Dịch: Apry618
A lô, tôi là Chung Mạn...
Khi Diệp Minh Hy nghe thấy bài phát thanh này thì cậu đang trốn trong thùng gỗ dùng trong môn nhảy ngựa, ăn cơm hộp yêu thương mà Chung Mạn làm. Những kẻ đi tìm coi nhẹ dáng người vô cùng nhỏ bé của cậu, cũng không nghĩ tới thùng gỗ có thể giấu người, chỉ đơn giản mở cửa phòng chứa đồ tập thể dục, sau khi lấy ra vài quả bóng rổ ném lung tung vào nhau liền tiếp tục đi tìm ở chỗ khác.
Cậu nghe ra người nói là Tần Tâm Lan, là một đàn chị vẫn luôn rất quan tâm cậu, nhưng khi cậu nghĩ tới Tần Tâm Lan, đôi mày lại nhíu chặt hơn cả khi nghĩ tới Trương Dũng.
Giờ phút này, cơm hộp vẫn chưa ăn hết, bên tai vang lên thông tin giả 99% là được bịa đặt để lừa cậu ra ngoài, chỉ cần lý trí một chút bình tĩnh một chút thì sẽ không chạy ra tự đi chui đầu vào lưới, mất công dâng mình cho người ta bắt nạt.
Cậu thong thả ăn một miếng cơm Chung Mạn làm.
Trong cơm trắng có lẫn cá, tươi mềm ngon miệng, dinh dưỡng phong phú, lạ hơn là cậu ăn lâu như vậy mà chẳng nhai phải một cái xương nào. Miệng ăn miếng cá thơm mềm, cậu nghĩ tới chuyện tối qua mình sơ ý ngủ như chết trên giường mới, ngay cả chuyện Chung Mạn nấu bữa tối bên ngoài cũng không biết. Sáng nay khi tỉnh dậy thì cô đã đi rồi, khi cậu tìm thấy hộp cơm ấy trong tủ lạnh theo hướng dẫn trên tờ giấy nhớ, khi cảm nhận được sức nặng của hộp cơm, tay cậu không tự chủ run một cái, sau đó nắm lấy thật chặt.
Căn phòng nhỏ của cậu đặt chiếc giường hoàn toàn mới, khung giường là chiếc rẻ nhất cửa hàng, đệm lại là tấm đắt nhất. Cậu nghĩ cả một ngày cũng không ra lý do Chung Mạn vung một khoản tiền lớn để mua tấm đệm này. Lẽ nào bởi câu nói Vô cùng tốt đối với sự phát triển của trẻ em trong giai đoạn dậy thì kia của người bán hàng sao? Tháng này cô chỉ lấy được một ngàn tệ, riêng tiền nhập học đã phải tiêu hết rồi, cộng thêm chiếc giường này, lại thêm mấy bộ quần áo vừa người lại còn thoải mái kia nữa, chỉ sợ tiền ba bốn tháng cũng không bù vào được.
Ngày nào cô cũng kêu nghèo, thường xuyên đâm đầu than thở với chiếc điện thoại không dây là mình không có tiền, thường xuyên vắt hết óc vì mấy đồng tiền lẻ, tại sao ở phương diện này lại tiêu tiền như nước vậy?
Không biết tối nay cô có làm cơm tối nữa không? Hôm nay trốn trong thùng gỗ rất an toàn, ngày mai còn có thể dùng cách này không?
Cậu ăn thêm một miếng nữa, tiếng phát thanh lại vang lên. Lúc này chắc Chung Mạn đang làm việc, đâu có chuyện bị tai nạn được? Nhưng bây giờ là giờ cơm trưa, nếu cô ra ngoài ăn cơm, ở cái thành phố ngựa xe như nước này mà bị tai nạn giao thông thì cũng phải không có khả năng...
Nghĩ tới đó, miếng cơm bỗng khó nuốt trôi.
Thế giới này chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, bao gồm chuyện cậu đột nhiên tới thành phố, bao gồm chuyện xe của cha mẹ cậu tự dưng mất lái, bao gồm... Lẽ nào cũng bao gồm chuyện Chung Mạn gặp tai nạn giao thông? Lẽ nào cô cũng sẽ giống như cha mẹ cậu, sau một cuộc điện thoại thì sẽ không bao giờ quay về nhà nữa?
Cậu bỗng không chắc chắn như trước nữa.
Đôi chân hạ quyết tâm nhanh hơn cả cậu. Cậu chui ra khỏi thùng gỗ, đứng trước cánh cửa đóng chặt của phòng chứa đồ, do dự mất nửa giây, cánh tay nhỏ ra sức mở cánh cửa gỗ dày chắc, chạy về phía sân trường rực rỡ ánh nắng bên ngoài cửa.
***
Sao cậu lại trù ẻo người nhà cậu ta? Hiếm thấy Trương Dũng nghiêm túc chỉ trích Tần Tâm Lan. Dù cậu có muốn thắng như thế nào thì cũng không nên lừa cậu ta xuất hiện như vậy.
Hình như chúng ta không hề giới hạn được dùng cách nào nhỉ? Cô phản bác mà mặt không đỏ tai không hồng, chỉ cười nhạt. Hơn nữa tôi làm vậy là tốt cho cậu ta. Cậu ta tới thì sau này sẽ không phải lo bị bắt nạt nữa, cũng không cần trốn ở xó xỉnh nào đó ăn cơm. Lo lắng căng thẳng không tới 5 phút lại được yên tâm vài năm, chẳng phải rất có lợi sao?
Những người xung quanh nghe thấy thế thì cũng thả lỏng, thậm chí vài người còn thấy Trương Dũng làm vậy là chuyện bé xé ra to, sợ mình sẽ thua, thế là ánh mắt nhìn hắn mang theo chút khinh thường.
Chỉ còn lại 30 giây, dù cậu chơi bẩn cũng không thắng nổi.
5 phút gần như sắp hết, ngoài việc dùng phát thanh nói một câu, thời gian còn lại Tần Tâm Lan chỉ yên lặng chờ đợi. Lúc này Trương Dũng cũng học cô xem đồng hồ đeo tay, đếm từng giây từng giây cho cô. 29, 28, 27...
Trên mặt Tần Tâm Lan vẫn là nụ cười mỉm, chẳng nhìn ra vui buồn, chỉ cô biết tim mình đập nhanh như nào.
10, 9, 8, 7... Trương Dũng đếm lượt cuối, trên mặt khó nén được nụ cười. Kì lạ là Tần Tâm Lan ngồi đối diện với hắn nhìn về phía xa xa, trên mặt cũng dần xuất hiện nụ cười xinh đẹp rực rỡ.
Tôi nghĩ cậu có thể dừng đếm giờ rồi đấy. Cô tự tin gật đầu một cái, ánh mắt hướng về nơi không xa đằng sau Trương Dũng, đám đàn em nhìn theo ánh mắt cô, nhao nhao kêu la thất thanh sau lưng Trương Dũng: Là Diệp Minh Hy!
Sắc mặt Trương Dũng trở nên khá khó coi, quay đầu lại quả nhiên thấy Diệp Minh Hy bước vội chạy tới, thiếu chút nữa là tông phải Tần Tâm Lan, đôi chân chính chặt trên nền đất, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tần Tâm Lan, mặt không biểu cảm chờ đợi.
Minh Hy, cuối cùng cậu cũng tới. Cô mỉm cười. Biết chúng tôi lo cho cậu nhường nào không?
Biểu cảm của cậu không thay đổi, ánh mắt không dời đi, vẫn nhìn chằm chằm vào cô chờ đợi.
Lúc này Trương Dũng cũng đứng dậy tiến lại gần, ánh mắt của Tần Tâm Lan quay về phía hắn, đôi môi mỉm cười.
Tất nhiên Trương Dũng biết những người khác nghĩ gì, nhưng dường như hắn không hề thấy sợ, hất cằm lên một cái, nói: Tôi sẽ không không nhận thua, huống hồ tôi chỉ thua ở việc không thiếu đạo đức bằng cậu.
Hắn nói xong liền xắn tay áo chuẩn bị trồng chuối đi quanh trường một vòng, Tần Tâm Lan phát hiện Diệp Minh Hy vẫn cố sống cố chết nhìn chằm chằm vào cô, bèn khom người nhẹ giọng nói với cậu: Minh Hy, cậu không cần lo lắng, sau này sẽ không có ai bắt nạt cậu nữa.
Diệp Minh Hy không nói chuyện, Tần Tâm Lan thấy không khí hơi gượng gạo, giơ tay ra định sờ sờ đầu cậu, bỗng cậu lại chạy đi mất, lao vào trong phòng giáo vụ, khiến cánh tay của cô đơ ra giữa không trung. Cô cũng chẳng bận tâm, thu tay lại vuốt vuốt mái tóc dài, cười thật xinh đẹp.
Có vài kẻ hiếu kì chạy theo Diệp Minh Hy vào phòng giáo vụ, chỉ thấy cậu đưa tay vớ lấy điện thoại, tay còn lại bấm nhanh một dãy số, sau đó hai hay nắm chặt lấy ống nghe, vẻ mặt nghiêm trọng đợi kết nối cuộc gọi.
Nếu vật vô tri cũng có cảm giác, chắc ống nghe đó đã sớm kêu la oai oái rồi.
Tút tút... Tút tút...
A lô, tôi là Chung Mạn... Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu thở phào một hơi, đang định gác máy, câu cậu nghe thấy lại khiến bàn tay bóp chặt hơn...
Bây giờ tôi không thể nghe điện thoại của bạn, nếu có việc hãy để lại lời nhắn!
Tiếng báo vang lên, cậu không để lại lời nhắn như người khác, chỉ ngẩn ngơ nghe âm thanh hoạt động của chức năng lời nhắn thoại. Cô cho cậu số điện thoại này, cậu gọi rồi, nhưng lại không tìm được người... Cậu nhanh chóng gác máy, sau đó lại bấm dãy số đã nhớ kĩ đó, giọng nói của cô lại vang lên: A lô, tôi là Chung Mạn...
Liên tục gọi mấy cuộc, người xung quanh đều thấy mất kiên nhẫn cả rồi, cậu lại không ngừng bấm, một lần, lại một lần, lại lần nữa, giống như càng nhiều lần thì người nghe máy sẽ có thể xuất hiện vậy.
Cậu còn nhớ, chính vì cậu không đủ kiên nhẫn, gọi có hai lần liền bỏ cuộc, kết quả là nhân viên cứu hộ tốn mất 3 tiếng mới tìm được địa điểm chính xác nơi xe của ba mẹ cậu gặp tai nạn. Khi ba mẹ được khênh ra, di động vẫn đầy pin có hiển thị 2 cuộc gọi nhỡ.
Nếu cậu chịu kiên nhẫn một chút, nếu cậu chịu gọi thêm mấy lần, có lẽ nhân viên cứu hộ có thể nhanh chóng lần theo tiếng chuông tìm được người, ba mẹ cậu cũng sẽ không...
Sự ân hận gặm nhấm cậu biết bao ngày đêm, cậu sẽ không để bản thân bỏ ống nghe xuống nữa, sẽ không để người thân của cậu rời xa cậu nữa!
Lúc này tiếng chuông vào lớp đã vang lên, rõ ràng biết là nên quay về học, Diệp Minh Hy vẫn kiên trì bấm hết lần này tới lần khác, người khác bị sự cố chấp này của cậu dọa sợ, nếu không phải trời còn đang nắng chói chang, còn tưởng là cậu bị ma nhập thật.
Thấy cậu mê muội gọi điện thoại, mọi người cũng không chịu đi nữa, cùng đứng đợi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mấy người đang định đi học cũng bị thu hút, phút chốc phòng giáo vụ chật như nêm, chỉ có quanh Diệp Minh Hy là còn chút khoảng trống.
Tần Tâm Lan và Trương Dũng lẽ ra nên đi học cũng nghe tin mà tới, thấy bộ dạng của Diệp Minh Hy, Trương Dũng đi tới nhấn phím dừng cuộc gọi, hỏi: Mày đang gọi cho ai?
Diệp Minh Hy không để ý hắn, tay phải hất cánh tay cản trở của hắn, chỉ có điều cậu người nhỏ sức yếu, sao có thể làm đối thủ của tên lực lưỡng như Trương Dũng? Hai người đang giằng co chưa xong, Tần Tâm Lan chen miệng vào: Trương Dũng, cậu đã nói là không bắt nạt cậu ta nữa.
Dùng cái mông cậu mà nghĩ xem, tôi đáp ứng lúc nào chứ? Trương Dũng cười đắc ý, hắn sớm biết Tần Tâm Lan chẳng có ý tốt, sao có thể dễ dàng bịt kín đường lùi cho mình chứ? Tôi chỉ đồng ý trồng chuối lượn một vòng quanh trường thôi, đã lượn xong rồi, trận cá cược này tất nhiên cũng kết thúc.
Cậu! Cô nổi cáu, không ngờ tên Trương Dũng vẫn luôn trọng thể diện này lại chơi xấu. Cậu không giữ chữ tín!
Tôi làm sao? Cậu muốn so vô đạo đức, ông đây lại thua cậu sao? Hắn hừ một tiếng, quay lại nói với Diệp Minh Hy: Thằng ranh, người nhà mày không sao, đừng gọi nữa.
Nhưng dường như Diệp Minh Hy không nghe thấy vậy, tay không cầm ống nghe liên tục không đừng đánh mạnh vào cánh tay cản trở của Trương Dũng, muốn đuổi hắn đi. Trương Dũng nhịn chút đau đớn đó không nhường, Diệp Minh Hy cuống lên, răng cũng cắn chặt hơn, hai tay liều mạng kéo Trương Dũng ra. Xung quanh có vài người nhìn thấy không nỡ lòng, định đi khuyên, nhưng bị Trương Dũng liếc một cái liền sợ tới mức co người lại, miệng câm như hến.
Trương Dũng tức vì cậu không tin lời mình, tính ương ngạnh cũng nổi lên, không nhường nửa bước. Đã bảo là không sao rồi, mày còn gọi gì nữa?! Mày dính quả lừa của Tần Tâm Lan rồi! Diệp Minh Hy không ngừng gọi điện thoại, chẳng phải đồng nghĩa với việc mưu kế của Tần Tâm Lan vô cùng hiệu quả sao? Chẳng phải thể hiện rằng Trương Dũng hắn rất nực cười sao?
Diệp Minh Hy thấy đánh không được hắn, dứt khoát dùng luôn cả chân, nhưng Trương Dũng da thô thịt dày, đâu phải là kẻ mà cái chân nhỏ của cậu đá tung được?
Đang lúc tranh chấp, chiếc điện thoại vốn im bặt réo lên ầm ĩ!
Trương Dũng sợ tới mức run tay, điện thoại bị gạt rơi trên sàn, chắc là va phải nút nghe, một chuỗi âm thanh truyền đến tai mọi người...
A lô, tôi là Chung Mạn, xin hỏi ai gọi vậy?
Nghe thấy cái tên này, đám người ở phòng giáo vụ sáng cả mắt lên, cánh tay định đi nhặt của Trương Dũng cũng dừng lại.
A lô, có người không? Chung Mạn mới chuồn khỏi cuộc họp liền gọi lại, phát hiện kết nối được nhưng không có tiếng, không khỏi chau mày. Thế này là sao? Đang định cúp máy, bỗng nhớ tới gì đó, cô để di động lại bên tai, vội vàng hỏi: Là Minh Hy sao? Sao giờ này em lại gọi điện tìm chị, xảy ra chuyện gì sao?
Chung Mạn, cuộc họp chưa kết thúc, cô mau quay lại đi! Cấp trên Lâm Thanh phát hiện cô đi pha cà phê mất cả buổi, mở cửa thấy cô lại đang gọi điện, hơi cáu lên quát cô quay lại.
Được, tôi tới ngay. Chung Mạn đáp lại một tiếng, thấy Lâm Thanh thu người quay lại phòng họp, cô suy nghĩ đắn đo, đánh liều chạy về chỗ ngồi, giở ra thông tin của trường trung học Hoằng Văn từ túi xách của mình, thấy số điện thoại không khác biệt bèn chắc chắn đúng là Diệp Minh Hy gọi cho cô. Minh Hy, chị biết là em, có phải em bị bắt nạt không? Có cần bây giờ chị đi đón em không? Em đưa điện thoại cho bạn học khác nói lại với chị, tìm thầy cô cho chị biết xảy ra chuyện gì được không?
Chung Mạn! Lâm Thành lại đi ra, dùng chiêu sư tử hống với cô. Cô mà không vào nữa thì cút khỏi công ty!
Chuyện này... Chung Mạn nhìn nhìn di động, lại nhìn về cuộc họp đang diễn ra, hạ quyết tâm nói với Lâm Thành: Anh Thành, trong nhà tôi có chút chuyện, có thể...
Có chuyện? Bây giờ cô đi mất thì khách hàng bên trong phải làm sao? Lúc đấy không chỉ nhà cô có chuyện, công ty cũng sẽ có chuyện đấy! Khách hàng này vẫn luôn do Chung Mạn phụ trách, người khác vốn chẳng hiểu tình hình.
Nhưng mà...
Thấy Chung Mạn vẫn đang do dự, Lâm Thanh quyết tâm dùng giở ngón: Có phải cô không cần tiền thưởng cuối năm nữa không? Công ty này ai chẳng biết Chung Mạn kinh tế eo hẹp, chỉ cần nhiệm vụ có tiền là cô sẽ liều mạng lao đầu vào, kỉ lục cao nhất là không ăn không ngủ 3 ngày để xử lý xong việc một tháng mới có thể làm hết.
Chung Mạn rất đo, đúng vậy, tiền thì rất quan trọng, nhưng trước giờ Diệp Minh Hy chưa từng gọi điện cho cô, bây giờ rõ ràng biết cô đang làm việc mà còn gọi. Đứa trẻ quật cường như cậu, nếu không phải là hình huống nguy cấp, tuyệt đối sẽ không cầu cứu người khác. Cô có nên vì số tiền thưởng cuối năm gần 5 con số mà để kệ cậu không lo?
Chuyện này... Cô đắn đo suy nghĩ, đang định mở miệng nói ra quyết định, từ di động bỗng truyền ra giọng nói yếu ớt: Tôi không sao.
Diệp Minh Hy bỗng cất lời, những người xung quanh ngay tức khắc há hốc miệng, cằm rơi lộp cộp hết trên sàn, vài người còn không tin được lấy tay run rẩy chỉ vào cậu, giống như thấy vật thể lạ ngoài hành tinh vậy.
Trầm mặc mất một hồi, người phục hồi lại nhanh nhất chính là Trương Dũng. Hắn nhớ tới canh bạc mà mình mở ra, nhếch mép cười hí hửng, sức lực bỗng lại tràn đầy, khiêu khích nhìn Tần Tâm Lan một cái, dương dương tự đắc.
Em thật sự không sao chứ? Thế em gọi điện cho chị có việc gì? Tuy Diệp Minh Hy chưa từng nói chuyện, nhưng Chung Mạn đã sớm đoán qua biết bao lần là cậu không câm thật. Lúc này cậu đột nhiên gọi tới, dù không mở miệng, cô vẫn cảm thấy sự tình chắc rất nghiêm trọng, cũng chẳng lo tra hỏi vì sao cậu luôn giả vờ câm, chỉ truy vấn an toàn của cậu.
Tôi không sao. Diệp Minh Hy chỉ lặp lại câu này.
Chung Mạn còn định nói gì đó, Lâm Thành ở bên kia lại gầm lên, cô thật sự không thể tám chuyện tiếp nữa, quyết định tạm thời tin cậu: Không sao thì tốt, thời gian nghỉ trưa chắc hết rồi nhỉ? Em mau quay lại lớp học đi.
Diệp Minh Hy ngoan ngoãn gật đầu trước điện thoại, đợi mãi cho tới khi Chung Mạn gác máy mới từ từ ngẩng đầu lên, chẳng thèm nhìn những người xung quanh mà tự mình rời đi, nghe lời quay về lớp học nghe giảng.
Không một ai ngăn cậu lại, tất cả đều ngẩn người trước hành động của cậu. Với vẻ ngu ngơ bây giờ của cậu, ai mà nghĩ được kẻ lúc nãy gọi điện thoại như phát điên, còn đỏ mắt suýt nữa vung tay đánh nhau với Trương Dũng chính là đứa bé ngoan ngoãn trước mắt?
Quả nhiên là chó sủa là chó không cắn!
Tần Tâm Lan thầm mắng trong lòng, cô dìm uy phong của Trương Dũng chưa được một khắc, không ngờ Diệp Minh Hy lại mở miệng nói chuyện, đây chẳng phải là giúp tên nhà cái Trương Dũng lấy lại thể diện sao? Nhớ tới mình làm biết bao chuyện cũng không thể khiến cậu hó hé một tiếng, Trương Dũng nhờ ăn may mà làm được, không phải làm cô mất mặt sao?
Thấy vẻ mặt Trương Dũng ngày càng đáng ghét, cô cố gắng gượng cười khoan dung, cho tới khi quay người bỏ đi, bước đi vẫn rất nhẹ nhàng, chỉ có sắc mặt tái nhợt khi quay lưng lại với mọi người mới cho thấy cô không cam lòng biết bao nhiêu.
Tôi sẽ không nhận thua đâu. Cô thầm nắm tay lại. Rồi sẽ có một ngày, cả trường này sẽ nghe theo một mình tôi!
/46
|