Nhuế Nhuế cũng chỉ là lúc mới bắt đầu còn rụt rè, đợi khi đã quen rồi thì chơi rất điên cuồng, cùng với Tiểu Phàm Phàm đùa nghịch ở trong nhà, không biết là bị vấp ngã bao nhiêu lần, nhưng mà vẫn bò dậy chơi tiếp.
Nhìn những món quà mà Khúc Thanh Ca mang đến, Trần Mộng Dao tặc lưỡi nói: “Cô đến là được rồi, lại còn mang theo bao nhiêu đồ như thế nữa, làm cứ như là quan hệ giữa hai chúng ta không được tốt, đã lạnh nhạt lắm rồi ấy?
Không coi tôi là bạn nữa sao?”
Khúc Thanh Ca cười vỗ vào người cô một cái: “Làm gì có?
Tôi chỉ là muốn thay anh trai tôi bày tỏ lời xin lỗi mà thôi, đi tay không đến thì tôi cũng rất ngại.
Cô giờ cũng sắp hết ở: cữ rồi đúng không, đợi cô có thể đi ra ngoài thì tôi mời cô đi ăn cơm, muốn ăn gì cũng được.”
Lúc ăn trưa, Khúc Thanh Ca mới nhìn thấy con gái của Trần Mộng Dao, đứa bé về nhà được mấy ngày cũng đã hồi phục có sức sống hơn, cũng hoạt bát hơn hẳn, tiếng khóc cũng lớn hơn trước rất nhiều.
Trần Mộng Dao ngay từ ban đầu thì đã rất mong có con gái, nhưng bây giờ thì lại thành ngán ngắm: “Nói thật thì là con bé xấu quá, có lẽ là vì đẻ non chăng, không biết là nuôi lớn lên hơn thì có trở nên xinh xắn hơn không, đứa lớn nhà tôi rất đẹp trai, nếu mà đứa thứ hai này là một con vịt xáu xí thì tôi có lẽ sẽ phải đẻ thêm một đứa nữa…”
Tiểu Phàm Phàm đang chuyên tâm ăn cơm nghe thấy vậy liền nói xen vào: “Vốn là xấu mà, mẹ sinh thêm em nữa đi.”
Trần Mộng Dao tức đến nỗi gõ một cái vào đầu của Tiểu Phàm Phàm: “Nói cái gì thế hả, đấy là em gái của con đáy, con có tư cách gì mà chỉ chỏ chứ? Chỉ có mẹ mới có thể nói là em xấu, con không được thế! Thằng ranh con mà còn dám nói em xấu nữa thì mẹ sẽ đánh cho mông con nở hoa đấy!”
Tiểu Phàm Phàm càng lớn thì càng không biết sợ, lại còn lườm một cái: “Con nói là sự thật mà, con muốn Nhuế Nhuế, không muốn em bé, xấu chết được.”
Hạ Lam bị chọc cho cười đến run rẩy hết cả người: “Cái thằng nhóc này, từ bé đã giống bó nó, Thiếu Khanh lúc nhỏ cũng như thế đấy, chỉ thích những gì đẹp đế thôi, không thích những thứ xấu xí, đến quần áo cũng chỉ chọn những thứ mà mình thích, không thích thì tuyệt đối không mặc.
Lúc 3 tuổi, thằng bé mặc quần đi giày thì nhất định là phải lộ cái cổ chân ra ngoài, nều như mà đi tất dài cho nó thì nó nhất định không chịu đi học nữa, Phàm Phàm như.
thế này là hoàn toàn giống với Thiếu Khanh đấy.
Trần Mộng Dao lần đầu tiên nghe thấy chuyện thói quen kỳ quặc hồi nhỏ của Kính Thiếu Khanh, liền rất hứng thú hỏi: “Thật vậy sao? Thiếu Khanh lúc còn nhỏ đã nghịch như vậy ư? Thế thì có phải là thường xuyên bị mẹ đánh đòn không?”
Hạ Lam cười nói: “Thế thì cũng không phải, lúc đó mẹ làm gì có thời gian mà đánh nó chứ? Cả ngày đều bận việc ở công ty, chuyện gì cũng thuận theo nó thôi.
Nó từ nhỏ đã kỳ quặc rồi, mẹ cũng đã quen rồi.”
Kính Thành Húc ở bên cạnh vẫn giữ im lặng từ nãy không khỏi ho khan vài tiếng, lúc Kính Thiếu Khanh còn nhỏ ông cũng không ở bên cạnh, bây giờ nghe thấy Hạ Lam nhắc đến, ông ít nhiều gì cũng có chút áy náy và ngại ngùng.
Đầy Hạ Lam dịu dàng trừng mắt nhìn ông một cái: “Ăn cơm thì ăn cơm, ông ho cái gì chứ?”.
Ngôn Tình Sắc
Khúc Thanh Ca cân nhắc một lúc, vẫn là quyết định nói vài câu: “Chú, dì, chuyện của Mộng Dao, cháu vẫn là phải nói một câu xin lỗi với chú dì, đều là anh trai cháu không tốt…”
Hạ Lam xua tay: *”Đều đã qua rồi, nói mấy chuyện này làm gì chứ? Chỉ cần Dao Dao nhà dì không có chuyện gì, đứa bé cũng không sao là được rồi.
Nếu như là không phải có cháu thì Dao Dao cũng không biết là có mạng để ngồi ở’ đây không nữa, nếu muốn nói xin lỗi thì cũng không nên là cháu nói.
Chú dì cũng không phải là người không hiểu chuyện, không phân biệt được tốt xáu, cháu tuy là cũng là họ Khúc, nhưng mà cháu không giống với bọn họ.
Đáng tiếc là cháu gái bảo bồi của nhà dì là vì lúc sinh ra bị ngạt thở nghiêm trọng, sau này có thế trí lực sẽ bị ảnh hưởng, về điểm này thì dì không thể bỏ qua được.”
Trần Mộng Dao thì điên cuồng đưa mắt ra hiệu cho Hạ Lam, Hạ Lam thì lại không nhìn thầy gì.
Khúc Thanh Ca ngơ ngác không biết phải làm thế nào: “Cái gì cơ… Đứa bé… trí lực bị ảnh hưởng sao?”
Trí lực là thứ sẽ ảnh hưởng cả đời người.
Hạ Lam nhắc đến chuyện đau lòng này cũng thấy nghẹn ngào: “Thôi, không nói mấy chuyện này nữa, ăn cơm thôi, chuyện đã thế rồi.”
Trần Mộng Dao sốt ruột đến như lửa đốt trong lòng, giờ thì xong rồi, gánh nặng trong lòng của Khúc Thanh Ca vừa mới được trút xuống giờ lại được vác lên rồi.
Buổi chiều, Khúc Thanh Ca đưa Nhuế Nhuế đi về, Tiểu Phàm Phàm vô cùng không được vui, nhất định đòi đi cùng với Nhuế Nhué.
Trần Mộng Dao kéo lại cũng không được, vẫn là Kính Thành Húc đến cuối cùng bế thẳng thằng bé vào nhà mới được.
Khúc Thanh Ca đột nhiên cúi gập người xuống xin lỗi Trần Mộng Dao: “Thật xin lỗi, Mộng Dao, đây là Khúc gia nợ cô, sau này, tôi sẽ dốc tất cả những gì mình có để trả nợ cô.”.
/986
|