Ôn Ngôn đột nhiên nhớ tới túi xách của mình bị mất khi bị mẹ Quý bắt cóc, giấy tờ gì gì đó đều ở bên trong, Kha Trăn nói cho cô biết, đã bị xử lý xong, cho nên… là đánh lừa sao?
Bởi vì sau đó trong khoảng thời gian này tình hình khẩn trương, cô còn chưa kịp bổ sung tất cả giấy tờ chứng nhận.
Quý Á Nam sắp xếp có thể là không chê vào đâu được, vừa nghĩ đến sau này sẽ không bao giờ gặp lại Mục Đình Sâm và Tiểu Đoàn Tử nữa, trái tim cô liền nhịn không được đau đón: “Trừ khi tôi chết, bằng không tôi không có khả năng đi với anh!”
Quý Á Nam không để ý tới sự cuồng loạn của cô, thản nhiên nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, tôi còn có việc, đi trước.
Đừng cố gắng chạy khỏi nơi này, em không thể ra ngoài đâu Đợi đến khi ra nước ngoài, tôi sẽ giúp em đổi họ, về sau, vô luận như: thế nào Mục Đình Sâm cũng sẽ không tìm được em, thừa dịp bây giờ, cảm thụ thật tốt không khí nơi này một chút, sau khi rời đi, sẽ không bao giờ trở lại nữa.”
Nói xong, anh ta xoay người đi ra ngoài, thuận tay khóa cửa phòng lại.
Ôn Ngôn vô lực ngòi liệt trên mặt đất, thật lâu chưa hồi phục được tinh thần, Khúc Thanh Ca cũng nhất định không nghĩ tới Quý Á Nam sẽ bố trí cục thể lớn như thế này đi?
Quý Á Nam có thể lợi dụng người bên cạnh đến cực hạn, ngoại trừ Kha Trăn biết ra, những người khác đều chẳng hay biết gì, đây chính là chỗ cao minh của anh ta.
Từ sau khi biết chân tướng, Ôn Ngôn liền chưa từng ăn một miếng cơm nào, không ăn không uống, dùng phương thức này kháng nghị cùng Quý Á Nam.
Vốn tưởng rằng là kẻ thù Mục Đình Sâm, hiện tại đã biết là Quý Á Nam, vậy thì dễ làm, loại phương thức tự làm hại mình này, là có tác dụng nhất.
Mỗi lần cô cự tuyệt ăn cơm, bà lão chăm sóc cô cũng không khuyên nhủ nhiều, chỉ lặng lẽ rời đi, đến giờ cơm, lại bưng thức ăn mới đến.
Các món ăn ngon được đặt bên cạnh, cố ý bỏ qua là cực kỳ khó khăn, đặc biệt là trong tình huống cực đói.
Nhưng thành công hay thất bại là ở đây, cô còn hy vọng Quý Á Nam lưu lại nhân tính, có thể nhớ tới chút thích cô, buông tha cho cô, cho nên mỗi lần cô đều khó khăn bỏ qua.
Ngày thứ hai cô tuyệt thực, có người tới, không phải Quý Á Nam, mà là Kha Trăn.
Biết Kha Trăn và Quý Á Nam là chung một phe, Ôn Ngôn cũng không cho sắc mặt tốt.
Kha Trăn đi tới trước cửa số mở rèm cửa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sỏ kính chiếu vào, làm cho căn phòng ngột ngạt thêm vài phần sức sống.
*A Nam biết bây giờ cô không muốn gặp cậu ấy, cho nên để tôi đến.
Cô như vậy cậu ấy sẽ không thả cô đi, chỉ sẽ lên kế hoạch đưa cô rời khỏi đây nhanh hơn.
Lúc trước A Nam cùng tôi nhắc tới kế hoạch này, tôi cự tuyệt giúp cậu ấy, tôi cảm thấy gan qua lớn quá điên cuồng, đối với cô mà nói cũng quá tàn nhẫn, tôi cũng không biết vì sao cuối cùng lại đáp ứng… có lẽ đó là bởi vì tôi là bạn thân nhất của cậu ấy.”
Ôn Ngôn thờ ơ, cô cần không phải khách, là cứu tinh.
Kha Trăn rót một ly nước cho cô: “Không ăn cơm, cũng phải uống một ngụm nước chứ? Loại thời tiết này, không uống nước, lấy tố chất thân thể của cô, sợ là cách ngắt xỉu không xa.
Cho dù là như vậy, A Nam cũng sẽ không đưa cô đến bệnh viện, sẽ không cho cô có cơ hội để Mục Đình Sâm tìm được, chỉ gọi bác sĩ tới đây trị liệu cho cô.
Đừng đánh giá thấp một người hoang đường có chấp, cô không thể giành chiến thắng.”
Ôn Ngôn giơ tay hắt bay ly nước anh ta đưa tới: “Đánh cuộc không thắng tôi cũng sẽ không thua, tôi thà chết cũng sẽ không đi với anh ta! Kha Trăn, anh là Pháp y, lại giúp bạn bè mà phản bội nghề nghiệp của mình, anh nên đổi nghề rồi, làm loại chuyện này, anh không xứng làm Pháp y nữa.
Ngón tay Quý Á Nam bị cắt sau khi chết hay trước khi chết, chỉ có anh rõ ràng, anh lừa gạt mọi người!”.
/986
|