Tối hôm qua cháu một mực canh giữ ở bệnh viện sao? Đồng ý phẫu thuật là cháu ký?”
Diệp Quân Tước một bộ dáng không nhịn được, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe: “Đúng.”
Đáy mắt ông cụ lộ ra vẻ vui mừng: “Xem ra là ông quá lo lắng, đứa bé kia dù sao cũng là con ruột cháu, hỗ dữ cũng không ăn thịt con. Kỳ vọng duy nhất của ông, chính là cháu và Thanh Ca có thể yên ổn ở bên nhau, có đứa bé, tâm của cháu hẳn là có thể hoặc nhiều hoặc ít định ra một chút. Quên quá khứ cháu là ai, nhớ kỹ hiện tại cháu là ai là tốt rồi.”
Thời điểm sắc trời tối xuống, Diệp Quân Tước lại trở về bệnh viện.
Trước khi đi đến cửa phòng bệnh, phát hiện A Trạch ngồi ở hành lang, anh hỏi: “Anh ở đây làm cái gì?”
A Trạch có chút xấu hổ: “Phu nhân… đang đút sữa. Bình thường bác sĩ muốn kiểm tra miệng vết thương, xử lý cái gì, tôi một đại nam nhân cũng không tiện ở bên trong.”
Diệp Quân Tước đẩy cửa ra đi vào, Khúc Thanh Ca đang nằm _ nghiêng đút đứa bé, bảo mẫu hào hứng đối với anh nói: “Phu nhân xuống sữa rất nhanh, mua sữa bột đều không cần dùng đến chút nào.”
Khúc Thanh Ca có chút xấu hỗ: “Dì, dì đừng nói cái này…”
Bảo mẫu nói đùa: “Cô cậu là vợ chồng, làm sao còn ngại ngùng? Người bận rộn như thiếu gia, còn có thể ở bệnh viện chăm sóc cô, tình cảm cô cậu thật không tệ.”
Khúc Thanh Ca ngước mắt nhìn Diệp Quân Tước: “Cám ơn anh.”
Diệp Quân Tước nghe ba chữ này làm sao cũng cảm thấy có chút chói tai: “Cám ơn tôi cái gì? Cám ơn tôi thực hiện nghĩa vụ đến bệnh viện? Cô nói chuyện có thể êm tai một chút không?
Nói thật giống như đứa nhỏ này không phải của tôi vậy.”
Đến sau nửa đêm, Diệp Quân Tước bị động tĩnh đứa bé khóc rống đánh thức, trong phòng bệnh không ai ngủ được, Khúc Thanh Ca hỏi bảo mẫu chăm sóc đứa nhỏ: “Dì à, đã cho ăn sữa, làm sao nó vẫn khóc thế?”
Bảo mẫu ôm đứa bé đi qua đi lại: “Không sao, đều như vậy, muốn người ôm dỗ ngủ, cái này vừa ra đời không quen mà.”
Quả nhiên, một lát sau, đứa nhỏ ngủ thϊế͙p͙ đi, thế giới phảng phất giống như một nháy mắt an tĩnh lại, chỉ là không thể buông xuống, muốn người một mực ôm, vừa để xuống liền khóc.
Diệp Quân Tước tỉnh cả ngủ, đi ra bên ngoài khu rửa tay hút thuốc trước cửa sổ. Điện thoại đột nhiên vang lên, lúc nhìn thấy là Diệp gia gọi điện thoại tới, trong lòng của anh lộp bộp một chút: “Alo?”
Bên đầu điện thoại kia ngữ khí rất nặng nề: “Thiếu gia, ông cụ đi rồi.”
Anh hút hết điều thuốc cuối cùng, đem đầu thuốc lá nhét vào dưới chân day day giẫm: “Biết rồi, tôi lập tức trở về.”
Cô lo lắng người trong nhà biết sẽ đến bệnh viện nhao nhao, nhiều người như vậy cùng đi, ngẫm lại chính là ác mộng, hiện tại cô chỉ muốn thanh tĩnh một hồi. Diệp Quân Tước gật đầu, lấy điện thoại di động quay một đoạn video đứa bé phát cho ông cụ, cũng thông báo đứa bé đã sớm xuất thế, cũng nói rõ bệnh viện ở đâu. Cũng thời điểm quay video, anh mới nghiêm túc thấy rõ ràng bộ dáng đứa bé.
Cũng không tính xinh đẹp, bộ da toàn thân đều đỏ rực, gầy gò nho nhỏ, một chút đều không trắng nõn, nhưng thế mà anh lại không cảm thấy xấu, ngược lại có loại cảm giác muốn nhìn nhiều lần.
Sau khi ông cụ biết chuyện này, không có gọi điện thoại mắng anh, vô cùng lo lắng chạy đến bệnh viện.
Thời điểm nhìn thấy Khúc Thanh Ca và đứa bé, trong mắt đục ngầu của ông cụ ẩn ẩn có lệ quang: “Thanh Ca, làm sao cháu không nghe ông nội? An nguy của cháu và đứa nhỏ quan trọng nhất… Làm gì nhất định phải để đứa nhỏ sinh sớm?”
Khúc Thanh Ca cười cười: “Ông nội, không phải cháu và đứa nhỏ vẫn yên ổn sao? Không sao, ông muốn ôm đứa nhỏ một chút không?”
Ông cụ lắc đầu: “Ông nhìn chút là được rồi.” Hiện tại ông ngay cả tự mình đi đều không làm được, mỗi ngày không phải ngồi phịch ở trêи giường thì chính là ở trêи xe lăn, hai tay cũng dần dần không còn chút sức lực nào, sợ ôm không nổi đứa nhỏ.
A Trạch đem đứa bé ôm đến trước mặt ông cụ, ông cụ trọn vẹn nhìn chằm chằm đứa bé gần một phút, mới cười hỏi: “Lấy tên là gì? Là là con trai hay con gái?”
Diệp Quân Tước không thích tràng diện phiến tình như thé, thản nhiên nói: “Thời gian gấp, tùy tiện đặt, gọi là Diệp Tâm Nhuế.”
Nghe xong danh tự này liền biết là con gái, ông cụ cũng không có biểu lộ ra không vui: “Tốt, tốt, rất tốt, con gái cũng không tệ, chỉ là con gái thì về sau là phải lập gia đình, về sau các cháu vẫn là sinh thêm một đứa con trai đi, vì Diệp gia kéo dài hương hỏa, ông nội không phải trọng nam khinh nữ, con trai hay con gái đều thích như nhau.”
Liền biết ông cụ sẽ nói cái này, Diệp Quân Tước buồn bực không lên tiếng, nếu nói kéo dài hương hỏa, hương hỏa Diệp gia đã sớm đứt mất, anh chính là tên giả mạo, lời này nói ra, ông cụ không tự mình cảm thấy châm chọc sao?
Khúc Thanh Ca vừa sinh xong đứa bé liền bị “giục” mang thai lần hai, trong lòng có chút cảm giác không nói nên lời, nhưng cũng không có nhăn mặt: “Không sao ông nội, cháu hiểu ý ông, đại nghiệp Diệp gia lớn, ông cảm thấy có con trai cũng là bình thường.”
Ông cụ ra hiệu A Trạch có thể ôm đứa bé đi: “Ay… ông chính là người đến sắp chết nói nhiều một chút, dù sao ông cũng không nhìn thấy các cháu sinh lần hai. Chuyện này người trong nhà cháu còn chưa biết đúng không?”
Khúc Thanh Ca gật gật đầu: “Vâng, cháu không dám nói cho họ biết, bọn họ sẽ không đồng ý để đứa bé sinh sớm, chờ cháu xuất viện mới nói cho họ đi, hoặc là chờ đứa bé đầy tháng cũng được. Người nhà cháu nhiều, miệng nhiều, việc cũng nhiều, cháu đều cảm thấy phiền.”
Ông cụ không nói chuyện, đột nhiên phát tay ra hiệu thủ hạ dẫn ông rời đi, bảo tiêu sau lưng vội vàng đầy xe lăn rời khỏi phòng bệnh.
Khúc Thanh Ca có chút lo lắng: “Ông nội sẽ không thật sự để ý em sinh con gái chứ? Em cảm thấy sinh đầu thì trai hay gái đều giống nhau, không phải sao?”
Diệp Quân Tước đứng thẳng người lên sửa sang lại vạt áo một chút: “Một người sắp chết, cô quản ông ấy nghĩ như thế nào làm gì? Tôi phải trở về một chuyến, buổi tối lại tới.”
Đi đến bên ngoài phòng bệnh, ở hành lang, ông cụ đang ho kịch liệt. Diệp Quân Tước nhíu mày cất bước tiến lên: “Phát bệnh mới đột nhiên muốn ra? Cũng không nói rõ ràng, làm cho người ta cho là ông trọng nam khinh nữ. Nếu không phải vì để ông nhìn thấy đứa nhỏ, cô ấy cũng không sinh non.”
Uống xong thuốc, sắc mặt ông cụ tái nhợt máy phần: “Ông…
Chưa kịp nói, cái chuyện phát bệnh lúc nào này, sao ông có thể đoán trước được? Trong phòng bệnh còn có đứa bé vừa ra đời, lỡ như bị ông làm nhiễm bệnh gì thì sao? Tước Nhi, thời điểm phụ nữ sinh xong là lúc cần sự quan tâm nhất, cháu ở ngay bệnh viện trông coi đi. Thân thể này của ông, không tiện ở bên ngoài, ông đi về trước.”
Diệp Quân Tước thay thế bảo tiêu đẩy xe lăn cho ông cụ: “Cùng trở về đi, tôi muốn thay quần áo, buổi tối lại tới.”
Trêи đường trở về, ông cụ nhìn chằm chằm Diệp Quân Tước nhìn một hồi, hỏi: “Tối hôm qua cháu một mực canh giữ ở bệnh viện sao? Đồng ý phẫu thuật là cháu ký?”
Diệp Quân Tước một bộ dáng không nhịn được, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe: “Đúng.”
Đáy mắt ông cụ lộ ra vẻ vui mừng: “Xem ra là ông quá lo lắng, đứa bé kia dù sao cũng là con ruột cháu, hỗ dữ cũng không ăn thịt con. Kỳ vọng duy nhất của ông, chính là cháu và Thanh Ca có thể yên ổn ở bên nhau, có đứa bé, tâm của cháu hẳn là có thể hoặc nhiều hoặc ít định ra một chút. Quên quá khứ cháu là ai, nhớ kỹ hiện tại cháu là ai là tốt rồi.”
Thời điểm sắc trời tối xuống, Diệp Quân Tước lại trở về bệnh viện.
Trước khi đi đến cửa phòng bệnh, phát hiện A Trạch ngồi ở hành lang, anh hỏi: “Anh ở đây làm cái gì?”
A Trạch có chút xấu hổ: “Phu nhân… đang đút sữa. Bình thường bác sĩ muốn kiểm tra miệng vết thương, xử lý cái gì, tôi một đại nam nhân cũng không tiện ở bên trong.”
Diệp Quân Tước đẩy cửa ra đi vào, Khúc Thanh Ca đang nằm _ nghiêng đút đứa bé, bảo mẫu hào hứng đối với anh nói: “Phu nhân xuống sữa rất nhanh, mua sữa bột đều không cần dùng đến chút nào.”
Khúc Thanh Ca có chút xấu hỗ: “Dì, dì đừng nói cái này…”
Bảo mẫu nói đùa: “Cô cậu là vợ chồng, làm sao còn ngại ngùng? Người bận rộn như thiếu gia, còn có thể ở bệnh viện chăm sóc cô, tình cảm cô cậu thật không tệ.”
Khúc Thanh Ca ngước mắt nhìn Diệp Quân Tước: “Cám ơn anh.”
Diệp Quân Tước nghe ba chữ này làm sao cũng cảm thấy có chút chói tai: “Cám ơn tôi cái gì? Cám ơn tôi thực hiện nghĩa vụ đến bệnh viện? Cô nói chuyện có thể êm tai một chút không?
Nói thật giống như đứa nhỏ này không phải của tôi vậy.”
Đến sau nửa đêm, Diệp Quân Tước bị động tĩnh đứa bé khóc rống đánh thức, trong phòng bệnh không ai ngủ được, Khúc Thanh Ca hỏi bảo mẫu chăm sóc đứa nhỏ: “Dì à, đã cho ăn sữa, làm sao nó vẫn khóc thế?”
Bảo mẫu ôm đứa bé đi qua đi lại: “Không sao, đều như vậy, muốn người ôm dỗ ngủ, cái này vừa ra đời không quen mà.”
Quả nhiên, một lát sau, đứa nhỏ ngủ thϊế͙p͙ đi, thế giới phảng phất giống như một nháy mắt an tĩnh lại, chỉ là không thể buông xuống, muốn người một mực ôm, vừa để xuống liền khóc.
Diệp Quân Tước tỉnh cả ngủ, đi ra bên ngoài khu rửa tay hút thuốc trước cửa sổ. Điện thoại đột nhiên vang lên, lúc nhìn thấy là Diệp gia gọi điện thoại tới, trong lòng của anh lộp bộp một chút: “Alo?”
Bên đầu điện thoại kia ngữ khí rất nặng nề: “Thiếu gia, ông cụ đi rồi.”
Anh hút hết điều thuốc cuối cùng, đem đầu thuốc lá nhét vào dưới chân day day giẫm: “Biết rồi, tôi lập tức trở về.”
/986
|