Ôn Ngôn khẽ hừ một tiếng: “Nhặt được đấy. Lúc trước là mèo hoang, Mục Đình Sâm không cho mình nuôi, mình cứ đòi nuôi, anh ta đã giận mình máy lần rồi. Bây giờ để mình nuôi nó ở trong vườn, Mục Đình Sâm không ở nhà mình mới có thể đưa nó vào nhà.”
Trần Mộng Dao giơ ngón tay cái với cô: “Cậu lợi hại, còn dám chống đối với Mục Đình Sâm. Nhìn không ra con cừu nhỏ như cậu cũng có mặt mạnh mẽ như vậy.”
Ôn Ngôn không muốn nói về Mục Đình Sâm nữa, đổi chủ đề: “Lúc trước cậu nói cái gì mà một bụng ấm ức, nhắc tới mẹ cậu liền tức giận, sao vậy?”
Trần Mộng Dao tỏ vẻ thâm cừu đại hận: “Bây giờ mình phiền chết được. Cảm thấy sống cùng mẹ, nửa đời sau vô vọng, khổ quá… Giờ mình đi làm ở công ty của Kính Thiếu Khanh, buổi tối còn phải làm thêm, hai phần lương cũng không nuôi nổi mẹ mình. Mẹ mình còn không sửa được cái tật mua đồ hiệu, vung tay quá chớn, còn thích đánh mạt chược, còn đánh lớn nữa. Vừa nói liền cãi nhau, mình đã không buồn nói nữa rồi.”
Về chuyện này, Ôn Ngôn lúc trước cũng đã biết chút ít, chỉ đành an ủi: “Dì ấy chắc chắn còn chưa thích ứng được cuộc sống bình thường, dần dần rồi sẽ đỡ thôi. Cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều. Cậu phải để dì ấy hiểu được, bây giờ không giống trước, trong nhà không có núi vàng núi bạc, không phung phí được. Cậu phải để dì ấy biết cậu vất vả thế nào, dì ấy cũng không thể không xót con gái đúng không?”
Trần Mộng Dao không hề mộng tưởng Giang Linh có thể xót cô: “Bỏ đi. Bà ấy nếu thật sự thương mình thì sẽ không như người vô dụng để mình hầu hạ ba bữa, không động tới việc nhà, cái gì cũng mình làm. Bố mình nếu còn chưa chết thì chắc chắn sẽ không chịu nổi bộ dạng này của bà ấy. Điều mình sợ nhát chính là bà ấy biết được trong thẻ mà Triển Trì bảo cậu đưa cho mình vẫn còn chút tiền. Nếu bà ấy biết được thì không tới máy ngày tuyệt đối sẽ tiêu hết. Tiền đó mình muốn giữ để trả tiền mua nhà đợt đầu. Mình đã nhìn trúng mấy căn, chọn một căn trong số đó, vẫn thiếu chút tiền trả đợt đầu.”
Từ trên người Trần Mộng Dao, Ôn Ngôn nhìn ra được dáng vẻ phấn đấu vì cuộc sống sau này của một người phụ nữ trẻ. Cô khá hâm mộ. Cô cũng muốn giống như người bình thường, cho dù là sầu não vì cuộc sống, ít nhất nó tự do, ít nhất có mục tiêu, có ước muốn.
Cho dù bây giờ cô là Mục phu nhân mà mọi người hâm mộ, thì thế nào? Vũng bùn vẻ ngoài có hoa lệ thế nào đi nữa thì cũng chỉ là vũng bùn, bản chất sẽ không thay đổi.
Thấy cô không nói gì, Trần Mộng Dao đột nhiên nghĩ tới gì đó, thấp giọng: “Tiểu Ngôn, gần đây… Mục Đình Sâm không động vào cậu đâu nhỉ?” Ôn Ngôn đỏ mặt: “Cái gì chứ…”
Trần Mộng Dao tỏ vẻ nghiêm túc: “Sau khi sẩy thai thì ít nhất một tháng không làm cái đó, huống hồ anh ta cũng không đối xử tốt với cậu. Cậu tuyệt đối phải yêu bản thân, đừng để anh ta động vào.”
Ôn Ngôn khẽ ho hai tiếng: “Cái gì đó… không đâu. Anh ta mới không thèm động vào mình đâu, bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy, anh ta không thiếu.”
Trần Mộng Dao nhíu máy: “Cậu là nói anh ta có phụ nữ bên ngoài? Ai chứ? Mục Đình Sâm chưa bao giờ có tin thị phi gì, thì ra chỉ là giấu kỹ chứ không phải nhân phẩm tốt? Trời ơi, anh ta thật sự làm ra chuyện khốn kiếp như vậy sao? Quá đáng thật!”
Ý thức được mình lỡ miệng, Ôn Ngôn có chút căng thẳng: “Mình chỉ nói bừa vậy thôi! Cho dù có mình cũng chưa bắt tại trận, cậu đừng nói bừa…”
Cô không dám nói ra quan hệ của Khương Nghiên Nghiên và Mục Đình Sâm. Với tính cách của Trần Mộng Dao, nhất định sẽ liều mạng với Mục Đình Sâm.
Trần Mộng Dao thở dài, cũng không nói mãi chuyện này. Buổi chiều trước khi Mục Đình Sâm trở về thì cô ấy liền rời đi.
Ôn Ngôn đưa Bánh Trôi về lại vườn. Đúng bốn giờ xe của Mục Đình Sâm dừng trước cổng. Thật sự là anh quá đúng giờ rồi.
Lúc anh xuống xe, Bánh Trôi vốn ở sau vườn liền bước đi “yêu điều” đến bên cạnh anh. Anh chau mày, bước nhanh về phía cửa chính, giống như tiếp xúc với Bánh Trôi một lát liền chết Vậy.
Nhìn ra vẻ chán ghét trên mặt anh, trong lòng Ôn Ngôn vô cùng hoảng, nhưng cũng không nói gì. Cô thích thì cũng không thể yêu cầu mọi người đều thích, chỉ cần có thể giữ Bánh Trôi ở bên cạnh.
Điều khiến cô kinh ngạc là buổi tối Mục Đình Sâm không hè có ý định ra ngoài. Người đàn ông lúc trước có thể không về nhà thì không về, sao lại đột nhiên ngoan ngoãn về nhà mỗi tối vậy? Lúc anh ở nhà ngược lại cô lại cảm thấy không thoải mái, thời gian chơi cùng Bánh Trôi cũng ít đi.
Buổi tối lúc đi ngủ, cô tự nhiên nghĩ tới lời mà Trần Mộng Dao nói lúc sáng, mặt có chút nóng.
Mục Đình Sâm nằm ngay bên cạnh cô, quay lưng lại với cô xem điện thoại. Trên màn hình điện thoại dày đặc chữ, nhìn một cái cô liền thấy đau đầu. Cũng không biết anh sao có thể nhìn lâu như vậy. Đột nhiên chuông vang lên làm cô giật mình. Là điện thoại của Mục Đình Sâm, người gọi tới là Khương Nghiên Nghiên.
Anh không đi chỗ khác nghe, trong ngữ khí có chút mắt kiên nhẫn vì bị làm phiền: “A lô?”
Trong điện thoại truyền tới âm thanh của Khương Nghiên Nghiên: “Anh Đình Sâm, cảm ơn anh đã giúp nhà em. Nếu không có anh, nhà em chắc chắn sẽ phá sản. Anh thật tốt… bố em nói muốn mời anh ăn cơm. Em nghĩ thường ngày anh xã giao ở bên ngoài nhiều rồi, ngày mai anh tới nhà em đi? Em đích thân nấu cho anh được không?”
Không đợi anh trả lời, Ôn Ngôn liền lật người quay lưng lại với anh, còn che tai lại. Nửa đêm đi ngủ rồi mà còn không chịu thôi, đúng là đáng ghét!
Cô không ngờ Mục Đình Sâm vì chán ghét cô mà bót chút được không?”
Sau sự tĩnh mặc ngắn ngủi, Mục Đình Sâm đi ra khỏi phòng ngủ. Anh đã thay xong đồ vest, giống như sắp ra ngoài. Lúc thấy cô, sắc mặt anh lạnh nhạt, trực tiếp đi qua cô mà xuống lầu.
Hai tay Ôn Ngôn nắm thành quyền. Rồi sẽ có một ngày cô sẽ không nhẫn nhịn nữa.
Hơn mười giờ sáng, Trần Mộng Dao gọi tới: “Tiểu Ngôn cậu ra ngoài chút, mình có chuyện tìm cậu. “lão Từ” đó lại gửi thư tới rồi!”
Trần Mộng Dao giơ ngón tay cái với cô: “Cậu lợi hại, còn dám chống đối với Mục Đình Sâm. Nhìn không ra con cừu nhỏ như cậu cũng có mặt mạnh mẽ như vậy.”
Ôn Ngôn không muốn nói về Mục Đình Sâm nữa, đổi chủ đề: “Lúc trước cậu nói cái gì mà một bụng ấm ức, nhắc tới mẹ cậu liền tức giận, sao vậy?”
Trần Mộng Dao tỏ vẻ thâm cừu đại hận: “Bây giờ mình phiền chết được. Cảm thấy sống cùng mẹ, nửa đời sau vô vọng, khổ quá… Giờ mình đi làm ở công ty của Kính Thiếu Khanh, buổi tối còn phải làm thêm, hai phần lương cũng không nuôi nổi mẹ mình. Mẹ mình còn không sửa được cái tật mua đồ hiệu, vung tay quá chớn, còn thích đánh mạt chược, còn đánh lớn nữa. Vừa nói liền cãi nhau, mình đã không buồn nói nữa rồi.”
Về chuyện này, Ôn Ngôn lúc trước cũng đã biết chút ít, chỉ đành an ủi: “Dì ấy chắc chắn còn chưa thích ứng được cuộc sống bình thường, dần dần rồi sẽ đỡ thôi. Cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều. Cậu phải để dì ấy hiểu được, bây giờ không giống trước, trong nhà không có núi vàng núi bạc, không phung phí được. Cậu phải để dì ấy biết cậu vất vả thế nào, dì ấy cũng không thể không xót con gái đúng không?”
Trần Mộng Dao không hề mộng tưởng Giang Linh có thể xót cô: “Bỏ đi. Bà ấy nếu thật sự thương mình thì sẽ không như người vô dụng để mình hầu hạ ba bữa, không động tới việc nhà, cái gì cũng mình làm. Bố mình nếu còn chưa chết thì chắc chắn sẽ không chịu nổi bộ dạng này của bà ấy. Điều mình sợ nhát chính là bà ấy biết được trong thẻ mà Triển Trì bảo cậu đưa cho mình vẫn còn chút tiền. Nếu bà ấy biết được thì không tới máy ngày tuyệt đối sẽ tiêu hết. Tiền đó mình muốn giữ để trả tiền mua nhà đợt đầu. Mình đã nhìn trúng mấy căn, chọn một căn trong số đó, vẫn thiếu chút tiền trả đợt đầu.”
Từ trên người Trần Mộng Dao, Ôn Ngôn nhìn ra được dáng vẻ phấn đấu vì cuộc sống sau này của một người phụ nữ trẻ. Cô khá hâm mộ. Cô cũng muốn giống như người bình thường, cho dù là sầu não vì cuộc sống, ít nhất nó tự do, ít nhất có mục tiêu, có ước muốn.
Cho dù bây giờ cô là Mục phu nhân mà mọi người hâm mộ, thì thế nào? Vũng bùn vẻ ngoài có hoa lệ thế nào đi nữa thì cũng chỉ là vũng bùn, bản chất sẽ không thay đổi.
Thấy cô không nói gì, Trần Mộng Dao đột nhiên nghĩ tới gì đó, thấp giọng: “Tiểu Ngôn, gần đây… Mục Đình Sâm không động vào cậu đâu nhỉ?” Ôn Ngôn đỏ mặt: “Cái gì chứ…”
Trần Mộng Dao tỏ vẻ nghiêm túc: “Sau khi sẩy thai thì ít nhất một tháng không làm cái đó, huống hồ anh ta cũng không đối xử tốt với cậu. Cậu tuyệt đối phải yêu bản thân, đừng để anh ta động vào.”
Ôn Ngôn khẽ ho hai tiếng: “Cái gì đó… không đâu. Anh ta mới không thèm động vào mình đâu, bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy, anh ta không thiếu.”
Trần Mộng Dao nhíu máy: “Cậu là nói anh ta có phụ nữ bên ngoài? Ai chứ? Mục Đình Sâm chưa bao giờ có tin thị phi gì, thì ra chỉ là giấu kỹ chứ không phải nhân phẩm tốt? Trời ơi, anh ta thật sự làm ra chuyện khốn kiếp như vậy sao? Quá đáng thật!”
Ý thức được mình lỡ miệng, Ôn Ngôn có chút căng thẳng: “Mình chỉ nói bừa vậy thôi! Cho dù có mình cũng chưa bắt tại trận, cậu đừng nói bừa…”
Cô không dám nói ra quan hệ của Khương Nghiên Nghiên và Mục Đình Sâm. Với tính cách của Trần Mộng Dao, nhất định sẽ liều mạng với Mục Đình Sâm.
Trần Mộng Dao thở dài, cũng không nói mãi chuyện này. Buổi chiều trước khi Mục Đình Sâm trở về thì cô ấy liền rời đi.
Ôn Ngôn đưa Bánh Trôi về lại vườn. Đúng bốn giờ xe của Mục Đình Sâm dừng trước cổng. Thật sự là anh quá đúng giờ rồi.
Lúc anh xuống xe, Bánh Trôi vốn ở sau vườn liền bước đi “yêu điều” đến bên cạnh anh. Anh chau mày, bước nhanh về phía cửa chính, giống như tiếp xúc với Bánh Trôi một lát liền chết Vậy.
Nhìn ra vẻ chán ghét trên mặt anh, trong lòng Ôn Ngôn vô cùng hoảng, nhưng cũng không nói gì. Cô thích thì cũng không thể yêu cầu mọi người đều thích, chỉ cần có thể giữ Bánh Trôi ở bên cạnh.
Điều khiến cô kinh ngạc là buổi tối Mục Đình Sâm không hè có ý định ra ngoài. Người đàn ông lúc trước có thể không về nhà thì không về, sao lại đột nhiên ngoan ngoãn về nhà mỗi tối vậy? Lúc anh ở nhà ngược lại cô lại cảm thấy không thoải mái, thời gian chơi cùng Bánh Trôi cũng ít đi.
Buổi tối lúc đi ngủ, cô tự nhiên nghĩ tới lời mà Trần Mộng Dao nói lúc sáng, mặt có chút nóng.
Mục Đình Sâm nằm ngay bên cạnh cô, quay lưng lại với cô xem điện thoại. Trên màn hình điện thoại dày đặc chữ, nhìn một cái cô liền thấy đau đầu. Cũng không biết anh sao có thể nhìn lâu như vậy. Đột nhiên chuông vang lên làm cô giật mình. Là điện thoại của Mục Đình Sâm, người gọi tới là Khương Nghiên Nghiên.
Anh không đi chỗ khác nghe, trong ngữ khí có chút mắt kiên nhẫn vì bị làm phiền: “A lô?”
Trong điện thoại truyền tới âm thanh của Khương Nghiên Nghiên: “Anh Đình Sâm, cảm ơn anh đã giúp nhà em. Nếu không có anh, nhà em chắc chắn sẽ phá sản. Anh thật tốt… bố em nói muốn mời anh ăn cơm. Em nghĩ thường ngày anh xã giao ở bên ngoài nhiều rồi, ngày mai anh tới nhà em đi? Em đích thân nấu cho anh được không?”
Không đợi anh trả lời, Ôn Ngôn liền lật người quay lưng lại với anh, còn che tai lại. Nửa đêm đi ngủ rồi mà còn không chịu thôi, đúng là đáng ghét!
Cô không ngờ Mục Đình Sâm vì chán ghét cô mà bót chút được không?”
Sau sự tĩnh mặc ngắn ngủi, Mục Đình Sâm đi ra khỏi phòng ngủ. Anh đã thay xong đồ vest, giống như sắp ra ngoài. Lúc thấy cô, sắc mặt anh lạnh nhạt, trực tiếp đi qua cô mà xuống lầu.
Hai tay Ôn Ngôn nắm thành quyền. Rồi sẽ có một ngày cô sẽ không nhẫn nhịn nữa.
Hơn mười giờ sáng, Trần Mộng Dao gọi tới: “Tiểu Ngôn cậu ra ngoài chút, mình có chuyện tìm cậu. “lão Từ” đó lại gửi thư tới rồi!”
/986
|