Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn chằm chằm hoa văn trên sàn nhà, hỏi khẽ, “Sao Hoàng huynh lại đột nhiên hỏi vậy chứ?’
“Hoàng huynh ta cứ nói thẳng vậy, Tử Y à, ta sợ muội lại thích hắn thôi” Giọng Tiêu Cảnh Dương chuyển thành gấp gáp, chẳng chút do dự nói thẳng.
Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt hắn, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, hỏi nhẹ nhàng, “Vì sao vậy? Thích không được sao?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Cảnh Dương hiện lên nụ cười tươi, nhưng nụ cười này không sâu. Hắn ngưng thở hỏi ngược lại, “Muội….thật sự thích hắn ư?”
Đôi mắt đẹp của Tiêu Tử Y bỗng trở nên mơ màng. Thích sao? Hẳn là có chút ít, nhưng mà nàng lại thật sự chẳng lo tới vấn đề này lắm. Tới hôm nay mới biết được bộ mặt thật sự trước đây của Nam Cung Sanh, nàng rất bài xích bộ râu ria xồm xoàm của hắn. Sau cuộc gặp mặt ngày hôm nay, hắn làm cho cảm giác nàng thay đổi hoàn toàn.
Hoá ra nhìn qua tưởng là bộ mặt trạch nam râu ria xồm xoàm, ai ngờ quay ngoắt lại một cái biến thành một công tử đẹp trai. Hoá ra hắn ở nhà là nơi hận đời, ai ngờ lại có một thân phận khác; hoá ra cứ tưởng hắn thờ ơ với sự đời, cuối cùng lại có hành động tích cực. Nói tóm lại, Nam Cung Sanh hoàn toàn gây cho nàng có lòng tò mò rất sâu. Nàng muốn cùng hắn ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc, muốn từng bước hiểu rõ hắn hơn. Nàng cũng không rõ đây có phải là thích không nữa, nàng chỉ biết là, người đàn ông này đã mang đến cho nàng cảm giác khác hẳn với những người khác.
“Tử Y? “ Tiêu Cảnh Dương thấy nàng trầm mặc không nói, đã là đáp án tốt nhất cho hắn rồi, vì thế không muốn bức nàng. Hắn cảm thấy lòng lạnh lẽo hẳn, thở dài bảo, “Thôi bỏ đi, là hoàng huynh không nên hỏi mới phải”
Lông mi dài của Tiêu Tử Y rung rung mấy cái, con ngươi khôi phục lại như cũ, nói chậm rãi, ‘Hoàng huynh à, vì sao lại không thể thích huynh ấy được chứ?”
Nàng cần một đáp án. Kiếp trước nàng chưa từng yêu bao giờ, tuy có khá nhiều người theo đuổi nhưng mà nàng vẫn cảm thấy hiện đại mạnh mẽ lắm, cái gọi là tình yêu hương vị cũng thay đổi hẳn. Chẳng hạn như yêu nhau lúc học đại học vậy nhìn thì chẳng qua là hai kẻ lần đầu xa nhà cô đơn cùng đến với nhau để giải quyết nỗi cô độc mà thôi. Còn đối với nàng mất cha mẹ từ nhỏ mà nói, hai từ cô đơn này đã sớm như Bóng với Hình cùng nàng rồi, có lẽ có rất nhiều chuyện nàng cần phải học, cũng có lẽ nàng muốn vứt bỏ mình trước kia đi.
Vì thế lòng hắn đã lặng lẽ làm cho nàng có cảm giác thấy an tâm, ít ra hiện giờ, Nam Cung Sanh là người cuối cùng sâu trong nội tâm nàng chọn.
Tiêu Cảnh Dương nhìn ra được sự bối rối trong lòng Tiêu Tử Y, đưa tay tự nhiên ra nắm lấy vai nàng, kéo nàng vào ngực mình, nói giận dữ trên đầu nàng, “Tử Y, hoàng huynh sợ muội bị tổn thương thôi. Nam Cung Sanh hắn vốn đã sớm có hôn ước rồi” Mặc dù Tiêu Tử Y ở trong lòng Tiêu Cảnh Dương thấy ấm áp nhưng không hiểu sao tự dưng cả người lại thấy lạnh lẽo vô cùng. Nàng nhìn chăm chăm hoa văn trên sàn nhà, bên tai cứ từng lời từng lời của Tiêu Cảnh Dương vọng vào. Nam Cung Sanh hắn vốn sớm đã có hôn ước…
Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy Tiêu Tử Y không trả lời thì đã biết những lời mình nói tuyệt đối có hiệu quả rồi. Tử Y của hắn sao lại có thể đi làm thiếp người khác chứ? Vì thế phải đem tình cảm ban đầu bóp chết từ trong trứng nước đã, đây là mục đích hôm nay hắn đến.
Hắn đem nàng ôm chặt vào người hơn chút, bởi vì hắn chẳng có cách nào nhìn vào mắt nàng mà nói ra những lời này. Hắn sợ thấy cặp mắt đẹp đẽ trong sáng mê người kia của nàng nhìn hắn soi mói dần dần biến mất.
Một ngày nào đó…Mộtnào đó, hắn sẽ làm cho nàng một lần nữa xuất hiện ánh sáng này vì hắn.
Tiêu Tử Y sững sờ rất lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mở miệng bảo, “Hoàng huynh, hay là huynh đi thăm bà nội trước đi. Thời gian cũng không còn sớm nữa rồi”
Tiêu Cảnh Dương vui vẻ đồng ý, định nói mấy câu an ủi nàng nhưng lại cảm thấy có nói thêm gì đó cũng không tiện.
“Hoàng huynh, cám ơn huynh đã nói cho muội biết” Tiêu Tử Y hít sâu một hơi, đẩy hắn đứng lên.
Bỗng lúc đó Tiêu Cảnh Dương cảm thấy một trận mất mát. May là sắc mặt Tiêu Tử Y cũng coi như bình thường trở lại, hắn cũng thấy yên lòng hơn. Định nói thêm vài câu nhưng bảo bối muội muội của hắn lại quay lưng lại, trầm mặc không nói dưới ánh mặt trời. Tiêu Cảnh Dương đành thở dài cáo lui.
Sau khi đi đến cung Kiến Chương thăm Hoàng bà nội cùng chơi cờ nhảy với bà xong, Tiêu Cảnh Dương lại đi một vòng tới gặp phu tử Quốc Tử Giám một chuyến. Sau đó vừa đúng lúc nhà trẻ Trạm Nhi tan học thì quay lại cung Trường nhạc đón bé đến ăn cơm ở cung Minh Quang.
Tiêu TRạm đã lâu không cùng ăn cơm với phụ vương rồi, nên vui sướng mãi, từ lúc gặp mặt phụ vương cứ nói chuyện huyên thuyên không dừng.
“Được rồi Trạm Nhi à, trước tiên cứ ăn cơm no đã rồi mới nói chuyện. Nói chuyện trong lúc ăn cơm là hành vi mất lịch sự đó” Tiêu Cảnh Dương sủng nịch nhìn đứa bé giống hắn lúc nhỏ như đúc.
Tiêu Trạm phẩy phẩy tay nhỏ lầm bầm, “Chỉ nói một câu nữa thôi, nếu không TRạm Nhi sợ mình quên mất đó
“Được rồi, cho phép con nói một câu đó, nếu không thức ăn trên bàn đều nguội cả” Tiêu Cảnh Dương cười cười lấy khăn ướt lau tay cho Tiêu Trạm.
“Con nghe Tô Linh Lung nói, hôm kia bé ấy không ngủ trưa, đúng lúc nhìn thấy bác nhỏ và Đàm nguyệt Li hai người chơi đu dây rất vu i vẻ. Phụ vương à, người phải hành động nhanh lên một chút đi nào! Nếu không bác nhỏ bị người khác cướp đi mất thì con sẽ khóc cho người coi đó” Tiêu Trạm bĩu môi nói uy hiếp.
Tiêu Cảnh Dương không nói gì, chả lẽ hôm nay hắn lại hiểu lầm sao? Phải chẳng là hiềm nghi chân chính là Đàm Nguyệt Li đó ư?
Lúc này phải làm sao đây? Hay là chạy nhanh tới đối chất với Đàm Nguyệt Li nhỉ?
“Hoàng tôn điện hạ à, sao hôm nay công chúa điện hạ lại có bộ dạng như thế chứ?
Trong giờ ra chơi, Thái Khổng Minh rốt cục không chịu nổi mở miệng hỏi.
Tiêu Trạm không hiểu lắc đầu, nhìn bác nhỏ xinh đẹp của bé đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ không rõ đang nghxi gì nữa.
Thái Khổng Minh cau mày lại, anh ta đang nghiên cứu mất hai tối về trò quân cờ kia, vốn định hôm nay tìm nàng trao đổi chút, nhưng nhìn bộ dạng này của nàng thì căn bản hết cách rồi.
“Hắc hắc, ta biết vì sao rồi” Nam Cung Tiêu ở bàn bên kia cười bí hiểm.
“Nè nè? Nói mau nói mau nào!” Độc Cô Huyền vừa nghe thấy chuyện bát quái vậy thì nổi máu tò mò, chẳng nghĩ ngợi gào ầm lên vui sướng.
“Hm, nói nhỏ chút đi! Để công chúa nghe thấy thì không hay lắm đâu!” Giọng Diệp TẦm nho nhỏ nhắc nhở.
Lí Vân Tuyển trầm mặc không nói gì, cô bé có cảm tưởng công chúa khác thường vậy chắc hẳn là có liên quan tới vị đại ca cực đẹp trai ở miếu Đông Nhạc ngày hôm qua rồi. Mà cô bé cũng cảm thấy hơi chút thoải mái là, chị em nhà họ Tô hôm nay cũng vừa lúc về nhà, nên cũng không có mặt.
Một bạn nhỏ cùng một người lớn Thái Khổng Minh đều nhìn Nam Cung Tiêu không chớp mắt, đợi Nam Cung Tiêu lộ ra một chút chứng cớ xác thật nào đó.
Nam Cung Tiêu để mọi người tò mò đủ kiểu, sau đó mới lôi một tờ giấy trong lòng ra, “Hắc hắc, đáp án chính là chỗ này này”
Đó là một tờ giấy đã bị xé đôi, chỗ trống trên cùng có viết vài từ, “Sĩ nông công thương trưng vũ?” Thái Khổng Minh đọc lên chậm rãi “Đây là câu đối à?”
Nam Cung Tiêu gật gật đầu, cười hì hì bảo, “Đây là câu mà công chúa đưa cho nhị ca ta ngày hôm qua đó, nhị ca ta hôm nay đưa vế sau cho ta đó, vì thế theo ta thấy công chúa chắc là mất hứng vì nhị ca ta đối được đó có phải không?”
Cậu vừa nói vừa lật tờ giấy lên.
“Hm, đừng có động, để cho ta nghĩ lại đã!” Thái khổng Minh vội ngăn lại nói.
“Hoàng huynh ta cứ nói thẳng vậy, Tử Y à, ta sợ muội lại thích hắn thôi” Giọng Tiêu Cảnh Dương chuyển thành gấp gáp, chẳng chút do dự nói thẳng.
Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt hắn, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, hỏi nhẹ nhàng, “Vì sao vậy? Thích không được sao?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Cảnh Dương hiện lên nụ cười tươi, nhưng nụ cười này không sâu. Hắn ngưng thở hỏi ngược lại, “Muội….thật sự thích hắn ư?”
Đôi mắt đẹp của Tiêu Tử Y bỗng trở nên mơ màng. Thích sao? Hẳn là có chút ít, nhưng mà nàng lại thật sự chẳng lo tới vấn đề này lắm. Tới hôm nay mới biết được bộ mặt thật sự trước đây của Nam Cung Sanh, nàng rất bài xích bộ râu ria xồm xoàm của hắn. Sau cuộc gặp mặt ngày hôm nay, hắn làm cho cảm giác nàng thay đổi hoàn toàn.
Hoá ra nhìn qua tưởng là bộ mặt trạch nam râu ria xồm xoàm, ai ngờ quay ngoắt lại một cái biến thành một công tử đẹp trai. Hoá ra hắn ở nhà là nơi hận đời, ai ngờ lại có một thân phận khác; hoá ra cứ tưởng hắn thờ ơ với sự đời, cuối cùng lại có hành động tích cực. Nói tóm lại, Nam Cung Sanh hoàn toàn gây cho nàng có lòng tò mò rất sâu. Nàng muốn cùng hắn ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc, muốn từng bước hiểu rõ hắn hơn. Nàng cũng không rõ đây có phải là thích không nữa, nàng chỉ biết là, người đàn ông này đã mang đến cho nàng cảm giác khác hẳn với những người khác.
“Tử Y? “ Tiêu Cảnh Dương thấy nàng trầm mặc không nói, đã là đáp án tốt nhất cho hắn rồi, vì thế không muốn bức nàng. Hắn cảm thấy lòng lạnh lẽo hẳn, thở dài bảo, “Thôi bỏ đi, là hoàng huynh không nên hỏi mới phải”
Lông mi dài của Tiêu Tử Y rung rung mấy cái, con ngươi khôi phục lại như cũ, nói chậm rãi, ‘Hoàng huynh à, vì sao lại không thể thích huynh ấy được chứ?”
Nàng cần một đáp án. Kiếp trước nàng chưa từng yêu bao giờ, tuy có khá nhiều người theo đuổi nhưng mà nàng vẫn cảm thấy hiện đại mạnh mẽ lắm, cái gọi là tình yêu hương vị cũng thay đổi hẳn. Chẳng hạn như yêu nhau lúc học đại học vậy nhìn thì chẳng qua là hai kẻ lần đầu xa nhà cô đơn cùng đến với nhau để giải quyết nỗi cô độc mà thôi. Còn đối với nàng mất cha mẹ từ nhỏ mà nói, hai từ cô đơn này đã sớm như Bóng với Hình cùng nàng rồi, có lẽ có rất nhiều chuyện nàng cần phải học, cũng có lẽ nàng muốn vứt bỏ mình trước kia đi.
Vì thế lòng hắn đã lặng lẽ làm cho nàng có cảm giác thấy an tâm, ít ra hiện giờ, Nam Cung Sanh là người cuối cùng sâu trong nội tâm nàng chọn.
Tiêu Cảnh Dương nhìn ra được sự bối rối trong lòng Tiêu Tử Y, đưa tay tự nhiên ra nắm lấy vai nàng, kéo nàng vào ngực mình, nói giận dữ trên đầu nàng, “Tử Y, hoàng huynh sợ muội bị tổn thương thôi. Nam Cung Sanh hắn vốn đã sớm có hôn ước rồi” Mặc dù Tiêu Tử Y ở trong lòng Tiêu Cảnh Dương thấy ấm áp nhưng không hiểu sao tự dưng cả người lại thấy lạnh lẽo vô cùng. Nàng nhìn chăm chăm hoa văn trên sàn nhà, bên tai cứ từng lời từng lời của Tiêu Cảnh Dương vọng vào. Nam Cung Sanh hắn vốn sớm đã có hôn ước…
Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy Tiêu Tử Y không trả lời thì đã biết những lời mình nói tuyệt đối có hiệu quả rồi. Tử Y của hắn sao lại có thể đi làm thiếp người khác chứ? Vì thế phải đem tình cảm ban đầu bóp chết từ trong trứng nước đã, đây là mục đích hôm nay hắn đến.
Hắn đem nàng ôm chặt vào người hơn chút, bởi vì hắn chẳng có cách nào nhìn vào mắt nàng mà nói ra những lời này. Hắn sợ thấy cặp mắt đẹp đẽ trong sáng mê người kia của nàng nhìn hắn soi mói dần dần biến mất.
Một ngày nào đó…Mộtnào đó, hắn sẽ làm cho nàng một lần nữa xuất hiện ánh sáng này vì hắn.
Tiêu Tử Y sững sờ rất lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mở miệng bảo, “Hoàng huynh, hay là huynh đi thăm bà nội trước đi. Thời gian cũng không còn sớm nữa rồi”
Tiêu Cảnh Dương vui vẻ đồng ý, định nói mấy câu an ủi nàng nhưng lại cảm thấy có nói thêm gì đó cũng không tiện.
“Hoàng huynh, cám ơn huynh đã nói cho muội biết” Tiêu Tử Y hít sâu một hơi, đẩy hắn đứng lên.
Bỗng lúc đó Tiêu Cảnh Dương cảm thấy một trận mất mát. May là sắc mặt Tiêu Tử Y cũng coi như bình thường trở lại, hắn cũng thấy yên lòng hơn. Định nói thêm vài câu nhưng bảo bối muội muội của hắn lại quay lưng lại, trầm mặc không nói dưới ánh mặt trời. Tiêu Cảnh Dương đành thở dài cáo lui.
Sau khi đi đến cung Kiến Chương thăm Hoàng bà nội cùng chơi cờ nhảy với bà xong, Tiêu Cảnh Dương lại đi một vòng tới gặp phu tử Quốc Tử Giám một chuyến. Sau đó vừa đúng lúc nhà trẻ Trạm Nhi tan học thì quay lại cung Trường nhạc đón bé đến ăn cơm ở cung Minh Quang.
Tiêu TRạm đã lâu không cùng ăn cơm với phụ vương rồi, nên vui sướng mãi, từ lúc gặp mặt phụ vương cứ nói chuyện huyên thuyên không dừng.
“Được rồi Trạm Nhi à, trước tiên cứ ăn cơm no đã rồi mới nói chuyện. Nói chuyện trong lúc ăn cơm là hành vi mất lịch sự đó” Tiêu Cảnh Dương sủng nịch nhìn đứa bé giống hắn lúc nhỏ như đúc.
Tiêu Trạm phẩy phẩy tay nhỏ lầm bầm, “Chỉ nói một câu nữa thôi, nếu không TRạm Nhi sợ mình quên mất đó
“Được rồi, cho phép con nói một câu đó, nếu không thức ăn trên bàn đều nguội cả” Tiêu Cảnh Dương cười cười lấy khăn ướt lau tay cho Tiêu Trạm.
“Con nghe Tô Linh Lung nói, hôm kia bé ấy không ngủ trưa, đúng lúc nhìn thấy bác nhỏ và Đàm nguyệt Li hai người chơi đu dây rất vu i vẻ. Phụ vương à, người phải hành động nhanh lên một chút đi nào! Nếu không bác nhỏ bị người khác cướp đi mất thì con sẽ khóc cho người coi đó” Tiêu Trạm bĩu môi nói uy hiếp.
Tiêu Cảnh Dương không nói gì, chả lẽ hôm nay hắn lại hiểu lầm sao? Phải chẳng là hiềm nghi chân chính là Đàm Nguyệt Li đó ư?
Lúc này phải làm sao đây? Hay là chạy nhanh tới đối chất với Đàm Nguyệt Li nhỉ?
“Hoàng tôn điện hạ à, sao hôm nay công chúa điện hạ lại có bộ dạng như thế chứ?
Trong giờ ra chơi, Thái Khổng Minh rốt cục không chịu nổi mở miệng hỏi.
Tiêu Trạm không hiểu lắc đầu, nhìn bác nhỏ xinh đẹp của bé đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ không rõ đang nghxi gì nữa.
Thái Khổng Minh cau mày lại, anh ta đang nghiên cứu mất hai tối về trò quân cờ kia, vốn định hôm nay tìm nàng trao đổi chút, nhưng nhìn bộ dạng này của nàng thì căn bản hết cách rồi.
“Hắc hắc, ta biết vì sao rồi” Nam Cung Tiêu ở bàn bên kia cười bí hiểm.
“Nè nè? Nói mau nói mau nào!” Độc Cô Huyền vừa nghe thấy chuyện bát quái vậy thì nổi máu tò mò, chẳng nghĩ ngợi gào ầm lên vui sướng.
“Hm, nói nhỏ chút đi! Để công chúa nghe thấy thì không hay lắm đâu!” Giọng Diệp TẦm nho nhỏ nhắc nhở.
Lí Vân Tuyển trầm mặc không nói gì, cô bé có cảm tưởng công chúa khác thường vậy chắc hẳn là có liên quan tới vị đại ca cực đẹp trai ở miếu Đông Nhạc ngày hôm qua rồi. Mà cô bé cũng cảm thấy hơi chút thoải mái là, chị em nhà họ Tô hôm nay cũng vừa lúc về nhà, nên cũng không có mặt.
Một bạn nhỏ cùng một người lớn Thái Khổng Minh đều nhìn Nam Cung Tiêu không chớp mắt, đợi Nam Cung Tiêu lộ ra một chút chứng cớ xác thật nào đó.
Nam Cung Tiêu để mọi người tò mò đủ kiểu, sau đó mới lôi một tờ giấy trong lòng ra, “Hắc hắc, đáp án chính là chỗ này này”
Đó là một tờ giấy đã bị xé đôi, chỗ trống trên cùng có viết vài từ, “Sĩ nông công thương trưng vũ?” Thái Khổng Minh đọc lên chậm rãi “Đây là câu đối à?”
Nam Cung Tiêu gật gật đầu, cười hì hì bảo, “Đây là câu mà công chúa đưa cho nhị ca ta ngày hôm qua đó, nhị ca ta hôm nay đưa vế sau cho ta đó, vì thế theo ta thấy công chúa chắc là mất hứng vì nhị ca ta đối được đó có phải không?”
Cậu vừa nói vừa lật tờ giấy lên.
“Hm, đừng có động, để cho ta nghĩ lại đã!” Thái khổng Minh vội ngăn lại nói.
/322
|