*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tim gan phèo phổi của Dung Dung đều sắp tan thành nước đường.
Nếu lúc này có thể miêu tả cụ thể trạng thái của cô, có lẽ sau khi suy nghĩ nát óc sẽ là bốn chữ:
Mị đi chết đây.
Thẩm Độ cũng sớm đoán được lời tỏ tình bất ngờ của mình sẽ khiến cô bé sững sờ. Thế nhưng anh đã đứng trước cửa nhà cô gần 10 phút, cô bé vẫn mở to đôi mắt hạnh nhân nhìn chằm chằm vào anh, môi hồng hơi nhếch lên, vẻ mặt thẫn thờ.
Hồn đã lìa khỏi xác.
Anh vốn đang nhìn cô, nhưng nhìn một lát lại không chịu nổi phải né tránh ánh mắt trước.
Đôi mắt đó quá đẹp. Dường như bản thân cô không hề hay biết điều đó.
“Cảm ơn cà phê của em.” Thẩm Độ xoa đầu cô, “Tôi đợi câu trả lời của em.”
Nói xong, người đàn ông định đi về.
Cô hé môi, khẽ hỏi theo bản năng: “Cứ thế mà đi về à…”
Giọng điệu có vẻ mất mát, bản thân Dung Dung lại không biết phải nói ra như thế nào.
Thẩm Độ xoay người lại, đôi mắt trong veo gợn sóng, khác hẳn dáng vẻ dịu dàng lúc nãy. Lần này anh mở miệng lại hơi ngả ngớn, môi mỏng khẽ nhếch lên, “Có nghĩ đến hậu quả không cho tôi đi không?”
Giọng nói trầm khàn khi thả thính của người đàn ông này thật là đã tai.
Bộ dạng lưu manh nhàn rỗi.
Dung Dung cúi đầu nhìn mũi chân của mình, lẩm bẩm: “Anh đi về cẩn thận.”
Thẩm Độ khẽ mỉm cười, đút một tay vào túi, tay kia di chuyển đến tai cô, búng tay một cái, “Dung Dung, nhìn tôi.”
Cô bé ngẩng đầu lên theo bản năng.
Vì đang cúi người, cổ áo vest của người đàn ông hơi hở ra, áo sơ mi trắng bên trong hơi nhăn. Quần tây phẳng phiu xuất hiện vài nếp nhăn, phác thảo ra bắp đùi săn chắc.
Anh nheo mắt, lơ đãng nhìn qua gò má của cô, cười khẽ, “Đừng bắt tôi đợi quá lâu.”
Dung Dung nuốt nước miếng.
“Ngủ ngon.” Anh đè mạnh đầu cô, lúc nghiêng người rời đi thì bàn tay cứng rắn sượt qua trán cô, gập ngón trỏ lên đầu ngón cái rồi búng một phát vừa nhẹ nhàng, vừa cấp tốc.
Giống như không muốn dừng bước và quay đầu lại nhìn dáng vẻ đờ đẫn của cô, đôi chân dài bước đi với tốc độ cực nhanh mà không dừng lại một giây. Dung Dung đứng dựa vào cửa vuốt ngực, hoảng hồn thở hổn hển.
Suýt nữa thì tim ngừng đập.
Đóng cửa lại một cái rầm, Dung Dung chạy vọt vào phòng ngủ và nhanh chóng ngả người xuống giường, lấy chăn che mặt, hai chân gác lơ lửng ngoài giường liên tục khua khoắng. Tiếng thét chói tai trùng hợp với tần suất khua chân một cách lạ kỳ.
“Aaaaaaaaa!”
Cô nằm dang rộng chân tay trên giường, giơ tay cản bớt ánh sáng chiếu xuống từ chiếc đèn chùm trên trần nhà.
Cô lăn lộn một vòng rồi ôm lấy con gấu bông bên cạnh, hai chân kẹp chặt bụng gấu, hai tay ôm chặt đầu nó, siết chặt như muốn vùi con gấu bông đáng thương đó vào lòng.
Nhưng cho dù dồn hết sức lực vào gấu bông, cô vẫn có cảm giác tim đập rất nhanh.
Chống cằm lên cái trán xù lông của nó, Dung Dung trề môi, ngón tay cũng không tự chủ giật lông nó.
Cho dù cô hành hạ con gấu này như thế nào, gấu vẫn không hề có phản ứng.
Cô quăng con gấu sang một bên, lại ngả người xuống giường.
Cô bé chỉ lộ ra đôi mắt trong veo ngây người một hồi mới lẩm bẩm: “Hay là nuôi thú cưng nhỉ…”
Ít nhất khi cô muốn thét chói tai, nó còn có thể cho cô chút phản ứng.
Cho dù xem cô như con ngốc cũng được.
Dung Dung đứng dậy, đi chân trần trên thảm. Những sợi lông mềm mại cọ vào lòng bàn chân khiến cô nhột nhạt.
Cô rảo bước đến ban công, kéo cánh cửa sổ sát đất ra và lặng lẽ ngồm xổm sau lan can, ló nửa cái đầu ra nhìn xuống dưới lầu.
Tài xế không đến nhanh như vậy. Người đàn ông vẫn đứng dưới lầu, dựa người vào cây xem điện thoại.
Vì quá xa nên trông thật nhỏ bé, gần như hòa vào màn đêm.
Một lúc sau, điện thoại trong túi áo ngủ vang lên.
Dung Dung lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Thẩm Độ: 【Xe của tôi không vào được.】
Dung Dung cho rằng anh muốn bảo mình quẹt thẻ giúp. Kết quả là tin nhắn tiếp theo của anh khiến cô dừng lại.
【Ban đêm trời lạnh, mau vào phòng đi.】
Sau đó lại là một câu: 【Nhớ mang dép.】
Cô chậm rãi đứng lên, đúng lúc Thẩm Độ nhìn lên. Rõ ràng cách nhau khá xa, nhưng hai người hiểu nhau rất rõ.
Bọn họ đều nhìn thấy nhau.
Thẩm Độ ngẩng đầu nhìn cô rất lâu, cuối cùng xoay người rời đi.
Băng ghế gỗ, ngọn đèn đường, cây long não sừng sững, và cả những bụi cây được cắt tỉa gọn gàng dưới khu chung cư dường như đang tỏa sáng lấp lánh.
Nhưng tất cả đều không sáng bằng bóng lưng càng xa dần của người đàn ông.
Dung Dung quay vào nhà, kéo rèm cửa sổ vào, hít sâu một hơi.
Người cô thích biết tỏa sáng cơ đấy.
Tin nhắn của Thẩm Độ còn dừng ở chỗ mang dép vào. Dung Dung biết anh không hiểu tại sao mình muốn hỏi câu đó, nhưng cô vẫn chỉ muốn câu trả lời như vậy.
Đợi sau này khi anh hỏi tới, cô sẽ có dịp chống nạnh thẳng thừng trách móc anh.
Ai bảo anh không xem phim Hàn Quốc.
Trên xe, điện thoại trong túi của Thẩm Độ rung lên vài lần.
Anh lấy ra, một loạt tin nhắn đều từ cô bé gửi tới.
【Anh có thích Messi không?】
【Anh có thích Messi không?】
【Anh có thích Messi không?】
Gửi liên tiếp ba tin nhắn, Thẩm Độ không hiểu, nhắn lại một dấu “?”.
Bên kia gửi tới một biểu cảm hả hê.
Vì chú Vương tạm thời xin nghỉ, Ngụy Sâm tiện thể đảm nhận chức tài xế nhưng có thể nhận lương gấp đôi, cho nên chạy đến đón sếp về nhà vào nửa đêm mà không hề oán trách. Cậu nhìn qua kính chiếu hậu thấy được vẻ mặt ngờ vực lúc này của sếp.
Cậu vui vẻ hỏi: “Sếp Thẩm sao vậy?”
Thẩm Độ hờ hững gọi tên cậu: “Ngụy Sâm.”
Ngụy Sâm đáp lại: “Sếp Thẩm.”
Thẩm Độ thật sự không có hứng thú với Messi.
Nhưng có lẽ Ngụy Sâm có.
Anh cũng không hiểu hàm ý trong câu này, vì vậy lặp lại câu hỏi với Ngụy Sâm một cách máy móc.
“Cậu có thích Messi không?”
“…”
Chiếc Maybach 62s mới đổi cứ thế chao đảo vài lần trên gờ giảm tốc. Ngụy Sâm run tay, suýt nữa cho rằng giá trị sức lao động vài chục năm tới của mình sẽ dồn vào chiếc xe này.
Rõ ràng sếp Thẩm ngồi đằng sau hơi khó chịu, “Sao vậy? Không thích à?”
Vì cô bạn gái trước rất thích xem phim Hàn, TV show Hàn, theo đuổi giới Hàn, thần tượng idol Hàn, Ngụy Sâm vẫn hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
Bắt nguồn từ 《Tiên Nữ Cử Tạ Kim Bok Joo》.
Danh ngôn tỏ tình.
Ngụy Sâm đổ mồ hôi, nhất thời không biết nên từ chối hay đồng ý.
Chắc chắn phải từ chối rồi. Nhưng nếu đồng ý, sau này cậu sẽ lên tới đỉnh cao của cuộc sống.
Chỉ là hy sinh “cúc hoa” thôi mà.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy mình không thể vượt qua chướng ngại đó.
Thấy trợ lý vẫn không trả lời, Thẩm Độ đoán chắc cậu ta cũng không thích.
“Sếp Thẩm, anh có cảm thấy văn phòng giám đốc chúng ta thiếu chút hơi người không?” Ngụy Sâm cười gượng, dè dặt thăm dò, “Chẳng hạn như đồng nghiệp nữ?”
Mặc dù một nhóm đực rựa làm việc có hiệu suất rất cao, nhưng thằng đàn ông nào có thể chịu nổi trong phòng làm việc không có đồng nghiệp nữ?
Không được ngửi mùi nước hoa của đồng nghiệp nữ, cũng không được nghe các đồng nghiệp nữ cười đùa nũng nịu trong phòng nghỉ.
Quan trọng là đôi khi pha trò, không có đồng nghiệp nữ nào mím môi mắc cỡ. Một nhóm đực rựa già đời hơn cả dân chơi chẳng có gì thú vị.
Sếp Thẩm tỏ thái độ của mình rất ngắn gọn, “Không.”
Toang rồi, bằng chứng rõ ràng.
“Sếp Thẩm.” Ngụy Sâm gần như dùng hết hơi sức viện ra một cái cớ nghỉ bệnh, “Gần đây em mệt mỏi quá, muốn xin nghỉ phép vài ngày có lương.”
***
Mùa hè đã qua.
Đi kèm với cơn mưa phùn ẩm ướt, những chiếc lá lô hội ngoài ban công ướt át, những giọt nước ban mai đọng trên đầu lá đung đưa muốn rớt xuống.
Dung Dung phát livestream.
Cô ôm một bé mèo ragdoll* với cặp mắt màu xanh lam trong lòng.
*Mèo ragdoll: là giống mèo thông minh với đôi mắt màu xanh và bộ lông cuốn hút với vẻ ngoài uyển chuyển cùng tính cách nhẹ nhàng, tinh tế. Giống mèo này còn có tên gọi khác là Ragamuffin và khá dễ nuôi.
Mèo ragdoll (hình minh họa)
“Đây là thành viên mới, tên là Khả Ái.” Dung Dung ôm bé mèo đặt trước ống kính, cho khán giả trong phòng livestream xem qua.
Bé mèo mới vài tháng tuổi mà đã có thể dự đoán trước hình dáng cực đẹp khi lớn lên. Hai móng vuốt vắt ngoan ngoãn lên cẳng tay Dung Dung, kêu hai tiếng meo meo.
Lúc đó Dung Dung đang xem video chọn mèo. Nhìn một ổ mèo con, mắt cô sắp hoa cả lên.
Cô nàng cuồng cái đẹp không thiếu tiền quyết định rất nhanh, “Lấy con nào xinh nhất là được.”
Ông chủ: “Ngoại hình của giống mèo sẽ quyết định trực tiếp đến giá cả đấy.”
“Không sao.” Dung Dung hào phóng vung tay, “Phải xinh nhất.”
【Nhìn mặt đủ biết thuộc cấp S.】
【Em Dung và Khả Ái cùng trên màn hình, nhất thời mị không biết nên liếm ai.】
【Ngon ghẻ giống em Dung quá!!!】
Dung Dung nghiêng đầu, xoa đầu Khả Ái một cái rồi thả nó xuống đất, sau đó tiếp tục sự nghiệp livestream của mình.
Hiện tại chỉ mới thoa kem lót, vẫn chưa lên màu. Ban đầu Dung Dung định trang điểm lại như hôm lễ khai trương TF lần trước. Nhưng vì lát nữa phải đến nhà ông nội ăn cơm, vì vậy cô đã chọn cách ổn thỏa hơn là trang điểm thường ngày.
Mỗi lần đến mùa xuân hè, Dung Dung lại rất thích xem tạp chí trang điểm Nhật Bản.
Đối với lối trang điểm thiếu nữ trẻ trung đầy sức sống, làm sáng đường chân mi và mí mắt là một phần không thể thiếu. Dạo gần đây, phấn mắt đơn sắc Addiction 92* trở thành sản phẩm yêu thích mới của cô. Một chút màu vàng sâm banh tô điểm giữa mí mắt, lúc rủ lông mi, màu sắc tươi sáng và trong suốt tự nhiên sẽ làm tăng độ trẻ trung cho toàn bộ lớp trang điểm.
*Phấn mắt đơn sắc Addiction 92: xem hình minh họa
Lúc trang điểm, cô vẫn luôn cười ngây ngô.
Xem ra tâm trạng rất tốt.
Fan cũng nhận ra, hỏi cô trong mưa bình luận.
Dung Dung lảng sang chuyện khác, “Hôm nay trời đẹp nên tâm trạng tốt.”
【Còn tưởng em Dung đang yêu.】
【Tưởng đang yêu +1.】
【Em Dung thật sự không tính yêu đương à?】
【Em Dung đang yêu tui rồi, xùy xùy.】
Tính luôn tối hôm đó, hình như đã một tuần rồi cô không gặp Thẩm Độ.
Bình thường lúc nói chuyện vớ vẩn, cô chủ động bắt chuyện lại không cảm thấy xấu hổ. Nhưng nếu mở lời, cô vẫn thấy ngại khi làm phiền anh.
Dung Dung trang điểm xong, bẽn lẽn lấy một cái điện thoại khác ra gửi tin nhắn cho Thẩm Độ.
【Tôi nuôi mèo rồi.】
Năm phút sau, Thẩm Độ đáp lại.
【Tôi biết.】
【Sao anh biết?】
【Em đã nói trên livestream.】
Dung Dung nhất thời cứng đờ người, ánh mắt nhìn về phía ống kính cũng cứng đơ.
Ngón tay của cô run rẩy, hỏi anh: 【Xem tôi livestream làm gì?】
【Không thể xem à?】
Dung Dung nghẹn họng, híp mắt liếc nhìn mưa bình luận. Mưa bình luận đều đang điên cuồng chụp ảnh màn hình, ngắm nhan sắc trước sự im lặng hiện tại của cô.
Không biết lúc Thẩm Độ xem cô livestream có tâm trạng gì.
【Anh xem tôi livestream làm gì? Cũng không nói trước một tiếng.】
Cô gửi đi một câu hờn dỗi, nghĩa là cô cho rằng người đàn ông này nên nói trước một tiếng, nếu không cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý, bây giờ không thể thốt ra câu nào.
Nhớ lại lúc nãy cô trang điểm xong rồi làm duyên làm dáng, tạo tư thế trước ống kính, cả khuôn mặt bắt đầu nóng lên.
Vừa gửi đi câu đó, mưa bình luận đã rần rần.
【Tàu ngầm biển sâu x10.】
【Tàu ngầm khủng x10.】
…
Tiêu chuẩn tặng quà của đại gia gọi là quà cân ký.
Mưa bình luận đều khen fan đại gia này “Ngầu ngầu ngầu”.
Vì fan đại gia này tặng khá nhiều quà, cho nên gửi mưa bình luận đều có hiệu ứng đặc biệt.
【Em Dung dễ thương quá.】
【Hôm nay cũng là một ngày yêu em Dung.】
【Mèn đét ơi tui chớt đây.】
Dung Dung: “…”
Được lắm, cô cũng chết đây.
Lời của tác giả:
Phấn mắt đơn sắc Addiction 92: Đẹp!!! Siêu đẹp!!!
Tim gan phèo phổi của Dung Dung đều sắp tan thành nước đường.
Nếu lúc này có thể miêu tả cụ thể trạng thái của cô, có lẽ sau khi suy nghĩ nát óc sẽ là bốn chữ:
Mị đi chết đây.
Thẩm Độ cũng sớm đoán được lời tỏ tình bất ngờ của mình sẽ khiến cô bé sững sờ. Thế nhưng anh đã đứng trước cửa nhà cô gần 10 phút, cô bé vẫn mở to đôi mắt hạnh nhân nhìn chằm chằm vào anh, môi hồng hơi nhếch lên, vẻ mặt thẫn thờ.
Hồn đã lìa khỏi xác.
Anh vốn đang nhìn cô, nhưng nhìn một lát lại không chịu nổi phải né tránh ánh mắt trước.
Đôi mắt đó quá đẹp. Dường như bản thân cô không hề hay biết điều đó.
“Cảm ơn cà phê của em.” Thẩm Độ xoa đầu cô, “Tôi đợi câu trả lời của em.”
Nói xong, người đàn ông định đi về.
Cô hé môi, khẽ hỏi theo bản năng: “Cứ thế mà đi về à…”
Giọng điệu có vẻ mất mát, bản thân Dung Dung lại không biết phải nói ra như thế nào.
Thẩm Độ xoay người lại, đôi mắt trong veo gợn sóng, khác hẳn dáng vẻ dịu dàng lúc nãy. Lần này anh mở miệng lại hơi ngả ngớn, môi mỏng khẽ nhếch lên, “Có nghĩ đến hậu quả không cho tôi đi không?”
Giọng nói trầm khàn khi thả thính của người đàn ông này thật là đã tai.
Bộ dạng lưu manh nhàn rỗi.
Dung Dung cúi đầu nhìn mũi chân của mình, lẩm bẩm: “Anh đi về cẩn thận.”
Thẩm Độ khẽ mỉm cười, đút một tay vào túi, tay kia di chuyển đến tai cô, búng tay một cái, “Dung Dung, nhìn tôi.”
Cô bé ngẩng đầu lên theo bản năng.
Vì đang cúi người, cổ áo vest của người đàn ông hơi hở ra, áo sơ mi trắng bên trong hơi nhăn. Quần tây phẳng phiu xuất hiện vài nếp nhăn, phác thảo ra bắp đùi săn chắc.
Anh nheo mắt, lơ đãng nhìn qua gò má của cô, cười khẽ, “Đừng bắt tôi đợi quá lâu.”
Dung Dung nuốt nước miếng.
“Ngủ ngon.” Anh đè mạnh đầu cô, lúc nghiêng người rời đi thì bàn tay cứng rắn sượt qua trán cô, gập ngón trỏ lên đầu ngón cái rồi búng một phát vừa nhẹ nhàng, vừa cấp tốc.
Giống như không muốn dừng bước và quay đầu lại nhìn dáng vẻ đờ đẫn của cô, đôi chân dài bước đi với tốc độ cực nhanh mà không dừng lại một giây. Dung Dung đứng dựa vào cửa vuốt ngực, hoảng hồn thở hổn hển.
Suýt nữa thì tim ngừng đập.
Đóng cửa lại một cái rầm, Dung Dung chạy vọt vào phòng ngủ và nhanh chóng ngả người xuống giường, lấy chăn che mặt, hai chân gác lơ lửng ngoài giường liên tục khua khoắng. Tiếng thét chói tai trùng hợp với tần suất khua chân một cách lạ kỳ.
“Aaaaaaaaa!”
Cô nằm dang rộng chân tay trên giường, giơ tay cản bớt ánh sáng chiếu xuống từ chiếc đèn chùm trên trần nhà.
Cô lăn lộn một vòng rồi ôm lấy con gấu bông bên cạnh, hai chân kẹp chặt bụng gấu, hai tay ôm chặt đầu nó, siết chặt như muốn vùi con gấu bông đáng thương đó vào lòng.
Nhưng cho dù dồn hết sức lực vào gấu bông, cô vẫn có cảm giác tim đập rất nhanh.
Chống cằm lên cái trán xù lông của nó, Dung Dung trề môi, ngón tay cũng không tự chủ giật lông nó.
Cho dù cô hành hạ con gấu này như thế nào, gấu vẫn không hề có phản ứng.
Cô quăng con gấu sang một bên, lại ngả người xuống giường.
Cô bé chỉ lộ ra đôi mắt trong veo ngây người một hồi mới lẩm bẩm: “Hay là nuôi thú cưng nhỉ…”
Ít nhất khi cô muốn thét chói tai, nó còn có thể cho cô chút phản ứng.
Cho dù xem cô như con ngốc cũng được.
Dung Dung đứng dậy, đi chân trần trên thảm. Những sợi lông mềm mại cọ vào lòng bàn chân khiến cô nhột nhạt.
Cô rảo bước đến ban công, kéo cánh cửa sổ sát đất ra và lặng lẽ ngồm xổm sau lan can, ló nửa cái đầu ra nhìn xuống dưới lầu.
Tài xế không đến nhanh như vậy. Người đàn ông vẫn đứng dưới lầu, dựa người vào cây xem điện thoại.
Vì quá xa nên trông thật nhỏ bé, gần như hòa vào màn đêm.
Một lúc sau, điện thoại trong túi áo ngủ vang lên.
Dung Dung lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Thẩm Độ: 【Xe của tôi không vào được.】
Dung Dung cho rằng anh muốn bảo mình quẹt thẻ giúp. Kết quả là tin nhắn tiếp theo của anh khiến cô dừng lại.
【Ban đêm trời lạnh, mau vào phòng đi.】
Sau đó lại là một câu: 【Nhớ mang dép.】
Cô chậm rãi đứng lên, đúng lúc Thẩm Độ nhìn lên. Rõ ràng cách nhau khá xa, nhưng hai người hiểu nhau rất rõ.
Bọn họ đều nhìn thấy nhau.
Thẩm Độ ngẩng đầu nhìn cô rất lâu, cuối cùng xoay người rời đi.
Băng ghế gỗ, ngọn đèn đường, cây long não sừng sững, và cả những bụi cây được cắt tỉa gọn gàng dưới khu chung cư dường như đang tỏa sáng lấp lánh.
Nhưng tất cả đều không sáng bằng bóng lưng càng xa dần của người đàn ông.
Dung Dung quay vào nhà, kéo rèm cửa sổ vào, hít sâu một hơi.
Người cô thích biết tỏa sáng cơ đấy.
Tin nhắn của Thẩm Độ còn dừng ở chỗ mang dép vào. Dung Dung biết anh không hiểu tại sao mình muốn hỏi câu đó, nhưng cô vẫn chỉ muốn câu trả lời như vậy.
Đợi sau này khi anh hỏi tới, cô sẽ có dịp chống nạnh thẳng thừng trách móc anh.
Ai bảo anh không xem phim Hàn Quốc.
Trên xe, điện thoại trong túi của Thẩm Độ rung lên vài lần.
Anh lấy ra, một loạt tin nhắn đều từ cô bé gửi tới.
【Anh có thích Messi không?】
【Anh có thích Messi không?】
【Anh có thích Messi không?】
Gửi liên tiếp ba tin nhắn, Thẩm Độ không hiểu, nhắn lại một dấu “?”.
Bên kia gửi tới một biểu cảm hả hê.
Vì chú Vương tạm thời xin nghỉ, Ngụy Sâm tiện thể đảm nhận chức tài xế nhưng có thể nhận lương gấp đôi, cho nên chạy đến đón sếp về nhà vào nửa đêm mà không hề oán trách. Cậu nhìn qua kính chiếu hậu thấy được vẻ mặt ngờ vực lúc này của sếp.
Cậu vui vẻ hỏi: “Sếp Thẩm sao vậy?”
Thẩm Độ hờ hững gọi tên cậu: “Ngụy Sâm.”
Ngụy Sâm đáp lại: “Sếp Thẩm.”
Thẩm Độ thật sự không có hứng thú với Messi.
Nhưng có lẽ Ngụy Sâm có.
Anh cũng không hiểu hàm ý trong câu này, vì vậy lặp lại câu hỏi với Ngụy Sâm một cách máy móc.
“Cậu có thích Messi không?”
“…”
Chiếc Maybach 62s mới đổi cứ thế chao đảo vài lần trên gờ giảm tốc. Ngụy Sâm run tay, suýt nữa cho rằng giá trị sức lao động vài chục năm tới của mình sẽ dồn vào chiếc xe này.
Rõ ràng sếp Thẩm ngồi đằng sau hơi khó chịu, “Sao vậy? Không thích à?”
Vì cô bạn gái trước rất thích xem phim Hàn, TV show Hàn, theo đuổi giới Hàn, thần tượng idol Hàn, Ngụy Sâm vẫn hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
Bắt nguồn từ 《Tiên Nữ Cử Tạ Kim Bok Joo》.
Danh ngôn tỏ tình.
Ngụy Sâm đổ mồ hôi, nhất thời không biết nên từ chối hay đồng ý.
Chắc chắn phải từ chối rồi. Nhưng nếu đồng ý, sau này cậu sẽ lên tới đỉnh cao của cuộc sống.
Chỉ là hy sinh “cúc hoa” thôi mà.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy mình không thể vượt qua chướng ngại đó.
Thấy trợ lý vẫn không trả lời, Thẩm Độ đoán chắc cậu ta cũng không thích.
“Sếp Thẩm, anh có cảm thấy văn phòng giám đốc chúng ta thiếu chút hơi người không?” Ngụy Sâm cười gượng, dè dặt thăm dò, “Chẳng hạn như đồng nghiệp nữ?”
Mặc dù một nhóm đực rựa làm việc có hiệu suất rất cao, nhưng thằng đàn ông nào có thể chịu nổi trong phòng làm việc không có đồng nghiệp nữ?
Không được ngửi mùi nước hoa của đồng nghiệp nữ, cũng không được nghe các đồng nghiệp nữ cười đùa nũng nịu trong phòng nghỉ.
Quan trọng là đôi khi pha trò, không có đồng nghiệp nữ nào mím môi mắc cỡ. Một nhóm đực rựa già đời hơn cả dân chơi chẳng có gì thú vị.
Sếp Thẩm tỏ thái độ của mình rất ngắn gọn, “Không.”
Toang rồi, bằng chứng rõ ràng.
“Sếp Thẩm.” Ngụy Sâm gần như dùng hết hơi sức viện ra một cái cớ nghỉ bệnh, “Gần đây em mệt mỏi quá, muốn xin nghỉ phép vài ngày có lương.”
***
Mùa hè đã qua.
Đi kèm với cơn mưa phùn ẩm ướt, những chiếc lá lô hội ngoài ban công ướt át, những giọt nước ban mai đọng trên đầu lá đung đưa muốn rớt xuống.
Dung Dung phát livestream.
Cô ôm một bé mèo ragdoll* với cặp mắt màu xanh lam trong lòng.
*Mèo ragdoll: là giống mèo thông minh với đôi mắt màu xanh và bộ lông cuốn hút với vẻ ngoài uyển chuyển cùng tính cách nhẹ nhàng, tinh tế. Giống mèo này còn có tên gọi khác là Ragamuffin và khá dễ nuôi.
Mèo ragdoll (hình minh họa)
“Đây là thành viên mới, tên là Khả Ái.” Dung Dung ôm bé mèo đặt trước ống kính, cho khán giả trong phòng livestream xem qua.
Bé mèo mới vài tháng tuổi mà đã có thể dự đoán trước hình dáng cực đẹp khi lớn lên. Hai móng vuốt vắt ngoan ngoãn lên cẳng tay Dung Dung, kêu hai tiếng meo meo.
Lúc đó Dung Dung đang xem video chọn mèo. Nhìn một ổ mèo con, mắt cô sắp hoa cả lên.
Cô nàng cuồng cái đẹp không thiếu tiền quyết định rất nhanh, “Lấy con nào xinh nhất là được.”
Ông chủ: “Ngoại hình của giống mèo sẽ quyết định trực tiếp đến giá cả đấy.”
“Không sao.” Dung Dung hào phóng vung tay, “Phải xinh nhất.”
【Nhìn mặt đủ biết thuộc cấp S.】
【Em Dung và Khả Ái cùng trên màn hình, nhất thời mị không biết nên liếm ai.】
【Ngon ghẻ giống em Dung quá!!!】
Dung Dung nghiêng đầu, xoa đầu Khả Ái một cái rồi thả nó xuống đất, sau đó tiếp tục sự nghiệp livestream của mình.
Hiện tại chỉ mới thoa kem lót, vẫn chưa lên màu. Ban đầu Dung Dung định trang điểm lại như hôm lễ khai trương TF lần trước. Nhưng vì lát nữa phải đến nhà ông nội ăn cơm, vì vậy cô đã chọn cách ổn thỏa hơn là trang điểm thường ngày.
Mỗi lần đến mùa xuân hè, Dung Dung lại rất thích xem tạp chí trang điểm Nhật Bản.
Đối với lối trang điểm thiếu nữ trẻ trung đầy sức sống, làm sáng đường chân mi và mí mắt là một phần không thể thiếu. Dạo gần đây, phấn mắt đơn sắc Addiction 92* trở thành sản phẩm yêu thích mới của cô. Một chút màu vàng sâm banh tô điểm giữa mí mắt, lúc rủ lông mi, màu sắc tươi sáng và trong suốt tự nhiên sẽ làm tăng độ trẻ trung cho toàn bộ lớp trang điểm.
*Phấn mắt đơn sắc Addiction 92: xem hình minh họa
Lúc trang điểm, cô vẫn luôn cười ngây ngô.
Xem ra tâm trạng rất tốt.
Fan cũng nhận ra, hỏi cô trong mưa bình luận.
Dung Dung lảng sang chuyện khác, “Hôm nay trời đẹp nên tâm trạng tốt.”
【Còn tưởng em Dung đang yêu.】
【Tưởng đang yêu +1.】
【Em Dung thật sự không tính yêu đương à?】
【Em Dung đang yêu tui rồi, xùy xùy.】
Tính luôn tối hôm đó, hình như đã một tuần rồi cô không gặp Thẩm Độ.
Bình thường lúc nói chuyện vớ vẩn, cô chủ động bắt chuyện lại không cảm thấy xấu hổ. Nhưng nếu mở lời, cô vẫn thấy ngại khi làm phiền anh.
Dung Dung trang điểm xong, bẽn lẽn lấy một cái điện thoại khác ra gửi tin nhắn cho Thẩm Độ.
【Tôi nuôi mèo rồi.】
Năm phút sau, Thẩm Độ đáp lại.
【Tôi biết.】
【Sao anh biết?】
【Em đã nói trên livestream.】
Dung Dung nhất thời cứng đờ người, ánh mắt nhìn về phía ống kính cũng cứng đơ.
Ngón tay của cô run rẩy, hỏi anh: 【Xem tôi livestream làm gì?】
【Không thể xem à?】
Dung Dung nghẹn họng, híp mắt liếc nhìn mưa bình luận. Mưa bình luận đều đang điên cuồng chụp ảnh màn hình, ngắm nhan sắc trước sự im lặng hiện tại của cô.
Không biết lúc Thẩm Độ xem cô livestream có tâm trạng gì.
【Anh xem tôi livestream làm gì? Cũng không nói trước một tiếng.】
Cô gửi đi một câu hờn dỗi, nghĩa là cô cho rằng người đàn ông này nên nói trước một tiếng, nếu không cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý, bây giờ không thể thốt ra câu nào.
Nhớ lại lúc nãy cô trang điểm xong rồi làm duyên làm dáng, tạo tư thế trước ống kính, cả khuôn mặt bắt đầu nóng lên.
Vừa gửi đi câu đó, mưa bình luận đã rần rần.
【Tàu ngầm biển sâu x10.】
【Tàu ngầm khủng x10.】
…
Tiêu chuẩn tặng quà của đại gia gọi là quà cân ký.
Mưa bình luận đều khen fan đại gia này “Ngầu ngầu ngầu”.
Vì fan đại gia này tặng khá nhiều quà, cho nên gửi mưa bình luận đều có hiệu ứng đặc biệt.
【Em Dung dễ thương quá.】
【Hôm nay cũng là một ngày yêu em Dung.】
【Mèn đét ơi tui chớt đây.】
Dung Dung: “…”
Được lắm, cô cũng chết đây.
Lời của tác giả:
Phấn mắt đơn sắc Addiction 92: Đẹp!!! Siêu đẹp!!!
/99
|