Trong bóng đêm, có người đang cười. Khe khẽ, lanh lảnh, phẫn nộ, ngạo mạn.
Giản Dao nhíu mày, tay cũng bám chặt ga giường bên dưới.
Hắn tới ngày càng gần. Hắn vuốt ve giống như vật nuôi, khẽ khàng vuốt tóc cô. Sau đó là giọng nói thân mật của tình nhân: “Làn da đẹp như vậy, yên tâm, tuy rằng tôi sẽ dùng roi, nhưng nhất định sẽ không làm tổn thương đến làn da phía sau của cô. Thật đẹp!”
Giản Dao giật mình mở mắt ra, chỉ nhìn thấy trần nhà nhạt nhẽo của khách sạn. Hóa ra trời đã sáng, cả người cô đầy mồ hôi.
Cô ngồi trên giường một lát, đứng dậy đi rửa mặt. Cảm giác hoàn toàn tỉnh táo mới phát hiện Bạc Cận Ngôn không có ở trong phòng.
Anh lại chạy đi đâu đó một mình rồi.
Cô gọi điện thoại cho anh: “A lô, anh đang ở đâu vậy?”
“Anh ở chỗ Phương Thanh.” Giọng của Bạc Cận Ngôn bình thản, “Có chút chuyện. Em ngủ ngon không?”
Giản Dao đáp: “Rất ngon.”
“Đến đây đi, bọn họ mua bữa sáng phong phú lắm, thậm chí còn mua một phần bánh tôm nướng cho anh. Có lẽ là xuất phát từ khâm phục và biết ơn anh, nhưng cũng không cần thiết.”
Giản Dao nhịn không được bật cười, hỏi: “Vậy anh đã ăn phần bánh tôm kia chưa?”
Bạc Cận Ngôn: “… Ăn hết rồi.”
Giản Dao khẽ mỉm cười, nhưng mi tâm vẫn nặng nề, bất tri bất giác im lặng trong chốc lát. Bạc Cận Ngôn nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của cô, giọng nói cũng thay đổi, vô cùng dịu dàng thấp giọng hỏi: “Em sao vậy?”
Giản Dao nói: “Cận Ngôn, em muốn ở riêng với anh một lúc.”
Anh im lặng một chút, đáp: “Anh lập tức về bên cạnh em.”
“Vâng.”
Ánh mặt trời rực rỡ ấm áp, trên đường sạch sẽ im lặng, không có người. Giản Dao đứng dưới tàng cây một lát, nhìn thấy Bạc Cận Ngôn chạy từ cục cảnh sát ở phía đối diện. Hôm nay hiếm khi anh mặc áo phông màu xanh, quần dài màu đen, cùng với mái tóc đen và làn da trắng, càng thêm tuấn tú bắt mắt. Đương nhiên đây cũng là kết quả “cải tạo sau khi kết hôn” của Giản Dao đối với người đàn ông mê âu phục này.
Anh đi đến trước mặt cô, cầm tay cô: “Để anh đoán nhé, lại nằm mơ?”
“Vâng.” Giản Dao cũng không cần che giấu sự yếu đuối ở trước mặt anh.
Anh giữ vai cô, ôm vào lòng, hai người đi dọc theo bờ sông.
Thực ra Giản Dao đã rất ít khi mơ về tên biến thái hoa tươi, mơ về đoạn thời gian bị hắn nhốt. Gã đàn ông giống như ác ma đó hiện tại cũng đã biến thành đám xương trắng. Bạc Cận Ngôn cũng khen ngợi cô, nói bà Bạc điều chỉnh vô cùng tốt so với đa số người. Chỉ là khi hôm qua cô nhìn thấy trong mắt Diêu Viễn Qua sự điên cuồng giống như tên biến thái hoa tươi, thậm chí không khác gì với những tên sát thủ biến thái khác, khiến cô vẫn cảm thấy trong lòng toát ra cảm giác rét lạnh.
Có lẽ có một số vết thương không thể phai mờ đi được đối với nhân viên cảnh sát.
Hai người im lặng đi dạo ven bờ sông trong chốc lát, lại tìm một nhà hàng nhỏ ăn sáng. Trong dạ dày nóng thế nào thì người cũng nóng như thế ấy. Bạc Cận Ngôn cũng không khuyên bảo an ủi cô quá nhiều, là một chuyên gia tâm lý học, anh biết rõ hiện tại vợ mình cần nhất chính là làm bạn với sự yên lặng, những con sóng u ám trong lòng này sẽ bị tính cách cứng rắn, sáng sủa của vợ anh làm cho tiêu tan.
Quả nhiên một lát sau, bất tri bất giác ánh mắt cô đã thả lỏng, giống như khôi phục lại bộ dáng tràn đầy sức sống thường ngày. Cô thậm chí còn uống hết một bát canh nóng, mặt vì thế mà trở nên đỏ bừng.
“Anh bận rộn gì ở cục cảnh sát vậy?” Giản Dao hỏi.
“Có một số tình hình mới.” Đôi mắt Bạc Cận Ngôn hơi nặng nề, “Minh Nguyệt phát điên rồi.”
Giản Dao sững sờ.
“Lúc đầu thẩm vấn cô ta không nói gì. Sau đó bỗng nhiên bắt đầu bật cười, nói năng lộn xộn. Hỏi gì cô ta cũng không biết. Đã tìm bác sĩ đến, nhưng tình hình không khả quan lắm.”
Trong lòng Giản Dao không thể nói nên lời, chỉ là không ngừng thổn thức.
“Mặt khác…” Bạc Cận Ngôn nói, “Còn chưa tìm được hài cốt của Đông Sinh, máu ở trong nhà tù kia bởi vì thời gian quá dài, hơn nữa còn bị rửa sạch nhiều lần, pha lẫn vào nhau nên tình hình càng khó khăn, phá hủy điều kiện giám định, cho nên không lấy ra được ADN của cô ấy. Cũng không tìm được hình ảnh Minh Lan dụ dỗ cô ấy, cho nên theo lý thuyết rốt cuộc Đông Sinh có bị bọn họ dụ dỗ hay không thì trước mắt còn chưa thể kết luận.”
“Nhưng… chắc chắn là bọn họ!” Giản Dao nói.
Vẻ mặt của Bạc Cận Ngôn không tốt lắm: “Triệu Hà đã mất, Minh Lan tự sát. Người duy nhất có khả năng biết rõ sự thật là Minh Nguyệt thì hiện tại phát điên. Tuy có chứng cứ người nhà họ Diêu là kẻ tình nghi lớn nhất, nhưng không có chứng cứ mang tính quyết định, nên không thể kết án. Theo lý thuyết còn có hai khả năng: một là trong mấy cô gái xinh đẹp nhất, Đông Sinh có ý nghĩa khác biệt với Diêu Viễn Qua, thi thể của cô ấy bị giấu đi ở nơi khác. Hai là người dụ dỗ Đông Sinh là người khác.”
Giản Dao cắn môi im lặng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh trước khi Tạ Mẫn mất. Tuy Tạ Mẫn cũng là hung thủ giết người, đáng giận, nhưng cũng là một người mẹ vô cùng đáng thương. Cho nên nguyện vọng duy nhất trước khi mất của Tạ Mẫn cũng không thực hiện được sao? Trừ phi Minh Nguyệt có thể trở lại bình thường, nói ra nơi giấu thi thể, nếu không vụ án của Đông Sinh vĩnh viễn trở thành vụ án chưa được giải quyết.
Lúc này Bạc Cận Ngôn lại nói: “Anh sẽ tìm được Đông Sinh.”
Giọng nói khẽ khàng mà kiên định, là vì lời hứa với một tội phạm trước khi chết. Trong lòng Giản Dao chấn động.
Đương nhiên phải mất một thời gian dài sau đó, dưới sự kiên trì của Bạc Cận Ngôn, cảnh sát địa phương cuối cùng đã tìm được một địa điểm bí mật ở núi khác, tìm được hài cốt thuộc về Đông Sinh, sau khi kết án hợp táng cùng Tạ Mẫn, đây là nói sau.
Lúc này, hai người đều im lặng một lát, Giản Dao nói: “Em còn có thắc mắc, tuy Tạ Mẫn chịu áp lực trong một thời gian dài, nhưng rốt cuộc Phó Vĩ đã làm gì kích thích chị ta, để khiến cho chị ta giết Phó Vĩ. Dù sao ngoài háo sắc, Phó Vĩ thoạt nhìn cũng không liên quan đến chuyện này.”
Bạc Cận Ngôn ảm đạm cười.
“Chỉ sợ trên đời không có chuyện có liên hệ với nhau, bông hoa tâm lý tội phạm của anh.” Anh nói, “Em còn nhớ khi lần đầu tiên đến nhà họ Diêu, anh ra ám hiệu cho em không?”
Giản Dao suy nghĩ một chút. Nghĩ ra rồi.
Ngày đó hai người bọn họ thương lượng với Phương Thành, già vờ “lạc đường” vào nhà họ Diêu, kết quả còn gặp phải con chó rất hung dữ, cùng với đó là lần đầu tiên gặp được Triệu Hà và Đồng Mẫn.
Giản Dao suy nghĩ, mặt hơi nóng lên, gật đầu nói: “Đúng vậy, khi đó anh nói: ‘Anh đã coi em trở thành một bộ phận trong cơ thể anh, cho nên những suy nghĩ không chắc chắn, sẽ chỉ nói cho mình em nghe’.”
Cô dùng đôi mắt trong suốt nhìn Bạc Cận Ngôn, anh cũng nhìn sâu vào mắt cô, trong nháy mắt cảm thấy vui vẻ thoải mái. Ha, anh nghĩ anh lại cảm nhận được cảm xúc dâng trào rồi, nhưng trên mặt lại là nụ cười thản nhiên, nói: “Anh vui lắm, em nhớ câu thổ lộ này rõ ràng như vậy, nhưng lúc điều tra vụ án, tốt nhất chúng ta vẫn nên chuyên tâm một chút.
Giản Dao: “… Rốt cuộc anh có nói hay không?”
Lúc này Bạc Cận Ngôn mới mấp máy môi, trong mắt từ từ hiện lên sắc lạnh.
“Anh nói chính là: ‘Trong ghi chép điều tra, có một số chuyện rất nhỏ dùng cách thức bí ẩn nào đó xảy ra liên hệ. Chân tướng bị che giấu bởi thời gian và cái chết đang lộ ra nụ cười trào phúng với anh.'”
Giản Dao nhíu mày, tay cũng bám chặt ga giường bên dưới.
Hắn tới ngày càng gần. Hắn vuốt ve giống như vật nuôi, khẽ khàng vuốt tóc cô. Sau đó là giọng nói thân mật của tình nhân: “Làn da đẹp như vậy, yên tâm, tuy rằng tôi sẽ dùng roi, nhưng nhất định sẽ không làm tổn thương đến làn da phía sau của cô. Thật đẹp!”
Giản Dao giật mình mở mắt ra, chỉ nhìn thấy trần nhà nhạt nhẽo của khách sạn. Hóa ra trời đã sáng, cả người cô đầy mồ hôi.
Cô ngồi trên giường một lát, đứng dậy đi rửa mặt. Cảm giác hoàn toàn tỉnh táo mới phát hiện Bạc Cận Ngôn không có ở trong phòng.
Anh lại chạy đi đâu đó một mình rồi.
Cô gọi điện thoại cho anh: “A lô, anh đang ở đâu vậy?”
“Anh ở chỗ Phương Thanh.” Giọng của Bạc Cận Ngôn bình thản, “Có chút chuyện. Em ngủ ngon không?”
Giản Dao đáp: “Rất ngon.”
“Đến đây đi, bọn họ mua bữa sáng phong phú lắm, thậm chí còn mua một phần bánh tôm nướng cho anh. Có lẽ là xuất phát từ khâm phục và biết ơn anh, nhưng cũng không cần thiết.”
Giản Dao nhịn không được bật cười, hỏi: “Vậy anh đã ăn phần bánh tôm kia chưa?”
Bạc Cận Ngôn: “… Ăn hết rồi.”
Giản Dao khẽ mỉm cười, nhưng mi tâm vẫn nặng nề, bất tri bất giác im lặng trong chốc lát. Bạc Cận Ngôn nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của cô, giọng nói cũng thay đổi, vô cùng dịu dàng thấp giọng hỏi: “Em sao vậy?”
Giản Dao nói: “Cận Ngôn, em muốn ở riêng với anh một lúc.”
Anh im lặng một chút, đáp: “Anh lập tức về bên cạnh em.”
“Vâng.”
Ánh mặt trời rực rỡ ấm áp, trên đường sạch sẽ im lặng, không có người. Giản Dao đứng dưới tàng cây một lát, nhìn thấy Bạc Cận Ngôn chạy từ cục cảnh sát ở phía đối diện. Hôm nay hiếm khi anh mặc áo phông màu xanh, quần dài màu đen, cùng với mái tóc đen và làn da trắng, càng thêm tuấn tú bắt mắt. Đương nhiên đây cũng là kết quả “cải tạo sau khi kết hôn” của Giản Dao đối với người đàn ông mê âu phục này.
Anh đi đến trước mặt cô, cầm tay cô: “Để anh đoán nhé, lại nằm mơ?”
“Vâng.” Giản Dao cũng không cần che giấu sự yếu đuối ở trước mặt anh.
Anh giữ vai cô, ôm vào lòng, hai người đi dọc theo bờ sông.
Thực ra Giản Dao đã rất ít khi mơ về tên biến thái hoa tươi, mơ về đoạn thời gian bị hắn nhốt. Gã đàn ông giống như ác ma đó hiện tại cũng đã biến thành đám xương trắng. Bạc Cận Ngôn cũng khen ngợi cô, nói bà Bạc điều chỉnh vô cùng tốt so với đa số người. Chỉ là khi hôm qua cô nhìn thấy trong mắt Diêu Viễn Qua sự điên cuồng giống như tên biến thái hoa tươi, thậm chí không khác gì với những tên sát thủ biến thái khác, khiến cô vẫn cảm thấy trong lòng toát ra cảm giác rét lạnh.
Có lẽ có một số vết thương không thể phai mờ đi được đối với nhân viên cảnh sát.
Hai người im lặng đi dạo ven bờ sông trong chốc lát, lại tìm một nhà hàng nhỏ ăn sáng. Trong dạ dày nóng thế nào thì người cũng nóng như thế ấy. Bạc Cận Ngôn cũng không khuyên bảo an ủi cô quá nhiều, là một chuyên gia tâm lý học, anh biết rõ hiện tại vợ mình cần nhất chính là làm bạn với sự yên lặng, những con sóng u ám trong lòng này sẽ bị tính cách cứng rắn, sáng sủa của vợ anh làm cho tiêu tan.
Quả nhiên một lát sau, bất tri bất giác ánh mắt cô đã thả lỏng, giống như khôi phục lại bộ dáng tràn đầy sức sống thường ngày. Cô thậm chí còn uống hết một bát canh nóng, mặt vì thế mà trở nên đỏ bừng.
“Anh bận rộn gì ở cục cảnh sát vậy?” Giản Dao hỏi.
“Có một số tình hình mới.” Đôi mắt Bạc Cận Ngôn hơi nặng nề, “Minh Nguyệt phát điên rồi.”
Giản Dao sững sờ.
“Lúc đầu thẩm vấn cô ta không nói gì. Sau đó bỗng nhiên bắt đầu bật cười, nói năng lộn xộn. Hỏi gì cô ta cũng không biết. Đã tìm bác sĩ đến, nhưng tình hình không khả quan lắm.”
Trong lòng Giản Dao không thể nói nên lời, chỉ là không ngừng thổn thức.
“Mặt khác…” Bạc Cận Ngôn nói, “Còn chưa tìm được hài cốt của Đông Sinh, máu ở trong nhà tù kia bởi vì thời gian quá dài, hơn nữa còn bị rửa sạch nhiều lần, pha lẫn vào nhau nên tình hình càng khó khăn, phá hủy điều kiện giám định, cho nên không lấy ra được ADN của cô ấy. Cũng không tìm được hình ảnh Minh Lan dụ dỗ cô ấy, cho nên theo lý thuyết rốt cuộc Đông Sinh có bị bọn họ dụ dỗ hay không thì trước mắt còn chưa thể kết luận.”
“Nhưng… chắc chắn là bọn họ!” Giản Dao nói.
Vẻ mặt của Bạc Cận Ngôn không tốt lắm: “Triệu Hà đã mất, Minh Lan tự sát. Người duy nhất có khả năng biết rõ sự thật là Minh Nguyệt thì hiện tại phát điên. Tuy có chứng cứ người nhà họ Diêu là kẻ tình nghi lớn nhất, nhưng không có chứng cứ mang tính quyết định, nên không thể kết án. Theo lý thuyết còn có hai khả năng: một là trong mấy cô gái xinh đẹp nhất, Đông Sinh có ý nghĩa khác biệt với Diêu Viễn Qua, thi thể của cô ấy bị giấu đi ở nơi khác. Hai là người dụ dỗ Đông Sinh là người khác.”
Giản Dao cắn môi im lặng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh trước khi Tạ Mẫn mất. Tuy Tạ Mẫn cũng là hung thủ giết người, đáng giận, nhưng cũng là một người mẹ vô cùng đáng thương. Cho nên nguyện vọng duy nhất trước khi mất của Tạ Mẫn cũng không thực hiện được sao? Trừ phi Minh Nguyệt có thể trở lại bình thường, nói ra nơi giấu thi thể, nếu không vụ án của Đông Sinh vĩnh viễn trở thành vụ án chưa được giải quyết.
Lúc này Bạc Cận Ngôn lại nói: “Anh sẽ tìm được Đông Sinh.”
Giọng nói khẽ khàng mà kiên định, là vì lời hứa với một tội phạm trước khi chết. Trong lòng Giản Dao chấn động.
Đương nhiên phải mất một thời gian dài sau đó, dưới sự kiên trì của Bạc Cận Ngôn, cảnh sát địa phương cuối cùng đã tìm được một địa điểm bí mật ở núi khác, tìm được hài cốt thuộc về Đông Sinh, sau khi kết án hợp táng cùng Tạ Mẫn, đây là nói sau.
Lúc này, hai người đều im lặng một lát, Giản Dao nói: “Em còn có thắc mắc, tuy Tạ Mẫn chịu áp lực trong một thời gian dài, nhưng rốt cuộc Phó Vĩ đã làm gì kích thích chị ta, để khiến cho chị ta giết Phó Vĩ. Dù sao ngoài háo sắc, Phó Vĩ thoạt nhìn cũng không liên quan đến chuyện này.”
Bạc Cận Ngôn ảm đạm cười.
“Chỉ sợ trên đời không có chuyện có liên hệ với nhau, bông hoa tâm lý tội phạm của anh.” Anh nói, “Em còn nhớ khi lần đầu tiên đến nhà họ Diêu, anh ra ám hiệu cho em không?”
Giản Dao suy nghĩ một chút. Nghĩ ra rồi.
Ngày đó hai người bọn họ thương lượng với Phương Thành, già vờ “lạc đường” vào nhà họ Diêu, kết quả còn gặp phải con chó rất hung dữ, cùng với đó là lần đầu tiên gặp được Triệu Hà và Đồng Mẫn.
Giản Dao suy nghĩ, mặt hơi nóng lên, gật đầu nói: “Đúng vậy, khi đó anh nói: ‘Anh đã coi em trở thành một bộ phận trong cơ thể anh, cho nên những suy nghĩ không chắc chắn, sẽ chỉ nói cho mình em nghe’.”
Cô dùng đôi mắt trong suốt nhìn Bạc Cận Ngôn, anh cũng nhìn sâu vào mắt cô, trong nháy mắt cảm thấy vui vẻ thoải mái. Ha, anh nghĩ anh lại cảm nhận được cảm xúc dâng trào rồi, nhưng trên mặt lại là nụ cười thản nhiên, nói: “Anh vui lắm, em nhớ câu thổ lộ này rõ ràng như vậy, nhưng lúc điều tra vụ án, tốt nhất chúng ta vẫn nên chuyên tâm một chút.
Giản Dao: “… Rốt cuộc anh có nói hay không?”
Lúc này Bạc Cận Ngôn mới mấp máy môi, trong mắt từ từ hiện lên sắc lạnh.
“Anh nói chính là: ‘Trong ghi chép điều tra, có một số chuyện rất nhỏ dùng cách thức bí ẩn nào đó xảy ra liên hệ. Chân tướng bị che giấu bởi thời gian và cái chết đang lộ ra nụ cười trào phúng với anh.'”
/82
|