Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

Chương 6

/63


Vi vẫn tắt mọi đường liên lạc với mình cả ngày hôm sau. Từ sáng tới tối mình mong chờ một tin nhắn nhắc nhở, nũng nịu, thông báo tình hình như mọi ngày. Chợt nhận ra mình yêu những tin nhắn bắt đi thay sịp của em đúng lúc 6h chiều hằng ngày như thế nào. Có lẽ trên đời này chỉ có mỗi em là người con gái duy nhất suốt ngày quan tâm chăm chút cho mình kể cả những việc tắm giặt đi ị đi tè trước khi ngủ. Ngoài em ra chắc chẳng ai yêu được thằng chân ngắn chim hôi như mình. Buồn ! :’(

Lần này giận nhau, mình ngoan một cách tự giác. Đến giờ tắm là đứng dậy đi rút quần áo bật nóng lạnh tắm táp cạo râu đàng hoàng. Mình sợ nhỡ đâu đột nhiên em làm lành, em đến cổng gọi mình xuống. Em ôm mình rồi thấy mình hôi, em lại chửi ầm lên, chia tay tiếp thì cả đời này mình thề không mặc sịp nữa, đỡ phải thay.

Em Quỳnh vẫn pm nhắn mình gặp nhau trả tiền. Mình hẹn em ý giờ rồi nhờ thằng Hưng đến lấy thì em ý lại chơi bài tắt máy. Làm thằng Hưng về chửi mình cả buổi chiều, rằng tại sao mình lại để con nhỏ mặt dầy đó lừa tiền, lại còn đưa nó đi cà phê bánh ngọt. Cuối cùng thằng Hưng bảo mình đưa pass nick Yume, pass yahoo để tối nay Hưng xử em nó. Mình thì chán sẵn, cứ cho nó muốn làm gì thì làm.

- Mày làm nào đem cho tao 3 triệu về đây tao còn mua máy bơm cho bố thằng Học.

- Đéo, tao đòi được trả mày 2 triệu tao cầm 1 triệu.

- Ô đệch bạn bè khốn nạn *3*

Thằng Hưng chỉ ở bên mình một ngày thôi. Tối trước khi nó về, nó bảo mình nếu cứ đợi Vi hạ nhiệt thì đến khi mình móm hai đứa mới trở lại bình thường. Thế nên tìm cách mà gặp Vi giãi bày mọi thứ đi rồi hai đứa thế nào thì kệ. Mình thấy cũng đúng. Tối ăn cơm xong mình đứng trước gương, nghĩ xem mai gặp Vi sẽ nói gì, hành động thế nào. Cứ lảm nhảm mãi như thằng rồ rồi nằm vật vã ra giường ôm lấy cái điện thoại vắng tin nhắn từ hôm qua. Chỉ đến khi mẹ mình gọi xuống giúp mẹ mình mới thoát khỏi cái đống suy nghĩ hỗn độn trong đầu.

Mẹ nhờ mình xâu kim giúp mẹ, mẹ khâu lại mấy cái váy mùa hè. Nhìn mẹ cặm cụi, muốn giúp nhưng lại không biết khâu vá. Cứ ngồi ngó mẹ rồi thử cầm kim khâu khâu, lúc sau bị mẹ chửi um nhà lên vì tội khâu ngu, rúm ró cả váy của mẹ. Mình cười hề hề, gãi đầu bảo mẹ :

- Mai con đưa mẹ đi đo kính nhé !

- Thôi để hôm khác mẹ tự đi

- Mẹ có người đưa đi rồi chứ gì, không cần con nữa chứ gì...

- Ô cái thằng, nói linh tinh

- Nói thật !

Mẹ im lặng. Mình cũng im bặt. Tự nhiên thấy lòng trống rỗng. Thấy có cái gì đó xa vời. Lại là những khoảng lặng không thể gọi thành tên của tuổi trưởng thành. Đôi khi lại ào về ồ ạt, bức bối. Mẹ vẫn chăm chú khâu lại đường váy, đơm lại cúc, sửa lại những mảnh ren hoa trang trí. Không biết nói gì, mình tự nhiên buột ra một câu rất chuối :

- Thôi bỏ đi mẹ, mai con đưa mẹ đi mua một đống váy mới !

Mẹ bật cười, kiểu như thấy mình ngốc lắm ý.

- Mua váy mới lấy đâu tiền giờ. Mày đã đi làm đâu mà có tiền đưa mẹ đi mua sắm.

Nghe mẹ nói xong mình lại muốn khóc. Lại nghĩ về quãng thời gian mẹ gò lưng tần tảo nuôi một đứa con lớn bằng từng này. Mặt mình đần thối, ngồi nhìn mẹ. Lúc sau chẳng hiểu ức chế bức bối thế nào, mình bắt đầu ngồi kể lể cho mẹ nghe. Kể chuyện mấy nay mình bị em Quỳnh lừa như thế nào. Nếu là bình thường mẹ sẽ chửi mình té tát rồi đấy. Nhưng hôm nay mẹ chỉ im thôi. Mẹ bảo rút kinh nghiệm, xã hội nhiều loại người, mẹ còn gặp lắm đứa ranh ma hơn cả Quỳnh nhiều. Mẹ bảo mình mới chỉ đang là một con cá nhỏ, một con cá nhỏ liều lĩnh bơi giữa những ngọn sóng bạc đầu của biển rộng. Câu nói ấy khiến mình nhớ mãi cho tới tận bây giờ. Mẹ luôn ít nói, chỉ thể hiện tình yêu thương bằng hành động. Nhưng một khi mẹ khuyên bảo điều gì thì mình đều làm mình đơ người. Mình lại ngồi thừ ra như đống nhấm.

Tối hôm ấy mình ngồi với mẹ cho đến tận khuya. Định nằm ngủ cùng mẹ như hồi bé luôn rồi ý, nhưng chẳng hiểu sao thấy cứ ngượng ngượng ^_^. Con với cái, hồi nhỏ quấn mẹ bao nhiêu thì lúc lớn xa cách bấy nhiêu. Mình lên phòng, ấn số em, em vẫn tắt máy. Mình gọi cho Linh hỏi lịch học ngày mai của em. Mình biết mình nên làm một điều gì đó để cứu vãn trước khi quá muộn. Có một điều lạ là cứ mỗi lần gần mẹ, mình lại cảm thấy mình trưởng thành và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Mẹ như có một sức mạnh vô hình, thỉnh thoảng lại trao cho mình một ít, một tí tẹo thôi. Thế là đủ rồi.

Sáng hôm sau thức giấc, mình lục tủ lấy cái áo sơ mi trắng đồng phục ra mặc. Mình quyết định đến trường gặp Vi !

Kỉ niệm, như những viên kẹo ngọt, đem lại ngọt ngào lắng đọng mỗi khi nghĩ về nó. Mình đi chậm chậm trên những con đường mình và Vi vẫn thường đi qua. Ở góc phố này vẫn còn lưu lại hình ảnh mình ngồi sửa xe cho Vi, đầu ngõ này vẫn còn nhớ tới lần mình vọt xe bỏ mặc Vi cho hai tên côn đồ bặm trợn, ngách nhỏ này là nơi Vi chạy vào trốn bố Tùng. Vỉa hè nào cũng có bóng dáng em lũn cũn chạy ngược xuôi tìm nhặt nắp chai. Tất cả những điều đó có lẽ em cũng không thể nào quên được. Lời chia tay đến một cách vội vàng chớp nhoáng, chỉ vì trái tim một người đã có những tổn thương.

Sáng nay em chỉ học ôn ba tiết. Trường vào hè, phượng nở đỏ rực sân. Mình gửi xe rồi chọn một ghế đá ngồi đợi. Dưới chân ghế có hai nắp chai Coca, mình nhặt lên ngắm nghía, mỉm cười rồi bỏ vô túi. Ngồi một lúc có mấy em đi qua, chắc bạn của Vi. Mấy bé chỉ mình rồi bụm miệng khúc khích cười: “Anh Quần Đùi Hoa kìa”, “Sao nhìn ngoài khác thế nhỉ?”, “Lên gọi Vi Nhíp đi”… Hôm ấy mình mới biết là do từ mình mà suốt năm qua bạn bè em gọi em là Vi Nhíp. Nghe cái tên đáng yêu thế. Có lẽ chuyện tình giữa Quần Đùi Hoa và Nhíp của chúng mình nổi tiếng đến mức ai biết cũng phải bụm miệng cười. Chớp lấy ngay cơ hội, mình chạy theo mấy em kia gọi lại hỏi:

- Em ơi, em biết Vi..

- Có có ạ. Em biết em biết. Anh là Quần... í nhầm là anh Hoàng phải không ?

- Ừ anh đến tìm Vi.

- Ở trên tầng 2 góc bên trái kìa anh, bọn em đưa anh lên luôn nha.

Mình đi theo mấy em ấy. Có một đoạn đường ngắn mà ríu rít đủ chuyện. Nào là khen Vi xinh, hát hay, đàn giỏi rồi đủ kiểu. Nghe mà sướng lắm. Vi đứng ngoài ban công một mình. Em lúc nào cũng thích thui thủi một góc mà không bị ai làm phiền. Ở lớp em chơi thân với Linh thôi. Mấy em gái vừa dẫn mình lên cười khúc khích rồi đi vào lớp. Mình đứng nhìn em một lúc, không dám đến gần. Đến khi em quay vào định vô lớp thì nhìn thấy mình đứng đấy. Mặt em đờ đẫn luôn. Mình thấy em bất ngờ như thế, mặt buồn cười cực. Sau nó mặt em nghiêm lại được ngay, đi thẳng vào cửa lớp. Mình đứng chặn lại. Ở trong lớp, bạn bè em đang nhốn nháo ngó ra hóng hớt xem có vụ gì. Mình còn nghe rõ tiếng Linh xì xào ổn định trật tự lớp:

- Im! Im ngay cho các bé còn làm lành với nhau!

- Thế hôm qua lại chiến tranh xé quần đùi với cả bẻ nhíp à?

- Tao có thấy cái ảnh nào nhổ nông lách hay cạo lông chân gì đâu?

- Mày có thấy tay Vi bầm tím hết không? Không khéo hôm qua cãi nhau rồi quẳng nhau ra ban công nên mới bị trọng thương như thế.

- Im xem nào. Anh ý không dám hôn bây giờ.

- Nhìn chân run bắn kia kìa, không khéo lại sợ đái ra quần.

- …

- …

Vi không nhìn vào mắt mình thêm lần nào nữa, em cứ tránh đi tìm lối vào lớp vì biết mình nhát, nếu em chạy vào thì không dám chạy theo. Nhưng em nhầm rồi. Một thằng đàn ông đã không còn gì để mất thì còn sợ gì nữa. Hơn nữa ở đây mọi người đều biết bản chất mình hết rồi. Mình nắm chắc vai Vi không cho em ngọ nguậy nữa. Mình nói rõ ràng từng chữ một:

- Anh sẽ ngồi dưới sân trường đợi Vi học xong rồi đón Vi về. Vi đừng dại mà bỏ chạy. Anh sẽ túm Vi lại rồi trói như trói lợn khiêng về nhà.

- Anh bị điên à?

- Ừ, anh bị điên đấy!

- Em không quan tâm, anh đi ra để em vào học.

- Em vẫn còn cứng đầu, anh sẽ ôm hôn em ngay trước mặt mọi người…

Mình nói thế thôi, chứ có thách kẹo mình cũng chẳng dám, ở trường có nhiều thầy cô biết mình, biết mẹ mình. (“._.). Thế mà hiệu quả. Vi sợ. Tròn mắt nhìn mình. Xong Vi ngoan ngoãn gật đầu bảo mình:

- Hoàng đi xuống sân đi. Hoàng lại làm em nổi tiếng rồi. Trường em có tạp chí bôi nhọ đấy. Em không muốn lên trang bìa lần nữa đâu.

Mình cũng nghe thoang thoáng cái vụ tạp chí chim cú của học sinh trường em. Toàn do một tập đoàn hóng hớt thu thập tinh tình yêu tình báo lá cải lá khoai rồi đăng lên diễn đàn trường chém gió cho nhộn. Lúc ấy do vui quá, chả nghĩ gì nữa, mình quay vào lớp, khoác vai em rồi hét:

- Bé nào chụp anh cái ảnh làm tạp chí phát!

Cả lớp em rú lên ầm ỹ cả một góc trường. Chúng nó giơ điện thoại chụp tí tách thật. Vi đạp mình ra hành lang rồi xua mình như xua gà. Mình quay lại vẫy Linh ra hiệu mọi chuyện đã ổn rồi xuống sân trường. Sau lưng mình vẫn rộn ràng tiếng cười. Mình nhớ hồi còn đi học quá. Con trai bọn mình vẫn chui vào nhà vệ sinh để đọ chim to chim bé với thi thằng nào tè được lâu hơn. Mình vẫn nhớ mình là thằng chim nhỏ nhất lớp nhưng được cái trắng trẻo xinh xinh. Còn chúng nó cứ một cục to đùng đen thùi lùi. Đo chán rồi kiếm bật lửa đốt giấy hun khói vào nhà vệ sinh nữ xong cả lũ hú hét “cháy nhà cháy nhà” làm mấy bạn nữ đang giải quyết dở cũng phải kéo quần mà chạy.

Đi xuống sân trường mà mấy nam trong lớp cứ ra lan can gọi trêu mình là “anh Quần Đùi ở đấy tí bọn em xuống thách đấu nhá, chúng em quyết đập chậu cướp hoa”. Mình chỉ biết cười thôi. Lại là những mảng kí ức của một thời vụng dại. Một thằng đi tán gái mà cả tập đoàn rồng rắn theo sau. Mình ngồi xuống ghế đá, nhẩm lại những lời sẽ nói với Vi, làm sao để giải thích ngọn ngành cho em hiểu tất cả. Giá như mình đủ dũng cảm, đủ giàu có, đủ lãng mạn để có thể mua một xe hoa hồng chất đầy nhà, đặt tay Vi lên tim mà rành rọt từng chữ:

TRONG TRÁI TIM NÀY CHỈ CÓ VI THÔI


/63

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status