Khi Diệp Lâm Tây quay lại phòng bao, cô có cảm giác như mỗi bước chân đều đang lâng lâng. Bên trong phòng có ồn ào đến đâu, cũng không hề khiến cô phiền hà.
Đến hơn mười một giờ, Phó Cẩm Hành liếc nhìn đồng hồ, quay đầu sang nhìn Diệp Lâm Tây: “Ngày mai em vẫn phải đi làm đúng không?”
Diệp Lâm Tây ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Cẩm Hành trầm giọng hỏi: “Vậy có muốn về nhà trước không?”
Đây là một câu hỏi mang ý thăm dò.
Diệp Lâm Tây đột nhiên cảm thấy người đàn ông chó này thay đổi rồi, anh thật sự thay đổi rồi. Chính là kiểu khiến cô cảm nhận được sự trân quý và tôn trọng, mặc dù chỉ là một việc nhỏ nhặt như về nhà anh cũng sẽ nghiêm túc hỏi ý kiến cô, điều này khác hoàn toàn so với trước đây. Đã có câu nhìn mầm biết cây, rất nhiều việc đều từ những chi tiết nhỏ mà nhìn ra sự khác biệt.
Hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi, Ngụy Triệt ngồi một bên liền ngăn cản, anh ta nhất định muốn họ ở lại đến mười hai giờ, nói cái gì mà muốn bọn họ cùng hắn tiễn cái tuổi đầu hai đến tận một giờ cuối cùng.
Phó Cẩm Hành nhìn anh ta say đến líu cả lưỡi, lạnh giọng nói: “Đến cả một tiếng cuối cùng cậu cũng không muốn tự mình vượt qua thì tôi có thể giúp cậu toại nguyện.”
“Á.” Ngụy Triệt không mấy tỉnh táo nhìn họ, đột nhiên bật cười: “Đúng, chiều xuân ngắn ngủi*, tôi hiểu, đạo lý này tôi hiểu!”
*Chiều xuân ngắn ngủi: là thành ngữ chỉ người vui vẻ thì sẽ cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn.
Nói xong, anh ta còn cúi đầu với hai người họ: “Hai vị về thong thả.”
Diệp Lâm Tây suýt chút nữa phải đưa tay lên đỡ trán. Ăn nói lảm nhảm cái gì vậy, uống say đến mức này?
Còn về Diệp Dữ Thâm, lúc này anh ấy cũng đứng dậy, đi về hướng hai người họ, khi đến trước mặt, ánh mắt anh ấy rơi lên người Diệp Lâm Tây, suy nghĩ một hồi: “Cứ thế là về nhà à?”
Câu hỏi này là một cách chơi chữ.
Diệp Lâm Tây nghĩ mấy ngày trước cô còn thề rằng sẽ không dễ dàng cúi đầu.
Kết quả là hôm nay đã chịu về nhà.
Nó có vẻ như…
Nhưng Phó Cẩm Hành ở bên cạnh đã kịp nắm lấy bàn tay cô, anh nhìn Diệp Dữ Thâm: “Nếu cậu say rồi thì tôi gọi lái xe đến đón cậu.”
Diệp Dữ Thâm hừ một tiếng: “Ai cần cậu gọi lái xe?”
Lòng dạ xấu xa.
“Phó Cẩm Hành.” tối nay Diệp Dữ Thâm cũng đã uống không ít, trên bàn lúc này đã có mấy chai rượu rỗng không, hai má anh ấy đỏ bừng nhìn người bạn tốt trước mặt, đột nhiên thở dài một hơi, giống như vô lực, cuối cùng đành phải chấp nhận hiện thực: “Cậu có biết cậu may mắn nhường nào không?”
“Có thể cưới được một đại mỹ nhân như Diệp Lâm Tây.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Mặc dù được khen ngợi về vẻ đẹp từ khi còn nhỏ, bên cạnh lại có một chuyên gia tâng bốc như Khương Lập Hạ, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy xấu hổ.
Mà lại còn đến từ anh trai cô.
Lúc này, Diệp Dữ Thâm trước mặt giống như một người bán hàng đa cấp, mặc kệ đối phương có bằng lòng hay không, dù sao thì cứ thích khen là khen.
Hóa ra là khen bừa.
Thực sự là khen bừa.
Diệp Lâm Tây không thể chịu nổi nữa, trước khi Diệp Dữ Thâm nói ra điều gì đó khoa trương hơn, cô đã kéo Phó Cẩm Hành ra ngoài.
“Mặc kệ cậu ấy à?” Phó Cẩm Hành quay đầu lại có chút buồn cười.
Xem ra cả phòng bao sắp sửa nhảy dựng lên cả rồi.
Những người đàn ông bình thường có thể coi là rất biết kiềm chế và bình tĩnh, cuối cùng trong buổi tiệc sinh nhật của bạn thân mình lại đều buông thả bản thân. Dường như họ đang trở lại chính họ của thời niên thiếu, một thời bồng bột nông nổi.
“Mặc kệ, mặc kệ.” Diệp Lâm Tây bất lực bước ra ngoài: “Để anh ấy uống say rồi ngủ ngoài đường luôn đi.”
Nhưng vừa nói xong, đi ra đến ngoài, Diệp Lâm Tây vẫn gọi tài xế của mình bảo anh ta đến đón Diệp Dữ Thâm.
Và sau khi cô lên xe, tài xế đã cho xe chạy bon bon êm ái trên đường trong đêm, cứ thế một mạch về phía biệt thự Vân Kiều. Như thể chỉ cần chậm một giây sẽ khiến Diệp Lâm Tây thay đổi quyết định vậy. Tất nhiên là Diệp Lâm Tây cũng không thay đổi ý định, cô theo Phó Cẩm Hành về nhà. Xe dừng trước cổng biệt thự, hai người xuống xe, chẳng mấy chốc đã đi vào đến nhà.
Diệp Lâm Tây đã đi khỏi nhà nửa tháng, thực ra, trước đây khi còn đi học bên Mỹ, một năm cô cũng chẳng ở nhà được mấy hôm, nhưng lần bỏ nhà đi này, thực sự cảm thấy một ngày không gặp như dài cả thiên thu. Ngay đến cả phòng khách cũng có cảm giác quen thuộc như được “Quay trở về hang ổ”.
Lên lầu trở về phòng, vốn dĩ Diệp Lâm Tây định đi vào trong để quần áo để lấy đồ ngủ chuẩn bị đi tắm, kết quả vừa bước vào cô đột nhiên hét lên một tiếng.
Phó Cẩm Hành nghe thấy giọng cô nên cũng vào xem sao.
Diệp Lâm Tây nhìn anh, chỉ vào hàng túi trên tủ, lập tức hỏi: “Tất cả là anh mua à?”
“Thích không?” Phó Cẩm Hành không phủ nhận, chỉ hỏi cô có thích không?
Mặc dù Diệp Lâm Tây dè dặt gật đầu, nhưng nụ cười trên gương mặt lại quá rạng rỡ, không thể che giấu được sự vui mừng trong lòng, làm gì có người phụ nữ nào có thể nói lời từ chối với túi xách cơ chứ? Đặc biệt là với một dãy toàn Hermes như vậy. “Túi” không những chữa được bách bệnh, mà còn khiến con người trở nên tươi mới.
Phó Cẩm Hành bắt đầu từ từ cởi quần áo, Diệp Lâm Tây chậm rãi huých vào người anh: “Sao bây giờ anh lại hiểu chuyện như vậy?”
“Anh nói rồi mà, anh có thể học.” Phó Cẩm Hành thậm chí còn không phản bác lại lời nói của cô.
Diệp Lâm Tây nhìn anh, dưới ánh đèn, người đàn ông trước mặt có nước da trắng ngần, khuôn mặt lạnh lùng, ngũ quan thâm trầm, nhưng lại không thích cười, nên càng tăng thêm vẻ lạnh lùng, uy nghiêm. Nhưng lúc này, khi anh nhìn cô, trên khóe mắt thấp thoáng ý cười, làm giảm bớt sự xa lánh, lạnh nhạt. Thật khiến người ta muốn bắt nạt anh.
Từ trước đến giờ Diệp Lâm Tây luôn bị động trong những chuyện như vậy, nhưng lúc này trong lòng lại dấy lên một tia dũng cảm, muốn chủ động châm ngòi cho anh. Nghĩ vậy, Diệp Lâm Tây bước tới, nhưng đáng tiếc là sự chênh lệch chiều cao giữa hai người là quá lớn. Ngay cả khi anh cúi đầu, cô vẫn phải kiễng chân mình mới có thể chạm đến môi anh. Đôi môi mỏng của Phó Cẩm Hành, đường viền của bờ môi rất đẹp, trông thật mềm mại, màu môi ửng đỏ khiến người ta cảm thấy mê mẩn. Hơi thở nồng đậm lan tỏa trong không khí, giống như những sợi chỉ không ngừng cuốn quanh người họ.
Cuối cùng, môi cô cũng dán được lên môi anh.
Nhưng chỉ khẽ chạm vậy thôi.
Ngay khi cô đang suy nghĩ xem mình có nên tiến thêm bước nữa hay không, thì người đàn ông đối diện kìm chế không được, khẽ bật ra nụ cười, như thể đang cười trước hành vi kỳ lạ của cô. Lòng bàn tay Phó Cẩm Hành phủ lên cổ cô, đầu anh hơi nghiêng. Nụ hôn của anh luôn độc đoán và hung hãn, nhưng lần này dường như lại vô cùng nhẹ nhàng. Chỉ có điều sự dịu dàng đó đem theo những đụng chạm triền miên, cho đến khi lòng bàn tay anh cọ vào cổ cô, bàn tay anh nóng rực, đi tới đâu như có một ngọn lửa vô hình bùng cháy ở đó. Làn da cô dần trở nên đỏ ửng, nóng bỏng.
Diệp Lâm Tây lúc đầu còn cố đón nhận, nhưng dần dần cô bắt đầu né tránh, nhưng Phó Cẩm Hành lại vòng tay qua cô, không cho cô cơ hội từ chối. Cứ thế cho đến khi anh đột nhiên ôm cô lên, trực tiếp đặt cô lên chiếc bàn phía sau. Đây là một mặt bàn bằng kính, để bày những những món trang sức phụ kiện cô đeo hàng ngày. Cô mặc chiếc váy mỏng manh, ngồi lên mặt bàn lạnh băng.
Diệp Lâm Tây bị lạnh đột ngột giật mình cứng đờ người ngẩng đầu nhìn anh, Phó Cẩm Hành hỏi cô: “Có phải lạnh quá không?”
Sau đó anh ôm cô lên, cứ thế bế trên người.
Diệp Lâm Tây bất ngờ, vô thức ôm lấy cổ anh.
Cô nhìn anh: “Không lạnh.”
Lồng ngực anh ấm áp như vậy, làm sao có thể lạnh được chứ, Diệp Lâm Tây vừa cười vừa nghĩ về điều đó.
Sau khi rời khỏi môi cô, bờ môi Phó Cẩm Hành bắt đầu đổi hướng. Anh hôn từ môi đến vành tai cô, hơi thở ấm áp của anh hung hăng, mãnh liệt không thể cưỡng lại.
Nước hoa Diệp Lâm Tây dùng hàng ngày có mùi thơm nhẹ, lúc này càng lại gần, hương thơm mỏng nhẹ ấy càng khiến người ta sảng khoái.
Diệp Lâm Tây có chút lo lắng bám vào vai anh, thấp giọng nói: “Em… Em muốn đi rửa mặt.”
Không phải là từ chối.
Chỉ là cô vừa mới về nhà, đột nhiên cảm thấy không thích ứng kịp.
Phó Cẩm Hành ngẩng đầu nhìn cô, yết hầu nhô ra trước cổ khẽ cuộn lại, giọng nói trầm thấp mang theo sự kìm chế: “Cùng nhau đi.”
……
Đêm dài như được phủ thêm một tầng dịu dàng không thể tránh khỏi.
*
Khi Diệp Lâm Tây bị đồng hồ báo thức gọi dậy vào buổi sáng, cả người như mang theo sự uể oải của việc ngủ không đủ giấc. Cô đưa tay tắt báo thức, nhưng sau đó lại lăn lộn trên giường hai vòng. Cuối cùng khi Phó Cẩm Hành mở cửa bước vào, liền nhìn thấy màn lăn đi lộn lại của cô, anh bước tới, ôm cô qua lớp chăn: “Sao thế?”
“Không muốn dậy.”
Chỉ vì chút chuyện nhỏ vậy thôi sao?
Phó Cẩm Hành bị cô chọc cười, giọng điệu thân mật: “Vậy thì không cần dậy, cứ ngủ tiếp đi.”
Thấy anh đến gần, Diệp Lâm Tây bất giác lùi lại một khoảng, như thể muốn tạo một chút ngăn cách với anh.
Diệp Lâm Tây mở to mắt nhìn anh, nói: “Anh tránh xa em ra một chút.”
Phó Cẩm Hành nhướng mày, không hiểu mình lại đắc tội gì với bà cô trẻ này nữa rồi.
“Em còn chưa đánh răng.”
Sau khi nghe thấy lý do này, Phó Cẩm Hành mới bật cười.
Bị anh quấy rầy, cuối cùng Diệp Lâm Tây cũng hoàn toàn tỉnh táo, vì vậy cô vén chăn lên, chuẩn bị đứng dậy.
“Không ngủ nữa thật à?” Phó Cẩm Hành quan tâm hỏi khi nhìn thấy cô gục đầu xuống, mái tóc dài rối tung trên vai, dường như có thể vào vai diễn nhân vật Sadako* bất cứ lúc nào.
*Sadako nhân vật ma nữ trong một bộ phim Nhật Bản.
Diệp Lâm Tây quay lại nhìn anh chằm chằm hồi lâu rồi mới thở ra một câu: “Mèo già khóc chuột.”
Giả! Từ! Bi!
Nếu thật sự thương cô, tối qua lúc cô nói không muốn thì anh đừng có lôi kéo cô hết lần này đến lần khác như thế chứ? Chỉ có điều ngay khi trong đầu hiện lên hình ảnh mờ ám tối qua, cô liền lập tức thấy nóng bừng cả người.
Xấu hổ chết đi được.
Sau khi đánh răng rửa mặt, tâm trạng Diệp Lâm Tây cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cô chọn cho mình một bộ quần áo, chuẩn bị đi làm.
Xuống lầu, dì Trịnh hiển nhiên là biết cô đã trở về. Bữa sáng đang bày trên bàn cho thấy sự phấn khích của dì, có đủ các loại đồ ăn từ đồ phương đông đến đồ phương tây. Thậm chí còn biểu hiện rằng, nếu như cô đồng ý thì từ nay về sau mỗi ngày dì đều có thể chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn như vậy. Diệp Lâm Tây đương nhiên đón nhận lòng tốt đó của dì Trịnh.
Khi Diệp Lâm Tây ra ngoài đã thấy xe của mình đã đợi sẵn ở cửa, bẵng đi một thời gian, cô bỏ nhà đi là để tỏ quyết tâm vạch rõ ranh giới với người đàn ông chó kia, đến cả tài xế cũng không cần, mỗi ngày đi làm đều bắt taxi.
Tài xế Mạnh đang lo lắng không biết có phải mình sắp thất nghiệp hay không, lúc nhìn thấy Diệp Lâm Tây hai mắt anh ta sáng rực cả lên. Dù sao thì hiện tại có thể tìm được một công việc nhẹ nhàng lương lại cao thì không muốn bỏ công việc đó chút nào.
Trên đường đến công ty, Diệp Lâm Tây ngồi ở hàng ghế sau rộng rãi, thoải mái, cô lấy điện thoại ra.
Thực ra, trong nhóm có không ít tin nhắn, đều là của Khương Lập Hạ và Kha Đường.
Khương Lập Hạ: [Quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn.*】
*Nhiều người dùng cách nói “tiểu biệt thắng tân hôn” để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Khương Lập Hạ: [Đã muộn thế này rồi còn chưa thấy dậy, xem ra người nào đó hôm nay không đi làm được rồi.】
Kha Đường: [??】
Kha Đường: [Đây là thuật ngữ của ổ sói nào thế?】
Kha Đường: [Thể chất của chồng cô ấy tốt đến thế sao?】
Diệp Lâm Tây cuối cùng cũng phải ra tay dạy dỗ hai cái tên chuyên gia đoán mò này.
Diệp Lâm Tây: [Đừng có nói hươu nói vượn.】
Diệp Lâm Tây: [Khương Lập Hạ, cậu lại thức đến tận giờ này đấy à? Cẩn thận đột tử đó.】
Là một nhà biên kịch, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Khương Lập Hạ khác hoàn toàn với những người khác, cũng chính là khi cô ấy làm việc thì mọi người đang ngủ. Còn khi cô ấy ngủ thì người khác lại đang làm việc.
Thông thường mà nói, nếu giờ này mà cô ấy vẫn hoạt động thì chứng tỏ vẫn chưa đi ngủ.
Khương Lập Hạ: “…”
Khương Lập Hạ: [Đừng nói nữa, tối qua lại là một đêm gấp rút làm bản thảo, tớ cứ nghĩ đã bấm máy rồi thì sẽ được thả lỏng một chút, ai ngờ rằng, sau khi khởi quay thì cơn ác mộng cũng tìm đến.】
Vì vậy, cô ấy đã dành rất nhiều lời lẽ để phàn nàn ca thán về tình trạng vừa quay vừa nghĩ kịch bản và về việc các đạo diễn nảy ra nhiều ý tưởng bất chợt trong quá trình quay. Và còn đủ các thể loại yêu sách của diễn viên nữa.
Diệp Lâm Tây: [Không phải cậu nói rằng đoàn làm phim của cậu rất hòa hợp sao?】
Khương Lập Hạ: [Là do trẻ người nọ dạ, cậu biết không? Hôm qua nữ chính của đoàn tớ lại nghỉ để tham gia các hoạt động thương mại, hiện tại cô ấy đang bị thiếu hụt cảnh quay trầm trọng, nên chỉ đành phát sinh thêm cảnh quay cho nữ 7, sau này fans sẽ mắng té tát cho mà xem.】
Kha Đường: [Đây là lần đầu tiên tôi được đối mặt với thực tế của ngành giải trí đó.】
Kha Đường: [Nhưng tôi vẫn chưa được xem quay phim, có gì vui không?】
Khương Lập Hạ: [Hay là lần sau cô cũng đến đoàn làm phim của chúng tôi chơi đi, để được chừng kiến tận mắt.】
Kha Đường: [Lần trước Lâm Tây cũng đến đó rồi, cô thấy thế nào?】
Diệp Lâm Tây: “…”
Diệp Lâm Tây: [Trăm nghe không bằng một thấy.】
Dù sao thì lần đầu tiên bị gõ cửa cũng đã cho cô được chứng kiến cái gì được gọi là mặt tối của ngành giải trí.
Nhưng sự việc lần đó Diệp Lâm Tây vẫn chưa nói với Kha Đường. Nửa đêm nửa hôm bị tiểu minh tinh gõ cửa thực ra cũng không phải chuyện gì hay ho để đem đi khoe, mà cô cũng chẳng muốn nhắc đến.
Mấy ngày này là giai đoạn cuối cùng trong dự án của Trần Minh. Vì vậy Diệp Lâm Tây cũng bận tối mắt tối mũi. Thế nên khi xong xuôi, cô có cảm giác như mọi việc đã hoàn toàn kết thúc.
Không ngờ, vừa mới xong dự án đó, Ninh Dĩ Hoài lại ném cho cô một vụ án khác.
Diệp Lâm Tây liếc nhìn, rồi hít thật sâu một hơi.
“Khoa học Công nghệ An Hàn?” Cô có chút bàng hoàng nhìn đối phương.
Ninh Dĩ Hoài ngồi trên ghế nói: “Một cuộc điều tra rò rỉ thông tin nội bộ kinh doanh, bọn họ nghi ngờ rằng một kỹ sư đã thôi việc trước đó đã tiết lộ bí mật kinh doanh của công ty cho công ty đối thủ.”
“Hơn nữa, các robot an ninh mà công ty đối thủ sắp ra mắt công chúng có nhiều điểm tương đồng với các sản phẩm thế hệ thứ hai sắp ra mắt của họ.”
Không phải Diệp Lâm Tây bảo anh ta giải thích vụ việc.
Diệp Lâm Tây nhìn anh ta: “Chúng ta vẫn nhận dự án của An Hàn sao?”
Anh ta không nhớ lần trước bọn họ đã rời An Hàn với bộ mặt xám xịt thế nào rồi à?
Ninh Dĩ Hoài: “Không phải chúng ta mà là cô.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Cô hít sâu một hơi: “Chúng ta có cần thiết phải dây dưa đến cùng với An Hàn vậy không?”
“Đối phương chỉ định cô nhận vụ án này, đương nhiên cô có thể treo tên tôi vào đó và cô chỉ cần chịu trách nhiệm về việc thi hành.” Ninh Dĩ Hoài bình tĩnh thản nhiên nói.
Diệp Lâm Tây lại một lần nữa cứng họng.
Cho đến khi Ninh Dĩ Hoài nói: “Đối phương trả giá cao gấp đôi giá thị trường.”
Cô thiếu chút tiền này sao? Cái cô thiếu là tiền à?
Nực cười.
Ninh Dĩ Hoài: “Không phải cô thấy việc lần trước rất xấu hổ sao? Vậy thì lần này làm vụ này cho đẹp vào, để lấy lại thể diện của cô đi.”
“……”
“Là chúng ta cùng mất mặt.” Cuối cùng Diệp Lâm Tây không chịu được đành phàn nàn, theo lý thuyết mà nói thì anh ta cũng chính là cái người bị đuổi ra khỏi cửa đó.
Ninh Dĩ Hoài bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cô: “Trong sự nghiệp của tôi, việc này đến top 10 cũng chẳng thể lọt vào.”
Diệp Lâm Tây hiểu rồi, tóm lại việc này chỉ có cô là người duy nhất để trong lòng. Theo thái độ của Ninh Dĩ Hoài, Diệp Lâm Tây nghĩ cô vẫn nên nhận nó thôi. Nhưng khi rời khỏi văn phòng, cô đã gọi điện cho Phó Cẩm Hành. Cô cảm thấy sự việc này nhất định phải có ý tứ của Phó Cẩm Hành trong đó, có thể là do việc của Khoa học Công nghệ An Hàn lần trước đã khiến cô mất mặt, nên lần này anh để cô lấy lại thể diện của mình.
Người duy nhất nghĩ đến việc này chỉ có thể là anh ấy.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Diệp Lâm Tây nghe thấy giọng nói của anh: “Lâm Tây.”
“Ừm.” Diệp Lâm Tây đáp, thật lâu sau mới trầm giọng hỏi: “Vụ án của Khoa học Công nghệ An Hàn là anh bảo người đến tìm em sao?”
Phó Cẩm Hành cũng không có ý định giấu giếm: “Ừm, không phải anh lựa chọn mù quáng đâu. Vụ án của Vương Văn Lượng anh đã thầy tiềm năng của em, vì vậy anh tin rằng em sẽ giải quyết tốt trường hợp này.”
Diệp Lâm Tây: “Luật sư có tiềm năng nhiều lắm.”
Bắc An có hàng vạn người làm nghề Luật sư, chỉ tính riêng đến các công ty Luật nổi tiếng cũng không đếm xuể được có đến bao nhiên người, nhưng anh lại dùng một câu có tiềm năng để dụ dỗ cô.
Phó Cẩm Hành: “Nhưng người anh vừa ý lại chỉ có một.”
Khóe miệng Diệp Lâm Tây không giấu nổi nụ cười, giọng nói có chút dè dặt: “Nể mặt anh chân thành mời em như vậy nên em sẽ đồng ý. Mặc dù không đảm bảo rằng kết quả sẽ tốt, nhưng em sẽ cố gắng hết sức.”
Dù sao thì đây cũng là vụ án đầu tiên cô làm một mình.
Mặt dù là do dựa vào quan hệ mà có.
Nhưng bất luận thế nào thì đây cũng là vụ án đầu tiên của mình cô.
Ngày hôm sau, Diệp Lâm Tây đến Khoa học Công nghệ An Hàn gặp người phụ trách bên đó, đương nhiên những người trong công ty đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Dù sao thì mọi người đều biết cô là một Luật sư trung gian chịu trách nhiệm về vấn đề đầu tư tài chính của công ty. Mà khi đó tất cả các bên trung gian đều do Phùng Kính chịu trách nhiệm. Mọi người đều không ngờ rằng, Phùng Kính đã không còn ở đây mà Diệp Lâm Tây vẫn có thể xuất hiện tại công ty, xem ra là có một hợp tác mới.
Vì vậy, nhưng người đón tiếp cô đều rất cung kính. Thời đại này, điều đáng sợ hơn cả khả năng nghiệp vụ đó chính là lý lịch.
Sau khi tìm hiểu xong tình hình sơ bộ của An Hàn, Diệp Lâm Tây đã mang tài liệu về công ty. Vì đã quá thời gian bữa trưa nên cô cũng không đi ăn cơm, mà chỉ mua một chiếc bánh sandwich dưới lầu.
Ai ngờ về đến công ty, vừa ăn được hai miếng thì nghe thấy tiếng than thở của Giang Gia Kỳ bên cạnh.
“Cái gì, cái con gà rừng bỏ mẹ nào lại dám lợi dụng Dật tể của chúng ta để tự lăng xê?” Giang Gia Kỳ đập bàn, giọng điệu vô cùng tức giận: “Chắc chắn đều là giả, nói bậy.”
Từ Thắng Viễn ở một bên cười nói: “Thần tượng cũng là con người mà, sao lại không cho người ta yêu đương chứ?”
Cái quái gì thế??
Diệp Lâm Tây vừa vểnh tai lên nghe vừa mở điện thoại ra, chuẩn bị vào Weibo. Kết quả là Khương Lập Hạ lại gọi đến đúng lúc, cô chỉ có thể nhận cuộc gọi trước.
Khương Lập Hạ vội vàng nói: “Lâm Tây cậu đã xem hot search chưa?
Diệp Lâm Tây còn nghĩ rằng cô ấy đang muốn nói với cô về bê bối nào đó của Tề Tri Dật, nên cô đứng dậy đi ra ngoài, giữ một khoảng cách nhất định với bên trong, thấp giọng nói: “Có phải lại có con gà rừng nào đó lợi dụng Dật tể của chúng ta để lăng xê bản thân không?”
Với việc này, cô rất hiếm khi có cùng thái độ với Giang Gia Kỳ.
Bê bối, chắc chắn không phải sự thật.
Hẳn là một người phụ nữ vô liêm sỉ nào đó, đã âm mưu lợi dụng bảo bối Tể Tể để tăng độ hot cho bản thân!!
Kết quả là phía đối diện lại rơi vào im lặng chết chóc.
Diệp Lâm Tây hỏi cô ấy: “Sao cậu lại không nói gì nữa thế?”
Khương Lập Hạ: “Hay là cậu xem nó trước đi đã.”
Trong lòng Diệp Lâm Tây xẹt qua một ý nghĩ tồi tệ, chẳng lẽ lần này bị người ta quay được video đang hôn nhau trên đường rồi sao? Đều do cô quá dè dặt, lần trước gặp Tề Tri Dật đã không hỏi về tình trạng quan hệ của cậu ấy.
Thực ra, nếu Tề Tri Dật thực sự đang yêu đương, thì cô… Sẽ chấp nhận nó trong đau khổ. Dù sao thì Tể Tể ngoan của cô cũng là một chàng trai trẻ đầy sức sống. Kết quả là khi cô mở Weibo ra, mới phát hiện Weibo dường như đã bị đóng băng, lẽ nào đây chính là sức quyến rũ của ngôi sao hàng đầu?
Vì vậy, cô kiên nhẫn mở lại, thử đi thử lại rất nhiều lần, cuối cùng cũng mở được ra, ngay sau đó liền nhìn thấy một dòng hotsearch.
# Tề Tri Dật yêu đương lộ ra ánh sáng #
Ôi trái tim tôi đau đớn quá.
Diệp Lâm Tây kìm nén cơn đau và nhấp vào dòng hotsearch đó.
Sau đó cô liền thấy…
Người đó chính là cô.
Khương Lập Hạ vẫn chưa cúp máy, cuối cùng giọng cô ấy lại vang lên lần nữa: “Cậu nhìn thấy chưa?”
Diệp Lâm Tây yếu ớt nói: “Thấy rồi.”
Vậy, con gà rừng kia chính là cô sao?
Đến hơn mười một giờ, Phó Cẩm Hành liếc nhìn đồng hồ, quay đầu sang nhìn Diệp Lâm Tây: “Ngày mai em vẫn phải đi làm đúng không?”
Diệp Lâm Tây ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Cẩm Hành trầm giọng hỏi: “Vậy có muốn về nhà trước không?”
Đây là một câu hỏi mang ý thăm dò.
Diệp Lâm Tây đột nhiên cảm thấy người đàn ông chó này thay đổi rồi, anh thật sự thay đổi rồi. Chính là kiểu khiến cô cảm nhận được sự trân quý và tôn trọng, mặc dù chỉ là một việc nhỏ nhặt như về nhà anh cũng sẽ nghiêm túc hỏi ý kiến cô, điều này khác hoàn toàn so với trước đây. Đã có câu nhìn mầm biết cây, rất nhiều việc đều từ những chi tiết nhỏ mà nhìn ra sự khác biệt.
Hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi, Ngụy Triệt ngồi một bên liền ngăn cản, anh ta nhất định muốn họ ở lại đến mười hai giờ, nói cái gì mà muốn bọn họ cùng hắn tiễn cái tuổi đầu hai đến tận một giờ cuối cùng.
Phó Cẩm Hành nhìn anh ta say đến líu cả lưỡi, lạnh giọng nói: “Đến cả một tiếng cuối cùng cậu cũng không muốn tự mình vượt qua thì tôi có thể giúp cậu toại nguyện.”
“Á.” Ngụy Triệt không mấy tỉnh táo nhìn họ, đột nhiên bật cười: “Đúng, chiều xuân ngắn ngủi*, tôi hiểu, đạo lý này tôi hiểu!”
*Chiều xuân ngắn ngủi: là thành ngữ chỉ người vui vẻ thì sẽ cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn.
Nói xong, anh ta còn cúi đầu với hai người họ: “Hai vị về thong thả.”
Diệp Lâm Tây suýt chút nữa phải đưa tay lên đỡ trán. Ăn nói lảm nhảm cái gì vậy, uống say đến mức này?
Còn về Diệp Dữ Thâm, lúc này anh ấy cũng đứng dậy, đi về hướng hai người họ, khi đến trước mặt, ánh mắt anh ấy rơi lên người Diệp Lâm Tây, suy nghĩ một hồi: “Cứ thế là về nhà à?”
Câu hỏi này là một cách chơi chữ.
Diệp Lâm Tây nghĩ mấy ngày trước cô còn thề rằng sẽ không dễ dàng cúi đầu.
Kết quả là hôm nay đã chịu về nhà.
Nó có vẻ như…
Nhưng Phó Cẩm Hành ở bên cạnh đã kịp nắm lấy bàn tay cô, anh nhìn Diệp Dữ Thâm: “Nếu cậu say rồi thì tôi gọi lái xe đến đón cậu.”
Diệp Dữ Thâm hừ một tiếng: “Ai cần cậu gọi lái xe?”
Lòng dạ xấu xa.
“Phó Cẩm Hành.” tối nay Diệp Dữ Thâm cũng đã uống không ít, trên bàn lúc này đã có mấy chai rượu rỗng không, hai má anh ấy đỏ bừng nhìn người bạn tốt trước mặt, đột nhiên thở dài một hơi, giống như vô lực, cuối cùng đành phải chấp nhận hiện thực: “Cậu có biết cậu may mắn nhường nào không?”
“Có thể cưới được một đại mỹ nhân như Diệp Lâm Tây.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Mặc dù được khen ngợi về vẻ đẹp từ khi còn nhỏ, bên cạnh lại có một chuyên gia tâng bốc như Khương Lập Hạ, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy xấu hổ.
Mà lại còn đến từ anh trai cô.
Lúc này, Diệp Dữ Thâm trước mặt giống như một người bán hàng đa cấp, mặc kệ đối phương có bằng lòng hay không, dù sao thì cứ thích khen là khen.
Hóa ra là khen bừa.
Thực sự là khen bừa.
Diệp Lâm Tây không thể chịu nổi nữa, trước khi Diệp Dữ Thâm nói ra điều gì đó khoa trương hơn, cô đã kéo Phó Cẩm Hành ra ngoài.
“Mặc kệ cậu ấy à?” Phó Cẩm Hành quay đầu lại có chút buồn cười.
Xem ra cả phòng bao sắp sửa nhảy dựng lên cả rồi.
Những người đàn ông bình thường có thể coi là rất biết kiềm chế và bình tĩnh, cuối cùng trong buổi tiệc sinh nhật của bạn thân mình lại đều buông thả bản thân. Dường như họ đang trở lại chính họ của thời niên thiếu, một thời bồng bột nông nổi.
“Mặc kệ, mặc kệ.” Diệp Lâm Tây bất lực bước ra ngoài: “Để anh ấy uống say rồi ngủ ngoài đường luôn đi.”
Nhưng vừa nói xong, đi ra đến ngoài, Diệp Lâm Tây vẫn gọi tài xế của mình bảo anh ta đến đón Diệp Dữ Thâm.
Và sau khi cô lên xe, tài xế đã cho xe chạy bon bon êm ái trên đường trong đêm, cứ thế một mạch về phía biệt thự Vân Kiều. Như thể chỉ cần chậm một giây sẽ khiến Diệp Lâm Tây thay đổi quyết định vậy. Tất nhiên là Diệp Lâm Tây cũng không thay đổi ý định, cô theo Phó Cẩm Hành về nhà. Xe dừng trước cổng biệt thự, hai người xuống xe, chẳng mấy chốc đã đi vào đến nhà.
Diệp Lâm Tây đã đi khỏi nhà nửa tháng, thực ra, trước đây khi còn đi học bên Mỹ, một năm cô cũng chẳng ở nhà được mấy hôm, nhưng lần bỏ nhà đi này, thực sự cảm thấy một ngày không gặp như dài cả thiên thu. Ngay đến cả phòng khách cũng có cảm giác quen thuộc như được “Quay trở về hang ổ”.
Lên lầu trở về phòng, vốn dĩ Diệp Lâm Tây định đi vào trong để quần áo để lấy đồ ngủ chuẩn bị đi tắm, kết quả vừa bước vào cô đột nhiên hét lên một tiếng.
Phó Cẩm Hành nghe thấy giọng cô nên cũng vào xem sao.
Diệp Lâm Tây nhìn anh, chỉ vào hàng túi trên tủ, lập tức hỏi: “Tất cả là anh mua à?”
“Thích không?” Phó Cẩm Hành không phủ nhận, chỉ hỏi cô có thích không?
Mặc dù Diệp Lâm Tây dè dặt gật đầu, nhưng nụ cười trên gương mặt lại quá rạng rỡ, không thể che giấu được sự vui mừng trong lòng, làm gì có người phụ nữ nào có thể nói lời từ chối với túi xách cơ chứ? Đặc biệt là với một dãy toàn Hermes như vậy. “Túi” không những chữa được bách bệnh, mà còn khiến con người trở nên tươi mới.
Phó Cẩm Hành bắt đầu từ từ cởi quần áo, Diệp Lâm Tây chậm rãi huých vào người anh: “Sao bây giờ anh lại hiểu chuyện như vậy?”
“Anh nói rồi mà, anh có thể học.” Phó Cẩm Hành thậm chí còn không phản bác lại lời nói của cô.
Diệp Lâm Tây nhìn anh, dưới ánh đèn, người đàn ông trước mặt có nước da trắng ngần, khuôn mặt lạnh lùng, ngũ quan thâm trầm, nhưng lại không thích cười, nên càng tăng thêm vẻ lạnh lùng, uy nghiêm. Nhưng lúc này, khi anh nhìn cô, trên khóe mắt thấp thoáng ý cười, làm giảm bớt sự xa lánh, lạnh nhạt. Thật khiến người ta muốn bắt nạt anh.
Từ trước đến giờ Diệp Lâm Tây luôn bị động trong những chuyện như vậy, nhưng lúc này trong lòng lại dấy lên một tia dũng cảm, muốn chủ động châm ngòi cho anh. Nghĩ vậy, Diệp Lâm Tây bước tới, nhưng đáng tiếc là sự chênh lệch chiều cao giữa hai người là quá lớn. Ngay cả khi anh cúi đầu, cô vẫn phải kiễng chân mình mới có thể chạm đến môi anh. Đôi môi mỏng của Phó Cẩm Hành, đường viền của bờ môi rất đẹp, trông thật mềm mại, màu môi ửng đỏ khiến người ta cảm thấy mê mẩn. Hơi thở nồng đậm lan tỏa trong không khí, giống như những sợi chỉ không ngừng cuốn quanh người họ.
Cuối cùng, môi cô cũng dán được lên môi anh.
Nhưng chỉ khẽ chạm vậy thôi.
Ngay khi cô đang suy nghĩ xem mình có nên tiến thêm bước nữa hay không, thì người đàn ông đối diện kìm chế không được, khẽ bật ra nụ cười, như thể đang cười trước hành vi kỳ lạ của cô. Lòng bàn tay Phó Cẩm Hành phủ lên cổ cô, đầu anh hơi nghiêng. Nụ hôn của anh luôn độc đoán và hung hãn, nhưng lần này dường như lại vô cùng nhẹ nhàng. Chỉ có điều sự dịu dàng đó đem theo những đụng chạm triền miên, cho đến khi lòng bàn tay anh cọ vào cổ cô, bàn tay anh nóng rực, đi tới đâu như có một ngọn lửa vô hình bùng cháy ở đó. Làn da cô dần trở nên đỏ ửng, nóng bỏng.
Diệp Lâm Tây lúc đầu còn cố đón nhận, nhưng dần dần cô bắt đầu né tránh, nhưng Phó Cẩm Hành lại vòng tay qua cô, không cho cô cơ hội từ chối. Cứ thế cho đến khi anh đột nhiên ôm cô lên, trực tiếp đặt cô lên chiếc bàn phía sau. Đây là một mặt bàn bằng kính, để bày những những món trang sức phụ kiện cô đeo hàng ngày. Cô mặc chiếc váy mỏng manh, ngồi lên mặt bàn lạnh băng.
Diệp Lâm Tây bị lạnh đột ngột giật mình cứng đờ người ngẩng đầu nhìn anh, Phó Cẩm Hành hỏi cô: “Có phải lạnh quá không?”
Sau đó anh ôm cô lên, cứ thế bế trên người.
Diệp Lâm Tây bất ngờ, vô thức ôm lấy cổ anh.
Cô nhìn anh: “Không lạnh.”
Lồng ngực anh ấm áp như vậy, làm sao có thể lạnh được chứ, Diệp Lâm Tây vừa cười vừa nghĩ về điều đó.
Sau khi rời khỏi môi cô, bờ môi Phó Cẩm Hành bắt đầu đổi hướng. Anh hôn từ môi đến vành tai cô, hơi thở ấm áp của anh hung hăng, mãnh liệt không thể cưỡng lại.
Nước hoa Diệp Lâm Tây dùng hàng ngày có mùi thơm nhẹ, lúc này càng lại gần, hương thơm mỏng nhẹ ấy càng khiến người ta sảng khoái.
Diệp Lâm Tây có chút lo lắng bám vào vai anh, thấp giọng nói: “Em… Em muốn đi rửa mặt.”
Không phải là từ chối.
Chỉ là cô vừa mới về nhà, đột nhiên cảm thấy không thích ứng kịp.
Phó Cẩm Hành ngẩng đầu nhìn cô, yết hầu nhô ra trước cổ khẽ cuộn lại, giọng nói trầm thấp mang theo sự kìm chế: “Cùng nhau đi.”
……
Đêm dài như được phủ thêm một tầng dịu dàng không thể tránh khỏi.
*
Khi Diệp Lâm Tây bị đồng hồ báo thức gọi dậy vào buổi sáng, cả người như mang theo sự uể oải của việc ngủ không đủ giấc. Cô đưa tay tắt báo thức, nhưng sau đó lại lăn lộn trên giường hai vòng. Cuối cùng khi Phó Cẩm Hành mở cửa bước vào, liền nhìn thấy màn lăn đi lộn lại của cô, anh bước tới, ôm cô qua lớp chăn: “Sao thế?”
“Không muốn dậy.”
Chỉ vì chút chuyện nhỏ vậy thôi sao?
Phó Cẩm Hành bị cô chọc cười, giọng điệu thân mật: “Vậy thì không cần dậy, cứ ngủ tiếp đi.”
Thấy anh đến gần, Diệp Lâm Tây bất giác lùi lại một khoảng, như thể muốn tạo một chút ngăn cách với anh.
Diệp Lâm Tây mở to mắt nhìn anh, nói: “Anh tránh xa em ra một chút.”
Phó Cẩm Hành nhướng mày, không hiểu mình lại đắc tội gì với bà cô trẻ này nữa rồi.
“Em còn chưa đánh răng.”
Sau khi nghe thấy lý do này, Phó Cẩm Hành mới bật cười.
Bị anh quấy rầy, cuối cùng Diệp Lâm Tây cũng hoàn toàn tỉnh táo, vì vậy cô vén chăn lên, chuẩn bị đứng dậy.
“Không ngủ nữa thật à?” Phó Cẩm Hành quan tâm hỏi khi nhìn thấy cô gục đầu xuống, mái tóc dài rối tung trên vai, dường như có thể vào vai diễn nhân vật Sadako* bất cứ lúc nào.
*Sadako nhân vật ma nữ trong một bộ phim Nhật Bản.
Diệp Lâm Tây quay lại nhìn anh chằm chằm hồi lâu rồi mới thở ra một câu: “Mèo già khóc chuột.”
Giả! Từ! Bi!
Nếu thật sự thương cô, tối qua lúc cô nói không muốn thì anh đừng có lôi kéo cô hết lần này đến lần khác như thế chứ? Chỉ có điều ngay khi trong đầu hiện lên hình ảnh mờ ám tối qua, cô liền lập tức thấy nóng bừng cả người.
Xấu hổ chết đi được.
Sau khi đánh răng rửa mặt, tâm trạng Diệp Lâm Tây cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cô chọn cho mình một bộ quần áo, chuẩn bị đi làm.
Xuống lầu, dì Trịnh hiển nhiên là biết cô đã trở về. Bữa sáng đang bày trên bàn cho thấy sự phấn khích của dì, có đủ các loại đồ ăn từ đồ phương đông đến đồ phương tây. Thậm chí còn biểu hiện rằng, nếu như cô đồng ý thì từ nay về sau mỗi ngày dì đều có thể chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn như vậy. Diệp Lâm Tây đương nhiên đón nhận lòng tốt đó của dì Trịnh.
Khi Diệp Lâm Tây ra ngoài đã thấy xe của mình đã đợi sẵn ở cửa, bẵng đi một thời gian, cô bỏ nhà đi là để tỏ quyết tâm vạch rõ ranh giới với người đàn ông chó kia, đến cả tài xế cũng không cần, mỗi ngày đi làm đều bắt taxi.
Tài xế Mạnh đang lo lắng không biết có phải mình sắp thất nghiệp hay không, lúc nhìn thấy Diệp Lâm Tây hai mắt anh ta sáng rực cả lên. Dù sao thì hiện tại có thể tìm được một công việc nhẹ nhàng lương lại cao thì không muốn bỏ công việc đó chút nào.
Trên đường đến công ty, Diệp Lâm Tây ngồi ở hàng ghế sau rộng rãi, thoải mái, cô lấy điện thoại ra.
Thực ra, trong nhóm có không ít tin nhắn, đều là của Khương Lập Hạ và Kha Đường.
Khương Lập Hạ: [Quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn.*】
*Nhiều người dùng cách nói “tiểu biệt thắng tân hôn” để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Khương Lập Hạ: [Đã muộn thế này rồi còn chưa thấy dậy, xem ra người nào đó hôm nay không đi làm được rồi.】
Kha Đường: [??】
Kha Đường: [Đây là thuật ngữ của ổ sói nào thế?】
Kha Đường: [Thể chất của chồng cô ấy tốt đến thế sao?】
Diệp Lâm Tây cuối cùng cũng phải ra tay dạy dỗ hai cái tên chuyên gia đoán mò này.
Diệp Lâm Tây: [Đừng có nói hươu nói vượn.】
Diệp Lâm Tây: [Khương Lập Hạ, cậu lại thức đến tận giờ này đấy à? Cẩn thận đột tử đó.】
Là một nhà biên kịch, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Khương Lập Hạ khác hoàn toàn với những người khác, cũng chính là khi cô ấy làm việc thì mọi người đang ngủ. Còn khi cô ấy ngủ thì người khác lại đang làm việc.
Thông thường mà nói, nếu giờ này mà cô ấy vẫn hoạt động thì chứng tỏ vẫn chưa đi ngủ.
Khương Lập Hạ: “…”
Khương Lập Hạ: [Đừng nói nữa, tối qua lại là một đêm gấp rút làm bản thảo, tớ cứ nghĩ đã bấm máy rồi thì sẽ được thả lỏng một chút, ai ngờ rằng, sau khi khởi quay thì cơn ác mộng cũng tìm đến.】
Vì vậy, cô ấy đã dành rất nhiều lời lẽ để phàn nàn ca thán về tình trạng vừa quay vừa nghĩ kịch bản và về việc các đạo diễn nảy ra nhiều ý tưởng bất chợt trong quá trình quay. Và còn đủ các thể loại yêu sách của diễn viên nữa.
Diệp Lâm Tây: [Không phải cậu nói rằng đoàn làm phim của cậu rất hòa hợp sao?】
Khương Lập Hạ: [Là do trẻ người nọ dạ, cậu biết không? Hôm qua nữ chính của đoàn tớ lại nghỉ để tham gia các hoạt động thương mại, hiện tại cô ấy đang bị thiếu hụt cảnh quay trầm trọng, nên chỉ đành phát sinh thêm cảnh quay cho nữ 7, sau này fans sẽ mắng té tát cho mà xem.】
Kha Đường: [Đây là lần đầu tiên tôi được đối mặt với thực tế của ngành giải trí đó.】
Kha Đường: [Nhưng tôi vẫn chưa được xem quay phim, có gì vui không?】
Khương Lập Hạ: [Hay là lần sau cô cũng đến đoàn làm phim của chúng tôi chơi đi, để được chừng kiến tận mắt.】
Kha Đường: [Lần trước Lâm Tây cũng đến đó rồi, cô thấy thế nào?】
Diệp Lâm Tây: “…”
Diệp Lâm Tây: [Trăm nghe không bằng một thấy.】
Dù sao thì lần đầu tiên bị gõ cửa cũng đã cho cô được chứng kiến cái gì được gọi là mặt tối của ngành giải trí.
Nhưng sự việc lần đó Diệp Lâm Tây vẫn chưa nói với Kha Đường. Nửa đêm nửa hôm bị tiểu minh tinh gõ cửa thực ra cũng không phải chuyện gì hay ho để đem đi khoe, mà cô cũng chẳng muốn nhắc đến.
Mấy ngày này là giai đoạn cuối cùng trong dự án của Trần Minh. Vì vậy Diệp Lâm Tây cũng bận tối mắt tối mũi. Thế nên khi xong xuôi, cô có cảm giác như mọi việc đã hoàn toàn kết thúc.
Không ngờ, vừa mới xong dự án đó, Ninh Dĩ Hoài lại ném cho cô một vụ án khác.
Diệp Lâm Tây liếc nhìn, rồi hít thật sâu một hơi.
“Khoa học Công nghệ An Hàn?” Cô có chút bàng hoàng nhìn đối phương.
Ninh Dĩ Hoài ngồi trên ghế nói: “Một cuộc điều tra rò rỉ thông tin nội bộ kinh doanh, bọn họ nghi ngờ rằng một kỹ sư đã thôi việc trước đó đã tiết lộ bí mật kinh doanh của công ty cho công ty đối thủ.”
“Hơn nữa, các robot an ninh mà công ty đối thủ sắp ra mắt công chúng có nhiều điểm tương đồng với các sản phẩm thế hệ thứ hai sắp ra mắt của họ.”
Không phải Diệp Lâm Tây bảo anh ta giải thích vụ việc.
Diệp Lâm Tây nhìn anh ta: “Chúng ta vẫn nhận dự án của An Hàn sao?”
Anh ta không nhớ lần trước bọn họ đã rời An Hàn với bộ mặt xám xịt thế nào rồi à?
Ninh Dĩ Hoài: “Không phải chúng ta mà là cô.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Cô hít sâu một hơi: “Chúng ta có cần thiết phải dây dưa đến cùng với An Hàn vậy không?”
“Đối phương chỉ định cô nhận vụ án này, đương nhiên cô có thể treo tên tôi vào đó và cô chỉ cần chịu trách nhiệm về việc thi hành.” Ninh Dĩ Hoài bình tĩnh thản nhiên nói.
Diệp Lâm Tây lại một lần nữa cứng họng.
Cho đến khi Ninh Dĩ Hoài nói: “Đối phương trả giá cao gấp đôi giá thị trường.”
Cô thiếu chút tiền này sao? Cái cô thiếu là tiền à?
Nực cười.
Ninh Dĩ Hoài: “Không phải cô thấy việc lần trước rất xấu hổ sao? Vậy thì lần này làm vụ này cho đẹp vào, để lấy lại thể diện của cô đi.”
“……”
“Là chúng ta cùng mất mặt.” Cuối cùng Diệp Lâm Tây không chịu được đành phàn nàn, theo lý thuyết mà nói thì anh ta cũng chính là cái người bị đuổi ra khỏi cửa đó.
Ninh Dĩ Hoài bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cô: “Trong sự nghiệp của tôi, việc này đến top 10 cũng chẳng thể lọt vào.”
Diệp Lâm Tây hiểu rồi, tóm lại việc này chỉ có cô là người duy nhất để trong lòng. Theo thái độ của Ninh Dĩ Hoài, Diệp Lâm Tây nghĩ cô vẫn nên nhận nó thôi. Nhưng khi rời khỏi văn phòng, cô đã gọi điện cho Phó Cẩm Hành. Cô cảm thấy sự việc này nhất định phải có ý tứ của Phó Cẩm Hành trong đó, có thể là do việc của Khoa học Công nghệ An Hàn lần trước đã khiến cô mất mặt, nên lần này anh để cô lấy lại thể diện của mình.
Người duy nhất nghĩ đến việc này chỉ có thể là anh ấy.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Diệp Lâm Tây nghe thấy giọng nói của anh: “Lâm Tây.”
“Ừm.” Diệp Lâm Tây đáp, thật lâu sau mới trầm giọng hỏi: “Vụ án của Khoa học Công nghệ An Hàn là anh bảo người đến tìm em sao?”
Phó Cẩm Hành cũng không có ý định giấu giếm: “Ừm, không phải anh lựa chọn mù quáng đâu. Vụ án của Vương Văn Lượng anh đã thầy tiềm năng của em, vì vậy anh tin rằng em sẽ giải quyết tốt trường hợp này.”
Diệp Lâm Tây: “Luật sư có tiềm năng nhiều lắm.”
Bắc An có hàng vạn người làm nghề Luật sư, chỉ tính riêng đến các công ty Luật nổi tiếng cũng không đếm xuể được có đến bao nhiên người, nhưng anh lại dùng một câu có tiềm năng để dụ dỗ cô.
Phó Cẩm Hành: “Nhưng người anh vừa ý lại chỉ có một.”
Khóe miệng Diệp Lâm Tây không giấu nổi nụ cười, giọng nói có chút dè dặt: “Nể mặt anh chân thành mời em như vậy nên em sẽ đồng ý. Mặc dù không đảm bảo rằng kết quả sẽ tốt, nhưng em sẽ cố gắng hết sức.”
Dù sao thì đây cũng là vụ án đầu tiên cô làm một mình.
Mặt dù là do dựa vào quan hệ mà có.
Nhưng bất luận thế nào thì đây cũng là vụ án đầu tiên của mình cô.
Ngày hôm sau, Diệp Lâm Tây đến Khoa học Công nghệ An Hàn gặp người phụ trách bên đó, đương nhiên những người trong công ty đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Dù sao thì mọi người đều biết cô là một Luật sư trung gian chịu trách nhiệm về vấn đề đầu tư tài chính của công ty. Mà khi đó tất cả các bên trung gian đều do Phùng Kính chịu trách nhiệm. Mọi người đều không ngờ rằng, Phùng Kính đã không còn ở đây mà Diệp Lâm Tây vẫn có thể xuất hiện tại công ty, xem ra là có một hợp tác mới.
Vì vậy, nhưng người đón tiếp cô đều rất cung kính. Thời đại này, điều đáng sợ hơn cả khả năng nghiệp vụ đó chính là lý lịch.
Sau khi tìm hiểu xong tình hình sơ bộ của An Hàn, Diệp Lâm Tây đã mang tài liệu về công ty. Vì đã quá thời gian bữa trưa nên cô cũng không đi ăn cơm, mà chỉ mua một chiếc bánh sandwich dưới lầu.
Ai ngờ về đến công ty, vừa ăn được hai miếng thì nghe thấy tiếng than thở của Giang Gia Kỳ bên cạnh.
“Cái gì, cái con gà rừng bỏ mẹ nào lại dám lợi dụng Dật tể của chúng ta để tự lăng xê?” Giang Gia Kỳ đập bàn, giọng điệu vô cùng tức giận: “Chắc chắn đều là giả, nói bậy.”
Từ Thắng Viễn ở một bên cười nói: “Thần tượng cũng là con người mà, sao lại không cho người ta yêu đương chứ?”
Cái quái gì thế??
Diệp Lâm Tây vừa vểnh tai lên nghe vừa mở điện thoại ra, chuẩn bị vào Weibo. Kết quả là Khương Lập Hạ lại gọi đến đúng lúc, cô chỉ có thể nhận cuộc gọi trước.
Khương Lập Hạ vội vàng nói: “Lâm Tây cậu đã xem hot search chưa?
Diệp Lâm Tây còn nghĩ rằng cô ấy đang muốn nói với cô về bê bối nào đó của Tề Tri Dật, nên cô đứng dậy đi ra ngoài, giữ một khoảng cách nhất định với bên trong, thấp giọng nói: “Có phải lại có con gà rừng nào đó lợi dụng Dật tể của chúng ta để lăng xê bản thân không?”
Với việc này, cô rất hiếm khi có cùng thái độ với Giang Gia Kỳ.
Bê bối, chắc chắn không phải sự thật.
Hẳn là một người phụ nữ vô liêm sỉ nào đó, đã âm mưu lợi dụng bảo bối Tể Tể để tăng độ hot cho bản thân!!
Kết quả là phía đối diện lại rơi vào im lặng chết chóc.
Diệp Lâm Tây hỏi cô ấy: “Sao cậu lại không nói gì nữa thế?”
Khương Lập Hạ: “Hay là cậu xem nó trước đi đã.”
Trong lòng Diệp Lâm Tây xẹt qua một ý nghĩ tồi tệ, chẳng lẽ lần này bị người ta quay được video đang hôn nhau trên đường rồi sao? Đều do cô quá dè dặt, lần trước gặp Tề Tri Dật đã không hỏi về tình trạng quan hệ của cậu ấy.
Thực ra, nếu Tề Tri Dật thực sự đang yêu đương, thì cô… Sẽ chấp nhận nó trong đau khổ. Dù sao thì Tể Tể ngoan của cô cũng là một chàng trai trẻ đầy sức sống. Kết quả là khi cô mở Weibo ra, mới phát hiện Weibo dường như đã bị đóng băng, lẽ nào đây chính là sức quyến rũ của ngôi sao hàng đầu?
Vì vậy, cô kiên nhẫn mở lại, thử đi thử lại rất nhiều lần, cuối cùng cũng mở được ra, ngay sau đó liền nhìn thấy một dòng hotsearch.
# Tề Tri Dật yêu đương lộ ra ánh sáng #
Ôi trái tim tôi đau đớn quá.
Diệp Lâm Tây kìm nén cơn đau và nhấp vào dòng hotsearch đó.
Sau đó cô liền thấy…
Người đó chính là cô.
Khương Lập Hạ vẫn chưa cúp máy, cuối cùng giọng cô ấy lại vang lên lần nữa: “Cậu nhìn thấy chưa?”
Diệp Lâm Tây yếu ớt nói: “Thấy rồi.”
Vậy, con gà rừng kia chính là cô sao?
/86
|