Trần Mộng Dao trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, Kính Thiếu Khanh quả nhiên đoán không sai?
Khúc gia đã từ bỏ Khúc Thanh Ca…
Cúp điện thoại, Khúc Thanh Ca gửi tin nhắn cho Khúc Thanh Niên: “Kính Thiếu Khanh đã biết là anh làm.”
Khúc Thanh Niên trực tiếp gọi điện thoại tới: “ĐM là cô nói cái gì sao? Không phải đã nói một mình cô gánh rồi sao?
Khúc gia nuôi cô nhiều năm như vậy, cô lại báo đáp thế này sao? Kính gia và Mục gia từ trước đến nay đều là cùng nhau, đắc tội Kính Thiếu Khanh chẳng khác nào đắc tội Mục Đình Sâm, cô đang muốn hại chết Khúc gial”
Tim Khúc Thanh Ca đã sớm lạnh: “Chúng ta đều là con nhà Khúc gia, tại sao Khúc gia lại nuôi anh nhiều năm như: vậy? Gia sản cái gì đều là của anh và anh ba, tôi bị trở thành quân cờ, các người còn muốn tôi làm thế nào? Tôi là muốn tự mình gánh chịu, nhưng bây giờ Kính Thiếu Khanh đã biết, tôi có thể thông báo cho anh một tiếng, đã lấy hết nhân nghĩa lớn nhất, anh cũng đã nói, sau này tôi không về Khúc gia được, về sau các người thế nào, không liên quan đến tôi, cứ như vậy đi.”
Điện thoại cúp máy, âm thanh chửi rủa khó nghe của Khúc Thanh Niên cũng bị ngăn cách.
Khúc Thanh Ca thống khổ nhắm mắt lại, hồi tưởng lại hai người anh từ nhỏ đến lớn đều yêu thương cô, tất cả mọi thứ giống như đang nằm mơ vậy, rõ ràng ban đầu tốt đẹp như thế, vì cái gì cuối củng lại biến thành cái dạng này? Con người thật sự sẽ thay đổi sao? Từ lúc cô lấy chồng trở đi, cô liền trở thành người ngoài sao? Dưới lớp vỏ bọc đường người thân lại xấu xa như vậy sao? Hiện tại bản thân cô còn khó bảo đảm, không có chỗ chạy, không thể làm thêm chuyện gì vì Khúc gia nữa.
Ngày hôm sau, Khúc phu nhân từ Hải Thành đến kinh đô.
Lúc đến trang viên nhà họ Diệp, Diệp Quân Tước không có ở đó.
Khúc Thanh Ca dẫn con gái đến cửa chào bà, cô đã đoán trước được cảnh tượng sẽ như thế nào, nhưng trong xương tuỷ cô vẫn có chút không tin và sợ phải chấp nhận thực tế.
Trước đây cô muốn cưới Diệp Quân Tước, nhưng mẹ cô ghét bỏ anh vì anh là người tàn phế nên không cho cô cưới anh… tại sao lại xem cô như quân cò trong tay như vậy?
Khi nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của Khúc phu nhân sau khi xuống xe, trái tim Khúc Thanh Ca lạnh một hồi, có một tia hoảng sợ vô cớ, vô thức lùi về phía sau hai bước: “Mẹ ….”
Khúc phu nhân trừng mắt nhìn cô ấy: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có một đứa con gái ích kỷ như cô!”
Ích kỷ?
Khúc Thanh Ca dường như cảm giác được máu đang chảy nhanh trong cơ thể, giữa mùa hè nhưng cô lạnh toát toàn thân: “Con ích kỷ? Tại sao khi mội người đang bàn bạc chuyện như vậy, lại không hỏi ý kiến của con?” Nói là vì muốn tốt cho con nhưng lại làm loại chuyện xấu xa đấy, con chỉ thực hiện lựa chọn đúng đắn liền trở thành ích kỷ?
Đó là hai mạng người đấy, trong mắt mẹ, họ không đáng nhắc đến sao!?”
Khúc phu nhân liếc vào bên trong.
Sau khi nhìn thoáng qua, dường như bà đang quan sát xem Diệp Quân Tước có ở nhà hay không, Khúc Thanh Ca hiểu ý định của bà, lạnh lùng nói: “Không phải lo lắng, Diệp Tước Quân không có ở đây.
Anh ấy sẽ ly hôn với con.
Anh ấy không ở nhà mắy ngày nay.
Mẹ có thẻ thoải mái nói chuyện.”
Khúc phu nhân tức giận, trực tiếp tát Khúc Thanh Ca: “Con cho rằng nó ở nhà thì mẹ không dám đánh con sao?
Nếu như nó thực sự yêu thương con, che chở cho con, thì không phải đến bây giờ con vẫn chưa mang thai con trai!
Sản nghiệp nhà họ Diệp to như vậy, nó không định để cho con sinh con trai, có nghĩa là sẽ đá con đi bất cứ lúc nào! “
Nói xong, bà nhìn sang Nhuế Nhuế mặt đầy sợ hãi đang đứng bên Khúc Thanh Ca, lộ ra vẻ chán ghét: “Khoản lỗ vốn!”
Nỗi đau của Khúc Thanh Ca không chỉ ở gương mặt, mà còn ở trong lòng.
Trong mắt mẹ cô, không chỉ có cô là khoản lỗ vốn, mà cả con con gái của cô cũng như vậy!
Hóa ra vẫn luôn là như vậy… Trước đây, lòng tốt của gia đình đối với cô chỉ là để rèn luyện cô trở nên tốt hơn và dễ dàng có được nhiều người có ích hơn.
Đã từng nghe thấy những điều không hay từ miệng của Khúc Thanh Niên.
Lần này cô ấy không cảm thấy tồi tệ nữa.
Dù có tệ đến đâu thì cũng chỉ là chết tâm mà thôi: “Mẹ có thể mắng con, nhưng mẹ không thể mắng con gái con.
Sau khi ly hôn con sẽ không về nhà họ Khúc, mẹ yên tâm, con sẽ không liên luy tới mọi người, không làm chướng mắt mọi người.Mẹ trút giận đủ chưa? Nếu đủ rồi thì mẹ có thể đi.
Hiếm khi mẹ cao tuổi như vậy rồi còn từ Hải Thành đến thận đây chỉ để tát con một cái.”
Khúc phu nhân tức giận, bà muốn tát cô một lần nữa, nhưng đã bị quaunr gia của gia đình họ Diệp ngăn lại:”
Thưa bà! Phu nhân nhà chúng tôi không còn là một đứa trẻ nữa.
Cô ấy là người nhà họ Diệp, vì vậy không đến lượt người khác la hét đánh mắng.
Khúc phu nhân đánh thẳng vào mặt quản gia:” Bà là cái thứ gì? Đến lượt bà nói chuyện à?! Tôi dạy con gái nhà tôi còn phải nhìn sắc mặt nhà họ Diệp à?! Thậm chí nêu Diệp Quân Tước ở đây ngày hôm nay, nó cũng phải cung kính gọi tôi một tiếng mẹ.
Chừng nào chúng nó chưa ly hôn thì tôi vẫn là mẹ vợ nó.”
Quản gia bị tát một cái không nói một lời, thậm chí không quanh co, mặt không biểu cảm nói: “Vâng, thưa bà, bà là trưởng lão của thiếu gia chúng tôi, bà trút giận đánh tôi thế nào cũng không quan trọng, nhưng đừng làm gì phu nhân nếu không tôi sẽ không thẻ trả lời khi thiếu gia trở về.”
Khúc phu nhân cười mỉa mai: “Thật sao? Ta thật sự không nhìn ra Diệp Tước Quân còn có dáng vẻ biện hộ này nữa?
Đối với con gái vô dụng, nó vẫn sợ rằng không bảo vệ được sao? Cũng sắp ly hôn rồi, nó vẫn còn xem trọng Khúc Thanh Ca như vậy sao?”
Đột nhiên, giọng nói của Diệp Quân Tước vang lên: “Đây chẳng phải là vẫn chưa ly hôn sao?”
Nhuế Nhuế vội vàng chạy tới chỗ Diệp Quân Tước vừa xuống xe: “Bai”.
/986
|