Nha Hoàn Phú Quý

Chương 5 (1-2)

/9


Tại trong phòng Cảnh Liệt.

“Chết tiệt!” Cảnh Liệt thấy trong lòng bàn tay Cung Tiểu Ảnh có một vết thương, nhịn không được mắng một tiếng, hắn không nên buông tha nữ nhân điên Khang Tuyết Quỳnh kia như vậy, hắn hẳn là nên ra sức đánh nàng một chút!

Cung Tiểu Ảnh ngồi ngay ngắn để Cảnh Liệt xử lý vết thương trên tay cho nàng, sau đó không biết là lần thứ mấy nghe hắn tức giận mắng.

Đôi mắt trong veo long lanh lấp lánh nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận của Cảnh Liệt, có nghi hoặc thật sâu. Hắn tức giận như vậy, lại đuổi Tuyết Quỷnh biểu tỷ ra khỏi phủ, bởi vì có liên quan đến việc nàng vừa bị thương sao?

Không, hẳn là không phải như chính mình suy nghĩ, bời vì Cảnh Liệt từ trước đến nay chưa bao giờ để ý đến cảm thụ của nàng. Nếu không hắn sẽ không muốn hôn nàng liền hôn nàng, thời điểm muốn nàng, cho dù nàng nói không, hắn vẫn sẽ muốn nàng. Thậm chí khi tặng quà cho nàng cũng là có thái độ cường ngạnh, chưa bao giờ đứng ở lập trường của nàng để suy nghĩ!

“Vết thương sâu như vậy. . .” Cảnh Liệt nhẹ nhàng đổ thuốc bột xuống trên miệng vết thương của nàng, sau đó dùng vải trắng băng lại, “Đau không?” Đối mặt với việc hắn đột nhiên quan tâm, Cung Tiểu Ảnh cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì, giờ phút này, ánh mắt của hắn rất dịu dàng.

“. . . Ừ, chỉ có đau một chút.” Vừa rồi hắn dùng nước sạch giúp nàng rửa miệng vết thương, so sánh với đau đớn lúc nãy, hiện tại đã đỡ đau rất nhiều.

Cảnh Liệt nhìn gương mặt vẫn xinh đẹp kia, tâm tình sợ hãi mới rồi vì e không còn kịp cứu nàng , lại cứ quấn quít ở trong đầu hắn.

Hắn vươn tay nhẹ vỗ về gò má của nàng, “Còn may, không có vết cắt nào trên mặt của ngươi, nếu không ta sẽ làm cho gương mặt của nàng ta so với ngươi càng nở hoa!”

Hành động kỳ quái và giọng điệu dịu dàng dị thường này của hắn, làm nội tâm Cung Tiểu Ảnh lại lần nữa cảm thấy buồn bực và hoang mang. Có một khắc như vậy, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của hắn, nàng sẽ tin tưởng hắn là vì nàng mà tức giận, thậm chí hạ lệnh đuổi Tuyết Quỳnh biểu tỷ đi.

Nếu không phải, giờ phút này hắn dịu dàng như vậy là vì cái gì?

“Ngươi. . .” Không biết tại sao, nàng đột nhiên rất muốn biết đáp án.

“Tại sao nói chuyện ấp a ấp úng, không phải từ trước đến giờ có chuyện gì ngươi cũng nói thẳng sao?”

“Mới vừa rồi vì cái gì ngươi lại tức giận như vậy? Là bởi vì ta bị thương sao? Nhưng ngươi không phải vẫn rất chán ghét ta sao?” Một đôi mắt hạnh đen như mực, Cung Tiểu Ảnh cung kính đợi đáp án của hắn, bởi vì hành vi vừa rồi của hắn thực sự. . . Rất quái dị.

Con ngươi đen sắc bén ngưng tụ lại nhìn về phía cặp mắt trong veo đầy ngạc nhiên kia. Chết tiệt! Bởi vì hắn thấy nàng bị người ta khi dễ liền hạ lệnh đuổi Khang Tuyết Quỳnh đi, không ngờ nàng còn hỏi hắn tức giận vì cái gì?

Có thể thấy được nàng chưa bao giờ nhìn thẳng hoặc chú ý tới cảm giác của hắn đối với nàng, đã bao lâu hắn không nói qua những lời chán ghét nàng, nàng chưa từng chú ý qua sao? Hơn nữa nếu hắn chán ghét nàng, hắn còn có thể hàng đêm ôm nàng sao?

Hiện tại cho dù hắn nói là vì nàng mà tức giận, tất cả đều là vì nàng, chỉ sợ nàng cũng sẽ không cảm kích hắn, thậm chí sẽ thay đổi cái nhìn đối với hắn!

Nhưng mặc kệ nàng thế nào chán ghét nàng, cả đời này hắn tuyệt đối sẽ không để nàng rời khỏi hắn!

“Đúng vậy, ta là bởi vì ngươi bị thương mà tức giận!” Con ngươi đen nheo lại, tuyệt đối không để lộ ra cảm thụ chân thật của chính mình, “Bởi vì ta đã nói qua, ngươi là nha hoàn của ta, cho dù muốn đánh, cũng chỉ có ta mới có tư cách đó, ai cũng không thể làm lộn xộn đồ vật của ta, như vậy ngươi nghe rõ chưa?”

Nghe được sự kiêu ngạo chuyên chế trong lời nói Cảnh Liệt, Cũng Tiểu Ảnh cũng không bất ngờ, có lẽ là do tình trạng đột phát vừa mới đây, nàng thật là suy nghĩ nhiều quá.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi ở lại trong phòng của ta nghỉ ngơi thật tốt, ngoài ra công việc của nha hoàn ta sẽ tìm người làm!” Trừ Cung Tiểu Ảnh ra, không có mệnh lệnh của hắn, ai cũng không thể đi vào phòng của hắn, đây là để ngừa mẹ hắn thừa dịp không có hắn, làm tổn thương Ảnh nhi.

“Không cần, chẳng qua chỉ là tay ta bị thương, không có quan hệ!” Cung Tiểu Ảnh nhìn bàn tay được Cảnh Liệt băng bó tốt, kỳ thật vết thương không có nghiêm trọng, chỉ là hắn khoa trương lên mà thôi.

“Ta nói ngươi không cần làm chính là không cần làm, tại sao ngươi không nghe hiểu lời nói của ta?” Cảnh Liệt không vui mà liếc nàng một cái, cũng không ngẫm lại chính mình đã bị thương, vẫn còn bướng bỉnh như thế này!

“Nhưng tay của ta thật sự. . . A, đau quá!” Đột nhiên hắn nhấn vào vết thương trong lòng bàn tay nàng một cái, làm cho nàng đau đến kêu lên, “Ngươi làm cái gì?”

“Không phải nói không quan trọng, sẽ không đau sao?” Cảnh Liệt cho nàng một cái giáo huấn nho nhỏ, muốn nàng ngoan một chút.

“Tùy ngươi!” Tùy hắn muốn thế nào được cái đó, nàng cũng không muốn hắn sẽ nhấn vô vết thương của nàng lần thứ hai!

Hơn nữa cái tên này, căn bản là cùng bá đạo một thể, hắn muốn làm như vậy, còn cần tìm lý do sao?

Chẳng qua trên đời này như thế nào lại có người bá đạo như hắn vậy? Kêu nàng nghỉ ngơi vẫn là ương ngạnh như vậy!

“Ngươi đã muốn ta nghỉ ngươi không cần làm chuyện gì, ta muốn trở lại phòng của chính mình!” Cung Tiểu Ảnh có lập trường của nàng cùng lo âu.

Ở tại phòng Cảnh Liệt cho người khác hầu hạ, mọi người nhất định sẽ đem nàng thành nữ nhân của Cảnh Liệt mà đối đãi, nàng không thích cảm giác như vậy. Cảnh Liệt liếc mắt nhìn trên gương mặt có một chút lo lắng cùng phiền não, hắn biết nàng đang suy nghĩ cái gì!

Ở tại phòng Cảnh Liệt cho người khác hầu hạ, mọi người nhất định sẽ đối xử với nàng như nữ nhân của Cảnh Liệt, nàng không thích cảm giác như vậy. Cảnh Liệt liếc mắt nhìn trên gương mặt có một chút lo lắng cùng phiền não, hắn biết nàng đang suy nghĩ cái gì!

“Ngươi ngoan ngoãn ở phòng ta nghỉ ngơi, ta sẽ tìm nha hoàn đến cho ngươi!”

Nhìn trong lòng bàn tay của mình, chỉ còn lại một vết thương nhợt nhạt, xem ra Cảnh Liệt đã bôi cho nàng thuốc tốt, mới vài ngày mà thôi, miệng vết thương đã tốt lên rất nhiều.

Nàng có chút nhàm chán đi tới đi lui trong phòng Cảnh Liệt. Không nghĩ tới hắn thật sự kêu nha hoàn đến sửa sang lại gian phòng của nàng, nàng căn bản không cần, bởi vì cho dù hiện tại toàn bộ Cảnh phủ biết nàng có quan hệ với Cảnh Liệt, nàng vẫn không muốn người khác biết nàng ngụ ở trong phòng của Cảnh Liệt.

Nhưng mà, nàng biết Cảnh Liệt đã tìm bằng hữu Cúc Quyên của nàng đến, điều này làm cho nàng chẳng những thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Chẳng lẽ thiếu gia biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nên mới phái riêng Cúc Quyên tới sao? Trong nội tâm Cung Tiểu Ảnh không khỏi xuất hiện nhiều nghi hoặc.

Tay nàng bị thương, tĩnh dưỡng mấy ngày nay, nàng dần dần chú ý tới thái độ Cảnh Liệt đối với nàng, tựa hồ không giống cường thế như lúc xưa, thậm chí ngẫu nhiên còn xuất hiện ôn nhu khiến nàng kinh ngạc.

Là nàng trước kia không chú ý, hay là bởi vì gần đây hắn đã có chỗ thay đổi vậy?

Nghĩ đến có lẽ Cảnh Liệt thực sự quan tâm đến nàng, thậm chí có một chút để ý nàng, trong lòng nàng không biết tại sao lại có một chút ấm áp.

Nàng lại đang nghĩ lung tung rồi.

Cung Tiểu Ảnh lắc lắc đầu. Cảnh Liệt không phải đã nói rồi sao? Hắn tức giận đơn giản là hắn không cho phép người khác đảo lộn đồ đạc của hắn , mà nàng chẳng qua chỉ là một món đồ của hắn mà thôi.

Không muốn chính mình lại nghĩ lung tung, lại nhàm chán đến không có việc gì làm, Cung Tiểu Ảnh không thể làm gì khác hơn là trở lại ngủ trên giường. Kỳ thật nàng cũng mệt chết đi, bởi vì chỉ cần cùng hắn ở chung một chỗ, đủ khiến nàng suốt buổi tối làm cách gì cũng không ngủ được , thể lực hao mất không ít.

Cung Tiểu Ảnh nằm trên giường lớn của Cảnh Liệt, trên giường hắn có mùi hương đặc biệt, khiến nàng có thể yên tâm thanh thản mà ngủ .

Trong giấc mộng, cảm thấy có người dịu dàng vuốt mặt của nàng, khiến nàng cảm thấy được có người yêu thương che chở, đã lâu trước kia cũng có người như vậy sờ qua nàng.

"Mẹ . . ." Cung Tiểu Ảnh khẽ gọi, trước kia mẹ cũng thường vuốt mặt nàng như vậy.

Là mẹ sao? Nhất định là mẹ. Bởi vì ở trên đời này, trừ dượng ra , cũng không tìm được một người thương yêu nàng giống như mẹ."Mẹ . . . Tiểu Ảnh rất nhớ mẹ. Ơ! Mẹ . . ." Nhẹ nhàng mà cầm lấy bàn tay kia đang vuốt ve gương mặt của mình, Cung Tiểu Ảnh lần thứ hai thỏa mãn , đột nhiên lên tiếng khẽ gọi.

Phảng phất biết nàng bất an, bàn tay ấm áp tiếp tục vuốt mặt của nàng, khiến Cung Tiểu Ảnh an tâm lại thỏa mãn cười, tiếp tục ngủ say.

Lúc Cung Tiểu Ảnh yếu ớt tỉnh lại thì, phát hiện ngoài cửa sổ trời nắng chói chang, nàng ngủ đã bao lâu?

"A!" Nàng ngồi dậy, nhìn thấy Cảnh Liệt ngồi ở trên ghế, bị dọa đến hoảng sợ.

"Sao nào? Ta không thể ngồi ở phòng của mình sao?" Cảnh Liệt không vui liếc mắt nhìn nàng.

"Ách. . . Không phải." Hắn ngồi ở nơi này đã bao lâu?

"Ngươi thay đổi một bộ trang phục, ta mang ngươi đi một chỗ."

"Đi nơi nào?"

Cảnh Liệt không trả lời câu hỏi của nàng , chỉ là kín đáo liếc mắt nhìn nàng, rồi nói: "Ta đã kêu người chuẩn bị xe ngựa, ngươi thay đổi trang phục trước khi ra ngoài ."

*

**

Cung Tiểu Ảnh không nghĩ tới Cảnh Liệt nói muốn dẫn nàng đi ra ngoài , đúng là đến nơi chôn mẹ .

Mắt nhung bởi vì giật mình không thôi, làm thế nào trùng hợp như thế. Nàng vừa mới mơ thấy mẹ vuốt mặt của nàng, giờ khắc này hắn liền mang nàng đến thăm mẹ, làm sao hắn biết nàng nhớ mẹ?

"Ngươi mau thắp nén hương cho mẹ ngươi đi , ta ở bên kia chờ ngươi." Sau khi Cảnh Liệt đưa cái rổ có đựng trái cây và hương cho nàng, liền đi tới một gốc cây lớn chờ đợi.

Cung Tiểu Ảnh đi đến phần mộ của mẹ, không khỏi khóe mắt đỏ hoe, bởi vì nàng thật sự rất nhớ mẹ.

Bãi tha ma chôn mẹ nằm ở vùng ngoại ô kinh thành. Trước kia khi dượng còn sống, biết nàng muốn thăm mẹ nên thường xuyên mang nàng đi tới thăm. Nhưng từ sau khi dượng chết, nàng cũng không từng trở lại nơi này .

"Mẹ, hiện tại cuộc sống của con cũng không tệ lắm, người không cần lo lắng cho con . . ."

Cung Tiểu Ảnh đến bên mẹ kể ra cuộc sống của mình . Nhưng nàng nói điều gì cũng tốt, bởi vì nàng không muốn mẹ ở trên trời phải lo lắng cho mình.

Nàng ngắm nhìn nam nhân khôi ngô tuấn tú đứng ở cây cổ thụ cao lớn, nhìn thấy gương mặt tuấn tú vẫn không chút thay đổi , một cơn ấm áp phút chốc lan ra trong lòng nàng.

"Mẹ, mặc dù con không rõ ràng, Cảnh Liệt đến tột cùng là nam nhân như thế nào , nhưng hắn xem ra tựa hồ so với những gì con từng nghĩ không quá giống nhau."

Mặc dù đôi lúc hắn rất ngang ngược, thậm chí đôi khi lại hung mắng chửi người, nhưng khi ở chung một chỗ cùng hắn , nàng lại có cảm giác an tâm.

Tại sao lại cảm giác được một nam nhân rõ ràng rất cứng rắn đối với nàng, tính tình ngang ngạnh lại không nói đạo lý là sẽ không làm thương tổn nàng, thậm chí chỉ cần ở bên cạnh hắn liền cảm thấy có cảm giác rất an toàn đây?

Nàng cảm thấy mê hoặc không thôi, đặc biệt hắn hôm nay mang nàng đến thăm mẹ

Nàng thật sự chán ghét Cảnh Liệt sao? Nàng đột nhiên nhớ ra những câu trả lời trước đây khi Cúc Quyên hỏi nàng. Giờ nhìn thấy mẹ, nàng thản nhiên nói: "Kỳ thật con tuyệt không chán ghét hắn lắm."

Nhắc tới Cảnh Liệt, lòng của nàng có một tia bối rối. Có lẽ từ trước kia nàng cũng chưa từng thật sự chán ghét hắn. Bằng không hắn hết lần này đến lần khác hắn bắt nạt nàng, mà nàng cũng không có đến nói qua với mẹ!

Cùng hắn chung một chỗ nửa năm qua, mặc dù nàng vẫn không rõ lắm hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng không biết từ khi nào, nàng dần dần chú ý đến nhất cử nhất động của hắn, thậm chí hắn ngẫu nhiên xuất hiện những củ chỉ ôn nhu, sẽ thường khiến nàng cảm đông và ấm áp , không từ nào có thể hình dung.

Cung Tiểu Ảnh đợi một lát trước mộ bia, mới lưu luyến không rời mà ra về.

*

**

Bên trong xe ngựa, Cung Tiểu Ảnh và Cảnh Liệt đều không hề mở miệng nói chuyện ngay.

"Ngươi vừa mới nói những thứ gì với mẹ ngươi?" Cảnh Liệt phá bỏ yên lặng hỏi.

"Không có gì, ta nói ta rất nhớ mẹ." Cung Tiểu Ảnh đưa mắt nhìn sang một bên.

"Chỉ nói rất nhớ mẹ ? Nhưng ta xem ngươi như là nói rất nhiều chuyện ở bên bà ấy." Vừa rồi đứng dưới tán lá cây, hắn một mực để ý Cung Tiểu Ảnh, chỉ thấy nàng tựa hồ nói rất nhiều với mẹ.

"Còn nói chuyện trước kia với mẹ nữa." Trái tim Cung Tiểu Ảnh bỗng đập loạn mãnh liệt vài nhịp. May là lúc nãy cự ly từ hắn đến chỗ nàng đủ xa, nên hắn không nghe được nàng nói lời gì với mẹ mình.

"Ngươi vừa nãy có... nhắc tới ta với mẹ ngươi hay không . . ." giọng nói sâu lắng nhỏ đi "Ta là nói, ngươi có nói với mẹ mình, ngươi đã là nữ nhân của ta hay không."

Hắn vừa mới nhìn chằm chằm vào nàng , cũng biết nàng từng quay đầu lại nhìn hắn mấy lần. Phải chăng nàng nhắc tới chuyện gì liên quan đến hắn ?

Hắn rất muốn biết nàng có nhắc tới chuyện của nàng với hắn cho mẹ mình hay không , bởi vì điều đó tỏ vẻ ở trong lòng nàng, ít nhất hắn cũng có chút trọng lượng như vậy ."Không có!" Cảm thấy tầm mắt kia nóng rực, Cung Tiểu Ảnh quay mặt sang một bên, mở miệng phủ nhận .Nàng mới không muốn nói cho hắn lời nói thật.

Đáp án của nàng khiến tâm hắn như rơi xuống vựa không vô tận, cảm giác nặng nề mất mát, khiến tâm hắn đau đớn như thắt lại. Thì ra, có lẽ nàng chán ghét hắn!

Hắn đến tột cùng là kỳ vọng cái gì? Hắn kỳ vọng có một ngày nàng thương hắn sao?

Rốt cuộc phải làm như thế nào, nàng mới không ghét hắn, thậm chí trong lòng của nàng có hắn tồn tại?

"Lại đây!" Khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Liệt cúi xuống, ôm cả người Cung Tiểu Ảnh lên trên đùi.

"Ngươi làm cái gì?" Cung Tiểu Ảnh kinh ngạc , ngồi trên đùi rắn chắc của hắn.

"Ta muốn ngươi!" Nội tâm hơi giận, hắn hôn nàng với thái độ mãnh liệt .

Nếu lòng nàng ko thuộc về hắn, như vậy ít nhất thân thể của nàng phải thuộc về hắn.

"Ngô. . . Không nên như vậy!" Cung Tiểu Ảnh đỏ mặt, hai tay chống vào trước ngực của hắn, "Nơi này là trên xe ngựa, hơn nữa chúng ta lập tức sẽ quay về. . ." Trở lại Kinh thành chỉ mất nửa canh giờ mà thôi, nàng quả thật không muốn quần áo không chỉnh tề như thế này xuống xe ngựa.

Nàng vừa mới nói với mẹ , hắn có thể không giống bề ngoài lạnh lùng, có lẽ hắn là một người nam nhân không biết cách thể hiện được sự ôn nhu. Kết quả giờ khắc này hắn lại ngang ngược như vậy!

"Ta yêu ngươi, là không cần quan tâm địa điểm!"

"Không thể. . . Ngô!" Cảnh Liệt đã hung hăng hôn lên môi nàng.

/9

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status