Ôn Ngôn cúi đầu không nói gì, trong lòng thầm nhủ, từ ngày mai cô sẽ bảo má Lưu làm thêm hai món nữa để tránh xảy ra cảnh thiếu đồ ăn xấu hồ
này…
Ăn xong Mục Đình Sâm vào thư phòng, còn cô thì nằm trong phòng nghiên cứu bức thư “Lão Từ” gửi, cô đã đọc nội dung bức thư không biết bao nhiêu lần nhưng ngoại trừ việc nó làm lòng cô gợn
sóng thì chả còn tác dụng nào khác.
Khi cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Trần Mộng Dao bỗng nhắn đến, cô vừa mở ra xem
liền không thể nhịn được cười.
“Mình nghe nói nếu mang thai con gái da dẻ sẽ đẹp hơn nhưng con trai thì ngược lại, khi mang thai cậu sẽ tăng cân rất nhiều, gần đây cậu tăng bao nhiêu kg rồi? Có thể quan sát thấy đang mang
thai con trai hay con gái không?”
Thành thật mà nói cô chưa từng nghĩ qua điều
này… Nhưng bây giờ, cô lại bắt đầu trở nên tò mò.
Cô đứng dậy soi gương thì không thấy da mình thay đổi gì, đi cân thì cô béo hơn 3 kg rồi, nhìn con số trên cân cô hơi hoảng, mới mang thai không bao lâu mà đã tăng 3 kg rồi? Nếu chờ đến lúc sinh thì nặng thế nào nữa? Lúc này cô mới ý thức được khống ché lượng ăn của mình, không thể cứ ăn mãi như vậy được, ăn nhiều như thế cũng
không tốt cho sức khỏe.”
Khi cô đang đứng trên bàn cân vừa sờ bụng dưới vừa trả lời tin nhắn, cửa phòng đột nhiên bị đầy ra, cô vô thức quay đầu nhìn về phía cửa, người vào
là Mục Đình Sâm, hình như anh đã xong việc.
Chọt nhớ tới bức thư còn ở trên giường, cô hoảng sợ muốn vội vàng cất đi, nhưng đã chậm một bước, Mục Đình Sâm đã đi thẳng đến bên giường,
nhìn thầy bức thư liền trực tiếp cầm lên.
Tim cô như vọt lên cổ họng, bây giờ dù cho Mục Đình Sâm biết sự tồn tại của bức thư này thì cũng
vô nghĩa, bởi vì không thể tra ra được thông tin
tiếp theo nào.
Trong lúc anh đọc bức thư, sắc mặt của Mục Đình Sâm sa sằm, Ôn Ngôn tiến lên giật lấy bức thư,
nhưng cô không biết phải nói gì.
Chuyện xưa nhắc lại, ảnh hưởng đến không chỉ riêng mình cô bị mà Mục Đình Sâm cũng bị, vụ tai nạn trên máy bay ấy, anh cũng giống như cô mắt
đi người thân.
“Hôm qua cô ra ngoài là vì chuyện này?” Sắc mặt
anh không đổi, nhìn cô. Ôn Ngôn gật đầu: “Ừ…”
Mục Đình Sâm hơi nheo mắt lại, ánh mắt cực kỳ
lạnh lùng: “Kết quả đâu? Tìm được gì rồi?”
Cô lắc đầu: “Địa chỉ trên lá thư là tòa nhà trống, không tìm được người gửi, không thể thu được đáp án cụ thể. Nhưng tôi nhất định sẽ tìm ra, tôi
không tin rằng chuyện kia là do ba tôi gây ra…”
Trước khi cô ấy nói xong, Mục Đình Sâm ngắt lời: “Đủ rồi! Làm sao có người gửi được chứ? Muốn rửa sạch tội danh thì cũng phải tìm một cách hợp
lý, dựng chuyện vô căn cứ này thì có ý gì?”
Ôn Ngôn không sợ hãi trước cơn thịnh nộ của anh, trong chuyện này cô có đủ dũng khí: “Không phải tôi dựng chuyện, thực sự có người đã gửi cho tôi bức thư này! Lẽ nào anh không muốn biết sự thật sao? Nếu bôi tôi cũng là nạn nhân, lẽ nào anh không muốn trừng phạt thủ phạm thực sự sao? Sự tồn tại của lá thư này đã đại biểu chuyện này
không đơn giản!”
Mục Đình Sâm đột ngột nắm lấy vai cô, sức anh mạnh đến mức gần như bóp nát xương cô: “Cô là nóng lòng muốn rời đi, cho nên muốn lầy cách này muốn rửa sạch tội lỗi của mình đúng chứ? Tôi đã nói, chỉ cần cô sinh cho tôi một đứa con, tôi sẽ để cô rời đi. Đây là con đường tất duy nhất, cô đã khao khát muốn đi như vậy, thế thì tôi sẽ thành
toàn cho côI”
Lời vừa dứt, Ôn Ngôn chỉ cảm thấy trời đất quay
cuồng, cả người cô bị anh ném lên giường!
Mục Đình Sâm lần người lên, anh gần như thô bạo xé toạc bộ đồ ngủ của cô, đi thẳng vào mà không
hề có bất kỳ màn dạo đầu nào.
Trong sự đan xen phức tạp của cảm xúc, cảm giác mất đi tất cả lại ập vào tâm trí anh, đến cuối cùng… ngay cả cô cũng muốn bỏ anh mà đi
Sao…?
Ôn Ngôn nhìn người đàn ông đang hoành hành trên người mình, vô cùng sợ hãi: “Mục Đình Sâm…
Đừng như vậy… Tôi sợ…”
Trước lời cầu xin của cô, anh làm như không nghe thấy, mang theo sự trừng phạt, cưỡng chế mỗi một động tác. Cô cảm thấy mình như một con thuyền đơn độc lênh đênh trên biển, bất cứ lúc nào cũng
có thể bị sóng gió đánh tan.
Không biết qua bao lâu, sau trận mưa sa gió táp,
mọi thứ lắng xuống, và Mục Đình Sâm không chút
lưu luyến đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy tí tách, Ôn Ngôn nằm bắt động trên giường, cô hệt một con rối vỡ vụn, trong
trái tim như có thứ gì đó vỡ ra, chua xót đau đón…
Rất nhanh, Mục Đình Sâm rời khỏi Mục trạch, tiếng xe khởi động từ rõ ràng đến mờ nhạt, từ gần
đến xa dần.
Khung cảnh thân quen này đã xảy ra bao lần trong quá khứ, với cô mà nói, lại là một lần long trời lỡ đất mà thôi, nhưng lần này, so với trước đây còn
mạnh bạo hơn một chút. Ngày hôm sau.
Ôn Ngôn đến công ty đúng giờ như thường lệ, chuyện xảy ra đêm qua khiến cô gặp ác mộng, sắc
mặt vô cùng tồi tệ.
Lâm Táp giật mình khi nhìn thấy cô: “Tối qua cô
làm gì với Đình Sâm vậy? Quằng thâm gần như chiếm toàn bộ mặt cô rồi…”
Cô lắc đầu không nói gì, Lâm Táp ra vẻ kỳ lạ:
“Là… chuyện của Thẩm Giới sao?”
Cô có chút khó hiểu: “Chuyện gì của Thẩm Giới
cơ?”
Lâm Táp cười ha ha: “Không, không có gì, tôi
thuận miệng hỏi thôi, cô làm việc đi.”
Mặc dù rất lạ vì sao Lâm Táp đột nhiên nhắc tới Thẩm Giới, nhưng Ôn Ngôn cũng không hỏi nhiều, chuyện tối hôm qua vẫn làm cô sợ đến giờ vẫn chưa hoàn hồn được, may mà đứa bé trong bụng
cô vẫn không bị gì…
Mười giờ sáng, điện thoại cô đột nhiên đỗ chuông, nhìn thấy số của người gọi đến, cô do dự một lúc
mới nhắc máy: “Alo…”
Giọng Thẩm Giới truyền qua điện thoại, có phần chán nản: “Bây giờ anh muốn gặp em, có được không?”
Cô hiểu Thẩm Giới anh không phải người cảm tính, anh sẽ không tùy tiện hẹn gặp cô trong giờ làm việc, cô không khỏi lo lắng hỏi: “Sao vậy? Có
chuyện gì sao?”
Thẩm Giới không trả lời, chỉ nói: “Gặp nhau rồi nói đi, anh chỉ… muốn gặp em bây giờ… Anh đang ở gần công ty em, em đi xuống rẽ trái là thấy xe
anh.”
Ngắt máy, Ôn Ngôn đi tới phòng làm việc của Lâm Táp gõ cửa, giọng nói của Lâm Táp từ bên trong
truyền ra: “Vào đi.”
Cô mở cửa bước tới: “À ừm… Tôi có việc phải đi ra ngoài, có thể xin nghỉ phép không? Tạm thời tôi cũng không rõ trong sáng nay còn có thể trở lại
làm việc bình thường được không nữa.”
Lâm Táp đang bận xử lý tài liệu, không ngắng đầu lên: “Đi, đi đi, khi nào cô quay lại cũng được, chỉ
cần buổi tối trở về đúng giờ, tôi không muốn Đình Sâm lát nữa lại đòi người bên tôi.”
Cô gật đầu xoay người rời đi, sau khi rời khỏi công ty cô rẽ trái theo lời Thẩm Giới, rất nhanh đã thấy một chiếc xe thể thao màu đen đang đậu bên
đường, trực giác cô biết đó là xe của Thẩm Giới.
Cô bước lên phía trước, không định lên xe, Thẩm
Giới đã hạ cửa xe xuống: “Lên xe trước đã em.”
này…
Ăn xong Mục Đình Sâm vào thư phòng, còn cô thì nằm trong phòng nghiên cứu bức thư “Lão Từ” gửi, cô đã đọc nội dung bức thư không biết bao nhiêu lần nhưng ngoại trừ việc nó làm lòng cô gợn
sóng thì chả còn tác dụng nào khác.
Khi cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Trần Mộng Dao bỗng nhắn đến, cô vừa mở ra xem
liền không thể nhịn được cười.
“Mình nghe nói nếu mang thai con gái da dẻ sẽ đẹp hơn nhưng con trai thì ngược lại, khi mang thai cậu sẽ tăng cân rất nhiều, gần đây cậu tăng bao nhiêu kg rồi? Có thể quan sát thấy đang mang
thai con trai hay con gái không?”
Thành thật mà nói cô chưa từng nghĩ qua điều
này… Nhưng bây giờ, cô lại bắt đầu trở nên tò mò.
Cô đứng dậy soi gương thì không thấy da mình thay đổi gì, đi cân thì cô béo hơn 3 kg rồi, nhìn con số trên cân cô hơi hoảng, mới mang thai không bao lâu mà đã tăng 3 kg rồi? Nếu chờ đến lúc sinh thì nặng thế nào nữa? Lúc này cô mới ý thức được khống ché lượng ăn của mình, không thể cứ ăn mãi như vậy được, ăn nhiều như thế cũng
không tốt cho sức khỏe.”
Khi cô đang đứng trên bàn cân vừa sờ bụng dưới vừa trả lời tin nhắn, cửa phòng đột nhiên bị đầy ra, cô vô thức quay đầu nhìn về phía cửa, người vào
là Mục Đình Sâm, hình như anh đã xong việc.
Chọt nhớ tới bức thư còn ở trên giường, cô hoảng sợ muốn vội vàng cất đi, nhưng đã chậm một bước, Mục Đình Sâm đã đi thẳng đến bên giường,
nhìn thầy bức thư liền trực tiếp cầm lên.
Tim cô như vọt lên cổ họng, bây giờ dù cho Mục Đình Sâm biết sự tồn tại của bức thư này thì cũng
vô nghĩa, bởi vì không thể tra ra được thông tin
tiếp theo nào.
Trong lúc anh đọc bức thư, sắc mặt của Mục Đình Sâm sa sằm, Ôn Ngôn tiến lên giật lấy bức thư,
nhưng cô không biết phải nói gì.
Chuyện xưa nhắc lại, ảnh hưởng đến không chỉ riêng mình cô bị mà Mục Đình Sâm cũng bị, vụ tai nạn trên máy bay ấy, anh cũng giống như cô mắt
đi người thân.
“Hôm qua cô ra ngoài là vì chuyện này?” Sắc mặt
anh không đổi, nhìn cô. Ôn Ngôn gật đầu: “Ừ…”
Mục Đình Sâm hơi nheo mắt lại, ánh mắt cực kỳ
lạnh lùng: “Kết quả đâu? Tìm được gì rồi?”
Cô lắc đầu: “Địa chỉ trên lá thư là tòa nhà trống, không tìm được người gửi, không thể thu được đáp án cụ thể. Nhưng tôi nhất định sẽ tìm ra, tôi
không tin rằng chuyện kia là do ba tôi gây ra…”
Trước khi cô ấy nói xong, Mục Đình Sâm ngắt lời: “Đủ rồi! Làm sao có người gửi được chứ? Muốn rửa sạch tội danh thì cũng phải tìm một cách hợp
lý, dựng chuyện vô căn cứ này thì có ý gì?”
Ôn Ngôn không sợ hãi trước cơn thịnh nộ của anh, trong chuyện này cô có đủ dũng khí: “Không phải tôi dựng chuyện, thực sự có người đã gửi cho tôi bức thư này! Lẽ nào anh không muốn biết sự thật sao? Nếu bôi tôi cũng là nạn nhân, lẽ nào anh không muốn trừng phạt thủ phạm thực sự sao? Sự tồn tại của lá thư này đã đại biểu chuyện này
không đơn giản!”
Mục Đình Sâm đột ngột nắm lấy vai cô, sức anh mạnh đến mức gần như bóp nát xương cô: “Cô là nóng lòng muốn rời đi, cho nên muốn lầy cách này muốn rửa sạch tội lỗi của mình đúng chứ? Tôi đã nói, chỉ cần cô sinh cho tôi một đứa con, tôi sẽ để cô rời đi. Đây là con đường tất duy nhất, cô đã khao khát muốn đi như vậy, thế thì tôi sẽ thành
toàn cho côI”
Lời vừa dứt, Ôn Ngôn chỉ cảm thấy trời đất quay
cuồng, cả người cô bị anh ném lên giường!
Mục Đình Sâm lần người lên, anh gần như thô bạo xé toạc bộ đồ ngủ của cô, đi thẳng vào mà không
hề có bất kỳ màn dạo đầu nào.
Trong sự đan xen phức tạp của cảm xúc, cảm giác mất đi tất cả lại ập vào tâm trí anh, đến cuối cùng… ngay cả cô cũng muốn bỏ anh mà đi
Sao…?
Ôn Ngôn nhìn người đàn ông đang hoành hành trên người mình, vô cùng sợ hãi: “Mục Đình Sâm…
Đừng như vậy… Tôi sợ…”
Trước lời cầu xin của cô, anh làm như không nghe thấy, mang theo sự trừng phạt, cưỡng chế mỗi một động tác. Cô cảm thấy mình như một con thuyền đơn độc lênh đênh trên biển, bất cứ lúc nào cũng
có thể bị sóng gió đánh tan.
Không biết qua bao lâu, sau trận mưa sa gió táp,
mọi thứ lắng xuống, và Mục Đình Sâm không chút
lưu luyến đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy tí tách, Ôn Ngôn nằm bắt động trên giường, cô hệt một con rối vỡ vụn, trong
trái tim như có thứ gì đó vỡ ra, chua xót đau đón…
Rất nhanh, Mục Đình Sâm rời khỏi Mục trạch, tiếng xe khởi động từ rõ ràng đến mờ nhạt, từ gần
đến xa dần.
Khung cảnh thân quen này đã xảy ra bao lần trong quá khứ, với cô mà nói, lại là một lần long trời lỡ đất mà thôi, nhưng lần này, so với trước đây còn
mạnh bạo hơn một chút. Ngày hôm sau.
Ôn Ngôn đến công ty đúng giờ như thường lệ, chuyện xảy ra đêm qua khiến cô gặp ác mộng, sắc
mặt vô cùng tồi tệ.
Lâm Táp giật mình khi nhìn thấy cô: “Tối qua cô
làm gì với Đình Sâm vậy? Quằng thâm gần như chiếm toàn bộ mặt cô rồi…”
Cô lắc đầu không nói gì, Lâm Táp ra vẻ kỳ lạ:
“Là… chuyện của Thẩm Giới sao?”
Cô có chút khó hiểu: “Chuyện gì của Thẩm Giới
cơ?”
Lâm Táp cười ha ha: “Không, không có gì, tôi
thuận miệng hỏi thôi, cô làm việc đi.”
Mặc dù rất lạ vì sao Lâm Táp đột nhiên nhắc tới Thẩm Giới, nhưng Ôn Ngôn cũng không hỏi nhiều, chuyện tối hôm qua vẫn làm cô sợ đến giờ vẫn chưa hoàn hồn được, may mà đứa bé trong bụng
cô vẫn không bị gì…
Mười giờ sáng, điện thoại cô đột nhiên đỗ chuông, nhìn thấy số của người gọi đến, cô do dự một lúc
mới nhắc máy: “Alo…”
Giọng Thẩm Giới truyền qua điện thoại, có phần chán nản: “Bây giờ anh muốn gặp em, có được không?”
Cô hiểu Thẩm Giới anh không phải người cảm tính, anh sẽ không tùy tiện hẹn gặp cô trong giờ làm việc, cô không khỏi lo lắng hỏi: “Sao vậy? Có
chuyện gì sao?”
Thẩm Giới không trả lời, chỉ nói: “Gặp nhau rồi nói đi, anh chỉ… muốn gặp em bây giờ… Anh đang ở gần công ty em, em đi xuống rẽ trái là thấy xe
anh.”
Ngắt máy, Ôn Ngôn đi tới phòng làm việc của Lâm Táp gõ cửa, giọng nói của Lâm Táp từ bên trong
truyền ra: “Vào đi.”
Cô mở cửa bước tới: “À ừm… Tôi có việc phải đi ra ngoài, có thể xin nghỉ phép không? Tạm thời tôi cũng không rõ trong sáng nay còn có thể trở lại
làm việc bình thường được không nữa.”
Lâm Táp đang bận xử lý tài liệu, không ngắng đầu lên: “Đi, đi đi, khi nào cô quay lại cũng được, chỉ
cần buổi tối trở về đúng giờ, tôi không muốn Đình Sâm lát nữa lại đòi người bên tôi.”
Cô gật đầu xoay người rời đi, sau khi rời khỏi công ty cô rẽ trái theo lời Thẩm Giới, rất nhanh đã thấy một chiếc xe thể thao màu đen đang đậu bên
đường, trực giác cô biết đó là xe của Thẩm Giới.
Cô bước lên phía trước, không định lên xe, Thẩm
Giới đã hạ cửa xe xuống: “Lên xe trước đã em.”
/986
|