“Cốc cốc cốc…” Tiếng gõ cửa dồn dập. “Ai vậy?” Giản Dao mở cửa ra, nhìn thấy Phó Tử Ngộ vẻ mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng, rõ ràng là đã khóc. Điều này khiến Giản Dao chấn động, ai có thể khiến Phó Tử Ngộ luôn điềm đạm bình thản rơi lệ thế này? Phó Tử Ngộ gật đầu một cái với Giản Dao, nghiêng đầu tránh tầm mắt của cô, lập tức bước vào: “Cận Ngôn đâu?” Giản Dao vội nói: “Ở trong thư phòng.”
Phó Tử Ngộ đẩy cửa bước vào, Bạc Cận Ngôn đang cúi đầu đọc sách, Phó Tử Ngộ giặt lấy sách trong tay anh, để sang một bên. Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn Phó Tử Ngộ, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Giọng nói của Phó Tử Ngộ hơi run rẩy, khàn khàn, nói: “Tớ… thấy cô ấy…”
“Ai?” “Joe… Vũ Mông, Hàn Vũ Mông.”
Bạc Cận Ngôn hơi biến sắc, liếc Giản Dao. “Cậu xác định nhìn rõ?” Bạc Cận Ngôn hỏi. “Đúng vậy!” Phó Tử Ngộ ra sức gật đầu, “Tớ thấy vô cùng rõ ràng. Vầng trán, ánh mắt, chiếc mũi… Ngay cả nốt ruồi trên cổ cũng giống như đúc. Trừ phi trên đời này có hai người giống hệt nhau.”
Giọng nói của Phó Tử Ngộ vô cùng đau khổ, Bạc Cận Ngôn đập tay Phó Tử Ngộ, ý bảo anh ngồi xuống, sau đó lại cầm chai nước bên cạnh đưa cho anh. Phó Tử Ngộ mở chai nước ra tu một hơi, sau đó hai mắt đỏ sọc nhìn chằm chằm mặt đất. Rõ ràng dưới sự “dạy bảo” của Giản Dao, việc an ủi bạn này Bạc Cận Ngôn đã làm vô cùng tốt. Nhưng mà đừng nói đến Giản Dao, cho tới bây giờ Bạc Cận Ngôn cũng chưa từng thấy Phó Tử Ngộ có bộ dáng này. Giản Dao im lặng ngồi xuống bên cạnh. “Nhìn thấy ở chỗ nào? Hiện tại cô ấy đang ở đâu?” Bạc Cận Ngôn chậm rãi hỏi. Phó Tử Ngộ lắc đầu, sau đó nói: “Tớ thấy cô ấy ở phố buôn bán, lúc ấy… rất khiếp sợ, còn tưởng là ảo giác. Chờ tớ đuổi theo, cô ấy đã biến mất.” Anh vùi tay vào trong tóc: “Nhưng tớ đã hỏi nhân viên bán hàng, thực sự là có một người phụ nữ như vậy đến mua hàng.”
Bạc Cận Ngôn suy nghĩ một chút, nhìn về phía Giản Dao: “Lập tức thông báo cho An Nham, tập hợp tất cả camera trên đường tìm kiếm tung tích của cô ấy.”
Giản Dao lập tức đứng dậy đi. Bạc Cận Ngôn lại nhìn người bạn trước mắt, nói: “Tớ sẽ lập tức nhờ các ngành liên quan giúp đỡ dốc toàn lực tìm kiếm. Một khi phát hiện được tung tích của cô ấy sẽ báo ngay. Nhưng Kris à, tớ phải nói thật, với tình hình năm đó, cơ hội cô ấy còn sống là vô cùng xa vời. Xin cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, có lẽ chỉ là dung mạo tương tự mà thôi.”
Phó Tử Ngộ im lặng một lúc lâu, sau đó khẽ “ừ” một tiếng. Lại đợi ở nhà Bạc Cận Ngôn một lúc, cuối cùng tâm trạng của Phó Tử Ngộ đã bình tĩnh hơn, cũng không cần bọn họ tiễn, tự mình lái xe về nhà, nhưng cả Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đều biết, tối nay người đàn ông này sẽ khó mà ngủ được. Hơn nữa với tính cách của Phó Tử Ngộ chỉ sợ sau này sẽ còn mất ngủ trong một thời gian dài. Sao đêm sáng rực. Bạc Cận Ngôn ôm Giản Dao, tựa vào ghế, ngắm bầu trời đêm. “Người nọ chính là Hàn Vũ Mông sao?” Giản Dao hỏi. “Không biết.” Bạc Cận Ngôn đáp, ánh mắt thâm thúy. Anh nghĩ nếu chỉ là nhận lầm thì thôi. Nhưng nếu quả thật là Hàn Vũ Mông mất tích đã lâu thì sao? Năm đó cô ấy thoát hiểm như thế nào? Chạy trốn khỏi tên giết người biến thái ra sao? Mấy năm nay đi đâu? Tại sao không đi tìm Tử Ngộ. Hiện tại lại đột nhiên xuất hiện. Trong lòng mơ hồ có khí lạnh tiến vào, nhưng ngực lại ấm áp, là Giản Dao ôm chặt lấy anh. Bạc Cận Ngôn cúi đầu nhìn cô. “Chúng ta thật may mắn.” Cô khẽ nói, “Không bị tách ra.”
Bạc Cận Ngôn cảm thấy ngực nhói lên, là loại dịu dàng mà hạnh phúc. Anh cúi đầu hôn trán cô, nở nụ cười, nói: “Cái này cần phải nói sao? Chúng ta đương nhiên sẽ không tách ra, sao anh có thể cho phép loại tình huống này xảy ra chứ? Mặt trời làm sao có thể rời khỏi bầu trời?” Giản Dao không nhịn được mỉm cười. Hai người lại ôm nhau một lúc, Giản Dao ngủ thiếp đi trong ngực anh. Bạc Cận Ngôn “chậc” một tiếng, đứng dậy cẩn thận ôm cô lên giường, cảm giác đó tựa như ôm một con mèo mềm mại. Hành động đơn giản như vậy lại khiến Bạc Cận Nôn trong đêm khuya dao động. Anh phát hiện trong đầu mình xuất hiện ý nghĩ hài hước chưa từng có, nhưng lại mơ hồ hi vọng thời gian như vậy trôi càng ngày càng chậm, càng ngày càng dài, vĩnh viễn không chấm dứt. Sáng hôm sau, Bạc Cận Ngôn tìm đến các ngành giúp đỡ, tìm tòi hết những nơi cô gái kia từng xuất hiện. Nhưng kết quả khiến cho người ta không thể hài lòng. An Nham tập hợp tất cả camera, nhưng không có cái nào quay được mặt của người phụ nữ kia, chỉ có bóng dáng mơ hồ ở trên phố. Nhân viên giám định cũng kiểm tra hết cửa hàng trang phục kia, nhưng không tìm được dấu vân tay nào trùng khớp với Hàn Vũ Mông đã mất tích. “Lúc ấy cô ấy có đeo găng tay không?” Nhân viên bán hàng nhớ lại, “Hình như không có. Với thời tiết này đeo găng tay, không phải quá kì quái sao?” Nhưng may cho Phó Tử Ngộ, sau khi anh truy hỏi tới cùng, nhân viên bán hàng có ấn tượng khá sâu với cô gái đó, hơn nữa còn xác nhận người đó có bộ dạng hoàn toàn giống với Hàn Vũ Mông trong ảnh. Tướng mạo giống nhau, nhưng không có dấu vân tay. Đối với một thám tử mà nói, điều này đáng để suy xét. Bận rộn hai ngày, Bạc Cận Ngôn cũng không kể tiến triển cho Phó Tử Ngộ, càng không dẫn anh đến hiện trường, miễn cho tâm trạng của anh trở nên thất thường. Bạc Cận Ngôn tính điều tra rõ mới nói cho Phó Tử Ngộ. Còn bên Phó Tử Ngộ cũng im lặng, có lẽ là đang chờ đợi. Tới chiều chủ nhật, đúng là thời gian diễn ra Comic-Con(*). Tung tích của cô gái kia chả có thêm chút manh mối tiến triển nào, kéo dài cũng không phải là cách hay. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao quyết định tham gia Comic-Con, tạm gác sang một bên thư giãn. (*)hội nghị truyện tranh và giải trí đa thể loại Vừa ra đến cửa, Giản Dao nhận được một cuộc gọi, là Lạc Lang mới quen mấy ngày trước gọi tới, “Giản Dao, bức thư lần trước em gửi cho anh, tư vấn ba vấn đề pháp luật, anh đã gửi đến hòm thư cho em rồi.” Cho dù qua điện thoại, Giản Dao cũng có thể cảm nhận được trong giọng nói của anh ta chứa ý cười ôn hòa. “Vâng, cám ơn anh, Lạc đại ca. Lại làm phiền anh rồi, buổi tối em trở về sẽ đọc.”
“Không có gì.” Lạc Lang cười hỏi: “Phải ra ngoài?” “Vâng, ra ngoài đi dạo với chồng em.”
“Vậy cuối tuần vui vẻ. Sau này có vấn đề gì về pháp luật cứ hỏi anh.” Cúp điện thoại, trong lòng Giản Dao ấm áp. Trong cục cảnh sát cũng có luật sư tư vấn, dù vẫn phối hợp thuận lợi, nhưng thỉnh thoảng phải đợi mất mấy ngày. Cho nên Giản Dao gần đây học một số tài liệu hay sắp xếp lại hồ sơ, gặp phải vấn đề không hiểu, chỉ cần không phải tài liệu mật, sẽ gửi mail cho Lạc Lang. Anh ta luôn vô cùng kiên nhẫn giải đáp, giúp cho công việc trong tổ không ít. Thường xuyên qua lại, hai người cũng trở nên thân thuộc. Đương nhiên để tỏ lòng biết ơn, Giản Dao cũng mua một số sách tặng cho Lạc Lang. Là những quyển sách về điều tra anh ta cảm thấy hứng thú. Lạc Lang vui vẻ nhận lấy. Đối với việc bọn họ qua lại, Bạc Cận Ngôn cũng không quan tâm. Giản Dao cũng nói thẳng: “Anh xem đấy, đồng hương của em có thể viện trợ pháp luật từ bên ngoài cho chúng ta cũng là chuyện tốt. Tổ vụ án đặc biệt của chúng ta, chỉ có chính thức bốn người, có thêm một nửa pháp y đang dao động, lại thêm một nửa luật sư bên ngoài, đây mới gọi là công năng thực sự đầy đủ.”
“Vợ à, chúng ta có thể đi hẹn hò được chưa?” Bạc Cận Ngôn mỉm cười hỏi. Giản Dao ngẩng đầu, thấy anh đã thay âu phục, mặc chiếc áo polo và quần vải. Bớt chút lạnh lùng, thêm chút ôn hòa, ánh mắt trong suốt như nước. Hiện tại không giống như giáo sư tâm lý tội phạm, chỉ giống một thanh niên trí thức phong độ, thanh lịch duyên dáng. Đây cũng là kết quả mấy năm nay cô dạy dỗ, nếu không trạch nam mê âu phục này ngay cả leo núi cũng cảm thấy âu phục giày da rất tốt. Giản Dao không nhịn được bật cười, để di động vào túi, kéo tay anh: “Đi thôi, ngài Bạc.”
Hai người lái xe đến khu công nghiệp truyện tranh nổi tiếng ngoài ngoại ô Bắc Kinh. Cửa kính xe mở ra, gió từ từ thổi vào. Trong xe còn bật nhạc, hai người không ngừng nói chuyện. Vậy nên khi tiếng tin nhắn đến, Giản Dao cũng không nghe thấy. Di động màu bạc nằm trong túi của Giản Dao, màn hình sáng lên rồi tối đi. Là một tin nhắn phát ra từ dãy số khộng biết của ai: “Tuyệt đối đừng đến Comic-Con.”
Phó Tử Ngộ đẩy cửa bước vào, Bạc Cận Ngôn đang cúi đầu đọc sách, Phó Tử Ngộ giặt lấy sách trong tay anh, để sang một bên. Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn Phó Tử Ngộ, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Giọng nói của Phó Tử Ngộ hơi run rẩy, khàn khàn, nói: “Tớ… thấy cô ấy…”
“Ai?” “Joe… Vũ Mông, Hàn Vũ Mông.”
Bạc Cận Ngôn hơi biến sắc, liếc Giản Dao. “Cậu xác định nhìn rõ?” Bạc Cận Ngôn hỏi. “Đúng vậy!” Phó Tử Ngộ ra sức gật đầu, “Tớ thấy vô cùng rõ ràng. Vầng trán, ánh mắt, chiếc mũi… Ngay cả nốt ruồi trên cổ cũng giống như đúc. Trừ phi trên đời này có hai người giống hệt nhau.”
Giọng nói của Phó Tử Ngộ vô cùng đau khổ, Bạc Cận Ngôn đập tay Phó Tử Ngộ, ý bảo anh ngồi xuống, sau đó lại cầm chai nước bên cạnh đưa cho anh. Phó Tử Ngộ mở chai nước ra tu một hơi, sau đó hai mắt đỏ sọc nhìn chằm chằm mặt đất. Rõ ràng dưới sự “dạy bảo” của Giản Dao, việc an ủi bạn này Bạc Cận Ngôn đã làm vô cùng tốt. Nhưng mà đừng nói đến Giản Dao, cho tới bây giờ Bạc Cận Ngôn cũng chưa từng thấy Phó Tử Ngộ có bộ dáng này. Giản Dao im lặng ngồi xuống bên cạnh. “Nhìn thấy ở chỗ nào? Hiện tại cô ấy đang ở đâu?” Bạc Cận Ngôn chậm rãi hỏi. Phó Tử Ngộ lắc đầu, sau đó nói: “Tớ thấy cô ấy ở phố buôn bán, lúc ấy… rất khiếp sợ, còn tưởng là ảo giác. Chờ tớ đuổi theo, cô ấy đã biến mất.” Anh vùi tay vào trong tóc: “Nhưng tớ đã hỏi nhân viên bán hàng, thực sự là có một người phụ nữ như vậy đến mua hàng.”
Bạc Cận Ngôn suy nghĩ một chút, nhìn về phía Giản Dao: “Lập tức thông báo cho An Nham, tập hợp tất cả camera trên đường tìm kiếm tung tích của cô ấy.”
Giản Dao lập tức đứng dậy đi. Bạc Cận Ngôn lại nhìn người bạn trước mắt, nói: “Tớ sẽ lập tức nhờ các ngành liên quan giúp đỡ dốc toàn lực tìm kiếm. Một khi phát hiện được tung tích của cô ấy sẽ báo ngay. Nhưng Kris à, tớ phải nói thật, với tình hình năm đó, cơ hội cô ấy còn sống là vô cùng xa vời. Xin cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, có lẽ chỉ là dung mạo tương tự mà thôi.”
Phó Tử Ngộ im lặng một lúc lâu, sau đó khẽ “ừ” một tiếng. Lại đợi ở nhà Bạc Cận Ngôn một lúc, cuối cùng tâm trạng của Phó Tử Ngộ đã bình tĩnh hơn, cũng không cần bọn họ tiễn, tự mình lái xe về nhà, nhưng cả Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đều biết, tối nay người đàn ông này sẽ khó mà ngủ được. Hơn nữa với tính cách của Phó Tử Ngộ chỉ sợ sau này sẽ còn mất ngủ trong một thời gian dài. Sao đêm sáng rực. Bạc Cận Ngôn ôm Giản Dao, tựa vào ghế, ngắm bầu trời đêm. “Người nọ chính là Hàn Vũ Mông sao?” Giản Dao hỏi. “Không biết.” Bạc Cận Ngôn đáp, ánh mắt thâm thúy. Anh nghĩ nếu chỉ là nhận lầm thì thôi. Nhưng nếu quả thật là Hàn Vũ Mông mất tích đã lâu thì sao? Năm đó cô ấy thoát hiểm như thế nào? Chạy trốn khỏi tên giết người biến thái ra sao? Mấy năm nay đi đâu? Tại sao không đi tìm Tử Ngộ. Hiện tại lại đột nhiên xuất hiện. Trong lòng mơ hồ có khí lạnh tiến vào, nhưng ngực lại ấm áp, là Giản Dao ôm chặt lấy anh. Bạc Cận Ngôn cúi đầu nhìn cô. “Chúng ta thật may mắn.” Cô khẽ nói, “Không bị tách ra.”
Bạc Cận Ngôn cảm thấy ngực nhói lên, là loại dịu dàng mà hạnh phúc. Anh cúi đầu hôn trán cô, nở nụ cười, nói: “Cái này cần phải nói sao? Chúng ta đương nhiên sẽ không tách ra, sao anh có thể cho phép loại tình huống này xảy ra chứ? Mặt trời làm sao có thể rời khỏi bầu trời?” Giản Dao không nhịn được mỉm cười. Hai người lại ôm nhau một lúc, Giản Dao ngủ thiếp đi trong ngực anh. Bạc Cận Ngôn “chậc” một tiếng, đứng dậy cẩn thận ôm cô lên giường, cảm giác đó tựa như ôm một con mèo mềm mại. Hành động đơn giản như vậy lại khiến Bạc Cận Nôn trong đêm khuya dao động. Anh phát hiện trong đầu mình xuất hiện ý nghĩ hài hước chưa từng có, nhưng lại mơ hồ hi vọng thời gian như vậy trôi càng ngày càng chậm, càng ngày càng dài, vĩnh viễn không chấm dứt. Sáng hôm sau, Bạc Cận Ngôn tìm đến các ngành giúp đỡ, tìm tòi hết những nơi cô gái kia từng xuất hiện. Nhưng kết quả khiến cho người ta không thể hài lòng. An Nham tập hợp tất cả camera, nhưng không có cái nào quay được mặt của người phụ nữ kia, chỉ có bóng dáng mơ hồ ở trên phố. Nhân viên giám định cũng kiểm tra hết cửa hàng trang phục kia, nhưng không tìm được dấu vân tay nào trùng khớp với Hàn Vũ Mông đã mất tích. “Lúc ấy cô ấy có đeo găng tay không?” Nhân viên bán hàng nhớ lại, “Hình như không có. Với thời tiết này đeo găng tay, không phải quá kì quái sao?” Nhưng may cho Phó Tử Ngộ, sau khi anh truy hỏi tới cùng, nhân viên bán hàng có ấn tượng khá sâu với cô gái đó, hơn nữa còn xác nhận người đó có bộ dạng hoàn toàn giống với Hàn Vũ Mông trong ảnh. Tướng mạo giống nhau, nhưng không có dấu vân tay. Đối với một thám tử mà nói, điều này đáng để suy xét. Bận rộn hai ngày, Bạc Cận Ngôn cũng không kể tiến triển cho Phó Tử Ngộ, càng không dẫn anh đến hiện trường, miễn cho tâm trạng của anh trở nên thất thường. Bạc Cận Ngôn tính điều tra rõ mới nói cho Phó Tử Ngộ. Còn bên Phó Tử Ngộ cũng im lặng, có lẽ là đang chờ đợi. Tới chiều chủ nhật, đúng là thời gian diễn ra Comic-Con(*). Tung tích của cô gái kia chả có thêm chút manh mối tiến triển nào, kéo dài cũng không phải là cách hay. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao quyết định tham gia Comic-Con, tạm gác sang một bên thư giãn. (*)hội nghị truyện tranh và giải trí đa thể loại Vừa ra đến cửa, Giản Dao nhận được một cuộc gọi, là Lạc Lang mới quen mấy ngày trước gọi tới, “Giản Dao, bức thư lần trước em gửi cho anh, tư vấn ba vấn đề pháp luật, anh đã gửi đến hòm thư cho em rồi.” Cho dù qua điện thoại, Giản Dao cũng có thể cảm nhận được trong giọng nói của anh ta chứa ý cười ôn hòa. “Vâng, cám ơn anh, Lạc đại ca. Lại làm phiền anh rồi, buổi tối em trở về sẽ đọc.”
“Không có gì.” Lạc Lang cười hỏi: “Phải ra ngoài?” “Vâng, ra ngoài đi dạo với chồng em.”
“Vậy cuối tuần vui vẻ. Sau này có vấn đề gì về pháp luật cứ hỏi anh.” Cúp điện thoại, trong lòng Giản Dao ấm áp. Trong cục cảnh sát cũng có luật sư tư vấn, dù vẫn phối hợp thuận lợi, nhưng thỉnh thoảng phải đợi mất mấy ngày. Cho nên Giản Dao gần đây học một số tài liệu hay sắp xếp lại hồ sơ, gặp phải vấn đề không hiểu, chỉ cần không phải tài liệu mật, sẽ gửi mail cho Lạc Lang. Anh ta luôn vô cùng kiên nhẫn giải đáp, giúp cho công việc trong tổ không ít. Thường xuyên qua lại, hai người cũng trở nên thân thuộc. Đương nhiên để tỏ lòng biết ơn, Giản Dao cũng mua một số sách tặng cho Lạc Lang. Là những quyển sách về điều tra anh ta cảm thấy hứng thú. Lạc Lang vui vẻ nhận lấy. Đối với việc bọn họ qua lại, Bạc Cận Ngôn cũng không quan tâm. Giản Dao cũng nói thẳng: “Anh xem đấy, đồng hương của em có thể viện trợ pháp luật từ bên ngoài cho chúng ta cũng là chuyện tốt. Tổ vụ án đặc biệt của chúng ta, chỉ có chính thức bốn người, có thêm một nửa pháp y đang dao động, lại thêm một nửa luật sư bên ngoài, đây mới gọi là công năng thực sự đầy đủ.”
“Vợ à, chúng ta có thể đi hẹn hò được chưa?” Bạc Cận Ngôn mỉm cười hỏi. Giản Dao ngẩng đầu, thấy anh đã thay âu phục, mặc chiếc áo polo và quần vải. Bớt chút lạnh lùng, thêm chút ôn hòa, ánh mắt trong suốt như nước. Hiện tại không giống như giáo sư tâm lý tội phạm, chỉ giống một thanh niên trí thức phong độ, thanh lịch duyên dáng. Đây cũng là kết quả mấy năm nay cô dạy dỗ, nếu không trạch nam mê âu phục này ngay cả leo núi cũng cảm thấy âu phục giày da rất tốt. Giản Dao không nhịn được bật cười, để di động vào túi, kéo tay anh: “Đi thôi, ngài Bạc.”
Hai người lái xe đến khu công nghiệp truyện tranh nổi tiếng ngoài ngoại ô Bắc Kinh. Cửa kính xe mở ra, gió từ từ thổi vào. Trong xe còn bật nhạc, hai người không ngừng nói chuyện. Vậy nên khi tiếng tin nhắn đến, Giản Dao cũng không nghe thấy. Di động màu bạc nằm trong túi của Giản Dao, màn hình sáng lên rồi tối đi. Là một tin nhắn phát ra từ dãy số khộng biết của ai: “Tuyệt đối đừng đến Comic-Con.”
/82
|