“Cô đang ở đâu?”
Khi Diệp Quân Tước hỏi câu này, điện thoại đã cúp máy.
Anh không đặt máy xuống ngay, chỉ ngồi thẫn thờ, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, anh đặt điện thoại xuống, cẩn thận ôm Nhuế Nhuế lên giường.
Có thể là do tư thế đặt xuống không đúng, khác với cảm giác của Khúc Thanh Ca, Nhué Nhuề lại tỉnh dậy, khóc đòi mẹ, anh không còn kiên nhẫn mà bực mình để cho Nhuế Nhuế khóc, A Trạch nghe thấy động tĩnh liền cửa bên ngoài: “Thiếu gia? Anh có muốn để tôi dỗ thay cho một lúc không?”
Diệp Quân Tước chán nản ngồi xuống mép giường: “Anh đến dỗ đi, tôi hết cách rồi.”
A Trạch đẩy cửa bước vào, ôm Nhuê Nhuế đung đưa thành thạo: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, mẹ sắp về rồi.”
Nhuế Nhuế không nghe, con bé chỉ biết mẹ không có ở đây, lại là buổi đêm khiến con người ta không có cảm giác an toàn, chỉ có khóc mới có thể làm giảm được cảm giác sợ hãi không an toàn ấy.
Mãi đến rạng sáng, cô gái nhỏ cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, giọng nói cũng trở nên khản đặc.
Diệp Quân Tước cả đêm không ngủ, cũng không định ngủ, Nhuế Nhuế tỉnh lại sau khi ngủ chưa được hai tiếng, sau đó anh lại phải tiếp tục dỗ dành.
Ban ngày, Nhuế Nhuế không quá quấy khóc, chỉ là mếu máo nước mắt đòi Diệp Quân Tước đưa đi tìm mẹ.
Diệp Quân Tước nghĩ rằng đưa con gái ra ngoài, nhìn thấy những thứ đồ chơi ngộ nghĩnh thì Nhuế Nhuề sẽ phân tâm ngay, không còn nhớ mẹ nữa, thế là anh liền đưa con gái đến công ty.
Sau khi bị con hành hạ suốt một đêm nửa ngày, anh ấy không hề nghỉ ngơi, tâm trạng rất tồi tệ trực tiếp thể hiện ở trên mặt, khi mọi người trong công ty nhìn thấy anh ta, lúc chào hỏi tất cả đều rất thận trọng.
Nhuế Nhuế cứ mười phút lại hỏi anh một lần: “Ba, mẹ đâu? Mẹ đâu?”
Lần nào anh cũng kiên nhẫn trả lời: “Một chút nữa là nhìn thấy mẹ rồi.
Mẹ đang chăm sóc sắc đẹp.
Khi nào mẹ làm xong thì sẽ qua.
Không phải ngày trước mẹ đưa con đi cùng rồi hay sao? Chính là thẩm mỹ viện, con biết không?”
Tiểu Nhuế Nhuế lo lắng nhìn xung quanh: “Con biết…
nhưng tại sao mẹ vẫn chưa đến đây?”
Diệp Quân Tước: “…
Đến phòng làm việc, thư ký của Diệp Quân Tước đã lấy ra những đồ chơi và đồ ăn nhẹ được chuẩn bị từ trước: “Tiểu thư, qua đây nào chúng ta cùng nhau chơi nha.”
Tiểu Nhuế nhìn thấy đồ chơi đẹp, đồ ăn ngon, mắt sáng lên nhưng rất nhanh lại ïu xìu hỏi: “ Mẹ đâu?”
Thư ký kiên trì dỗ dành: “ Chúng ta cứ cứ chơi trước đã, tí nữa cô sẽ đi tìm mẹ tới, được không?”
Tiểu Nhuế không biết rằng Khúc Thanh Ca vốn dĩ sẽ không đến, vẫn ôm hy vọng, vừa chơi đồ chơi vừa nhìn về phía cửa ra vào.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn reo lên, Diệp Quân Tước nhắc máy: “Alo.”
Điện thoại là bộ phận tiếp thị gọi đến: “Diệp tổng, gần đây tôi phát hiện ra một chuyện, chính là Kính Thị đang cướp mối làm ăn của Khúc Gia, Mục Gia đang bị lỗ vốn rất nghiêm trọng.
Tôi nghĩ Mục Gia suy cho cùng sẽ…, cho nên nói với anh một tiếng.”
Diệp Quân Tước cau mày: “Cái gì? Sao Kính Thị lại cản trở Mục Gia? Nếu là vì Khúc Thanh Ca đã đẩy ngã Trần Mộng Dao, sau khi Kính Thiếu Khanh biết chuyện này, chẳng phải nên đi tìm Khúc Thanh Ca tính sổ sao, có liên quan tới anh ta cũng chỉ là một món nợ, tại sao lại nhắm vào Khúc Gia?”
Đầu dây bên kia nói: “Cái này tôi cũng không rõ, chỉ là cảm thấy rất kỳ quái.”
Cúp máy, Diệp Quân Tước suy nghĩ một lúc, sau đó gọi điện thoại cho Ôn Ngôn, việc này nếu hỏi trực tiếp Kính Thiếu Khanh thì không ổn, sợ rằng Kính Thiếu Khanh khi nghe thấy giọng anh ta sẽ lập tức ngắt điện thoại, chờ đến khi cuộc trò chuyện được kết nói, anh hỏi thẳng: “Tại sao Kính Gia lại nhắm vào Khúc Gia?”
Ôn Nhan không có trực tiếp trả lời, ngược lại là hỏi: “Sao?
Nhìn thấy người khác nhắm vào nhà mẹ vợ, anh liền muốn nhúng tay vào à? Tôi khuyên anh không nên xen vào làm gì.”
Diệp Quân Tước im lặng một lúc và nói: “Khúc Thanh Ca và tôi đã ký thỏa thuận ly hôn.”
Ôn Nhan dừng lại: “Nếu đã như vậy, để tôi nói cho anh biết, việc Dao Dao ngã không liên quan gì đến Khúc Thanh Ca, là Khúc Gia muốn loại bỏ cô ấy.
Khúc Thanh Niên là người đã đẩy ngã Dao Dao, còn về lý do, là bởi vì bọn họ biết chuyện đã xảy ra giữa anh và Dao Dao trước đây, nhưng họ không rõ ràng lắm.
Họ nghĩ rằng vì Dao Dao mà anh không muốn gặp Khúc Thanh Ca, sợ việc ly hôn của hai người sớm hay muộn sẽ ảnh hưởng đến quyền lợi của nhà họ Khúc.
Nếu như không phải Khúc Thanh Ca bắt chấp kêu cứu, thì bây giờ có thể là một xác hai mạng rồi.
Nếu anh vì chuyện này mà ly hôn với Khúc Thanh Ca thì anh đã sai rồi.
Khúc Thanh Ca không nói cho anh biết? Là vì nhà họ Khúc bắt cô ấy một mình gánh vác chuyện này, bây giờ đã ly hôn với anh rồi, cô ấy cũng không thể quay trở về nhà họ Khúc nữa, anh tự mình suy nghĩ kỹ đi.
Kính Thiếu Khanh đã biết chuyện này rồi, anh nghĩ rằng anh ấy sẽ bỏ qua cho Khúc gia sao? Anh ấy không nhờ Mục Đình Sâm giúp đỡ, là vì Khúc Gia vẫn nắm trong tay một phần cổ phiếu của Mục Thị, sợ Mục Đình Sâm sẽ khó xử, nhưng Mục Đình Sâm lại là chỉ cần Kính Thiếu Khanh cần giúp đỡ, chút lợi ích kia, anh không thèm để ý tới mà giúp ngay.”
Diệp Quân Tước đột nhiên giật mình, nhớ lại tất cả những câu hỏi mà anh đã hỏi Khúc Thanh Ca, thực sự muốn tát chính mình một phát!
Tại sao cô không chịu nói sự thật cho anh?! Anh chỉ mong cô có thể nói ra sự thật! Nếu như anh sớm biết sự thật, anh sẽ không làm khó cô như vậy nữa.
Không cả để ý tới việc chào Ôn Ngôn một câu, anh vội vàng cúp máy và gọi cho Khúc Thanh Ca, nhưng đầu dây bên kia luôn có tiếng bận.
Anh hít một hơi thật sâu nhìn Nhuế Nhuế đang chơi đùa cách đó không xa, cảm giác tội lỗi và tự trách của anh càng sâu sắc, khi cô đột ngột bỏ đi như thế này, anh còn không thể dỗ dành được con gái mình, mỗi lần Nhuế Nhuế khóc anh đều bắt lực.
“A Trạch! A Trạch!”
Anh ta gọi A Trạch tới: “Đi tìm Khúc Thanh Ca, đưa cô ấy trở lại trang viên, bây giờ tôi đưa Nhuế Nhuế trở về ngay!”
A Trạch thấy có chút quái lạ: “Thiếu gia, xảy ra chuyện gì sao?” Tối hôm qua không phải Khúc Thanh Ca vừa ký thỏa thuận ly hôn rồi dọn ra ngoài sao? Tại sao bây giờ anh muốn tìm cô ấy trở lại sớm như vậy?
Diệp Quân Tước không nói quá nhiều: “Bảo anh đi thì anh đi đi, lề mề cái gì.”
Bây giờ Khúc Thanh Ca đã không thể quay trở về Khúc gia, cô ấy có thể đi đâu? Chắc có lẽ cô ấy vẫn đang ở Đề đô, suy cho cùng thì sợ rằng cả đời này cô ấy cũng không muốn quay lại Hải Thành nữa rồi.
Khúc Thanh Ca không đi quá xa, khách sạn nơi cô ở rất dễ tìm, A Trạch không cần tốn quá nhiều công sức đã tìm được cô.
Khi gặp nhau trong phòng khách sạn, A Trạch bị nghỉ thức ám ảnh, không đi vào, mà đứng ở cửa nói: “Bà chủ, Thiếu gia yêu cầu bà trở về với tôi ngay bây giờ.
Khúc Thanh Ca hai tay khoanh trước ngực, lắc đầu cắn môi nói: “Chuyện ly hôn còn chưa chuyện chưa bàn xong sao? Vậy anh bảo anh ấy làm lại thoả thuận ly hôn một lần nữa rồi đem qua cho tôi ký là được rồi.”
A Trạch lắc đầu: “Có lẽ không phải vậy.
Thiếu gia không nói với tôi, nhưng là rất nóng lòng muốn tôi đưa cô trở về.
Nếu cô không đi cùng tôi, tôi… rất khó báo cáo.
Tôi nghĩ có thể là vì tiểu thư, đêm hôm qua cô không ở nhà, tiểu thư đã khóc cả một đêm, cổ họng đã khản hết cả lại rồi.”
Nghe vậy, Khúc Thanh Ca nhíu mày, cô mềm lòng rồi, nhưng nhanh chóng kìm lại: “Tôi không về đâu.
Nhuế Nhuế nhìn thấy tôi càng khóc ầm lên làm nũng thôi.
Bây giờ mới đầu thì còn khóc thôi, đợi một thời gian nữa con bé sẽ không khóc nữa.
A Trạch, anh có kinh nghiệm chăm trẻ con, khi tôi không ở đó sẽ làm phiền anh rất nhiều, cảm ơn anh.
Nếu không có chuyện gì nữa thì anh có thể về rồi, nói với Diệp Quân Tước rằng tôi không muốn gặp anh ta, chúng tôi đã ly hôn rồi, tôi sẽ không làm phiền anh ta nữa.”.
/986
|