Sinh nhật vui vẻ?
Nhạc Cận Ninh hôn trán Niệm Ninh: “Niệm Ninh, chúc em sinh nhật vui 3w vẻ.
Đúng vậy! Niệm Ninh nhớ ra, nay đúng là sinh nhật của cô. Nhưng gần đây gặp quá nhiều chuyện, cô thậm chí đã quên mất sinh nhật của mình. Tuy nhiên, Nhạc Cận Ninh lại biết hôm nay là sinh nhật của cô?
Dường như cô chưa từng nói với Nhạc Cận Ninh mà? Muốn nói trong lòng cô không cảm động, vậy chắc chắn là giả.
Giọng điệu Niệm Ninh hơi khàn nói: “Cảm ơn, thật không ngờ, anh lại nhớ sinh nhật của em.”
Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh xúc động, bỗng nhiên cảm thấy rất thỏa mãn.
Anh lặng lẽ tới gần Niệm Ninh, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Em phải bình tính một chút, đây chỉ là món ăn khai vị mà thôi, tin anh đi.”
Niệm Ninh đối diện với đôi mắt đầy cưng chiều của anh, gật đầu.
Cô tin anhI “Cái này tặng em.” Trên tay Nhạc Cận Ninh không biết đã cầm một bó hoa hồng màu hồng nhạt từ bao giờ, đưa về phía cô: “Hồng nhạt, màu sắc của em trong tình yêu, chỉ là không biết, tình yêu mà em muốn, đã có được chưa.”
Lời của Nhạc Cận Ninh giống như một cái búa vô hình, từng chút một không ngừng tấn công vào phòng tuyến tâm lý của Niệm Ninh. Cánh cửa trái †im vững chãi, dường như được mở ra.
Là mở ra thật sự!!!
Niệm Ninh kiên định gật đầu, một ý nghĩ dần xuất hiện trong lòng cô.
Đúng lúc này, đột nhiên…
“Tiểu Niệm Ninh.” Một giọng nói già nua truyền vào trong tai Niệm Ninh.
Âm thanh này là…Bà nội? Niệm Ninh quay đầu lại nhìn về phía âm thanh kia phát ra. Người đứng sau lưng cách cô không xa, không phải là bà nội của cô thì còn là ai?
“Đây..” Niệm Ninh khó hiểu nhìn Nhạc Cận Ninh, muốn hỏi rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nhạc Cận Ninh cưng chiều nhìn Niệm Ninh nói: “Trong khoảng thời gian này, đôi khi anh sẽ tăng ca về nhà khuya, bao gồm đêm qua, thật ra là vì anh vấn luôn chuẩn bị sinh nhật cho em ngày hôm nay, kế hoạch từ lớn đến nhỏ, đến mỗi một cánh hoa, đều là do anh tự làm, cho nên trong khoảng thời gian này anh không thể bên cạnh em, em đừng giận anh được không?”
Rõ ràng là một người đàn ông mạnh mẽ cương quyết, đứng trên đỉnh của kim tự tháp, trong tay nắm giữ bát cơm của mấy ngàn người, nhưng hôm nay bởi vì tiệc sinh nhật của cô, không thể bên cạnh cô nhiều mà ở đây dỗ cô không để cô tức giận.
Cho tới bây giờ, Niệm Ninh không biết cô có tài đức gì mà được người đàn ông ưu tú như anh thích.
Cô nghẹn ngào nói: “Sao em lại giận anh chứ”
Cô cảm động tấm lòng của anh còn không kịp.
Bà nội từng bước một tới bên cạnh Niệm Ninh, không chờ nổi nắm tay cô nói: “Tiểu Niệm Ninh của bà, hôm nay trưởng thành thật sự rồi, bà già rồi, cũng hồ đồ, nhưng bà tới đây, thật sự cảm nhận được, cậu ấy thật sự thích tiểu Niệm Ninh của chúng ta.”
Lúc nói chuyện, bà nội nắm tay Niệm Ninh, đặt lên vị trí trái tim, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Cận Ninh đứng bên cạnh, đôi mắt đã trải qua thử thách của năm tháng, lúc nhìn Nhạc Cận Ninh, dường như rất hài lòng.
Niệm Ninh không muốn khóc, nhưng nước mắt nhịn không được chảy ra, vội vàng muốn bày tỏ tấm lòng của cô lúc này.
Nhạc Cận Ninh hôn trán Niệm Ninh: “Niệm Ninh, chúc em sinh nhật vui 3w vẻ.
Đúng vậy! Niệm Ninh nhớ ra, nay đúng là sinh nhật của cô. Nhưng gần đây gặp quá nhiều chuyện, cô thậm chí đã quên mất sinh nhật của mình. Tuy nhiên, Nhạc Cận Ninh lại biết hôm nay là sinh nhật của cô?
Dường như cô chưa từng nói với Nhạc Cận Ninh mà? Muốn nói trong lòng cô không cảm động, vậy chắc chắn là giả.
Giọng điệu Niệm Ninh hơi khàn nói: “Cảm ơn, thật không ngờ, anh lại nhớ sinh nhật của em.”
Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh xúc động, bỗng nhiên cảm thấy rất thỏa mãn.
Anh lặng lẽ tới gần Niệm Ninh, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Em phải bình tính một chút, đây chỉ là món ăn khai vị mà thôi, tin anh đi.”
Niệm Ninh đối diện với đôi mắt đầy cưng chiều của anh, gật đầu.
Cô tin anhI “Cái này tặng em.” Trên tay Nhạc Cận Ninh không biết đã cầm một bó hoa hồng màu hồng nhạt từ bao giờ, đưa về phía cô: “Hồng nhạt, màu sắc của em trong tình yêu, chỉ là không biết, tình yêu mà em muốn, đã có được chưa.”
Lời của Nhạc Cận Ninh giống như một cái búa vô hình, từng chút một không ngừng tấn công vào phòng tuyến tâm lý của Niệm Ninh. Cánh cửa trái †im vững chãi, dường như được mở ra.
Là mở ra thật sự!!!
Niệm Ninh kiên định gật đầu, một ý nghĩ dần xuất hiện trong lòng cô.
Đúng lúc này, đột nhiên…
“Tiểu Niệm Ninh.” Một giọng nói già nua truyền vào trong tai Niệm Ninh.
Âm thanh này là…Bà nội? Niệm Ninh quay đầu lại nhìn về phía âm thanh kia phát ra. Người đứng sau lưng cách cô không xa, không phải là bà nội của cô thì còn là ai?
“Đây..” Niệm Ninh khó hiểu nhìn Nhạc Cận Ninh, muốn hỏi rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nhạc Cận Ninh cưng chiều nhìn Niệm Ninh nói: “Trong khoảng thời gian này, đôi khi anh sẽ tăng ca về nhà khuya, bao gồm đêm qua, thật ra là vì anh vấn luôn chuẩn bị sinh nhật cho em ngày hôm nay, kế hoạch từ lớn đến nhỏ, đến mỗi một cánh hoa, đều là do anh tự làm, cho nên trong khoảng thời gian này anh không thể bên cạnh em, em đừng giận anh được không?”
Rõ ràng là một người đàn ông mạnh mẽ cương quyết, đứng trên đỉnh của kim tự tháp, trong tay nắm giữ bát cơm của mấy ngàn người, nhưng hôm nay bởi vì tiệc sinh nhật của cô, không thể bên cạnh cô nhiều mà ở đây dỗ cô không để cô tức giận.
Cho tới bây giờ, Niệm Ninh không biết cô có tài đức gì mà được người đàn ông ưu tú như anh thích.
Cô nghẹn ngào nói: “Sao em lại giận anh chứ”
Cô cảm động tấm lòng của anh còn không kịp.
Bà nội từng bước một tới bên cạnh Niệm Ninh, không chờ nổi nắm tay cô nói: “Tiểu Niệm Ninh của bà, hôm nay trưởng thành thật sự rồi, bà già rồi, cũng hồ đồ, nhưng bà tới đây, thật sự cảm nhận được, cậu ấy thật sự thích tiểu Niệm Ninh của chúng ta.”
Lúc nói chuyện, bà nội nắm tay Niệm Ninh, đặt lên vị trí trái tim, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Cận Ninh đứng bên cạnh, đôi mắt đã trải qua thử thách của năm tháng, lúc nhìn Nhạc Cận Ninh, dường như rất hài lòng.
Niệm Ninh không muốn khóc, nhưng nước mắt nhịn không được chảy ra, vội vàng muốn bày tỏ tấm lòng của cô lúc này.
/446
|