Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

Chương 11

/63


Về đến nhà, mình vào tắm trước rồi xuống bếp cắm cơm, hâm lại thức ăn bà đã nấu từ sáng, đợi Vi tắm xong thì ra ăn. Em gầy lắm, mà không bắt ăn uống đủ chất thì làm sao thi Đại học được. Mùa hè ở quê vẫn thường nghe tiếng chim với tiêng ve kêu hòa lẫn với nhau. Chỉ có âm thanh ấy thôi, tuyệt nhiên không chen lẫn tiếng còi xe nhức đầu như trên thành phố. Mình bê mâm cơm lên thì Vi chạy tót từ nhà tắm lao vào giường giả vờ đã ngủ để trốn không ăn. Em lại thế, nhí nhắng và giở trò hư thân, làm mình phải quát mắng bao nhiêu mới chịu nghe lời. Cho em ăn cơm mà cảm giác mình như đang được làm bố ấy. ^_^ Vui vui kiểu cảm xúc của một người đàn ông trong gia đình quát mắng em bé. Mỗi khi ngắm em những lúc em trẻ con mình lại thấy hơi hốt hốt. Em cứ thế này thì bao giờ mới lớn ? Bao giờ mới sinh cho mình được những đứa trẻ con khác ?

Ngày chưa yêu, mình chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện gia đình, chuyện vợ chồng. Tối ngày chỉ quanh quẩn mấy việc học hành game gủng, giúp mẹ xách nước tưới cây, cầm chổi lau nhà. Nhưng kể từ khi yêu Vi, mình đã biết để ý tới những tấm poster quảng cáo bán căn hộ chung cư người ta dán lên tường, lên trạm xe bus, người ta phát tờ rơi khắp đường. Đôi khi mình cũng nhặt một vài tấm hình về nhà xem. Tối ăn cơm xong vào bàn học ngắm nghía. Rồi ước mình đủ tiền mua một ăn hộ như thế, cưới Vi về, chăm sóc Vi hằng ngày. Mình vẫn hay tâm sự với thằng Hưng những ước mơ nhỏ nhặt ấy, à mà không, ước mơ to chứ. :’’> . Nhưng thằng Hưng thì chưa đến lúc mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ như mình. Nên nó vẫn cười hô hố và sáng hôm sau bảo mấy thằng bạn cùng lớp thằng mình chuẩn bị đi du học Lào chuyên ngành CVTC (chăm vợ thương con). Thằng chó ! Thôi thì mình kệ mẹ nó. Từ đó mình không còn tâm sự với nó vấn đề này bao giờ nữa. Chỉ lẳng lặng cầm những tờ rơi quảng cáo về gấp lại để trong ngăn bàn cùng với những dây nắp chai. Đợi chờ đến ngày đủ sức thực hiện ước mơ mà mình ấp ủ.

Chiều hôm ấy nắng to vỡ đầu nên mình không dắt em đi chơi nữa. Từ hôm về em chạy nhảy nhiều quá, hai đầu ngón chân cái sưng vù lên. Mình vừa nắn dầu cho em vừa quát, để rồi hai đứa lại chửi nhau cãi nhau ầm ĩ váng nhà. Theo lịch thì nay mình đã về lại thành phố rồi, nhưng do Vi năn nỉ ở lại vì sáng mai dưới xã có họp mặt giảng hòa cho bố mẹ hai đứa Hải Li. Vi muốn nán lại xem kết quả ra sao. Mình lại chiều em. Do thương em ở đâu cũng bị bắt nạt, nên lúc nào em muốn gì mình cũng đáp ứng. Bọn bạn bảo chiều thế sẽ sinh hư, nhưng may mà Vi là người biết trên dưới trước sau nên mình cũng chẳng phải lo lắng gì nhiều.

Mình thích nhất những buổi trưa hè ở quê, mình nằm ôm em ngủ. ^_^ Vi hay thủ thỉ với mình là :

- Mai này nếu em có già và xấu xí đi thì Hoàng có chán em không ?

- Không chán !

- Nếu em là một bà vợ khó tính và hay nhăn trán thì sao ?

- Thì anh sẽ luôn nghe lời và vuốt cho trán Vi phẳng ra.

- Em hay cáu gắt và càu nhàu vô lý ?

- Anh sẽ lẳng lặng tránh đi chỗ khác.

- Em đánh con anh ?

- Anh sẽ đánh chồng Vi. Hihi.

- Ha ha, Hoàng nhớ nhé ? Thế thì sau này em sẽ đánh con thật lực.

- Ê Vi mấc zậy thế ?

- Em mấc zậy thế đó. Hoàng giữ lời hứa nha. Ai không giữ lời hứa là con chó =))

Nói xong Vi lại cười khúc khích rồi tìm vai mình để ...cắn. Ờ mà mình thấy con gái thích cắn người yêu lắm nhá. Có lần mình sang nhà thằng Hưng chơi, trời nóng mà không dám cởi áo do vai mình toàn vết răng của Vi, nhưng quay ra thì thấy vai thằng Hưng cũng ...chi chít vết răng. :-| Ngẫm thấy câu ‘‘vũ khí lợi hại nhất của đàn bà là răng và móng vuốt’’ cũng thấy đúng đúng. s

Bà về nhà vào lúc chiều tối, khi mình đã dậy quét sân còn Vi vẫn nằm lăn quay ra ngủ. Bà vào nhà để đồ rồi ra hiên ngồi mắng mình

- Em ngủ mà không mắc màn để muỗi đốt đỏ hết mặt em thế hả con ?

Nghe câu ấy sao mình thấy yêu bà thế. Thầm cảm ơn bà vì bà đã coi Vi như một người thân trong gia đình. Mình quẳng chổi vào góc hiên rồi ra chỗ bà làm trò.

- Bà ơi muỗi đốt sưng hết mông Hoàng.

- Cha tiên sư thằng cu khỉ. Nằm cạnh con gái mà cởi truồng đi ngủ hả.

- Ơ không phải. Bà chẳng hiểu gì cả.

- Thế sao muỗi lại đốt mông, quần thủng đít phỏng ?

Bà cười khanh khách. Cái răng cửa đã lung lay của bà cứ phập phồng trên môi. Gió mát từ vườn thổi vào làm bay bay mấy lọn tóc trượt ra khỏi khăn quấn trên đầu bà. Lúc ấy mình chợt thấy tiếng cười của người già đôi khi cũng hồn nhiên như của trẻ thơ. Nắn nắn đôi tay chỉ còn xương bọc trong da, mình lại gục vào đầu bà tìm về những ký ức thuở nhỏ.

Mọi thứ bình yên cho đến tối thì có một chuyện khủng khiếp xảy ra với mình. Ăn cơm tối xong, định rủ Vi đi chơi thì nhớ lời thằng Học dặn dò buổi sáng là tối không được cho Vi ra ngoài đường, mình bảo Vi ở nhà chơi với bà. Ra đến sân quay lại thấy mặt em buồn thiu nhưng phải chịu. Bọn đầu gấu ở quê nguy hiểm lắm. Nhất là những thằng vừa liều vừa dê cụ. Tưởng thế là ngon, ai ngờ vừa bước ra cổng, đi được một vài bước thì mình vị túm ngay gáy áo ép vào tường. Lúc đầu nghĩ đơn giản là bọn thằng Học bày trò, sau định thần nhìn kĩ lại mới nhận ra bọn đầu trâu mặt ngựa mà Vi mới gây hấn buổi sáng. Thằng to con nhất dí sát mặt mình thì thầm. Mồm nó thối như nửa năm ăn cứt mà không đánh răng :

- Bây giờ mày gọi con nhỏ va phải tao sáng nay ra đây không tao giết.

- Bố đéo, dm thích giết thì giết.

Nói xong mình sợ dựng tóc gáy. Chỉ sợ chúng nó giết thật. Mấy thằng nhìn nhau cười khẩy. Hỏi lại mình lần nữa

- Thế mày có gọi không hay thích nếm mùi ?

- Dm lũ chó.

Giơ chân đạp được một thằng ra thì mình bị thằng chó mồm thối kia tát cho một phát nổ đom đóm mắt luôn. Choáng hết cả váng. Lúc này mình mới cảm thấy sợ thực sự vì biết chúng nó không dọa mà sẽ làm thật. Nghĩ đến cảnh chúng nó lôi Vi vào bụi hành xử rồi lôi mình quẳng xuống sông mà mình muốn khóc quá. Một mình mình không sao chống cự lại được. Ngu ! Không hiểu mò ra đường làm gì để giờ lâm nạn thế nàyMấy thằng chó vẫn cậy mồm bắt mình gọi Vi ra cổng. Mình nhất quyết không. Cứ thằng nào thò tay lên gần mặt là mình sẵn sàng cắn. Lúc sau tức quá không làm gì được, một thằng gằn giọng :

- Mày nới lỏng thắt lưng nó ra cho tao !

Hãi hùng luôn. Nó thò tay vào quần lần mò rồi bóp mạnh làm mình rú lên vì đau. Lũ khốn nạn, mất dậy. Chảy nước mắt. Nỗi đau đớn này ai là đàn ông thì hiểu giúp mình. Lúc ấy chỉ biết co người lại cho đỡ cơn đau chứ đầu không nghĩ được gì thêm. Thằng to con nhất (mình nhớ nó tên Hảo thì phải) lại ghé vào tai thì thầm :

- Thế mày định sao ? Muốn tiếp không ?

- Bố làm gì chúng mày mà chúng mày phải thế ? Tao trả tiền mày được không ?

- Bọn tao đéo thiếu tiền, chỉ thiếu gái xinh thôi.

- Dm lũ bệnh hoạn, biến thái.

Nói thật chứ cái lũ mất nhân tính này chỉ có thể xử bằng bạo lực thôi. Lằng nhằng nói văn vẻ công lý với chúng nó chỉ tốn calo. Nhưng mình bé tẹo mà chỉ có một mình không thể nào chống trọi lại được. Hét lên gọi ứng cứu thì chúng nó khiêng mình chạy ra chỗ vắng người xử lí ngay. Lúc ấy sao mình thấy có người yêu xinh đôi khi cũng nguy hiểm thế. Thà Vi cứ lác lác hay vẩu vẩu tí có phải yên bình không. Không muốn bị bóp chim lần nữa, mình cố hết sức giãy giụa rồi đạp lia lịa, xong rồi muốn thế nào thì thế. Sống chết thì cũng có số. Thôi thì mặc cho số phận đưa đẩy. Thằng khốn nạn giật chân thụi cho mình thêm một phát vào bụng làm mình gập người co quắp ngã xuống đường vì đau. Nhớ đến vụ bị tay chân chú Tùng đánh thế. Nhưng lần này không có thằng Hưng rồi. Chẳng có ai cứu mình rồi.

Đang tuyệt vọng thì nghe thấy tiếng bộp bộp bộp liên hồi, rồi tiếng hét của lũ trẻ ầm ỹ lên.

- Bác Hào ơi bọn thằng Hảo ngoài thị xã ở đây này

- Chúng nó đang đánh nhau bác Hào ơi.

- Có cả thằng Hà cháu bác này.

Mình nằm im re không biết phải làm gì, thấy nước ở đâu cứ bắn tung tóe lên người mình. Lũ thằng Hảo gầm gừ trong cổ họng dọa sẽ quay lại tính sổ rồi chạy biến, chỉ còn lại mình vẫn nằm co ro vì vừa đau chim vừa đau bụng. Lũ trẻ từ trong bờ ào ùa ra hỏi mình lia lịa. Thằng Học nhảy từ trên tường xuống lôi mình dậy, vừa phủi quần áo vừa chửi :

- Dm mới ăn cơm xong đéo biết nó mò ra đường làm cái gì. Chúng nó rình mày từ chiều rồi.

- Tao biết đâu, định sang nhà mày chơi.

- Chơi cái bòi. Ham vui cho lắm vào. Đi ra chỗ kia sáng sáng bố xem có sao không nào ?

Ngó qua lại thấy quanh chỗ mình, túi bóng rải đầy dưới chân, nước niếc ướt hết mặt đường. Lững thững đi theo bọn trẻ. Vừa đi vừa hỏi :

- Chúng mày vừa làm cái gì thế ? Mà sao tao cứ khai khai mày ạ.

- Bọn tao đái vào túi bóng rồi ném chúng nó ấy mà. Ha ha, lâu lắm mới được chơi vui như thế.

Dm lũ trẻ. Ném cả vào người mình khai mù lên. Nay lại ăn cá nên nước tiểu cứ tanh tanh.

- Chúng mày chơi bẩn vừa chứ hại cả bố mày.

- Bẩn cứt, lúc ấy mày đang bị đánh chả nhẽ bọn tao còn đi về ra bơm nước giếng à ?

- Dm đéo biết, bỏ tay tao ra.

- Ngồi xuống đây cởi áo bố xem nào.

Không đợi mình đồng ý, thằng Biên với thằng Đạo lột áo mình ra luôn. Vai mình tím chi chit những vết Vi cắn mà chúng nó tưởng của bọn thằng Hảo =)) Cả lũ đứng xì xào ‘‘thế đéo nào mà mấy thằng đấy lại cắn thằng Hoàng nhỉ? Lên cơn dại à?’’. Còn lại thì sườn mình hơi đỏ, chưa có vết bầm, vết thương ở chim thì do xấu hổ quá nên không dám nói chứ thực ra chỗ đó mới là trọng thương, huhu :’(. Hại mình cả tuần sau đấy đi tè mà phải rón rén nhẹ nhàng vì đau.

Do khai quá nên cả lũ rủ mình ra sông tắm. Vừa tắm vừa nhắc nhở mình cẩn thận cho đến ngày về lại thành phố. Mình trải qua nạn vừa rồi cũng hốt, mai có thằng bạn nào gọi mới dám ra đường. Những vết đau chìm sâu trong dòng nước mát lịm. Chuyện gây gổ đó xảy ra khiến mình hiểu được rằng sẽ chẳng có nơi nào bình yên nếu xuất hiện những loại súc vật khốn nạn như bọn ngoài thị xã. Chỉ tức là không được đạp một phát bẹp chim nó để trả thù.

Tối hôm ấy còn xảy ra một chuyện nữa khá là bi hài. Đó là lúc đi tắm về, bọn mình gặp thằng Mạnh Đồng đang ngồi thu lu ở góc nhà kho, cạnh cái máy sát gạo. Chỉ một mình nó thôi nên mình chẳng sợ. Tiến đến hỏi nó làm sao. Nó nhìn mình ngạc nhiên:

- Ô thế mày chưa chết à?

- Mày tưởng giết người dễ lắm ấy, đạp một phát sao tao chết được? Mày ngồi đây làm cái gì? Không sợ thanh niên làng tao đi qua đánh à?

- Ôi zời sợ đếch gì. Tao vừa bị bố tao dần cho nhừ tử phải chạy trốn qua đây đây.

Nói xong nó vành tay lên cho bọn mình xem, toàn vết roi mây hằn đỏ tía. Khiếp sao người ta lại đánh con dã man đến tội nghiệp thế này.

- Thế mày làm cái gì mà lại bị thế?

- Làm gì đâu. Tao ăn trộm của mẹ tao ít tiền thôi. Thế mà mẹ tao bắt tao ăn cứt bò. Vãi cả mẹ.

=)) Cả lũ bọn mình lăn ra cười vì giọng kể ngây ngô của thằng Mạnh. Thằng Học còn hỏi đểu:

- Thế mày đã ăn miếng cứt bò nào chưa? Tao thấy mồm mày đen đen

- Mẹ mày bố đang đói rã ra đây còn trêu.

Trông nó khổ quá, bọn mình nháy nhau chạy về nhà lấy cho nó bát cơm cháy cá kho. Nó ăn như lợn bị bỏ đói mấy ngày, nhồm nhoàm hết một bát oto cơm mà vẫn kêu thèm.

- Ôi tao toàn ăn cơm sườn mà đéo ngon bằng cơm cá.

- Cơm nhà giàu bọn mày nhạt lắm, làm sao đậm bằng cơm nhà nghèo bọn tao

- Ờ…

Thằng Mạnh ờ bâng quơ rồi ngồi đần ra nghĩ ngợi. Lúc này lại thấy nó gần gũi thân quen như chơi đã lâu ngày chứ không ghét như hôm bị chúng nó đánh. Thế là bọn mình ngồi tụ tập với nhau, kể cho nhau nghe mấy chuyện vừa xảy ra. Thằng Mạnh cũng chẳng sung sướng gì. Bố mẹ nó suốt ngày cãi nhau về tiền bạc, để nó vật vờ cả ngày với mấy thằng mất dậy ăn chơi trong xóm. Hồi cấp 1 nó học giỏi nhất lớp, rồi mải ăn chơi càng ngày càng ngu đi. Để năm vừa rồi đứng bét lớp. Đến khổ. Cứ có phải giàu là được ăn học tử tế đâu.

Mình ngồi kể nó nghe bọn thằng Hảo vào tận làng bắt nạt mình. Thằng Mạnh vỗ vai cái ĐỐP. Hứa rằng mai sẽ rủ bọn bạn kéo ra thị xã trả thù giúp mình. Mình thì chả mong chém giết đấm đá nhau to đâu, chỉ mong được đạp vào chim thằng Hảo một nhát để trả thù nó vụ trọng thương vừa rồi thôi.


/63

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status