Mặt trời chiều đã ngã về tây, thấy Cảnh Liệt trở lại gian phòng thì Cung Tiểu Ảnh theo thói quen đi đến bên tủ quần áo.
"Thiếu gia, xin chờ một chút, ta giúp người lấy trang phục." Nàng xoay người đi giúp Cảnh Liệt lấy quần áo cần thay đổi.
Cảnh Liệt nheo con mắt lạnh lùng nhìn theo gò má của Cung Tiểu Ảnh, nha hoàn đã theo hắn hơn hai tháng trời, mặc dù trên người nàng mặc trang phục nha hoàn cực kỳ thô tục, nhưng vẫn không dấu được phong cách hồn nhiên của nàng.
Nhìn gò má của nàng như vậy, hắn phát hiện ra nàng có một khuôn mặt nhỏ nhắn phi thường tinh tế, lông mi của nàng rất dày, cái mũi xinh xắn lại thẳng tắp,
Khi phát hiện chính mình lại không nhịn được mà cứ ngắm nhìn vẻ đẹp trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, gương mặt Cảnh Liệt khẽ nhíu lại.
Hắn lẽ ra là nên chán ghét nàng, hắn cũng nghĩ đã rất chán ghét nàng, nhưng mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn xinh đẹp kia, tâm hắn. . . Càng lúc càng kỳ quái.
Từ ngày đó sau khi hôn nàng, hắn thường xuyên chú ý đến làn môi đỏ mọng kia.
Nội tâm đột nhiên nổi lên một cơn bức bối nóng rực quái dị, khiến hắn khẽ nguyền rủa một câu. Đáng chết! Ngày đó hắn lẽ ra không nên hôn nàng!
Hắn phát hiện chính mình nếu lại có suy nghĩ muốn hôn nàng, sợ rằng ngày nào đó hắn sẽ không khống chế được dục vọng chính mình.
Cung Tiểu Ảnh sau khi đã chọn được trang phục thích hợp cho Cảnh Liệt liền quay người, lại phát hiện Cảnh Liệt dùng ánh mắt lộ vẻ rất kỳ quái nhìn thấy nàng khiến tim nàng đột nhiên nhảy sai vài nhịp.
Nàng có khả năng cảm nhận ra được, ánh mắt Cảnh Liệt nhìn nàng gần đây không giống như trong dĩ vãng, ánh mắt kia nàng cũng không rõ nói lên điều gì, dù sao khác hẳn với ánh mắt chán ghét trong quá khứ là được rồi.
Hắn thật sự rất kỳ quái!
Vốn đang cho là sau này làm nha hoàn cho hắn khẳng định sẽ không có ngày nào sống trong yên bình, tốt đẹp ; nhưng ngoài nàng dự liệu, Cảnh Liệt cũng không có ngược đãi như nàng suy nghĩ. Có điều hắn không, cũng không nghĩa người khác không có.
"Trang phục ta để ở chỗ này ." Cung Tiểu Ảnh đặt quần áo sạch sẽ của Cảnh Liệt lên trên bàn nhỏ ở một bên, sau liền xoay người rời khỏi.
Nhìn thấy dáng vẻ như không thể chờ đợi thêm liền muốn vội vã muốn rời đi của Cung Tiểu Ảnh, khiến hắn có cảm giác cực kỳ không vui! Tại sao nàng có thể cười thật ngọt ngào đối với mỗi người trong phủ, nhưng đối với hắn gương mặt liền trở nên cứng nhắc?
"Chờ một chút." Cảnh Liệt đưa tay một cái bắt được cánh tay của Cung Tiểu Ảnh, nhưng khi vừa chạm tới liền nghe thấy một hồi kêu đau của nàng, khiến hắn không thể không thả cánh tay nàng ra ngay.
Cung Tiểu Ảnh thu hồi tay, gương mặt nhíu chặt lại, khẽ đè cánh tay ban nãy đã bị Cảnh Liệt nắm chặt làm cho đau.
"Ngươi làm sao vậy, ta nắm thật sự dùng sức sao?" Cảnh Liệt nhìn ra được vẻ mặt đau đớn của nàng không giống như là đang giả, nhưng tay nàng thật sự bị hắn nắm đến bị thương sao?
"Không, không có!" Cung Tiểu Ảnh quay mặt sang một bên, nàng mới không cần hắn giả bộ hảo tâm!
"Tay ngươi bị thương?"
"Nếu không có việc gì phân phó vậy ta đi ra ngoài trước!" Cung Tiểu Ảnh cũng không trả lời, xoay người muốn rời khỏi.
"Ngươi vẫn còn không trả lời ta!" Cảnh Liệt lại một lần nữa nắm tay của Cung Tiểu Ảnh giữ lại, hắn cũng quên luôn thân phận hiện tại của bản thân là chủ nhân, mà nàng chỉ là nha hoàn, lời hắn hỏi nàng nhất định phải trả lời.
"Ngô!" Cánh tay của Cung Tiểu Ảnh lần nữa bị Cảnh Liệt túm lấy khiến nàng đau đến muốn kêu lên thành tiếng, nhưng nàng lại chỉ nhếch môi, nàng không muốn biểu hiện ra sự yếu đuối ở trước mặt hắn.
Tay nàng thật sự bị thương?
“ Để yên ta xem tay ngươi nào!"
"Không cần. . ."
Lời chưa dứt, Cảnh Liệt đã mạnh mẽ xé ống tay áo của nàng ra.
Cảnh Liệt ngạc nhiên khi thấy ở trên cánh tay trắng như tuyết để lại một vết bầm tím quá mức chói mắt!
"Ngươi. . . Ngươi sao lại bị thương đến mức này?" Hắn xé luôn cả ống tay áo bên kia của nàng, lại thấy thêm từng vết từng vết bầm tím.
"Ngươi lại đi hỏi ta sao lai có những vết thương này?" Lời này quả thật rất là buồn cười a! Ngươi đây không phải biết rõ còn cố hỏi sao?"
Hai tay của nàng bị thương đương nhiên là do Đại phu nhân đánh!
Kể từ ngày nàng lưu lại lại nơi này làm nha hoàn, Đại phu nhân liền thường xuyên giao cho nàng hết việc này đến việc kia, thậm chí kiếm những chỗ nàng làm không tốt sau đó lấy roi quất.
Trong khi quất Đại phu nhân còn không quên mở miệng giáo huấn:
"Đừng tưởng rằng để Liệt nhi coi ngươi là nha hoàn của hắn, ta sẽ không có cơ hội để giáo huấn ngươi. Nói cho ngươi biết, ta là mẹ hắn, ta sẽ dạy ngươi dạy dỗ cho ngươi biết thế nào mới là một nha hoàn hảo!"
Mặc dù thường xuyên bị quất , nhưng nàng cũng không có kêu đau hay cầu xin tha thứ.
Cảnh Liệt nhìn từng vết sẹo bầm tím trên cánh tay, một số là như vừa mới bị người quất nên, còn có vài vết đã phai nhạt bớt đi.
Mặc dù địa vị của Cung Tiểu Ảnh ở Cảnh phủ bị thay đổi, nhưng tuyệt đối không có người nào lớn mật đến như thế, dám hạ tay tàn nhẫn để lại những vết thương trên cánh tay non mịn như vậy, ngoại trừ. . .
"Đi theo ta!" Tóm chặt cổ tay của nàng, Cảnh Liệt lôi kéo Cung Tiểu Ảnh đi về hướng gian phòng của nương hắn .
Cảnh Liệt đi rất nhanh, mà Cung Tiểu Ảnh cũng bị lôi kéo theo, nàng cũng không biết đã trễ thế này, hắn còn muốn dẫn nàng đi nơi nào!
Rầm một tiếng, Cảnh Liệt dùng sức đẩy cửa phòng của Mạnh Ngọc Hoa ra, điều này làm cho Mạnh Ngọc Hoa cùng hai tên nha hoàn đang ở bên trong gian phòng đang vui mừng nhìn chỗ vải mới mua được giật nảy mình.
Cảnh Liệt mạnh mẽ kéo Cung Tiểu Ảnh đi vào gian phòng của Mạnh Ngọc Hoa, Cung Tiểu Ảnh kinh ngạc nhìn Cảnh Liệt, không hiểu hắn mang nàng đến gian phòng Đại phu nhân làm cái gì.
"Liệt nhi, đã trễ thế này, con mang nó đến phòng làm nương làm cái gì?" Nhìn thấy Cảnh Liệt nổi giận đùng đùng mang theo Cung Tiểu Ảnh đi tới gian phòng của mình, Mạnh Ngọc Hoa không vui liếc mắt nhìn Cung Tiểu Ảnh một cái.
Chắc chắn là con tiểu hồ ly tinh này đã nói gì đó với Liệt nhi đi?
"Nương, sao người lại làm như vậy?" Cảnh Liệt mở ống tay áo của Cung Tiểu Ảnh ra.
"Ta tại sao không thể làm như vậy? Nó là nha hoàn trong phủ chúng ta làm sai việc, chẳng lẽ ngay cả giáo huấn nó mà ta cũng không được làm sao?" Bà là cố ý quất Cung Tiểu Ảnh, ngoài việc mỗi lần nhìn thấy nàng ấy liền như có đại hỏa trong người, còn lại chủ yếu là hy vọng nàng ấy không chịu được tự động rời khỏi Cảnh phủ, đừng quấn lấy con trai bà nữa.
"Nương, người muốn ta nói mấy lần nữa người mới có thể nghe hiểu? Cung Tiểu Ảnh là nha hoàn của ta, chỉ có ta mới có thể ra lệnh cho nàng làm việc, người khác đều không có khả năng, bao gồm cả người, càng không cần phải nói đến việc chưa có sự đồng ý của ta lại đi đánh nàng.” Nhìn thấy cánh tay của Cung Tiểu Ảnh trên đó từng vết từng vết sẹo bầm tím đậm nhạt đan xen, xem ra mẹ hắn từ sớm bắt đầu đánh nàng !
"Liệt nhi, ngươi đây là chỉ trích ta sao? Đừng quên, ta là nương ngươi, hơn nữa đường đường là một Đại phu nhân của Cảnh phủ, ta lại không thể giáo huấn một nha hoàn nhỏ nhoi sao?" Đối mặt với việc con trai bởi vì Cung Tiểu Ảnh lại một lần nữa làm trái ý mình, Mạnh Ngọc Hoa không khỏi tràn đầy căm phẫn trừng mắt nhìn Cung Tiểu Ảnh.
Cảnh Liệt nhìn thấy thái độ nương mình như vậy liền phát hiện dùng lời nói nàng căn bản là nghe không hiểu, nếu vậy hắn liền quyết định lấy một loại phương thức khác ngăn lại hành vi của nàng.
"Nương, từ hôm nay trở đi, trong một tháng tới ta sẽ không để phòng quĩ chi cho người bất cứ ngân lượng nào, cho đến khi người nghe hiểu được lời của ta. Tại Cảnh phủ, chỉ có ta mới là chủ tử của Cung Tiểu Ảnh."
"Cái gì? !" Mạnh Ngọc Hoa không nhịn được kêu to.
Bà cùng lắm chỉ là đánh Cung Tiểu Ảnh có mấy lần, Cảnh Liệt lại để khiến phòng quĩ không chi ngân lượng cho bà? ! Chuyện này đối với người một tháng chi cả trăm lượng bạc như bà mà nói khác nào là khổ hình.
Chỉ vì một tiểu hồ ly tinh, mà hắn lại đối đãi với chính nương của hắn như vậy!
"Ngươi điên rồi sao? Đừng nói cho ta, ngươi thật sự thích con hồ ly tinh này đấy!"
Cảnh Liệt thích nàng sao? Cung Tiểu Ảnh kinh ngạc trừng to hai mắt.
Làm sao có thể? Không, không có khả năng, Cảnh Liệt làm sao có thể sẽ thích nàng đây chứ? Hắn không phải luôn rất chán ghét nàng hay sao? Nhưng Đại phu nhân lại vì sao nói như vậy?
Nghe được lời nói của nương mình, tâm Cảnh Liệt mãnh liệt xiết chặt, lại nhìn ra nương hắn cùng Cung Tiểu Ảnh đều đang chờ câu trả lời, đặc biệt Cung Tiểu Ảnh trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc không thôi, khiến hắn nhìn thấy liền tức giận!
"Nương, không cần phải nói nhiều như vậy, ngươi chỉ cần biết rằng lời ta nói là nghiêm túc, đừng cho là ta đang nói giỡn với người!" Tuấn nhan mang theo ánh mắt tức giận của hắn nhìn về phía hai người.
Giọng nói trầm thấp uy nghiêm lại sắc bén, hơn nữa ánh mắt hắn khiến người ta sợ hãi, làm cho Mạnh Ngọc Hoa vừa mới nỗi giận yên lặng ở một bên, không dám nhiều lời nữa, nhưng nội tâm tức giận bất bình.
Tuy rằng hắn không trả lời thẳng, nhưng vẻ mặt của hắn đã nói cho bà biết, Cảnh Liệt nghiêm túc đến cỡ nào.
Điều này nhắc nhở bà, tuyệt đối phải nhanh chóng đuổi Cung Tiểu Ảnh đi!
"Nương, người nhớ kĩ lời nói của ta hôm nay, lại có lần nữa, tuyệt đối sẽ không chỉ gần như thế này thôi!" Vừa nói xong, Cảnh Liệt kéo Cung Tiểu Ảnh xoay người rời khỏi phòng của Ngọc Hoa.
*
**
Cung Tiểu Ảnh đi theo Cảnh Liệt trở về phòng của hắn.
Nhìn bóng lưng cao lớn kia, con ngươi trong trẻo kia rất hoang mang.
Cảnh Liệt hắn vừa mới làm như vậy, đều là vì nàng sao?
Nhưng điều này làm sao có thể, không phải hắn vẫn đều rất chán ghét nàng sao?
Nhưng vừa rồi hắn vừa mới cãi nhau cùng đại phu nhân, nàng thật sự không hiểu hắn!
Thật sự đã nói như vậy với Đại phu nhân sao? Nhìn tuấn nhan rét lạnh kia, nàng thật sự không thể đoán ý nghĩ thực sự của hắn.
Cảnh Liệt đi thẳng đến ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một cái bình nhỏ, quay người lại liền thấy vẻ mặt Cung Tiểu Ảnh ngơ ngác nhìn hắn.
"Đừng bày ra vẻ mặt ngu ngốc đó, tốt nhất ngươi nên thông minh một chút, hơn nữa phải nhớ kỹ, ngươi là một nha hoàn của Cảnh Liệt ta!"
Thấy vẻ mặt giận dữ của Cảnh Liệt, Cung Tiểu Ảnh cảm thấy chính mình quá lo lắng, có lẽ trước kia Cảnh Liệt đã không hợp với mẫu thân hắn, cho nên lấy nàng làm cớ cãi nhau với mẫu thân hắn thôi !
Người có tính cách giống như hắn, chỉ sợ không hợp với rất nhiều người đi?
"Lại đây bôi thuốc!" Cảnh Liệt ngồi trên ghế, đặt bình thuốc nhỏ lên bàn.
Hắn yêu cầu nàng bôi thuốc? Nàng có nghe lầm hay không?
"Gọi ngươi lại đây ngươi nghe không hiểu sao?" Cảnh Liệt gào lên với Cung Tiểu Ảnh vẫn đang sững sờ tại chỗ.
Cung Tiểu Ảnh đi về phía hắn, ngồi xuống cái ghế trước mặt hắn.
Cảnh Liệt kéo cao ống tay áo của nàng, từng vết bầm tím trên cánh tay hiện ra, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc đều đặn.
"A!" Cảm giác đau đớn làm cho Cung Tiểu Ảnh không nhịn được kêu lên.
"Nếu biết đau, vì sao không sớm nói với ta mẹ ta đánh ngươi?" Con ngươi Cảnh Liệt sắc bén nhìn thẳng Cung Tiểu Ảnh, nếu nàng sớm nói với hắn như hắn nói, cũng không phải bị đánh.
Nói với hắn hữu dụng sao? Hơn nữa nàng không thích chính mình trở thành cái cớ để hắn cãi nhau với đại phu nhân chút nào.
Vừa bôi thuốc mỡ, Cảnh Liệt phát hiện không chỉ bị bầm tím ở cổ tay, bởi vậy hắn kéo ống tay áo nàng lên rất cao.
"Được rồi ngươi không cần kéo cao như vậy!" Cung Tiểu Ảnh ngăn lại động tác của Cảnh Liệt, bởi vì toàn bộ cánh tay nàng dường như hoàn toàn lộ ra, điều này làm cho nàng cảm thấy rất không tự nhiên.
"Không kéo cao thì ta làm sao bôi thuốc giúp ngươi được!" Ánh mắt Cảnh Liệt nhìn lướt đến chút ngượng ngùng trên mặt nàng.
"Đưa thuốc cho ta, ta về phòng tự mình bôi thuốc là được!" Cung Tiểu Ảnh khẽ cúi đầu, vội vàng buông ống tay áo của mình xuống. Nàng đã đọc sách biết nam nữ thụ thụ bất thân!
Hơn nữa cảm giác bàn tay to vuốt ve cánh tay nàng thật sự rất kì quái!
Hành động không được tự nhiên như vậy của nàng, cũng ảnh hưởng tới hắn, đặc biệt rặng mây đỏ trên má nàng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng trẻo càng thêm động lòng người!
Cảnh Liệt đưa hai tay ra, nâng khuôn mặt làm tâm trang hắn phập phồng lên:"Ta muốn hôn ngươi."
"Cái gì ?!" Nghe được lời nói can đảm của Cảnh Liệt, Cung Tiểu Ảnh kinh ngạc ngẩng đầu, đúng lúc đón môi hắn đang hạ xuống.
Tay hắn nâng đầu nàng lên, làm cho nàng hoàn toàn không thể né tránh, Cung Tiểu Ảnh chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận hắn dũng mãnh hôn.
Môi của nàng rất mịn màng lại mềm mại, đối với thân thể nữ nhân hắn cũng không phải hoàn toàn không biết, từ năm mười bảy tuổi, hắn đã từng cùng huynh đệ chứng kiến qua cảnh hoan ái của nam nữ.
Lần trước hắn chỉ là hôn nhẹ môi của nàng, nhưng lúc này đây thật sự muốn hôn nàng!
Tuy rằng vẻ mặt của nàng giật mình ngơ ngác, nhưng không thể ảnh hưởng tâm tình hắn, bỗng cái lưỡi ẩm ướt tiến vào dò xét cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng mút.
Cung Tiểu Ảnh nghĩ là sẽ nhanh kết thúc giống lần trước, nhưng nụ hôn lúc này hoàn toàn khác với lần đầu tiên!
Nụ hôn vừa mãnh liệt vừa nóng như vậy, làm ngực Cung Tiểu Ảnh càng nóng hơn, nàng khó chịu phát ra một tiếng ngâm nhỏ, bởi vì nàng sắp hết hơi đến nơi rồi.
Cho đến khi Cảnh Liệt buông nàng ra, Cung Tiểu Ảnh mới ra sức hít khí vào, mồm to thở hổn hển, do bị hắn vừa kịch liệt vừa nóng giận hôn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
"Ngươi... Ta nói rồi, không cho phép ngươi làm như vậy!" Bỗng chốc Cung Tiểu Ảnh từ trên ghế đứng lên, tạo ra một khoảng cách với Cảnh Liệt, bàn tay nhỏ bé bối rối gắt gao đè ngực.
"Ta cũng nói, ta là chủ tử của ngươi, ta muốn thế nào thì làm cái đó!" Nếu không phải sợ nàng thật sự té xỉu, hắn cũng sẽ không buông nàng ra sớm như vậy.
"Ngươi!" Cung Tiểu Ảnh biết hắn rất bá đạo, không nghĩ tới hắn còn rất vô lại!
" Hơn nữa, hôn nhiều hơn vài lần, ngươi sẽ quen thôi!" Mắt của Cảnh Liệt nhíu lại, lộ ra vẻ làm cho người ta ngửi thấy hơi thở nguy hiểm. Cung Tiểu Ảnh cho là lời hắn nói là lời nói vui đùa, dù sao hắn không muốn thừa nhận nhưng trên danh nghĩa nàng vẫn là muội muội của hắn không phải sao?
Nhưng rất nhanh, nàng đã phát hiện nàng sai lầm rồi.
Cảnh Liệt là loại người không có khả năng nói đùa!
Từ lúc ban đầu, vài ngày Cảnh Liệt hôn nàng một lần, càng về sau gần như là mỗi ngày đều hôn nàng!
Đúng như lời hắn nói, hắn muốn thế nào thì sẽ làm như vậy, hắn luôn rất ngang ngược lại cuồng ngạo hôn nàng một lần lại một lần, cho dù nàng muốn trốn tránh cũng không được!
Cùng với mỗi lần hôn môi, hai người bọn họ không có ai phát hiện, cảm giác đối nghịch ban đầu đã dần dần biến mất, mầm mống tình yêu dần dần cao lên.
*
**
"Lý lão bản, đây là khế ước, hi vọng về sau chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Ở phòng thượng khách của cửa hàng Vinh Thành, Cảnh Liệt đang hoà hợp nói chuyện hợp tác với lão bản khách điếm Lý Nhân.
"Cảnh thiếu gia, không phải ta đang khen ngươi, thủ đoạn làm ăn của ngươi thật sự lợi hại hơn so với cha ngươi, sau khi ngươi tự mình tiếp quản Vinh Thành, đến nay nó đã trở thành Đệ nhất đại thương( 1) trong kinh thành thật sự là hậu sinh khả uý (2)! " Cánh tay mập mạp của Lý Nhân vuốt vuốt râu.
(1) : cửa hàng
(2): kẻ sinh sau ắt sẽ hơn bậc đàn anh. Ý trong câu nói này là Cảnh Liệt giỏi hơn cha hắn.
"Cũng thế, khách điếm của Lý lão bản cũng là làm ăn thịnh vượng, ta còn phải học tập lão nhân gia ngươi nhiều hơn!" Ca ngợi như vậy, trước đây Cảnh Liệt đã nghe nhiều.
"Ngươi không cần khách khí như thế, hơn nữa không lâu sau, chúng ta sẽ là người một nhà!" Khuôn mặt già nua tròn của Lý Nhân sưng lên, cười rộ lên mắt híp thành sợi chỉ.
"Người một nhà? Có ý tứ gì?" Con ngươi của Cảnh Liệt trầm xuống, khó hiểu nhìn Lý Nhân.
"Ngươi còn chưa biết việc này sao?" Thấy vẻ mặt hoang mang của Cảnh Liệt, hoá ra mẫu thân hắn còn chưa nói với hắn ?" Mẫu thân của ngươi đã gả muội muội của ngươi, ách, ta nói là nữ nhi của tiểu thiếp của phụ thân ngươi Cung Tiểu Ảnh làm thiếp cho ta, ta xem qua bức hoạ của nàng, quả thật là một cô nương rất đẹp! Cho nên ta lập tức đáp ứng, tháng sau sẽ mang nàng vào cửa !"
Trong toàn bộ kinh thành, mọi người đều biết Cung Tiểu Ảnh là con riêng của một tiểu thiếp của Cảnh lão gia, mà sau khi Cảnh lão gia qua đời, nàng không còn là đại tiểu thư của Cảnh gia nữa, mà chỉ là một nha hoàn.
"Cái gì?" Mẫu thân gả Cung Tiểu Ảnh ... Phút chốc, lòng Cảnh Liệt bị kéo căng ra, tuấn nhan cấp bách hỏi:'' Lý lão bản, thời điểm nói chuyện này là khi nào?"
"Là tháng trước, như thế nào, mẫu thân ngươi không có nói cho ngươi biết sao?" Lý Nhân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cảnh Liệt, cũng thập phần buồn bực Cảnh phu nhân vì sao chưa nói chuyện này với Cảnh Liệt. Tuy nói Cung Tiểu Ảnh không phải nữ nhi thân sinh của Cảnh gia, nhưng tốt xấu gì cũng từng là thiên kim Cảnh phủ.
"Lý lão bản, Cung Tiểu Ảnh ... Ta nói là chuyện có liên quan tới việc muội muội của ta hứa là sắp sửa làm tiểu thiếp cho ngươi, ngươi coi như là mẫu thân ta nói đùa với ngươi, trăm ngàn lần đừng coi là thật !" Cảnh Liệt hơi nhếch mỗi, giọng điệu căng thẳng nói xong, con ngươi đen tràn ngập sự tức giận .
"Đừng có nghiêm trọng như vậy chứ ? Dù sao đi chăng nữa thì nương của ngươi cũng đã nhận của ta năm ngàn lượng sính lễ !"
Lý Nhân nhìn thấy vẻ mặt không kìm nổi tức giận của Cảnh Liệt, bôn ba trong thương trường nhiều năm, hắn trong lòng cảm giác được có gì đó kỳ quái. Nhưng dẫu sao cũng là việc của nhà người khác, hắn không tiện hỏi. Có điều hắn cũng không thể để cho mình chịu tổn thất được!
"Vãn bối trả ngài một vạn lượng bạc, năm ngàn lượng là trả lại cho món sính lễ của ngài, năm ngàn lượng còn lại là tiền bồi thường. Hy vọng ông chủ Lý chỉ coi việc này là nói giỡn, sau này chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác." Đã là việc buôn bán Cảnh Liệt luôn quyết định nhanh gọn sắc bén.
Cảnh Liệt tuy nói năng uyển chuyển, nhưng Lý Nhân vừa nghe đã biết ý của hắn. Nếu như bản thân không đáp ứng hủy bỏ hôn sự này chỉ sợ về sau muốn có cơ hội hợp tác với Vinh Thành Thương Hành cũng không có cách.
Thôi vậy, đây rõ ràng là một món hời mà. Cô nương trẻ đẹp còn nhiều, hắn sao phải vì một tiểu thiếp mà làm hỏng quan hệ hợp tác với Vinh Thành Thương Hành . Hơn nữa nếu hủy bỏ hôn sự này hắn cũng không có tổn thất gì mà còn được lợi năm ngàn lượng bạc đấy !
"Thôi được, ta coi như việc này là nói giỡn, chúng ta sau này vẫn hợp tác vui vẻ!" Lý Nhân vừa gật đầu đáp ứng, Cảnh Liệt đã xoay người rời khỏi phòng khách.
*
**
Cảnh Liệt mang theo gương mặt đầy giận dữ, vừa trở lại Cảnh phủ, lập tức đi đến đại sảnh.
"Liệt nhi, ngươi sao lại về lúc này?"
Cảnh Liệt không trả lời, hơn nữa cũng thèm không để ý gì đến mấy vị khách Cảnh phu nhân mời mà trực tiếp xông lên trước, hẩy đổ cái bàn .
"A!" Tất cả mọi người đều bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ .
"Thật xin lỗi, Cảnh phu nhân, chúng ta lần sau lại đến!" Mấy vị phu nhân hoảng sợ, nhanh chóng chạy ra khỏi Cảnh phủ .
"Liệt nhi, ngươi đây là đang làm cái gì vậy? Ngươi điên rồi à?" Mạnh Ngọc Hoa cũng bị hành động bất thình lình của Cảnh Liệt hù dọa. Từ trước đến nay bà chưa bao giờ thấy hắn không khống chế được bản thân như vậy. Hắn từ trước tới nay luôn là một người điềm tĩnh lại kín đáo.
"Ta điên rồi? Không sai, ta chính là giận điên lên rồi!" Cảnh Liệt thở phì phò, bởi vì hắn thật sự bị mẹ hắn làm điên lên.
."Nương, ngươi tại sao lại làm như vậy?"
"Ta làm cái gì?" Nhìn thấy Cảnh Liệt hành động khác thường, đoán không chừng hắn đã biết sự việc kia đi? Bởi vì trừ việc của Cung Tiểu Ảnh ra, hắn chưa bao giờ tức giận như thế với bà.
Hắn biết cũng tốt, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết!
"Tiểu Ảnh nàng sắp mười bảy tuổi rồi, rất nhiều cô nương ở tuổi đó đã thành nương, ta thay nó tìm chồng cũng là chuyện rất bình thường!"
Hắn không cho phép bà động tới Cung Tiểu Ảnh, cũng không cho phép đuổi Cung Tiểu Ảnh ra ngoài đường, vậy thì bà dứt khoát đem nàng ta gả đi cho xong .
Hắn không phải là muốn giữ cái con hồ li tinh kia cả đời chứ? Đây cũng là việc bà không muốn nhìn thấy nhất.
"Nương, ngươi rốt cuộc muốn ta nói mấy lần ngươi mới hiểu. Cung Tiểu Ảnh là nha hoàn của ta, tất cả chuyện của nàng đều phải do ta quyết định!" Cảnh Liệt giận dữ gầm lên.
"Ngươi thật sự rất kỳ quái, ông chủ Lý người ta có tiền, nàng về sau có thể hưởng vinh hoa phú quý, ngươi vì sao không cho nàng lập gia đình? Không cẩn thận nha đầu kia lại có số khổ giống nương nó, gả cho gia đình phú hào nàng ta đáng nhẽ ra nên cao hứng đấy !" Mạnh Ngọc Hoa châm chọc nói.
Vốn cho là đem nha đầu kia gả đi để trong lòng được thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ hiện tại nhi tử lại đổ hết tức giận lên đầu nàng!
"Ngươi biết cũng tốt, Tiểu Ảnh nàng không lâu nữa phải gả cho Lý gia rồi, trên danh nghĩa nàng cũng là nữ nhi của cha ngươi, ta sẽ thay nàng chuẩn bị thật tốt. . ."
Nghe được lời của nàng, hắc mâu Cảnh Liệt tràn ngập lửa giận trở càng làm cho người ta sợ hãi, âm thanh càng trầm thấp đáng sợ.
"Hôn sự ta vừa mới đã hủy bỏ rồi!"
"Cái gì! Ngươi hủy bỏ ?" Mạnh Ngọc Hoa không khỏi trợn mắt lên nhìn. Thật vất vả mới đàm phán được hôn sự này, nay mắt thấy Cung Tiểu Ảnh sắp rời khỏi Cảnh gia rồi, hắn cư nhiên lại hủy hôn sự? !
Cảnh Liệt không quan tâm nương hắn đang tức giận kêu gào, mắt trầm xuống, phẫn nộ.
"Nương, đừng nói ta không cảnh cáo người. Nếu như người còn động tới Tiểu Ảnh một lần nữa, ta sẽ phái gia nhân đưa người đến biệt quán ở ngoài thành. Đây là ta nói nghiêm túc.”
****************************
"Phanh "
Cửa phòng đột nhiên bị đạp khiến Cung Tiểu Ảnh đang chỉnh lý đồ ở phòng Cảnh Liệt bị dọa đến hoảng sợ. Lại còn thấy hắn đột nhiên tiến lên ôm lấy nàng khiến nàng cảm thấy nghi hoặc không thôi.
"Thiếu gia, ngài như thế nào . . . Ngài làm gì vậy?" Cung Tiểu Ảnh thấy hành động của Cảnh Liệt khác thường thấy nghi hoặc,rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Ngươi là của ta!"
Cảnh Liệt ôm gắt gao thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Cung Tiểu Ảnh vào trong ngực.
Khi nghe được tin Tiểu Ảnh phải gả cho ông chủ Lý, nội tâm hắn giống như bị người ta moi rỗng, khiến hắn không cách nào kiềm chế được cầm ngân lượng đến hủy hôn sự!
Hắn ôm khiến nàng cơ hồ sắp không thở nổi, khó chịu muốn đẩy ra hắn. Hắn rốt cuộc là ăn nhầm cái thuốc gì rồi?
"Ngài mau buông ra!"
Cảnh Liệt chẳng những không có buông ra mà còn ngang nhiên cúi đầu hôn nàng!
AAAAAAA!
Đầu lưỡi xảo trá tiến vào cái miệng nhỏ nhắn, còn tâm hắn không khỏi hừng hực lửa giận!
Cung Tiểu Ảnh phát hiện nụ hôn lần này so với trước đây có phần không giống nhau. Rốt cuộc là nơi nào không giống đây??? Nụ hôn lần này tựa hồ đặc biệt dũng mãnh, hơn nữa trên người hắn khí tức nóng rực, so với bình thường càng thêm mãnh liệt !
Có lẽ đã quen với việc hắn luôn hôn nàng như thế, Cung Tiểu Ảnh cũng không hề phản kháng mà đón nhận nụ hôn của hắn. Cả hai gắt gao dây dưa chung một chỗ. . .
Cảnh Liệt hôn đến khi nàng hồng thở hổn hển mới chịu thả nàng ra..
"Nương ta đem ngươi gả cho một người giàu có cùng làm ăn với Thương Hành chúng ta làm tiểu thiếp!" Cảnh Liệt hít một hơi thật sâu chậm rãi nói.
"Ách."
Nghe được chính mình bị đem gả cho người khác làm tiểu thiếp, Cung Tiểu Ảnh trên mặt cũng không kinh ngạc quá lớn
Bởi vì nàng sớm nghe thấy các gia nhân trong phủ nói, Đại phu nhân cố ý đem nàng gả cho người khác, hơn nữa còn là làm thiếp cho một người giàu có làm ăn với Cảnh phủ, không nghĩ tới đồn đại là thật sự !
"Ách?" Như vậy là sao? Chẳng lẽ. . .Ngươi đã sớm biết?"
Nghe thấy người khác nói qua có tính là đã sớm biết không? Cung Tiểu Ảnh á khẩu không biết trả lời thế nào.
"Ngươi đã sớm biết rõ nương ta muốn đem ngươi gả cho người khác, có phải không?"
Thấy nàng im lặng Cảnh Liệt càng tràn đầy lửa giận. "Vậy mà ngươi không phản đối?"
"Ta chỉ là một thị nữ nho nhỏ, có tư cách phản đối sao?"
Nhìn thấy Cảnh Liệt nổi giận đùng đùng, Cung Tiểu Ảnh tuyệt không sợ hãi. Bởi vì ngay từ lần đầu bọn họ gặp mặt, hắn chính xác mang là bộ dáng này .
"Ngươi còn có thể nói cho ta biết, không phải sao?"
"Nói cho ngươi có tác dụng sao? Ngươi không phải từ trước tới nay luôn chán ghét ta sao? ta cần gì phải đem chuyện không vui của bản thân nói cho ngươi biết để ngươi tức giận?"
Nàng biết rất rõ, nếu như nàng có nói với hắn đi chăng nữa cũng chỉ nhận lấy sự trào phúng của hắn mà thôi.
"Ngươi. . ." Lần này nàng thật sự làm cho hắn tức giận. .
Bỗng nhiên vươn người về phía trước, Cảnh Liệt mạnh mẽ tỳ thân thể nhỏ nhắn xinh xắn dính sát vào tường, lại một lần nữa hôn nàng. Bởi vì chỉ có hôn nàng mới có thể khiến nàng im lặng.
"Ngô!"
Nụ hôn mãnh liệt, nóng bỏng, giống như muốn đoạt sự sống khiến Cung Tiểu Ảnh hoàn toàn chịu không nổi, chỉ có thể từ một chút kẽ hở giữa chỗ hai người hôn nhau hít thở không khí.
Nhìn gương mặt đỏ ửng mĩ lệ, Cảnh Liệt xúc động bế bổng cả người nàng đi tới giường lớn.
Hắn muốn nàng!
Có lẽ lúc ban đầu, khi hắn lưu nàng lại, cũng không quá để ý tâm trạng của mình. Nhưng hôm nay, khi hắn biết nương muốn đem nàng gả cho người khác, tim hắn giống như bị người khác moi ra trống rỗng, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, khiến hắn nhìn rõ tim mình.
Có lẽ nương hắn nói đúng. Từ lúc ban đầu khi hắn cố ý lưu nàng, hắn cũng đã rất để ý nàng rồi. Sự chú ý kia, không hoàn toàn là vì nàng quá dễ dàng có được sự thương yêu của cha hắn, mà còn là vì nàng sở hữu một gương mặt quá xinh đẹp.
Cho nên hắn không chừa thủ đoạn nào buộc nàng lưu lại, ở bên cạnh hắn.
Bởi vì, hắn đối với nàng thực sự đã động tâm rồi
"Thiếu gia, xin chờ một chút, ta giúp người lấy trang phục." Nàng xoay người đi giúp Cảnh Liệt lấy quần áo cần thay đổi.
Cảnh Liệt nheo con mắt lạnh lùng nhìn theo gò má của Cung Tiểu Ảnh, nha hoàn đã theo hắn hơn hai tháng trời, mặc dù trên người nàng mặc trang phục nha hoàn cực kỳ thô tục, nhưng vẫn không dấu được phong cách hồn nhiên của nàng.
Nhìn gò má của nàng như vậy, hắn phát hiện ra nàng có một khuôn mặt nhỏ nhắn phi thường tinh tế, lông mi của nàng rất dày, cái mũi xinh xắn lại thẳng tắp,
Khi phát hiện chính mình lại không nhịn được mà cứ ngắm nhìn vẻ đẹp trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, gương mặt Cảnh Liệt khẽ nhíu lại.
Hắn lẽ ra là nên chán ghét nàng, hắn cũng nghĩ đã rất chán ghét nàng, nhưng mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn xinh đẹp kia, tâm hắn. . . Càng lúc càng kỳ quái.
Từ ngày đó sau khi hôn nàng, hắn thường xuyên chú ý đến làn môi đỏ mọng kia.
Nội tâm đột nhiên nổi lên một cơn bức bối nóng rực quái dị, khiến hắn khẽ nguyền rủa một câu. Đáng chết! Ngày đó hắn lẽ ra không nên hôn nàng!
Hắn phát hiện chính mình nếu lại có suy nghĩ muốn hôn nàng, sợ rằng ngày nào đó hắn sẽ không khống chế được dục vọng chính mình.
Cung Tiểu Ảnh sau khi đã chọn được trang phục thích hợp cho Cảnh Liệt liền quay người, lại phát hiện Cảnh Liệt dùng ánh mắt lộ vẻ rất kỳ quái nhìn thấy nàng khiến tim nàng đột nhiên nhảy sai vài nhịp.
Nàng có khả năng cảm nhận ra được, ánh mắt Cảnh Liệt nhìn nàng gần đây không giống như trong dĩ vãng, ánh mắt kia nàng cũng không rõ nói lên điều gì, dù sao khác hẳn với ánh mắt chán ghét trong quá khứ là được rồi.
Hắn thật sự rất kỳ quái!
Vốn đang cho là sau này làm nha hoàn cho hắn khẳng định sẽ không có ngày nào sống trong yên bình, tốt đẹp ; nhưng ngoài nàng dự liệu, Cảnh Liệt cũng không có ngược đãi như nàng suy nghĩ. Có điều hắn không, cũng không nghĩa người khác không có.
"Trang phục ta để ở chỗ này ." Cung Tiểu Ảnh đặt quần áo sạch sẽ của Cảnh Liệt lên trên bàn nhỏ ở một bên, sau liền xoay người rời khỏi.
Nhìn thấy dáng vẻ như không thể chờ đợi thêm liền muốn vội vã muốn rời đi của Cung Tiểu Ảnh, khiến hắn có cảm giác cực kỳ không vui! Tại sao nàng có thể cười thật ngọt ngào đối với mỗi người trong phủ, nhưng đối với hắn gương mặt liền trở nên cứng nhắc?
"Chờ một chút." Cảnh Liệt đưa tay một cái bắt được cánh tay của Cung Tiểu Ảnh, nhưng khi vừa chạm tới liền nghe thấy một hồi kêu đau của nàng, khiến hắn không thể không thả cánh tay nàng ra ngay.
Cung Tiểu Ảnh thu hồi tay, gương mặt nhíu chặt lại, khẽ đè cánh tay ban nãy đã bị Cảnh Liệt nắm chặt làm cho đau.
"Ngươi làm sao vậy, ta nắm thật sự dùng sức sao?" Cảnh Liệt nhìn ra được vẻ mặt đau đớn của nàng không giống như là đang giả, nhưng tay nàng thật sự bị hắn nắm đến bị thương sao?
"Không, không có!" Cung Tiểu Ảnh quay mặt sang một bên, nàng mới không cần hắn giả bộ hảo tâm!
"Tay ngươi bị thương?"
"Nếu không có việc gì phân phó vậy ta đi ra ngoài trước!" Cung Tiểu Ảnh cũng không trả lời, xoay người muốn rời khỏi.
"Ngươi vẫn còn không trả lời ta!" Cảnh Liệt lại một lần nữa nắm tay của Cung Tiểu Ảnh giữ lại, hắn cũng quên luôn thân phận hiện tại của bản thân là chủ nhân, mà nàng chỉ là nha hoàn, lời hắn hỏi nàng nhất định phải trả lời.
"Ngô!" Cánh tay của Cung Tiểu Ảnh lần nữa bị Cảnh Liệt túm lấy khiến nàng đau đến muốn kêu lên thành tiếng, nhưng nàng lại chỉ nhếch môi, nàng không muốn biểu hiện ra sự yếu đuối ở trước mặt hắn.
Tay nàng thật sự bị thương?
“ Để yên ta xem tay ngươi nào!"
"Không cần. . ."
Lời chưa dứt, Cảnh Liệt đã mạnh mẽ xé ống tay áo của nàng ra.
Cảnh Liệt ngạc nhiên khi thấy ở trên cánh tay trắng như tuyết để lại một vết bầm tím quá mức chói mắt!
"Ngươi. . . Ngươi sao lại bị thương đến mức này?" Hắn xé luôn cả ống tay áo bên kia của nàng, lại thấy thêm từng vết từng vết bầm tím.
"Ngươi lại đi hỏi ta sao lai có những vết thương này?" Lời này quả thật rất là buồn cười a! Ngươi đây không phải biết rõ còn cố hỏi sao?"
Hai tay của nàng bị thương đương nhiên là do Đại phu nhân đánh!
Kể từ ngày nàng lưu lại lại nơi này làm nha hoàn, Đại phu nhân liền thường xuyên giao cho nàng hết việc này đến việc kia, thậm chí kiếm những chỗ nàng làm không tốt sau đó lấy roi quất.
Trong khi quất Đại phu nhân còn không quên mở miệng giáo huấn:
"Đừng tưởng rằng để Liệt nhi coi ngươi là nha hoàn của hắn, ta sẽ không có cơ hội để giáo huấn ngươi. Nói cho ngươi biết, ta là mẹ hắn, ta sẽ dạy ngươi dạy dỗ cho ngươi biết thế nào mới là một nha hoàn hảo!"
Mặc dù thường xuyên bị quất , nhưng nàng cũng không có kêu đau hay cầu xin tha thứ.
Cảnh Liệt nhìn từng vết sẹo bầm tím trên cánh tay, một số là như vừa mới bị người quất nên, còn có vài vết đã phai nhạt bớt đi.
Mặc dù địa vị của Cung Tiểu Ảnh ở Cảnh phủ bị thay đổi, nhưng tuyệt đối không có người nào lớn mật đến như thế, dám hạ tay tàn nhẫn để lại những vết thương trên cánh tay non mịn như vậy, ngoại trừ. . .
"Đi theo ta!" Tóm chặt cổ tay của nàng, Cảnh Liệt lôi kéo Cung Tiểu Ảnh đi về hướng gian phòng của nương hắn .
Cảnh Liệt đi rất nhanh, mà Cung Tiểu Ảnh cũng bị lôi kéo theo, nàng cũng không biết đã trễ thế này, hắn còn muốn dẫn nàng đi nơi nào!
Rầm một tiếng, Cảnh Liệt dùng sức đẩy cửa phòng của Mạnh Ngọc Hoa ra, điều này làm cho Mạnh Ngọc Hoa cùng hai tên nha hoàn đang ở bên trong gian phòng đang vui mừng nhìn chỗ vải mới mua được giật nảy mình.
Cảnh Liệt mạnh mẽ kéo Cung Tiểu Ảnh đi vào gian phòng của Mạnh Ngọc Hoa, Cung Tiểu Ảnh kinh ngạc nhìn Cảnh Liệt, không hiểu hắn mang nàng đến gian phòng Đại phu nhân làm cái gì.
"Liệt nhi, đã trễ thế này, con mang nó đến phòng làm nương làm cái gì?" Nhìn thấy Cảnh Liệt nổi giận đùng đùng mang theo Cung Tiểu Ảnh đi tới gian phòng của mình, Mạnh Ngọc Hoa không vui liếc mắt nhìn Cung Tiểu Ảnh một cái.
Chắc chắn là con tiểu hồ ly tinh này đã nói gì đó với Liệt nhi đi?
"Nương, sao người lại làm như vậy?" Cảnh Liệt mở ống tay áo của Cung Tiểu Ảnh ra.
"Ta tại sao không thể làm như vậy? Nó là nha hoàn trong phủ chúng ta làm sai việc, chẳng lẽ ngay cả giáo huấn nó mà ta cũng không được làm sao?" Bà là cố ý quất Cung Tiểu Ảnh, ngoài việc mỗi lần nhìn thấy nàng ấy liền như có đại hỏa trong người, còn lại chủ yếu là hy vọng nàng ấy không chịu được tự động rời khỏi Cảnh phủ, đừng quấn lấy con trai bà nữa.
"Nương, người muốn ta nói mấy lần nữa người mới có thể nghe hiểu? Cung Tiểu Ảnh là nha hoàn của ta, chỉ có ta mới có thể ra lệnh cho nàng làm việc, người khác đều không có khả năng, bao gồm cả người, càng không cần phải nói đến việc chưa có sự đồng ý của ta lại đi đánh nàng.” Nhìn thấy cánh tay của Cung Tiểu Ảnh trên đó từng vết từng vết sẹo bầm tím đậm nhạt đan xen, xem ra mẹ hắn từ sớm bắt đầu đánh nàng !
"Liệt nhi, ngươi đây là chỉ trích ta sao? Đừng quên, ta là nương ngươi, hơn nữa đường đường là một Đại phu nhân của Cảnh phủ, ta lại không thể giáo huấn một nha hoàn nhỏ nhoi sao?" Đối mặt với việc con trai bởi vì Cung Tiểu Ảnh lại một lần nữa làm trái ý mình, Mạnh Ngọc Hoa không khỏi tràn đầy căm phẫn trừng mắt nhìn Cung Tiểu Ảnh.
Cảnh Liệt nhìn thấy thái độ nương mình như vậy liền phát hiện dùng lời nói nàng căn bản là nghe không hiểu, nếu vậy hắn liền quyết định lấy một loại phương thức khác ngăn lại hành vi của nàng.
"Nương, từ hôm nay trở đi, trong một tháng tới ta sẽ không để phòng quĩ chi cho người bất cứ ngân lượng nào, cho đến khi người nghe hiểu được lời của ta. Tại Cảnh phủ, chỉ có ta mới là chủ tử của Cung Tiểu Ảnh."
"Cái gì? !" Mạnh Ngọc Hoa không nhịn được kêu to.
Bà cùng lắm chỉ là đánh Cung Tiểu Ảnh có mấy lần, Cảnh Liệt lại để khiến phòng quĩ không chi ngân lượng cho bà? ! Chuyện này đối với người một tháng chi cả trăm lượng bạc như bà mà nói khác nào là khổ hình.
Chỉ vì một tiểu hồ ly tinh, mà hắn lại đối đãi với chính nương của hắn như vậy!
"Ngươi điên rồi sao? Đừng nói cho ta, ngươi thật sự thích con hồ ly tinh này đấy!"
Cảnh Liệt thích nàng sao? Cung Tiểu Ảnh kinh ngạc trừng to hai mắt.
Làm sao có thể? Không, không có khả năng, Cảnh Liệt làm sao có thể sẽ thích nàng đây chứ? Hắn không phải luôn rất chán ghét nàng hay sao? Nhưng Đại phu nhân lại vì sao nói như vậy?
Nghe được lời nói của nương mình, tâm Cảnh Liệt mãnh liệt xiết chặt, lại nhìn ra nương hắn cùng Cung Tiểu Ảnh đều đang chờ câu trả lời, đặc biệt Cung Tiểu Ảnh trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc không thôi, khiến hắn nhìn thấy liền tức giận!
"Nương, không cần phải nói nhiều như vậy, ngươi chỉ cần biết rằng lời ta nói là nghiêm túc, đừng cho là ta đang nói giỡn với người!" Tuấn nhan mang theo ánh mắt tức giận của hắn nhìn về phía hai người.
Giọng nói trầm thấp uy nghiêm lại sắc bén, hơn nữa ánh mắt hắn khiến người ta sợ hãi, làm cho Mạnh Ngọc Hoa vừa mới nỗi giận yên lặng ở một bên, không dám nhiều lời nữa, nhưng nội tâm tức giận bất bình.
Tuy rằng hắn không trả lời thẳng, nhưng vẻ mặt của hắn đã nói cho bà biết, Cảnh Liệt nghiêm túc đến cỡ nào.
Điều này nhắc nhở bà, tuyệt đối phải nhanh chóng đuổi Cung Tiểu Ảnh đi!
"Nương, người nhớ kĩ lời nói của ta hôm nay, lại có lần nữa, tuyệt đối sẽ không chỉ gần như thế này thôi!" Vừa nói xong, Cảnh Liệt kéo Cung Tiểu Ảnh xoay người rời khỏi phòng của Ngọc Hoa.
*
**
Cung Tiểu Ảnh đi theo Cảnh Liệt trở về phòng của hắn.
Nhìn bóng lưng cao lớn kia, con ngươi trong trẻo kia rất hoang mang.
Cảnh Liệt hắn vừa mới làm như vậy, đều là vì nàng sao?
Nhưng điều này làm sao có thể, không phải hắn vẫn đều rất chán ghét nàng sao?
Nhưng vừa rồi hắn vừa mới cãi nhau cùng đại phu nhân, nàng thật sự không hiểu hắn!
Thật sự đã nói như vậy với Đại phu nhân sao? Nhìn tuấn nhan rét lạnh kia, nàng thật sự không thể đoán ý nghĩ thực sự của hắn.
Cảnh Liệt đi thẳng đến ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một cái bình nhỏ, quay người lại liền thấy vẻ mặt Cung Tiểu Ảnh ngơ ngác nhìn hắn.
"Đừng bày ra vẻ mặt ngu ngốc đó, tốt nhất ngươi nên thông minh một chút, hơn nữa phải nhớ kỹ, ngươi là một nha hoàn của Cảnh Liệt ta!"
Thấy vẻ mặt giận dữ của Cảnh Liệt, Cung Tiểu Ảnh cảm thấy chính mình quá lo lắng, có lẽ trước kia Cảnh Liệt đã không hợp với mẫu thân hắn, cho nên lấy nàng làm cớ cãi nhau với mẫu thân hắn thôi !
Người có tính cách giống như hắn, chỉ sợ không hợp với rất nhiều người đi?
"Lại đây bôi thuốc!" Cảnh Liệt ngồi trên ghế, đặt bình thuốc nhỏ lên bàn.
Hắn yêu cầu nàng bôi thuốc? Nàng có nghe lầm hay không?
"Gọi ngươi lại đây ngươi nghe không hiểu sao?" Cảnh Liệt gào lên với Cung Tiểu Ảnh vẫn đang sững sờ tại chỗ.
Cung Tiểu Ảnh đi về phía hắn, ngồi xuống cái ghế trước mặt hắn.
Cảnh Liệt kéo cao ống tay áo của nàng, từng vết bầm tím trên cánh tay hiện ra, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc đều đặn.
"A!" Cảm giác đau đớn làm cho Cung Tiểu Ảnh không nhịn được kêu lên.
"Nếu biết đau, vì sao không sớm nói với ta mẹ ta đánh ngươi?" Con ngươi Cảnh Liệt sắc bén nhìn thẳng Cung Tiểu Ảnh, nếu nàng sớm nói với hắn như hắn nói, cũng không phải bị đánh.
Nói với hắn hữu dụng sao? Hơn nữa nàng không thích chính mình trở thành cái cớ để hắn cãi nhau với đại phu nhân chút nào.
Vừa bôi thuốc mỡ, Cảnh Liệt phát hiện không chỉ bị bầm tím ở cổ tay, bởi vậy hắn kéo ống tay áo nàng lên rất cao.
"Được rồi ngươi không cần kéo cao như vậy!" Cung Tiểu Ảnh ngăn lại động tác của Cảnh Liệt, bởi vì toàn bộ cánh tay nàng dường như hoàn toàn lộ ra, điều này làm cho nàng cảm thấy rất không tự nhiên.
"Không kéo cao thì ta làm sao bôi thuốc giúp ngươi được!" Ánh mắt Cảnh Liệt nhìn lướt đến chút ngượng ngùng trên mặt nàng.
"Đưa thuốc cho ta, ta về phòng tự mình bôi thuốc là được!" Cung Tiểu Ảnh khẽ cúi đầu, vội vàng buông ống tay áo của mình xuống. Nàng đã đọc sách biết nam nữ thụ thụ bất thân!
Hơn nữa cảm giác bàn tay to vuốt ve cánh tay nàng thật sự rất kì quái!
Hành động không được tự nhiên như vậy của nàng, cũng ảnh hưởng tới hắn, đặc biệt rặng mây đỏ trên má nàng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng trẻo càng thêm động lòng người!
Cảnh Liệt đưa hai tay ra, nâng khuôn mặt làm tâm trang hắn phập phồng lên:"Ta muốn hôn ngươi."
"Cái gì ?!" Nghe được lời nói can đảm của Cảnh Liệt, Cung Tiểu Ảnh kinh ngạc ngẩng đầu, đúng lúc đón môi hắn đang hạ xuống.
Tay hắn nâng đầu nàng lên, làm cho nàng hoàn toàn không thể né tránh, Cung Tiểu Ảnh chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận hắn dũng mãnh hôn.
Môi của nàng rất mịn màng lại mềm mại, đối với thân thể nữ nhân hắn cũng không phải hoàn toàn không biết, từ năm mười bảy tuổi, hắn đã từng cùng huynh đệ chứng kiến qua cảnh hoan ái của nam nữ.
Lần trước hắn chỉ là hôn nhẹ môi của nàng, nhưng lúc này đây thật sự muốn hôn nàng!
Tuy rằng vẻ mặt của nàng giật mình ngơ ngác, nhưng không thể ảnh hưởng tâm tình hắn, bỗng cái lưỡi ẩm ướt tiến vào dò xét cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng mút.
Cung Tiểu Ảnh nghĩ là sẽ nhanh kết thúc giống lần trước, nhưng nụ hôn lúc này hoàn toàn khác với lần đầu tiên!
Nụ hôn vừa mãnh liệt vừa nóng như vậy, làm ngực Cung Tiểu Ảnh càng nóng hơn, nàng khó chịu phát ra một tiếng ngâm nhỏ, bởi vì nàng sắp hết hơi đến nơi rồi.
Cho đến khi Cảnh Liệt buông nàng ra, Cung Tiểu Ảnh mới ra sức hít khí vào, mồm to thở hổn hển, do bị hắn vừa kịch liệt vừa nóng giận hôn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
"Ngươi... Ta nói rồi, không cho phép ngươi làm như vậy!" Bỗng chốc Cung Tiểu Ảnh từ trên ghế đứng lên, tạo ra một khoảng cách với Cảnh Liệt, bàn tay nhỏ bé bối rối gắt gao đè ngực.
"Ta cũng nói, ta là chủ tử của ngươi, ta muốn thế nào thì làm cái đó!" Nếu không phải sợ nàng thật sự té xỉu, hắn cũng sẽ không buông nàng ra sớm như vậy.
"Ngươi!" Cung Tiểu Ảnh biết hắn rất bá đạo, không nghĩ tới hắn còn rất vô lại!
" Hơn nữa, hôn nhiều hơn vài lần, ngươi sẽ quen thôi!" Mắt của Cảnh Liệt nhíu lại, lộ ra vẻ làm cho người ta ngửi thấy hơi thở nguy hiểm. Cung Tiểu Ảnh cho là lời hắn nói là lời nói vui đùa, dù sao hắn không muốn thừa nhận nhưng trên danh nghĩa nàng vẫn là muội muội của hắn không phải sao?
Nhưng rất nhanh, nàng đã phát hiện nàng sai lầm rồi.
Cảnh Liệt là loại người không có khả năng nói đùa!
Từ lúc ban đầu, vài ngày Cảnh Liệt hôn nàng một lần, càng về sau gần như là mỗi ngày đều hôn nàng!
Đúng như lời hắn nói, hắn muốn thế nào thì sẽ làm như vậy, hắn luôn rất ngang ngược lại cuồng ngạo hôn nàng một lần lại một lần, cho dù nàng muốn trốn tránh cũng không được!
Cùng với mỗi lần hôn môi, hai người bọn họ không có ai phát hiện, cảm giác đối nghịch ban đầu đã dần dần biến mất, mầm mống tình yêu dần dần cao lên.
*
**
"Lý lão bản, đây là khế ước, hi vọng về sau chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Ở phòng thượng khách của cửa hàng Vinh Thành, Cảnh Liệt đang hoà hợp nói chuyện hợp tác với lão bản khách điếm Lý Nhân.
"Cảnh thiếu gia, không phải ta đang khen ngươi, thủ đoạn làm ăn của ngươi thật sự lợi hại hơn so với cha ngươi, sau khi ngươi tự mình tiếp quản Vinh Thành, đến nay nó đã trở thành Đệ nhất đại thương( 1) trong kinh thành thật sự là hậu sinh khả uý (2)! " Cánh tay mập mạp của Lý Nhân vuốt vuốt râu.
(1) : cửa hàng
(2): kẻ sinh sau ắt sẽ hơn bậc đàn anh. Ý trong câu nói này là Cảnh Liệt giỏi hơn cha hắn.
"Cũng thế, khách điếm của Lý lão bản cũng là làm ăn thịnh vượng, ta còn phải học tập lão nhân gia ngươi nhiều hơn!" Ca ngợi như vậy, trước đây Cảnh Liệt đã nghe nhiều.
"Ngươi không cần khách khí như thế, hơn nữa không lâu sau, chúng ta sẽ là người một nhà!" Khuôn mặt già nua tròn của Lý Nhân sưng lên, cười rộ lên mắt híp thành sợi chỉ.
"Người một nhà? Có ý tứ gì?" Con ngươi của Cảnh Liệt trầm xuống, khó hiểu nhìn Lý Nhân.
"Ngươi còn chưa biết việc này sao?" Thấy vẻ mặt hoang mang của Cảnh Liệt, hoá ra mẫu thân hắn còn chưa nói với hắn ?" Mẫu thân của ngươi đã gả muội muội của ngươi, ách, ta nói là nữ nhi của tiểu thiếp của phụ thân ngươi Cung Tiểu Ảnh làm thiếp cho ta, ta xem qua bức hoạ của nàng, quả thật là một cô nương rất đẹp! Cho nên ta lập tức đáp ứng, tháng sau sẽ mang nàng vào cửa !"
Trong toàn bộ kinh thành, mọi người đều biết Cung Tiểu Ảnh là con riêng của một tiểu thiếp của Cảnh lão gia, mà sau khi Cảnh lão gia qua đời, nàng không còn là đại tiểu thư của Cảnh gia nữa, mà chỉ là một nha hoàn.
"Cái gì?" Mẫu thân gả Cung Tiểu Ảnh ... Phút chốc, lòng Cảnh Liệt bị kéo căng ra, tuấn nhan cấp bách hỏi:'' Lý lão bản, thời điểm nói chuyện này là khi nào?"
"Là tháng trước, như thế nào, mẫu thân ngươi không có nói cho ngươi biết sao?" Lý Nhân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cảnh Liệt, cũng thập phần buồn bực Cảnh phu nhân vì sao chưa nói chuyện này với Cảnh Liệt. Tuy nói Cung Tiểu Ảnh không phải nữ nhi thân sinh của Cảnh gia, nhưng tốt xấu gì cũng từng là thiên kim Cảnh phủ.
"Lý lão bản, Cung Tiểu Ảnh ... Ta nói là chuyện có liên quan tới việc muội muội của ta hứa là sắp sửa làm tiểu thiếp cho ngươi, ngươi coi như là mẫu thân ta nói đùa với ngươi, trăm ngàn lần đừng coi là thật !" Cảnh Liệt hơi nhếch mỗi, giọng điệu căng thẳng nói xong, con ngươi đen tràn ngập sự tức giận .
"Đừng có nghiêm trọng như vậy chứ ? Dù sao đi chăng nữa thì nương của ngươi cũng đã nhận của ta năm ngàn lượng sính lễ !"
Lý Nhân nhìn thấy vẻ mặt không kìm nổi tức giận của Cảnh Liệt, bôn ba trong thương trường nhiều năm, hắn trong lòng cảm giác được có gì đó kỳ quái. Nhưng dẫu sao cũng là việc của nhà người khác, hắn không tiện hỏi. Có điều hắn cũng không thể để cho mình chịu tổn thất được!
"Vãn bối trả ngài một vạn lượng bạc, năm ngàn lượng là trả lại cho món sính lễ của ngài, năm ngàn lượng còn lại là tiền bồi thường. Hy vọng ông chủ Lý chỉ coi việc này là nói giỡn, sau này chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác." Đã là việc buôn bán Cảnh Liệt luôn quyết định nhanh gọn sắc bén.
Cảnh Liệt tuy nói năng uyển chuyển, nhưng Lý Nhân vừa nghe đã biết ý của hắn. Nếu như bản thân không đáp ứng hủy bỏ hôn sự này chỉ sợ về sau muốn có cơ hội hợp tác với Vinh Thành Thương Hành cũng không có cách.
Thôi vậy, đây rõ ràng là một món hời mà. Cô nương trẻ đẹp còn nhiều, hắn sao phải vì một tiểu thiếp mà làm hỏng quan hệ hợp tác với Vinh Thành Thương Hành . Hơn nữa nếu hủy bỏ hôn sự này hắn cũng không có tổn thất gì mà còn được lợi năm ngàn lượng bạc đấy !
"Thôi được, ta coi như việc này là nói giỡn, chúng ta sau này vẫn hợp tác vui vẻ!" Lý Nhân vừa gật đầu đáp ứng, Cảnh Liệt đã xoay người rời khỏi phòng khách.
*
**
Cảnh Liệt mang theo gương mặt đầy giận dữ, vừa trở lại Cảnh phủ, lập tức đi đến đại sảnh.
"Liệt nhi, ngươi sao lại về lúc này?"
Cảnh Liệt không trả lời, hơn nữa cũng thèm không để ý gì đến mấy vị khách Cảnh phu nhân mời mà trực tiếp xông lên trước, hẩy đổ cái bàn .
"A!" Tất cả mọi người đều bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ .
"Thật xin lỗi, Cảnh phu nhân, chúng ta lần sau lại đến!" Mấy vị phu nhân hoảng sợ, nhanh chóng chạy ra khỏi Cảnh phủ .
"Liệt nhi, ngươi đây là đang làm cái gì vậy? Ngươi điên rồi à?" Mạnh Ngọc Hoa cũng bị hành động bất thình lình của Cảnh Liệt hù dọa. Từ trước đến nay bà chưa bao giờ thấy hắn không khống chế được bản thân như vậy. Hắn từ trước tới nay luôn là một người điềm tĩnh lại kín đáo.
"Ta điên rồi? Không sai, ta chính là giận điên lên rồi!" Cảnh Liệt thở phì phò, bởi vì hắn thật sự bị mẹ hắn làm điên lên.
."Nương, ngươi tại sao lại làm như vậy?"
"Ta làm cái gì?" Nhìn thấy Cảnh Liệt hành động khác thường, đoán không chừng hắn đã biết sự việc kia đi? Bởi vì trừ việc của Cung Tiểu Ảnh ra, hắn chưa bao giờ tức giận như thế với bà.
Hắn biết cũng tốt, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết!
"Tiểu Ảnh nàng sắp mười bảy tuổi rồi, rất nhiều cô nương ở tuổi đó đã thành nương, ta thay nó tìm chồng cũng là chuyện rất bình thường!"
Hắn không cho phép bà động tới Cung Tiểu Ảnh, cũng không cho phép đuổi Cung Tiểu Ảnh ra ngoài đường, vậy thì bà dứt khoát đem nàng ta gả đi cho xong .
Hắn không phải là muốn giữ cái con hồ li tinh kia cả đời chứ? Đây cũng là việc bà không muốn nhìn thấy nhất.
"Nương, ngươi rốt cuộc muốn ta nói mấy lần ngươi mới hiểu. Cung Tiểu Ảnh là nha hoàn của ta, tất cả chuyện của nàng đều phải do ta quyết định!" Cảnh Liệt giận dữ gầm lên.
"Ngươi thật sự rất kỳ quái, ông chủ Lý người ta có tiền, nàng về sau có thể hưởng vinh hoa phú quý, ngươi vì sao không cho nàng lập gia đình? Không cẩn thận nha đầu kia lại có số khổ giống nương nó, gả cho gia đình phú hào nàng ta đáng nhẽ ra nên cao hứng đấy !" Mạnh Ngọc Hoa châm chọc nói.
Vốn cho là đem nha đầu kia gả đi để trong lòng được thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ hiện tại nhi tử lại đổ hết tức giận lên đầu nàng!
"Ngươi biết cũng tốt, Tiểu Ảnh nàng không lâu nữa phải gả cho Lý gia rồi, trên danh nghĩa nàng cũng là nữ nhi của cha ngươi, ta sẽ thay nàng chuẩn bị thật tốt. . ."
Nghe được lời của nàng, hắc mâu Cảnh Liệt tràn ngập lửa giận trở càng làm cho người ta sợ hãi, âm thanh càng trầm thấp đáng sợ.
"Hôn sự ta vừa mới đã hủy bỏ rồi!"
"Cái gì! Ngươi hủy bỏ ?" Mạnh Ngọc Hoa không khỏi trợn mắt lên nhìn. Thật vất vả mới đàm phán được hôn sự này, nay mắt thấy Cung Tiểu Ảnh sắp rời khỏi Cảnh gia rồi, hắn cư nhiên lại hủy hôn sự? !
Cảnh Liệt không quan tâm nương hắn đang tức giận kêu gào, mắt trầm xuống, phẫn nộ.
"Nương, đừng nói ta không cảnh cáo người. Nếu như người còn động tới Tiểu Ảnh một lần nữa, ta sẽ phái gia nhân đưa người đến biệt quán ở ngoài thành. Đây là ta nói nghiêm túc.”
****************************
"Phanh "
Cửa phòng đột nhiên bị đạp khiến Cung Tiểu Ảnh đang chỉnh lý đồ ở phòng Cảnh Liệt bị dọa đến hoảng sợ. Lại còn thấy hắn đột nhiên tiến lên ôm lấy nàng khiến nàng cảm thấy nghi hoặc không thôi.
"Thiếu gia, ngài như thế nào . . . Ngài làm gì vậy?" Cung Tiểu Ảnh thấy hành động của Cảnh Liệt khác thường thấy nghi hoặc,rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Ngươi là của ta!"
Cảnh Liệt ôm gắt gao thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Cung Tiểu Ảnh vào trong ngực.
Khi nghe được tin Tiểu Ảnh phải gả cho ông chủ Lý, nội tâm hắn giống như bị người ta moi rỗng, khiến hắn không cách nào kiềm chế được cầm ngân lượng đến hủy hôn sự!
Hắn ôm khiến nàng cơ hồ sắp không thở nổi, khó chịu muốn đẩy ra hắn. Hắn rốt cuộc là ăn nhầm cái thuốc gì rồi?
"Ngài mau buông ra!"
Cảnh Liệt chẳng những không có buông ra mà còn ngang nhiên cúi đầu hôn nàng!
AAAAAAA!
Đầu lưỡi xảo trá tiến vào cái miệng nhỏ nhắn, còn tâm hắn không khỏi hừng hực lửa giận!
Cung Tiểu Ảnh phát hiện nụ hôn lần này so với trước đây có phần không giống nhau. Rốt cuộc là nơi nào không giống đây??? Nụ hôn lần này tựa hồ đặc biệt dũng mãnh, hơn nữa trên người hắn khí tức nóng rực, so với bình thường càng thêm mãnh liệt !
Có lẽ đã quen với việc hắn luôn hôn nàng như thế, Cung Tiểu Ảnh cũng không hề phản kháng mà đón nhận nụ hôn của hắn. Cả hai gắt gao dây dưa chung một chỗ. . .
Cảnh Liệt hôn đến khi nàng hồng thở hổn hển mới chịu thả nàng ra..
"Nương ta đem ngươi gả cho một người giàu có cùng làm ăn với Thương Hành chúng ta làm tiểu thiếp!" Cảnh Liệt hít một hơi thật sâu chậm rãi nói.
"Ách."
Nghe được chính mình bị đem gả cho người khác làm tiểu thiếp, Cung Tiểu Ảnh trên mặt cũng không kinh ngạc quá lớn
Bởi vì nàng sớm nghe thấy các gia nhân trong phủ nói, Đại phu nhân cố ý đem nàng gả cho người khác, hơn nữa còn là làm thiếp cho một người giàu có làm ăn với Cảnh phủ, không nghĩ tới đồn đại là thật sự !
"Ách?" Như vậy là sao? Chẳng lẽ. . .Ngươi đã sớm biết?"
Nghe thấy người khác nói qua có tính là đã sớm biết không? Cung Tiểu Ảnh á khẩu không biết trả lời thế nào.
"Ngươi đã sớm biết rõ nương ta muốn đem ngươi gả cho người khác, có phải không?"
Thấy nàng im lặng Cảnh Liệt càng tràn đầy lửa giận. "Vậy mà ngươi không phản đối?"
"Ta chỉ là một thị nữ nho nhỏ, có tư cách phản đối sao?"
Nhìn thấy Cảnh Liệt nổi giận đùng đùng, Cung Tiểu Ảnh tuyệt không sợ hãi. Bởi vì ngay từ lần đầu bọn họ gặp mặt, hắn chính xác mang là bộ dáng này .
"Ngươi còn có thể nói cho ta biết, không phải sao?"
"Nói cho ngươi có tác dụng sao? Ngươi không phải từ trước tới nay luôn chán ghét ta sao? ta cần gì phải đem chuyện không vui của bản thân nói cho ngươi biết để ngươi tức giận?"
Nàng biết rất rõ, nếu như nàng có nói với hắn đi chăng nữa cũng chỉ nhận lấy sự trào phúng của hắn mà thôi.
"Ngươi. . ." Lần này nàng thật sự làm cho hắn tức giận. .
Bỗng nhiên vươn người về phía trước, Cảnh Liệt mạnh mẽ tỳ thân thể nhỏ nhắn xinh xắn dính sát vào tường, lại một lần nữa hôn nàng. Bởi vì chỉ có hôn nàng mới có thể khiến nàng im lặng.
"Ngô!"
Nụ hôn mãnh liệt, nóng bỏng, giống như muốn đoạt sự sống khiến Cung Tiểu Ảnh hoàn toàn chịu không nổi, chỉ có thể từ một chút kẽ hở giữa chỗ hai người hôn nhau hít thở không khí.
Nhìn gương mặt đỏ ửng mĩ lệ, Cảnh Liệt xúc động bế bổng cả người nàng đi tới giường lớn.
Hắn muốn nàng!
Có lẽ lúc ban đầu, khi hắn lưu nàng lại, cũng không quá để ý tâm trạng của mình. Nhưng hôm nay, khi hắn biết nương muốn đem nàng gả cho người khác, tim hắn giống như bị người khác moi ra trống rỗng, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, khiến hắn nhìn rõ tim mình.
Có lẽ nương hắn nói đúng. Từ lúc ban đầu khi hắn cố ý lưu nàng, hắn cũng đã rất để ý nàng rồi. Sự chú ý kia, không hoàn toàn là vì nàng quá dễ dàng có được sự thương yêu của cha hắn, mà còn là vì nàng sở hữu một gương mặt quá xinh đẹp.
Cho nên hắn không chừa thủ đoạn nào buộc nàng lưu lại, ở bên cạnh hắn.
Bởi vì, hắn đối với nàng thực sự đã động tâm rồi
/9
|