Một bên khác, Ôn Ngôn bị người khác gọi vào một chỗ không có người, người gọi cô đi, là một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi.
Cô thấy cậu nhóc cũng mặc quần áo màu trắng, liền hỏi: “Bạn nhỏ, em cũng là người thân của Quý gia sao?”
Cậu nhóc gật gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ nói anh Nam đã chết, là thật sao? Chết có phải là không thẻ trở về được không?”
Ôn Ngôn đáp không được, không đành lòng dùng sự thật tàn khốc xoá bỏ sự tốt đẹp trong lòng đứa trẻ.
Đi về phía trước một đoạn đường, sắp không nhìn thấy tang lễ bên kia nữa rồi, Ôn Ngôn nghi hoặc dừng bước lại, tháo xuống khẩu trang trên mặt xuống: “Chúng ta đang đi đâu? Không phải cháu nói, có người tìm cô sao? Người đấy ở đâu?”
Cậu nhóc quay đầu nhìn xung quanh: “Vừa nãy rõ ràng ngay ở chỗ này mà… Vì sao giờ lại không thấy nữa?”
Ôn Ngôn đang định nói chuyện, đột nhiên, một đôi tay vươn ra từ phía sau, bịt kín mũi miệng của cô! Cô thậm chí còn chưa kịp lên tiếng, tri giác đã bị tê dại rồi.
Nghe thấy có tiếng ô tô rời đi ở phía sau, cậu nhóc xoay người, phát hiện không thấy bóng dáng Ôn Ngôn, chỉ có kính râm bị dẫm nát và khẩu trang dính đầy bụi trên mặt đất.
Nó đuỏi theo xe chạy máy bước, lại ngừng lại, đầu óc trẻ con luôn không chứa việc quá phức tạp, rất nhanh lại chạy sang một bên chơi.
Khi Trần Nặc khi cảm thấy ý kiến của Mục Đình Sâm cũng theo tìm bóng dáng Ôn Ngôn, trong lòng cũng có chút không chắc, trông thấy một đứa trẻ cách đó không xa, anh đi lên trước hỏi: “Cháu có thấy một cô mặc váy màu đen…”
Cậu nhóc đáp: “Tất cả mọi người đều mặc đồ màu đen ma…
Trần Nặc có chút gấp: “Cô ấy mặc váy! Mang theo khẩu trang, có nhìn thấy không?”
Cậu nhóc nhớ lại: “Vâng! Đã gặp, vừa nãy có người tìm cô ấy, thế nhưng sau khi cháu dẫn người đến, người kia đã không thấy tăm hơi, không chỉ người kia không thấy, cô kia cũng không tháy, hình như cô ấy ngồi trên một chiếc xe rời đi, cũng không nói cho cháu một tiếng.”
Ngồi xe đi? Trần Nặc bảo đứa nhóc mang anh đến chỗ Ôn Ngôn rời đi, nhìn thấy kính râm và khẩu trang bên lề, tâm anh lập tức lạnh.
Trần Nặc không dám lề mè, lập tức trở về trên xe: “Thiếu gia, tôi nghi ngờ phu nhân xảy ra chuyện! Kính râm và khẩu trang của cô ấy tìm thấy trên mặt đất! Kính râm còn bị đạp vỡ, trên tắm kính có dấu chân!”
Sắc mặt Mục Đình Sâm đột biến, nhịn không được nói tục: “Mẹ nó, nhanh đi tìm! Còn lo lắng cái gì? Nếu cô ấy gặp chuyện, anh cũng đừng muốn sống nữa!”
Anh cấp tốc vận dụng nhân lực của Mục gia đi tìm phạm vi xung quanh tang lễ, ngoại trừ biết đứa bé kia đã từng gặp Ôn Ngôn ra, không có thêm thu hoạch nào khác.
Tìm người đến, Mục Đình Sâm cũng không lo được nhiều như vậy, anh vừa xuất hiện tại tang lễ, liền bị phóng viên bao bọc vây quanh, tất cả mọi người tranh nhau chen lấn hỏi mục đích anh đến tang lễ Quý Á Nam.
Trong lòng của anh lo âu Ôn Ngôn, không có rảnh ứng đối phó đám phóng viên này, nổi giận để vệ sĩ tác đám người này ra.
Tang lễ bị người Mục gia một pha trộn, có chút lộn xộn, mẹ Quý thoáng không vui: “Mục tổng, cậu làm cái gì vậy?”
Mục Đình Sâm mắt khống chế tiền lên nắm chặt vạt áo mẹ Quý, lạnh giọng hỏi: “Cô ấy đâu? Có phải là các người làm hay không?”
Đáy mắt mẹ Quý có một vòng kinh hoảng nhanh chóng lướt qua, nhanh đến mức để cho người ta không kịp bắt giữ, rất nhanh lại khôi phục bình thường: “Tôi nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, trước mặt mọi người, cậu muốn bắt nạt một người phụ nữ như tôi?”
Đám phóng viên kia còn sợ chưa đủ loạn, đều tranh nhau chen lấn đè xuống cửa chụp một màn này, Trần Nặc gấp đến độ mồ hôi đều xuất hiện: “Đừng chụp nữa!”.
/986
|